Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)

Chương 23: Thỉnh An Đến Chậm (2)

Trước Sau
Niên Thế Lan đã rất lâu không nói như vậy trước mặt hoàng hậu, ba phần châm chọc, bảy phần uy hiếp, ngay cả trong ánh mắt cũng tràn đầy khí thế.

Lệ tần lập tức im bặt.

Nhưng Tề phi vẫn còn ở đằng kia không biết sống chết nói: "Nhưng quy củ chính là quy củ, không thể bởi vì Thẩm Mi Trang nói cái gì mà phá hủy được."

"Vậy ngày thường lúc bản cung đến muộn, sao cũng không thấy Tề phi có chính nghĩa như thế?"

Khí thế của Niên Thế Lan dâng cao, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn: "Hoàng hậu nương nương nhân từ, không đành lòng trách cứ, ngươi thì hay rồi, chẳng lẽ ngươi muốn giúp Hoàng hậu nương nương quyết định hay sao? Quy củ là chết, người là sống, Tề phi, ngươi vẫn nên quý trọng bản thân mình thì tốt hơn."

Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Tề phi, trực tiếp đứng lên: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp dậy sớm thân thể khó chịu, không thể nói chuyện với nương nương."

"Nếu thân thể muội không khỏe thì nhanh đi về nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng giải tán đi."

Hoàng hậu nghe Niên Thế Lan nói, sớm đã quen với dáng vẻ này của nàng, dứt khoát cho người trở về.

Mọi người nghe xong lời này, đều nhanh chóng đứng lên, hành lễ rồi đi ra ngoài.

Bầu không khí vừa rồi thật sự quá căng thẳng, đã lâu rồi không thấy Niên Thế Lan như vậy, thế cho nên mọi người đều quên nàng trước kia trông như thế nào.

Cho nên lúc đi ra đều có chút đồng tình nhìn Lệ Tần.

"Kính tần, Thẩm quý nhân, hai người các ngươi cùng đến đây với bản cung, ta có chuyện muốn nói với các ngươi."

Niên Thế Lan nhìn thấy Phùng Nhược Chiêu, liền gọi các nàng tới.

Biểu hiện hôm nay của Lệ tần, nếu không có Hoàng hậu chỉ điểm, Niên Thế Lan chết cũng không tin.



Nhưng mà Lệ tần phản chiến cũng quá nhanh, cũng không biết Tào Cầm Mặc ở bên trong có tác dụng gì.

Niên Thế Lan biết Tào Cầm Mặc ích kỷ cỡ nào, kiếp trước nhìn mình thất thế, lập tức đem tất cả chuyện mình làm, đổ hết lên người Niên Thế Lan.

Cũng may kiếp này, Niên Thế Lan còn chưa để nàng ta biết quá nhiều chuyện, cho nên cho dù nàng ta phản chiến, Niên Thế Lan cũng không sợ.

Nhưng tâm tư của nàng ta cũng không nhỏ, Niên Thế Lan vẫn không thể không đề phòng.

Vốn dĩ Niên Thế Lan nghĩ mình không tổ chức cung yến, để hoàng hậu đi vất vả, nhưng chuyện hôm nay vừa xảy ra, Niên Thế Lan thay đổi chủ ý, hai người Phùng Nhược Chiêu và Thẩm Mi Trang cũng có thể làm được.

Như vậy liền có cơ hội thỉnh phong cho Phùng Nhược Chiêu.

Hai người Thẩm Mi Trang và Phùng Nhược Chiêu đi theo Niên Thế Lan về tới Phong Khôn Cung.

"Vừa rồi đa tạ nương nương nói giúp thần thiếp."

Vừa vào trong điện, Thẩm Mi Trang vội vàng tạ ơn.

"Đứng lên đi, cái này có gì mà cảm ơn, hai người các ngươi ngồi đi, bản cung có chuyện muốn nói với các ngươi."

Niên Thế Lan bảo hai người ngồi xuống, sau đó đuổi hạ nhân ra ngoài mới nói: "Nếu thời gian chiếu cố Hoàng thượng của Nhược Chiêu cũng không ngắn, Mi Trang là người được sủng ái nhất trong số những người mới vào cung, bản cung có lòng giúp các ngươi, không biết các ngươi có tâm tư này hay không."

Phùng Nhược Chiêu nghe Niên Thế Lan nói, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng Thẩm Mi Trang lại hiểu.

Tuy rằng Thẩm Mi Trang là người được sủng ái nhất trong cung, nhưng cũng không tránh khỏi bị người đố kỵ. Giống như chuyện hôm nay, nếu không phải Niên Thế Lan, vậy nói không chừng Lệ tần và Tề phi sẽ đối xử với Thẩm Mi Trang như thế nào.

Niên Thế Lan nhìn vẻ mặt của hai người, nở nụ cười: "Nhược Chiêu, vốn dĩ phi vị đã có bốn, bản cung cảm thấy ngươi thích hợp nhất."

"Thần thiếp không dám."



Phùng Nhược Chiêu nghe Niên Thế Lan nói xong vội vàng quỳ xuống.

"Được rồi, ngươi mau đứng lên đi."

Niên Thế Lan nhìn bộ dạng của Phùng Nhược Chiêu liền biết là trước kia bị mình chỉnh đến sợ.

"Thôi, ý của bản cung là, Trừ Tịch cung yến năm nay vốn là hoàng thượng muốn bản cung xử lý, nhưng bản cung gần đây thật sự không thích động, muốn hai người các ngươi an bài giúp ta, không biết hai người các ngươi có chịu hay không."

Hai người nào có gì không chịu, vẫn nghe theo sự phân phó của Niên Thế Lan.

Chẳng qua có lời nói lúc trước, trong lòng hai người cũng biết rõ, Niên Thế Lan đây là muốn lót đường cho hai người.

Đừng nói mình không muốn cự tuyệt, cho dù là muốn, Niên Thế Lan cũng không phải là người có thể đắc tội.

Cho nên hai người nghe Niên Thế Lan nói xong, nhất định làm tốt.

Niên Thế Lan muốn câu nói này.

Lại nói chuyện một hồi, lúc này mới để hai người các nàng về chuẩn bị trước.

Buổi tối lúc Hoàng Thượng đến Phong Khôn Cung dùng bữa, Niên Thế Lan liền tìm lý do, nói đến chuyện bàn tiệc Trừ Tịch.

"Bàn tiệc đêm Trừ Tịch, luôn luôn đều là nàng làm, năm nay tự nhiên cũng vẫn là nàng lo liệu."

Hoàng thượng ngược lại không suy nghĩ nhiều, cho rằng gần đây Niên Thế Lan không có quyền hiệp lý lục cung, muốn nắm giữ quyền lực trong tay một lần nữa.

Không ngờ Niên Thế Lan nghe Hoàng thượng nói vậy lại lộ vẻ oán trách: "Hoàng thượng, lời này của người hình như là thần thiếp cố ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau