Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)

Chương 37: Đều Là Giả Bộ Bệnh

Trước Sau
Thẩm Mi Trang nghe Phùng Nhược Chiêu nói xong thì vội vàng nở nụ cười: "Nương nương, hay là nương nương đi cùng thần thiếp."

"Đúng vậy, thân thể Hoa Phi luôn luôn tốt, lần này không biết thế nào cũng bị bệnh, bản cung cũng đang muốn đi xem một chút, vậy chúng ta cùng nhau đi qua."

Phùng Nhược Chiêu vừa vặn sau khi tấn phong còn chưa đi xem Niên Thế Lan, nàng biết mình được tấn phong khẳng định có quan hệ với Niên Thế Lan, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy, vừa vặn đi cảm tạ một phen.

"Nương nương, Kính Phi nương nương và Huệ quý nhân ở bên ngoài cầu kiến."

Tụng Chi biết Niên Thế Lan nói chuyện trong điện, cho nên không trực tiếp để các nàng vào, mà vào điện bẩm báo trước.

Niên Thế Lan nghe thấy hai người bọn họ đến cũng không kinh ngạc, dù sao chuyện của nàng và Giang Thành cũng nói gần xong, dứt khoát để hắn về trước.

"Để các nàng vào đi."

Niên Thế Lan động cũng không động, ngược lại cứ dựa vào nhuyễn tháp nằm xuống. Bộ dạng có chút ốm đau, Tụng Chi nhìn Niên Thế Lan, mặc dù biết nàng và Phùng Nhược Chiêu quan hệ tốt, nhưng cũng không đến mức như vậy.

"Nương nương, người chú ý một chút nha."

Tụng Chi vừa nhắc nhở, vừa muốn bưng mâm đựng trái cây bên cạnh Niên Thế Lan đi.

Cũng là do tính tình Niên Thế Lan tốt, nhất là đối với Tụng Chi là khoan dung cực kỳ, cho nên Tụng Chi đối với Niên Thế Lan càng ngày càng không giống chủ tử, ngược lại có chút giống bà lão nói nhiều.

Niên Thế Lan nhìn Tụng Chi muốn bưng mâm đựng trái cây đi, lập tức nóng nảy.

"Ngươi đừng lấy đi của ta, đây đều là phủ nội vụ mới đưa tới."

Tụng Chi nhìn vẻ mặt sốt ruột của Niên Thế Lan, có chút buồn cười: "Vậy nô tỳ để ở chỗ này, người ăn ít đi, chờ lát nữa hai vị tiểu chủ đi rồi người lại ăn. Người không sợ Hoàng hậu biết người giả bệnh, người còn không sợ Thái hậu biết sao?"

"Biết rồi biết rồi."

Niên Thế Lan nghe Tụng Chi nói xong bĩu môi: "Được được được, vậy ngươi để ở đó đi, lát nữa để các nàng nếm thử."

Tụng Chi nhìn Niên Thế Lan là biết chủ tử căn bản không để lời của mình ở trong lòng, cũng rất bất đắc dĩ.



Nhưng đợi đến khi Tụng Chi mang theo Phùng Nhược Chiêu và Thẩm Mi Trang đi vào, Niên Thế Lan vẫn đang ăn hoa quả.

"Các ngươi đã đến rồi, mau ngồi xuống."

Thậm chí Niên Thế Lan còn xua tay bảo các nàng cũng ăn: "Các ngươi cũng nếm thử đi, đây đều là hoa quả phủ nội vụ mới đưa tới, ăn rất ngon đấy."

Phùng Nhược Chiêu và Thẩm Mi Trang hai người liếc nhau một cái, còn có cái gì không rõ, Hoa Phi căn bản không có sinh bệnh.

"Thân thể nương nương đã khá hơn chút nào chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Thẩm Mi Trang trêu ghẹo hỏi.

"Tự nhiên là tốt hơn nhiều."

Niên Thế Lan cũng không giấu diếm, vẻ mặt chính khí: "Các ngươi có thể đến thăm bản cung, bản cung vui vẻ trong lòng. Lần này vui vẻ, thân thể tự nhiên sẽ tốt hơn."

"Ngươi đó, ngươi cũng quá kiêu căng rồi."

Phùng Nhược Chiêu thấy nàng không có bệnh cũng yên lòng.

"Ta cũng không muốn đi tìm xui xẻo, có thời gian rảnh rỗi như vậy, còn không bằng ăn hoa quả một lát."

Thời gian này Niên Thế Lan ở cùng các nàng, cũng không nói bản cung, chỉ nói ta.

Như vậy cũng càng thân thiết hơn..

"Nương nương, người cũng quá không cẩn thận rồi."

Thẩm Mi Trang không quá tán đồng nói: "Nếu hoàng hậu biết chuyện này, người vì không đi thị tật giả bệnh không tức giận mới là lạ, quá càn rỡ."

"Ta càn rỡ cũng không phải lần một lần hai, không sao cả. Hơn nữa ta cũng không có không cẩn thận, còn cố ý truyền thái y đến."



Niên Thế Lan đâu quan tâm: "Hơn nữa, tất cả mọi người đều rõ hoàng hậu có bệnh hay không."

"Được rồi, ngươi cũng đừng nói châm chọc nữa."

Phùng Nhược Chiêu ngồi xuống bên cạnh Niên Thế Lan: "Có chỗ nào thật sự không thoải mái không?"

"Thật không có, các ngươi mau ăn hoa quả."

Niên Thế Lan nghe hai người nói, trong lòng càng vui vẻ.

"Nương nương, người trong cung Chân Hoàn tới."

Mấy người đang nói chuyện, Chu Ninh Hải lại đi vào.

"Cho người vào đi."

Niên Thế Lan cho rằng Chân Hoàn có chuyện gì nên cho người vào.

Người tới chính là Hoán Bích.

"Nô tỳ thỉnh an Hoa Phi nương nương."

Hoán Bích tiến vào nhìn thấy Kính phi và Huệ quý nhân cũng ở đây, liền vội vàng nói: "Hai vị tiểu chủ cát tường."

"Đứng lên đi, tiểu chủ nhà ngươi có chuyện gì?"

Niên Thế Lan nhìn Hoán Bích, biết nàng là nha hoàn hồi môn của Chân Hoàn, nhất định là chuyện quan trọng.

"Tiểu chủ nhà nô tỳ nghe nói nương nương bị bệnh, trong lòng lo lắng, nhưng tiểu chủ lại đang bệnh không tiện ra ngoài, cố ý để nô tỳ tới xem một chút."

Hoán Bích thuật lại lời Chân Hoàn một lần: "Cũng xin nương nương yên tâm, Linh Tịch đã đi Cảnh Nhân Cung."

"Bản cung biết rồi, trở về nói với tiểu chủ của các ngươi, bản cung đã tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa lại đi thăm Hoàn Hoàn, bảo nàng không cần lo lắng cho bản cung nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau