Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)

Chương 6: Quan Hệ Có Chút Kỳ Diệu (2)

Trước Sau
Niên Thế Lan chỉ nhìn thoáng qua rồi sai Tụng Chi nhận vào.

"Chọn một ít thuốc bổ mà phủ Nội Vụ mang đến, buổi tối chúng ta đi chỗ Đoan phi."

Niên Thế Lan nghĩ hôm qua tuy đã phân phó với phủ nội vụ phải khôi phục phần cho Đoan phi, nhưng cũng sợ bọn họ xem nhẹ, cho nên muốn đi xem thử.

Buổi tối Tô Bồi Thịnh đến truyền lời, nói là Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm điện, bảo Hoa Phi không cần chờ hắn, sớm đi nghỉ ngơi.

Niên Thế Lan nghĩ, trước kia khi Hoàng thượng chưa tới cũng không như vậy, sợ là thấy nàng bị bệnh, lại giao ra quyền quản lý lục cung, có chút thương hại.

Dù sao nàng cũng không quan tâm, nhưng nếu đã xác định Hoàng Thượng không đến, vậy bản thân có thể đi chỗ Đoan phi dùng bữa tối rồi.

Thế là để Tụng Chi đem đồ ăn tối làm xong trong phòng bếp nhỏ đưa đến chỗ Đoan phi, chính mình thì mang theo Chu Ninh Hải cầm đồ bổ Tụng Chi chọn ra đi Diên Khánh điện.

Không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là Cát Tường mở cửa.

"Thỉnh an Hoa phi nương nương."

"Tại sao lại là ngươi đến mở cửa? Phủ nội vụ không phái người đến sao?"

Niên Thế Lan thấy là Cát Tường mở cửa, còn gì không hiểu, may mà mình tới, bằng không phủ nội vụ không biết còn kéo dài tới khi nào.

"Hôm qua nương nương đi rồi, phủ nội vụ phái người đưa vài thứ tới, nhưng nói cung nhân vẫn đang chọn lựa, cho nên không đưa tới."

Cát Tường trả lời như thực chất.

"Chu Ninh Hải, đi trong cung chúng ta chọn mấy người thông minh phái tới."



Niên Thế Lan trực tiếp bảo Chu Ninh Hải vào cung chọn, sau đó đi về phía tẩm điện của Đoan phi.

Vừa đi vào liền nhìn thấy ánh sáng trong phòng đặc biệt tối.

Niên Thế Lan nhíu mày một cái, sau đó gọi là Chu Ninh Hải.

"Ngươi bây giờ đi phủ Nội Vụ, nói bản cung muốn dùng bữa ở chỗ này, nếu bọn họ vẫn coi lời nói của bản cung như gió thoảng bên tai, vậy Hoàng Quy Toàn sẽ không cần làm nữa."

Tề Nguyệt Tân không nghĩ tới hôm qua Niên Thế Lan mới tới, hôm nay lại tới.

"Lát nữa ta sẽ bảo Chu Ninh Hải chọn mấy cung nhân thông minh đưa tới chỗ ngươi trước, ta biết ngươi không yên tâm, ngươi bảo Cát Tường dặn dò bọn họ làm chút việc nặng là được, ít nhất có thể giúp Cát Tường chia sẻ một chút."

Niên Thế Lan và Tề Nguyệt Tân khi nói chuyện không tự xưng bản cung, xưng là ta, Tề Nguyệt Tân không ngốc, Niên Thế Lan sẽ không làm bộ trong chuyện này, dù sao mình cũng không có gì khiến nàng hao tâm tổn trí như vậy, hơn nữa Niên Thế Lan cũng không có tâm kế như vậy.

"Không phải ngươi bị bệnh sao? Sao lại tới đây?"

Niên Thế Lan nghe Tề Nguyệt Tân nói chuyện với mình, trên mặt mới có ý cười, tuy chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt.

Hơn nữa Đoan phi bị bệnh, chỉ có một cung nữ Cát Tường, tai thính mắt tinh, có thể thấy được không phải là người ngốc.

"Phủ Nội Vụ đưa không ít thuốc bổ, ta dù không thoải mái lắm cũng không dùng được nhiều như vậy, chọn một ít đưa cho ngươi."

Niên Thế Lan nói xong liền sai người đem thuốc bổ giao cho Cát Tường, sau đó lại nhìn Tề Nguyệt Tân nói: "Ta một mình ở trong cung ăn cơm cũng nhàm chán, liền muốn tới quấy rầy ngươi cùng ăn. Nhưng mà ta không phải đến không, ta tự mình mang theo đồ ăn."

Trong lúc nói chuyện, trên bàn đã bày đầy thức ăn Niên Thế Lan mang tới.

"Cát Tường, ngươi mang đồ đặt lên chiếc bàn nhỏ mềm mại, nương nương của các ngươi ngồi thoải mái hơn một chút."



Tề Nguyệt Tân nhìn Niên Thế Lan tuy rằng thái độ thay đổi, nhưng tính cách vẫn là hấp tấp, đều không để ý tới lời Cát Tường vừa nói, vừa đi qua.

Bữa cơm này hai người tuy rằng không tính là cao hứng, nhưng bầu không khí vẫn tính là hòa hợp.

Niên Thế Lan thỉnh thoảng nói hai câu, Tề Nguyệt Tân có lúc cũng sẽ trả lời.

Hai người ăn hơi chậm, ăn xong, Niên Thế Lan còn chưa đi, đồ của phủ Nội Vụ và người đã được đưa tới.

Hoàng Quy Toàn vừa thấy Niên Thế Lan cũng ở đây, vội vàng chạy tới quỳ xuống.

"Thỉnh an hai vị nương nương. Nương nương thứ tội, hai ngày nay nô tài bận rộn chuyện tuyển chọn trong điện, liền giao chuyện đưa đồ đến chỗ Đoan Phi nương nương cho Tiểu Lục, không nghĩ tới tên nô tài này lại sơ sót, lúc này nô tài liền vội vàng mang hắn tới, thỉnh hai vị nương nương xử lý."

Hoàng Quy Toàn nói xong liền liếc mắt nhìn Tiểu Lục Tử.

Tiểu Lục Tử lập tức hiểu ngay, quỳ ở đó không ngừng xin tha: "Nô tài biết sai rồi, xin nương nương trách phạt."

Tề Nguyệt Tân không nói gì, nhiều năm như vậy, nàng đã sớm thành thói quen.

Nhưng Niên Thế Lan lại cười.

"Hoàng Quy Toàn, bây giờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh, lời của bản cung ngươi cũng dám không nghe."

"Nương nương nô tài bị oan uổng."

Hoàng Quy Toàn vừa nghe Niên Thế Lan nói xong, vội vàng kêu oan.

Niên Thế Lan cũng không chấp nhặt với hắn, chỉ đánh một phen: "Được rồi, bản cung biết ngươi bận. Chu Ninh Hải, sau này nhìn Duyên Khánh điện này nếu thiếu cái gì, cứ lấy Phong Khôn cung bổ sung là được, đừng phiền phức Nội Vụ phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau