Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)
Chương 9: Đổi Mẹ (2)
"Thỉnh an Hoa phi nương nương."
Tiểu thái giám trông cửa thấy Niên Thế Lan vội vàng tới thỉnh an.
"Đi truyền một tiếng, nói bản cung tới tìm nương nương các ngươi trò chuyện."
Niên Thế Lan từ khi nào khách khí như vậy, trừ Hoàng Thượng và Thái Hậu ra, có khi nào dùng thông truyền? Nhưng hiện tại nàng muốn cải thiện quan hệ với Tề Nguyệt Tân, tự nhiên không thể giống như trước kia.
Tiểu thái giám nghe xong, liền vội vàng đi vào nói với Tề Nguyệt Tân.
Tề Nguyệt Tân vừa nghe Niên Thế Lan tới, còn để người ta đi vào thông báo, trong lòng đều có chút buồn cười, nhưng vẫn không cười, nói thẳng để nàng đi vào.
Hai ngày nay cuộc sống của Tề Nguyệt Tân tốt hơn trước rất nhiều, chẳng những đổi thành thuốc tốt, ngay cả thức ăn cũng được Hoa phi cố ý dặn dò, đều là bồi bổ thân thể, cho nên khí sắc của nàng cũng tốt hơn không ít.
"Sao lúc này lại tới? Không cần vội vàng sao?"
Tề Nguyệt Tân nhìn Niên Thế Lan thản nhiên nói.
"Ta nghĩ muốn đến còn cần nhìn khi nào?"
Niên Thế Lan vừa ngạo kiều nói, vừa thấy được sách trong tay Tề Nguyệt Tân, cau mày nói: "Thái y không phải nói ngươi nghỉ ngơi nhiều à, sao ngươi lại xem sách nữa."
"Không có chuyện gì đâu, giết thời gian mà thôi."
Tề Nguyệt Tân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tay lại buông sách xuống.
Sau đó ngẩng đầu lên liền thấy người Tụng Chi đang ngồi trong lòng Niên Thế Lan.
"Ngươi đây là ôm Ôn Nghi tới rồi?"
Niên Thế Lan xoay người nhận lấy Ôn Nghi sau đó đưa cho Tề Nguyệt Tân nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay Ôn Nghi ở chỗ ta. Ngươi cũng biết ta, nào phải người ôn nhu, nghĩ tính tình ngươi tốt, nên cố ý tới làm phiền ngươi."
Tề Nguyệt Tân khẩn trương ôm lấy Ôn Nghi, vẻ mặt ôn nhu như nước.
"Vậy, chỗ Tào Quý nhân như thế nào?"
"Một quý nhân, vốn không thể nuôi nấng hài tử. Bản cung vốn muốn đón Ôn Nghi qua, coi như là có hài tử bên người. Nhưng nhìn mấy ngày thật sự là chịu không nổi, không bằng ngươi tới nuôi đi."
Niên Thế Lan nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sủng ái Ôn Nghi.
Tề Nguyệt Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Niên Thế Lan, Niên Thế Lan thật sự thay đổi.
Có lẽ chính Niên Thế Lan cũng không cảm giác được, khi nàng nói đến đứa nhỏ, không còn bộ dáng điên cuồng như trước kia, rốt cục giống như một người mẹ.
Nhưng Tề Nguyệt Tân nhìn dáng vẻ của Niên Thế Lan liền biết, không phải nàng không muốn nuôi, sợ là chỉ muốn bồi thường cho mình?
"Ngươi cũng không cần như vậy, vẫn là giao cho ngươi nuôi đi, đến lúc đó ta thường xuyên đi trong cung ngươi ngồi một chút là được."
Tề Nguyệt Tân nhìn Tiểu Ôn Nghi còn nhỏ lại nói: "Ta vẫn luôn bị bệnh, không có tâm lực làm sao chiếu cố tiểu hài tử chứ, đừng đem bệnh tình lây qua cho nó."
Niên Thế Lan mặc kệ Tề Nguyệt Tân nói gì, lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn trước kia: "Ta mặc kệ, dù sao ta đã đem hài tử đến chỗ này, ta sẽ đi về báo cáo với Hoàng thượng, ngươi tự mình kháng chỉ đi."
Bộ dáng ngạo mạn, nhưng mà biểu hiện trên mặt lại là cười, sau đó cũng không tiếp tục đợi, quả nhiên liền rời đi.
"Nương nương, nương nương của chúng ta đã thay nhũ mẫu mới cho công chúa, người đi theo bên cạnh đều là người của chúng ta, cho nên người cứ yên tâm."
Tụng Chi từ nhỏ đã đi theo Niên Thế Lan, tâm tư của nàng cũng có thể phỏng đoán mấy phần, thấy Niên Thế Lan như vậy, biết Niên Thế Lan đổi người cũng là vì để cho Đoan phi dùng yên tâm, cho nên vội vàng nói một câu, sau đó hành lễ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Đoan phi nhìn Ôn Nghi trong ngực mình, dùng mặt dán lên Ôn Nghi, vẻ mặt thỏa mãn.
Niên Thế Lan đi ra từ chỗ Đoan phi, trực tiếp đi Dưỡng Tâm điện.
"Thỉnh an Hoa phi nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang gặp Tào Quý nhân."
Tô Bồi Thịnh là người từ nhỏ hầu hạ Hoàng Thượng, đối với người bên cạnh Hoàng Thượng cũng cực kỳ để bụng.
Tuy rằng Hoàng thượng kiêng kị Niên Canh Nghiêu, nhưng vẫn có chút thật lòng với Hoa phi.
"Tào Quý nhân?"
Niên Thế Lan nghe mà nhíu mày một cái, Tào Cầm Mặc hiện tại không nhịn được nữa?
"Tô công công, là nàng tự mình đến, hay là hoàng thượng truyền tới?"
"Hoàng thượng có thể tìm nàng có chuyện gì a."
Tô Bồi Thịnh thấp giọng nói một câu, mặc dù không trực tiếp nói rõ, nhưng Niên Thế Lan cũng hiểu, đây là tới mách lẻo mình.
"Người ở chỗ này chờ một lát, hay là nô tài đi vào thông truyền một tiếng?"
Tô Bồi Thịnh nhỏ giọng hỏi.
"Nàng đi vào bao lâu rồi?"
"Không bao lâu, lúc người tới nàng vừa mới đi vào."
Niên Thế Lan mỉm cười gật đầu: "Làm phiền Tô công công rồi."
Tô Bồi Thịnh hành lễ, rồi đi vào thông báo.
Tào Cầm Mặc nghe nói Niên Thế Lan đã thay đổi người bên cạnh Ôn Nghi, hôm nay lại ôm Ôn Nghi đến Diên Khánh Điện, nàng ở trong cung một khắc cũng không ở được, suy nghĩ một chút liền cầm chút điểm tâm đến tìm Hoàng Thượng.
Tiểu thái giám trông cửa thấy Niên Thế Lan vội vàng tới thỉnh an.
"Đi truyền một tiếng, nói bản cung tới tìm nương nương các ngươi trò chuyện."
Niên Thế Lan từ khi nào khách khí như vậy, trừ Hoàng Thượng và Thái Hậu ra, có khi nào dùng thông truyền? Nhưng hiện tại nàng muốn cải thiện quan hệ với Tề Nguyệt Tân, tự nhiên không thể giống như trước kia.
Tiểu thái giám nghe xong, liền vội vàng đi vào nói với Tề Nguyệt Tân.
Tề Nguyệt Tân vừa nghe Niên Thế Lan tới, còn để người ta đi vào thông báo, trong lòng đều có chút buồn cười, nhưng vẫn không cười, nói thẳng để nàng đi vào.
Hai ngày nay cuộc sống của Tề Nguyệt Tân tốt hơn trước rất nhiều, chẳng những đổi thành thuốc tốt, ngay cả thức ăn cũng được Hoa phi cố ý dặn dò, đều là bồi bổ thân thể, cho nên khí sắc của nàng cũng tốt hơn không ít.
"Sao lúc này lại tới? Không cần vội vàng sao?"
Tề Nguyệt Tân nhìn Niên Thế Lan thản nhiên nói.
"Ta nghĩ muốn đến còn cần nhìn khi nào?"
Niên Thế Lan vừa ngạo kiều nói, vừa thấy được sách trong tay Tề Nguyệt Tân, cau mày nói: "Thái y không phải nói ngươi nghỉ ngơi nhiều à, sao ngươi lại xem sách nữa."
"Không có chuyện gì đâu, giết thời gian mà thôi."
Tề Nguyệt Tân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong tay lại buông sách xuống.
Sau đó ngẩng đầu lên liền thấy người Tụng Chi đang ngồi trong lòng Niên Thế Lan.
"Ngươi đây là ôm Ôn Nghi tới rồi?"
Niên Thế Lan xoay người nhận lấy Ôn Nghi sau đó đưa cho Tề Nguyệt Tân nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay Ôn Nghi ở chỗ ta. Ngươi cũng biết ta, nào phải người ôn nhu, nghĩ tính tình ngươi tốt, nên cố ý tới làm phiền ngươi."
Tề Nguyệt Tân khẩn trương ôm lấy Ôn Nghi, vẻ mặt ôn nhu như nước.
"Vậy, chỗ Tào Quý nhân như thế nào?"
"Một quý nhân, vốn không thể nuôi nấng hài tử. Bản cung vốn muốn đón Ôn Nghi qua, coi như là có hài tử bên người. Nhưng nhìn mấy ngày thật sự là chịu không nổi, không bằng ngươi tới nuôi đi."
Niên Thế Lan nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sủng ái Ôn Nghi.
Tề Nguyệt Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Niên Thế Lan, Niên Thế Lan thật sự thay đổi.
Có lẽ chính Niên Thế Lan cũng không cảm giác được, khi nàng nói đến đứa nhỏ, không còn bộ dáng điên cuồng như trước kia, rốt cục giống như một người mẹ.
Nhưng Tề Nguyệt Tân nhìn dáng vẻ của Niên Thế Lan liền biết, không phải nàng không muốn nuôi, sợ là chỉ muốn bồi thường cho mình?
"Ngươi cũng không cần như vậy, vẫn là giao cho ngươi nuôi đi, đến lúc đó ta thường xuyên đi trong cung ngươi ngồi một chút là được."
Tề Nguyệt Tân nhìn Tiểu Ôn Nghi còn nhỏ lại nói: "Ta vẫn luôn bị bệnh, không có tâm lực làm sao chiếu cố tiểu hài tử chứ, đừng đem bệnh tình lây qua cho nó."
Niên Thế Lan mặc kệ Tề Nguyệt Tân nói gì, lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn trước kia: "Ta mặc kệ, dù sao ta đã đem hài tử đến chỗ này, ta sẽ đi về báo cáo với Hoàng thượng, ngươi tự mình kháng chỉ đi."
Bộ dáng ngạo mạn, nhưng mà biểu hiện trên mặt lại là cười, sau đó cũng không tiếp tục đợi, quả nhiên liền rời đi.
"Nương nương, nương nương của chúng ta đã thay nhũ mẫu mới cho công chúa, người đi theo bên cạnh đều là người của chúng ta, cho nên người cứ yên tâm."
Tụng Chi từ nhỏ đã đi theo Niên Thế Lan, tâm tư của nàng cũng có thể phỏng đoán mấy phần, thấy Niên Thế Lan như vậy, biết Niên Thế Lan đổi người cũng là vì để cho Đoan phi dùng yên tâm, cho nên vội vàng nói một câu, sau đó hành lễ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Đoan phi nhìn Ôn Nghi trong ngực mình, dùng mặt dán lên Ôn Nghi, vẻ mặt thỏa mãn.
Niên Thế Lan đi ra từ chỗ Đoan phi, trực tiếp đi Dưỡng Tâm điện.
"Thỉnh an Hoa phi nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang gặp Tào Quý nhân."
Tô Bồi Thịnh là người từ nhỏ hầu hạ Hoàng Thượng, đối với người bên cạnh Hoàng Thượng cũng cực kỳ để bụng.
Tuy rằng Hoàng thượng kiêng kị Niên Canh Nghiêu, nhưng vẫn có chút thật lòng với Hoa phi.
"Tào Quý nhân?"
Niên Thế Lan nghe mà nhíu mày một cái, Tào Cầm Mặc hiện tại không nhịn được nữa?
"Tô công công, là nàng tự mình đến, hay là hoàng thượng truyền tới?"
"Hoàng thượng có thể tìm nàng có chuyện gì a."
Tô Bồi Thịnh thấp giọng nói một câu, mặc dù không trực tiếp nói rõ, nhưng Niên Thế Lan cũng hiểu, đây là tới mách lẻo mình.
"Người ở chỗ này chờ một lát, hay là nô tài đi vào thông truyền một tiếng?"
Tô Bồi Thịnh nhỏ giọng hỏi.
"Nàng đi vào bao lâu rồi?"
"Không bao lâu, lúc người tới nàng vừa mới đi vào."
Niên Thế Lan mỉm cười gật đầu: "Làm phiền Tô công công rồi."
Tô Bồi Thịnh hành lễ, rồi đi vào thông báo.
Tào Cầm Mặc nghe nói Niên Thế Lan đã thay đổi người bên cạnh Ôn Nghi, hôm nay lại ôm Ôn Nghi đến Diên Khánh Điện, nàng ở trong cung một khắc cũng không ở được, suy nghĩ một chút liền cầm chút điểm tâm đến tìm Hoàng Thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất