Chương 3: Xóa bỏ hiểu lầm
Một mình cứ lang thang ngoài đường như thế. "Anh hứa là sẽ tốt với em. Không bỏ rơi em, vậy mà hôm nay anh đi chơi với bạn ạ. Bỏ rơi em"
... Nam lúc này mới cảm thấy lo lắng cho bé.
Câu chạy khắp nơi đi tìm bé. Tìm những nơi hai người hay đi chơi. Mà không thấy bé đâu.
.. Nam: Bé ơi em đâu rồi, em mau ra đây với anh đi. Đừng dọa anh, đừng làm anh sợ.
Cậu vừa chạy đi tìm vừa gọi bé ơi.
- Nam: Bé ơi, anh xin lỗi, em đang ở đâu. Em mau nghe điện thoại đi.
.. Bé muốn về nhà. Đi ngang qua đường thì ngất xỉu, Ngay trước xe ô tô, may là người ta phanh kịp.
Vì cả ngày hôm qua bé k ăn gì. Bệnh cũ lại tái phát,chân tay chày máu, kiệt sức. Lại thêm trời mưa
... Tài xế: Này em ơi có sao không. Tài xế bế bé lên đưa tới bệnh viện. Người cậu toàn vết thương.
Tài xế lục giỏ của Dương lấy điện thoại gọi cho Nam vì đây là số quan trong nhất. Lưu vị trí 1 nên a tài xế gọi cho Nam.
- Tài xế gọi Nam
- Nam: Alô bé ới, em đang ở đâu, em có sao không. Em ở chỗ nào anh tới đưa về. Bé bé....
- Tài xế:Này. Này... Có chỗ tôi nói không. Chủ nhân sđt này vừa bị té ngất xỉu. Trên nguỏi tiàn vết thương. Tôi đang trên đừơng đưa tới bệnh viện. A mau quá bệnh viên chợ rẫy đi.
"Bệnh viện sao, trên người toàn vết thương sao? Em làm sao vậy hả bé... Sao em cứ phải làm người ta lo lắng mãi thế. Anh sai rồi qua giờ anh giận em. Anh không nói chuyện với em. Sáng nay thấy em không khỏe rôi. Vậy mà anh khônb hề hỏi han em, dù chỉ một câu. Anh vô tâm quá"
Cậu phóng xe nhanh tới bệnh viện...
Trên đương đi bin tại nạn nhẹ. Chỉ chảy máu xíu thôi. Cậu vẫn tiêp tục chạy tiếp.
..
Tới bệnh viện: Cậu gọi cho bé
- Tài xế: khoa cấp cứu, phòng b203
.. Anh chạy nhanh lên tới phòng chờ bé tỉnh lại.
-Tài xế:Người cậu bị thương đấy, cậu mau đi xử lts vết thương trước đi.
-Nam:em không sao, cảm ơn anh.
.. Bác sĩ:Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân. Bệnh nhân bị thương nhiều chỗ, nên tránh đi lại nhiều.
Năm chạy vào nhìn bé nằm đó. Tay rồi chân đều băng bó trắng xóa. Cô ấy đang được ươc truyền máu...
- Nam: Em làm sao vậy, làm sao mà bị thương tới mức phải nằm đây. Sao em không nghe lời anh. Em có biết nghe tin em bị thuong anh lo như thế nào không? Trưa giờ cứ mãi chạy đi tìm em.
-Nam: anh xin lỗi, anh hơi nóng. Anh đây, em tìm amh mà. Anh phải tới chữ. Em có đau không?
-Dương: Anh tìm em làm gì? Anh đi về mà đi chơi với bạn gái anh đi..
- Nam:Vậy là em thấy anh nói chuyện với bạn anh. Ơ quán cà phê nên em tức giận à. Anh đi uông cà fê với bạn có gì đâu?
- Bé :lúc đó em đang bị thương em gọi cho anh không được. Gọi cho anh mấy chục cuộc anh không bắt máy. Cuối cùng lai đưa cho nhỏ kia bắt máy. Tại sao, tại sao a không nghe điện thoại của e.. Anh không quan tâm em, anh hứa bảo vệ em mà. Giờ anh lai bắt nạt em.
-Nam :Anh xin lỗi. Là anh sai rồi. Anh không nên đi chơi mà không nghe điện thoại của em. Anh không nên đề người khác nghe điện thoại của mình. Anh không nên la mắng em. Em đừng khóc nữa, anh xin em đó.
- Bé:Hic.. Sao sao tay anh lai bị thương thế kia.
- Nam : nãy vì lo cho em quá. Nên trên đường tới đây anh chạy nhanh gây tại nạn. Anh không sao?
_- pé:Anh phải băng bó vết thương trước rồi mới vào thăm em chứ. Vết thương nó nhiễm trùng thì sao.
"Nam nghiên đầu xuống nhìn vào đôi mắt bé còn đang khóc nhè vì lo cho anh"
-Nam: em quan tâm cho anh à, vây là hết giận a rồi à..
... Nam lúc này mới cảm thấy lo lắng cho bé.
Câu chạy khắp nơi đi tìm bé. Tìm những nơi hai người hay đi chơi. Mà không thấy bé đâu.
.. Nam: Bé ơi em đâu rồi, em mau ra đây với anh đi. Đừng dọa anh, đừng làm anh sợ.
Cậu vừa chạy đi tìm vừa gọi bé ơi.
- Nam: Bé ơi, anh xin lỗi, em đang ở đâu. Em mau nghe điện thoại đi.
.. Bé muốn về nhà. Đi ngang qua đường thì ngất xỉu, Ngay trước xe ô tô, may là người ta phanh kịp.
Vì cả ngày hôm qua bé k ăn gì. Bệnh cũ lại tái phát,chân tay chày máu, kiệt sức. Lại thêm trời mưa
... Tài xế: Này em ơi có sao không. Tài xế bế bé lên đưa tới bệnh viện. Người cậu toàn vết thương.
Tài xế lục giỏ của Dương lấy điện thoại gọi cho Nam vì đây là số quan trong nhất. Lưu vị trí 1 nên a tài xế gọi cho Nam.
- Tài xế gọi Nam
- Nam: Alô bé ới, em đang ở đâu, em có sao không. Em ở chỗ nào anh tới đưa về. Bé bé....
- Tài xế:Này. Này... Có chỗ tôi nói không. Chủ nhân sđt này vừa bị té ngất xỉu. Trên nguỏi tiàn vết thương. Tôi đang trên đừơng đưa tới bệnh viện. A mau quá bệnh viên chợ rẫy đi.
"Bệnh viện sao, trên người toàn vết thương sao? Em làm sao vậy hả bé... Sao em cứ phải làm người ta lo lắng mãi thế. Anh sai rồi qua giờ anh giận em. Anh không nói chuyện với em. Sáng nay thấy em không khỏe rôi. Vậy mà anh khônb hề hỏi han em, dù chỉ một câu. Anh vô tâm quá"
Cậu phóng xe nhanh tới bệnh viện...
Trên đương đi bin tại nạn nhẹ. Chỉ chảy máu xíu thôi. Cậu vẫn tiêp tục chạy tiếp.
..
Tới bệnh viện: Cậu gọi cho bé
- Tài xế: khoa cấp cứu, phòng b203
.. Anh chạy nhanh lên tới phòng chờ bé tỉnh lại.
-Tài xế:Người cậu bị thương đấy, cậu mau đi xử lts vết thương trước đi.
-Nam:em không sao, cảm ơn anh.
.. Bác sĩ:Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân. Bệnh nhân bị thương nhiều chỗ, nên tránh đi lại nhiều.
Năm chạy vào nhìn bé nằm đó. Tay rồi chân đều băng bó trắng xóa. Cô ấy đang được ươc truyền máu...
- Nam: Em làm sao vậy, làm sao mà bị thương tới mức phải nằm đây. Sao em không nghe lời anh. Em có biết nghe tin em bị thuong anh lo như thế nào không? Trưa giờ cứ mãi chạy đi tìm em.
-Nam: anh xin lỗi, anh hơi nóng. Anh đây, em tìm amh mà. Anh phải tới chữ. Em có đau không?
-Dương: Anh tìm em làm gì? Anh đi về mà đi chơi với bạn gái anh đi..
- Nam:Vậy là em thấy anh nói chuyện với bạn anh. Ơ quán cà phê nên em tức giận à. Anh đi uông cà fê với bạn có gì đâu?
- Bé :lúc đó em đang bị thương em gọi cho anh không được. Gọi cho anh mấy chục cuộc anh không bắt máy. Cuối cùng lai đưa cho nhỏ kia bắt máy. Tại sao, tại sao a không nghe điện thoại của e.. Anh không quan tâm em, anh hứa bảo vệ em mà. Giờ anh lai bắt nạt em.
-Nam :Anh xin lỗi. Là anh sai rồi. Anh không nên đi chơi mà không nghe điện thoại của em. Anh không nên đề người khác nghe điện thoại của mình. Anh không nên la mắng em. Em đừng khóc nữa, anh xin em đó.
- Bé:Hic.. Sao sao tay anh lai bị thương thế kia.
- Nam : nãy vì lo cho em quá. Nên trên đường tới đây anh chạy nhanh gây tại nạn. Anh không sao?
_- pé:Anh phải băng bó vết thương trước rồi mới vào thăm em chứ. Vết thương nó nhiễm trùng thì sao.
"Nam nghiên đầu xuống nhìn vào đôi mắt bé còn đang khóc nhè vì lo cho anh"
-Nam: em quan tâm cho anh à, vây là hết giận a rồi à..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất