Chương 4: Giá sách
Hứa Việt trần trụi quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Vinh Hoán đi vòng quanh y một vòng, lắc đầu, cuối cùng đá mông y, gợi ra mấy đợt sóng thịt: "Mặt dán vào cánh tay chống ở trên mặt đất. Cong mông lên."
Hứa Việt thuần phục mà hạ eo, đem kia hai cánh mông đầy đặn nhếch lên cao, tiếp xúc với không khí lạnh run lên bần bật.
"Bang!" Vinh Hoán dùng dây thừng đánh lên người y, lạnh lùng nói: " Nâng mông cao lên, buổi sáng ngươi không được ăn cơm sao?!"
Hứa Việt phát không ra tiếng, lại không dám chậm trễ khi phu chủ đang tức giận, liều mạng đem ngực áp xuống đất, nâng mông lên cao, để lấy lòng mà lắc lư mấy cái.
Vinh Hoán bất động thanh sắc mà cong cong môi, dùng ngón tay gãi gãi kẽ mông, đem đâm dịch ướt át bôi lên mông Hứa Việt, như là đối với đồ vật mà khen ngợi: "Thật tốt, trên mặt đất tự nhiên lại xuất hiện một vật có thể làm giá sách cho ta."
Hứa Việt cảm thấy thẹn mà không chỗ dung thân, Vinh Hoán hung hăng đánh lên cặp mông mềm mại, y bất chấp thẹn thùng, nhanh chóng thuận theo mà lắc lắc mông, xem như trả lời.
Vinh Hoán cuối cùng hơi vừa lòng, đem dây thừng ném ở trên người Hứa Việt, gọi thị nữ tới phân phó: "Trong vòng một nén nhang*, trói chặt y lại trong tư thế này."
( Một nén nhan = 15 phút)
Hứa Việt thân thể rõ ràng run lên một chút, vẫn là nhanh chóng trấn tĩnh lại: Nếu phải gả cho Vinh Hoán, chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Chính mình mấy ngày trước còn chọc phu chủ tức giận, đâu xứng để hắn tự mình động thủ đâu?
Hai cái thị nữ động tác nhanh nhẹn. Một nén nhang sau, Hứa Việt đã bị dây thừng trói chặt, khuỷu tay cùng đầu gối bị quấn chặt vào nhau, cánh tay cùng cẳng chân gần như thành một đường thẳng, nằm thẳng tắp trên mặt đất. Chỉ có hai cánh mông được nâng lên cao, bị dây thừng hằn lại một vết đỏ, dưới ánh sáng mờ ảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, bị nâng đến bên chân Vinh Hoán.
Sau khi Vinh Hoán ngắm kỹ y một lượt, tùy tay cầm lấy một cây bút lông đặt vào hoa huy*t y, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Hứa Việt.
Xấp giấy trong miệng Hứa Việt đã bị ngậm đến nhũn ra, miệng cũng cứng đơ lại. Chỉ là bút lông vừa vặn để ở trên hoa huy*t, mang theo từng trận ngứa ngáy lại không đi vào. Toàn thân y bị trói chặt chỉ có đầu có thể cử động.
Y vẫn còn nhớ rõ Vinh Hoán không thích y khóc, vậy nên ủy khuất mà chớp mắt, đem nước mắt nghẹn trở về. Lại bất lực mà co rút hai mảnh môi hoa huy*t, d*m thủy ngược lại chảy ra càng nhiều: "A.."
Vinh Hoán ngồi xuống, không chút nào để ý tới Hứa Việt khẩn cầu, đem sách đặt trên mông Hứa Việt, lại đá đá cẳng chân y, vờ như không chút để ý mà phân phó: "Thu lại d*m thủy của ngươi đi, đừng làm ướt sách của ta."
d*m thủy chảy xuống phía dưới, dù như thế nào cũng không làm ướt sách được. Hứa Việt lại dùng chút sức còn lại kẹp chặt hoa môi ai ngờ lại khiến hai cánh mông lay động.
"Ngu xuẩn! Ai cho ngươi cử động mông?" Vinh Hoán đá y một cước, Hứa Việt nháy mắt ngừng cử động.
Vinh Hoán buông chân, đạp lên cánh tay Hứa Việt, giày dừng lại ngay sát đầu y: "Im lặng đợi ta xem xong quyển sách này, nếu ngoạn ngoãn sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài."
Từ khi chuyển đến hầu phủ, Hứa Việt chưa từng ra khỏi cửa. Hằng ngày sự vụ đều là quản gia tiến vào bẩm báo, y cùng trượng phu còn chưa thân thiết, y cũng không dám yêu cầu gì.
Khó khắn lắm Vinh Hoán mới nhớ tới y.....Hứa Việt cảm thụ được trọng lượng trên mông, nỗ lực không thèm nghĩ hoa môi ngứa ngáy, nghiêng đầu không ngừng dùng cánh môi hôn giày Vinh Hoán, tỏ vẻ phối hợp.
Chậm rãi, ánh nắng từ của sổ thư phòng chiếu đến trước mặt Hứa Việt. Vinh Hoán tập trung đọc sách, cũng không hề để ý tới y.
Hứa Việt nhắm mắt lại, môi vẫn luôn dán vào giáy của Vinh Hoán ở trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy thật an bình: Đây là phu chủ của y, hắn là trời của y. Y sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho hắn để đổi lấy một chút yêu thương.
Vinh Hoán nhìn y giống như một con thú nhỏ hoàn toàn ỷ lại vào mình, hơi hơi gợi lên nếp nhăn trên mặt khi cười, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cuốn sách.
- ---------------------------------------------
" Chủ nhân, ngài...?"
Vinh Hoán cởi nút thắt sau đầu Hứa Việt, lấy đống giấy đã ướt nhẹp trong miệng y ra.
Hứa Việt không kịp phản ứng, theo bản năng cúi đầu hôn lên giầy Vinh Hoán: " Chủ nhân......"
Khéo miệng Vinh Hoán khẽ cong lên nhưng dưới chân lại làm bộ ghét bỏ né tránh: " Nhìn bộ dạng của người xem, đúng là đồ dâm dãng."
Hứa Việt nức nở một tiếng.
Hiện tại cả người y đều mềm nhũn, khiến Vinh Hoán nổi lên hứng thú dùng ngón tay trỏ trêu chọc hậu huyệt y: " Bộ dạng ngươi như vậy rất đẹp, cứ để nguyên như vậy ra ngoài đi."
Đã là yêu cầu của Vinh Hoán thì dù thích hay không y cũng phải nghe lời. Hứa Việt vừa thấm thỏm lo lắng vừa chờ mong đáp: " Việt Nhi đa tạ chủ nhân ban thưởng."
Dù sao hậu huyệt cũng khô khốc, Vinh Hoán chơi chán liền bỏ tay ra: " Ngày mai ta để cho thị nữ trói ngươi lại như bây giờ, sau đó mới được ra ngoài." Hắn đánh hai cái lên mông Hứa Việt để lại dấu tay đỏ chói mắt. Y vì đau mà co người lại.
"Cẩn thận một chút. Nếu ngươi dám để cho nam nhân khác sờ xoạng cái mông dâm này thì cứ chuẩn bị bị trói như vậy cả đời đi."
Thấy hắn hôm nay cũng không có ý định cắm vào Hứa Việt có chút thất vọng nhưng vừa nghe hắn nói như vậy y liền hốt hoảng nói: " Chủ nhân Việt Nhi không dám, Việt Nhi sẽ không để ai ngoài chủ nhân chạm vào đâu."
Vinh Hoán không quan tâm đến y, đi ra ngoài.
Hứa Việt thuần phục mà hạ eo, đem kia hai cánh mông đầy đặn nhếch lên cao, tiếp xúc với không khí lạnh run lên bần bật.
"Bang!" Vinh Hoán dùng dây thừng đánh lên người y, lạnh lùng nói: " Nâng mông cao lên, buổi sáng ngươi không được ăn cơm sao?!"
Hứa Việt phát không ra tiếng, lại không dám chậm trễ khi phu chủ đang tức giận, liều mạng đem ngực áp xuống đất, nâng mông lên cao, để lấy lòng mà lắc lư mấy cái.
Vinh Hoán bất động thanh sắc mà cong cong môi, dùng ngón tay gãi gãi kẽ mông, đem đâm dịch ướt át bôi lên mông Hứa Việt, như là đối với đồ vật mà khen ngợi: "Thật tốt, trên mặt đất tự nhiên lại xuất hiện một vật có thể làm giá sách cho ta."
Hứa Việt cảm thấy thẹn mà không chỗ dung thân, Vinh Hoán hung hăng đánh lên cặp mông mềm mại, y bất chấp thẹn thùng, nhanh chóng thuận theo mà lắc lắc mông, xem như trả lời.
Vinh Hoán cuối cùng hơi vừa lòng, đem dây thừng ném ở trên người Hứa Việt, gọi thị nữ tới phân phó: "Trong vòng một nén nhang*, trói chặt y lại trong tư thế này."
( Một nén nhan = 15 phút)
Hứa Việt thân thể rõ ràng run lên một chút, vẫn là nhanh chóng trấn tĩnh lại: Nếu phải gả cho Vinh Hoán, chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Chính mình mấy ngày trước còn chọc phu chủ tức giận, đâu xứng để hắn tự mình động thủ đâu?
Hai cái thị nữ động tác nhanh nhẹn. Một nén nhang sau, Hứa Việt đã bị dây thừng trói chặt, khuỷu tay cùng đầu gối bị quấn chặt vào nhau, cánh tay cùng cẳng chân gần như thành một đường thẳng, nằm thẳng tắp trên mặt đất. Chỉ có hai cánh mông được nâng lên cao, bị dây thừng hằn lại một vết đỏ, dưới ánh sáng mờ ảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, bị nâng đến bên chân Vinh Hoán.
Sau khi Vinh Hoán ngắm kỹ y một lượt, tùy tay cầm lấy một cây bút lông đặt vào hoa huy*t y, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Hứa Việt.
Xấp giấy trong miệng Hứa Việt đã bị ngậm đến nhũn ra, miệng cũng cứng đơ lại. Chỉ là bút lông vừa vặn để ở trên hoa huy*t, mang theo từng trận ngứa ngáy lại không đi vào. Toàn thân y bị trói chặt chỉ có đầu có thể cử động.
Y vẫn còn nhớ rõ Vinh Hoán không thích y khóc, vậy nên ủy khuất mà chớp mắt, đem nước mắt nghẹn trở về. Lại bất lực mà co rút hai mảnh môi hoa huy*t, d*m thủy ngược lại chảy ra càng nhiều: "A.."
Vinh Hoán ngồi xuống, không chút nào để ý tới Hứa Việt khẩn cầu, đem sách đặt trên mông Hứa Việt, lại đá đá cẳng chân y, vờ như không chút để ý mà phân phó: "Thu lại d*m thủy của ngươi đi, đừng làm ướt sách của ta."
d*m thủy chảy xuống phía dưới, dù như thế nào cũng không làm ướt sách được. Hứa Việt lại dùng chút sức còn lại kẹp chặt hoa môi ai ngờ lại khiến hai cánh mông lay động.
"Ngu xuẩn! Ai cho ngươi cử động mông?" Vinh Hoán đá y một cước, Hứa Việt nháy mắt ngừng cử động.
Vinh Hoán buông chân, đạp lên cánh tay Hứa Việt, giày dừng lại ngay sát đầu y: "Im lặng đợi ta xem xong quyển sách này, nếu ngoạn ngoãn sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài."
Từ khi chuyển đến hầu phủ, Hứa Việt chưa từng ra khỏi cửa. Hằng ngày sự vụ đều là quản gia tiến vào bẩm báo, y cùng trượng phu còn chưa thân thiết, y cũng không dám yêu cầu gì.
Khó khắn lắm Vinh Hoán mới nhớ tới y.....Hứa Việt cảm thụ được trọng lượng trên mông, nỗ lực không thèm nghĩ hoa môi ngứa ngáy, nghiêng đầu không ngừng dùng cánh môi hôn giày Vinh Hoán, tỏ vẻ phối hợp.
Chậm rãi, ánh nắng từ của sổ thư phòng chiếu đến trước mặt Hứa Việt. Vinh Hoán tập trung đọc sách, cũng không hề để ý tới y.
Hứa Việt nhắm mắt lại, môi vẫn luôn dán vào giáy của Vinh Hoán ở trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy thật an bình: Đây là phu chủ của y, hắn là trời của y. Y sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho hắn để đổi lấy một chút yêu thương.
Vinh Hoán nhìn y giống như một con thú nhỏ hoàn toàn ỷ lại vào mình, hơi hơi gợi lên nếp nhăn trên mặt khi cười, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cuốn sách.
- ---------------------------------------------
" Chủ nhân, ngài...?"
Vinh Hoán cởi nút thắt sau đầu Hứa Việt, lấy đống giấy đã ướt nhẹp trong miệng y ra.
Hứa Việt không kịp phản ứng, theo bản năng cúi đầu hôn lên giầy Vinh Hoán: " Chủ nhân......"
Khéo miệng Vinh Hoán khẽ cong lên nhưng dưới chân lại làm bộ ghét bỏ né tránh: " Nhìn bộ dạng của người xem, đúng là đồ dâm dãng."
Hứa Việt nức nở một tiếng.
Hiện tại cả người y đều mềm nhũn, khiến Vinh Hoán nổi lên hứng thú dùng ngón tay trỏ trêu chọc hậu huyệt y: " Bộ dạng ngươi như vậy rất đẹp, cứ để nguyên như vậy ra ngoài đi."
Đã là yêu cầu của Vinh Hoán thì dù thích hay không y cũng phải nghe lời. Hứa Việt vừa thấm thỏm lo lắng vừa chờ mong đáp: " Việt Nhi đa tạ chủ nhân ban thưởng."
Dù sao hậu huyệt cũng khô khốc, Vinh Hoán chơi chán liền bỏ tay ra: " Ngày mai ta để cho thị nữ trói ngươi lại như bây giờ, sau đó mới được ra ngoài." Hắn đánh hai cái lên mông Hứa Việt để lại dấu tay đỏ chói mắt. Y vì đau mà co người lại.
"Cẩn thận một chút. Nếu ngươi dám để cho nam nhân khác sờ xoạng cái mông dâm này thì cứ chuẩn bị bị trói như vậy cả đời đi."
Thấy hắn hôm nay cũng không có ý định cắm vào Hứa Việt có chút thất vọng nhưng vừa nghe hắn nói như vậy y liền hốt hoảng nói: " Chủ nhân Việt Nhi không dám, Việt Nhi sẽ không để ai ngoài chủ nhân chạm vào đâu."
Vinh Hoán không quan tâm đến y, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất