Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Bạch Dương từng bị bạn thân hãm haị. Té gãy chân, gãy xương cột sống. Nằm liệt giường suốt một tháng ròng rã.
Ngày nào cậu cũng chỉ muốn mình chết đi cho xong, một ngừơi tàn tật như cậu sống để làm gì. Không ai cần cậu cả, mẹ cậu ham tiền cứ lo làm ăn ở nước ngoài. Ba mặc dù thương cậu nhưng lúc nào cũng bận bịu công việc.
Họ chỉ thuê ý tá dịch vụ chăm sóc cậu hằng ngày. Ngoài ra không có người thân nào bên cậu cả.
Ngày đó, cậu có ý định tự sát bằng dao gọt trái cây.
Nhật Nam thường hay tới bệnh viện chăm bà của anh ấy nên gặp cậu. Lần đó may mà anh chạy vào kịp lúc. Giật con dao trên tay cậu, nếu không chắc là..
"Sao lần nào anh đi ngang qua đều thấy em ngồi khóc. Rồi muốn tự sát hết vậy?"
Dương vừa nói vừa khóc "Anh cản em làm gì, anh hãy để em chết đi. Em không muốn sống nữa. Trên đời này đâu ai cần một đứa bệnh tật nằm liệt như em đâu."
"Dao em lại bi quan như thế, một chàng trai đáng yệ nhue em thì ai mà không thương"
"Anh không hiểu đâu"
"Nếu không ai cần em, thì anh cần, anh hứa từ giờ anh sẽ là thần hộ mệnh của em ,bảo vệ em, chăm sóc em đựoc không? Ngoan nghe lời anh, đừng tự làm đau mình nữa,em không thương xót cho em à?" Nam xoa đầu Dương và nói
Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cậu những lời như thế. Chưa có ai ân cần với cậu, chưa có ai xoa đầu cậu. Cậu như vừa bước ra khỏi hố đen của tăm tối vậy. Cảm ơn anh.
" Anh hứa nhé, từ giờ phải luôn quân tâm em, bảo vệ em không được làm em khóc đấy?"
" Từ giờ hãy nghe lời anh, cố gắng tập vật lý trị liệu đi từ từ em sẽ khỏe lại thôi. Tin anh đi, anh sẽ giúp đỡ em. Từ giờ hãy yên tâm là luôn có anh ở đây "Nam vỗ vai Dương động viên cậu
... Cứ thế hai tháng, ba tháng trôi qua.
Ngày nào anh cũng tới giúp cậu tập vật lý trị liệu để chữa bệnh.
Ban đầu thì tập xe lăn, sau thì tự tập đẩy xe... Dần dần sau năm tháng cậu đã có thể đi lại. Nhưng lâu lâu bệnh cũ tái phát đau xương sống, đi không được, anh lại là người cõng cậu, có lucd chỉ cõng một quảng đường ngắn gần nhà, có lúc lại rất xa từ quán ca phê về nhà, có lúc gặp trời mưa.
Vì bị tại nạn nên cậu đã phải nghĩ học nhiều.
. Bây giờ cậu mới đi học lại.. Cậu phải học bổ sung rất nhiều để theo kịp các bạn. Vì kỳ nghỉ hè có ba tháng, mà cậu nằm viện năm tháng rồi. Nhưng ba cậu là đại cổ đông của trường nên việc thầy cô cho cậu học là bình thường rồi. Thầy cô sẽ làm đề thi riêng bổ sung cho cậu.
.....
Nam đi xe máy đi học, anh qua nhà đón Dương cùng đi học.
Nam lớp 12 , Dương lớp 11
Han bạn cùng lớp của Dương
- Dương khỏe lại rồi à, chúc mừng cậu nha.
-Cảm ơn.
- My bạn thân của Dương người khiến Dương bị té nằm bệnh viện năm tháng trời.
Han: Kẻ phản bội học bài sao, chăm chỉ quá nhỉ.
"Này thì học nè" Han xé rách tập sách của My.
" Han thôi đi chúng ta không cần nói chuyện với loại người như vậy đâu" Dương không thèm nhìn My một cái
..
Giờ ra chơi Nam xuống tìm Dương
"" Em ăn gì không, uống trà sữa nha ?".
- Em uống trà sữa được rồi em không đói.
-Dương xoay người thây hơi đau, nên mặt nhăn lại
-Nam: Em đau hả, bệnh cũ phải không?
Dương:Em không sao? Em vẫn ổn mà
- Có anh thật tốt, em không phải lo lắng điều gì cả.
Nam cốc đầu Dương một cái:
"Ngốc em mãi là cậu em trai bé nhỏ của anh mà"
- Dương nghĩ em trai , anh ấy xem mình là em trai sao?..
"Em về lớp đây."
- Uống chưa hết mà, còn sớm lắm sao em đi vội thế.
Nam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Dương yêu mình nên không hề biết. Câu nói đó khiến Dương buồn cỡ nào.,
.. Cả ngày hôm đó Dương không gọi điện cũng chẳng nhắn tin gì cho Nam cả.
.. Có mấy thằng đại ca trong trường qua chọc gái lớp Dương.
- Tụi mày cút hết đi cho tao, tao đang bực bội, đừng chọc tao? Dương tức giận Nam nên kiếm người trút giận vậy thôi chứ không dám làm gì đâu.
Han thấy tình hình căng qá
Chạy lên lớp 12 A kêu Nam xuống.
"Anh Nam ơi! Dương bị người ta đánh, Anh xuống ngay đi." Han vừa nói vửa thở hổn hển
Nam tức giận đá ghế chạy đi
"Đậu phộng thằng nào dám đánh Dương của tao."
"Này tụi mày là ai mà dám động vào em ấy"
- Có một thằng kia tính giơ tay tát Dương , Nam chạy lại bắt lấy tay nó bẻ ngược ra sau. Đấm tụi nó bầm hết.
Nam cảnh cáo "Lần sau mà còn dám đụng vào em ấy, thì coi chừng tao đó, rõ chưa, cút"
"Ngầu quá, soái ca." Han trầm trồ khen ngợi
Nam chạy tới, xoay người Dương. Xem từ trước ra sau, nhìn từ trên xuống dưới "Em không sao chứ, có đau ở đâu không? Đưa tay anh xem xem, bị sao không hả?"
Dương: Em không sao, em đã nói em không sao mà. Anh đi về lớp đi, đi đi.
Han: Mày sao vậy, sao mày lại đối xử với anh ấy như thế? Anh ấy quan tâm mày mà.
Dương : Quan tâm à tao không cần..
Han:Vậy mày cho tao nha hì hì..
Ngày nào cậu cũng chỉ muốn mình chết đi cho xong, một ngừơi tàn tật như cậu sống để làm gì. Không ai cần cậu cả, mẹ cậu ham tiền cứ lo làm ăn ở nước ngoài. Ba mặc dù thương cậu nhưng lúc nào cũng bận bịu công việc.
Họ chỉ thuê ý tá dịch vụ chăm sóc cậu hằng ngày. Ngoài ra không có người thân nào bên cậu cả.
Ngày đó, cậu có ý định tự sát bằng dao gọt trái cây.
Nhật Nam thường hay tới bệnh viện chăm bà của anh ấy nên gặp cậu. Lần đó may mà anh chạy vào kịp lúc. Giật con dao trên tay cậu, nếu không chắc là..
"Sao lần nào anh đi ngang qua đều thấy em ngồi khóc. Rồi muốn tự sát hết vậy?"
Dương vừa nói vừa khóc "Anh cản em làm gì, anh hãy để em chết đi. Em không muốn sống nữa. Trên đời này đâu ai cần một đứa bệnh tật nằm liệt như em đâu."
"Dao em lại bi quan như thế, một chàng trai đáng yệ nhue em thì ai mà không thương"
"Anh không hiểu đâu"
"Nếu không ai cần em, thì anh cần, anh hứa từ giờ anh sẽ là thần hộ mệnh của em ,bảo vệ em, chăm sóc em đựoc không? Ngoan nghe lời anh, đừng tự làm đau mình nữa,em không thương xót cho em à?" Nam xoa đầu Dương và nói
Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cậu những lời như thế. Chưa có ai ân cần với cậu, chưa có ai xoa đầu cậu. Cậu như vừa bước ra khỏi hố đen của tăm tối vậy. Cảm ơn anh.
" Anh hứa nhé, từ giờ phải luôn quân tâm em, bảo vệ em không được làm em khóc đấy?"
" Từ giờ hãy nghe lời anh, cố gắng tập vật lý trị liệu đi từ từ em sẽ khỏe lại thôi. Tin anh đi, anh sẽ giúp đỡ em. Từ giờ hãy yên tâm là luôn có anh ở đây "Nam vỗ vai Dương động viên cậu
... Cứ thế hai tháng, ba tháng trôi qua.
Ngày nào anh cũng tới giúp cậu tập vật lý trị liệu để chữa bệnh.
Ban đầu thì tập xe lăn, sau thì tự tập đẩy xe... Dần dần sau năm tháng cậu đã có thể đi lại. Nhưng lâu lâu bệnh cũ tái phát đau xương sống, đi không được, anh lại là người cõng cậu, có lucd chỉ cõng một quảng đường ngắn gần nhà, có lúc lại rất xa từ quán ca phê về nhà, có lúc gặp trời mưa.
Vì bị tại nạn nên cậu đã phải nghĩ học nhiều.
. Bây giờ cậu mới đi học lại.. Cậu phải học bổ sung rất nhiều để theo kịp các bạn. Vì kỳ nghỉ hè có ba tháng, mà cậu nằm viện năm tháng rồi. Nhưng ba cậu là đại cổ đông của trường nên việc thầy cô cho cậu học là bình thường rồi. Thầy cô sẽ làm đề thi riêng bổ sung cho cậu.
.....
Nam đi xe máy đi học, anh qua nhà đón Dương cùng đi học.
Nam lớp 12 , Dương lớp 11
Han bạn cùng lớp của Dương
- Dương khỏe lại rồi à, chúc mừng cậu nha.
-Cảm ơn.
- My bạn thân của Dương người khiến Dương bị té nằm bệnh viện năm tháng trời.
Han: Kẻ phản bội học bài sao, chăm chỉ quá nhỉ.
"Này thì học nè" Han xé rách tập sách của My.
" Han thôi đi chúng ta không cần nói chuyện với loại người như vậy đâu" Dương không thèm nhìn My một cái
..
Giờ ra chơi Nam xuống tìm Dương
"" Em ăn gì không, uống trà sữa nha ?".
- Em uống trà sữa được rồi em không đói.
-Dương xoay người thây hơi đau, nên mặt nhăn lại
-Nam: Em đau hả, bệnh cũ phải không?
Dương:Em không sao? Em vẫn ổn mà
- Có anh thật tốt, em không phải lo lắng điều gì cả.
Nam cốc đầu Dương một cái:
"Ngốc em mãi là cậu em trai bé nhỏ của anh mà"
- Dương nghĩ em trai , anh ấy xem mình là em trai sao?..
"Em về lớp đây."
- Uống chưa hết mà, còn sớm lắm sao em đi vội thế.
Nam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Dương yêu mình nên không hề biết. Câu nói đó khiến Dương buồn cỡ nào.,
.. Cả ngày hôm đó Dương không gọi điện cũng chẳng nhắn tin gì cho Nam cả.
.. Có mấy thằng đại ca trong trường qua chọc gái lớp Dương.
- Tụi mày cút hết đi cho tao, tao đang bực bội, đừng chọc tao? Dương tức giận Nam nên kiếm người trút giận vậy thôi chứ không dám làm gì đâu.
Han thấy tình hình căng qá
Chạy lên lớp 12 A kêu Nam xuống.
"Anh Nam ơi! Dương bị người ta đánh, Anh xuống ngay đi." Han vừa nói vửa thở hổn hển
Nam tức giận đá ghế chạy đi
"Đậu phộng thằng nào dám đánh Dương của tao."
"Này tụi mày là ai mà dám động vào em ấy"
- Có một thằng kia tính giơ tay tát Dương , Nam chạy lại bắt lấy tay nó bẻ ngược ra sau. Đấm tụi nó bầm hết.
Nam cảnh cáo "Lần sau mà còn dám đụng vào em ấy, thì coi chừng tao đó, rõ chưa, cút"
"Ngầu quá, soái ca." Han trầm trồ khen ngợi
Nam chạy tới, xoay người Dương. Xem từ trước ra sau, nhìn từ trên xuống dưới "Em không sao chứ, có đau ở đâu không? Đưa tay anh xem xem, bị sao không hả?"
Dương: Em không sao, em đã nói em không sao mà. Anh đi về lớp đi, đi đi.
Han: Mày sao vậy, sao mày lại đối xử với anh ấy như thế? Anh ấy quan tâm mày mà.
Dương : Quan tâm à tao không cần..
Han:Vậy mày cho tao nha hì hì..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất