[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry
Chương 8
Trải qua Halloween, phù thủy nhỏ Hermione liền lại gần Harry và Ron. Biến thành nhóm ba người như ký ức đời trước của Harry.
Đối với Hermione, Harry vốn muốn cự tuyệt. Vì nữ phù thủy nhỏ này rất thông minh, nếu mà ở bên cạnh, rất có thể sẽ phát hiện ra sơ hở của cậu khi che giấu không tốt.
Nhưng Harry lại đột nhiên phát hiện, từ sau khi Hermione xuất hiện --- những lúc cậu phải cố tình dẫn đường cho Ron phát hiện đồ vật, đều biến thành Hermione dẫn đường.
Hay nói cách khác, đối với trò chơi nhỏ của Dumbledore, Ron thường hay ngu ngơ không rõ, nhưng Hermione sẽ nhạy bén phát hiện dấu vết để lại, cũng nghiên cứu về những dấu vết đó, đẩy nhanh toàn bộ quá trình. So với Harry phải một mình làm việc, thì việc này quả thực tiện hơn rất nhiều.
Khai giảng đã mấy tháng, Harry tin rằng mọi người đều đã tin vào hình tượng cậu đắp nặn --- một cậu bé hướng nội ngại ngùng, nhưng ở thời điểm quan trọng lại có thể lấy hết can đảm trở thành một Gryffindor đúng mực.
Cái này chắc chắc sẽ làm cho Dumbledore yên tâm hơn rất nhiều.
Thời tiết thay đổi bất thường, trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Nhóm ba người mặc áo choàng, quấn khăn quàng cổ cùng mang bao tay, xuyên qua cơn gió lạnh đang gào thét khắp hành lang, chay về hầm.
Đối với cái lạnh âm độ ngoài trời mà còn phải học ở tầng hầm ẩm thấp, mọi người đều mặt ủ mày ê.
Harry vốn đã quen với việc này. Chỉ là cậu đã quên cơ thể này thuộc về kiều nộn --- mới mười một tuổi --- Harry Potter.
Cho nên khi vừa từ mặt đất xuống hầm, vừa ngồi xuống là Harry không nhin được run rẩy, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải cậu không muốn ếm cho mình một cái bùa giữ ấm không tiếng động, mà bản thân --- hiện tại đang bị giáo sư Snape theo dõi.
"À, Potter, thì ra trò đã biết được nội dung lớp học hôm nay? Nên mới bắt đầu run rẩy?" Snape đi về phía cậu, giọng nói trầm thấp cố tình mang theo ác ý.
Bọn Malfoy thì thấp giọng cười đùa. Mà phần lớn sư tử Gryffindor bị những lời của hắn dọa sợ đến mức run lên.
Từ khi Halloween qua đi, tâm trạng của Snape đối với việc "cậu giống mẹ" vẫn luôn không ổn, Harry biết hắn hiện tại chỉ muốn trừ điểm để xả giận.
Đương nhiên, giáo sư Snape chắc chắn sẽ làm như vậy.
Harry khô cằn nghĩ.
- -- nhưng cậu không ngại để chính mình trừ điểm.
"Lỗ tai trò đây là đang không cẩn thận trao đổi với Mandrake ư? Cố ý khiêu khích giáo sư, trừ Gryffindor 1 điểm" Vẻ ác ý trên mặt Snape từ từ chuyển thành tức giận, ngữ khí cũng lạnh xuống.
Hắn phát hiện mặt Potter rất nhanh bị đông lạnh thành màu trắng xanh, hơn nữa vẫn luôn nổ lực nhịn không run rẩy. Tuy rằng giống như mọi ngày, nhút nhát không dám nhìn thẳng mắt hắn, Potter lại ủy khuất, gắt gao cắn chặt môi dưới, không nói một chữ.
Cái tên nhóc này trừ sợ hãi thì cũng chỉ có nhẫn nhịn thôi sao! Bị lạnh như vậy mà cũng không biết nói một tiếng! Nó hoàn toàn không giống Lily!
Snape đang cực kỳ phẫn nộ.
Đối mặt với một đứa vừa không giống Lily, cũng không giống lão già Potter, chỉ giống một đứa bé bị chấn kinh ngược đãi quá độ, hắn hoàn toàn không biết nên có tâm trạng gì.
Snape đột nhiên quay người, áo choàng tung bay, hùng hổ bước lên bục giảng. Hơn nữa, khi bắt đầu giảng dạy cũng không nhìn về đây một cái.
"Bồ có ổn không, Harry?" Ron nhỏ giọng hỏi.
Cậu biết Harry vừa rồi rất lạnh, hiện tại lại bị mắng một trận, tâm trạng nhất định sẽ rất tệ.
"Không."Harry như đang suy nghĩ về cảm giác của bùa giữ ấm trên người, "Hiện tại tớ thấy cũng không tệ lắm."
"Bồ nói giỡn hả?" Ron giật mình, trợn tròn đôi mắt,biểu tình hoang mang.
"......" Harry không tỏ ý kiến.
Trên thực tế, cậu cảm thấy cảm giác được chính mình bảo hộ thật kỳ diệu.
Tuy rằng đó chỉ là một bùa giũ ấm tiện tay ếm cho.
Đối với Hermione, Harry vốn muốn cự tuyệt. Vì nữ phù thủy nhỏ này rất thông minh, nếu mà ở bên cạnh, rất có thể sẽ phát hiện ra sơ hở của cậu khi che giấu không tốt.
Nhưng Harry lại đột nhiên phát hiện, từ sau khi Hermione xuất hiện --- những lúc cậu phải cố tình dẫn đường cho Ron phát hiện đồ vật, đều biến thành Hermione dẫn đường.
Hay nói cách khác, đối với trò chơi nhỏ của Dumbledore, Ron thường hay ngu ngơ không rõ, nhưng Hermione sẽ nhạy bén phát hiện dấu vết để lại, cũng nghiên cứu về những dấu vết đó, đẩy nhanh toàn bộ quá trình. So với Harry phải một mình làm việc, thì việc này quả thực tiện hơn rất nhiều.
Khai giảng đã mấy tháng, Harry tin rằng mọi người đều đã tin vào hình tượng cậu đắp nặn --- một cậu bé hướng nội ngại ngùng, nhưng ở thời điểm quan trọng lại có thể lấy hết can đảm trở thành một Gryffindor đúng mực.
Cái này chắc chắc sẽ làm cho Dumbledore yên tâm hơn rất nhiều.
Thời tiết thay đổi bất thường, trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Nhóm ba người mặc áo choàng, quấn khăn quàng cổ cùng mang bao tay, xuyên qua cơn gió lạnh đang gào thét khắp hành lang, chay về hầm.
Đối với cái lạnh âm độ ngoài trời mà còn phải học ở tầng hầm ẩm thấp, mọi người đều mặt ủ mày ê.
Harry vốn đã quen với việc này. Chỉ là cậu đã quên cơ thể này thuộc về kiều nộn --- mới mười một tuổi --- Harry Potter.
Cho nên khi vừa từ mặt đất xuống hầm, vừa ngồi xuống là Harry không nhin được run rẩy, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải cậu không muốn ếm cho mình một cái bùa giữ ấm không tiếng động, mà bản thân --- hiện tại đang bị giáo sư Snape theo dõi.
"À, Potter, thì ra trò đã biết được nội dung lớp học hôm nay? Nên mới bắt đầu run rẩy?" Snape đi về phía cậu, giọng nói trầm thấp cố tình mang theo ác ý.
Bọn Malfoy thì thấp giọng cười đùa. Mà phần lớn sư tử Gryffindor bị những lời của hắn dọa sợ đến mức run lên.
Từ khi Halloween qua đi, tâm trạng của Snape đối với việc "cậu giống mẹ" vẫn luôn không ổn, Harry biết hắn hiện tại chỉ muốn trừ điểm để xả giận.
Đương nhiên, giáo sư Snape chắc chắn sẽ làm như vậy.
Harry khô cằn nghĩ.
- -- nhưng cậu không ngại để chính mình trừ điểm.
"Lỗ tai trò đây là đang không cẩn thận trao đổi với Mandrake ư? Cố ý khiêu khích giáo sư, trừ Gryffindor 1 điểm" Vẻ ác ý trên mặt Snape từ từ chuyển thành tức giận, ngữ khí cũng lạnh xuống.
Hắn phát hiện mặt Potter rất nhanh bị đông lạnh thành màu trắng xanh, hơn nữa vẫn luôn nổ lực nhịn không run rẩy. Tuy rằng giống như mọi ngày, nhút nhát không dám nhìn thẳng mắt hắn, Potter lại ủy khuất, gắt gao cắn chặt môi dưới, không nói một chữ.
Cái tên nhóc này trừ sợ hãi thì cũng chỉ có nhẫn nhịn thôi sao! Bị lạnh như vậy mà cũng không biết nói một tiếng! Nó hoàn toàn không giống Lily!
Snape đang cực kỳ phẫn nộ.
Đối mặt với một đứa vừa không giống Lily, cũng không giống lão già Potter, chỉ giống một đứa bé bị chấn kinh ngược đãi quá độ, hắn hoàn toàn không biết nên có tâm trạng gì.
Snape đột nhiên quay người, áo choàng tung bay, hùng hổ bước lên bục giảng. Hơn nữa, khi bắt đầu giảng dạy cũng không nhìn về đây một cái.
"Bồ có ổn không, Harry?" Ron nhỏ giọng hỏi.
Cậu biết Harry vừa rồi rất lạnh, hiện tại lại bị mắng một trận, tâm trạng nhất định sẽ rất tệ.
"Không."Harry như đang suy nghĩ về cảm giác của bùa giữ ấm trên người, "Hiện tại tớ thấy cũng không tệ lắm."
"Bồ nói giỡn hả?" Ron giật mình, trợn tròn đôi mắt,biểu tình hoang mang.
"......" Harry không tỏ ý kiến.
Trên thực tế, cậu cảm thấy cảm giác được chính mình bảo hộ thật kỳ diệu.
Tuy rằng đó chỉ là một bùa giũ ấm tiện tay ếm cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất