Chương 22: Bí mật dần hé lộ
"Cậu quen anh ta sao?" Minh Huy hỏi anh
"Có gặp rồi, bạn của em ấy"
"Vậy thôi nha, để tôi giúp cậu hẹn gặp anh ta." Minh Huy đáp
"Ừ, cảm ơn cậu."
.....
Anh dường như nhớ ra một chuyện, anh chưa hỏi rõ Yona. Chuyện về những cuộc gọi, tin nhắn của bé cho anh. Trước đây anh đã có ý định hỏi rồi, nhưng vì bà nội cô ta đột nhiên bệnh nặng. Nên anh không muốn khiến cô ta phải suy nghĩ nhiều. Giờ nội cô ta cũng đỡ nhiều rồi, anh cũng nên hỏi chuyện đó rõ ràng.
Anh chạy thẳng tới lớp học của Yona. Chạy ngay vào lớp nắm tay cô ta kéo đi.
"Ra đây nói chuyện"
"Á đau em, anh có chuyện gì thế"
Anh kéo cô ta lên sân thượng vì nơi này ít người lên , dể nói chuyện.
"Anh có chuyện gì mà kéo em đi vội vàng như thế." Anh cũng thả tay cô ta ra rồi
"Anh có chuyện này nhất định phải hỏi em rõ ràng. Em phải nói thật, không được nói dối dù chỉ nửa câu." Anh trừng mắt nhìn thẳng Yona.
" Dạ, Có chuyện gì vậy anh?"
" Em còn nhớ mấy tháng trước em từng mượn điện thoại của anh hay không?"
" Nhớ mà sao vậy" cô ta vẫn thản nhiên trả lời
"Ngày đó có phải Dương gọi điện, nhắn tin cho anh không?" anh đi thẳng vào vấn đề không nói vòng vo
"không em không nhớ"
"Em đừng nói dối nữa. Ngày đó là ngày bà nội em có chuyện, cho nên những chuyện ngày ấy chắc chắn em phải nhớ. Hơn nữa còn chính em là người đã xóa hết các cuộc gọi và tin nhắn của ngày hôm đó." Anh tức giận nói lớn tiếng với cô ta.
" Em không có xóa gì hết, em cũng không nhìn thấy tin nhắn nào hết. " cô ta trả lời anh, với vẻ mặt lúng túng. Khiến anh càng chắc chắn hơn.
" Thôi được coi như anh tạm tin em. Nếu anh biết em nói dối thì đừng trách anh."
Anh thả cô ta ra để cô ta tự đi về lớp.
Ra về cậu chờ ở cổng trường đợi Thịnh về.
Minh Huy lại gần vỗ vai Thịnh
" Chào bạn, bạn là bạn của Dương phải không? "
" Lại là cậu, cậu tìm tôi có việc gì? Nếu là chuyện liên quan đến anh ta và Dương thì xin lỗi tôi không muốn nói nhiều" Thịnh không mấy vui vẻ gì khi nhìn thấy Minh Huy
" Đúng thế là chuyện đó. Nhật Nam muốn hẹn gặp cậu nói chuyện vì có vài chuyện cậu ấy thắc mắc muốn hỏi trực tiếp cậu. Cậu có thể gặp cậu ấy không? "
" Hãy nói với anh ta, tôi không có chuyện gì để nói với anh ta hết." Thịnh quay mặt bước đi, đi vài bước đột nhiên anh đứng lại rồi quay đầu nhìn Minh Huy
" Hẹn lúc nào? gặp ở đâu? "
" Ở đâu cũng được, tùy cậu " Minh Huy đáp
" vậy chiều nay gặp nhau ở trường chúng ta đi
...
buổi chiều
Chiều nay Thịnh vừa tới trường, thì Nam đã đợi sẵn ở đó rồi.
" Cậu tới sớm hơn tôi nghĩ "
Thịnh nhìn anh
"Tôi cần gặp cậu vì có chuyện rất quan trọng nên tôi phải tới sớm."
"Chuyện gì nói đi. Tôi không rảnh ở đây với cậu đâu." anh tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Nhật Nam.
" Cậu biết lý do vì sao Dương giận tôi không? Lý do vì sao em ấy nói không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi. Nếu anh biết thì làm ơn hãy nói cho tôi. "
Vẽ mặt u sầu đầy lo lắng của nam. Khiến Thịnh cũng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù cậu rất ghét anh ta nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng mới được.
" Cậu còn giả bộ không biết chuyện gì à? Cậu làm những gì thì cậu phải biết chứ? Tại sao giờ còn hỏi ngược lại tôi?" Thịnh bực bội
Nhật Nam ngơ ngác nhìn Thịnh anh không hiểu chuyện gì mà lại khiến cả bé và anh ta tức giận như thế.
"Nói cho tôi biết chuyện gì đi, nhanh lên" Anh túm cổ áo Thịnh
Thịnh kéo tay nam ra khỏi cổ áo của mình. Rồi đấm cho Nam vài đấm vào miệng.
"Cậu không có tư cách nắm áo tôi"
"Vậy được rồi, tôi xin lỗi cậu. Tôi hơi mất bình tĩnh không kiềm chế được hành vi nên. Nhưng xin cậu nói tôi nghe, tôi chỉ biết tôi vô tâm với em ấy bỏ bê em ấy không nói chuyện mà thôi. Ngoài ra tôi không hề làm gì tổn thương em ấy cả." ánh mắt đau khổ của Nam, khiến Thịnh bắt đầu có một suy nghĩ khác
" Chuyện là: Ngày cậu chở cô ta đi học về. Em ấy chạy theo xe bị xe đâm tai nạn. Nằm viện hai tháng trời. " Thịnh đau lòng khi kể lại chuyện đau lòng của Dương
Anh choáng váng, bước chân loạng choạng, tay run run miệng lắp bắp
"Tai.. Tai nạn.. Vì tôi sao. Cậu đang đùa với tôi có phải không?"
Thịnh lại càng tức giận hơn
"Tao không rảnh đem tính mạng em ấy ra đùa"
" Mày đừng nói, mày không biết gì về vụ tai nạn đó"
Anh suy sụp lần hai đôi chân nặng trĩu. Hai tay không còn giữ được bình tĩnh, anh ôm lấy bả vai của Thịnh. Làm ơn nói hết cho tôi biết những gì cậu biết đi. Em ấy bị thương nặng không, sao phải nằm viện hai tháng.
" Nguyên một tháng đầu, em ấy nằm liệt trên giường. Không thể cử động được, vì vết thương trúng ngay vào chỗ cột sống vết thương cũ của em ấy." Thịnh bùi ngùi rơi nước mắt khi nhắc tới em
" Đúng rồi vết thương cũ sao tôi lại quên chuyện này chứ. Tại sao anh lại nghĩ tôi biết em bị tai nạn" người đàn ông đó khóc rồi, khóc vì em đấy.
Thịnh bắt đầu mơ hồ về câu chuyện của hai người.
"Em ấy từng nói : Anh ấy biết em ấy bị tai nạn nhưng không tới thăm. Em ấy còn nói anh có người khác rồi không còn muốn bảo vệ em ấy nữa." Thịnh cũng bắt đầu tin những lời Nam nói. Vì nhìn ánh mắt của anh tràn đầy sự chân thành và yêu thương chứ không phải giả dối như anh và bé nghĩ.
" Không.. Tôi không biết. Rốt cuộc là tại sao. " anh ngồi xuống vò đầu, bứt tai. Không ngừng trách móc bản thân
" Lỗi là do anh, chính anh khiến em bị thương. Chính anh khiến em trở nên như bây giờ. Vậy mà giờ còn làm trò theo đuổi em. Em tức giận là đúng. " Hai tay anh đấm dưới đất, đấm nhiều lắm. Mỗi lần đấm là nói tiếng" anh xin lỗi"
"Vậy còn chuyện em ấy nói. Em ấy và tôi sẽ không có kết quả nghia là sao.?". Nam nhìn Thịnh
"Chuyện này tôi không rõ. Cậu đưa số điện thoại đây có gì tôi sẽ tìm hiểu cho "
Anh đứng dậy "Cảm ơn cậu"
"Tôi làm chuyện này vì em ấy không phải cậu. Tôi muốn em ấy biết rõ ràng mọi chuyện. Để sau này không phải hối tiếc."
"Dù sao cũng cảm ơn. Thôi tôi về đây." Bước chân đi của anh không còn đàng hoàng như lúc tới nữa. Thay vào đó là từng bước đi nặng nề.
Anh rút điện thoại ra nhắn tin cho bé "Anh xin lỗi". Em đã xem nhưng không trả lời.
"Có gặp rồi, bạn của em ấy"
"Vậy thôi nha, để tôi giúp cậu hẹn gặp anh ta." Minh Huy đáp
"Ừ, cảm ơn cậu."
.....
Anh dường như nhớ ra một chuyện, anh chưa hỏi rõ Yona. Chuyện về những cuộc gọi, tin nhắn của bé cho anh. Trước đây anh đã có ý định hỏi rồi, nhưng vì bà nội cô ta đột nhiên bệnh nặng. Nên anh không muốn khiến cô ta phải suy nghĩ nhiều. Giờ nội cô ta cũng đỡ nhiều rồi, anh cũng nên hỏi chuyện đó rõ ràng.
Anh chạy thẳng tới lớp học của Yona. Chạy ngay vào lớp nắm tay cô ta kéo đi.
"Ra đây nói chuyện"
"Á đau em, anh có chuyện gì thế"
Anh kéo cô ta lên sân thượng vì nơi này ít người lên , dể nói chuyện.
"Anh có chuyện gì mà kéo em đi vội vàng như thế." Anh cũng thả tay cô ta ra rồi
"Anh có chuyện này nhất định phải hỏi em rõ ràng. Em phải nói thật, không được nói dối dù chỉ nửa câu." Anh trừng mắt nhìn thẳng Yona.
" Dạ, Có chuyện gì vậy anh?"
" Em còn nhớ mấy tháng trước em từng mượn điện thoại của anh hay không?"
" Nhớ mà sao vậy" cô ta vẫn thản nhiên trả lời
"Ngày đó có phải Dương gọi điện, nhắn tin cho anh không?" anh đi thẳng vào vấn đề không nói vòng vo
"không em không nhớ"
"Em đừng nói dối nữa. Ngày đó là ngày bà nội em có chuyện, cho nên những chuyện ngày ấy chắc chắn em phải nhớ. Hơn nữa còn chính em là người đã xóa hết các cuộc gọi và tin nhắn của ngày hôm đó." Anh tức giận nói lớn tiếng với cô ta.
" Em không có xóa gì hết, em cũng không nhìn thấy tin nhắn nào hết. " cô ta trả lời anh, với vẻ mặt lúng túng. Khiến anh càng chắc chắn hơn.
" Thôi được coi như anh tạm tin em. Nếu anh biết em nói dối thì đừng trách anh."
Anh thả cô ta ra để cô ta tự đi về lớp.
Ra về cậu chờ ở cổng trường đợi Thịnh về.
Minh Huy lại gần vỗ vai Thịnh
" Chào bạn, bạn là bạn của Dương phải không? "
" Lại là cậu, cậu tìm tôi có việc gì? Nếu là chuyện liên quan đến anh ta và Dương thì xin lỗi tôi không muốn nói nhiều" Thịnh không mấy vui vẻ gì khi nhìn thấy Minh Huy
" Đúng thế là chuyện đó. Nhật Nam muốn hẹn gặp cậu nói chuyện vì có vài chuyện cậu ấy thắc mắc muốn hỏi trực tiếp cậu. Cậu có thể gặp cậu ấy không? "
" Hãy nói với anh ta, tôi không có chuyện gì để nói với anh ta hết." Thịnh quay mặt bước đi, đi vài bước đột nhiên anh đứng lại rồi quay đầu nhìn Minh Huy
" Hẹn lúc nào? gặp ở đâu? "
" Ở đâu cũng được, tùy cậu " Minh Huy đáp
" vậy chiều nay gặp nhau ở trường chúng ta đi
...
buổi chiều
Chiều nay Thịnh vừa tới trường, thì Nam đã đợi sẵn ở đó rồi.
" Cậu tới sớm hơn tôi nghĩ "
Thịnh nhìn anh
"Tôi cần gặp cậu vì có chuyện rất quan trọng nên tôi phải tới sớm."
"Chuyện gì nói đi. Tôi không rảnh ở đây với cậu đâu." anh tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Nhật Nam.
" Cậu biết lý do vì sao Dương giận tôi không? Lý do vì sao em ấy nói không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi. Nếu anh biết thì làm ơn hãy nói cho tôi. "
Vẽ mặt u sầu đầy lo lắng của nam. Khiến Thịnh cũng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù cậu rất ghét anh ta nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng mới được.
" Cậu còn giả bộ không biết chuyện gì à? Cậu làm những gì thì cậu phải biết chứ? Tại sao giờ còn hỏi ngược lại tôi?" Thịnh bực bội
Nhật Nam ngơ ngác nhìn Thịnh anh không hiểu chuyện gì mà lại khiến cả bé và anh ta tức giận như thế.
"Nói cho tôi biết chuyện gì đi, nhanh lên" Anh túm cổ áo Thịnh
Thịnh kéo tay nam ra khỏi cổ áo của mình. Rồi đấm cho Nam vài đấm vào miệng.
"Cậu không có tư cách nắm áo tôi"
"Vậy được rồi, tôi xin lỗi cậu. Tôi hơi mất bình tĩnh không kiềm chế được hành vi nên. Nhưng xin cậu nói tôi nghe, tôi chỉ biết tôi vô tâm với em ấy bỏ bê em ấy không nói chuyện mà thôi. Ngoài ra tôi không hề làm gì tổn thương em ấy cả." ánh mắt đau khổ của Nam, khiến Thịnh bắt đầu có một suy nghĩ khác
" Chuyện là: Ngày cậu chở cô ta đi học về. Em ấy chạy theo xe bị xe đâm tai nạn. Nằm viện hai tháng trời. " Thịnh đau lòng khi kể lại chuyện đau lòng của Dương
Anh choáng váng, bước chân loạng choạng, tay run run miệng lắp bắp
"Tai.. Tai nạn.. Vì tôi sao. Cậu đang đùa với tôi có phải không?"
Thịnh lại càng tức giận hơn
"Tao không rảnh đem tính mạng em ấy ra đùa"
" Mày đừng nói, mày không biết gì về vụ tai nạn đó"
Anh suy sụp lần hai đôi chân nặng trĩu. Hai tay không còn giữ được bình tĩnh, anh ôm lấy bả vai của Thịnh. Làm ơn nói hết cho tôi biết những gì cậu biết đi. Em ấy bị thương nặng không, sao phải nằm viện hai tháng.
" Nguyên một tháng đầu, em ấy nằm liệt trên giường. Không thể cử động được, vì vết thương trúng ngay vào chỗ cột sống vết thương cũ của em ấy." Thịnh bùi ngùi rơi nước mắt khi nhắc tới em
" Đúng rồi vết thương cũ sao tôi lại quên chuyện này chứ. Tại sao anh lại nghĩ tôi biết em bị tai nạn" người đàn ông đó khóc rồi, khóc vì em đấy.
Thịnh bắt đầu mơ hồ về câu chuyện của hai người.
"Em ấy từng nói : Anh ấy biết em ấy bị tai nạn nhưng không tới thăm. Em ấy còn nói anh có người khác rồi không còn muốn bảo vệ em ấy nữa." Thịnh cũng bắt đầu tin những lời Nam nói. Vì nhìn ánh mắt của anh tràn đầy sự chân thành và yêu thương chứ không phải giả dối như anh và bé nghĩ.
" Không.. Tôi không biết. Rốt cuộc là tại sao. " anh ngồi xuống vò đầu, bứt tai. Không ngừng trách móc bản thân
" Lỗi là do anh, chính anh khiến em bị thương. Chính anh khiến em trở nên như bây giờ. Vậy mà giờ còn làm trò theo đuổi em. Em tức giận là đúng. " Hai tay anh đấm dưới đất, đấm nhiều lắm. Mỗi lần đấm là nói tiếng" anh xin lỗi"
"Vậy còn chuyện em ấy nói. Em ấy và tôi sẽ không có kết quả nghia là sao.?". Nam nhìn Thịnh
"Chuyện này tôi không rõ. Cậu đưa số điện thoại đây có gì tôi sẽ tìm hiểu cho "
Anh đứng dậy "Cảm ơn cậu"
"Tôi làm chuyện này vì em ấy không phải cậu. Tôi muốn em ấy biết rõ ràng mọi chuyện. Để sau này không phải hối tiếc."
"Dù sao cũng cảm ơn. Thôi tôi về đây." Bước chân đi của anh không còn đàng hoàng như lúc tới nữa. Thay vào đó là từng bước đi nặng nề.
Anh rút điện thoại ra nhắn tin cho bé "Anh xin lỗi". Em đã xem nhưng không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất