[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa
Quyển 2Chương 3: Quyển 2Chương 3
Sau khi xuống xe lửa, nhóm học sinh mới đi theo Hagrid bước vào bóng đêm, người bán khổng lồ hàm hậu này vừa thấy Harry và Draco đã nhiệt tình đến chào hỏi. Hagrid đã rất nhiều lần đến nhà cũ thăm Harry thì bắt gặp Draco ở đó, họ thường xuyên trò chuyện với nhau nên đã quen thân với nhau. Hagrid tận mắt chứng kiến Draco thật sự thiệt tình với Harry, còn cậu bé quý tộc này cũng không kỳ thị và khinh miệt một người có nửa huyết thống người khổng lồ như ông, hơn nữa bọn họ còn có chung tình yêu nhiệt tình dành cho rồng, cho nên Hagrid đã coi Draco trở thành một người bạn. Sớm ở kiếp trước, Draco cũng đã thích ông bác bán khổng lồ thành thật này, có lẽ ông ấy hơi ngốc chút, nhưng ông trung thành, nhiệt tình, chính trực, cho nên đặc điểm hơi ngốc kia làm ông có vẻ rất đáng yêu.
Harry và Draco ngóng trông tòa thành Hogwarts chìm trong bóng đêm, ra sức kìm nén tâm trạng kích động. Bọn họ đã từng sống ở đấy suốt bảy năm sóng gió, đã từng ấu trĩ khiêu khích lẫn nhau, từng đối đầu gay gắt đến vô lý, từng có tuổi thanh xuân vui vẻ kèm nỗi đau khi trưởng thành, cũng đã từng bất lực và tuyệt vọng khi bị ép cuốn vào chiến tranh. Sau bảy năm đó, bọn họ lại tiếp tục ở đây thảo luận cách xây dựng lại mọi thứ sau chiến tranh, ngay cả những công việc rườm rà cũng được họ đề ra phương pháp giải quyết ở trong lâu đài này. Harry còn từng làm giáo sư, Chủ Nhiệm và Hiệu Trưởng trong lâu đài, cậu tận mắt chứng kiến từng nhóm học sinh giống mình trước kia, lòng mang khát khao, hy vọng đến nhập học, sau đó mang theo ký ức và tri thức rời đi. Hogwarts là nơi đã chứng kiến toàn bộ cuộc đời của bọn họ, là nơi cất chứa mọi vui buồn đau khổ của họ. Đối với Harry, nơi này còn là bến nghỉ cuối cùng của cậu, nếu Hermione có làm theo di chúc.
Đứng trong đại sảnh đường chờ phân Nhà, Harry và Draco vì chìm đắm trong hồi ức nên không phát hiện trong đám học sinh mới có vài cuộc thảo luận khe khẽ nhằm vào bọn họ, nhưng Hermione, Neville, Blaise và Pansy lại phát hiện. Hermione và Pansy rất có khí thế bà hoàng trừng những người đó, kiên định đứng cạnh Harry và Draco. Blaise đi đến bên còn lại, đứng cạnh họ, dùng ánh mắt khinh miệt đáp lễ. Goyle và Crabbe trung thành đứng sau lưng Harry và Draco, đảm bảo không một ai có thể tập kích sau lưng họ. Một vài con cháu quý tộc nhỏ có quan hệ tốt với Malfoy cũng sôi nổi tỏ rõ lập trường của mình. Còn những con cháu có hợp tác kinh tế với nhà Black cũng đứng về phe Chúa Cứu Thế. Lập tức trong đội học sinh mới xuất hiện ba phe riêng biệt, một phe coi Harry và Draco là trung tâm, một phe nói xấu Chúa Cứu Thế, phe cuối cùng là phe trung lập, không tham dự và cũng không đắc tội với bên nào. Lũ ma tính dựa theo thường lệ hù đám học sinh mới thấy thế, cụt hứng bay đi.
Chờ đến khi Harry và Draco hồi hồn, nhìn thấy tình huống xung quanh, ngoại trừ bất đắc dĩ ra đồng thời cảm thán trẻ con hiện giờ thật phiền phức (này, đừng quên hai cậu cũng đang là trẻ con đó). Người đầu tiên Draco thấy là Ron Weasley đầy oán hận, hắn lập tức đoán ra kẻ đầu sỏ tạo nên tình huống này nhất định là cái tên tóc đỏ đáng chết kia. Harry không dao động, vẫn đứng im tại chỗ, duy trì vẻ mặt như ngày thường. Tuy rằng mấy năm nay, Harry không lớn lên thành mặt lạnh vô tình như Severus, nhưng vẻ mặt hiền hòa trước sau như một của cậu nghiễm nhiên trở thành một loại mặt không cảm xúc khác, vì thế mà rất nhiều lần Sư Tổ và Sirius than thở nói trẻ con càng ngày càng không đáng yêu.
Không thể không nói, Ron Weasley thật sự không hiểu cái gì gọi là thức thời. Ánh mắt phun lửa của Hermione và Pansy đã hoàn toàn dừng lại trên người y, nhưng y lại không hề phát hiện mà vẫn nói xấu Harry và Draco với người khác, giọng một lúc một lớn hơn. Ngay cả Blaise luôn tươi cười cũng sắp không nhịn nổi, nếu không phải cố kỵ hiện tại vừa mới khai giảng, chỉ sợ hắn đã ném vài cái ác chú vào Ron rồi.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải chỉ là cái danh Chúa Cứu Thế thôi sao? Dumbledore lợi hại hơn nó nhiều, Dumbledore mới là Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất. Nói không chừng Harry Potter căn bản chẳng phải Chúa Cứu Thế gì, chẳng qua dựa vào thủ đoạn kinh tởm của mẹ nó mới có được vinh quang này. Lời tiên tri cũng đâu nói rõ là ai đâu, chỉ nói là Chúa Cứu Thế sinh vào tháng bảy, Neville Longbottom cũng sinh vào tháng bảy, có khi mọi người đoán sai cũng nên."
Khi nghe thấy lời nói hoàn toàn không chút cố kỵ này của Ron Weasley, Hermione và Neville tức giận vô cùng. Hermione quả thực không thể tin được trên đời lại có loại người này, chỉ vì Harry không bắt tay làm bạn với y mà nói Harry như thế, còn kéo theo cả mẹ cậu ấy nữa. Cái tay dưới áo chùng của Neville đã chạm đến đũa phép, Harry là bạn thân của cậu, cha mẹ cậu là bạn cũ của cha mẹ Harry, thế mà Ron Weasley lại dám ở ngay trước mắt cậu nói mấy lời lung tung không chịu trách nhiệm như vậy.
"Ron Weasley, chú ý tới lời của trò đi! Harry Potter có phải là Chúa Cứu Thế hay không, không phải do trò quyết định, còn mẹ trò ấy là nữ phù thủy ưu tú nhất mà ta từng thấy! Nếu trò còn ăn nói lung tung như vậy nữa, ta sẽ viết thư gửi cho cha mẹ trò kêu họ dạy lại con. Mẹ trò là một nữ phù thủy tốt bụng, nếu để bà ấy biết trò ác ý hãm hại một bạn học như thế, ta tin rằng bà ấy nhất định sẽ rất thất vọng." Giáo sư McGonagall vừa tới liền nghe thấy lời vừa rồi của Ron Weasley, bà phù thủy lớn tuổi thiếu chút nữa đã không duy trì được vẻ mặt của mình. Giáo sư McGonagall cực kỳ thích Lily Evans, bà không cho phép có người dám nghi ngờ phẩm hạnh của Lily. Còn Harry, mấy năm nay, chỉ cần có thời gian rảnh, giáo sư McGonagall đều sẽ đến nhà cũ Black thăm cậu, đứa bé hiền lành ngoan ngoãn này làm bà cực kỳ đau lòng.
Giáo sư McGonagall xuất hiện vô tình ngăn cản chuyện Hermione và Neville muốn làm, đồng thời gián tiếp kéo lực chú ý của nhóm học sinh mới lần nữa trở về nghi thức phân Nhà. Giáo sư McGonagall hiện tâm tình không tốt, miễn cưỡng duy trì thân phận giáo sư của mình, giới thiệu cả bốn Nhà cho nhóm năm nhất. Bà là một người nghiêm khắc công bằng, tuyệt đối không cho phép bản thân có suy nghĩ bất công với cả bốn Nhà, hơn nữa, bốn Nhà Sáng Lập đã giúp bà một lần nữa ngẫm nghĩ về ý nghĩa thật sự của từng Nhà, cho nên lúc giới thiệu, bà hoàn toàn không có một câu đánh giá mang tính chủ quan gì. Bị lời giới thiệu của giáo sư McGonagall hấp dẫn, các học sinh cuối cùng cũng tạm thời quên mất chuyện không vui vừa xảy ra khi nãy.
Nhưng cũng không phải ai ai cũng quên mất, dù sao lời của Ron Weasley thật sự quá quá đáng. Mãi đến khi vào đại sảnh đường, Draco vẫn lạnh mặt, sắc mặt của Hermione và Neville cũng chẳng đẹp gì hơn. Tuy rằng chưa thân với Harry, nhưng cũng không ảnh hưởng Pansy và Blaise coi Ron Weasley là kẻ địch. Goyle và Crabbe thì suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, Draco là người họ đi theo, Harry lại là người Draco coi trọng, theo tính chất bắc cầu, bọn họ nhất định sẽ không để Ron Weasley sống tốt.
Kỳ thật Harry thật sự không thèm để ý người ta nói gì về mình, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chịu được có kẻ nhục nhã mẹ cậu, sở dĩ kiếp trước thổi phồng cô Marge cũng chính là vì bà ta nhục nhã cha mẹ cậu. Trong nháy mắt, pháp lực ngo ngoe rục rịch muốn bùng nổ, nhưng cậu bị Draco nắm chặt lấy tay, nếu không phải hắn làm vậy để cậu bình tĩnh lại, ngay cả chính cậu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. May thay giáo sư McGonagall đã kịp thời xuất hiện, cả Draco và Harry đều cảm thấy rất may mắn. Nhưng sắc mặt tái nhợt ẩn chứa tức giận của Harry vẫn làm Severus và Dumbledore ngồi trên dãy bàn giáo viên chú ý tới, nhất là khi ngay cả sắc mặt của giáo sư McGonagall và bạn bè chung quanh cậu cũng cực kỳ tệ. Lão Hiệu Trưởng và giáo sư Độc Dược mịt mờ trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng cảm thán đám học sinh mới năm nay thật làm người ta đau đầu.
Hờ hững nghe tiếng hát của Nón Phân Loại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi giọng điệu lệch tông không đúng lấy một nhịp kia. Nhìn từng học sinh mới đi lên phân Nhà, Harry cụp mí mắt xuống không để bất kỳ ai phát hiện cảm xúc cuồng loạn trong lòng. Có lẽ chỉ có Merlin và Draco mới biết, giờ phút này cậu căn bản không có cách nào duy trì bình tĩnh, vốn vì chuyện phân Nhà mà nảy sinh đủ loại cảm xúc bực bội sẵn, Ron Weasley còn đổ thêm dầu vào lửa. Vốn đã định kiếp này làm một người xa lạ thờ ơ người kia, nhưng hôm nay, Harry bỗng nhiên phát hiện ngay cả chuyện mình muốn kết bạn hay không kết bạn với ai cũng không phải do mình quyết định. Nhà Weasley là thành viên trung thành của Hội Phượng Hoàng, Ron Weasley cuối cùng sẽ gia nhập tổ chức đó, hơn nữa còn coi đấy là vinh dự lớn, sao cậu lại ngu đến mức quên mất chuyện này cơ chứ?
Nhìn Hermione đi Ravenclaw, Neville đi Hufflepuff, Draco đi Slytherin, người xung quanh càng ngày càng ít, nhưng Harry chẳng có chút hưng phấn nào, ngay cả giả vờ cũng không làm nổi.
"Harry Potter."
Nhạy bén phát hiện sau khi tên của cậu bị gọi lên, cả đại sảnh đường nháy mắt an tĩnh, sau đó đủ loại tiếng động vang lên. Harry vô cảm bước lên, cầm lấy Nón Phân Loại đội lên đầu, nhắm mắt chờ giọng của ngài Nón.
"Harry, đã lâu không gặp."
"Vâng, đúng là đã lâu không gặp."
"Đứa bé ngoan, tâm trạng của con không tốt sao? Khi nãy ta có chú ý tới, sắc mặt con rất tệ. Dù sao con vào Nhà nào cũng được hết, hay là chúng ta nhân cơ hội này tâm sự một hồi đi. So với Dumbledore, ta thích nói chuyện phiếm với con hơn."
Giọng nói già nua uy nghiêm lộ ra vui mừng và lo lắng, quang minh chính đại làm lơ đám học sinh đang hóng hớt ở bên dưới, thật đúng là mũ của Gryffindor. Nghĩ vậy, Harry bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu đôi chút. "Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hồi nãy ở bên ngoài chờ phân Nhà, có người ở ngay trước mặt con nhục nhã mẹ con. Nếu không phải giáo sư McGonagall xuất hiện, con không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."
"Ồ, thật đúng là quá đáng. Ta vẫn còn nhớ mẹ con, Lily Evans, một cô bé rất đáng yêu. Nhiệt tình, tốt bụng, tràn ngập tinh thần phấn chấn và hy vọng của thanh thiếu niên, một Gryffindor điển hình. Hơn nữa, cô bé thông minh hơn cha con nhiều, ít nhất trong đầu của con bé không chứa đủ trò chơi khăm." Hình như ngài Nón rất không thích James Potter chấp nhất với chơi khăm, có lẽ là vì nó đã từng bị lôi ra làm đối tượng thí nghiệm chăng?
"Giáo sư McGonagall cũng rất thích mẹ con, cho nên khi nãy, giáo sư đã răn dạy người kia. Con đã đỡ hơn nhiều rồi, ngài Nón. Đúng rồi, lúc con không ở trong trường, Hiệu Trưởng có nhớ đem ngài đi giặt không?"
"Thôi, đừng nói nữa, Harry. Dumbledore luôn bận bịu, nếu rảnh thì cũng bận ăn bánh kẹo rồi. May là Minerva còn nhớ tới ta, sẽ phạt đám học sinh vi phạm nội quy tắm cho ta, coi như là hình phạt lao động. Đương nhiên, nếu đám học sinh kia có thể nhẹ nhàng thì sẽ tốt hơn nhiều. Ta rất nhớ con, Harry, nhưng ta không phải là chân dung, không có cách nào đến nhà cũ Black thăm con. Sau này, nếu có rảnh thì tới phòng Hiệu Trưởng nói chuyện phiếm với ta đi, dù sao chương trình học năm nhất cũng không làm khó được con."
Trong lúc Harry trò chuyện với Nón Phân Loại, tất cả nhóm giáo sư giương mắt nhìn, bọn học sinh phát ra tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, sôi nổi suy đoán lý do vì sao Chúa Cứu Thế phân Nhà cần nhiều thời gian như vậy. Draco ở bàn ăn Slytherin vội vàng ứng phó nhóm học sinh năm trước tìm hiểu về Chúa Cứu Thế, lại nghe đám năm nhất kể lại cho hắn biết cuộc tranh luận lớn do Ron Weasley gây ra trên xe lửa. Thật muốn trợn mắt phát tiết bực bội, Draco thỉnh thoảng liếc sang Harry còn đang đội Nón, chửi thầm. Harry, bồ không thể nhanh lên được sao, dù sao bồ với Nón Phân Loại là người quen cũ, sau này còn rất nhiều cơ hội tám chuyện mà (Draco, cậu thật hiểu Harry).
Cuối cùng, dưới sự ám chỉ của giáo sư McGonagall, Nón Phân Loại mới phát hiện đại sảnh đường đã hỗn loạn. Tuy rằng rất không vui vì bị cắt ngang khi đang nói, nhưng ngài Nón vẫn rất tận tụy với công việc của mình.
"Harry, con muốn đến Nhà nào?"
"Không phải ngài Nón quyết định sao?"
"Đó là đối với phù thủy nhỏ bình thường. Harry, tính cách của con đã ổn định rồi, tư tưởng của con đã thành thục hơn rất nhiều phù thủy thành niên, cho nên ta không thể dùng tiêu chuẩn của phù thủy nhỏ tuổi với con được. Hơn nữa, con có đủ tính chất đặc biệt của cả bốn Nhà, đi Nhà nào thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Nếu đã thế, vậy sao lại không để con tự mình chọn vào Nhà mình thích nhất cơ chứ?"
Nhìn bốn bàn ăn và từng cái tên trong đại sảnh đường. Những gương mặt đang ngồi trên bốn dãy bàn đó, có người cậu quen, có người cậu nhất thời không nhớ ra tên, còn có cả người hoàn toàn xa lạ nữa. Lúc nhìn về phía dãy bàn Slytherin, Harry đúng lúc đối diện với ánh mắt ai oán của Draco, cậu hiểu ý tỏ vẻ xin lỗi. Slytherin, nơi đó như cũ vẫn còn dòng dõi quý tộc trung thành tới chết với Voldemort, còn có những quý tộc tùy thời tùy lúc thăm dò. Gryffindor, tuy rằng có Ron Weasley, nhưng nơi đó là nơi cậu đã sống bảy năm, cậu vẫn dành tình yêu nồng cháy với nơi đó. Ravenclaw, Harry quên không được sự an ủi ấm áp mà Luna Lovegood đã mang lại cho mình, cũng không quên được nhóm quý tộc Ravenclaw đã cống hiến ra sao trong suốt thời kỳ trong và sau chiến tranh. Hufflepuff, Cedric Diggory để lại cho cậu nỗi tự trách, bất lực cùng với chấn động khi lần đầu tiên tận mắt thấy chết chóc, chưa kể trong thời kỳ chiến tranh, nhóm Hufflepuff trung thành cũng không làm cậu thất vọng, sau chiến tranh, bọn họ vẫn như cũ, cống hiến mỗi một phần sức lực để xây dựng lại Hogwarts.
Harry hít sâu một hơi, nói ra lựa chọn của mình: "Ngài Nón, con nghĩ kỹ rồi, đi Slytherin đi, con không thể để Draco một mình đối mặt với những tên ngoan cố đi theo Voldemort được."
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Nón Phân Loại hình như rất vui: "Đứa bé ngoan, thật ra Slytherin có thể dẫn dắt con đi lên con đường huy hoàng, ta vẫn luôn cho rằng như thế. Nhưng tận tai nghe được câu trả lời từ miệng con, ta rất vui mừng từ tận đáy lòng, con có được một người bạn vĩnh viễn sẽ không làm con thất vọng, ta tin dù ở hoàn cảnh nào, đứa bé kia sẽ luôn làm bạn bên cạnh con."
"Harry Pottter, Slytherin!"
Trong tiếng kêu trang trọng lạ thường của Nón Phân Loại, Draco nhìn Harry cởi Nón ra, khẽ cúi người tỏ vẻ tôn kính với các giáo sư, sau đó mỉm cười đi về phía hắn. Cởi bỏ nụ cười thương mại và phép lịch sự của quý tộc xuống, Draco đứng lên, mặt hướng về phía Harry, nở nụ cười chân thành. Bọn học sinh trên dãy bàn Slytherin lắp bắp kinh hãi khi thấy Draco không hề Malfoy chút nào, ngay sau đó sôi nổi vỗ tay hoan nghênh vị Chúa Cứu Thế có thể làm một Malfoy thất thố kia. Còn ba dãy bàn khác, Ravenclaw và Hufflepuff chỉ tò mò nhìn biểu hiện của Slytherin, Gryffindor thì lại hỗn loạn như bị nổ vạc. Hiển nhiên Ron Weasley là Gryffindor kích động nhất, y dùng sắc mặt như đối diện với kẻ phản bội nhìn Harry ngồi xuống cạnh Draco, miệng không ngừng nói Harry Potter quả nhiên là kẻ phản bội vân vân. Percy Weasley cũng tỏ vẻ anh không thể tiếp thu Chúa Cứu Thế đi Slytherin, nhưng anh vẫn ngăn cản em trai mình tiếp tục chửi bới Chúa Cứu Thế. Cặp song sinh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bọn họ ôm nhau múa may tay chân tỏ vẻ nhiệt tình với Harry, sau khi được đáp lại, họ thậm chí còn cười lớn quăng một nụ hôn gió với cậu. Hermione và Neville ngồi dãy bàn Nhà mình vẫy vẫy tay với Harry, vui sướng nhìn Harry hơi đỏ mặt vì nụ hôn gió của cặp sinh đôi.
Một bên đau đầu vì tình hình bên dãy bàn Gryffindor, một bên phiền não vì Nhà Harry chọn, Dumbledore đứng lên khỏi ghế, hạ đôi tay xuống, ra hiệu cho đại sảnh đường an tĩnh trở lại. "Hoan nghênh! Hoan nghênh mọi người tới Hogwarts bắt đầu một năm học mới! Hoan nghênh các bạn nhỏ mới gia nhập với chúng ta! Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta muốn nói mấy câu. Đầu tiên là vài quy tắc mà các học sinh năm trước đã rất quen thuộc, thứ nhất, học sinh không được phép vào Rừng Cấm. Thứ hai, ông Filch – giám thị trong trường chúng ta – hy vọng mọi người có thể duy trì lâu đài được sạch sẽ, ngoài ra không được dùng phép thuật giữa các tiết và trên hành lang. Thứ ba, công tác xét duyệt cầu thủ Quidditch sẽ tiến hành vào học kỳ hai, bạn học nào muốn tham gia vào đội tuyển của Nhà mình thì hãy đi liên hệ với phu nhân Hooch. Thứ tư, đồng thời cũng là quy định mới trong năm nay, hành lang bên phải trên lầu 4 là chỗ cấm, nếu các trò còn chưa muốn mình vô tình chết đau đớn thì đừng bén mảng tới đó. Cuối cùng, ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn! Nào, mau ăn đi, các trò còn chờ gì nữa?"
Theo Dumbledore ngồi xuống, trên bốn dãy bàn xuất hiện đủ loại món ngon. Bởi vì chờ lễ phần Nhà kết thúc quá lâu tới mất kiên nhẫn, nhóm học sinh năm trước nhẹ nhàng thở phào làm như chuyên tâm đối phó với đồ ăn, còn đám năm nhất cũng đói lả cả người, không còn cái gì có thể hấp dẫn họ hơn là món ngon.
"Dumbledore vẫn khùng khùng điên điên, y chang lời cha kể." Pansy cắt miếng thịt bít tế, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi các tầm mắt từ bốn phương tám hướng nhằm vào Chúa Cứu Thế. Ít nhất ở trong mắt Pansy, cậu bé Chúa Cứu Thế này cũng không làm người ta chán ghét, hơn nữa dung mạo cũng rất không tồi. Tuy gia tộc Potter là gia tộc Gryffindor nổi tiếng, nhưng không phải gia tộc Black cũng có dị loại là Sirius Black đó sao. Hơn nữa, so với Ron Weasley cũng xuất thân từ gia tộc Gryffindor, hiển nhiên Chúa Cứu Thế tốt hơn nhiều lần. Thật không rõ vì sao gia tộc Weasley lại có đứa con cháu không biết xấu hổ như vậy.
"Thật ra những lời cuối của Hiệu Trưởng Dumbledore là dùng cổ ngữ Runes, chẳng qua đổi thành kiểu khôi hài, ý nghĩa đại khái là 'chào mừng, bữa tiệc bắt đầu'." Harry mỉm cười giải thích lời của Dumbledore cho Pansy, không phải vì để ý có người nói Hiệu Trưởng điên khùng, vì Dumbledore vốn dĩ thích đùa dai như vậy rồi. Nhưng mà thông qua lời của Pansy, để Slytherin có được một vài tin tức mà thôi.
"Cổ ngữ Runes? Nghe nói thầy Dumbledore nghiên cứu rất nhiều về cổ ngữ Runes, xem ra đây là sự thật. Cậu Potter, cậu cũng có hứng thú với cổ ngữ Runes?" Một học sinh năm trước ngồi cách họ vài người không mất thời cơ chen vào hỏi, dù sao Harry cũng không hề cố ý đè thấp giọng xuống, nghe được cũng là chuyện bình thường, mà có thể mượn cơ hội thử con bài át chủ Chúa Cứu Thế hiển nhiên làm các quý tộc động tâm. Bởi vậy, rất nhiều người dồn lực chú ý về phía bên này.
Ưu nhã đặt miếng bò bít tết đã cắt sẵn lên dĩa của Harry, Draco làm lơ ánh mắt ai oán của đối phương: "Bồ ăn ít quá, Harry, cậu và mẹ mình rất bất mãn với việc này, sáng nay họ cố ý dặn mình phải giám sát sức ăn của bồ." Mặc kệ lời nói của mình làm đám đông Slytherin kinh ngạc, Draco thuận miệng bày tỏ quan hệ thân mật của họ cho người ta xem. "Harry không chỉ có hứng thú với cổ ngữ Runes mà còn được chính Ms. Rowena tự mình dạy. Nhưng mà tôi lại thích nghe Ms. Helga giảng môn Thảo Dược Học hơn, bởi vì môn này trợ giúp rất nhiều cho Độc Dược của tôi."
Các quý tộc chú ý tới Chúa Cứu Thế thầm giật mình, xem ra tin bốn Nhà Sáng Lập cực kỳ coi trọng Chúa Cứu Thế và quý tộc bạch kim không phải là lời đồn. Tất cả sôi nổi quyết định đợi đến lúc về phòng ngủ, lập tức viết thư báo về nhà tin này, nhóm học sinh năm trước thầm suy xét nên kết giao với Chúa Cứu Thế và gia tộc Malfoy như thế nào. Còn nhóm học sinh còn nhỏ và học sinh mới còn chưa đến cảnh giới kia, họ ngoại trừ kinh ngạc thì rất bội phục và sùng bái. Slytherin tôn trọng kẻ mạnh, đây là quy tắc vĩnh viễn không thay đổi.
Không muốn thử nhưng nhóm Slytherin cũng bắt đầu suy đoán chỗ cấm lầu bốn rốt cuộc có cái gì. Chỉ có Harry và Draco biết, Hòn Đá Phù thủy đã được đặt ở đó chờ hồn chính Voldemort mắc câu.
Lúc này Harry cũng không để ý mấy ánh mắt bồi hồi trên người mình với Draco, ánh mắt trên dãy bàn giáo viên cùng đĩa đồ ăn đã làm cậu rất bất đắc dĩ rồi. Không cần nghi ngờ, ánh mắt hơi nhiệt tình kia là của Dumbledore. Giáo sư thì nghiêm khắc nhưng ẩn ẩn quan tâm, lo lắng cậu có thể qua được cửa ải không. Về phần ánh mắt hận thù kia, đương nhiên chỉ có thể là Quirrel tùy thân mang theo Voldemort. Hơi hơi nghiêng đầu, thấy Quirrel vừa nói chuyện với Severus vừa len lén đưa cái ót đối diện với mình, Harry cảm giác được vết sẹo trên trán bỏng rát. Có điều, chút đau đớn này đã không còn làm Harry thay đổi sắc mặt được nữa, cậu đã quen với đau đớn rồi. Tuy rằng từ sau khi sống lại chưa từng trải qua đau đớn như vậy, nhưng Harry trước sau vẫn bình tĩnh duy trì lý trí, miễn tiết lộ cảm xúc chân thật của mình. Nhưng để Dumbledore an tâm, Harry vẫn dựa vào động tác vén tóc lên xoa xoa vết sẹo.
Tuy nhiên, động tác nhỏ này không chỉ mình Dumbledore phát hiện, còn có cả Draco và Severus vẫn luôn để ý đến cậu. Chính hành động nhỏ này làm Severus quyết định phóng hết lửa giận và cảm giác bất lực lên người Quirrel, dẫn đến trên dãy bàn giáo viên, tất cả mọi người đều thấy được Quirrel run rẩy vì chịu không nổi nọc độc và áp lực của giáo sư Độc Dược. Draco phát tiết cảm xúc lên đồ ăn, cố gắng lấp đầy đĩa của Harry, sau đó mới tập trung ăn no. Harry trừng cái đĩa của mình, lại nhìn vẻ mặt "không ăn hết thì chết với mình" của Draco, Pansy và Blaise hình như rất hưởng thụ cảnh mình bị Draco bắt nạt, Harry bi ai phát hiện cậu chẳng có ai để xin giúp đỡ cả. Nhịn không được nhìn về phía Hermione và Neville, thành công thu được ánh mắt đồng tình nhưng rõ ràng không có ý định đến giúp của hai người kia.
Ăn xong bữa tối, Dumbledore chỉ huy nhóm học sinh hát, cặp sinh đôi nhân cơ hội dùng giọng hát khúc quân hành dồi dào tình cảm xướng hết mình. Vất vả lắm mới có thể rời đi, Harry vẫy tay chào tạm biệt với Hermione và Neville, theo Draco về phòng ngủ Slytherin. Nhiệt độ trong hầm thấp hơn đại sảnh đường nhiều, giúp Harry tỉnh táo hơn hẳn, cậu biết, còn có một cuộc kiểm tra đang chờ cậu.
Trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Harry thờ ơ nghe Huynh Trưởng nói chuyện, dù sao có Draco ở đây, mấy việc nhỏ đó không cần cậu nhọc lòng. Cậu đang suy xét xem lát nữa trong cuộc chiến tranh đoạt Thủ Tịch cậu nên bỏ ra bao nhiều phần thực lực, để mấy học sinh năm trước có ấn tượng mạnh, như thế mới có thể hối thúc các gia tộc trung lập còn đang quan sát kia bắt đầu hành động. Bất đắc dĩ xoa xoa mũi, Harry thật không muốn tham gia cuộc tranh đoạt đó, đáng tiếc cậu không có lựa chọn. Draco chú ý tới động tác của Harry, biết cậu đã mệt rồi. Trước kia, do phải mang kính nên cậu có thói quen có động tác này, dù sau này lúc chiến tranh đã dùng Thuốc Trị Cận Thị nhưng vẫn không bỏ được nó. Kiếp này Harry rất chú ý bảo vệ đôi mắt nên không phải mang kính, nhưng cái thói quen xoa mũi kia vẫn không bỏ được. Lặng lẽ nắm lấy tay Harry, Draco biết hôm nay có hơi nhiều việc bất ngờ. Đầu tiên là chuyện không vui do Ron Weasley gây ra trên xe lửa, sau đó là trong lúc chờ phân Nhà bị nhục nhã ngay trước mặt, rồi mấy lần thăm dò trên bàn ăn. Vốn đã sầu lo vì vụ phân Nhà, cộng thêm cái tên tóc đỏ đáng chết kia hủy tâm trạng của Harry, chưa tính tới tên não tàn Voldemort còn dám khiêu khích khi đang dùng cơm. Thật là một lần nhập học tràn ngập phiền toái khiến người ta khắc sâu ký ức.
Trong lúc hai người lơ đãng, Severus đã bước vào phòng sinh hoạt chung, dạy bảo ngắn gọn vài câu rồi phất vạt áo đen rời đi. Trong lúc dạy dỗ, giáo sư cũng không để ý đến hai người nhiều, dù sao hai đứa đội lốp trẻ con này sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Chờ đến lúc bắt đầu tranh đoạt Thủ Tịch, Harry với Draco mới ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung xem học sinh năm trước chiến đấu, âm thầm đánh giá thực lực của họ. Trước khi khai giảng, tên những nhân vật đặc biệt cần chú ý đã được Lucius và Severus tổng hợp lại cho họ nghiên cứu kỹ. Harry thấy thật may vì người lớn rất chu đáo, bằng không chắc giờ cậu còn phải cần Draco giới thiệu từng người cho mình nghe.
"Như vậy, giờ bắt đầu cuộc tranh đoạt Thủ Tịch năm nhất, xin mời các bạn học muốn tham gia bước ra khỏi hàng."
Ngay khi Huynh Trưởng vừa dứt lời, liền có một cậu học sinh nam đi tới giữa phòng, khinh miệt nhìn Harry. "Harry Potter, Chúa Cứu Thế vĩ đại, tao – Frank Lestrange – muốn khiêu chiến với mày."
Phát hiện mình thành mục tiêu được chú ý, Harry âm thầm thở dài. Căn cứ theo tài liệu, trong gia tộc, cái tên Frank Lestrange này không được coi trọng, nhưng nó là một tên nguy hiểm tiềm tàng coi việc trở thành Tử Thần Thực Tử là vinh quang và mục tiêu. Nhưng mà, hiển nhiên nó còn chưa biết che giấu, ngay từ đầu đã nhảy ra, còn trực tiếp khiêu khích như vậy, thật quá thất vọng.
"Vinh hạnh của tôi, được rồi, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu."
Thoáng điều chỉnh lại trạng thái, Harry trầm ổn đi tới đối diện Frank. Các học sinh năm trước đều phát hiện sau khi Harry đứng yên, khí thế trên người thay đổi đáng kinh ngạc. Nếu nói trong nghi thức phân Nhà, cậu khiến người ta có cảm giác hiền hòa vô hại, vậy thì giờ phút này, cậu lại giống như một con sư tử vận sức chờ phát động, cặp mắt màu lục kia lập lòe tự tin và chiến ý. Mấy học sinh năm thứ bảy bỗng nhiên nhớ tới họ hàng trong gia tộc từng kể, gia tộc Potter trong Giới Phù Thủy quý tộc được hưởng danh hiệu "Sư Tử Hoàng Kim", ý khen thực lực chiến đấu kinh người cùng lòng dũng cảm thẳng tiến không lùi. Ngay lúc này, các học sinh năm trước đã đoán được Frank không phải là đối thủ của Harry, thắng thua trận quyết đấu này đã được định sẵn.
Quả nhiên, sau khi Frank liên tiếp phóng bùa chú, Harry chỉ đứng yên tại chỗ, dùng mỗi một Bùa Che Chắn để chặn mọi công kích. Frank thẹn quá hóa giận lại dùng một vài bùa chú có lực công kích mạnh hơn nữa nhưng vẫn không thể lay động được Bùa Che Chắn của Harry. Mà Harry không tấn công lại làm Frank cho rằng cậu đang nhục nhã nó, trong lúc nhất thời đánh mất lý trí, sử dụng một câu thần chú phép thuật hắc ám.
Một học sinh năm trước ngay khi thấy Frank niệm chú đã rút đũa phép ra chuẩn bị phá bùa chú này, đáng tiếc do khoảng cách nên không tới kịp. Nhưng điều làm anh kinh ngạc là, Harry vẫn không dùng thêm bất kỳ bùa chú gì và ngay cả phép thuật hắc ám kia cũng không thể nào phá được Bùa Che Chắn của cậu. "Frank, cậu thua rồi, xin mời về hàng." Lạnh giọng ngăn cản Frank còn muốn tiếp tục, Huynh Trưởng âm thầm khen ngợi Bùa Che Chắn mạnh mẽ này của Harry. Nên biết Bùa Che Chắn là bùa chú kiểm tra pháp lực của phù thủy tốt nhất, nếu pháp lực không đủ thì căn bản không có cách nào cản được nhiều bùa chú tấn công như thế, huống chi còn có cả một câu thần chú hắc ám, càng duy trì Bùa Che Chắn càng lâu thì tiêu hao pháp lực càng lớn. Như vậy có thể thấy được, Chúa Cứu Thế này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Sau Frank, cũng có lục tục vài người lên khiêu chiến Harry, nhưng từ đầu đến cuối Harry đều không dùng thêm bất kỳ bùa chú nào, chỉ dựa duy nhất cái Bùa Che Chắn lúc đầu kia làm đối thủ phải chịu thua. Học được bài học từ thất bại của Frank, khi thấy công kích của mình không có cách nào phá được Bùa Che Chắn kia, nhóm người khiêu chiến cũng chủ động từ bỏ. Mà tình huống như thế càng khiến nhóm học sinh các năm trước có nhận thức mới về pháp lực của Chúa Cứu Thế.
"Được rồi, nên đến lượt mình." Chờ thấy không còn ai đi lên, Draco mỉm cười đi tới đối diện Harry, dường như rất vừa lòng với kết quả chiến đấu của Harry.
Harry không thèm cố kỵ trợn mắt trắng, lên án hành vi xem diễn của Draco: "Draco, bồ lại lười."
Sau khi nói chuyện xong, hai người bắt đầu quyết đấu. Bùa chú nhanh gọn chuẩn xác, phối hợp với thần chú hợp lý hiệu quả, động tác di chuyển và tránh né linh hoạt nhanh nhẹn, đã đủ để cho nhóm học sinh quan sát được thực lực của họ rồi. Thậm chí bọn họ còn chưa dùng đến bùa chú qua năm hai! Nhưng độ xuất sắc của trận quyết đấu này hoàn toàn không thua gì trận tranh đoạt thủ tịch năm lớp 6, thậm chí còn xuất sắc hơn nữa kia.
"Thôi, Draco, mình tiêu hao pháp lực quá lớn rồi, mình nhận thua. Chức Thủ Tịch là của bồ." Sau khi tránh được một bùa chú, Harry buông đũa phép xuống đứng yên, mà Draco cũng ăn ý dừng công kích.
Nhìn các học sinh mới năm nhất, Huynh Trưởng tuyên bố Draco trở thành Thủ Tịch năm nhất, Harry là Phó Thủ Tịch. Lịch sự tiếp nhận lời chúc mừng từ những người khác, Draco kéo Harry đến hành lang dài tìm phòng ngủ của họ.
"Draco, sao bồ biết chúng ta ở cùng một phòng?" Trong lúc sắp xếp hành lý, tắm xong rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Harry hoang mang hỏi Draco đang ngồi đối diện lau tóc.
Duỗi tay sờ tóc, thấy đã khô rồi, Draco mới cất khăn đi. "Bồ đã quên mất mình là một Malfoy rồi sao? Đồ ngốc." Không giải thích rõ ràng, Draco không tính để Harry biết sau khi kết thúc bữa tiệc, hắn đã lặng lẽ gửi một giấy nhắn cho Huynh Trưởng.
Harry trợn mắt, chui vào chăn không nói lời nào. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, với cơ thể mười một tuổi vẫn có chút ăn không tiêu, bởi vậy Harry rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Draco nằm trong chăn, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang ngủ của Harry, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Vốn còn lo Harry sẽ bị phân vào Gryffindor rồi ở cùng một phòng với tên tóc đỏ đáng chết kia, hắn thậm chí còn tính lén động chút tay chân khiến tên đó phải vào bệnh thất ở vài ngày. Nhưng mà hiện tại, quả nhiên Harry ở cạnh hắn là kết quả tốt nhất. Không cần phải lo Harry sẽ ngủ chung với những người khác, cũng không cần ghen ghét những người cùng ra cùng vào với Harry, càng không cần lo Harry bị đám học sinh nữ vây quanh. Cục cưng cả hai kiếp chỉ nên đặt ở bên cạnh, hắn mới có thể an tâm.
Harry và Draco ngóng trông tòa thành Hogwarts chìm trong bóng đêm, ra sức kìm nén tâm trạng kích động. Bọn họ đã từng sống ở đấy suốt bảy năm sóng gió, đã từng ấu trĩ khiêu khích lẫn nhau, từng đối đầu gay gắt đến vô lý, từng có tuổi thanh xuân vui vẻ kèm nỗi đau khi trưởng thành, cũng đã từng bất lực và tuyệt vọng khi bị ép cuốn vào chiến tranh. Sau bảy năm đó, bọn họ lại tiếp tục ở đây thảo luận cách xây dựng lại mọi thứ sau chiến tranh, ngay cả những công việc rườm rà cũng được họ đề ra phương pháp giải quyết ở trong lâu đài này. Harry còn từng làm giáo sư, Chủ Nhiệm và Hiệu Trưởng trong lâu đài, cậu tận mắt chứng kiến từng nhóm học sinh giống mình trước kia, lòng mang khát khao, hy vọng đến nhập học, sau đó mang theo ký ức và tri thức rời đi. Hogwarts là nơi đã chứng kiến toàn bộ cuộc đời của bọn họ, là nơi cất chứa mọi vui buồn đau khổ của họ. Đối với Harry, nơi này còn là bến nghỉ cuối cùng của cậu, nếu Hermione có làm theo di chúc.
Đứng trong đại sảnh đường chờ phân Nhà, Harry và Draco vì chìm đắm trong hồi ức nên không phát hiện trong đám học sinh mới có vài cuộc thảo luận khe khẽ nhằm vào bọn họ, nhưng Hermione, Neville, Blaise và Pansy lại phát hiện. Hermione và Pansy rất có khí thế bà hoàng trừng những người đó, kiên định đứng cạnh Harry và Draco. Blaise đi đến bên còn lại, đứng cạnh họ, dùng ánh mắt khinh miệt đáp lễ. Goyle và Crabbe trung thành đứng sau lưng Harry và Draco, đảm bảo không một ai có thể tập kích sau lưng họ. Một vài con cháu quý tộc nhỏ có quan hệ tốt với Malfoy cũng sôi nổi tỏ rõ lập trường của mình. Còn những con cháu có hợp tác kinh tế với nhà Black cũng đứng về phe Chúa Cứu Thế. Lập tức trong đội học sinh mới xuất hiện ba phe riêng biệt, một phe coi Harry và Draco là trung tâm, một phe nói xấu Chúa Cứu Thế, phe cuối cùng là phe trung lập, không tham dự và cũng không đắc tội với bên nào. Lũ ma tính dựa theo thường lệ hù đám học sinh mới thấy thế, cụt hứng bay đi.
Chờ đến khi Harry và Draco hồi hồn, nhìn thấy tình huống xung quanh, ngoại trừ bất đắc dĩ ra đồng thời cảm thán trẻ con hiện giờ thật phiền phức (này, đừng quên hai cậu cũng đang là trẻ con đó). Người đầu tiên Draco thấy là Ron Weasley đầy oán hận, hắn lập tức đoán ra kẻ đầu sỏ tạo nên tình huống này nhất định là cái tên tóc đỏ đáng chết kia. Harry không dao động, vẫn đứng im tại chỗ, duy trì vẻ mặt như ngày thường. Tuy rằng mấy năm nay, Harry không lớn lên thành mặt lạnh vô tình như Severus, nhưng vẻ mặt hiền hòa trước sau như một của cậu nghiễm nhiên trở thành một loại mặt không cảm xúc khác, vì thế mà rất nhiều lần Sư Tổ và Sirius than thở nói trẻ con càng ngày càng không đáng yêu.
Không thể không nói, Ron Weasley thật sự không hiểu cái gì gọi là thức thời. Ánh mắt phun lửa của Hermione và Pansy đã hoàn toàn dừng lại trên người y, nhưng y lại không hề phát hiện mà vẫn nói xấu Harry và Draco với người khác, giọng một lúc một lớn hơn. Ngay cả Blaise luôn tươi cười cũng sắp không nhịn nổi, nếu không phải cố kỵ hiện tại vừa mới khai giảng, chỉ sợ hắn đã ném vài cái ác chú vào Ron rồi.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải chỉ là cái danh Chúa Cứu Thế thôi sao? Dumbledore lợi hại hơn nó nhiều, Dumbledore mới là Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất. Nói không chừng Harry Potter căn bản chẳng phải Chúa Cứu Thế gì, chẳng qua dựa vào thủ đoạn kinh tởm của mẹ nó mới có được vinh quang này. Lời tiên tri cũng đâu nói rõ là ai đâu, chỉ nói là Chúa Cứu Thế sinh vào tháng bảy, Neville Longbottom cũng sinh vào tháng bảy, có khi mọi người đoán sai cũng nên."
Khi nghe thấy lời nói hoàn toàn không chút cố kỵ này của Ron Weasley, Hermione và Neville tức giận vô cùng. Hermione quả thực không thể tin được trên đời lại có loại người này, chỉ vì Harry không bắt tay làm bạn với y mà nói Harry như thế, còn kéo theo cả mẹ cậu ấy nữa. Cái tay dưới áo chùng của Neville đã chạm đến đũa phép, Harry là bạn thân của cậu, cha mẹ cậu là bạn cũ của cha mẹ Harry, thế mà Ron Weasley lại dám ở ngay trước mắt cậu nói mấy lời lung tung không chịu trách nhiệm như vậy.
"Ron Weasley, chú ý tới lời của trò đi! Harry Potter có phải là Chúa Cứu Thế hay không, không phải do trò quyết định, còn mẹ trò ấy là nữ phù thủy ưu tú nhất mà ta từng thấy! Nếu trò còn ăn nói lung tung như vậy nữa, ta sẽ viết thư gửi cho cha mẹ trò kêu họ dạy lại con. Mẹ trò là một nữ phù thủy tốt bụng, nếu để bà ấy biết trò ác ý hãm hại một bạn học như thế, ta tin rằng bà ấy nhất định sẽ rất thất vọng." Giáo sư McGonagall vừa tới liền nghe thấy lời vừa rồi của Ron Weasley, bà phù thủy lớn tuổi thiếu chút nữa đã không duy trì được vẻ mặt của mình. Giáo sư McGonagall cực kỳ thích Lily Evans, bà không cho phép có người dám nghi ngờ phẩm hạnh của Lily. Còn Harry, mấy năm nay, chỉ cần có thời gian rảnh, giáo sư McGonagall đều sẽ đến nhà cũ Black thăm cậu, đứa bé hiền lành ngoan ngoãn này làm bà cực kỳ đau lòng.
Giáo sư McGonagall xuất hiện vô tình ngăn cản chuyện Hermione và Neville muốn làm, đồng thời gián tiếp kéo lực chú ý của nhóm học sinh mới lần nữa trở về nghi thức phân Nhà. Giáo sư McGonagall hiện tâm tình không tốt, miễn cưỡng duy trì thân phận giáo sư của mình, giới thiệu cả bốn Nhà cho nhóm năm nhất. Bà là một người nghiêm khắc công bằng, tuyệt đối không cho phép bản thân có suy nghĩ bất công với cả bốn Nhà, hơn nữa, bốn Nhà Sáng Lập đã giúp bà một lần nữa ngẫm nghĩ về ý nghĩa thật sự của từng Nhà, cho nên lúc giới thiệu, bà hoàn toàn không có một câu đánh giá mang tính chủ quan gì. Bị lời giới thiệu của giáo sư McGonagall hấp dẫn, các học sinh cuối cùng cũng tạm thời quên mất chuyện không vui vừa xảy ra khi nãy.
Nhưng cũng không phải ai ai cũng quên mất, dù sao lời của Ron Weasley thật sự quá quá đáng. Mãi đến khi vào đại sảnh đường, Draco vẫn lạnh mặt, sắc mặt của Hermione và Neville cũng chẳng đẹp gì hơn. Tuy rằng chưa thân với Harry, nhưng cũng không ảnh hưởng Pansy và Blaise coi Ron Weasley là kẻ địch. Goyle và Crabbe thì suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, Draco là người họ đi theo, Harry lại là người Draco coi trọng, theo tính chất bắc cầu, bọn họ nhất định sẽ không để Ron Weasley sống tốt.
Kỳ thật Harry thật sự không thèm để ý người ta nói gì về mình, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chịu được có kẻ nhục nhã mẹ cậu, sở dĩ kiếp trước thổi phồng cô Marge cũng chính là vì bà ta nhục nhã cha mẹ cậu. Trong nháy mắt, pháp lực ngo ngoe rục rịch muốn bùng nổ, nhưng cậu bị Draco nắm chặt lấy tay, nếu không phải hắn làm vậy để cậu bình tĩnh lại, ngay cả chính cậu cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. May thay giáo sư McGonagall đã kịp thời xuất hiện, cả Draco và Harry đều cảm thấy rất may mắn. Nhưng sắc mặt tái nhợt ẩn chứa tức giận của Harry vẫn làm Severus và Dumbledore ngồi trên dãy bàn giáo viên chú ý tới, nhất là khi ngay cả sắc mặt của giáo sư McGonagall và bạn bè chung quanh cậu cũng cực kỳ tệ. Lão Hiệu Trưởng và giáo sư Độc Dược mịt mờ trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng cảm thán đám học sinh mới năm nay thật làm người ta đau đầu.
Hờ hững nghe tiếng hát của Nón Phân Loại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi giọng điệu lệch tông không đúng lấy một nhịp kia. Nhìn từng học sinh mới đi lên phân Nhà, Harry cụp mí mắt xuống không để bất kỳ ai phát hiện cảm xúc cuồng loạn trong lòng. Có lẽ chỉ có Merlin và Draco mới biết, giờ phút này cậu căn bản không có cách nào duy trì bình tĩnh, vốn vì chuyện phân Nhà mà nảy sinh đủ loại cảm xúc bực bội sẵn, Ron Weasley còn đổ thêm dầu vào lửa. Vốn đã định kiếp này làm một người xa lạ thờ ơ người kia, nhưng hôm nay, Harry bỗng nhiên phát hiện ngay cả chuyện mình muốn kết bạn hay không kết bạn với ai cũng không phải do mình quyết định. Nhà Weasley là thành viên trung thành của Hội Phượng Hoàng, Ron Weasley cuối cùng sẽ gia nhập tổ chức đó, hơn nữa còn coi đấy là vinh dự lớn, sao cậu lại ngu đến mức quên mất chuyện này cơ chứ?
Nhìn Hermione đi Ravenclaw, Neville đi Hufflepuff, Draco đi Slytherin, người xung quanh càng ngày càng ít, nhưng Harry chẳng có chút hưng phấn nào, ngay cả giả vờ cũng không làm nổi.
"Harry Potter."
Nhạy bén phát hiện sau khi tên của cậu bị gọi lên, cả đại sảnh đường nháy mắt an tĩnh, sau đó đủ loại tiếng động vang lên. Harry vô cảm bước lên, cầm lấy Nón Phân Loại đội lên đầu, nhắm mắt chờ giọng của ngài Nón.
"Harry, đã lâu không gặp."
"Vâng, đúng là đã lâu không gặp."
"Đứa bé ngoan, tâm trạng của con không tốt sao? Khi nãy ta có chú ý tới, sắc mặt con rất tệ. Dù sao con vào Nhà nào cũng được hết, hay là chúng ta nhân cơ hội này tâm sự một hồi đi. So với Dumbledore, ta thích nói chuyện phiếm với con hơn."
Giọng nói già nua uy nghiêm lộ ra vui mừng và lo lắng, quang minh chính đại làm lơ đám học sinh đang hóng hớt ở bên dưới, thật đúng là mũ của Gryffindor. Nghĩ vậy, Harry bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu đôi chút. "Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hồi nãy ở bên ngoài chờ phân Nhà, có người ở ngay trước mặt con nhục nhã mẹ con. Nếu không phải giáo sư McGonagall xuất hiện, con không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."
"Ồ, thật đúng là quá đáng. Ta vẫn còn nhớ mẹ con, Lily Evans, một cô bé rất đáng yêu. Nhiệt tình, tốt bụng, tràn ngập tinh thần phấn chấn và hy vọng của thanh thiếu niên, một Gryffindor điển hình. Hơn nữa, cô bé thông minh hơn cha con nhiều, ít nhất trong đầu của con bé không chứa đủ trò chơi khăm." Hình như ngài Nón rất không thích James Potter chấp nhất với chơi khăm, có lẽ là vì nó đã từng bị lôi ra làm đối tượng thí nghiệm chăng?
"Giáo sư McGonagall cũng rất thích mẹ con, cho nên khi nãy, giáo sư đã răn dạy người kia. Con đã đỡ hơn nhiều rồi, ngài Nón. Đúng rồi, lúc con không ở trong trường, Hiệu Trưởng có nhớ đem ngài đi giặt không?"
"Thôi, đừng nói nữa, Harry. Dumbledore luôn bận bịu, nếu rảnh thì cũng bận ăn bánh kẹo rồi. May là Minerva còn nhớ tới ta, sẽ phạt đám học sinh vi phạm nội quy tắm cho ta, coi như là hình phạt lao động. Đương nhiên, nếu đám học sinh kia có thể nhẹ nhàng thì sẽ tốt hơn nhiều. Ta rất nhớ con, Harry, nhưng ta không phải là chân dung, không có cách nào đến nhà cũ Black thăm con. Sau này, nếu có rảnh thì tới phòng Hiệu Trưởng nói chuyện phiếm với ta đi, dù sao chương trình học năm nhất cũng không làm khó được con."
Trong lúc Harry trò chuyện với Nón Phân Loại, tất cả nhóm giáo sư giương mắt nhìn, bọn học sinh phát ra tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, sôi nổi suy đoán lý do vì sao Chúa Cứu Thế phân Nhà cần nhiều thời gian như vậy. Draco ở bàn ăn Slytherin vội vàng ứng phó nhóm học sinh năm trước tìm hiểu về Chúa Cứu Thế, lại nghe đám năm nhất kể lại cho hắn biết cuộc tranh luận lớn do Ron Weasley gây ra trên xe lửa. Thật muốn trợn mắt phát tiết bực bội, Draco thỉnh thoảng liếc sang Harry còn đang đội Nón, chửi thầm. Harry, bồ không thể nhanh lên được sao, dù sao bồ với Nón Phân Loại là người quen cũ, sau này còn rất nhiều cơ hội tám chuyện mà (Draco, cậu thật hiểu Harry).
Cuối cùng, dưới sự ám chỉ của giáo sư McGonagall, Nón Phân Loại mới phát hiện đại sảnh đường đã hỗn loạn. Tuy rằng rất không vui vì bị cắt ngang khi đang nói, nhưng ngài Nón vẫn rất tận tụy với công việc của mình.
"Harry, con muốn đến Nhà nào?"
"Không phải ngài Nón quyết định sao?"
"Đó là đối với phù thủy nhỏ bình thường. Harry, tính cách của con đã ổn định rồi, tư tưởng của con đã thành thục hơn rất nhiều phù thủy thành niên, cho nên ta không thể dùng tiêu chuẩn của phù thủy nhỏ tuổi với con được. Hơn nữa, con có đủ tính chất đặc biệt của cả bốn Nhà, đi Nhà nào thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Nếu đã thế, vậy sao lại không để con tự mình chọn vào Nhà mình thích nhất cơ chứ?"
Nhìn bốn bàn ăn và từng cái tên trong đại sảnh đường. Những gương mặt đang ngồi trên bốn dãy bàn đó, có người cậu quen, có người cậu nhất thời không nhớ ra tên, còn có cả người hoàn toàn xa lạ nữa. Lúc nhìn về phía dãy bàn Slytherin, Harry đúng lúc đối diện với ánh mắt ai oán của Draco, cậu hiểu ý tỏ vẻ xin lỗi. Slytherin, nơi đó như cũ vẫn còn dòng dõi quý tộc trung thành tới chết với Voldemort, còn có những quý tộc tùy thời tùy lúc thăm dò. Gryffindor, tuy rằng có Ron Weasley, nhưng nơi đó là nơi cậu đã sống bảy năm, cậu vẫn dành tình yêu nồng cháy với nơi đó. Ravenclaw, Harry quên không được sự an ủi ấm áp mà Luna Lovegood đã mang lại cho mình, cũng không quên được nhóm quý tộc Ravenclaw đã cống hiến ra sao trong suốt thời kỳ trong và sau chiến tranh. Hufflepuff, Cedric Diggory để lại cho cậu nỗi tự trách, bất lực cùng với chấn động khi lần đầu tiên tận mắt thấy chết chóc, chưa kể trong thời kỳ chiến tranh, nhóm Hufflepuff trung thành cũng không làm cậu thất vọng, sau chiến tranh, bọn họ vẫn như cũ, cống hiến mỗi một phần sức lực để xây dựng lại Hogwarts.
Harry hít sâu một hơi, nói ra lựa chọn của mình: "Ngài Nón, con nghĩ kỹ rồi, đi Slytherin đi, con không thể để Draco một mình đối mặt với những tên ngoan cố đi theo Voldemort được."
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Nón Phân Loại hình như rất vui: "Đứa bé ngoan, thật ra Slytherin có thể dẫn dắt con đi lên con đường huy hoàng, ta vẫn luôn cho rằng như thế. Nhưng tận tai nghe được câu trả lời từ miệng con, ta rất vui mừng từ tận đáy lòng, con có được một người bạn vĩnh viễn sẽ không làm con thất vọng, ta tin dù ở hoàn cảnh nào, đứa bé kia sẽ luôn làm bạn bên cạnh con."
"Harry Pottter, Slytherin!"
Trong tiếng kêu trang trọng lạ thường của Nón Phân Loại, Draco nhìn Harry cởi Nón ra, khẽ cúi người tỏ vẻ tôn kính với các giáo sư, sau đó mỉm cười đi về phía hắn. Cởi bỏ nụ cười thương mại và phép lịch sự của quý tộc xuống, Draco đứng lên, mặt hướng về phía Harry, nở nụ cười chân thành. Bọn học sinh trên dãy bàn Slytherin lắp bắp kinh hãi khi thấy Draco không hề Malfoy chút nào, ngay sau đó sôi nổi vỗ tay hoan nghênh vị Chúa Cứu Thế có thể làm một Malfoy thất thố kia. Còn ba dãy bàn khác, Ravenclaw và Hufflepuff chỉ tò mò nhìn biểu hiện của Slytherin, Gryffindor thì lại hỗn loạn như bị nổ vạc. Hiển nhiên Ron Weasley là Gryffindor kích động nhất, y dùng sắc mặt như đối diện với kẻ phản bội nhìn Harry ngồi xuống cạnh Draco, miệng không ngừng nói Harry Potter quả nhiên là kẻ phản bội vân vân. Percy Weasley cũng tỏ vẻ anh không thể tiếp thu Chúa Cứu Thế đi Slytherin, nhưng anh vẫn ngăn cản em trai mình tiếp tục chửi bới Chúa Cứu Thế. Cặp song sinh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bọn họ ôm nhau múa may tay chân tỏ vẻ nhiệt tình với Harry, sau khi được đáp lại, họ thậm chí còn cười lớn quăng một nụ hôn gió với cậu. Hermione và Neville ngồi dãy bàn Nhà mình vẫy vẫy tay với Harry, vui sướng nhìn Harry hơi đỏ mặt vì nụ hôn gió của cặp sinh đôi.
Một bên đau đầu vì tình hình bên dãy bàn Gryffindor, một bên phiền não vì Nhà Harry chọn, Dumbledore đứng lên khỏi ghế, hạ đôi tay xuống, ra hiệu cho đại sảnh đường an tĩnh trở lại. "Hoan nghênh! Hoan nghênh mọi người tới Hogwarts bắt đầu một năm học mới! Hoan nghênh các bạn nhỏ mới gia nhập với chúng ta! Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta muốn nói mấy câu. Đầu tiên là vài quy tắc mà các học sinh năm trước đã rất quen thuộc, thứ nhất, học sinh không được phép vào Rừng Cấm. Thứ hai, ông Filch – giám thị trong trường chúng ta – hy vọng mọi người có thể duy trì lâu đài được sạch sẽ, ngoài ra không được dùng phép thuật giữa các tiết và trên hành lang. Thứ ba, công tác xét duyệt cầu thủ Quidditch sẽ tiến hành vào học kỳ hai, bạn học nào muốn tham gia vào đội tuyển của Nhà mình thì hãy đi liên hệ với phu nhân Hooch. Thứ tư, đồng thời cũng là quy định mới trong năm nay, hành lang bên phải trên lầu 4 là chỗ cấm, nếu các trò còn chưa muốn mình vô tình chết đau đớn thì đừng bén mảng tới đó. Cuối cùng, ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn! Nào, mau ăn đi, các trò còn chờ gì nữa?"
Theo Dumbledore ngồi xuống, trên bốn dãy bàn xuất hiện đủ loại món ngon. Bởi vì chờ lễ phần Nhà kết thúc quá lâu tới mất kiên nhẫn, nhóm học sinh năm trước nhẹ nhàng thở phào làm như chuyên tâm đối phó với đồ ăn, còn đám năm nhất cũng đói lả cả người, không còn cái gì có thể hấp dẫn họ hơn là món ngon.
"Dumbledore vẫn khùng khùng điên điên, y chang lời cha kể." Pansy cắt miếng thịt bít tế, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi các tầm mắt từ bốn phương tám hướng nhằm vào Chúa Cứu Thế. Ít nhất ở trong mắt Pansy, cậu bé Chúa Cứu Thế này cũng không làm người ta chán ghét, hơn nữa dung mạo cũng rất không tồi. Tuy gia tộc Potter là gia tộc Gryffindor nổi tiếng, nhưng không phải gia tộc Black cũng có dị loại là Sirius Black đó sao. Hơn nữa, so với Ron Weasley cũng xuất thân từ gia tộc Gryffindor, hiển nhiên Chúa Cứu Thế tốt hơn nhiều lần. Thật không rõ vì sao gia tộc Weasley lại có đứa con cháu không biết xấu hổ như vậy.
"Thật ra những lời cuối của Hiệu Trưởng Dumbledore là dùng cổ ngữ Runes, chẳng qua đổi thành kiểu khôi hài, ý nghĩa đại khái là 'chào mừng, bữa tiệc bắt đầu'." Harry mỉm cười giải thích lời của Dumbledore cho Pansy, không phải vì để ý có người nói Hiệu Trưởng điên khùng, vì Dumbledore vốn dĩ thích đùa dai như vậy rồi. Nhưng mà thông qua lời của Pansy, để Slytherin có được một vài tin tức mà thôi.
"Cổ ngữ Runes? Nghe nói thầy Dumbledore nghiên cứu rất nhiều về cổ ngữ Runes, xem ra đây là sự thật. Cậu Potter, cậu cũng có hứng thú với cổ ngữ Runes?" Một học sinh năm trước ngồi cách họ vài người không mất thời cơ chen vào hỏi, dù sao Harry cũng không hề cố ý đè thấp giọng xuống, nghe được cũng là chuyện bình thường, mà có thể mượn cơ hội thử con bài át chủ Chúa Cứu Thế hiển nhiên làm các quý tộc động tâm. Bởi vậy, rất nhiều người dồn lực chú ý về phía bên này.
Ưu nhã đặt miếng bò bít tết đã cắt sẵn lên dĩa của Harry, Draco làm lơ ánh mắt ai oán của đối phương: "Bồ ăn ít quá, Harry, cậu và mẹ mình rất bất mãn với việc này, sáng nay họ cố ý dặn mình phải giám sát sức ăn của bồ." Mặc kệ lời nói của mình làm đám đông Slytherin kinh ngạc, Draco thuận miệng bày tỏ quan hệ thân mật của họ cho người ta xem. "Harry không chỉ có hứng thú với cổ ngữ Runes mà còn được chính Ms. Rowena tự mình dạy. Nhưng mà tôi lại thích nghe Ms. Helga giảng môn Thảo Dược Học hơn, bởi vì môn này trợ giúp rất nhiều cho Độc Dược của tôi."
Các quý tộc chú ý tới Chúa Cứu Thế thầm giật mình, xem ra tin bốn Nhà Sáng Lập cực kỳ coi trọng Chúa Cứu Thế và quý tộc bạch kim không phải là lời đồn. Tất cả sôi nổi quyết định đợi đến lúc về phòng ngủ, lập tức viết thư báo về nhà tin này, nhóm học sinh năm trước thầm suy xét nên kết giao với Chúa Cứu Thế và gia tộc Malfoy như thế nào. Còn nhóm học sinh còn nhỏ và học sinh mới còn chưa đến cảnh giới kia, họ ngoại trừ kinh ngạc thì rất bội phục và sùng bái. Slytherin tôn trọng kẻ mạnh, đây là quy tắc vĩnh viễn không thay đổi.
Không muốn thử nhưng nhóm Slytherin cũng bắt đầu suy đoán chỗ cấm lầu bốn rốt cuộc có cái gì. Chỉ có Harry và Draco biết, Hòn Đá Phù thủy đã được đặt ở đó chờ hồn chính Voldemort mắc câu.
Lúc này Harry cũng không để ý mấy ánh mắt bồi hồi trên người mình với Draco, ánh mắt trên dãy bàn giáo viên cùng đĩa đồ ăn đã làm cậu rất bất đắc dĩ rồi. Không cần nghi ngờ, ánh mắt hơi nhiệt tình kia là của Dumbledore. Giáo sư thì nghiêm khắc nhưng ẩn ẩn quan tâm, lo lắng cậu có thể qua được cửa ải không. Về phần ánh mắt hận thù kia, đương nhiên chỉ có thể là Quirrel tùy thân mang theo Voldemort. Hơi hơi nghiêng đầu, thấy Quirrel vừa nói chuyện với Severus vừa len lén đưa cái ót đối diện với mình, Harry cảm giác được vết sẹo trên trán bỏng rát. Có điều, chút đau đớn này đã không còn làm Harry thay đổi sắc mặt được nữa, cậu đã quen với đau đớn rồi. Tuy rằng từ sau khi sống lại chưa từng trải qua đau đớn như vậy, nhưng Harry trước sau vẫn bình tĩnh duy trì lý trí, miễn tiết lộ cảm xúc chân thật của mình. Nhưng để Dumbledore an tâm, Harry vẫn dựa vào động tác vén tóc lên xoa xoa vết sẹo.
Tuy nhiên, động tác nhỏ này không chỉ mình Dumbledore phát hiện, còn có cả Draco và Severus vẫn luôn để ý đến cậu. Chính hành động nhỏ này làm Severus quyết định phóng hết lửa giận và cảm giác bất lực lên người Quirrel, dẫn đến trên dãy bàn giáo viên, tất cả mọi người đều thấy được Quirrel run rẩy vì chịu không nổi nọc độc và áp lực của giáo sư Độc Dược. Draco phát tiết cảm xúc lên đồ ăn, cố gắng lấp đầy đĩa của Harry, sau đó mới tập trung ăn no. Harry trừng cái đĩa của mình, lại nhìn vẻ mặt "không ăn hết thì chết với mình" của Draco, Pansy và Blaise hình như rất hưởng thụ cảnh mình bị Draco bắt nạt, Harry bi ai phát hiện cậu chẳng có ai để xin giúp đỡ cả. Nhịn không được nhìn về phía Hermione và Neville, thành công thu được ánh mắt đồng tình nhưng rõ ràng không có ý định đến giúp của hai người kia.
Ăn xong bữa tối, Dumbledore chỉ huy nhóm học sinh hát, cặp sinh đôi nhân cơ hội dùng giọng hát khúc quân hành dồi dào tình cảm xướng hết mình. Vất vả lắm mới có thể rời đi, Harry vẫy tay chào tạm biệt với Hermione và Neville, theo Draco về phòng ngủ Slytherin. Nhiệt độ trong hầm thấp hơn đại sảnh đường nhiều, giúp Harry tỉnh táo hơn hẳn, cậu biết, còn có một cuộc kiểm tra đang chờ cậu.
Trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Harry thờ ơ nghe Huynh Trưởng nói chuyện, dù sao có Draco ở đây, mấy việc nhỏ đó không cần cậu nhọc lòng. Cậu đang suy xét xem lát nữa trong cuộc chiến tranh đoạt Thủ Tịch cậu nên bỏ ra bao nhiều phần thực lực, để mấy học sinh năm trước có ấn tượng mạnh, như thế mới có thể hối thúc các gia tộc trung lập còn đang quan sát kia bắt đầu hành động. Bất đắc dĩ xoa xoa mũi, Harry thật không muốn tham gia cuộc tranh đoạt đó, đáng tiếc cậu không có lựa chọn. Draco chú ý tới động tác của Harry, biết cậu đã mệt rồi. Trước kia, do phải mang kính nên cậu có thói quen có động tác này, dù sau này lúc chiến tranh đã dùng Thuốc Trị Cận Thị nhưng vẫn không bỏ được nó. Kiếp này Harry rất chú ý bảo vệ đôi mắt nên không phải mang kính, nhưng cái thói quen xoa mũi kia vẫn không bỏ được. Lặng lẽ nắm lấy tay Harry, Draco biết hôm nay có hơi nhiều việc bất ngờ. Đầu tiên là chuyện không vui do Ron Weasley gây ra trên xe lửa, sau đó là trong lúc chờ phân Nhà bị nhục nhã ngay trước mặt, rồi mấy lần thăm dò trên bàn ăn. Vốn đã sầu lo vì vụ phân Nhà, cộng thêm cái tên tóc đỏ đáng chết kia hủy tâm trạng của Harry, chưa tính tới tên não tàn Voldemort còn dám khiêu khích khi đang dùng cơm. Thật là một lần nhập học tràn ngập phiền toái khiến người ta khắc sâu ký ức.
Trong lúc hai người lơ đãng, Severus đã bước vào phòng sinh hoạt chung, dạy bảo ngắn gọn vài câu rồi phất vạt áo đen rời đi. Trong lúc dạy dỗ, giáo sư cũng không để ý đến hai người nhiều, dù sao hai đứa đội lốp trẻ con này sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Chờ đến lúc bắt đầu tranh đoạt Thủ Tịch, Harry với Draco mới ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung xem học sinh năm trước chiến đấu, âm thầm đánh giá thực lực của họ. Trước khi khai giảng, tên những nhân vật đặc biệt cần chú ý đã được Lucius và Severus tổng hợp lại cho họ nghiên cứu kỹ. Harry thấy thật may vì người lớn rất chu đáo, bằng không chắc giờ cậu còn phải cần Draco giới thiệu từng người cho mình nghe.
"Như vậy, giờ bắt đầu cuộc tranh đoạt Thủ Tịch năm nhất, xin mời các bạn học muốn tham gia bước ra khỏi hàng."
Ngay khi Huynh Trưởng vừa dứt lời, liền có một cậu học sinh nam đi tới giữa phòng, khinh miệt nhìn Harry. "Harry Potter, Chúa Cứu Thế vĩ đại, tao – Frank Lestrange – muốn khiêu chiến với mày."
Phát hiện mình thành mục tiêu được chú ý, Harry âm thầm thở dài. Căn cứ theo tài liệu, trong gia tộc, cái tên Frank Lestrange này không được coi trọng, nhưng nó là một tên nguy hiểm tiềm tàng coi việc trở thành Tử Thần Thực Tử là vinh quang và mục tiêu. Nhưng mà, hiển nhiên nó còn chưa biết che giấu, ngay từ đầu đã nhảy ra, còn trực tiếp khiêu khích như vậy, thật quá thất vọng.
"Vinh hạnh của tôi, được rồi, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu."
Thoáng điều chỉnh lại trạng thái, Harry trầm ổn đi tới đối diện Frank. Các học sinh năm trước đều phát hiện sau khi Harry đứng yên, khí thế trên người thay đổi đáng kinh ngạc. Nếu nói trong nghi thức phân Nhà, cậu khiến người ta có cảm giác hiền hòa vô hại, vậy thì giờ phút này, cậu lại giống như một con sư tử vận sức chờ phát động, cặp mắt màu lục kia lập lòe tự tin và chiến ý. Mấy học sinh năm thứ bảy bỗng nhiên nhớ tới họ hàng trong gia tộc từng kể, gia tộc Potter trong Giới Phù Thủy quý tộc được hưởng danh hiệu "Sư Tử Hoàng Kim", ý khen thực lực chiến đấu kinh người cùng lòng dũng cảm thẳng tiến không lùi. Ngay lúc này, các học sinh năm trước đã đoán được Frank không phải là đối thủ của Harry, thắng thua trận quyết đấu này đã được định sẵn.
Quả nhiên, sau khi Frank liên tiếp phóng bùa chú, Harry chỉ đứng yên tại chỗ, dùng mỗi một Bùa Che Chắn để chặn mọi công kích. Frank thẹn quá hóa giận lại dùng một vài bùa chú có lực công kích mạnh hơn nữa nhưng vẫn không thể lay động được Bùa Che Chắn của Harry. Mà Harry không tấn công lại làm Frank cho rằng cậu đang nhục nhã nó, trong lúc nhất thời đánh mất lý trí, sử dụng một câu thần chú phép thuật hắc ám.
Một học sinh năm trước ngay khi thấy Frank niệm chú đã rút đũa phép ra chuẩn bị phá bùa chú này, đáng tiếc do khoảng cách nên không tới kịp. Nhưng điều làm anh kinh ngạc là, Harry vẫn không dùng thêm bất kỳ bùa chú gì và ngay cả phép thuật hắc ám kia cũng không thể nào phá được Bùa Che Chắn của cậu. "Frank, cậu thua rồi, xin mời về hàng." Lạnh giọng ngăn cản Frank còn muốn tiếp tục, Huynh Trưởng âm thầm khen ngợi Bùa Che Chắn mạnh mẽ này của Harry. Nên biết Bùa Che Chắn là bùa chú kiểm tra pháp lực của phù thủy tốt nhất, nếu pháp lực không đủ thì căn bản không có cách nào cản được nhiều bùa chú tấn công như thế, huống chi còn có cả một câu thần chú hắc ám, càng duy trì Bùa Che Chắn càng lâu thì tiêu hao pháp lực càng lớn. Như vậy có thể thấy được, Chúa Cứu Thế này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Sau Frank, cũng có lục tục vài người lên khiêu chiến Harry, nhưng từ đầu đến cuối Harry đều không dùng thêm bất kỳ bùa chú nào, chỉ dựa duy nhất cái Bùa Che Chắn lúc đầu kia làm đối thủ phải chịu thua. Học được bài học từ thất bại của Frank, khi thấy công kích của mình không có cách nào phá được Bùa Che Chắn kia, nhóm người khiêu chiến cũng chủ động từ bỏ. Mà tình huống như thế càng khiến nhóm học sinh các năm trước có nhận thức mới về pháp lực của Chúa Cứu Thế.
"Được rồi, nên đến lượt mình." Chờ thấy không còn ai đi lên, Draco mỉm cười đi tới đối diện Harry, dường như rất vừa lòng với kết quả chiến đấu của Harry.
Harry không thèm cố kỵ trợn mắt trắng, lên án hành vi xem diễn của Draco: "Draco, bồ lại lười."
Sau khi nói chuyện xong, hai người bắt đầu quyết đấu. Bùa chú nhanh gọn chuẩn xác, phối hợp với thần chú hợp lý hiệu quả, động tác di chuyển và tránh né linh hoạt nhanh nhẹn, đã đủ để cho nhóm học sinh quan sát được thực lực của họ rồi. Thậm chí bọn họ còn chưa dùng đến bùa chú qua năm hai! Nhưng độ xuất sắc của trận quyết đấu này hoàn toàn không thua gì trận tranh đoạt thủ tịch năm lớp 6, thậm chí còn xuất sắc hơn nữa kia.
"Thôi, Draco, mình tiêu hao pháp lực quá lớn rồi, mình nhận thua. Chức Thủ Tịch là của bồ." Sau khi tránh được một bùa chú, Harry buông đũa phép xuống đứng yên, mà Draco cũng ăn ý dừng công kích.
Nhìn các học sinh mới năm nhất, Huynh Trưởng tuyên bố Draco trở thành Thủ Tịch năm nhất, Harry là Phó Thủ Tịch. Lịch sự tiếp nhận lời chúc mừng từ những người khác, Draco kéo Harry đến hành lang dài tìm phòng ngủ của họ.
"Draco, sao bồ biết chúng ta ở cùng một phòng?" Trong lúc sắp xếp hành lý, tắm xong rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Harry hoang mang hỏi Draco đang ngồi đối diện lau tóc.
Duỗi tay sờ tóc, thấy đã khô rồi, Draco mới cất khăn đi. "Bồ đã quên mất mình là một Malfoy rồi sao? Đồ ngốc." Không giải thích rõ ràng, Draco không tính để Harry biết sau khi kết thúc bữa tiệc, hắn đã lặng lẽ gửi một giấy nhắn cho Huynh Trưởng.
Harry trợn mắt, chui vào chăn không nói lời nào. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, với cơ thể mười một tuổi vẫn có chút ăn không tiêu, bởi vậy Harry rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Draco nằm trong chăn, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang ngủ của Harry, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Vốn còn lo Harry sẽ bị phân vào Gryffindor rồi ở cùng một phòng với tên tóc đỏ đáng chết kia, hắn thậm chí còn tính lén động chút tay chân khiến tên đó phải vào bệnh thất ở vài ngày. Nhưng mà hiện tại, quả nhiên Harry ở cạnh hắn là kết quả tốt nhất. Không cần phải lo Harry sẽ ngủ chung với những người khác, cũng không cần ghen ghét những người cùng ra cùng vào với Harry, càng không cần lo Harry bị đám học sinh nữ vây quanh. Cục cưng cả hai kiếp chỉ nên đặt ở bên cạnh, hắn mới có thể an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất