[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Quyển 3Chương 7: Quyển 3Chương 7

Trước Sau
Voldemort sống lại, cũng coi như trở về hoành tráng.

Bởi vì pho tượng kỷ niệm bị nổ tung, còn bị phù thủy sống ở thung lũng Godric tận mắt nhìn thấy, cho nên dù không muốn tin thì cũng chỉ có thể thừa nhận cái tên não tàn kia đúng thật đã trở lại. Đối mặt với sự thật này, Fudge vốn đã mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần vì chuyện Giám Ngục, không còn sức đâu che dấu chân tướng. Ngày hôm sau, sau trận chiến giữa Harry và Voldemort, Fudge đăng một bài phát biểu trên <<Nhật Báo Tiên Tri>>, thông báo cho toàn phù thủy nước Anh biết tin Voldemort đã trở về, nhắc nhở mọi người phải cẩn thận kẻ điên kia, đồng thời kêu gọi các tổ chức quý tộc và dân gian nên đoàn kết chống lại hắn. Ngoài ra, Fudge còn ngầm tìm đến Dumbledore, tỏ ý nếu Hội Phượng Hoàng có hành động, y đồng ý phái Thần Sáng phối hợp.

Lucius liên hợp với một vài quý tộc Slytherin, cũng phát biểu trước báo chí. Các quý tộc cổ xưa này coi Voldemort là sự sỉ nhục của Slytherin, bọn họ sẽ không tiếc tất cả xóa cái vết nhơ này. Lucius còn làm trò trước mặt phóng viên, trưng cánh tay trái không bị đánh Dấu Hiệu Hắc Ám, để công chúng tin vào lý do bị ép buộc của gia tộc Malfoy trong quá khứ. Gilderoy Lockhart cũng thuyết phục một vài Ravenclaw trung lập nhiều thế hệ gia nhập phe chống lại Voldemort, đồng thời đăng một bài diễn thuyết kêu gọi đầy tình cảm trên báo chí, để công chúng tin tưởng sự thật nếu không phản kháng thì chỉ có chết.

Dumbledore cùng bốn Chủ Nhiệm thảo luận với bốn Nhà Sáng Lập cực lâu trong phòng Hiệu Trưởng, cuối cùng vẫn quyết định dừng lại việc dạy học ở Hogwarts, đồng thời tạm thời đóng cửa trường học. Nếu có học sinh năm 5, năm 6 hay năm 7 nguyện ý ở lại chống cự Voldemort, nhà trường vô cùng hoan nghênh. Hội đồng quản trị nhà trường, Bộ Pháp Thuật và Thánh Đồ hợp tác với nhau, cung cấp phương tiện cho các phù thủy nhỏ tuổi đến từ giới Muggle muốn rời khỏi nước Anh, cho họ có thể cùng người nhà đến nước Đức tị nạn, chờ Voldemort bị tiêu diệt xong mới tiếp họ về. Nhưng rất nhiều phù thủy nhỏ xuất thân Muggle chỉ thuyết phục cha mẹ rời nước Anh, còn bản thân thì lại ở lại Hogwarts, gia nhập phe chống cự. Bất ngờ thay, phần lớn các học sinh đều xin ở lại bảo vệ trường, ngay cả Ravenclaw với Hufflepuff trước giờ gặp chiến tranh liền tị thế cũng như vậy.

Nhìn những gương mặt nhỏ nhắn dù sợ hãi nhưng vẫn kiên định, lần đầu tiên Severus thừa nhận đám quỷ con này không phải chỉ có mỗi khuyết điểm. Lockhart và giáo sư Flitwick tự nguyện huấn luyện đám học sinh, bốn Nhà Sáng Lập cũng đồng ý ở bên chỉ đạo. Giáo sư Độc Dược mang theo một đám học sinh có trình độ điều chế Độc Dược tạm qua cửa ngày đêm ngao chế các loại thuốc cần thiết trong chiến tranh, giáo sư Sprout dẫn dắt các học sinh giỏi môn Thảo Dược Học chuẩn bị các loài thực vật có tác dụng chế thuốc, đồng thời nuôi trồng một vài loài cây có thể tấn công và bảo vệ. Giáo sư môn Tiên Tri Sybill Trelawney luôn không được các học sinh yêu thích, mang theo một vài học sinh năm dưới chuẩn bị một lượng lớn quả cầu phép thuật, còn hài hước gọi đó là 'lựu đạn của Giới Phù Thủy'. Mà uy lực của đống 'lựu đạn Giới Phù Thủy' này làm các giáo sư và học sinh được mở rộng tầm mắt, phu nhân Hooch huấn luyện một vài cầu thủ Quidditch, chuẩn bị cho họ cưỡi chổi bay ném mấy quả cầu thủy tinh này vào kẻ địch dưới đất.

Chuyện làm Dumbledore kinh ngạc là, vợ chồng Nick Flamel đã mai danh ẩn tích từ sau sự kiện Hòn Đá Phù Thủy giờ đột nhiên đến Hogwarts, nói muốn dùng quãng đời cuối cùng của mình làm một chút chuyện nhiệt huyết. Nick Flamel và giáo sư môn Cổ Ngữ Runes hợp tác với nhau, dẫn theo nhóm học sinh giỏi môn này bố trí pháp trận bảo vệ và tấn công cho trường. Còn phu nhân Flamel là một phù thủy trị liệu và giải chú cực kỳ cực kỳ xuất sắc, phu nhân Pomfrey rất vui vì cuối cùng bà cũng đã có người giúp đỡ.

Nhóm Gia Tinh Hogwarts bộc phát lòng nhiệt tình xưa nay chưa từng có, mỗi ngày đều chuẩn bị đầy đủ đồ ăn dinh dưỡng phong phú cho các giáo sư và học sinh bận bịu, kiên quyết không cho phát sinh tình huống có người vì quá mệt hoặc không đủ no mà bị bệnh trong trường. Vì từng được chứng kiến phép thuật đặc biệt của Gia Tinh ở nhà cũ Black, Hermione đề nghị với Dumbledore cho phép Gia Tinh lập một đội tuần tra đặc biệt, giám thị mọi tình huống trong và ngoài trường. Lão Hiệu Trưởng vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị của cô, còn các Gia Tinh nghe nói mình cũng được tham dự bảo vệ trường học, kích động đến rơi nước mắt. Hiện giờ Hermione đã không còn là cô bé cho rằng Gia Tinh nên được tự do độc lập như trong ký ức của Harry, cô hiểu được tình yêu nhiệt tình và ham muốn bảo vệ, nhất là nhà của loài sinh vật đặc biệt này.

Voldemort sống lại và khói mù chiến tranh bùng nổ cũng làm các sinh vật phép thuật trong Rừng Cấm cảnh giác, bọn họ phái Nhân Mã đến làm người đại diện, tỏ ý nếu Hogwarts bị tấn công, bọn họ sẽ tham gia cuộc chiến bảo vệ trường học. Dumbledore hơi bất ngờ, vì đám sinh vật phép thuật này trước giờ khinh thường tham gia mấy cuộc tranh đấu của con người. Nhưng lão Hiệu Trưởng vẫn rất vui khi thấy sinh vật phép thuật gia nhập, dù sao Rừng Cấm có thể nói là một phòng tuyến của Hogwarts.

Grindelwald cho rằng Voldemort nhất định sẽ đi phá phách giới Muggle, lo lắng chuyện này sẽ khiến giới Muggle căm ghét Giới Phù Thủy, bởi vậy cụ với Dumbledore đã họp với nhau, quyết định đi gặp Thủ Tướng Muggle nước Anh. Đối với một người đã từng tham dự Thế Chiến thứ 2 như Grindelwald mà nói, sai Thánh Đồ liên hệ tới Thủ Tướng nước Anh không phải việc khó khăn gì lắm. Mà đối với Thủ Tướng Muggle có hợp tác với Bộ Pháp Thuật, thấy Dumbledore và Grindelwald tới tìm cũng không bất ngờ mấy. Hai bên đàm phán với nhau suốt một đêm, Thủ Tướng hứa hẹn nếu Voldemort tiến vào giới Muggle, họ sẽ dùng quân đội và hỏa lực tới hoan nghênh cái đám hư hỏng này. Còn Dumbledore thì đồng ý nếu việc đó xảy ra, cụ sẽ gửi chi viện nhanh nhất có thể. Tuy nhiên, Thủ Tướng còn đưa ra yêu cầu, sau khi tiêu diệt Voldemort, hai bên sẽ cho các chuyên gia Y học và các đại sư Độc Dược Giới Phù Thủy cùng nhau nghiên cứu cách chữa các bệnh nan y, Dumbledore cũng không đồng ý ngay lập tức, lấy cớ nhân tài thường xấu tính, cần phải hỏi ý kiến của các đại sư Độc Dược trước rồi mới có thể đồng ý được.

Thật ra Dumbledore chỉ lo trong đội ngũ chuyên gia y học sẽ bị cài gián điệp linh tinh, nếu Giới Phù Thủy hoàn toàn bại lộ, lỡ có chiến tranh với dân cư giới Muggle, Giới Phù Thủy rất khó có phần thắng. Grindelwald cũng cho rằng tùy tiện hợp tác cũng không phải là một ý kiến hay, vì trong Thế Chiến 2, cụ cũng từng gặp qua rất nhiều kẻ điên coi phù thủy là vật nghiên cứu khoa học. Hai lão phù thủy thở ngắn than dài hơn nửa đêm, sau thảo luận hồi lâu với bốn Nhà Sáng Lập, cuối cùng vẫn không tìm ra được kết luận ổn thỏa nhất. Vì Grindelwald đã biết bí mật sống lại của Harry và Draco, cho nên cụ kiến nghị hỏi Harry thử xem, dù sao Harry cũng đã từng trải qua quãng thời gian xây dựng lại hậu chiến tranh, tất nhiên sẽ hiểu biết về giới Muggle trong tương lai.

Suốt một tuần toàn bộ Giới Phù Thủy vì Voldemort trở lại làm chuẩn bị mọi thứ, Draco trước sau vẫn canh giữ bên cạnh Harry còn hôn mê, mày hung hăng nhíu chặt. Lúc chữa trị cho Harry, phu nhân Pomfrey liên tục rống giận, Draco nghe được rất rõ ràng. Trúng Crucio, pháp lực và thể lực bị tiêu hao đến cực hạn, bị thương vì nhiều loại phép thuật hắc ám..., Draco không biết làm thế nào để ép cơn tức giận và sợ hãi xuống. Thật ra lúc nhóm Neville tới thăm, đối mặt với Neville và Hermione muốn nói lại thôi, Draco liền có dự cảm không tốt. Hắn không dám hỏi, cũng không hỏi Dumbledore đã an bài những gì.

Nắm lấy tay Harry, nhìn cậu dù hôn mê vẫn nhăn tít mày mỗi khi uống thuốc, Draco bỗng nhiên thấy hơi quái dị. Hắn không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần Harry bị thương nặng đến mức phải nằm trên giường bệnh, dường như mỗi một lần đều là Hermione vừa rơi nước mắt vừa chữa trị cho cậu, còn bản thân hắn thì ở bên cái vạc, vừa mắng cái tên Gryffindor luôn có tinh thần hy sinh đáng chết, vừa cẩn thận điều chế thuốc điều trị. Vì sao hồi trước hắn không nghĩ tới lý do hắn tức giận? Để rồi tới hiện tại, đối mặt với tình cảnh y chang, hắn mới biết được thì ra phẫn nộ và khủng hoảng mơ hồ tận đáy lòng khi đó là vì hắn sợ mất đi Harry.

Cái tên Sư Tử mắt xanh đáng chết này chưa bao giờ biết bảo vệ bản thân gì cả. Crucio, kiếp trước Harry từng trúng bùa chú này rất nhiều lần, nhưng cậu luôn chờ suy tính bước tiếp theo và chờ những bệnh nhân khác đến chữa trị, mới trắng mặt lén hỏi có thuốc giảm đau cho cậu không. Hình như lần nào hắn cũng vừa châm chọc mắng cậu một trận, vừa đưa thuốc qua, còn Harry lại luôn cong khóe miệng lên, đề nghị hắn cải tiến khẩu vị Độc Dược. Đáng chết, đó là thuốc trị liệu, lại không phải nước giải khát! Hình như cũng chính lúc ấy, cậu mới hiểu được vì sao giáo sư luôn chế Độc Dược có khẩu vị làm trời đất than khóc, làm thế chỉ cảnh cáo họ nhớ đừng có tiếp tục bị thương nữa.

"Sư Tử ngốc, Đầu Thẹo chết tiệt, có khóa cảng sao không cùng về? Chẳng lẽ bồ tưởng cơ thể 12 tuổi của bồ có thể sánh với thể xác đầy kinh nghiệm kiếp trước sao? Chẳng lẽ bồ không biết, mình sẽ rất lo sao?" Vuốt ve mái tóc Harry, Draco lẩm bẩm, nhưng ngữ điện lại không bén nhọn như nội dung. "Thôi, bồ lúc nào cũng là cái dạng này, không phải sao. Luôn nhường an toàn cho người khác, để lại nguy hiểm cho mình. Harry, bồ đúng là tên khốn làm người ta không thể hận nổi mà."



"Xin lỗi."

Một giọng nói yếu ớt bỗng nhiên vang lên, Draco kinh hách nhìn Harry. Cặp mắt màu lục đầy ý xin lỗi kia đang nhìn hắn.

"Harry, bồ tỉnh rồi. Còn đau chỗ nào không?"

"Không có việc gì hết, ngủ một giấc xong thấy khá hơn nhiều rồi. Nhưng mà mùi vị trong miệng quá quỷ dị, phu nhân Pomfrey với giáo sư lại thăng cấp khẩu vị Độc Dược à?" Nương theo Draco hỗ trợ, Harry ngồi dậy, dựa vào gối đầu, bĩu môi oán giận Thuốc Ngủ Không Mộng Mị.

Rút đũa phép ra kiểm tra cơ bản, Draco thật không muốn để ý con Sư Tử mắt xanh mặt viết rõ hàng chữ 'thuốc quá khó uống, tôi quá đáng thương' này, sau khi xác nhận cơ thể đã chuyển biến tốt đẹp, hắn mới hung hăng trừng Harry. "Không muốn uống thuốc thì đừng để bản thân bị thương, bồ tưởng đó là nước giải khát sao?"

"À." Không biết nhớ tới cái gì, Harry cười nhàn nhạt, tuy rằng không có sức lực nhưng muốn giữ chặt tay Draco vẫn là chuyện rất dễ dàng. "Giống như trước kia, mỗi lần mình lén xin bồ Độc Dược, bồ đều sẽ nói như thế, Draco."

"Nhưng bồ chưa từng biết điều, cho dù bị mình mắng với châm chọc vô số lần, bồ vẫn luôn vác cái thân thê thảm trở về." Draco trợn mắt trắng, hắn không muốn thừa nhận chỉ vì một nụ cười của Sư Tử mắt xanh mà nỗi lo của mình đã hòa tan đi rất nhiều. "Mình tưởng bồ đã qua tuổi lỗ mãng xúc động rồi chứ, Harry. Vậy rốt cuộc là thứ gì, khiến bồ biết rõ bản thân kiên trì không được bao lâu mà vẫn muốn quyết đấu với cái tên não tàn kia?"

Tươi cười chợt tắt, đôi mắt của Harry lại lần nữa bị sát ý lạnh băng bao trùm, tay nắm lấy tay Draco mất khống chế run rẩy. Trở tay nắm lấy bàn tay phát run của đối phương, Draco không hỏi thêm gì nữa. Thật ra hắn đã nghĩ tới, cái pho tượng bị hủy kia là món đồ Harry rất coi trọng, huống chi mộ của cha mẹ cậu còn cách đó không xa. Hắn đúng là đã hỏi một câu ngu xuẩn, Draco âm thầm hối hận.

"Biết không, Draco. Trong và sau chiến tranh, mình vẫn luôn bị mất ngủ, mà mỗi lần ngủ không được, mình sẽ luôn chạy tới thung lũng Godric, ngắm pho tượng và bia mộ của cha mẹ suốt một đêm. Có đôi khi mình cảm thấy kiên trì không nổi nữa, nhưng thấy bầu không khí gia đình ấm áp của bức tượng, mình lại thuyết phục bản thân kiên trì thêm chút nữa. Tuy mình vĩnh viễn không có được cảm giác ấm áp này, nhưng các bồ còn có thể, chỉ cần may mắn sống sót là còn có cơ hội." Sát ý tan đi, Harry nhìn vào khoảng không, mờ mờ ảo ảo nói.

"Đồ ngốc." Nắm chặt tay Harry, Draco cảm thấy quả tim của mình lại bị đối phương bóp chặt, vừa xót vừa đau, hắn duỗi tay kéo Harry vào trong ngực hắn. "Cho dù tên não tàn kia hủy hoại nó thì chúng ta vẫn có thể xây lại lần nữa mà, không phải sao. Bồ sẽ có được ấm áp, có được gia đình thuộc về bồ, mình đảm bảo, thậm chí bồ có lẽ sẽ phát chán vì có quá nhiều người lải nhải bên cạnh bồ cũng nên. Huống chi bồ cho rằng sau này mất ngủ, bồ còn cần phải tới thung lũng Godric sao? Bồ tưởng mình sẽ mặc kệ bồ mất ngủ à? Harry, bồ đang làm lơ sự tồn tại của mình sao?"

Cảm nhận nhịp đập kiên định, rõ ràng của Draco, Harry cuối cùng cũng tươi cười trở lại. Đúng vậy, hiện giờ Draco đã ở cạnh cậu, cậu không còn cô độc nữa.

Lúc Dumbledore và Grindelwald tiến vào, vừa lúc thấy cảnh này. Hai cụ dừng chân lại, không muốn đánh vỡ bầu không khí ấm áp và tràn ngập tình yêu trong phòng. Grindelwald im lặng ôm lấy eo Dumbledore, làm lơ ánh mắt kinh ngạc, xấu hổ, buồn bực của đối phương, vẻ mặt chân thật đáng tin dùng khẩu hình nói với Dumbledore, "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, Albus." Vì thế, Dumbledore quên mất giãy giụa phản kháng, ngơ ngác nhìn vào mắt đối phương, nơi đó có tình yêu, có kiên định, cũng có chấp nhất. Cụ theo bản năng nhìn Harry và Draco, phát hiện hai đứa nhóc này đã quay đầu qua nhìn cụ, Dumbledore khó có được co quắp, trừng Grindelwald một cái rồi đi về phía hai quỷ con kia.

"Harry, con đã ngủ suốt một tuần." Biến cho mình một cái ghế để ngồi, Dumbledore vội vàng kiểm tra Harry, thấy cậu đã khôi phục không tồi, cụ mới vui mừng chớp mắt. "Không thể không nói, Harry, con bình an là tin tốt nhất với mọi người. Ta hy vọng lỡ có lần tới, con hãy bảo vệ tốt bản thân, so với Tom, con quan trọng hơn nhiều."

"Giáo sư, giờ mọi người đã bắt đầu chuẩn bị hết rồi phải không, hy vọng con không bỏ lỡ." Rời khỏi ngực Draco, Harry lần nữa dựa vào gối, dò hỏi.



"Đương nhiên, con tỉnh không tính là muộn, đúng lúc có vài vấn đề ta cần con cho ra ý kiến. Nhưng, đầu tiên con phải ăn no cái đã, nên biết con ngủ suốt cả một tuần đấy." Gia Tinh đến đưa đồ ăn cho Harry, nhìn Harry ăn cơm, Dumbledore trầm mặc một lát mới bắt đầu nói chuyện. "Thực ra, ta với Gellert đã đi gặp Thủ Tướng Muggle, còn đạt được một vài hiệp định. Nhưng bọn họ đưa ra một yêu cầu, các thầy chưa đồng ý ngay lập tức. Bọn họ muốn chờ sau chiến tranh, cho các chuyên gia Y học Muggle hợp tác với đại sư Độc Dược của chúng ta cùng nhau nghiên cứu các vấn đề về Y học, ta với Gellert đều rất lo."

Vừa mới tỉnh nên Harry cũng không được ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không quen. Uống súp xong, nghe lão Hiệu Trưởng kể, Harry dừng động tác lại, đăm chiêu. Từ từ uống xong súp, Harry mới ngẩng đầu lên. "Thật ra mấy năm nay giới Muggle với Giới Phù Thủy cũng không phải chưa từng hợp tác, ví như lúc thành lập cơ cấu tìm kiếm các phù thủy nhỏ tuổi, chúng ta từng hợp tác với các chuyên gia Giáo Dục giới Muggle, vừa dẫn dắt phù thủy nhỏ Muggle làm quen với cơ cấu tổ chức Giới Phù Thủy, vừa đến các trường giới Muggle điều tra nghiên cứu. Đương nhiên, chúng ta cũng không trực tiếp lấy thân phận Phù Thủy, mà chỉ dùng thân phận nhà nghiên cứu Giáo Dục để tiếp xúc với đối phương."

"Kiếp trước, con đã từng thúc đẩy bệnh viện Thánh Mungo hợp tác với bệnh viện Muggle, nhằm giúp chữa trị tâm lý cho các phù thủy không thể nào thoát được bóng ma chiến tranh, sống bình thường được. Lần hợp tác đó vừa kết hợp Tâm Lý Học của Muggle với kinh nghiệm chữa bệnh của St. Mungo, đã thành công giúp một vài phù thủy quay trở lại cuộc sống bình thường. Con chỉ có thể nói, nếu chỉ đơn thuần hợp tác nghiên cứu tri thức, bọn họ sẽ không để ý đối phương là Muggle hay phù thủy đâu, chỉ cần giải quyết một vấn đề là đủ làm họ thỏa mãn rồi. Thậm chí khi còn còn xuất hiện tình huống học tập và tranh đấu trong lĩnh vực học thuật, các bác sĩ trong St. Mungo cho rằng phù thủy cũng nên có phương pháp trị liệu tâm lý, do đó, bọn họ đã đi học Tâm Lý Học từ Muggle. Còn các nhà Tâm Lý giới Muggle thấy phù thủy có rất nhiều cách chữa trị mới lạ và giảm bớt đau đớn cho người bệnh, bởi vậy họ đã lập một nhóm chuyên gia Y học Muggle tới St. Mungo học tập. Nếu là giao lưu và hợp tác học thuật thuần túy thì sẽ không có nguy hiểm gì, hai bên tăng hiểu biết về nhau cũng là một phương pháp tốt."

"Giáo sư, con biết các thầy lo chuyện gì, ai cũng không thể chắc chắn liệu chính phủ Muggle có phái gián điệp hay thậm chí khai chiến với Giới Phù Thủy, đúng không? Chuyện các thầy lo rất hợp tình hợp lý, nhưng cũng có hạn chế cực lớn. Tính toàn bộ thế giới mà nói, xung đột và chiến tranh ở phạm vi nhỏ là điều không thể tránh khỏi, vì không phải ai cũng theo chủ nghĩa hòa bình. Nhưng hậu quả của Thế Chiến thứ 2 vẫn còn ở đó, sẽ không có bất kỳ quốc gia nào hy vọng một cuộc chiến tàn khốc như thế lại xuất hiện lần nữa. Giới Muggle có một tổ chức, gọi là 'Liên Hiệp Quốc', đây là tổ chức quốc tế, tôn chỉ là giữ gìn hòa bình và phát triển thế giới, hơn nữa còn định ra một loạt điều ước. Thông qua tổ chức này, các quốc gia có thể tiến hành hợp tác học thuật, thương nghiệp hay giao lưu về các vấn đề khác với nhau, ngay cả xung đột quân sự phạm vi nhỏ cũng có thể được cái tổ chức này đứng ra hòa giải."

"Tuy dựa theo quy định của Liên Hiệp Quốc, Giới Phù Thủy không thể được gọi là một quốc gia, nhưng cũng không phải không có lỗ hổng để chúng ta chui vào. Hơn nữa, từ tổ chức này cũng có thể nhìn ra, không có Chính Phủ Muggle nào được tùy ý khơi dậy chiến tranh. Cho dù là nội chiến thì cũng sẽ bị Liên Hiệp Quốc chú ý tới, vì không một ai có thể đảm bảo nội chiến sẽ không lan ra thành chiến tranh thế giới, không phải sao. Cho nên, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp thu điều kiện này của họ, thậm chí còn có thể hợp tác thêm nhiều phương diện hơn nữa. Giới Phù Thủy không có khả năng phong bế vĩnh viễn, chúng ta cần phải học khoa học kỹ thuật và tri thức tiên tiến của Muggle, hơn nữa, phù thủy đa quốc gia nên liên hợp lại, nếu không, chúng ta chỉ có thể bị lịch sử đào thải."

"Đương nhiên, đối với người được họ phái tới, chúng ta có thể nhờ các Squib đang sống ở giới Muggle âm thầm điều tra, tận lực đảm bảo sẽ không có gián điệp chính phủ lẫn vào đó. Đồng thời, chúng ta cũng nên để ý đến các nhân viên tiếp đón và hợp tác, một khi phát hiện gián điệp..., có thể đưa ra cảnh cáo. Mặt khác, phần lớn quý tộc đều có một ít sản nghiệp ở giới Muggle, có đôi khi thủ đoạn kinh tế có tác dụng hơn thủ đoạn chính trị. Nếu các doanh nghiệp liên kết lại phản đối hành động nào đó của chính phủ, cách này càng có tính uy hiếp hơn vận dụng vũ lực nhiều, vì dân thất nghiệp quá lớn sẽ uy hiếp đến ổn định xã hội, hơn nữa, tiền tài đối với bất kỳ một chính phủ nào cũng đều là uy hiếp trí mạng."

Nghe Harry phân tích xong, Dumbledore và Grindelwald đều trầm mặc. Draco nhân cơ hội đưa ly nước cho Harry, để cậu uống giải khát chút. Thật ra Draco cũng rất tán thành đề xuất của Harry, sự thật chứng minh phù thủy vĩnh viễn không thể độc lập ở ngoài giới Muggle được, vì cả phù thủy và Muggle đều sinh sống trên trái đất. Các phù thủy đa quốc gia đúng thật là nên liên kết với nhau, rốt cuộc nếu so dân cư mà nói, không có phù thủy nước nào có thể chống lại được thế giới Muggle. Và dù có tập hợp phù thủy đa quốc gia lại thì cũng không cách nào đông bằng dân số Muggle.

Grindelwald cũng có một vài hiểu biết về tổ chức Liên Hiệp Quốc trong lời của Harry, nhưng cụ chưa từng suy xét đến lỗ hổng trong các quy tắc của tổ chức này. Dù sao sau khi Thế Chiến thứ 2 kết thúc, Grindelwald cũng đã rời khỏi sân khấu lịch sử, chỉ âm thầm hoạt động, và trọng điểm vẫn là Giới Phù Thủy chứ không phải là toàn bộ thế giới. Đề xuất của Harry làm Grindelwald nảy ra một hướng mới, cả thế giới hợp tác với Giới Phù Thủy không thể nghi ngờ là một quyết định sáng suốt và có tương lai. Phù thủy không thể nào phong bế vĩnh viễn, mà Muggle trước sau vẫn luôn tiến bộ. Nếu cứ giữ trạng thái ếch ngồi đáy giếng, phong bế suốt cả ngàn năm qua, vậy phù thủy sẽ thật sự bị lịch sử đào thải.

So với Grindelwald, tâm tình của Dumbledore càng phức tạp hơn nữa. Một phần cụ thấy mừng, Harry trải qua chiến tranh và trùng kiến đã có khí phách và quyết đoán của một người lãnh đạo, điều này làm cụ cảm thấy kiêu ngạo vì cậu. Nhưng về phương diện khác, Dumbledore lại gia tăng áy náy và thương tiếc với Harry. Cậu chỉ là một đứa bé nhưng bị buộc trưởng thành trong chiến tranh và đủ loại mâu thuẫn hậu chiến, cụ không cách nào đền bù mất mát và cái giá mà Harry đã phải trả. Hiện tại, Dumbledore rất mâu thuẫn, một mặt cụ kiêu ngạo, mặt khác cụ lại đau lòng và cảm thấy thua thiệt với Harry.

"Harry, thầy kiêu ngạo vì con." Nhìn đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, khóe mắt Dumbledore có chút lấp lánh. "Thầy nghĩ đề nghị và cái nhìn của con đều rất sáng suốt, cho nên thầy sẽ tiếp nhận đề nghị của Thủ Tướng Muggle. Giờ thì chúng ta cùng bàn về hướng đi từ các khía cạnh của Giới Phù Thủy suốt tuần vừa rồi đi.

- --

Voldemort vội vã chạy trốn từ thung lũng Godric rất tức giận, từ thái độ của Bộ Pháp Thuật, đến Malfoy cầm đầu Slytherin thanh minh, tất cả đều làm hắn không có cách nào áp được lửa giận. Suốt một tuần nay, hắn phát hiện rất nhiều Tử Thần Thực Tử không thể bị triệu tập thông qua Dấu Hiệu Hắc Ám, thậm chí bao gồm cả đại sư Độc Dược của hắn – Severus Snape. Voldemort vốn định tuyên bố trở về xong sẽ triệu tập Snape, để ông giải quyết vấn đề linh hồn bị thương và pháp lực không ổn định cho hắn.

Ngày đó, trong lúc đánh nhau kịch liệt với Chúa Cứu Thế, Voldemort phát hiện pháp lực của hắn không ổn định lạ thường, cho dù dùng cùng một loại bùa chú thì cũng vì vấn đề vận chuyển pháp lực mà nảy sinh hiệu quả khác nhau. Lúc đầu, hắn tưởng do mới sống lại đã miễn cưỡng dung hợp Trường Sinh Linh Giá, hoặc là có liên quan đến linh hồn đang bị thương của hắn. Voldemort cũng không am hiểu Độc Dược về linh hồn, hơn nữa, có rất nhiều nguyên liệu không phải muốn có là có. Khi không còn đại sư Độc Dược ở bên, Voldemort chỉ có thể dựa vào kiến thức về phép thuật hắc ám của hắn để điều chỉnh trạng thái. Nhưng chuyện làm hắn run sợ là, chỉ cần sử dụng phép thuật hắc ám thì hắn sẽ gặp vấn đề vận chuyển pháp lực, thậm chí, mỗi khi dùng phép thuật hắc ám hơi cao cấp một chút là lại thấy đau đớn như linh hồn bị xé rách.

Hiện giờ, trong đám Tử Thần Thực Tử đi theo Voldemort, chỉ có Peter xuất thân từ Gryffindor là hiểu phép thuật ánh sáng, nhưng mà trình độ của y cũng chỉ tới mức học sinh năm 7 Hogwarts, hoàn toàn hết cách với tình huống của hắn. Còn Voldemort trước giờ vẫn luôn khinh thường phép thuật ánh sáng, cho rằng chỉ có phép thuật hắc ám có lực công kích cực mạnh mới đáng để nghiên cứu. Do đó, Voldemort không có cách nào giải quyết được vấn đề pháp lực và vết thương linh hồn của chính mình, thậm chí hắn còn không dám tiếp tục dùng lượng lớn phép thuật hắc ám cao cấp nữa. Giờ phút này, hắn mới nhận ra, cái pháp trận vây hắn hồi ăn cắp Hòn Đá Phù Thủy có sát thương lớn đến mức nào, đồng thời cũng hiểu ra, lúc chạy qua ngọn lửa kia, nhất định nó cũng đã bị động tay động chân. Nhưng hôm nay biết cũng đã muộn, không có đại sư Độc Dược, không có bậc thầy trị liệu giỏi, càng không có ai hiểu biết phép thuật ánh sáng cao cấp, còn không thể để người bên cạnh biết được chân tướng, Voldemort rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Vì chủ nhân đang tức giận nên đám Tử Thần Thực Tử theo Voldemort mỗi ngày đều sống trong run sợ, rất lo giây tiếp theo, chính mình sẽ bị Voldemort dùng Crucio tra tấn. Đương nhiên, có một ngoại lệ là Bellatrix, bà ta cực kỳ hưởng thụ nỗi đau do Crucio mang lại, đáng tiếc Voldemort rất ít khi dùng Crucio lên người ả, chắc cũng là vì chịu không nổi cái vẻ mặt hưởng thụ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau