[Harry Potter] Trò Đùa Dai Của Harry
Chương 1: Sống lại
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
"Avada Kedavra*!" Trong tay Moody hiện lên một luồng ánh sáng xanh lục, đánh trúng Harry trong đám người.
Harry chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, nhẹ nhàng bay cao lên trên bầu trời.
Linh hồn của Harry nhìn đám người ăn mừng phía dưới nở nụ cười châm chọc.
Sau chiến tranh, trong lúc Voldemort chết đi, Harry không nghĩ tới, đối mặt lại là đuổi giết đến từ đồng bạn.
Hermione, Ron thậm chí Draco vì cứu cậu đều liên tiếp mà rời khỏi cậu, từng đồng bạn ngã xuống dưới đũa phép.
Dumbledore, cái người luôn hướng về phía cậu mỉm cười, cổ vũ, thậm chí lúc cậu mới vào thế giới pháp thuật, đối với cậu vươn tay thân thiện.
Không nghĩ tới lại là người chế tạo bi thảm cả đời của cậu! Phản bội — không! Ngay từ đầu cũng chỉ là lợi dụng, thậm chí, cậu không biết mỉm cười với cậu kia có đúng hay không phát ra từ nội tâm.
Nghĩ lại khi còn sống cậu đều chỉ là con rối cho người khác giật dây!
Harry có một loại cảm giác tội lỗi sâu đậm... Ba, mẹ, Sirius, Cedric, Lupin còn có nhiều người hơn nữa, là bởi vì sự hiện hữu của cậu mới hại chết bọn họ.
Nếu như là người khác nhất định đã sớm phát giác kế hoạch. Hòn đá phù thủy năm nhất Tử Xà năm hai.... Rất nhiều rất nhiều đầu mối.
Cậu đều làm cái gì? Snape nói không sai, cậu chính là đầu đầy cỏ lác, đại não để cho Quỷ Khổng Lồ đạp lên.
Đang ở thời điểm Harry nhớ lại, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn màu đen xoay tròn.
Lực hấp dẫn cường đại trong nháy mắt liền đem Harry hút vào vòng xoáy.
Trong nháy mắt đó trong đầu hiện lên tất cả, những khuôn mắt đã chết vì Harry, Harry há mồm muốn phun ra lời nói chôn dấu ở đáy lòng thật lâu.
"Xin lỗi, không có bảo vệ tốt bản thân; xin lỗi, tôi cũng không có bảo vệ tốt mọi người; xin lỗi, mang đến cho mọi người quá nhiều bi thương..."
Vòng xoáy màu đen trong nháy mắt nuốt sống Harry, ngay cả lời nói sau cùng đều không có để lại. Harry mất đi ý thức.
Không gian màu đen, tràn đầy các loại các dạng tia sáng điểm nhỏ lấm tấm tản ra.
Harry nhìn hết thảy trước mắt, không rõ mình là đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trong đầu tuôn ra hàng loạt hình ảnh, Harry qua thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Kiếp trước Harry là người Hoa, cô nhi, sư phụ nhặt được mình, cùng họ sư phụ, tên lại là do Harry bắt thăm mà chọn ra. Gọi Hạ Du Nhiên
Du Nhiên thuở nhỏ đi theo sư phụ tu chân, một lòng nghĩ tu luyện thành tiên, thế nhưng tâm tình lại luôn luôn không đạt tới, vì vậy sư phụ sai cậu xuống núi luyện tâm tính.
Bởi vì ở trong lúc vô ý lấy được một món tiên khí, lọt vào cướp giật của bọn danh môn chính phái kia. Nhưng mà người Du Nhiên coi là anh em bạn bè cùng người yêu mình yêu mến, lại ở sau lưng đâm thọc cậu một đao!
Đau buồn phẫn nộ kinh sợ cùng tuyệt vọng đan vào trong, Du Nhiên bạo nổ nguyên anh*.
*nguyên anh: là kết tinh nguyên khí của bản thân tạo thành. (Ros: bạn nào đọc truyện tu chân tiên hiệp huyền huyễn chắc sẽ hiểu)
Vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng tiên khí bao vây lấy linh hồn phá vỡ thời không. Ngã vào trên người đứa trẻ một tuổi sau đó rơi vào ngủ say.
Đau buồn vì phản bội, vây đánh, mình kiếp trước chết bởi không cam lòng cùng tuyệt vọng, chuyển sang kiếp khác lại vẫn là số phận như vậy.
Nên nói mình xui xẻo sao?
Bỗng nhiên trong lúc đó, Harry cảm thấy vô cùng thoải mái, thế gian ngàn trượng thiện ác tham giận khờ khạo đều đơn giản như vậy!
Kiêu ngạo cùng ngông nghênh thuộc về mình lại chưa từng có rời khỏi bản thân!
Harry cười khẽ, "Từ nay về sau ta chỉ sẽ tôn sùng theo con tim của mình!"
Harry nhìn tình huống của mình, một cái linh hồn, một cái linh hồn nhớ lại kiếp trước.
Nhìn không gian vô biên vô tận, không khỏi đau đầu, không có thân thể không cách nào tu luyện thì làm thế nào đi ra ngoài được chứ?
Đang nghĩ ngợi không gian chấn động lên, bên trong một đạo gợn sóng xuất hiện xuất hiện một cái vòng xoáy, Harry cả kinh, suy nghĩ còn không có rõ ràng gì đã bị vòng xoáy kéo vào. Ý thức rơi vào ngủ say.
Cứng quá, rất khó chịu. Harry không ý thức trở mình ngủ tiếp đi.
Ngủ một hồi, Harry chợt mở mắt, nhớ lại cảnh ngộ gặp phải trong không gian.
Nhìn bốn phía, căn phòng nhìn có chút quen mắt, chính giữa có một giường em bé, tựa hồ có một em bé đang ngủ say.
Harry nghi hoặc một hồi, sau đó yên tâm. Lại hỏng bét hơn nữa thì có thể hỏng bét tới chỗ nào chứ.
Cũng chết hai lần rồi, cái gì đến cứ để nó đến đi.
Cúi đầu bắt đầu kiểm tra bản thân.
Vươn tay, lập tức kinh ngạc nhìn tay trước mắt trắng trắng, mập mạp, rất nhỏ.
Harry nháy mắt một cái, nghi ngờ nghĩ... Ừm... Hình như đã thấy qua ở đâu rồi a!
A! Đúng rồi!
Harry vỗ tay béo nhỏ! Nghĩ tới... Không phải giống như là tay của trẻ con đi!
Harry cao hứng cảm thấy, bản thân quả nhiên rất thông minh!
Thật lâu trước kia đã thấy tay trẻ con, mình bây giờ còn có thể nhớ đến, trí nhớ của mình thật tốt a!
Harry rất đắc ý nhếch khóe miệng lên!
Chỉ thấy trong gian phòng có một đệm giường nhỏ, phía trên có một em bé một tuổi rất đáng yêu.
Một đôi mắt xanh biếc bảo thạch long lanh thật to, trong veo sáng long lanh.
Cái mũi nhỏ mà thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, da trắng giống ngà voi loại tốt nhất, tóc dày đặc màu đen ở trên đầu tùy ý vểnh lên.
Hiện tại ánh mắt của em bé cười cong cong, miệng nhỏ cười toe toét thật vui vẻ!!
Harry cười đắc ý, nghĩ, không biết em bé này lớn lên thế nào? Trẻ con thật... ừm?!
Em bé!!! Harry bỗng nhiên cứng lại.
Merlin a! Em bé.
Harry khóc không ra nước mắt. Thật vất vả trưởng thành, lại còn phải lớn lên lại một lần nữa?
Trời ơi! Đất ơi! Mình trêu ai ghẹo ai chứ?
Harry uể oải nghĩ, hay là trước tiên làm rõ ràng thân phận bây giờ đi.
Harry nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ em bé không có những người khác.
Trên người của mình chỉ có một thảm vừa cũ lại vừa mỏng, dưới thân là một cái đệm giường cũng vừa cũ lại vừa mỏng.
Khóe miệng của Harry không khỏi co quắp xuống.
Merlin a! Mình sẽ không lại trở về lúc vừa tới nhà dì Petunia năm ấy đi?
Harry cười gượng hai tiếng, quả quyết tự nhủ không có đúng lúc như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Harry đầy cõi lòng hy vọng nhìn về phía cửa phòng.
Cửa mở ra, Harry trong nháy mắt ngốc trệ.
Dì Petunia chừng hơn 20 tuổi xuất hiện ở trước mắt.
Harry đau buồn không thôi...
Sau khi đi vào Petunia liếc nhìn Harry có vẻ ngốc lăng, chán ghét nhìn Harry
"Một con quái vật! Chỉ biết khi dễ người thành thật chúng ta!..."
"Oa..."
Thời điểm Petunia còn muốn nói điều gì giường em bé truyền lên đến một trận tiếng khóc.
Petunia lập tức im miệng, trên mặt trong nháy mắt nụ cười chất đầy ôn nhu bước nhanh đi hướng giường em bé, ôn nhu ôm lấy em bé "Bảo bối! Tỉnh rồi! Không khóc... Không khóc... Mẹ ôm ôm nào... Đói bụng rồi sao?..."
Harry nhìn về phía Petunia, cái bộ dáng ôn nhu này không khỏi nghĩ tới mẹ của mình. Nhất định cũng là ôn nhu như vậy đi!
Petunia rất sợ pháp thuật, lại vẫn như cũ chứa chấp cậu.
Trong nhà bỗng nhiên nhiều hơn một đứa nhỏ bản thân không thích.
Thậm chí không có bất kỳ phí nuôi nấng, khi cậu nhiều lần dưới tình huống ma lực bạo phát cũng không có vứt bỏ cậu.
Dì quả thực làm rất nhiều.
Harry nghĩ, chờ 11 tuổi đi Hogwarts, lấy được cái chìa khóa kho vàng thì cho Petunia một khoản tiền, liền không trở lại.
Đó mới là tốt nhất đối với Petunia.
Ừm, Sirius!
Harry trong nháy mắt vui sướng lên, cậu lần này nhất định phải bảo vệ tốt chú ấy!
Còn có Ron, Hermione, cậu lần này nhất định không nên để lại tiếc nuối.
Từ tối hôm nay bắt đầu tu luyện, cậu nhất định phải cường đại lên.
Harry nhìn về phía Petunia, có thể còn có thể cải thiện quan hệ.
Harry kiểm tra thân thể. Không khỏi có chút vui vẻ, thân thể vừa một tuổi còn không có quá nhiều ô nhiễm. So với thân thể của Du Nhiên nhưng cũng không kém.
Thế nhưng... Harry không khỏi nhíu mày.
Cái mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort dính vào trên linh hồn của cậu kia đã bị tiên khí tiêu diệt ý thức.
Để cho mình hấp thu.
Không biết có phải là còn có thể cảm ứng được tâm tình của hắn hay không đây?
Harry bĩu môi quyết định không để ý tới hắn, dù sao chờ đến lúc cậu 11 tuổi nhập học, lấy năng lực của cậu có thể dễ dàng giải quyết hắn.
Hiện tại nha, Harry cười rất gian trá... Anh họ Dudley... Em họ Harry đến chơi với anh đây nha!!!
- --------------------------------------------------
*Avada Kedavra (Lời nguyền giết chóc) Mô tả: Gây ra cái chết tức thì, không đau đớn. Không có thần chú đảo hay ngăn chặn lời nguyền (lời nguyền bất khả chặn). Một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Khi dùng bùa này cần phải có mong muốn đối phương chết mới có thể sử dụng được. Bạn sẽ được một vé vào Azkaban nếu sử dụng một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ.
← VĂN ÁN←
→Chương sau: Chương 02: SỞ THÚ→
Beta: ROSALINE
"Avada Kedavra*!" Trong tay Moody hiện lên một luồng ánh sáng xanh lục, đánh trúng Harry trong đám người.
Harry chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, nhẹ nhàng bay cao lên trên bầu trời.
Linh hồn của Harry nhìn đám người ăn mừng phía dưới nở nụ cười châm chọc.
Sau chiến tranh, trong lúc Voldemort chết đi, Harry không nghĩ tới, đối mặt lại là đuổi giết đến từ đồng bạn.
Hermione, Ron thậm chí Draco vì cứu cậu đều liên tiếp mà rời khỏi cậu, từng đồng bạn ngã xuống dưới đũa phép.
Dumbledore, cái người luôn hướng về phía cậu mỉm cười, cổ vũ, thậm chí lúc cậu mới vào thế giới pháp thuật, đối với cậu vươn tay thân thiện.
Không nghĩ tới lại là người chế tạo bi thảm cả đời của cậu! Phản bội — không! Ngay từ đầu cũng chỉ là lợi dụng, thậm chí, cậu không biết mỉm cười với cậu kia có đúng hay không phát ra từ nội tâm.
Nghĩ lại khi còn sống cậu đều chỉ là con rối cho người khác giật dây!
Harry có một loại cảm giác tội lỗi sâu đậm... Ba, mẹ, Sirius, Cedric, Lupin còn có nhiều người hơn nữa, là bởi vì sự hiện hữu của cậu mới hại chết bọn họ.
Nếu như là người khác nhất định đã sớm phát giác kế hoạch. Hòn đá phù thủy năm nhất Tử Xà năm hai.... Rất nhiều rất nhiều đầu mối.
Cậu đều làm cái gì? Snape nói không sai, cậu chính là đầu đầy cỏ lác, đại não để cho Quỷ Khổng Lồ đạp lên.
Đang ở thời điểm Harry nhớ lại, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn màu đen xoay tròn.
Lực hấp dẫn cường đại trong nháy mắt liền đem Harry hút vào vòng xoáy.
Trong nháy mắt đó trong đầu hiện lên tất cả, những khuôn mắt đã chết vì Harry, Harry há mồm muốn phun ra lời nói chôn dấu ở đáy lòng thật lâu.
"Xin lỗi, không có bảo vệ tốt bản thân; xin lỗi, tôi cũng không có bảo vệ tốt mọi người; xin lỗi, mang đến cho mọi người quá nhiều bi thương..."
Vòng xoáy màu đen trong nháy mắt nuốt sống Harry, ngay cả lời nói sau cùng đều không có để lại. Harry mất đi ý thức.
Không gian màu đen, tràn đầy các loại các dạng tia sáng điểm nhỏ lấm tấm tản ra.
Harry nhìn hết thảy trước mắt, không rõ mình là đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trong đầu tuôn ra hàng loạt hình ảnh, Harry qua thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Kiếp trước Harry là người Hoa, cô nhi, sư phụ nhặt được mình, cùng họ sư phụ, tên lại là do Harry bắt thăm mà chọn ra. Gọi Hạ Du Nhiên
Du Nhiên thuở nhỏ đi theo sư phụ tu chân, một lòng nghĩ tu luyện thành tiên, thế nhưng tâm tình lại luôn luôn không đạt tới, vì vậy sư phụ sai cậu xuống núi luyện tâm tính.
Bởi vì ở trong lúc vô ý lấy được một món tiên khí, lọt vào cướp giật của bọn danh môn chính phái kia. Nhưng mà người Du Nhiên coi là anh em bạn bè cùng người yêu mình yêu mến, lại ở sau lưng đâm thọc cậu một đao!
Đau buồn phẫn nộ kinh sợ cùng tuyệt vọng đan vào trong, Du Nhiên bạo nổ nguyên anh*.
*nguyên anh: là kết tinh nguyên khí của bản thân tạo thành. (Ros: bạn nào đọc truyện tu chân tiên hiệp huyền huyễn chắc sẽ hiểu)
Vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng tiên khí bao vây lấy linh hồn phá vỡ thời không. Ngã vào trên người đứa trẻ một tuổi sau đó rơi vào ngủ say.
Đau buồn vì phản bội, vây đánh, mình kiếp trước chết bởi không cam lòng cùng tuyệt vọng, chuyển sang kiếp khác lại vẫn là số phận như vậy.
Nên nói mình xui xẻo sao?
Bỗng nhiên trong lúc đó, Harry cảm thấy vô cùng thoải mái, thế gian ngàn trượng thiện ác tham giận khờ khạo đều đơn giản như vậy!
Kiêu ngạo cùng ngông nghênh thuộc về mình lại chưa từng có rời khỏi bản thân!
Harry cười khẽ, "Từ nay về sau ta chỉ sẽ tôn sùng theo con tim của mình!"
Harry nhìn tình huống của mình, một cái linh hồn, một cái linh hồn nhớ lại kiếp trước.
Nhìn không gian vô biên vô tận, không khỏi đau đầu, không có thân thể không cách nào tu luyện thì làm thế nào đi ra ngoài được chứ?
Đang nghĩ ngợi không gian chấn động lên, bên trong một đạo gợn sóng xuất hiện xuất hiện một cái vòng xoáy, Harry cả kinh, suy nghĩ còn không có rõ ràng gì đã bị vòng xoáy kéo vào. Ý thức rơi vào ngủ say.
Cứng quá, rất khó chịu. Harry không ý thức trở mình ngủ tiếp đi.
Ngủ một hồi, Harry chợt mở mắt, nhớ lại cảnh ngộ gặp phải trong không gian.
Nhìn bốn phía, căn phòng nhìn có chút quen mắt, chính giữa có một giường em bé, tựa hồ có một em bé đang ngủ say.
Harry nghi hoặc một hồi, sau đó yên tâm. Lại hỏng bét hơn nữa thì có thể hỏng bét tới chỗ nào chứ.
Cũng chết hai lần rồi, cái gì đến cứ để nó đến đi.
Cúi đầu bắt đầu kiểm tra bản thân.
Vươn tay, lập tức kinh ngạc nhìn tay trước mắt trắng trắng, mập mạp, rất nhỏ.
Harry nháy mắt một cái, nghi ngờ nghĩ... Ừm... Hình như đã thấy qua ở đâu rồi a!
A! Đúng rồi!
Harry vỗ tay béo nhỏ! Nghĩ tới... Không phải giống như là tay của trẻ con đi!
Harry cao hứng cảm thấy, bản thân quả nhiên rất thông minh!
Thật lâu trước kia đã thấy tay trẻ con, mình bây giờ còn có thể nhớ đến, trí nhớ của mình thật tốt a!
Harry rất đắc ý nhếch khóe miệng lên!
Chỉ thấy trong gian phòng có một đệm giường nhỏ, phía trên có một em bé một tuổi rất đáng yêu.
Một đôi mắt xanh biếc bảo thạch long lanh thật to, trong veo sáng long lanh.
Cái mũi nhỏ mà thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, da trắng giống ngà voi loại tốt nhất, tóc dày đặc màu đen ở trên đầu tùy ý vểnh lên.
Hiện tại ánh mắt của em bé cười cong cong, miệng nhỏ cười toe toét thật vui vẻ!!
Harry cười đắc ý, nghĩ, không biết em bé này lớn lên thế nào? Trẻ con thật... ừm?!
Em bé!!! Harry bỗng nhiên cứng lại.
Merlin a! Em bé.
Harry khóc không ra nước mắt. Thật vất vả trưởng thành, lại còn phải lớn lên lại một lần nữa?
Trời ơi! Đất ơi! Mình trêu ai ghẹo ai chứ?
Harry uể oải nghĩ, hay là trước tiên làm rõ ràng thân phận bây giờ đi.
Harry nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ em bé không có những người khác.
Trên người của mình chỉ có một thảm vừa cũ lại vừa mỏng, dưới thân là một cái đệm giường cũng vừa cũ lại vừa mỏng.
Khóe miệng của Harry không khỏi co quắp xuống.
Merlin a! Mình sẽ không lại trở về lúc vừa tới nhà dì Petunia năm ấy đi?
Harry cười gượng hai tiếng, quả quyết tự nhủ không có đúng lúc như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Harry đầy cõi lòng hy vọng nhìn về phía cửa phòng.
Cửa mở ra, Harry trong nháy mắt ngốc trệ.
Dì Petunia chừng hơn 20 tuổi xuất hiện ở trước mắt.
Harry đau buồn không thôi...
Sau khi đi vào Petunia liếc nhìn Harry có vẻ ngốc lăng, chán ghét nhìn Harry
"Một con quái vật! Chỉ biết khi dễ người thành thật chúng ta!..."
"Oa..."
Thời điểm Petunia còn muốn nói điều gì giường em bé truyền lên đến một trận tiếng khóc.
Petunia lập tức im miệng, trên mặt trong nháy mắt nụ cười chất đầy ôn nhu bước nhanh đi hướng giường em bé, ôn nhu ôm lấy em bé "Bảo bối! Tỉnh rồi! Không khóc... Không khóc... Mẹ ôm ôm nào... Đói bụng rồi sao?..."
Harry nhìn về phía Petunia, cái bộ dáng ôn nhu này không khỏi nghĩ tới mẹ của mình. Nhất định cũng là ôn nhu như vậy đi!
Petunia rất sợ pháp thuật, lại vẫn như cũ chứa chấp cậu.
Trong nhà bỗng nhiên nhiều hơn một đứa nhỏ bản thân không thích.
Thậm chí không có bất kỳ phí nuôi nấng, khi cậu nhiều lần dưới tình huống ma lực bạo phát cũng không có vứt bỏ cậu.
Dì quả thực làm rất nhiều.
Harry nghĩ, chờ 11 tuổi đi Hogwarts, lấy được cái chìa khóa kho vàng thì cho Petunia một khoản tiền, liền không trở lại.
Đó mới là tốt nhất đối với Petunia.
Ừm, Sirius!
Harry trong nháy mắt vui sướng lên, cậu lần này nhất định phải bảo vệ tốt chú ấy!
Còn có Ron, Hermione, cậu lần này nhất định không nên để lại tiếc nuối.
Từ tối hôm nay bắt đầu tu luyện, cậu nhất định phải cường đại lên.
Harry nhìn về phía Petunia, có thể còn có thể cải thiện quan hệ.
Harry kiểm tra thân thể. Không khỏi có chút vui vẻ, thân thể vừa một tuổi còn không có quá nhiều ô nhiễm. So với thân thể của Du Nhiên nhưng cũng không kém.
Thế nhưng... Harry không khỏi nhíu mày.
Cái mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort dính vào trên linh hồn của cậu kia đã bị tiên khí tiêu diệt ý thức.
Để cho mình hấp thu.
Không biết có phải là còn có thể cảm ứng được tâm tình của hắn hay không đây?
Harry bĩu môi quyết định không để ý tới hắn, dù sao chờ đến lúc cậu 11 tuổi nhập học, lấy năng lực của cậu có thể dễ dàng giải quyết hắn.
Hiện tại nha, Harry cười rất gian trá... Anh họ Dudley... Em họ Harry đến chơi với anh đây nha!!!
- --------------------------------------------------
*Avada Kedavra (Lời nguyền giết chóc) Mô tả: Gây ra cái chết tức thì, không đau đớn. Không có thần chú đảo hay ngăn chặn lời nguyền (lời nguyền bất khả chặn). Một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Khi dùng bùa này cần phải có mong muốn đối phương chết mới có thể sử dụng được. Bạn sẽ được một vé vào Azkaban nếu sử dụng một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ.
← VĂN ÁN←
→Chương sau: Chương 02: SỞ THÚ→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất