Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)
Chương 24: Trừ Tịch Cung Yến
"Ha ha, cái gì gọi là nàng cố ý, mà vốn nên như thế."
Hoàng thượng cười cười nói: "Nếu như nàng không đề cập tới, trẫm cũng đã quên, nhanh như vậy liền lại sắp sang năm mới."
"Đúng vậy, lại sắp đến tết rồi, thần thiếp lại già thêm một tuổi."
Niên Thế Lan cũng cười rót cho hoàng thượng một chén trà: "Bây giờ thần thiếp cũng không còn trẻ nữa, tinh lực cũng không còn dồi dào như trước nữa, đã đến lúc cho người mới một chút cơ hội rồi."
"Ái phi nói bừa, ái phi sao lại già được."
Hoàng thượng nghe Niên Thế Lan nói vậy cũng có chút an ủi, gần đây Niên Thế Lan dịu dàng hơn nhiều, ngược lại hắn càng thích tới.
Niên Thế Lan không còn ương ngạnh như trước, nhưng cũng có được sự kiêu ngạo của mình, ngược lại càng có thể nắm được trái tim Hoàng thượng.
"Nếu ái phi đã nói cho người mới một ít cơ hội, trẫm cảm thấy Thẩm quý nhân cũng không tệ, ổn trọng, có thể để nàng ấy rèn luyện nhiều hơn một chút."
"Thần thiếp cũng cảm thấy như vậy, nhưng Thẩm muội muội rốt cuộc vẫn còn trẻ một chút, thần thiếp sợ nàng ấy có chỗ không buông tay được. Không bằng, để Kính tần và Thẩm muội muội cùng nhau xử lý đi, nhiều năm như vậy Kính tần cũng trầm ổn hơn không ít, lại ở cùng Thẩm quý nhân, hai người thương lượng cũng thuận tiện hơn một chút."
Niên Thế Lan biết gần đây hoàng thượng thích Thẩm Mi Trang nhất định sẽ bảo nàng ấy đi làm, cho nên Niên Thế Lan đã sớm nghĩ ra phải nói thế nào.
Hoàng thượng nhìn Niên Thế Lan trong mắt tràn ngập đồng ý, cho nên không đợi Hoàng thượng mở miệng, Niên Thế Lan lại nói tiếp: "Trước kia thần thiếp tuổi trẻ không hiểu chuyện, hiện tại ngẫm lại nhiều năm như vậy cũng ủy khuất Kính tần, bằng không, lấy tư lịch của nàng ấy, hiện tại cũng ở phi vị."
Nói xong Niên Thế Lan còn thở dài.
"Vốn dĩ có bốn phi vị, hơn nữa hậu cung cũng có nhiều vị trí trống. Tuổi mới không nên gia phong, đợi đến hết năm, trong cung là phải tấn thăng thật tốt."
Hoàng thượng nhìn Niên Thế Lan thở dài, nghĩ cũng không phải việc gì khó, trực tiếp nói ra.
"Vậy thần thiếp thay chư vị cảm tạ Hoàng Thượng."
Niên Thế Lan cười ha hả nói.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ để Kính tần và Thẩm quý nhân cùng nhau xử lý chuyện Trừ Tịch Cung yến, lục cung đều biết.
Lệ tần sai người đi gọi Tào Cầm Mặc, vốn muốn đi đến cung Phong Khôn Cung xem Niên Thế Lan, nhưng không ngờ cung nữ trở về lại nói Tào Cầm Mặc bị bệnh.
"Thật sự là không dùng được, thôi, bản cung tự đi."
Lệ tần dẫn người đến Phong Khôn Cung.
Lần này Niên Thế Lan không làm khó, trực tiếp cho nàng ta vào.
"Thần thiếp thỉnh an nương nương."
Lệ tần vừa vào phòng đã vội vàng thỉnh an Niên Thế Lan.
Niên Thế Lan thản nhiên nhìn nàng ta một cái: "Đứng lên đi. Sao hôm nay ngươi lại tự mình đến đây, Tào Quý nhân sao hôm nay không đến nhỉ?"
"Tào Quý nhân nói là bị bệnh, cho nên không có cùng nhau tới đây."
Lệ tần trả lời: "Nương nương gần đây không ra ngoài, thân thể cũng khá hơn một chút."
"Cơ thể bản cung luôn như vậy, không có gì đáng nói. Nhưng bản cung nghe nói gần đây ngươi đi ra ngoài rất chăm chỉ."
Niên Thế Lan nhìn Lệ tần cười nói: "Đúng là không rảnh rỗi đến chỗ bản cung."
"Thần thiếp không có."
Lệ tần nghe Niên Thế Lan nói, trong lòng cả kinh: "Thần thiếp chỉ là ở trong cung nhàm chán, Tào quý nhân lại không thích ra ngoài, cho nên thần thiếp mới đến các cung ngồi một chút."
"Ngồi một chút là tốt, không thể cái gì cũng muốn lấy. Cầm thứ không nên cầm, phải trả giá thật nhiều."
Ngoài miệng Niên Thế Lan nói hững hờ, nhưng ý tứ trong lời nói, ai cũng nghe hiểu.
"Thần thiếp biết sai rồi, là Khang Lục Hải hắn..."
Lệ tần sao có thể không biết ý của Niên Thế Lan, vừa định giải thích đã bị Tụng Chi cắt ngang.
"Nương nương, Hoán Bích của Thừa Càn cung vừa mới tới, nói là thân thể Hoàn Thường tại không tốt lắm, thỉnh người một lát nữa đi qua nhìn xem."
Lệ Tần tuy nói không biết lời Tụng Chi này là thật hay giả, hay là Niên Thế Lan muốn cảnh cáo mình, nhưng nàng ta đều phải chịu.
"Được rồi, bản cung đã biết, lát nữa ngươi đi nói với ngự thiện phòng một chút, bản cung giữa trưa ở đó dùng bữa."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Lệ tần nói: "Lệ tần, ngươi vẫn luôn đi theo bản cung, tính tình bản cung ngươi cũng là người rõ ràng nhất, một Khang Lục Hải là chuyện nhỏ, nhưng mà ý nghĩa phía sau như thế nào, trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng."
Niên Thế Lan nghiêng người dựa vào giường mềm miễn cưỡng nói: "Bản cung không phải dễ lừa như vậy."
"Thần thiếp biết sai rồi."
Lệ tần sợ hãi vội quỳ xuống. Gần đây nàng ta thân cận với Tề phi hơn một chút, nhưng ai cũng biết Tề phi là người của Hoàng hậu, cho nên ý tứ của Niên Thế Lan rất rõ ràng. Nếu như mình tiếp tục nữa, vậy chính là muốn đối địch với Niên Thế Lan.
Vốn dĩ Lệ tần cũng không muốn đầu quân cho Hoàng hậu, bản thân theo Niên Thế Lan nhiều năm như vậy, Hoàng hậu làm sao đối xử thật lòng với nàng ta. Nhưng Lệ tần luôn nghĩ hai mặt đều khéo đưa đẩy một chút, cũng không phải chuyện gì xấu.
Hoàng thượng cười cười nói: "Nếu như nàng không đề cập tới, trẫm cũng đã quên, nhanh như vậy liền lại sắp sang năm mới."
"Đúng vậy, lại sắp đến tết rồi, thần thiếp lại già thêm một tuổi."
Niên Thế Lan cũng cười rót cho hoàng thượng một chén trà: "Bây giờ thần thiếp cũng không còn trẻ nữa, tinh lực cũng không còn dồi dào như trước nữa, đã đến lúc cho người mới một chút cơ hội rồi."
"Ái phi nói bừa, ái phi sao lại già được."
Hoàng thượng nghe Niên Thế Lan nói vậy cũng có chút an ủi, gần đây Niên Thế Lan dịu dàng hơn nhiều, ngược lại hắn càng thích tới.
Niên Thế Lan không còn ương ngạnh như trước, nhưng cũng có được sự kiêu ngạo của mình, ngược lại càng có thể nắm được trái tim Hoàng thượng.
"Nếu ái phi đã nói cho người mới một ít cơ hội, trẫm cảm thấy Thẩm quý nhân cũng không tệ, ổn trọng, có thể để nàng ấy rèn luyện nhiều hơn một chút."
"Thần thiếp cũng cảm thấy như vậy, nhưng Thẩm muội muội rốt cuộc vẫn còn trẻ một chút, thần thiếp sợ nàng ấy có chỗ không buông tay được. Không bằng, để Kính tần và Thẩm muội muội cùng nhau xử lý đi, nhiều năm như vậy Kính tần cũng trầm ổn hơn không ít, lại ở cùng Thẩm quý nhân, hai người thương lượng cũng thuận tiện hơn một chút."
Niên Thế Lan biết gần đây hoàng thượng thích Thẩm Mi Trang nhất định sẽ bảo nàng ấy đi làm, cho nên Niên Thế Lan đã sớm nghĩ ra phải nói thế nào.
Hoàng thượng nhìn Niên Thế Lan trong mắt tràn ngập đồng ý, cho nên không đợi Hoàng thượng mở miệng, Niên Thế Lan lại nói tiếp: "Trước kia thần thiếp tuổi trẻ không hiểu chuyện, hiện tại ngẫm lại nhiều năm như vậy cũng ủy khuất Kính tần, bằng không, lấy tư lịch của nàng ấy, hiện tại cũng ở phi vị."
Nói xong Niên Thế Lan còn thở dài.
"Vốn dĩ có bốn phi vị, hơn nữa hậu cung cũng có nhiều vị trí trống. Tuổi mới không nên gia phong, đợi đến hết năm, trong cung là phải tấn thăng thật tốt."
Hoàng thượng nhìn Niên Thế Lan thở dài, nghĩ cũng không phải việc gì khó, trực tiếp nói ra.
"Vậy thần thiếp thay chư vị cảm tạ Hoàng Thượng."
Niên Thế Lan cười ha hả nói.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ để Kính tần và Thẩm quý nhân cùng nhau xử lý chuyện Trừ Tịch Cung yến, lục cung đều biết.
Lệ tần sai người đi gọi Tào Cầm Mặc, vốn muốn đi đến cung Phong Khôn Cung xem Niên Thế Lan, nhưng không ngờ cung nữ trở về lại nói Tào Cầm Mặc bị bệnh.
"Thật sự là không dùng được, thôi, bản cung tự đi."
Lệ tần dẫn người đến Phong Khôn Cung.
Lần này Niên Thế Lan không làm khó, trực tiếp cho nàng ta vào.
"Thần thiếp thỉnh an nương nương."
Lệ tần vừa vào phòng đã vội vàng thỉnh an Niên Thế Lan.
Niên Thế Lan thản nhiên nhìn nàng ta một cái: "Đứng lên đi. Sao hôm nay ngươi lại tự mình đến đây, Tào Quý nhân sao hôm nay không đến nhỉ?"
"Tào Quý nhân nói là bị bệnh, cho nên không có cùng nhau tới đây."
Lệ tần trả lời: "Nương nương gần đây không ra ngoài, thân thể cũng khá hơn một chút."
"Cơ thể bản cung luôn như vậy, không có gì đáng nói. Nhưng bản cung nghe nói gần đây ngươi đi ra ngoài rất chăm chỉ."
Niên Thế Lan nhìn Lệ tần cười nói: "Đúng là không rảnh rỗi đến chỗ bản cung."
"Thần thiếp không có."
Lệ tần nghe Niên Thế Lan nói, trong lòng cả kinh: "Thần thiếp chỉ là ở trong cung nhàm chán, Tào quý nhân lại không thích ra ngoài, cho nên thần thiếp mới đến các cung ngồi một chút."
"Ngồi một chút là tốt, không thể cái gì cũng muốn lấy. Cầm thứ không nên cầm, phải trả giá thật nhiều."
Ngoài miệng Niên Thế Lan nói hững hờ, nhưng ý tứ trong lời nói, ai cũng nghe hiểu.
"Thần thiếp biết sai rồi, là Khang Lục Hải hắn..."
Lệ tần sao có thể không biết ý của Niên Thế Lan, vừa định giải thích đã bị Tụng Chi cắt ngang.
"Nương nương, Hoán Bích của Thừa Càn cung vừa mới tới, nói là thân thể Hoàn Thường tại không tốt lắm, thỉnh người một lát nữa đi qua nhìn xem."
Lệ Tần tuy nói không biết lời Tụng Chi này là thật hay giả, hay là Niên Thế Lan muốn cảnh cáo mình, nhưng nàng ta đều phải chịu.
"Được rồi, bản cung đã biết, lát nữa ngươi đi nói với ngự thiện phòng một chút, bản cung giữa trưa ở đó dùng bữa."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Lệ tần nói: "Lệ tần, ngươi vẫn luôn đi theo bản cung, tính tình bản cung ngươi cũng là người rõ ràng nhất, một Khang Lục Hải là chuyện nhỏ, nhưng mà ý nghĩa phía sau như thế nào, trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng."
Niên Thế Lan nghiêng người dựa vào giường mềm miễn cưỡng nói: "Bản cung không phải dễ lừa như vậy."
"Thần thiếp biết sai rồi."
Lệ tần sợ hãi vội quỳ xuống. Gần đây nàng ta thân cận với Tề phi hơn một chút, nhưng ai cũng biết Tề phi là người của Hoàng hậu, cho nên ý tứ của Niên Thế Lan rất rõ ràng. Nếu như mình tiếp tục nữa, vậy chính là muốn đối địch với Niên Thế Lan.
Vốn dĩ Lệ tần cũng không muốn đầu quân cho Hoàng hậu, bản thân theo Niên Thế Lan nhiều năm như vậy, Hoàng hậu làm sao đối xử thật lòng với nàng ta. Nhưng Lệ tần luôn nghĩ hai mặt đều khéo đưa đẩy một chút, cũng không phải chuyện gì xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất