[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 23

Trước Sau
Yêu cầu của Dumbledore là dùng hết khả năng để rèn luyện Potter, nên chỉ cần không phải lúc nguy cấp, mong hắn đừng có lộ mặt quá sớm.

Nhưng ở ranh giới của sự sống và cái chết, chỉ cần hắn do dự, nói không chừng Potter sẽ phải bỏ mạng.

Tâm tư Snape vừa động, lập tức giơ đũa phép lên yểm bùa chú –

Dường như Potter bị dồn đến đường cùng, quay hướng đũa phép về chính mình hô: "Chia năm xẻ bảy!" (Mint: câu này mình không biết nhớ đúng hay không nữa:_))

Ngay lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ va vào Hòn đá Phù thủy trên tay cậu khiến nó rơi xuống đất, dường như có thể thấy tay cậu vẫn còn đang run rẩy.

Việc này khiến Quirrell lẫn Snape đều sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Khoan đã!" Quirrell lập tức hô to.

Hắn dừng lại ở chỗ cách Harry đang đứng bất động vài bước, trên mặt hiện lên tia hoảng loạn: "Potter, mày bình tĩnh!"

Mặt Harry lạnh lại, không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi một hai muốn nó...... Vậy cái này càng phải hủy đi cho an toàn."

Hiện tại không thể dùng thần chú không tiếng động, hầu hết bùa chú thì không thể dùng, khả năng chiến đấu càng không thể dùng, điều này khiến cậu chẳng còn đường nào để đánh bại Voldermort...... Thật sự là khó hơn lên trời. Nên đây là biện pháp duy nhất phù hợp với thực lực hiện tại mà cậu có thể nghĩ ra.

Thật ra cậu cũng khá ngạc nhiên...... Rốt cuộc thằng nhóc Potter năm đó đã làm thế nào để bảo vệ Hòn đá Phù thủy khỏi tay Voldermort, còn giết chết Quirrell.

Từ từ...... Nói như vậy chẳng phải bảo cậu không bằng thằng ranh con Potter đó sao?!

Khóe miệng Harry bỗng vặn vẹo một tí.

"Để ta nói chuyện với nó...... Để ta nói chuyện với nó......" Âm thanh quen thuộc đáng sợ kia đột gột vang lên.

Quirrell hơi do dự, xoay người cởi chiếc khăn đang trùm kín đầu hắn --- một gương mặt đánh sợ đang nhìn cậu lạnh tanh.

Harry không khỏi căng cứng người một chút.

Người đã từng là Chúa Tể Hắc Ám với thực lực cường đại vàsự quyến rũ tuyệt đối, cậu sẽ không hối hận vì từng phục tùng Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng đối diện với với cậu bây giờ là gương mặt đã hoàn toàn thay đổi thành một cái mặt rắn......

Chắc cậu vẫn phải nhìn Quirrell.

"Potter." Gương mặt rắn bắt đầu nói chuyện: "Tại sao cậu không giao Hòn đá Phù thủy cho ta? Chỉ cần Chúa Tể Voldermort vĩ đại sống lại, ta sẽ không bạc đãi cậu đâu."

Biểu tình Harry còn lạnh hơn trước.

Tuy rằng đây là giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc đến từ chủ nhân của cậu, nhưng chỉ cần nghe được thì sẽ khiến cậu nhớ đến những năm tháng máu me khiến người ta sợ hãi. Nhưng mà......

"Ông đã giết cha mẹ của ta." Giọng nói cậu cứng nhắc, dùng giọng tự thuật kể lại.

Lily......



Voldermort nheo mắt, thanh âm dần trở nên đáng sợ: "Cho nên mày không muốn?"

Snape đứng bên cạnh đang rất căng thẳng, chỉ chờ một khi tấn công là lao ra ngay.

Harry xụ mặt, trong lòng cũng đang cảnh giác tối đa.

Voldermort tràn ngập sát khí nói: "Giết nó đi!"

Quirrell đang muốn xoay người giơ đũa phép, Harry liền canh đúng thời cơ, thấp giộng hô: "Bùa giải giới!"

Cùng lúc đó --- Snape đang kinh ngạc trong nháy mắt. Bởi vì thần chú không tiếng động của hắn hợp với bùa chú của Harry, đồng thời đánh vào đũa phép của Quirrell.

Chiếc đũa phép lập tức từ tay Quirrell văng ra ngoài, sau đó nổ mạnh, vụn gỗ bay tứ tung.

Biểu tình của Harry cũng khá kỳ lạ. Quirrell hiện tại không có đũa phép, cậu có thể thực hiện chút công phu.

Cậu vẫn nhớ rõ kế hoạch định ra lúc trước, khiến cho Dumbledore nhận ra cậu rất ưu tú, sau đó có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch.

"Avis!" Một đàn chim nhỏ ríu rít nhằm về phía Quirrell, hắn chỉ có thể tức muốn hộc máu đề xua đuổi đàn chim bằng tay, cố gắng xông về hướng Harry.

Harry lùi hai bước trốn sang bên cạnh, yểm một bùa chú đơn giản: "Avis!"

Thần chú này căn bản chỉ có thể chỉ huy đàn chim đánh Quirrell, cùng lắm là làm cho mặt mũi hắn hơi bầm dập. Harry yên lặng tăng pháp thuật, khiến cho nhóm chim nhỏ gào thét bén nhọn, giống như viên đạn lao nhanh tới.

Quirrell ngã một cái thật mạnh xuống đất, âm thanh trầm đục vang lên khiến Harry thấy đau dùm Voldermort một giây. May mà gã ta chả còn mũi, nếu không chắc sẽ đau lắm đây.

Quirrell chả kịp giãy giụa liền hôn mê bất tỉnh. Đám chim nhỏ cũng không vì vậy mà buông tha, tiếp tục mổ lên trên mặt gã phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.

Sanpe trong lòng sợ hãi nhìn Quirrell, sau đó lại nhìn thoáng qua Harry.

"Đứng lên! Đồ ngu này!" Voldermort phẫn nộ rít gào, Quirrell vẫn không nhúc nhích.

Harry nhét hòn đá phù thủy vào túi, sau đó đi đến lật úp Quirrell lại. Cái mặt đằng đằng sát khí của Voldermort một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.

Voldermort thấy cậu giớ đũa phép, đồng tử bỗng co rút lại: "Potter, mày muốn làm gì?"

Ánh mắt Harry phức tạp nhìn gã.

Nghĩ đến Voldermort trước kia, rồi ngẫm lại Voldermort sau khi sống lại, đều mạnh đến đáng sợ. Nhưng hiện tại không ngờ gã lại nhỏ yếu, bất lực mà ngã xuống trước mặt, điều này là cho trong lòng Harry trăm lời khó tả.

"Chia năm xẻ bảy." Cậu chỉ vào Voldermort, nói.

Đây là thần chú duy nhất có lực sát thương mà trước mắt cậu có thể dùng, chỉ cần cậu tăng thêm pháp thuật phát ra, thì nó có thể mạnh ngang với một cái Crucio.



Voldermort phẫn nộ rít gào một tiếng, bỗng nhiên rời khỏ cái ót của Quirrell. Harry kinh ngạc, nhưng thần chú vừa rồi đã sử dụng hết pháp thuật còn sót lại trong người cậu.

Voldermort hóa thành một cái bóng đen, bỗng chạy về phía cửa, bay nhanh trốn thoát.

Snape mặc kệ bản thân đang ẩn nấp, tiến vài bước muốn yểm bùa chú, nhưng vừa nâng tay lên thì đã quá muộn.

...... Cái bóng đen kia đã hoàn toàn biến mất.trong căn phòng trống trải chisir còn ánh mắt trống rỗng của Snape và đôi mắt mắt hơi vui mừng của Harry.

"Giáo sư." Harry nhìn mặt của mình, muốn nói gì đó để đánh tan bầu không khí đang xấu hổ này: "Thì ra người vẫn...... Luôn bên cạnh con sao?"

Snape lấy lại tinh thần, nhìn thằng nhóc tóc đen Potter đang vui sướng và cảm động (?) ra mặt nhìn hắn. Gương mặt không khỏi hơi run rẫy.

Nhưng đây cố tình lại là sự thật, hắn không phản bác được. Snape đành phải lạnh lùng nói: "Hiện tại đã quá giờ cấm đi vào ban đêm, ta hỏi trò tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Harry thầm nghĩ đây là cơ hội trừ điểm rất tốt!

Vẻ mặt Harry xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói: "Con thấy Giáo sư Quirrell cứ lén la lén lút...... Thầy ấy chắc đang muốn ăn trộm Hòn đá Phù thủy, nên con mới đến đây......"

"Tới để ngăn cản hắn?" Giọng nói nghi hoặc của Snape cất lên hơi cao, ngược lại càng nghiêm khắc:

"Ngu xuẩn! Tự đại! Lỗ mãng! Quý ngài Potter đây cảm thấy gặp đại nạn không chết, tên tuổi có thể làm kẻ thù sợ quá trực tiếp đầu hàng bỏ chạy sao? Đừng quên trò mới năm nhất!"

"Bởi vì trò đi soi đêm, trừ Gryffindor 50 điểm." Snape không chút chột dạ nói.

Hắn biết chắc đêm nay Dumbledore sẽ cho Potter thêm điểm.

Harry bị hắn đạy dỗ đến không ngưỡng đầu lên được.

Ngọn lửa ngay cánh cửa đột nhiên biến mất, giáo sư Dumbledore vội vàng tiến vào, đánh giá trái phải một lần, tầm dừng lại trên người Harry.

"Con của ta, con không sao chứ?" Ông vui mừng lại lo lắng hỏi.

Snapr cười lạnh một tiếng: "Quý ngài Potter đây không thể ổn hơn, rất nhẹ nhàng ----"

Hắn chán ghét liếc sang bộ mặt bị thay đổi hoàn toàn của Quirrell đang năm trên đất: "----- đánh giáo sư Quirrell đến sống chết chưa rõ."

Harry không để ý đến lời châm chọc của Snape, chỉ dùng vẻ mặt 'cầu cứu' nhìn Dumbledore, xen ngang vào lời Snape: "Thưa giáo sư, Hòn đá Phù thủy đây."

"Trò đã bảo vệ Hòn đá Phù thủy an toàn!" Dumbledore cười ha hả nói, giọng nói cực kỳ vui vẻ.

Harry nhìn ông lão cười hiền hòa, tính cách y như đứa trẻ to xác, khóe miệng cũng giợ lên một nụ cười nhẹ.

Mà Snpe đứng kế bên chỉ lạnh lùng nhìn, không vui nhấp môi.

Hắn cũng không biết tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau