Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)

Chương 5: Quan Hệ Có Chút Kỳ Diệu (1)

Trước Sau
"Tụng Chi, nếu lát nữa hoàng thượng tới, ngươi nói ta thân thể khó chịu, đã ngủ. Nếu hoàng thượng ngủ lại, ngươi đi gọi thái y."

Niên Thế Lan nghĩ nàng hiện tại đang giúp quản lý lục cung, cũng là Hoàng Thượng bởi vì công lao của ca ca quá cao, không thể không trọng dụng nàng.

Nhưng thời điểm nàng quản lý lục cung thì lại gây sự chú ý, kiếp này, nàng chỉ cần được Hoàng Thượng sủng ái là được, quản lý hậu cung mệt mỏi như vậy, vẫn là giao cho Hoàng Hậu đi làm đi.

Tụng Chi có chút không hiểu: "Nương nương không muốn Hoàng Thượng ngủ lại sao?"

"Lúc ngươi đi mời thái y cứ nói bản cung vất vả quá độ, phải tĩnh dưỡng."

Thay vì để Hoàng hậu nhớ thương, còn không bằng nàng chủ động giao ra quyền lợi của việc quản lý hậu cung, khi đó Hoàng hậu sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

Lại nói, Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang cũng chưa từng có chuyện gì trở mặt với nàng.

Nếu không phải lúc trước nàng từng bước ép sát, cũng không có những chuyện sau này.

Chân Hoàn và Thuần Nguyên hoàng hậu giống nhau như vậy, lần này, nàng phải chiếm được thế chủ động. Dù sao nàng không có con, cũng không muốn trở thành thái hậu, như vậy, giúp Chân Hoàn một chút thì có làm sao?

Buổi tối Niên Thế Lan vừa nằm xuống, Hoàng thượng đã đến.

"Hoàng thượng cát tường, Hoa Phi nương nương thân thể không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi ạ."

Tụng Chi nhớ rõ lời Niên Thế Lan dặn dò, vội vàng nói chuyện với Hoàng thượng.

"Truyền thái y chưa? Sao không có ai đến nói cho trẫm."

Hoàng thượng nói xong liền tiến vào tẩm điện.

Tụng Chi thấy Hoàng Thượng tiến vào bên trong, vội vàng để Linh Chi đi theo hầu hạ, mình thì đi tìm thái y.



"Hoàng thượng."

Niên Thế Lan trọng sinh trở về đã một ngày, vừa thấy hoàng thượng còn có chút hoảng hốt, dáng vẻ và ký ức của hoàng thượng không thay đổi, nghĩ đến kiếp trước mình đến chết cũng không gặp lại người ấy. Tuy hận hoàng thượng, nhưng dù sao cũng là nam nhân mình thật lòng yêu thương. Niên Thế Lan vốn giả bộ bệnh, không ngờ trong lòng vẫn có chút tủi thân, cho nên lời nói ra khỏi miệng lại nhiễm vài phần nhu nhược mà bản thân nàng không phát hiện ra.

Đã rất lâu rồi hoàng thượng chưa từng thấy Niên Thế Lan như vậy, sau khi Niên Thế Lan vào phủ vẫn luôn là bộ dạng sáng sủa đường hoàng, chưa bao giờ dễ dàng yếu thế.

Hoàng Thượng cũng là nam, không thể để nữ nhân mạnh mẽ như thế, huống chi nữ nhân này, hắn cũng thật tâm thích qua. Nếu như nàng không phải nữ nhi của Niên gia, hắn cũng sẽ cùng nàng vĩnh kết đồng tâm, con cháu vây quanh.

"Sao lại không thoải mái? Sao không phái người tới nói cho trẫm?"

Hoàng thượng nghe thanh âm Niên Thế Lan vội vàng đi tới bên giường đỡ nàng đứng lên.

"Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là cảm thấy thân thể có chút khó chịu, không muốn quấy rầy hoàng thượng."

Niên Thế Lan nói vô cùng khéo hiểu lòng người.

Hoàng thượng nghe rất hài lòng, nhưng cũng càng đau lòng, nhanh chóng để Tô Bồi Thịnh đi truyền thái y.

"Tụng Chi cô nương đã đi mời."

Tô Bồi Thịnh biết Hoa phi được sủng ái cỡ nào, cho nên hoàng thượng vừa phân phó tuyệt không dám chậm trễ, nhanh chóng qua đây trả lời.

Khi nói chuyện, Tụng Chi đã mang theo Giang Thành trở về.

"Vi thần thỉnh an Hoàng thượng."

Giang Thành ở trên đường đã nghe Tụng Chi nói, hắn là tâm phúc của Hoa phi, đương nhiên là nghe nàng.



Hoàng thượng gật đầu nói: "Miễn lễ, mau đến xem Hoa Phi như thế nào, nàng không thoải mái."

"Vâng."

Giang Thành đứng dậy đi tới trước giường Niên Thế Lan, cầm khăn tay đắp lên cổ tay rồi bắt mạch cho nàng.

Một lát sau, Giang Thành đứng dậy nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoa phi nương nương không có gì đáng ngại, chẳng qua là vất vả quá độ, thân thể có chút suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt."

"Hoàng thượng."

Niên Thế Lan rất hài lòng với lời Giang Thành nói, giơ tay về phía hoàng thượng, hoàng thượng vội vàng kéo tay nàng lại.

"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp đi gặp Hoàng hậu nương nương, nhìn tinh thần của nương nương cũng khá hơn nhiều, hiện tại thể lực của thần thiếp chống đỡ hết nổi, thật sự là không có tâm lực giúp đỡ quản lý hậu cung, vẫn là trả lại cho Hoàng hậu nương nương đi."

Hoàng thượng chưa từng nghe Hoa phi nói như vậy, nàng vẫn luôn tranh cường háo thắng, trước kia không cho nàng quản lý lục cung đã không vui vài ngày. Nhưng hiện tại nàng lại có thể chủ động nói, xem ra thật sự là mệt mỏi.

"Được, trẫm nghe lời nàng."

Hoàng thượng thuận thế liền nói tiếp: "Vậy ngày mai trẫm liền hạ lệnh cho nàng hảo hảo tĩnh dưỡng."

"Đa tạ Hoàng thượng."

Ngày thứ hai tin tức Hoa Phi nương nương bị bệnh không thể quản lý lục cung lập tức truyền ra.

Hoàng hậu vui mừng vì mình có thể nắm giữ lục cung, nhưng cũng có chút bất an, Hoa phi này rốt cuộc làm sao vậy?

Niên Thế Lan không quan tâm Hoàng hậu, hiếm khi ở trong cung một ngày mà không có chuyện gì.

Bởi vì Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ để Hoa Phi tĩnh dưỡng. Hoàng Thượng để cho phủ nội vụ phái rất nhiều thuốc bổ đưa qua, lại để cho Tô Bồi Thịnh mang rất nhiều đồ vật quý hiếm sang cung Hoa Phi, nói là cho nàng giải sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau