[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa
Quyển 3Chương 6: Quyển 3Chương 6
Gần như chỉ trong một đêm, phần lớn các quý tộc đều phong bế phủ, khởi động màn bảo vệ. Các quý tộc Slytherin chia thành ba phe rõ ràng, một phe phản kháng do gia tộc Malfoy cầm đầu, một phe tử trung do gia tộc Lestrange khởi xướng, và một vài quý tộc nhỏ trung lập chưa xác định lập trường. Một vài quý tộc Ravenclaw và Hufflepuff cũng đang âm thầm chuẩn bị mọi thứ, dù sao chiến tranh lần trước để lại bóng ma khiến tất cả mọi người không thể không cẩn thận. Còn Gryffindor, Nhà có ít thành viên quý tộc nhất, đột nhiên lui tới bận rộn hơn cả ngày thường. Nhóm Sư Tử năm 6 năm 7 thậm chí vứt luôn cả tài liệu ôn tập thi cử, mỗi ngày ở trong phòng sinh hoạt chung chỉ đạo cho các em học sinh năm dưới kỹ năng chiến đấu.
Bốn Nhà Sáng Lập chỉ cho bốn Chủ Nhiệm cách mở các pháp trận bảo vệ và tấn công trong trường, chúng đã được Harry và Draco sửa chữa suốt ngày suốt đêm trong mấy ngày gần đây. Tuy học sinh trong trường không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong vòng một ngày, năm học sinh đột nhiên mất tăm mất tích, trong đó còn bao gồm Chúa Cứu Thế Harry Potter, việc này không thể không khiến lũ học sinh suy đoán lung tung. Cho dù Dumbledore đã ra mặt thông báo năm đứa trẻ đó chỉ là đang tiếp nhận thí nghiệm hạng nhất, nhưng rất ít người tin. Các học sinh nhận được thư từ gia tộc vẫn duy trì im lặng không nói, cứ theo lẽ thường đi học, thậm chí còn học chăm chỉ hơn cả lúc trước. Còn các học sinh xuất thân từ Muggle, vô tình lại suy đoán ra được chân tướng vụ việc.
Bộ Pháp Thuật giờ còn hỗn loạn hơn cả trước, chuyện Sở Bảo Mật bị trộm không thể giấu nổi, ngay hôm sau, toàn bộ Giới Phù Thủy nước Anh đều đã biết chuyện này. Ngày Fudge xuống đài dường như đã không còn xa. Chỉ là hiện tại, mặc kệ là thế lực nào thì cũng tạm thời dời mắt khỏi Bộ Pháp Thuật. Các thành viên trong Hội Phượng Hoàng và Thánh Đồ âm thầm chấp hành mệnh lệnh, thế lực của bốn gia tộc lớn Malfoy, Parkinson, Black và Zabini cũng đang bận bịu. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Hội Phượng Hoàng, Thánh Đồ và quý tộc Slytherin hợp tác với nhau. Nhưng những thành viên tham dự đều cho rằng, loại hình hợp tác này sẽ thường xuyên xảy ra trong tương lai.
Draco và Pansy nỗ lực duy trì bộ dạng bình thường, âm thầm đào hố chờ Frank Lestrange sập bẫy. Cặp sinh đôi chuẩn bị lượng lớn đồ chơi khăm, còn mời cả Sư Tổ và Ưng Tổ chỉ dạy, biến rất nhiều món hàng thành vũ khí có tính nguy hiểm nhất định. Được Lửng Tổ nhắc nhở, phu nhân Pomfrey đã tìm được phòng chữa trị tư nhân của Lửng Tổ trong bệnh thất, đưa nhóm Neville vào đó chữa thương. Ngoại trừ Draco, Pansy và cặp sinh đôi ra thì cũng chỉ có giáo sư mới được gặp bọn họ.
Về phương diện khác, biệt đội cứu Harry đã tìm được biện viện Lestrange ở Cornwall, đang chờ lệnh đột nhập cứu người. Tuy Sirius rất muốn cứu con đỡ đầu ra nhưng cũng không thể không tạm thời nhẫn nại. Dựa theo phỏng đoán, nếu Voldemort thật sự muốn sống lại ngay lúc này thì lỗ mãng xông vào chẳng những không cứu được Harry, rất có thể sẽ bị bắt nhiều hơn. Sirius biết, Harry sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, ông không chỉ từng tận mắt thấy ký ức của Harry, mà còn được Draco nhắc nhở liên tục. Nhưng điều khiến Sirius lo hơn cả là đợi đến lúc họ vọt vào, Harry đã không còn ở đó nữa rồi.
- --
Harry trong cơn mơ màng, mở mắt ra lại không thể xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu. Cậu đang ở chiến trường đầy những cái xác ngang dọc, hay cỏ dại mọc thành cụm ở thung lũng Godric, có khi là khu rừng quyết chiến sinh tử với Voldemort cũng nên. Harry gần như theo phản xạ đi vào Hogwarts, mờ mịt đứng trước đại sảnh đường, bốn cái bàn dài đã sớm vỡ tan thành nhiều mảnh, trên trần nhà cũng không còn là bầu trời đầy sao mỹ lệ, bốn lá cờ tượng trưng cho bốn Nhà đều dính máu, sàn nhà rách nát cùng các vách tường thủng lỗ chỗ khắp nơi. Harry nhớ rõ sau khi kết thúc chiến tranh, một mình cậu trở lại Hogwarts rách nát, cũng trầm mặc đứng trong đại sảnh đường thật lâu. Vậy thì giờ đang là cảnh trong mơ hay là ký ức? Hay là, hiện thực?
Ra ngoài đại sảnh đường, không biết vì sao Harry lại tới Rừng Cấm. Những sinh vật thần kỳ đã từng sống hơn ngàn năm trong Rừng Cấm giờ đã biến mất sạch sẽ, ngoài trừ cây cối thì có lẽ chỉ có mình Harry là sinh vật sống lúc này. Bầu không khí yên tĩnh đầy mùi chết chóc kia làm Harry gần như phát điên. Mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào, loại cảm giác quen thuộc này, Harry đã từng vô số lần sợ chiến tranh trong tương lai sẽ thành ra thế này, cho nên cậu đã dùng hết toàn lực tránh đi cái tương lai đáng sợ đó. Nghiêng ngả lảo đảo vào sâu trong Rừng Cấm, không hề có ý định dừng lại, Harry muốn biết có phải thật sự chỉ còn có cậu là người sống hay không.
Đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một bãi cỏ thơm ngát, hồ nước sáng lấp lánh, bên hồ còn có một cái hang động rất lớn, Harry tin rằng cậu chưa từng thấy qua chỗ này. Có lẽ là vì chưa từng có ai tới gần trung tâm Rừng Cấm chăng?
"Harry Potter, đã lâu không gặp."
Thình lình một giọng nói vang lên làm Harry giật mình, cậu mờ mịt nhìn chung quanh mới thấy trước hang có một người. Người kia rất cao lớn, mái tóc màu vàng dài đến eo bay nhè nhẹ trong gió, gương mặt tuấn tú khí khái, đôi mắt màu vàng đậm. Giọng nói dọa cậu kia nghe vào vừa uy nghiêm vừa đầy quyền thế.
"Tôi chưa từng gặp qua ngài, tôi cũng chưa từng thấy nơi này bao giờ cả." Tận lực không để giọng mình run rẩy, Harry tạm thời quên mất nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bao phủ lấy cậu khi nãy.
"À, ta là Hogwarts, là con Rồng Hoàng Kim kia, chẳng qua ta đã quen dùng hình thái nhân loại xuất hiện." Lúc nói chuyện, cặp mắt vàng kia dường như chất chứa ý cười. "Giật mình lắm sao? Là một con Rồng Hoàng Kim, nếu ngay cả phép biến thành người cơ bản nhất mà còn không làm được, vậy thì quá mất mặt rồi."
Đây chính Hogwarts, vị Rồng Hoàng Kim đã giúp cậu với Draco vượt qua không gian sống lại đó sao? Harry nhìn cái người đã chạy tới trước mặt mình kia, không che dấu kinh ngạc và cảm kích, chỉ là nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
"Tuổi đời của Rồng Hoàng Kim lâu dài đến vô vọng nhàm chán, mà ta lại không muốn về tộc của mình, một đám rồng chán chường tụ hội với nhau còn chán hơn. Ta đã từng gặp qua rất nhiều sinh mệnh, có phù thủy, có Muggle, cũng có sinh vật thần kỳ trong miệng của các ngươi. Ta cũng từng chứng kiến quá nhiều tranh chấp, chiến tranh, âm mưu, nhiều đến mức ta cảm thấy thế giới dù có bị hủy diệt hoàn toàn thì cũng không tính là chuyện xấu gì. Nhưng ta thấy được ngươi, Harry Potter. Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất thú vị, Harry Potter, ngươi thậm chí còn thú vị hơn cả nhóm bốn người Godric kia."
Nhìn sắc mặt đạm mạc của Hogwarts, Harry không biết nên may mắn hay nên chửi thầm. Chẳng lẽ vì quá nhàm chán, mà đúng lúc thấy cậu rất thú vị nên mới giúp cậu sống lại?
Vén mái tóc dài ngăn cản tầm mắt, trong đôi mắt màu vàng của Hogwarts tràn ngập tò mò. "Chỉ là muốn xem xem, nếu ngươi có thể có được một cơ hội bắt đầu lại lần nữa thì ngươi sẽ làm ra được gì. Huống chi, ta ngủ say trong Rừng Cấm không biết bao nhiêu năm, con người thú vị như ngươi càng ngày càng ít. Cứ để ngươi biến mất thì quá đáng tiếc."
Harry nghiêng đầu, trầm mặc nhìn hồ nước trong suốt, cong khóe miệng lên. "Cảm ơn ngài, Hogwarts. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, ngài đã giúp tôi có cơ hội đền bù tiếc nuối, đồng thời cho tôi có được tình yêu đời mình. Cho dù tôi vẫn phải chiến đấu với cái tên não tàn kia, tôi vẫn rất thỏa mãn."
"Thế thì trở về đi, Harry Potter. Ba cái Crucio đối với cơ thể hiện tại của ngươi mà nói có hơi quá, hơn nữa cái tên não tàn kia còn dùng Legilimens với ngươi. Ta chán ghét cái tên điên cuồng vọng tự đại kia, cho nên xâm nhập vào ý thức của ngươi kéo ngươi vào không gian này, cho hắn thêm chút phiền toái." Hogwarts cười như chơi khăm thành công, phất phất tay với Harry.
Còn chưa kịp phản ứng, Harry lại lần nữa mất đi ý thức. Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, mới phát hiện bản thân vẫn ở trong căn phòng nhỏ bị mụ điên kia phóng Crucio. Nhớ tới lời Hogwarts, Harry dần dần bình tĩnh lại. Nếu Hogwarts đã tăng thêm phiền toái cho Voldemort, vậy bản thân cũng không cần lo Voldemort nhìn thấy cái gì trong đầu của cậu. Ha ha, không biết trò chơi khăm của Rồng Hoàng Kim là gì. Về phần thế giới rách nát mà cậu đã thấy kia, mặc kệ phải trả cái giá gì, cậu cũng sẽ dùng hết sức ngăn cản chuyện như vậy xảy ra.
Đáng tiếc Harry còn chưa đoán ra trò chơi khăm của Hogwarts là gì thì đã bị Bellatrix đưa tới một căn phòng giống phòng đọc sách. Peter và Greyback đã ở đó, hình như đang chờ Bella và cậu xuất hiện.
"Chúng ta cần phải đi rồi. Chủ nhân không thích chúng ta đến trễ đâu."
Sau khi Greyback nói xong, Bella bắt lấy Harry độn thổ.
Cảm giác chân mình lại lần nữa tiếp xúc tới mặt đất, Harry miễn cưỡng mở to mắt đánh giá hoàn cảnh mới. Trải qua loạt chuyện từ trúng Crucio nhưng không được chữa trị gì, lại phải chịu Chiết Tâm Trí Thuật từ Voldemort, sau lại phải trải qua độn thổ không thoải mái, Harry cảm thấy cậu vẫn duy trì được bình tĩnh thật không biết nên may mắn hay là bất hạnh nữa.
"Harry Potter, cậu bé Chúa Cứu Thế, hôm nay ta phải cho mi tận mắt thấy Voldemort vĩ đại sống lại! Ta muốn mi biết, Voldmort là bất bại, Voldemort chỉ biết càng ngày càng mạnh lên thôi!"
Trong giọng nói khàn khàn điên cuồng, Harry theo giọng nói nhìn qua, mới phát hiện Peter canh giữ trước một cái vạc lớn, trong ngực còn ôm một đứa bé. À, xem ra hồn chính vẫn lưu lạc đến hoàn cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ, Harry cười lạnh, xem như đáp lại Voldemort cuồng vọng tự đại. Nagini trượt cạnh Peter, làm lão chuột nhát gan sợ đến mức phát run. Harry lạnh lùng nhìn vợ chồng Bella bận rộn bên cái vạc, cậu cẩn thận quan sát hoàn cảnh, phán đoán bản thân đang ở một hẻm núi gần thung lũng Godric.
Nhìn Bella ném một bộ xương người vào vạc, Harry tự hỏi dụng ý Voldemort chọn nơi này sống lại. Nghiêm khắc mà nói, tuy nơi này không đông dân cư như trong thung lũng, nhưng cũng không tính là hẻo lánh. Nếu muốn hỏi nơi này có ý nghĩa đặc biệt gì thì cũng chỉ có Voldermot thất bại lần đầu ở đây, bị bùa chú bảo vệ của mẹ bắn ngược. Như vậy, Voldemort muốn thông qua cách này tuyên bố hắn đã trở về? Hay là, hắn tính lôi các phù thủy và Muggle sống ở thung lũng thành vật tế phẩm? Nghĩ đến sự tàn bạo của Voldemort với Muggle, Harry thiếu chút nữa không khống chế được cơn tức giận. Xem ra cậu không thể trực tiếp chạy được rồi, ít nhất cũng không thể bỏ mặc những Muggle vô tội đó bị Voldemort giết được, càng không thể trơ mắt nhìn thung lũng Godric bị hủy hoại.
Peter giao Voldemort cho Bellatrix, sau đó chém đứt cánh tay của y ném vào vạc. Harry nhớ Severus từng nói ông đã hạ độc Peter, cậu bất đắc dĩ trợn mắt trắng. Chỉ có thể nói, trong mấy Tử Thần Thực Tử ở đây, Voldemort không coi trọng Peter nhất, cũng chẳng coi y là một người có sức chiến đấu. Mà đúng thật, so với vợ chồng Bella và Greyback, Peter thích hợp ẩn núp chứ không phải chiến đấu. Còn Greyback, với thân phận Người Sói của hắn, ở trong mắt Voldemort, Greyback là kẻ dơ bẩn. Cho nên dùng thịt của Peter là điều tất nhiên sao? Xem ra Severus trả thù cuối cùng vẫn rơi xuống người Voldemort.
Thừa dịp Peter kêu rên hấp dẫn lực chú ý của mấy kẻ kia, Harry thấy may vì tay mình không bị trói, tìm lọ Thuốc Khôi Phục Pháp Thuật và Thuốc Khôi Phục Sức Lực luôn giấu trong người ra uống sạch, sau đó giấu kín mấy cái chai, tiếp tục giả vờ giả vịt. Hờ hững nhìn Lestrange đổ máu của cậu vào vạc, trong mắt Harry nhanh chóng hiện lên chút dao động. Từ lúc vết sẹo trên trán biến mất, Harry đã biết cậu không còn có thể thoát được từ Avada của Voldemort. Không có huyết thống bảo vệ, không có Trường Sinh Linh Giá, cũng không có đũa phép anh em. Lúc này đây, cuộc chiến giữa cậu với Voldemort sẽ trông như thế nào nhỉ?
Bellatrix bỏ hồn chính trong lòng vào vạc, gần như trong nháy mắt, Harry ngửi thấy mùi quỷ dị lan tỏa trong không khí. Một lát sau, xuyên qua sương mù màu đen bốc lên từ cái vạc, Harry lại một lần nữa thấy được khuôn mặt rắn xấu xí kia.
Mặc quần áo xong, Voldemort chỉ đũa phép vào Nagini, không biết hắn niệm cái gì, chỉ thấy trên đầu Nagini bay ra một bóng người màu đen giãy giụa, bị Voldemort nhét vào trong cơ thể. Thì ra Nagini đã bị chế thành Trường Sinh Linh Giá, Harry cau mày nhìn Voldemort dung hợp mảnh hồn, lại một lần nữa cảm thấy ghê tởm vì mắt thẩm mỹ của tên điên này. Xắt linh hồn thành miếng thì không nói, còn dùng cách dung hợp linh hồn như nhét bông vào búp bê vải thế này, quả thực tìm không ra người nào ghê tởm hơn cả hắn. À, cũng may Draco không ở đây, bằng không thấy Voldemort như vậy, chỉ sợ Lucius sẽ bị con trai nhà mình phàn nàn về mắt thẩm mỹ đi.
"Ha ha ha ha ha ha... Quả nhiên dùng xương của cậu sống lại là lựa chọn tốt nhất, ta có thể cảm nhận bản thân lại lần nữa tràn ngập lực lượng. Voldemort vĩ đại đã quay trở lại, mà bốn người các ngươi sẽ được thưởng vì lòng trung thành của mình. Đuôi Trùn, lại đây." Voldemort mặt rắn cười lớn, còn không ngừng vuốt ve tay với ngực mình, làm Harry liên tưởng tới cụm từ: đồ tự luyến.
Có được cánh tay mới, Peter hưng phấn không thôi, một mặt quỳ xuống đất hôn góc áo choàng của Voldemort, một mặt nịnh nọt hắn. Mà ba người còn lại đều có vẻ hưng phấn và điên cuồng, đặc biệt là Greyback với Bellatrix.
"Vậy để chúng ta náo nhiệt một chút, tuyên bố Voldemort vĩ đại đã trở lại. Bella, mang thằng nhóc Chúa Cứu Thế kia, vào thung lũng."
Lại phải chịu một lần độn thổ chán ghét, Harry vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang đứng trong nghĩa địa ở thung lũng Godric. Trước mặt là pho tượng một nhà ba người Potter, cách đó không xa là bia mộ của cha mẹ, nháy mắt quả tim của Harry nhảy dựng lên.
"Đúng là một pho tượng gây xúc động, đáng tiếc, sắp phải biến mất rồi." Voldemort cười quỷ dị, nâng ngón tay chỉ về hướng pho tượng. Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng gia đình ấm áp biến thành mảnh vụn, không khí ngập tro bụi mù mịt.
Chờ đến khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, Harry đã không còn thấy pho tượng kia nữa. Cậu đã từng đến nơi này mỗi khi mất ngủ, nhìn pho tượng này, nhìn bia mộ của cha mẹ, chờ đến hừng đông lại lần nữa kiên cường lên. Mà nay, pho tượng đã không còn. Phẫn nộ chồng chất trong ngực Harry, nhưng không như ngọn lửa thiêu sống mình. Lòng phẫn nộ này lạnh băng, như gió đêm bắc cực, khiến cả linh hồn của Harry đều trở nên lạnh ngắt.
Xa xa có mấy bóng người chạy nhanh tới đây, có lẽ tiếng pho tượng bị nổ đã khiến các gia đình gần đó chú ý. Harry nhận ra sau lưng Bella có vài tên Tử Thần Thực Tử giả dạng Muggle lục tục đi tới, còn Voldemort đang niệm gì đó, Nagini vui sướng phun lưỡi.
"Ô, nhìn xem, còn có bao nhiêu người kiên trì trung thành với ta đây? Chúng ta xem nào, có những ai dám phản bội Voldemort vĩ đại. Malfoy, Parkinson, Crabbe... Ta sẽ bắt chúng trả giả lớn! Không một ai dám phản bội Voldemort vĩ đại mà không phải trả gia, không một ai!" Voldemort điên cuồng nhìn lượng người ít hơn dự đoán xa xa phía sau Bella, nhớ tới lúc hắn bám vào người Quirrel phát hiện cái gọi là thế giới cải cách do bốn Nhà Sáng Lập khởi xướng, tức giận chỉ đũa phép về thôn trang cách nghĩa địa không xa. "Hôm nay, ta phải dùng cái thôn nổi danh này tuyên bố với Giới Phù Thủy, ta ⸺ Voldemort vĩ đại đã quay trở lại!"
"Không, pho tượng bị hủy hoại! Các ngươi dám... Vợ chồng Bellatrix!"
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, vị phù thủy chạy tới xem xét tình huống bị gương mặt của Voldemort dọa mất, còn đám Tử Thần Thực Tử trông vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Ta, Voldemort vĩ đại không gì không làm được, nhìn đi, Chúa Cứu Thế tụi mi sùng bái giờ đã bị ta bắt." Chỉ vào Harry, Voldemort cười nhạo bừa bãi. Mà vị phù thủy kia đã bắt đầu phát run, đại khái đã nhận ra cái tên trước mặt này chính là Voldemort tiếng xấu lan xa.
"Ông thật sự không gì không làm được sao? Ông thật sự cho rằng mình mạnh hơn xưa à? Tom Marvolo Riddle." Harry nhàn nhạt mở miệng, cậu cũng không vì Voldemort khiêu khích mà mất khống chế. Cơn phẫn nộ lạnh băng đã giúp cậu hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng làm cậu quên mất sự thật bản thân đã chịu Crucio. Nở một nụ cười giả trân, Harry tránh thoát Bellatrix trói buộc, đi đến vị trí pho tượng. "Chú gì ơi, mau hãy rời khơi nơi này, nói cho người trong thôn, Voldemort muốn tấn công bọn họ."
Thuận tay giải bùa chú truy kích vị phù thủy kia của Voldemort, Harry sung sướng nhìn Voldemort tức giận.
"Bella, ngươi nói đã đoạt đũa phép của nó rồi kia mà!" Thấy đũa phép trong tay Harry, Voldemort nổi giận, hắn tưởng Bella đã phản bội hắn.
"À, là ai nói đũa bà ta lấy là đũa phép của tôi? Riddle, thuộc hạ của ông tự phụ y chang ông vậy. Đáng tiếc bọn họ cũng giống ông, trước giờ chưa từng nhận rõ bản thân là ai, có bao nhiêu bản lĩnh." Lạnh băng quét qua Voldemort và Tử Thần Thực Tử, đôi mắt xanh lá của Harry không còn màu xanh tràn ngập sức sống mà thành xanh đậm sâu thẳm. "Muốn tấn công thôn trang? Chỉ sợ tôi không thể để ông như nguyện được, Riddle."
Cứ hết Riddle này đến Riddle nọ, Voldemort bị Harry khiêu khích đến mất bình tĩnh. Cơn hưng phấn và vui sướng khi sống lại đã tan biến khi phát hiện bản thân bị phản bội, cộng thêm biểu hiện của Harry, Voldemort đã nổi giận đến mức không thể kiềm chế xúc động muốn giết người. "Các ngươi đừng có ai ra tay, ta muốn đích thân giết Harry Potter. Ta sẽ cho mọi người biết, căn bản chẳng có Chúa Cứu Thế nào cả, cái tiên đoán kia là sai lầm! Harry Potter sẽ chết trong tay ta, cũng chú định chỉ có thể chết dưới tay ta!"
Đối mặt với tia sáng xanh, Harry khẽ nghiêng người né đi, vừa né vừa phóng mấy bùa chú đánh trả. Không có bất kỳ hành vi hoa lệ gì, cuộc chiến giữa Harry và Voldemort cứ như vậy trực tiếp phát động, hơn nữa ngay từ lúc đầu đã kịch liệt không cho kẻ khác chen vào. Các Tử Thần Thực Tử đều không thể không lui ra xa phía sau, trừ phi bọn họ muốn trúng chú thay cho Voldemort hoặc Harry. Đủ loại tia sáng đủ màu lập lòe trong nghĩa địa, tro bụi không ngừng mịt mù, nơi nơi toàn là đá vụn bay tứ tung. Hiển nhiên Voldemort coi thường thực lực của Harry, vốn dĩ còn tưởng sẽ rất nhẹ nhàng giết được đối phương. Nhưng hiện tại không thể thành công khiến hắn càng lúc càng điên cuồng, tâm tư trêu chọc đối thủ mất tăm mất tích, ra tay đều là chiêu giết người tàn nhẫn.
Đối mặt với đủ loại phép thuật hắc ám cao cấp và phức tạp, Harry ỷ vào dáng người nhỏ gầy linh hoạt tránh trái né phải, xuất quỷ nhập thần trong tro bụi. Trong lúc tránh né, Harry vừa đánh trả vừa dời chiến trường ra ngoài nghĩa địa, cậu không thể để Voldemort hủy hoại những ngôi mộ đó được. Do bị tổn thương bởi Crucio, Harry không thể dùng các loại bùa chú tấn công tiêu hao pháp lực lớn, gần như chỉ có thể chồng các loại bùa chú tấn công hao phí thấp. Nhưng trong quá trình né tránh và đánh trả liên tục, Harry dần dần cảm thấy mệt mỏi. Một bùa chú xẹt qua mặt làm trầy da, Harry thầm than tình huống cơ thể khiến mình có cơ hội mắc sai lầm, cậu nháy mắt quyết định.
Một chùm sáng trắng lóa mắt bùng lên, nhóm Tử Thần Thực Tử hoảng sợ nhìn Chúa Cứu Thế biến thành một con Griffin cực lớn, rít gào rung trời dọa thú cưng của Voldemort, Nagini, sợ đến mức phải trườn tới gần chủ nhân. Loại sinh vật chỉ thấy trong truyền thuyết này nghe nói có năng lực chống phép thuật cực mạnh, hơn nữa bản thân còn có pháp lực vượt sức tưởng tượng và cơ thể cực kỳ mạnh mẽ. Mà trước mắt, con Griffin do Chúa Cứu Thế biến thành có bộ lông màu vàng đậm, bốn long trảo sắc bén, quấn canh là những ngọn lửa màu bạc, cánh rộn lớn, tùy tiện xòe một cái là cát bụi mù mịt. Không cần nghi ngờ, hình thái Animagus này đối với Harry tiêu hao pháp lực và sức lực quá lớn mà nói y như BUG trong game vậy.
Nagini gia nhập cũng không thể giúp Voldemort chiếm thế thượng phong, cơ thể con người căn bản không thể chống chọi được với thần thú viễn cổ. Huống chi phép thuật hắc ám cao cấp cũng không thể tạo thành vết thương quá lớn với Griffin, trong khi đối phương chỉ tùy tiện cào một cái là có thể phá vỡ màn bảo vệ của hắn. Cơ thể mới được hồi sinh của Voldemort càng ngày càng bị thương nhiều hơn, thể lực và pháp lực đều bị tiêu hao quá nhiều. Nagini thỉnh thoảng bị Griffin cào trúng, rớt hết cả vảy, ngay cả đuôi rắn cũng gần như cựa quậy không nổi nữa. Dù vậy, mọi công kích vẫn không thể làm kẻ địch bị thương. Trái lại, Griffin vẫn uy phong lừng lẫy như cũ, không hề thấy mệt chút nào, tuy không thể nhanh chóng đánh bại Voldemort, nhưng cậu cũng không phải chịu bất kỳ thương tổn trí mạng gì.
Trong lúc Voldemort đang nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi cục diện này thì trong đám Tử Thần Thực Tử bị triệu hồi, cũng đã có kẻ định âm thầm rời đi. Giữa lúc giằng co, một bóng con vật khổng lồ khác xuất hiện ngay cạnh Griffin. Đó là một con Quetzalcoatl màu xanh lục, phẫn nộ quạt cánh, hất đuôi một cái liền ném văng Nagini xụi lơ trên mặt đất, không thể ngẩng đầu rắn lên tấn công nữa. Theo sau, Dumbledore râu bạc cùng một phù thủy trẻ tóc vàng đồng thời xuất hiện ở nghĩa địa, đám Bellatrix lập tức gia nhập trận chiến.
"Tom, trò vẫn chưa biết hối cải sao?" Dumbledore vừa xử lý Tử Thần Thực Tử, vừa không từ bỏ khuyên bảo. "Trò hẳn đã biết, trường sinh chỉ là truyền thuyết mà thôi."
"Hừ, Albus Dumbledore đáng chết, Chúa Tể Hắc Ám đi xa hơn bất kỳ kẻ nào trên con đường trường sinh. Ông chỉ là đang ghen tị ta mà thôi!"
"Mi không có tư cách tự xưng là Chúa Tể Hắc Ám, cái tên bại hoại tham sống sợ chết cuồng vọng tự đại kia!" Một bùa chú bay thẳng về phía Voldemort, xé toạc hơn phân nửa áo chùng của hắn. Grindelwald tóc vàng tất nhiên rất bất mãn khi thấy người yêu bị mắng, cho nên cụ tràn ngập sát ý với cái tên não tàn tự xưng Chúa Tể Hắc Ám này.
Cảm giác được pháp lực trong người không còn nhiều lắm, dù cuồng vọng đến mấy thì Voldemort cũng biết muốn thắng Griffin, Quetzalcoatl, Dumbledore và Grindelwald là điều không thể. Dù sao hắn mang theo linh hồn bị thương, mới sống lại không lâu, còn chưa hoàn toàn thích ứng cơ thể mới này, miễn cưỡng cắn nuốt mảnh hồn bám trên Nagini đã tiêu hao không ít năng lượng của hắn rồi. Cứ tiếp tục giằng co nữa, tất nhiên chỉ có hắn bất lợi. "Hừ, Dumbledore, ông sẽ nhận được sự trả thù của ta, ta sẽ cho ông biết, Chúa Cứu Thế của ông căn bản không phải là đối thủ của ta!"
Voldemort gào xong, quyết đoán độn thổ bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm đám Bella trung thành. Vợ chồng Bellatrix cũng nhanh chóng chạy theo chủ nhân, Peter trong lúc hỗn chiến đã hóa thân thành chuột chạy trốn lần nữa. Chỉ có Greyback điên cuồng cùng một vài Tử Thần Thực Tử không kịp phản ứng bị bắt ngay tại chỗ.
"Harry, bồ sao rồi?" Chờ Voldemort chạy đi, Draco giải trừ hình thái Animagus, nhìn Harry cũng khôi phục lại hình người.
Miễn cưỡng mỉm cười, Harry cảm thấy cả người đều đang kêu gào đau đớn, thậm chí cậu cũng hết cách duy trì tỉnh táo. Rất muốn an ủi nhưng lại không có cách nào ngăn cản cơn mỏi mệt và đau đớn xâm nhập, Harry hoàn toàn mất ý thức.
Bốn Nhà Sáng Lập chỉ cho bốn Chủ Nhiệm cách mở các pháp trận bảo vệ và tấn công trong trường, chúng đã được Harry và Draco sửa chữa suốt ngày suốt đêm trong mấy ngày gần đây. Tuy học sinh trong trường không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong vòng một ngày, năm học sinh đột nhiên mất tăm mất tích, trong đó còn bao gồm Chúa Cứu Thế Harry Potter, việc này không thể không khiến lũ học sinh suy đoán lung tung. Cho dù Dumbledore đã ra mặt thông báo năm đứa trẻ đó chỉ là đang tiếp nhận thí nghiệm hạng nhất, nhưng rất ít người tin. Các học sinh nhận được thư từ gia tộc vẫn duy trì im lặng không nói, cứ theo lẽ thường đi học, thậm chí còn học chăm chỉ hơn cả lúc trước. Còn các học sinh xuất thân từ Muggle, vô tình lại suy đoán ra được chân tướng vụ việc.
Bộ Pháp Thuật giờ còn hỗn loạn hơn cả trước, chuyện Sở Bảo Mật bị trộm không thể giấu nổi, ngay hôm sau, toàn bộ Giới Phù Thủy nước Anh đều đã biết chuyện này. Ngày Fudge xuống đài dường như đã không còn xa. Chỉ là hiện tại, mặc kệ là thế lực nào thì cũng tạm thời dời mắt khỏi Bộ Pháp Thuật. Các thành viên trong Hội Phượng Hoàng và Thánh Đồ âm thầm chấp hành mệnh lệnh, thế lực của bốn gia tộc lớn Malfoy, Parkinson, Black và Zabini cũng đang bận bịu. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Hội Phượng Hoàng, Thánh Đồ và quý tộc Slytherin hợp tác với nhau. Nhưng những thành viên tham dự đều cho rằng, loại hình hợp tác này sẽ thường xuyên xảy ra trong tương lai.
Draco và Pansy nỗ lực duy trì bộ dạng bình thường, âm thầm đào hố chờ Frank Lestrange sập bẫy. Cặp sinh đôi chuẩn bị lượng lớn đồ chơi khăm, còn mời cả Sư Tổ và Ưng Tổ chỉ dạy, biến rất nhiều món hàng thành vũ khí có tính nguy hiểm nhất định. Được Lửng Tổ nhắc nhở, phu nhân Pomfrey đã tìm được phòng chữa trị tư nhân của Lửng Tổ trong bệnh thất, đưa nhóm Neville vào đó chữa thương. Ngoại trừ Draco, Pansy và cặp sinh đôi ra thì cũng chỉ có giáo sư mới được gặp bọn họ.
Về phương diện khác, biệt đội cứu Harry đã tìm được biện viện Lestrange ở Cornwall, đang chờ lệnh đột nhập cứu người. Tuy Sirius rất muốn cứu con đỡ đầu ra nhưng cũng không thể không tạm thời nhẫn nại. Dựa theo phỏng đoán, nếu Voldemort thật sự muốn sống lại ngay lúc này thì lỗ mãng xông vào chẳng những không cứu được Harry, rất có thể sẽ bị bắt nhiều hơn. Sirius biết, Harry sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, ông không chỉ từng tận mắt thấy ký ức của Harry, mà còn được Draco nhắc nhở liên tục. Nhưng điều khiến Sirius lo hơn cả là đợi đến lúc họ vọt vào, Harry đã không còn ở đó nữa rồi.
- --
Harry trong cơn mơ màng, mở mắt ra lại không thể xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu. Cậu đang ở chiến trường đầy những cái xác ngang dọc, hay cỏ dại mọc thành cụm ở thung lũng Godric, có khi là khu rừng quyết chiến sinh tử với Voldemort cũng nên. Harry gần như theo phản xạ đi vào Hogwarts, mờ mịt đứng trước đại sảnh đường, bốn cái bàn dài đã sớm vỡ tan thành nhiều mảnh, trên trần nhà cũng không còn là bầu trời đầy sao mỹ lệ, bốn lá cờ tượng trưng cho bốn Nhà đều dính máu, sàn nhà rách nát cùng các vách tường thủng lỗ chỗ khắp nơi. Harry nhớ rõ sau khi kết thúc chiến tranh, một mình cậu trở lại Hogwarts rách nát, cũng trầm mặc đứng trong đại sảnh đường thật lâu. Vậy thì giờ đang là cảnh trong mơ hay là ký ức? Hay là, hiện thực?
Ra ngoài đại sảnh đường, không biết vì sao Harry lại tới Rừng Cấm. Những sinh vật thần kỳ đã từng sống hơn ngàn năm trong Rừng Cấm giờ đã biến mất sạch sẽ, ngoài trừ cây cối thì có lẽ chỉ có mình Harry là sinh vật sống lúc này. Bầu không khí yên tĩnh đầy mùi chết chóc kia làm Harry gần như phát điên. Mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào, loại cảm giác quen thuộc này, Harry đã từng vô số lần sợ chiến tranh trong tương lai sẽ thành ra thế này, cho nên cậu đã dùng hết toàn lực tránh đi cái tương lai đáng sợ đó. Nghiêng ngả lảo đảo vào sâu trong Rừng Cấm, không hề có ý định dừng lại, Harry muốn biết có phải thật sự chỉ còn có cậu là người sống hay không.
Đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một bãi cỏ thơm ngát, hồ nước sáng lấp lánh, bên hồ còn có một cái hang động rất lớn, Harry tin rằng cậu chưa từng thấy qua chỗ này. Có lẽ là vì chưa từng có ai tới gần trung tâm Rừng Cấm chăng?
"Harry Potter, đã lâu không gặp."
Thình lình một giọng nói vang lên làm Harry giật mình, cậu mờ mịt nhìn chung quanh mới thấy trước hang có một người. Người kia rất cao lớn, mái tóc màu vàng dài đến eo bay nhè nhẹ trong gió, gương mặt tuấn tú khí khái, đôi mắt màu vàng đậm. Giọng nói dọa cậu kia nghe vào vừa uy nghiêm vừa đầy quyền thế.
"Tôi chưa từng gặp qua ngài, tôi cũng chưa từng thấy nơi này bao giờ cả." Tận lực không để giọng mình run rẩy, Harry tạm thời quên mất nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bao phủ lấy cậu khi nãy.
"À, ta là Hogwarts, là con Rồng Hoàng Kim kia, chẳng qua ta đã quen dùng hình thái nhân loại xuất hiện." Lúc nói chuyện, cặp mắt vàng kia dường như chất chứa ý cười. "Giật mình lắm sao? Là một con Rồng Hoàng Kim, nếu ngay cả phép biến thành người cơ bản nhất mà còn không làm được, vậy thì quá mất mặt rồi."
Đây chính Hogwarts, vị Rồng Hoàng Kim đã giúp cậu với Draco vượt qua không gian sống lại đó sao? Harry nhìn cái người đã chạy tới trước mặt mình kia, không che dấu kinh ngạc và cảm kích, chỉ là nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
"Tuổi đời của Rồng Hoàng Kim lâu dài đến vô vọng nhàm chán, mà ta lại không muốn về tộc của mình, một đám rồng chán chường tụ hội với nhau còn chán hơn. Ta đã từng gặp qua rất nhiều sinh mệnh, có phù thủy, có Muggle, cũng có sinh vật thần kỳ trong miệng của các ngươi. Ta cũng từng chứng kiến quá nhiều tranh chấp, chiến tranh, âm mưu, nhiều đến mức ta cảm thấy thế giới dù có bị hủy diệt hoàn toàn thì cũng không tính là chuyện xấu gì. Nhưng ta thấy được ngươi, Harry Potter. Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất thú vị, Harry Potter, ngươi thậm chí còn thú vị hơn cả nhóm bốn người Godric kia."
Nhìn sắc mặt đạm mạc của Hogwarts, Harry không biết nên may mắn hay nên chửi thầm. Chẳng lẽ vì quá nhàm chán, mà đúng lúc thấy cậu rất thú vị nên mới giúp cậu sống lại?
Vén mái tóc dài ngăn cản tầm mắt, trong đôi mắt màu vàng của Hogwarts tràn ngập tò mò. "Chỉ là muốn xem xem, nếu ngươi có thể có được một cơ hội bắt đầu lại lần nữa thì ngươi sẽ làm ra được gì. Huống chi, ta ngủ say trong Rừng Cấm không biết bao nhiêu năm, con người thú vị như ngươi càng ngày càng ít. Cứ để ngươi biến mất thì quá đáng tiếc."
Harry nghiêng đầu, trầm mặc nhìn hồ nước trong suốt, cong khóe miệng lên. "Cảm ơn ngài, Hogwarts. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, ngài đã giúp tôi có cơ hội đền bù tiếc nuối, đồng thời cho tôi có được tình yêu đời mình. Cho dù tôi vẫn phải chiến đấu với cái tên não tàn kia, tôi vẫn rất thỏa mãn."
"Thế thì trở về đi, Harry Potter. Ba cái Crucio đối với cơ thể hiện tại của ngươi mà nói có hơi quá, hơn nữa cái tên não tàn kia còn dùng Legilimens với ngươi. Ta chán ghét cái tên điên cuồng vọng tự đại kia, cho nên xâm nhập vào ý thức của ngươi kéo ngươi vào không gian này, cho hắn thêm chút phiền toái." Hogwarts cười như chơi khăm thành công, phất phất tay với Harry.
Còn chưa kịp phản ứng, Harry lại lần nữa mất đi ý thức. Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, mới phát hiện bản thân vẫn ở trong căn phòng nhỏ bị mụ điên kia phóng Crucio. Nhớ tới lời Hogwarts, Harry dần dần bình tĩnh lại. Nếu Hogwarts đã tăng thêm phiền toái cho Voldemort, vậy bản thân cũng không cần lo Voldemort nhìn thấy cái gì trong đầu của cậu. Ha ha, không biết trò chơi khăm của Rồng Hoàng Kim là gì. Về phần thế giới rách nát mà cậu đã thấy kia, mặc kệ phải trả cái giá gì, cậu cũng sẽ dùng hết sức ngăn cản chuyện như vậy xảy ra.
Đáng tiếc Harry còn chưa đoán ra trò chơi khăm của Hogwarts là gì thì đã bị Bellatrix đưa tới một căn phòng giống phòng đọc sách. Peter và Greyback đã ở đó, hình như đang chờ Bella và cậu xuất hiện.
"Chúng ta cần phải đi rồi. Chủ nhân không thích chúng ta đến trễ đâu."
Sau khi Greyback nói xong, Bella bắt lấy Harry độn thổ.
Cảm giác chân mình lại lần nữa tiếp xúc tới mặt đất, Harry miễn cưỡng mở to mắt đánh giá hoàn cảnh mới. Trải qua loạt chuyện từ trúng Crucio nhưng không được chữa trị gì, lại phải chịu Chiết Tâm Trí Thuật từ Voldemort, sau lại phải trải qua độn thổ không thoải mái, Harry cảm thấy cậu vẫn duy trì được bình tĩnh thật không biết nên may mắn hay là bất hạnh nữa.
"Harry Potter, cậu bé Chúa Cứu Thế, hôm nay ta phải cho mi tận mắt thấy Voldemort vĩ đại sống lại! Ta muốn mi biết, Voldmort là bất bại, Voldemort chỉ biết càng ngày càng mạnh lên thôi!"
Trong giọng nói khàn khàn điên cuồng, Harry theo giọng nói nhìn qua, mới phát hiện Peter canh giữ trước một cái vạc lớn, trong ngực còn ôm một đứa bé. À, xem ra hồn chính vẫn lưu lạc đến hoàn cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ, Harry cười lạnh, xem như đáp lại Voldemort cuồng vọng tự đại. Nagini trượt cạnh Peter, làm lão chuột nhát gan sợ đến mức phát run. Harry lạnh lùng nhìn vợ chồng Bella bận rộn bên cái vạc, cậu cẩn thận quan sát hoàn cảnh, phán đoán bản thân đang ở một hẻm núi gần thung lũng Godric.
Nhìn Bella ném một bộ xương người vào vạc, Harry tự hỏi dụng ý Voldemort chọn nơi này sống lại. Nghiêm khắc mà nói, tuy nơi này không đông dân cư như trong thung lũng, nhưng cũng không tính là hẻo lánh. Nếu muốn hỏi nơi này có ý nghĩa đặc biệt gì thì cũng chỉ có Voldermot thất bại lần đầu ở đây, bị bùa chú bảo vệ của mẹ bắn ngược. Như vậy, Voldemort muốn thông qua cách này tuyên bố hắn đã trở về? Hay là, hắn tính lôi các phù thủy và Muggle sống ở thung lũng thành vật tế phẩm? Nghĩ đến sự tàn bạo của Voldemort với Muggle, Harry thiếu chút nữa không khống chế được cơn tức giận. Xem ra cậu không thể trực tiếp chạy được rồi, ít nhất cũng không thể bỏ mặc những Muggle vô tội đó bị Voldemort giết được, càng không thể trơ mắt nhìn thung lũng Godric bị hủy hoại.
Peter giao Voldemort cho Bellatrix, sau đó chém đứt cánh tay của y ném vào vạc. Harry nhớ Severus từng nói ông đã hạ độc Peter, cậu bất đắc dĩ trợn mắt trắng. Chỉ có thể nói, trong mấy Tử Thần Thực Tử ở đây, Voldemort không coi trọng Peter nhất, cũng chẳng coi y là một người có sức chiến đấu. Mà đúng thật, so với vợ chồng Bella và Greyback, Peter thích hợp ẩn núp chứ không phải chiến đấu. Còn Greyback, với thân phận Người Sói của hắn, ở trong mắt Voldemort, Greyback là kẻ dơ bẩn. Cho nên dùng thịt của Peter là điều tất nhiên sao? Xem ra Severus trả thù cuối cùng vẫn rơi xuống người Voldemort.
Thừa dịp Peter kêu rên hấp dẫn lực chú ý của mấy kẻ kia, Harry thấy may vì tay mình không bị trói, tìm lọ Thuốc Khôi Phục Pháp Thuật và Thuốc Khôi Phục Sức Lực luôn giấu trong người ra uống sạch, sau đó giấu kín mấy cái chai, tiếp tục giả vờ giả vịt. Hờ hững nhìn Lestrange đổ máu của cậu vào vạc, trong mắt Harry nhanh chóng hiện lên chút dao động. Từ lúc vết sẹo trên trán biến mất, Harry đã biết cậu không còn có thể thoát được từ Avada của Voldemort. Không có huyết thống bảo vệ, không có Trường Sinh Linh Giá, cũng không có đũa phép anh em. Lúc này đây, cuộc chiến giữa cậu với Voldemort sẽ trông như thế nào nhỉ?
Bellatrix bỏ hồn chính trong lòng vào vạc, gần như trong nháy mắt, Harry ngửi thấy mùi quỷ dị lan tỏa trong không khí. Một lát sau, xuyên qua sương mù màu đen bốc lên từ cái vạc, Harry lại một lần nữa thấy được khuôn mặt rắn xấu xí kia.
Mặc quần áo xong, Voldemort chỉ đũa phép vào Nagini, không biết hắn niệm cái gì, chỉ thấy trên đầu Nagini bay ra một bóng người màu đen giãy giụa, bị Voldemort nhét vào trong cơ thể. Thì ra Nagini đã bị chế thành Trường Sinh Linh Giá, Harry cau mày nhìn Voldemort dung hợp mảnh hồn, lại một lần nữa cảm thấy ghê tởm vì mắt thẩm mỹ của tên điên này. Xắt linh hồn thành miếng thì không nói, còn dùng cách dung hợp linh hồn như nhét bông vào búp bê vải thế này, quả thực tìm không ra người nào ghê tởm hơn cả hắn. À, cũng may Draco không ở đây, bằng không thấy Voldemort như vậy, chỉ sợ Lucius sẽ bị con trai nhà mình phàn nàn về mắt thẩm mỹ đi.
"Ha ha ha ha ha ha... Quả nhiên dùng xương của cậu sống lại là lựa chọn tốt nhất, ta có thể cảm nhận bản thân lại lần nữa tràn ngập lực lượng. Voldemort vĩ đại đã quay trở lại, mà bốn người các ngươi sẽ được thưởng vì lòng trung thành của mình. Đuôi Trùn, lại đây." Voldemort mặt rắn cười lớn, còn không ngừng vuốt ve tay với ngực mình, làm Harry liên tưởng tới cụm từ: đồ tự luyến.
Có được cánh tay mới, Peter hưng phấn không thôi, một mặt quỳ xuống đất hôn góc áo choàng của Voldemort, một mặt nịnh nọt hắn. Mà ba người còn lại đều có vẻ hưng phấn và điên cuồng, đặc biệt là Greyback với Bellatrix.
"Vậy để chúng ta náo nhiệt một chút, tuyên bố Voldemort vĩ đại đã trở lại. Bella, mang thằng nhóc Chúa Cứu Thế kia, vào thung lũng."
Lại phải chịu một lần độn thổ chán ghét, Harry vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang đứng trong nghĩa địa ở thung lũng Godric. Trước mặt là pho tượng một nhà ba người Potter, cách đó không xa là bia mộ của cha mẹ, nháy mắt quả tim của Harry nhảy dựng lên.
"Đúng là một pho tượng gây xúc động, đáng tiếc, sắp phải biến mất rồi." Voldemort cười quỷ dị, nâng ngón tay chỉ về hướng pho tượng. Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng gia đình ấm áp biến thành mảnh vụn, không khí ngập tro bụi mù mịt.
Chờ đến khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, Harry đã không còn thấy pho tượng kia nữa. Cậu đã từng đến nơi này mỗi khi mất ngủ, nhìn pho tượng này, nhìn bia mộ của cha mẹ, chờ đến hừng đông lại lần nữa kiên cường lên. Mà nay, pho tượng đã không còn. Phẫn nộ chồng chất trong ngực Harry, nhưng không như ngọn lửa thiêu sống mình. Lòng phẫn nộ này lạnh băng, như gió đêm bắc cực, khiến cả linh hồn của Harry đều trở nên lạnh ngắt.
Xa xa có mấy bóng người chạy nhanh tới đây, có lẽ tiếng pho tượng bị nổ đã khiến các gia đình gần đó chú ý. Harry nhận ra sau lưng Bella có vài tên Tử Thần Thực Tử giả dạng Muggle lục tục đi tới, còn Voldemort đang niệm gì đó, Nagini vui sướng phun lưỡi.
"Ô, nhìn xem, còn có bao nhiêu người kiên trì trung thành với ta đây? Chúng ta xem nào, có những ai dám phản bội Voldemort vĩ đại. Malfoy, Parkinson, Crabbe... Ta sẽ bắt chúng trả giả lớn! Không một ai dám phản bội Voldemort vĩ đại mà không phải trả gia, không một ai!" Voldemort điên cuồng nhìn lượng người ít hơn dự đoán xa xa phía sau Bella, nhớ tới lúc hắn bám vào người Quirrel phát hiện cái gọi là thế giới cải cách do bốn Nhà Sáng Lập khởi xướng, tức giận chỉ đũa phép về thôn trang cách nghĩa địa không xa. "Hôm nay, ta phải dùng cái thôn nổi danh này tuyên bố với Giới Phù Thủy, ta ⸺ Voldemort vĩ đại đã quay trở lại!"
"Không, pho tượng bị hủy hoại! Các ngươi dám... Vợ chồng Bellatrix!"
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, vị phù thủy chạy tới xem xét tình huống bị gương mặt của Voldemort dọa mất, còn đám Tử Thần Thực Tử trông vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Ta, Voldemort vĩ đại không gì không làm được, nhìn đi, Chúa Cứu Thế tụi mi sùng bái giờ đã bị ta bắt." Chỉ vào Harry, Voldemort cười nhạo bừa bãi. Mà vị phù thủy kia đã bắt đầu phát run, đại khái đã nhận ra cái tên trước mặt này chính là Voldemort tiếng xấu lan xa.
"Ông thật sự không gì không làm được sao? Ông thật sự cho rằng mình mạnh hơn xưa à? Tom Marvolo Riddle." Harry nhàn nhạt mở miệng, cậu cũng không vì Voldemort khiêu khích mà mất khống chế. Cơn phẫn nộ lạnh băng đã giúp cậu hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng làm cậu quên mất sự thật bản thân đã chịu Crucio. Nở một nụ cười giả trân, Harry tránh thoát Bellatrix trói buộc, đi đến vị trí pho tượng. "Chú gì ơi, mau hãy rời khơi nơi này, nói cho người trong thôn, Voldemort muốn tấn công bọn họ."
Thuận tay giải bùa chú truy kích vị phù thủy kia của Voldemort, Harry sung sướng nhìn Voldemort tức giận.
"Bella, ngươi nói đã đoạt đũa phép của nó rồi kia mà!" Thấy đũa phép trong tay Harry, Voldemort nổi giận, hắn tưởng Bella đã phản bội hắn.
"À, là ai nói đũa bà ta lấy là đũa phép của tôi? Riddle, thuộc hạ của ông tự phụ y chang ông vậy. Đáng tiếc bọn họ cũng giống ông, trước giờ chưa từng nhận rõ bản thân là ai, có bao nhiêu bản lĩnh." Lạnh băng quét qua Voldemort và Tử Thần Thực Tử, đôi mắt xanh lá của Harry không còn màu xanh tràn ngập sức sống mà thành xanh đậm sâu thẳm. "Muốn tấn công thôn trang? Chỉ sợ tôi không thể để ông như nguyện được, Riddle."
Cứ hết Riddle này đến Riddle nọ, Voldemort bị Harry khiêu khích đến mất bình tĩnh. Cơn hưng phấn và vui sướng khi sống lại đã tan biến khi phát hiện bản thân bị phản bội, cộng thêm biểu hiện của Harry, Voldemort đã nổi giận đến mức không thể kiềm chế xúc động muốn giết người. "Các ngươi đừng có ai ra tay, ta muốn đích thân giết Harry Potter. Ta sẽ cho mọi người biết, căn bản chẳng có Chúa Cứu Thế nào cả, cái tiên đoán kia là sai lầm! Harry Potter sẽ chết trong tay ta, cũng chú định chỉ có thể chết dưới tay ta!"
Đối mặt với tia sáng xanh, Harry khẽ nghiêng người né đi, vừa né vừa phóng mấy bùa chú đánh trả. Không có bất kỳ hành vi hoa lệ gì, cuộc chiến giữa Harry và Voldemort cứ như vậy trực tiếp phát động, hơn nữa ngay từ lúc đầu đã kịch liệt không cho kẻ khác chen vào. Các Tử Thần Thực Tử đều không thể không lui ra xa phía sau, trừ phi bọn họ muốn trúng chú thay cho Voldemort hoặc Harry. Đủ loại tia sáng đủ màu lập lòe trong nghĩa địa, tro bụi không ngừng mịt mù, nơi nơi toàn là đá vụn bay tứ tung. Hiển nhiên Voldemort coi thường thực lực của Harry, vốn dĩ còn tưởng sẽ rất nhẹ nhàng giết được đối phương. Nhưng hiện tại không thể thành công khiến hắn càng lúc càng điên cuồng, tâm tư trêu chọc đối thủ mất tăm mất tích, ra tay đều là chiêu giết người tàn nhẫn.
Đối mặt với đủ loại phép thuật hắc ám cao cấp và phức tạp, Harry ỷ vào dáng người nhỏ gầy linh hoạt tránh trái né phải, xuất quỷ nhập thần trong tro bụi. Trong lúc tránh né, Harry vừa đánh trả vừa dời chiến trường ra ngoài nghĩa địa, cậu không thể để Voldemort hủy hoại những ngôi mộ đó được. Do bị tổn thương bởi Crucio, Harry không thể dùng các loại bùa chú tấn công tiêu hao pháp lực lớn, gần như chỉ có thể chồng các loại bùa chú tấn công hao phí thấp. Nhưng trong quá trình né tránh và đánh trả liên tục, Harry dần dần cảm thấy mệt mỏi. Một bùa chú xẹt qua mặt làm trầy da, Harry thầm than tình huống cơ thể khiến mình có cơ hội mắc sai lầm, cậu nháy mắt quyết định.
Một chùm sáng trắng lóa mắt bùng lên, nhóm Tử Thần Thực Tử hoảng sợ nhìn Chúa Cứu Thế biến thành một con Griffin cực lớn, rít gào rung trời dọa thú cưng của Voldemort, Nagini, sợ đến mức phải trườn tới gần chủ nhân. Loại sinh vật chỉ thấy trong truyền thuyết này nghe nói có năng lực chống phép thuật cực mạnh, hơn nữa bản thân còn có pháp lực vượt sức tưởng tượng và cơ thể cực kỳ mạnh mẽ. Mà trước mắt, con Griffin do Chúa Cứu Thế biến thành có bộ lông màu vàng đậm, bốn long trảo sắc bén, quấn canh là những ngọn lửa màu bạc, cánh rộn lớn, tùy tiện xòe một cái là cát bụi mù mịt. Không cần nghi ngờ, hình thái Animagus này đối với Harry tiêu hao pháp lực và sức lực quá lớn mà nói y như BUG trong game vậy.
Nagini gia nhập cũng không thể giúp Voldemort chiếm thế thượng phong, cơ thể con người căn bản không thể chống chọi được với thần thú viễn cổ. Huống chi phép thuật hắc ám cao cấp cũng không thể tạo thành vết thương quá lớn với Griffin, trong khi đối phương chỉ tùy tiện cào một cái là có thể phá vỡ màn bảo vệ của hắn. Cơ thể mới được hồi sinh của Voldemort càng ngày càng bị thương nhiều hơn, thể lực và pháp lực đều bị tiêu hao quá nhiều. Nagini thỉnh thoảng bị Griffin cào trúng, rớt hết cả vảy, ngay cả đuôi rắn cũng gần như cựa quậy không nổi nữa. Dù vậy, mọi công kích vẫn không thể làm kẻ địch bị thương. Trái lại, Griffin vẫn uy phong lừng lẫy như cũ, không hề thấy mệt chút nào, tuy không thể nhanh chóng đánh bại Voldemort, nhưng cậu cũng không phải chịu bất kỳ thương tổn trí mạng gì.
Trong lúc Voldemort đang nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi cục diện này thì trong đám Tử Thần Thực Tử bị triệu hồi, cũng đã có kẻ định âm thầm rời đi. Giữa lúc giằng co, một bóng con vật khổng lồ khác xuất hiện ngay cạnh Griffin. Đó là một con Quetzalcoatl màu xanh lục, phẫn nộ quạt cánh, hất đuôi một cái liền ném văng Nagini xụi lơ trên mặt đất, không thể ngẩng đầu rắn lên tấn công nữa. Theo sau, Dumbledore râu bạc cùng một phù thủy trẻ tóc vàng đồng thời xuất hiện ở nghĩa địa, đám Bellatrix lập tức gia nhập trận chiến.
"Tom, trò vẫn chưa biết hối cải sao?" Dumbledore vừa xử lý Tử Thần Thực Tử, vừa không từ bỏ khuyên bảo. "Trò hẳn đã biết, trường sinh chỉ là truyền thuyết mà thôi."
"Hừ, Albus Dumbledore đáng chết, Chúa Tể Hắc Ám đi xa hơn bất kỳ kẻ nào trên con đường trường sinh. Ông chỉ là đang ghen tị ta mà thôi!"
"Mi không có tư cách tự xưng là Chúa Tể Hắc Ám, cái tên bại hoại tham sống sợ chết cuồng vọng tự đại kia!" Một bùa chú bay thẳng về phía Voldemort, xé toạc hơn phân nửa áo chùng của hắn. Grindelwald tóc vàng tất nhiên rất bất mãn khi thấy người yêu bị mắng, cho nên cụ tràn ngập sát ý với cái tên não tàn tự xưng Chúa Tể Hắc Ám này.
Cảm giác được pháp lực trong người không còn nhiều lắm, dù cuồng vọng đến mấy thì Voldemort cũng biết muốn thắng Griffin, Quetzalcoatl, Dumbledore và Grindelwald là điều không thể. Dù sao hắn mang theo linh hồn bị thương, mới sống lại không lâu, còn chưa hoàn toàn thích ứng cơ thể mới này, miễn cưỡng cắn nuốt mảnh hồn bám trên Nagini đã tiêu hao không ít năng lượng của hắn rồi. Cứ tiếp tục giằng co nữa, tất nhiên chỉ có hắn bất lợi. "Hừ, Dumbledore, ông sẽ nhận được sự trả thù của ta, ta sẽ cho ông biết, Chúa Cứu Thế của ông căn bản không phải là đối thủ của ta!"
Voldemort gào xong, quyết đoán độn thổ bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm đám Bella trung thành. Vợ chồng Bellatrix cũng nhanh chóng chạy theo chủ nhân, Peter trong lúc hỗn chiến đã hóa thân thành chuột chạy trốn lần nữa. Chỉ có Greyback điên cuồng cùng một vài Tử Thần Thực Tử không kịp phản ứng bị bắt ngay tại chỗ.
"Harry, bồ sao rồi?" Chờ Voldemort chạy đi, Draco giải trừ hình thái Animagus, nhìn Harry cũng khôi phục lại hình người.
Miễn cưỡng mỉm cười, Harry cảm thấy cả người đều đang kêu gào đau đớn, thậm chí cậu cũng hết cách duy trì tỉnh táo. Rất muốn an ủi nhưng lại không có cách nào ngăn cản cơn mỏi mệt và đau đớn xâm nhập, Harry hoàn toàn mất ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất