[Harry Potter][Snarry] Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình
Chương 16: Chương 92
086
"Khụ khụ."
Thậm chí sau vô số lần thí nghiệm thành công, thì vị Chúa Cứu Thế của chúng ta cũng đã suýt chết ngạt không biết bao nhiêu lần.
Nguyên nhân gây sặc chính là do giáo sư của chúng ta xứng danh là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất, tác dụng của thuốc tỷ lệ thuận với mùi vị.
Cũng giống như bản thân Snape, thuốc đắng giã tật.
Tuy thuốc có tác dụng tốt nhưng thật tiếc là chưa đủ khéo léo, cay đắng kinh khủng, ít ai có thể hiểu được công dụng của mấy cái hương vị này.
Thật không may, cậu lại chỉ thích người đàn ông có tính cách này.
Harry bần thần suy nghĩ, không biết cậu có phải là người có xu hướng M hay không, sao cậu lại thích một người đàn ông luôn độc mồm độc miệng này....
087
Bị dược làm sặc tỉnh, thanh niên bất mãn nhìn giáo sư của mình, đôi mắt vì sặc mà ngấn nước, như muốn buộc tội người đàn ông bắt nạt mình.
Nhưng Snape rõ ràng không phải là người có thể dùng cách giả vờ đáng thương mà đuổi đi, y thô bạo nhấn Harry xuống giường, không có sự dịu dàng và kiên nhẫn như lúc Harry còn hôm mê, vẻ mặt của y thiếu kiên nhẫn.
Harry ở trong lòng thầm mắng, người đàn ông này cho dù có chết bao nhiêu lần, cũng không làm thay đổi tính cách ngoài lạnh trong nóng được.
"Mặc dù đã biết kết quả, nhưng em vẫn muốn hỏi" Harry chống cơ thể yếu ớt ngồi dậy "Anh thực sự muốn cứu em chứ không phải muốn mưu sát em chứ?"
Sau khi nói xong Harry liền bật cười. Cảnh tượng này giống như quay về lúc cậu và giáo sư mới yêu nhau, cậu phải hỏi người đàn ông này cho đến khi có được đáp án "Y quan tâm đến cậu" mới hài lòng.
Tiếc thay, vì sự vụng về của người đàn ông, Harry chưa một lần thành công.
Cho đến khi chết, cậu cũng không biết Snape có từng yêu cậu hay không.
088
"Ta có nên biết ơn vị cứu tinh vĩ đại của chúng ta vì đã tin tưởng Giáo sư Độc dược khiêm tốn của ngài ấy không nữa." Snape vô cảm trả lời, đưa tay ra đỡ Harry và giúp cậu đặt chiếc gối sau lưng.
"Nếu anh sẵn lòng cải thiện mùi vị độc dược của mình, em sẽ biết ơn." Harry tự động phớt lờ biểu cảm, ngôn ngữ, cử động và tâm lý của giáo sư.
"Cậu bé vàng đã đánh bại Chúa tể Hắc ám, vị cứu tinh của thế giới phép thuật, tôi tự hỏi liệu cậu có thể hạ mình để nói với Giáo sư Độc dược của mình chuyện gì đang xảy ra với vết thương của cậu không."
"Có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu." Harry lặp lại câu nói ở tiết đầu tiên của năm nhất "Giáo sư thật sự có khả năng dự đoán trước"
Harry ngồi trên giường ngước nhìn giáo sư cao gần một mét chín, nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, thật ra là giả ngây giả dại, không nói thật lòng.
089
"Đủ rồi, Potter!"
Mặt rắn chúa trở nên đen như đáy nồi "Ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Theo em đoán, ngày mai sẽ lên báo thôi."
Harry thờ ơ nói, cử chỉ không hợp tác, khiến người ta cảm thấy đau răng vô cớ.
"Ta nghĩ ta không muốn đi tìm hiểu sức ảnh hưởng của Chúa Cứu Thế, nếu ngươi......"
Nhìn thấy giáo sư sắp phun nọc độc, Harry lập tức giơ tay đầu hàng "Họ cho rằng em là Trường sinh linh giá của Voldemort."
Snape giật thót tim, ngồi dậy, hàng lông mày lại nhăn sâu "Thái độ của Bộ Pháp thuật như thế nào?"
Harry cắt ngang lời giáo sư, khó khăn nằm xuống, bắt đầu cư xử như một đứa trẻ "Em muốn ngủ một lúc".
"Thưa ngài Potter, ta nhớ đây là phòng của ta ".
" Thưa giáo sư, vẫn còn 30 thần sáng đang bao vây nhà em." Một vị cứu tinh nào đó trả lời một cách không biết xấu hổ.
Snape cau mày nhìn Harry, nghiêm túc suy nghĩ, đây có tính là được sủng mà kiêu không?
090
Giáo sư nhìn chằm chằm vào vị cứu tinh với khuôn mặt đen thui, tỏa ra toàn bộ khí lạnh.
Đối mặt với Snape đen mặt, Harry tỏ vẻ không còn cách nào, chốc lát sau liền nghe được hơi thở đều đặn.
Người đàn ông vẫn đang bốc hỏa trong lòng lúc này không còn nơi nào để phát tiết.
Đến phòng làm việc, sử dụng thuật biến hình, biến bàn làm việc thành một chiếc giường lớn màu đen mềm mại.
Đêm tối buông xuống, Snape trong lúc nhất thời không ngủ được.
Từ khi nào Harry thấy mình không còn run sợ nữa, có phải là khi cả hai cùng tập luyện đối kháng trong chiến tranh, hay là lúc Harry cùng y bắt đầu rồi ái muội, hay là sau lần đầu tiên của bọn họ...(Alisia: lần đầu tiên nha *đỏ mặt*).
Năm đó chỉ là một nhóc con nhỏ bé, nhưng đã tự mình đảm đương một phía, hơn nữa còn chết tiệt vô cùng quyến rũ.
Là người duy nhất đến thăm y trong lúc này, người đã cứu y, hiện tại đáp án đã vô cùng sáng tỏ.
Snape nghĩ rằng mọi thứ đã chấm hết khi chiến tranh kết thúc.
Harry sẽ là vị cứu tinh có quyền tối cao, còn y có thể yên tâm đối mặt với Lily. nhưng thực tế luôn khiến hầu hết mọi người thất vọng.
Cậu bé sẽ có một tương lai tươi sáng, và cậu không nên dính dáng đến chính mình.
Về phần chuyện riêng tư mờ mịt giữa hai người, trong chiến tranh cũng chỉ ăn bữa nay lo bữa mai, đơn giản muốn cho nhau an ủi, cũng liền thôi.
Ngày nay, danh tiếng của Harry thật vang dội, không thể vì việc nhỏ nhặt này mà làm chậm trễ cả đời Harry.
Trong màn đêm yên tĩnh này, có thể nghe thấy một tiếng thở dài trong trẻo, đảo mắt biến mất trong gió, thoáng qua.
"Khụ khụ."
Thậm chí sau vô số lần thí nghiệm thành công, thì vị Chúa Cứu Thế của chúng ta cũng đã suýt chết ngạt không biết bao nhiêu lần.
Nguyên nhân gây sặc chính là do giáo sư của chúng ta xứng danh là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất, tác dụng của thuốc tỷ lệ thuận với mùi vị.
Cũng giống như bản thân Snape, thuốc đắng giã tật.
Tuy thuốc có tác dụng tốt nhưng thật tiếc là chưa đủ khéo léo, cay đắng kinh khủng, ít ai có thể hiểu được công dụng của mấy cái hương vị này.
Thật không may, cậu lại chỉ thích người đàn ông có tính cách này.
Harry bần thần suy nghĩ, không biết cậu có phải là người có xu hướng M hay không, sao cậu lại thích một người đàn ông luôn độc mồm độc miệng này....
087
Bị dược làm sặc tỉnh, thanh niên bất mãn nhìn giáo sư của mình, đôi mắt vì sặc mà ngấn nước, như muốn buộc tội người đàn ông bắt nạt mình.
Nhưng Snape rõ ràng không phải là người có thể dùng cách giả vờ đáng thương mà đuổi đi, y thô bạo nhấn Harry xuống giường, không có sự dịu dàng và kiên nhẫn như lúc Harry còn hôm mê, vẻ mặt của y thiếu kiên nhẫn.
Harry ở trong lòng thầm mắng, người đàn ông này cho dù có chết bao nhiêu lần, cũng không làm thay đổi tính cách ngoài lạnh trong nóng được.
"Mặc dù đã biết kết quả, nhưng em vẫn muốn hỏi" Harry chống cơ thể yếu ớt ngồi dậy "Anh thực sự muốn cứu em chứ không phải muốn mưu sát em chứ?"
Sau khi nói xong Harry liền bật cười. Cảnh tượng này giống như quay về lúc cậu và giáo sư mới yêu nhau, cậu phải hỏi người đàn ông này cho đến khi có được đáp án "Y quan tâm đến cậu" mới hài lòng.
Tiếc thay, vì sự vụng về của người đàn ông, Harry chưa một lần thành công.
Cho đến khi chết, cậu cũng không biết Snape có từng yêu cậu hay không.
088
"Ta có nên biết ơn vị cứu tinh vĩ đại của chúng ta vì đã tin tưởng Giáo sư Độc dược khiêm tốn của ngài ấy không nữa." Snape vô cảm trả lời, đưa tay ra đỡ Harry và giúp cậu đặt chiếc gối sau lưng.
"Nếu anh sẵn lòng cải thiện mùi vị độc dược của mình, em sẽ biết ơn." Harry tự động phớt lờ biểu cảm, ngôn ngữ, cử động và tâm lý của giáo sư.
"Cậu bé vàng đã đánh bại Chúa tể Hắc ám, vị cứu tinh của thế giới phép thuật, tôi tự hỏi liệu cậu có thể hạ mình để nói với Giáo sư Độc dược của mình chuyện gì đang xảy ra với vết thương của cậu không."
"Có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu." Harry lặp lại câu nói ở tiết đầu tiên của năm nhất "Giáo sư thật sự có khả năng dự đoán trước"
Harry ngồi trên giường ngước nhìn giáo sư cao gần một mét chín, nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, thật ra là giả ngây giả dại, không nói thật lòng.
089
"Đủ rồi, Potter!"
Mặt rắn chúa trở nên đen như đáy nồi "Ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Theo em đoán, ngày mai sẽ lên báo thôi."
Harry thờ ơ nói, cử chỉ không hợp tác, khiến người ta cảm thấy đau răng vô cớ.
"Ta nghĩ ta không muốn đi tìm hiểu sức ảnh hưởng của Chúa Cứu Thế, nếu ngươi......"
Nhìn thấy giáo sư sắp phun nọc độc, Harry lập tức giơ tay đầu hàng "Họ cho rằng em là Trường sinh linh giá của Voldemort."
Snape giật thót tim, ngồi dậy, hàng lông mày lại nhăn sâu "Thái độ của Bộ Pháp thuật như thế nào?"
Harry cắt ngang lời giáo sư, khó khăn nằm xuống, bắt đầu cư xử như một đứa trẻ "Em muốn ngủ một lúc".
"Thưa ngài Potter, ta nhớ đây là phòng của ta ".
" Thưa giáo sư, vẫn còn 30 thần sáng đang bao vây nhà em." Một vị cứu tinh nào đó trả lời một cách không biết xấu hổ.
Snape cau mày nhìn Harry, nghiêm túc suy nghĩ, đây có tính là được sủng mà kiêu không?
090
Giáo sư nhìn chằm chằm vào vị cứu tinh với khuôn mặt đen thui, tỏa ra toàn bộ khí lạnh.
Đối mặt với Snape đen mặt, Harry tỏ vẻ không còn cách nào, chốc lát sau liền nghe được hơi thở đều đặn.
Người đàn ông vẫn đang bốc hỏa trong lòng lúc này không còn nơi nào để phát tiết.
Đến phòng làm việc, sử dụng thuật biến hình, biến bàn làm việc thành một chiếc giường lớn màu đen mềm mại.
Đêm tối buông xuống, Snape trong lúc nhất thời không ngủ được.
Từ khi nào Harry thấy mình không còn run sợ nữa, có phải là khi cả hai cùng tập luyện đối kháng trong chiến tranh, hay là lúc Harry cùng y bắt đầu rồi ái muội, hay là sau lần đầu tiên của bọn họ...(Alisia: lần đầu tiên nha *đỏ mặt*).
Năm đó chỉ là một nhóc con nhỏ bé, nhưng đã tự mình đảm đương một phía, hơn nữa còn chết tiệt vô cùng quyến rũ.
Là người duy nhất đến thăm y trong lúc này, người đã cứu y, hiện tại đáp án đã vô cùng sáng tỏ.
Snape nghĩ rằng mọi thứ đã chấm hết khi chiến tranh kết thúc.
Harry sẽ là vị cứu tinh có quyền tối cao, còn y có thể yên tâm đối mặt với Lily. nhưng thực tế luôn khiến hầu hết mọi người thất vọng.
Cậu bé sẽ có một tương lai tươi sáng, và cậu không nên dính dáng đến chính mình.
Về phần chuyện riêng tư mờ mịt giữa hai người, trong chiến tranh cũng chỉ ăn bữa nay lo bữa mai, đơn giản muốn cho nhau an ủi, cũng liền thôi.
Ngày nay, danh tiếng của Harry thật vang dội, không thể vì việc nhỏ nhặt này mà làm chậm trễ cả đời Harry.
Trong màn đêm yên tĩnh này, có thể nghe thấy một tiếng thở dài trong trẻo, đảo mắt biến mất trong gió, thoáng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất