Chương 13: Khoảng cách là gì?
Cả đêm đó sau khi Jinna nói hết những lời như vậy thì có lẽ cả hai sẽ phải có một khoảng cách nhất định nào đó dù không ít cũng không nhiều, mạnh ai nấy ngủ và chẳng ai ngủ chung với ai.
Đến sáng của ngày hôm sau, Jinna khó chịu vì ngủ không có nệm nên hơi bực bội. Nhưng chợt nhớ ra là đang ở nhà Nhã Uyên, vội vàng đi vào bếp nấu cháo cho nàng vì sợ nàng đói và phải ăn đúng cử để uống thuốc.
“Mình chưa có mua thuốc giảm đau cho cô ấy”
Loay hoay đứng nấu cháo và vặn lửa nhỏ lại rồi chạy đi mua thuốc cho nàng, biết bản thân sẽ có khoảng cách với nàng nhưng vì sức khỏe là quan trọng nhất nên luôn nhanh chân đi mua thuốc.
Còn nàng vẫn nằm ngủ vì lâu lâu mới có một ngày nghỉ như thế nên ngủ hơi lâu, tia nắng len lỏi qua mắt nàng làm nàng khó chịu dụi dụi nhưng vẫn không muốn mở mắt.
“Aizzz không muốn dậy chút nào”
Nàng ngọ nguậy trong chiếc mền nhỏ nhắn kia vô tình đụng phải chân đau làm nàng giật mình.
“Aaaa đauuu”
Cũng tự mình làm tự mình quậy nên đâu nói được ai, chợt nhận ra là cả đêm qua Jinna không lên phòng ngủ cùng với nàng.
“Em ấy giận mình bỏ về rồi hả”
Nhanh chân xuống giường với gương mặt còn say ke chưa tỉnh táo mà đi xuống cầu thang dưới nhà, nhìn xung quanh chẳng có bóng dáng Jinna đâu.
“Cún aaa~”
Giọng điệu vẫn y như vậy, nàng biết được em thích nàng nên càng mè nheo hơn để được cưng chiều.
“Người ta chỉ mới nói như vậy mà đã bỏ về rồi sao, chẳng kiên trì gì cả”
Đêm qua thật sự nàng có đứng hình ấy, nhưng bên trong nàng cũng có chút xao động với em rồi. Nhưng chưa dám xác nhận vì sợ sẽ chẳng đi đến đâu, chỉ là nàng cần thời gian xem thật sự nàng và Jinna có thật sự là của nhau hay không.
“Cún aaa~”
Vẫn gọi trong vô vọng nhưng có mùi cháo thơm nức mũi ở căn phòng bếp ấy làm nàng tiến đến xem.
“Nấu cháo rồi bỏ đi đâu vậy nè”
Nàng vì sợ cháy khét cháo chẳng còn ngon nữa nên đã tắt lửa đợi Jinna quay về, nhìn ngó xung quanh chẳng thấy nên gương mặt có chút buồn bã thất vọng.
“Lẽ nào em ấy đi về thật rồi...”
“Cô nè, em về rồi đây”
Nghe giọng ở ngoài cửa vọng vào bên trong, gương mặt còn buồn lúc nảy đã dần nở một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
“Em đi đâu vậy, lại còn nấu cháo chẳng tắt bếp”
“Em đi mua thuốc giảm đau cho cô,hôm qua không có mua. Còn cháo là em để lửa nhỏ nấu vậy cháo sẽ thấm gia vị hơn, để em vào em nêm lại”
Nàng ngồi ở ghế sofa nhìn Jinna nói chuyên chăm chú, nói đúng hơn là si mê luôn ấy chứ. Qua một đêm mà có thể thay đổi một con người nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn không để cho em biết được vì sợ em lại hi vọng nhiều điều từ nàng.
“Tôi còn tưởng em...”
“Em không có bỏ cô đi đâu, em hứa sẽ ở lại chăm sóc cô mà”
Nàng mãn nguyện ngồi im và chờ em bưng cháo ra cho mình, nhưng quên mất nàng chưa vệ sinh cá nhân gương mặt ngố ấy bây giờ mới nhận ra.
“Aizzz để đi vệ sinh cá nhân thôi”
Nàng rục rịch một cái là Jinna biết liền, thấy nàng đứng dậy chuẩn bị đi liền tiến lại nhanh chóng.
“Cô đi lên lầu đúng không? Để em dìu cô”
Nói dìu vậy chứ cô vừa ừ một tiếng là em đã bế cô lên trên tầng để vệ sinh cá nhân rồi.
“Nè em làm gì vậy”
“Chân cô người ta bảo không được đi tới lui nhiều nên em chỉ bế cô lên một tí thôi”
Gương mặt nàng lại vô thức như một quả cà chua mà đỏ lên không ngừng, tim cũng vậy mà hoạt động theo. Cái góc cạnh này chẳng thể đùa được, thật tuyệt vời. Nàng đã say nắng cái gương mặt và giọng nói này rồi nhưng chỉ là chưa có lên tiếng xác nhận về việc này với em mà thôi.
“Em đó...”
“Em làm sao...dù sao em cũng đã bảo là em thích cô rồi mà. Em thật sự rất thích cô”
Trời ơi, cái góc này và giọng nói này chỉ có duy nhất mỗi Nhã Uyên là nhận được hai cái đó mà thôi. Người như Jinna chẳng bao giờ nói ngọt ngào với ai cả nhưng vì nàng mà thay đổi thì đã biết sức ảnh hưởng của nàng ta đối với Jinna là như thế nào.
“Được rồi tôi thua em”
Nàng bây giờ có vẻ chiều theo ý em nhưng không quá lộ liễu mà thôi, coi như đã thích nhưng còn ngại ấy. Nàng ta chỉ là chưa có dám chắc chắn mà thôi, Jinna bế nàng đi từng bậc thang thì nàng luôn nhìn gương mặt ấy chẳng rời mắt.
“Giờ cô vào vệ sinh cá nhân đi, rồi ngồi ở đây. Tí em đem cháo và thuốc lên cho cô”
“Cảm ơn”
Khoái muốn chết mà bày đặt lạnh lùng vậy đó, nói có khoảng cách thì cũng chẳng đúng lắm. Có vẻ như là sau những lời mà Jinna đã thổ lộ nàng cũng cảm nhận được sự chân thành từ những lời nói ấy nên đêm qua đã có những suy nghĩ kĩ càng hơn, và sáng hôm nay những hành động và ánh mắt của nàng ta là kết quả của đêm qua đó.
Jinna cũng đi xuống bếp để lấy cháo và đem thuốc lên để nàng vừa ra là có cháo và thuốc ngay lập tức.
“Mình cảm nhận được cô ấy cũng đã bật đèn xanh thì phải, nhưng thôi khi nào cô ấy sẵn sàng thì tính không gượng ép là cách tốt nhất”
Vui vẻ với cái mặt phỡn ấy trong bếp vui sướng cỡ đó cơ mà, nên là tô cháo buổi sáng này dành hết tình yêu vào trong đó mà nấu nên vị nêm nếm khá ngon và bắt vị lắm.
“Đồ ăn của cô nương tới rồi đây”
Được cái cũng thú vị nên làm Nhã Uyên vui vẻ lắm.
“Chà nhìn ngon ha”
“Người nấu cũng ngon”
“Người nấu thì không dám ăn, nhưng tôi dám ăn cháo đó. Cái tên lưu manh nhà em đừng nghĩ tôi không nói rồi thả thính bắt cá nha”
Nàng vừa cầm cháo vừa nói hù cái tên lưu manh này, cũng vội đưa lên miệng nhưng lại quên thổi đã nóng trong môi nàng.
“Aaa nóng”
Jinna phản xạ nhanh lắm, vừa nghe đến như vậy
liền xà xuống cầm tô cháo trên tay nàng rồi thổi cho nguội lại.
“Em xin lỗi do còn nóng nên em bưng lên không kịp để nguội”
“Không sao, do tôi bất cẩn ấy mà”
Nhã Uyên mỉm cười rồi chỉ vào mũi của Jinna.
“Nhóc con đáng yêu lắm nhưng thật sự không phải lỗi em”
Ngọt cỡ này làm sao Jinna không càng ngày càng mê được, cái mũi đó chắc đang to ra hơn vì được nàng chạm vào.
Tô cháo đó nàng cũng lấy nhẹ nhàng lại từ tay Jinna rồi ăn một cách ngon lành.
“Nếu sau này có cơ hội hãy nấu những món ăn khác cho tôi nữa nha, tôi đợi đến ngày đó...”
Jinna mỉm cười nhanh nhảu đáp lại nàng.
“Được chứ, nhất định sẽ là như vậy”
Đến sáng của ngày hôm sau, Jinna khó chịu vì ngủ không có nệm nên hơi bực bội. Nhưng chợt nhớ ra là đang ở nhà Nhã Uyên, vội vàng đi vào bếp nấu cháo cho nàng vì sợ nàng đói và phải ăn đúng cử để uống thuốc.
“Mình chưa có mua thuốc giảm đau cho cô ấy”
Loay hoay đứng nấu cháo và vặn lửa nhỏ lại rồi chạy đi mua thuốc cho nàng, biết bản thân sẽ có khoảng cách với nàng nhưng vì sức khỏe là quan trọng nhất nên luôn nhanh chân đi mua thuốc.
Còn nàng vẫn nằm ngủ vì lâu lâu mới có một ngày nghỉ như thế nên ngủ hơi lâu, tia nắng len lỏi qua mắt nàng làm nàng khó chịu dụi dụi nhưng vẫn không muốn mở mắt.
“Aizzz không muốn dậy chút nào”
Nàng ngọ nguậy trong chiếc mền nhỏ nhắn kia vô tình đụng phải chân đau làm nàng giật mình.
“Aaaa đauuu”
Cũng tự mình làm tự mình quậy nên đâu nói được ai, chợt nhận ra là cả đêm qua Jinna không lên phòng ngủ cùng với nàng.
“Em ấy giận mình bỏ về rồi hả”
Nhanh chân xuống giường với gương mặt còn say ke chưa tỉnh táo mà đi xuống cầu thang dưới nhà, nhìn xung quanh chẳng có bóng dáng Jinna đâu.
“Cún aaa~”
Giọng điệu vẫn y như vậy, nàng biết được em thích nàng nên càng mè nheo hơn để được cưng chiều.
“Người ta chỉ mới nói như vậy mà đã bỏ về rồi sao, chẳng kiên trì gì cả”
Đêm qua thật sự nàng có đứng hình ấy, nhưng bên trong nàng cũng có chút xao động với em rồi. Nhưng chưa dám xác nhận vì sợ sẽ chẳng đi đến đâu, chỉ là nàng cần thời gian xem thật sự nàng và Jinna có thật sự là của nhau hay không.
“Cún aaa~”
Vẫn gọi trong vô vọng nhưng có mùi cháo thơm nức mũi ở căn phòng bếp ấy làm nàng tiến đến xem.
“Nấu cháo rồi bỏ đi đâu vậy nè”
Nàng vì sợ cháy khét cháo chẳng còn ngon nữa nên đã tắt lửa đợi Jinna quay về, nhìn ngó xung quanh chẳng thấy nên gương mặt có chút buồn bã thất vọng.
“Lẽ nào em ấy đi về thật rồi...”
“Cô nè, em về rồi đây”
Nghe giọng ở ngoài cửa vọng vào bên trong, gương mặt còn buồn lúc nảy đã dần nở một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
“Em đi đâu vậy, lại còn nấu cháo chẳng tắt bếp”
“Em đi mua thuốc giảm đau cho cô,hôm qua không có mua. Còn cháo là em để lửa nhỏ nấu vậy cháo sẽ thấm gia vị hơn, để em vào em nêm lại”
Nàng ngồi ở ghế sofa nhìn Jinna nói chuyên chăm chú, nói đúng hơn là si mê luôn ấy chứ. Qua một đêm mà có thể thay đổi một con người nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn không để cho em biết được vì sợ em lại hi vọng nhiều điều từ nàng.
“Tôi còn tưởng em...”
“Em không có bỏ cô đi đâu, em hứa sẽ ở lại chăm sóc cô mà”
Nàng mãn nguyện ngồi im và chờ em bưng cháo ra cho mình, nhưng quên mất nàng chưa vệ sinh cá nhân gương mặt ngố ấy bây giờ mới nhận ra.
“Aizzz để đi vệ sinh cá nhân thôi”
Nàng rục rịch một cái là Jinna biết liền, thấy nàng đứng dậy chuẩn bị đi liền tiến lại nhanh chóng.
“Cô đi lên lầu đúng không? Để em dìu cô”
Nói dìu vậy chứ cô vừa ừ một tiếng là em đã bế cô lên trên tầng để vệ sinh cá nhân rồi.
“Nè em làm gì vậy”
“Chân cô người ta bảo không được đi tới lui nhiều nên em chỉ bế cô lên một tí thôi”
Gương mặt nàng lại vô thức như một quả cà chua mà đỏ lên không ngừng, tim cũng vậy mà hoạt động theo. Cái góc cạnh này chẳng thể đùa được, thật tuyệt vời. Nàng đã say nắng cái gương mặt và giọng nói này rồi nhưng chỉ là chưa có lên tiếng xác nhận về việc này với em mà thôi.
“Em đó...”
“Em làm sao...dù sao em cũng đã bảo là em thích cô rồi mà. Em thật sự rất thích cô”
Trời ơi, cái góc này và giọng nói này chỉ có duy nhất mỗi Nhã Uyên là nhận được hai cái đó mà thôi. Người như Jinna chẳng bao giờ nói ngọt ngào với ai cả nhưng vì nàng mà thay đổi thì đã biết sức ảnh hưởng của nàng ta đối với Jinna là như thế nào.
“Được rồi tôi thua em”
Nàng bây giờ có vẻ chiều theo ý em nhưng không quá lộ liễu mà thôi, coi như đã thích nhưng còn ngại ấy. Nàng ta chỉ là chưa có dám chắc chắn mà thôi, Jinna bế nàng đi từng bậc thang thì nàng luôn nhìn gương mặt ấy chẳng rời mắt.
“Giờ cô vào vệ sinh cá nhân đi, rồi ngồi ở đây. Tí em đem cháo và thuốc lên cho cô”
“Cảm ơn”
Khoái muốn chết mà bày đặt lạnh lùng vậy đó, nói có khoảng cách thì cũng chẳng đúng lắm. Có vẻ như là sau những lời mà Jinna đã thổ lộ nàng cũng cảm nhận được sự chân thành từ những lời nói ấy nên đêm qua đã có những suy nghĩ kĩ càng hơn, và sáng hôm nay những hành động và ánh mắt của nàng ta là kết quả của đêm qua đó.
Jinna cũng đi xuống bếp để lấy cháo và đem thuốc lên để nàng vừa ra là có cháo và thuốc ngay lập tức.
“Mình cảm nhận được cô ấy cũng đã bật đèn xanh thì phải, nhưng thôi khi nào cô ấy sẵn sàng thì tính không gượng ép là cách tốt nhất”
Vui vẻ với cái mặt phỡn ấy trong bếp vui sướng cỡ đó cơ mà, nên là tô cháo buổi sáng này dành hết tình yêu vào trong đó mà nấu nên vị nêm nếm khá ngon và bắt vị lắm.
“Đồ ăn của cô nương tới rồi đây”
Được cái cũng thú vị nên làm Nhã Uyên vui vẻ lắm.
“Chà nhìn ngon ha”
“Người nấu cũng ngon”
“Người nấu thì không dám ăn, nhưng tôi dám ăn cháo đó. Cái tên lưu manh nhà em đừng nghĩ tôi không nói rồi thả thính bắt cá nha”
Nàng vừa cầm cháo vừa nói hù cái tên lưu manh này, cũng vội đưa lên miệng nhưng lại quên thổi đã nóng trong môi nàng.
“Aaa nóng”
Jinna phản xạ nhanh lắm, vừa nghe đến như vậy
liền xà xuống cầm tô cháo trên tay nàng rồi thổi cho nguội lại.
“Em xin lỗi do còn nóng nên em bưng lên không kịp để nguội”
“Không sao, do tôi bất cẩn ấy mà”
Nhã Uyên mỉm cười rồi chỉ vào mũi của Jinna.
“Nhóc con đáng yêu lắm nhưng thật sự không phải lỗi em”
Ngọt cỡ này làm sao Jinna không càng ngày càng mê được, cái mũi đó chắc đang to ra hơn vì được nàng chạm vào.
Tô cháo đó nàng cũng lấy nhẹ nhàng lại từ tay Jinna rồi ăn một cách ngon lành.
“Nếu sau này có cơ hội hãy nấu những món ăn khác cho tôi nữa nha, tôi đợi đến ngày đó...”
Jinna mỉm cười nhanh nhảu đáp lại nàng.
“Được chứ, nhất định sẽ là như vậy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất