Chương 2: Hiểu lầm
-Nhật Nam :Bé ngốc em đang làm gì đó? A qua chở em đi chơi nha
- Pé Dương:Em bận, a đi một mình đi
- Nhật Nam: Hôm qua giờ em lạ lắm đó, sao đang yên đang lành trút giận lên anh. Anh làm gì sai đâu ?
- Pé: mặc kệ em.
Nhật Nam: kệ thì kệ, có chuyện j đừng gọi a.
Em bớt tính khí ngang bướng lại đi, lúc nào cũng dựa dẫm vào a như thế. A đâu phải lúc nào cũng bên cạnh em.
(Nam chỉ là muốn giúp Dương cứng rắn, mạnh mẽ hơn nên mới nói vậy)
(Nhưng không ngờ đối với Dương câu nói đó như xát muối vào tim cậu vậy.
- Ừ, xin lỗi vì em làm phiền anh nhiều như thế. Từ nay em không làm phiền tới a nữa.
..... Cứ thế mà giận nhau không ai thèm nói chuyện với ai..
- Hôm sau Dương đi học kêu tài xế riêng của gia đình chở đi. Không thèm gọi Nam nữa.
- Nói giận là giận luôn sao, không một tin nhắn không 1 cú điẹn thoại nào cho mình nữa. (Dương nghĩ)
- Trước thì hứa sẽ bảo vệ mình. Mà giờ đây,vô tâm như thế.
Cả ngày hôm qua về nhà Pé không ăn gì.
Bước xuống xe, bé đi không vững xém té.
- Cậu chủ cậu có sao không? Tài xế đáp
- Cháu không sao, chú đi đi.
- Dương m bị sao vậy? Trông m có vẻ không khỏe lắm.
- T không sao, t đi được.
Vào cổng trường đi ngang căn tin. Nam nhìn thấy Dương mà k nói 1 câu.
- Dương tức tối lắm. Hất tay Han ra luôn.đe t tự đi.
(Tính Dương rất nong nảy)
.. Hôm nay lớp có tiết thể dục.
- Bình thường chẳng bao giờ Dương chịu học. Toàn chơi.
-Hôm nay bả quyết tâm học chăm chỉ.
Thầy giáo:Cả lớp chạy 3 vòng quanh sân cho thấy.
- Dương hăng hái chạy đầu tiên. Mới vừa bắt đầu chạy Dương đã cảm thấy choáng rồi, nhưng bé ngốc ấy vẫn cố chạy.
Vì cậu muốn quên hết đi cái chuỵen Nam chỉ xem cậu như một người em.
- Dương chạy gần 2 vòng thì đâm đầu vào ngày bụi cây cảnh của trường.
- Vì cây cảnh được rào lứoi nên chân và tay trầy xước hết. Chảy cả máu luôn.
- Dương : M gọi anh Nam cho t đi, t chỉ cần a Nam lúc này thôi? (từ sau lần nằm liệt giường đó, Dương chỉ dựa dẫm vào mình Nam) (dù miệng Dương nói giận dỗi thế nào đi chăng nữa thì lúc yếu đuối nhất. Cậu chỉ cần mình à ấy)
- Han:T gọi mấy cuộc rồi mà a Nam k bắt mấy?
- thầy giáo:Em đưa bạn lên phòng ý tế ngày đi.
- Đi được một đoạn Dương đẩy Han ra. M về lớp học đi, t muốn ở một mình.
- Han: nhưng m cũng phải sơ cứu vết thương trước chứ. Không cần đâu, đừng lo cho tao.
Han buộc phải về lớp, về lớp han xin thầy nghĩ để đi chăm sóc Dương.
..
Dương lấy điện thoại không ngừng gọi cho Nam. 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10,... cuộc thứ 50 thì có giọng nư cất lên. Dương tắt máy.
- Dương cứ để chân, tay chảy máu như thế mà lết đi tìm Nam, mấy chỗ 2 ng hay ngồi nc k có....
- Quán cà fe bên trường? Quả nhiên Nam ở đây cùng với Mai Linh học sinh mới chuyển đến(hot girl lớp Nam) .
- Hóa ra đây là Lý do a không nghe điện thoại.
-Đây cũng là lý do anh chỉ xem em như một người em sao.
- Hai người họ ở đây làm gì chứ. Hẹn hò sao?
- Buồn cười quá đi, mình đúng là giống kẻ ngốc mà
- Sao mình lại tới đây làm gì chứ, tới đây để rơi nước mắt vì một người vô tâm sao.
- anh đã hứa gì với em? A đã hữa sẽ bảo vệ em, k cho ai ăn hiếp em, vậy giờ anh ăn hiếp em thì ai bảo vệ em đây.
- Trời bắt đầu mưa,cậu cảm thấy lạnh. Cậu cứ thế Lê đôi bàn chân đang chảy máu đi dưới mưa. Cậu nhớ tới lần cậu lên cơm đau. Trời cũng mưa à cõng cậu chạy tới bv.
... Nước mưa sao mặn quá.
- Rát quá, đau quá. Không sao như vậy để cho nó nhắc nhở mình từ nay không lụy tình vì người đàn ông đó nữa... Em ghét a...
..
Mọi người thử đoán xem. Dương sẽ gặp phải chuyện gì?
- Pé Dương:Em bận, a đi một mình đi
- Nhật Nam: Hôm qua giờ em lạ lắm đó, sao đang yên đang lành trút giận lên anh. Anh làm gì sai đâu ?
- Pé: mặc kệ em.
Nhật Nam: kệ thì kệ, có chuyện j đừng gọi a.
Em bớt tính khí ngang bướng lại đi, lúc nào cũng dựa dẫm vào a như thế. A đâu phải lúc nào cũng bên cạnh em.
(Nam chỉ là muốn giúp Dương cứng rắn, mạnh mẽ hơn nên mới nói vậy)
(Nhưng không ngờ đối với Dương câu nói đó như xát muối vào tim cậu vậy.
- Ừ, xin lỗi vì em làm phiền anh nhiều như thế. Từ nay em không làm phiền tới a nữa.
..... Cứ thế mà giận nhau không ai thèm nói chuyện với ai..
- Hôm sau Dương đi học kêu tài xế riêng của gia đình chở đi. Không thèm gọi Nam nữa.
- Nói giận là giận luôn sao, không một tin nhắn không 1 cú điẹn thoại nào cho mình nữa. (Dương nghĩ)
- Trước thì hứa sẽ bảo vệ mình. Mà giờ đây,vô tâm như thế.
Cả ngày hôm qua về nhà Pé không ăn gì.
Bước xuống xe, bé đi không vững xém té.
- Cậu chủ cậu có sao không? Tài xế đáp
- Cháu không sao, chú đi đi.
- Dương m bị sao vậy? Trông m có vẻ không khỏe lắm.
- T không sao, t đi được.
Vào cổng trường đi ngang căn tin. Nam nhìn thấy Dương mà k nói 1 câu.
- Dương tức tối lắm. Hất tay Han ra luôn.đe t tự đi.
(Tính Dương rất nong nảy)
.. Hôm nay lớp có tiết thể dục.
- Bình thường chẳng bao giờ Dương chịu học. Toàn chơi.
-Hôm nay bả quyết tâm học chăm chỉ.
Thầy giáo:Cả lớp chạy 3 vòng quanh sân cho thấy.
- Dương hăng hái chạy đầu tiên. Mới vừa bắt đầu chạy Dương đã cảm thấy choáng rồi, nhưng bé ngốc ấy vẫn cố chạy.
Vì cậu muốn quên hết đi cái chuỵen Nam chỉ xem cậu như một người em.
- Dương chạy gần 2 vòng thì đâm đầu vào ngày bụi cây cảnh của trường.
- Vì cây cảnh được rào lứoi nên chân và tay trầy xước hết. Chảy cả máu luôn.
- Dương : M gọi anh Nam cho t đi, t chỉ cần a Nam lúc này thôi? (từ sau lần nằm liệt giường đó, Dương chỉ dựa dẫm vào mình Nam) (dù miệng Dương nói giận dỗi thế nào đi chăng nữa thì lúc yếu đuối nhất. Cậu chỉ cần mình à ấy)
- Han:T gọi mấy cuộc rồi mà a Nam k bắt mấy?
- thầy giáo:Em đưa bạn lên phòng ý tế ngày đi.
- Đi được một đoạn Dương đẩy Han ra. M về lớp học đi, t muốn ở một mình.
- Han: nhưng m cũng phải sơ cứu vết thương trước chứ. Không cần đâu, đừng lo cho tao.
Han buộc phải về lớp, về lớp han xin thầy nghĩ để đi chăm sóc Dương.
..
Dương lấy điện thoại không ngừng gọi cho Nam. 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10,... cuộc thứ 50 thì có giọng nư cất lên. Dương tắt máy.
- Dương cứ để chân, tay chảy máu như thế mà lết đi tìm Nam, mấy chỗ 2 ng hay ngồi nc k có....
- Quán cà fe bên trường? Quả nhiên Nam ở đây cùng với Mai Linh học sinh mới chuyển đến(hot girl lớp Nam) .
- Hóa ra đây là Lý do a không nghe điện thoại.
-Đây cũng là lý do anh chỉ xem em như một người em sao.
- Hai người họ ở đây làm gì chứ. Hẹn hò sao?
- Buồn cười quá đi, mình đúng là giống kẻ ngốc mà
- Sao mình lại tới đây làm gì chứ, tới đây để rơi nước mắt vì một người vô tâm sao.
- anh đã hứa gì với em? A đã hữa sẽ bảo vệ em, k cho ai ăn hiếp em, vậy giờ anh ăn hiếp em thì ai bảo vệ em đây.
- Trời bắt đầu mưa,cậu cảm thấy lạnh. Cậu cứ thế Lê đôi bàn chân đang chảy máu đi dưới mưa. Cậu nhớ tới lần cậu lên cơm đau. Trời cũng mưa à cõng cậu chạy tới bv.
... Nước mưa sao mặn quá.
- Rát quá, đau quá. Không sao như vậy để cho nó nhắc nhở mình từ nay không lụy tình vì người đàn ông đó nữa... Em ghét a...
..
Mọi người thử đoán xem. Dương sẽ gặp phải chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất