Chương 17: Hai người bọn họ là một đôi
Nghe thấy giọng điệu của Phó Tuyển Trăn tự nhiên như vậy, Thẩm Hạo Hi phút chốc ngây người.
Cuối cùng cậu mới phản ứng được, thái độ của Phó Tuyển Trăn đối với cậu hình như có chút không giống so với những người khác.
Thế nhưng cậu không dám suy nghĩ nhiều về hàm ý của việc Phó Tuyển Trăn đối với mình khác biệt. Bởi vì chút khác biệt này vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, đó chính là kiểu tình bạn giữa nam sinh.
Những người đang yêu đơn phương rất dễ sinh ra một loại ám chỉ "Đối tượng yêu thầm cũng đối xử đặc biệt với họ" —— tìm cớ cho hành vi của người kia để thỏa mãn suy nghĩ của bản thân.
Nhưng mà loại ám chỉ này chỉ là ý nghĩ mong muốn đơn phương thôi, cho dù có thể khiến trái tim mình ngọt ngào hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là lừa mình dối người, cuối cùng khi sự thật bị bại lộ thì lại càng đau đớn.
Tự nhắc nhở chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, Thẩm Hạo Hi cuối cùng cũng ép được những suy nghĩ màu hồng đang rục rà rục rịch kia xuống.
Tiện thể ở trong lòng ghét bỏ bản thân, người ta coi mi là bạn bè, mi lại bởi vì cái này mà bắt đầu hiểu lầm, không biết xấu hổ, phi.
Thẩm Hạo Hi ghét bỏ chính mình xong, đầu cậu nhanh chóng chuyển về chế độ suy nghĩ "bình thường", nếu Phó Tuyển Trăn chưa ăn cơm tối, có lẽ Lệ Tuyên cùng Lâm Văn cũng chưa ăn, cậu hỏi: "Bốn người cùng ăn?"
Phó Tuyển Trăn: "Bọn họ đã ăn rồi, bữa cơm này chỉ có hai chúng ta."
Những suy nghĩ màu hồng vừa mới bị Thẩm Hạo Hi ép xuống kia bởi vì ba chữ "Hai chúng ta" này, lại một lần rục rịch muốn chui ra ngoài.
Cậu còn chưa kịp đè xuống, đã thấy Phó Tuyển Trăn lấy ra một cái khẩu trang, bởi vì động tác này của Phó Tuyển Trăn mà Thẩm Hạo Hi vừa nảy ra mấy ý nghĩ kiều diễm lập tức bị dọa bay đến chín tầng mây xanh, cậu có chút khó khăn lên tiếng: "Trăn ca, anh... sẽ không phải là dự định đi ra ngoài ăn nhỉ."
Tuy rằng Phó Tuyển Trăn điệu thấp đóng phim, thế nhưng fan hâm mộ cũng không ít, lỡ như anh ở trên đường bị fan nhận ra, bọn họ đây không phải là muốn chạy thi cùng fan à?!
Đáng sợ hơn chính là, tin tức Phó Tuyển Trăn ở đây một khi truyền đi, từ ngày mai thành phố này sẽ có rất nhiều fan hâm mộ mà đến, có thể gây ảnh hưởng đối với đoàn phim của họ.
Phó Tuyển Trăn hỏi ngược lại: "Không đi ra ngoài ăn thì còn có thể ăn ở đâu?"
Anh hiểu Thẩm Hạo Hi lo lắng, an ủi nói: "Yên tâm đi, không có fan hâm mộ nào biết về hành trình của tôi, hơn nữa tôi lại không trang điểm, còn đeo khẩu trang, như vậy sẽ không ai nhận ra đâu."
Thẩm Hạo Hi: "..." Anh sợ là có hiểu lầm đối với mị lực của bản thân rồi.
Phó Tuyển Trăn thấy Thẩm Hạo Hi vẫn mang bộ dạng không tin, lại bổ sung một câu: "Thật đấy, tôi cũng không phải kiểu người luôn xuất hiện trước mắt công chúng, ngày thường lúc không làm việc, liền đeo khẩu trang ra ngoài, từ trước đến nay chưa bị ai nhận ra cả."
Thẩm Hạo Hi nửa tin nửa ngờ, so với lưu lượng đang "hot", mức độ lộ diện của Phó Tuyển Trăn quả thật là không cao, chỉ là này không có nghĩa là anh ít fan a!
Phó Tuyển Trăn cao 1,86 mét, ở trong đám đông đã đủ làm người khác chú ý, fan bình thường chỉ cần không mù thì đều có thể nhận ra mới đúng chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phó Tuyển Trăn, cậu lại có chút không chắc chắn.
Thôi, tạm thời tin tưởng anh ấy một lần, đi ra ngoài ăn liền đi ra ngoài ăn.
"Anh chờ em một chút, em trở về thay giày." Thẩm Hạo Hi cầm lấy trà sữa cùng ống hút, xoay người chuẩn bị đi trở về.
Phó Tuyển Trăn đảo mắt qua mái tóc ướt đẫm của cậu: "Vẫn còn sớm, đừng vội, cậu nhớ sấy khô tóc trước đi."
Lời này của Phó Tuyển Trăn giống hệt như mấy lời cha cậu hay càm ràm, nên Thẩm Hạo Hi cũng không quay đầu lại, theo bản năng trả lời: "Biết rồi a~~ "
Âm cuối kéo dài của Thẩm Hạo Hi rơi vào trong tai Phó Tuyển Trăn, làm cho anh có loại ảo giác Thẩm Hạo Hi đang làm nũng với chính mình.
Thấy Thẩm Hạo Hi đã biến mất ở cửa, một lát sau anh mới hoàn hồn.
Nhìn ra được, Thẩm Hạo Hi ở nhà, chắc cũng được người lớn nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Thẩm Hạo Hi nói đổi giày thật sự cũng chỉ là đổi giày, sau đó đứng trước gương sấy khô đầu tóc, xác định quần áo mình mặc không có gì không thích hợp, liền đi ra ngoài.
Phó Tuyển Trăn đã chuẩn bị đầy đủ, đeo khẩu trang ở ngoài cửa chờ cậu, hai người cùng đi thang máy xuống lầu, đến dưới lầu, Thẩm Hạo Hi hỏi anh: "Trăn ca, chúng ta đi ăn ở đâu?"
Phó Tuyển Trăn lấy điện thoại di động ra: "Tôi đã hỏi qua Lâm Văn, gần khách sạn có một khu phố thương mại, ở đó có một nhà hàng rất ngon, chúng ta đến đó đi."
J thị là thành phố điện ảnh, có tiếng tăm không nhỏ trên toàn quốc, chẳng qua lui tới nơi này đều là diễn viên, nhân viên công tác của đoàn phim, hoặc là du khách đến nơi này du lịch.
Cái phố thương mại kia chính là chuẩn bị cho những du khách phương xa đó, mà những du khách này, ngoại trừ người đến vì danh tiếng thành phố, đại đa số còn lại đều là fan theo đuổi minh tinh. Điều này có nghĩa, đến chỗ kia, Phó Tuyển Trăn có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.
Thẩm Hạo Hi thực sự rất muốn thuyết phục Phó Tuyển Trăn đổi ý, thế nhưng dựa trên nguyên tắc khách theo chủ, cậu không thể đem yêu cầu như vậy nói ra.
Phố thương mại cách khách sạn cũng không xa, hai người quyết định đi bộ tới.
Trời vừa nhá nhem tối, bên ngoài vẫn còn hơi nóng bốc lên, bởi vì đủ loại ánh đèn tỏa sáng lung linh trên đường phố mà có thể thấy được đâu đâu cũng toàn là người, lúc đầu Thẩm Hạo Hi còn có chút bận tâm, thế nhưng sau khi đi được một lúc, xác thực không có ai phát hiện ra người đeo khẩu trang đi cùng cậu là ảnh đế Phó Tuyển Trăn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu giống như rất lo lắng tôi sẽ bị nhận ra?" Giọng nói của Phó Tuyển Trăn từ trong khẩu trang truyền ra, rơi vào tai Thẩm Hạo Hi, nghe có chút rầu rĩ.
Thẩm Hạo Hi nhỏ giọng: "Đương nhiên rồi, nếu như bị nhận ra, mà chúng ta không kịp chạy, thì sẽ bị fan của anh trong ngoài ba tầng vây lại, như vậy sẽ vô cùng phiền phức."
Hai người vốn dĩ cách nhau một khoảng, nhưng Thẩm Hạo Hi sợ người qua đường nghe thấy bọn họ nói chuyện, chủ động tiến lại gần, khoảng cách của hai người hơi rút ngắn, Thẩm Hạo Hi nói xong, lập tức ngửi thấy được mùi sữa tắm nhàn nhạt mà lại quen thuộc.
Phó Tuyển Trăn vậy mà lại dùng cùng một nhãn hiệu, cùng một loại sữa tắm có hương thơm với cậu.
Phát hiện này làm cho Thẩm Hạo Hi không nhịn được giật mình.
Cậu và Phó Tuyển Trăn không chỉ có khẩu vị sữa chua cùng trà sữa giống nhau, mà ngay cả lựa chọn sữa tắm cũng giống nhau. Loại sở thích trùng hợp này, dù cho chỉ là trùng hợp, vẫn làm lòng cậu không khống chế được ngọt ngào.
Phó Tuyển Trăn: "Không đến mức như vậy."
"Làm sao lại không chứ." Thẩm Hạo Hi nghe thấy giọng nói của Phó Tuyển Trăn, tỉnh táo lại, nói tiếp, "Một đường đến đây, có không ít người đều nhìn về phía chúng ta."
"Bọn họ đều là nhìn cậu." Phó Tuyển Trăn giương mắt nhìn về phía mấy cô gái đang hướng ánh mắt về hai người bọn họ, nói, "Cậu rất đẹp."
Thẩm Hạo Hi nghe thấy câu nói phía sau kia của Phó Tuyển Trăn, lỗ tai bắt đầu không tự chủ được có chút nóng lên.
Mẹ ơi, người này nhìn qua lạnh lùng, sao lại giỏi ghẹo như vậy, cậu sắp chịu không nổi rồi.
Cũng may tố chất tâm lý của Thẩm Hạo Hi khá tốt, cuối cùng vẫn chịu nổi, nhưng được người mình thích khen như thế, cậu nhìn khuôn mặt của Phó Tuyển Trăn, cong cong khóe môi, khen lại: "Nói không chừng bọn họ đều là nhìn anh, dù đeo khẩu trang, anh vẫn đẹp trai cực kỳ."
Nói xong, cậu không nhịn được bồi thêm một câu: "Chúng ta như này, có tính là khen thương mại hay không?"
Phó Tuyển Trăn nghiêng đầu đi, đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài chăm chú nhìn Thẩm Hạo Hi: "Tôi đây là nói sự thật."
Bởi vì những lời này và ánh mắt sâu thẳm của Phó Tuyển Trăn, Thẩm Hạo Hi có chút choáng váng, trong lúc hoảng hốt cậu dường như nghe thấy Phó Tuyển Trăn cười nhẹ một tiếng, thế nhưng tiếng cười kia quá nhẹ, cách một lớp khẩu trang, rất nhanh bị nhấn chìm trong âm thanh hỗn loạn xung quanh.
Hẳn là ảo giác của mình đi, Thẩm Hạo Hi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nghiêm túc: "Em cũng nói sự thật."
"Ừ, bọn họ chính là đang nhìn hai chúng ta." Giọng nói của Phó Tuyển Trăn vang lên bên tai, lúc này Thẩm Hạo Hi nghe rõ ràng, trong lời kia xác thực có ý cười.
Những người qua đường quả thật đang nhìn bọn cậu, dù sao hai người đều cao hơn 1m8, trong đám người vốn đã đáng chú ý, Thẩm Hạo Hi lại có khuôn mặt đẹp trai như vậy, tuy rằng Phó Tuyển Trăn mang khẩu trang, những vẫn có thể nhìn ra là một đại soái ca.
Cả hai đều là tiêu điểm di động trong đám đông, bây giờ lại ghé sát vào nhau vừa nói vừa cười, muốn không làm người khác chú ý cũng khó.
Khi đang nói chuyện, có mấy cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi tiến lại gần bọn họ, đang vô cùng phấn chấn thảo luận cái gì đó, sau khi các cô thấy hai anh đẹp trai đi tới trước mặt mình, đôi mắt trực tiếp nhìn thẳng, tiếng cười đùa sôi nổi lập tức im bặt.
Đặc biệt ánh mắt của một cô gái trong đó từ đầu đến cuối đều đặt trên người Phó Tuyển Trăn, không che giấu được kích động cùng hưng phấn.
Khoảnh khắc Thẩm Hạo Hi nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, liền cảm thấy sâu sắc không ổn, tiếng chuông báo động trong lòng mãnh liệt vang lên.
Quả nhiên, khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần, cô gái kia rốt cuộc không nhịn được vọt tới, chặn trước mặt bọn họ, đôi mắt vẫn nhìn Phó Tuyển Trăn, lại có chút chần chờ, cẩn thận hỏi: "Cái kia, Phó ca, anh có thể kí tên cho em không?"
Quả nhiên là fan, lần này phiền phức rồi!
Trong khi Thẩm Hạo Hi đang vắt óc suy nghĩ cách giải quyết, lại nghe thấy Phó Tuyển Trăn bên cạnh nói: "Xin lỗi, có phải cô nhận lầm người rồi không?"
Trong giọng nói còn mang theo một loại cảm giác buồn bực và khó chịu khi đột nhiên bị quấy rầy.
Thẩm Hạo Hi liếc Phó Tuyển Trăn một cái, phát hiện khí chất cả người anh không biết từ lúc nào đã thay đổi, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt lộ ra ý bất mãn nồng đậm.
Cô gái kia vốn không chắc chắn lắm, Phó Tuyển Trăn vừa mở miệng, cô liền triệt để hoảng hốt: "Không, thật xin lỗi, là tôi nhận lầm người."
Phó Tuyển Trăn có vẻ hơi bất đắc dĩ, thở dài: "Thôi bỏ đi, mỗi lần tôi ra khỏi nhà đều có người nhận nhầm thành Phó Tuyển Trăn, không nghĩ tới đeo khẩu trang mà vẫn bị nhận sai, thực sự là..."
Thẩm Hạo Hi đột nhiên nhanh trí, nở nụ cười bất đắc dĩ với cô gái kia: "Thật xin lỗi, anh bạn này của tôi thực sự rất giống Phó ảnh đế, bị nhận sai hơi nhiều lần, bây giờ khi gặp phải chuyện như vậy liền nổi giận, thái độ có chút tiêu cực, cô đừng để trong lòng."
Cô gái lắc đầu, ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi, cuối cùng đỏ mặt chạy đi.
Đi lên vài bước, Thẩm Hạo Hi nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy cô gái phía sau.
"Cậu cũng quá kích động rồi, người kia rõ ràng không phải là Phó ảnh đế, đến tớ còn có thể nhìn ra, vậy mà cậu lại nhận sai."
"Thế nhưng dung mạo của anh ấy rất giống Phó ca a, hơn nữa trong nháy mắt tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy thật sự cho tớ cảm giác như Phó ca..." Cô gái kia cãi lại.
"Tớ chỉ là fan người qua đường của Phó ảnh đế cũng có thể nhìn ra anh ta không phải, aizz, trên người anh ta rõ ràng không có loại cảm giác cao lãnh kia của Phó ảnh đế được không? Nếu như là Phó ảnh đế, anh ta có thể mặt không thay đổi nhìn cậu, không cảm xúc nói, 'Thật xin lỗi, không ký' à, ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"... Cậu nói cũng đúng, trên người anh ấy thật sự không có loại khí chất kia của Phó ca, xem ra tớ cần phải trở lại ngẫm lại, tớ không xứng làm fan trung thành của Phó ảnh đế..."
Nghe thấy bọn họ còn thật sự bị lừa, Thẩm Hạo Hi: "..."
Đỉnh, như vậy mà cũng có thể được.
Tiếng thảo luận phía sau vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều theo khoảng cách ngày càng tăng, từ từ trở nên vụn vặt.
"Nhưng tiểu ca ca lộ mặt kia thật là đẹp, chân vừa dài vừa trắng lại vừa dễ nhìn, thật muốn hỏi Wechat của anh ấy."
"Muốn Wechat cái gì, các cậu chẳng lẽ không thấy hai người bọn họ là một đôi sao, rõ ràng như vậy..."
Thẩm Hạo Hi thính lực không tồi, một chữ không sót nghe hết toàn bộ, trong lòng:???!!!
Chúng tôi không phải!!! Chúng tôi không có!!!
Cô gái nhỏ, cơm có thể ăn nhiều, lời không thể nói lung tung a!!!
Cuối cùng cậu mới phản ứng được, thái độ của Phó Tuyển Trăn đối với cậu hình như có chút không giống so với những người khác.
Thế nhưng cậu không dám suy nghĩ nhiều về hàm ý của việc Phó Tuyển Trăn đối với mình khác biệt. Bởi vì chút khác biệt này vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, đó chính là kiểu tình bạn giữa nam sinh.
Những người đang yêu đơn phương rất dễ sinh ra một loại ám chỉ "Đối tượng yêu thầm cũng đối xử đặc biệt với họ" —— tìm cớ cho hành vi của người kia để thỏa mãn suy nghĩ của bản thân.
Nhưng mà loại ám chỉ này chỉ là ý nghĩ mong muốn đơn phương thôi, cho dù có thể khiến trái tim mình ngọt ngào hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là lừa mình dối người, cuối cùng khi sự thật bị bại lộ thì lại càng đau đớn.
Tự nhắc nhở chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, Thẩm Hạo Hi cuối cùng cũng ép được những suy nghĩ màu hồng đang rục rà rục rịch kia xuống.
Tiện thể ở trong lòng ghét bỏ bản thân, người ta coi mi là bạn bè, mi lại bởi vì cái này mà bắt đầu hiểu lầm, không biết xấu hổ, phi.
Thẩm Hạo Hi ghét bỏ chính mình xong, đầu cậu nhanh chóng chuyển về chế độ suy nghĩ "bình thường", nếu Phó Tuyển Trăn chưa ăn cơm tối, có lẽ Lệ Tuyên cùng Lâm Văn cũng chưa ăn, cậu hỏi: "Bốn người cùng ăn?"
Phó Tuyển Trăn: "Bọn họ đã ăn rồi, bữa cơm này chỉ có hai chúng ta."
Những suy nghĩ màu hồng vừa mới bị Thẩm Hạo Hi ép xuống kia bởi vì ba chữ "Hai chúng ta" này, lại một lần rục rịch muốn chui ra ngoài.
Cậu còn chưa kịp đè xuống, đã thấy Phó Tuyển Trăn lấy ra một cái khẩu trang, bởi vì động tác này của Phó Tuyển Trăn mà Thẩm Hạo Hi vừa nảy ra mấy ý nghĩ kiều diễm lập tức bị dọa bay đến chín tầng mây xanh, cậu có chút khó khăn lên tiếng: "Trăn ca, anh... sẽ không phải là dự định đi ra ngoài ăn nhỉ."
Tuy rằng Phó Tuyển Trăn điệu thấp đóng phim, thế nhưng fan hâm mộ cũng không ít, lỡ như anh ở trên đường bị fan nhận ra, bọn họ đây không phải là muốn chạy thi cùng fan à?!
Đáng sợ hơn chính là, tin tức Phó Tuyển Trăn ở đây một khi truyền đi, từ ngày mai thành phố này sẽ có rất nhiều fan hâm mộ mà đến, có thể gây ảnh hưởng đối với đoàn phim của họ.
Phó Tuyển Trăn hỏi ngược lại: "Không đi ra ngoài ăn thì còn có thể ăn ở đâu?"
Anh hiểu Thẩm Hạo Hi lo lắng, an ủi nói: "Yên tâm đi, không có fan hâm mộ nào biết về hành trình của tôi, hơn nữa tôi lại không trang điểm, còn đeo khẩu trang, như vậy sẽ không ai nhận ra đâu."
Thẩm Hạo Hi: "..." Anh sợ là có hiểu lầm đối với mị lực của bản thân rồi.
Phó Tuyển Trăn thấy Thẩm Hạo Hi vẫn mang bộ dạng không tin, lại bổ sung một câu: "Thật đấy, tôi cũng không phải kiểu người luôn xuất hiện trước mắt công chúng, ngày thường lúc không làm việc, liền đeo khẩu trang ra ngoài, từ trước đến nay chưa bị ai nhận ra cả."
Thẩm Hạo Hi nửa tin nửa ngờ, so với lưu lượng đang "hot", mức độ lộ diện của Phó Tuyển Trăn quả thật là không cao, chỉ là này không có nghĩa là anh ít fan a!
Phó Tuyển Trăn cao 1,86 mét, ở trong đám đông đã đủ làm người khác chú ý, fan bình thường chỉ cần không mù thì đều có thể nhận ra mới đúng chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phó Tuyển Trăn, cậu lại có chút không chắc chắn.
Thôi, tạm thời tin tưởng anh ấy một lần, đi ra ngoài ăn liền đi ra ngoài ăn.
"Anh chờ em một chút, em trở về thay giày." Thẩm Hạo Hi cầm lấy trà sữa cùng ống hút, xoay người chuẩn bị đi trở về.
Phó Tuyển Trăn đảo mắt qua mái tóc ướt đẫm của cậu: "Vẫn còn sớm, đừng vội, cậu nhớ sấy khô tóc trước đi."
Lời này của Phó Tuyển Trăn giống hệt như mấy lời cha cậu hay càm ràm, nên Thẩm Hạo Hi cũng không quay đầu lại, theo bản năng trả lời: "Biết rồi a~~ "
Âm cuối kéo dài của Thẩm Hạo Hi rơi vào trong tai Phó Tuyển Trăn, làm cho anh có loại ảo giác Thẩm Hạo Hi đang làm nũng với chính mình.
Thấy Thẩm Hạo Hi đã biến mất ở cửa, một lát sau anh mới hoàn hồn.
Nhìn ra được, Thẩm Hạo Hi ở nhà, chắc cũng được người lớn nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Thẩm Hạo Hi nói đổi giày thật sự cũng chỉ là đổi giày, sau đó đứng trước gương sấy khô đầu tóc, xác định quần áo mình mặc không có gì không thích hợp, liền đi ra ngoài.
Phó Tuyển Trăn đã chuẩn bị đầy đủ, đeo khẩu trang ở ngoài cửa chờ cậu, hai người cùng đi thang máy xuống lầu, đến dưới lầu, Thẩm Hạo Hi hỏi anh: "Trăn ca, chúng ta đi ăn ở đâu?"
Phó Tuyển Trăn lấy điện thoại di động ra: "Tôi đã hỏi qua Lâm Văn, gần khách sạn có một khu phố thương mại, ở đó có một nhà hàng rất ngon, chúng ta đến đó đi."
J thị là thành phố điện ảnh, có tiếng tăm không nhỏ trên toàn quốc, chẳng qua lui tới nơi này đều là diễn viên, nhân viên công tác của đoàn phim, hoặc là du khách đến nơi này du lịch.
Cái phố thương mại kia chính là chuẩn bị cho những du khách phương xa đó, mà những du khách này, ngoại trừ người đến vì danh tiếng thành phố, đại đa số còn lại đều là fan theo đuổi minh tinh. Điều này có nghĩa, đến chỗ kia, Phó Tuyển Trăn có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.
Thẩm Hạo Hi thực sự rất muốn thuyết phục Phó Tuyển Trăn đổi ý, thế nhưng dựa trên nguyên tắc khách theo chủ, cậu không thể đem yêu cầu như vậy nói ra.
Phố thương mại cách khách sạn cũng không xa, hai người quyết định đi bộ tới.
Trời vừa nhá nhem tối, bên ngoài vẫn còn hơi nóng bốc lên, bởi vì đủ loại ánh đèn tỏa sáng lung linh trên đường phố mà có thể thấy được đâu đâu cũng toàn là người, lúc đầu Thẩm Hạo Hi còn có chút bận tâm, thế nhưng sau khi đi được một lúc, xác thực không có ai phát hiện ra người đeo khẩu trang đi cùng cậu là ảnh đế Phó Tuyển Trăn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu giống như rất lo lắng tôi sẽ bị nhận ra?" Giọng nói của Phó Tuyển Trăn từ trong khẩu trang truyền ra, rơi vào tai Thẩm Hạo Hi, nghe có chút rầu rĩ.
Thẩm Hạo Hi nhỏ giọng: "Đương nhiên rồi, nếu như bị nhận ra, mà chúng ta không kịp chạy, thì sẽ bị fan của anh trong ngoài ba tầng vây lại, như vậy sẽ vô cùng phiền phức."
Hai người vốn dĩ cách nhau một khoảng, nhưng Thẩm Hạo Hi sợ người qua đường nghe thấy bọn họ nói chuyện, chủ động tiến lại gần, khoảng cách của hai người hơi rút ngắn, Thẩm Hạo Hi nói xong, lập tức ngửi thấy được mùi sữa tắm nhàn nhạt mà lại quen thuộc.
Phó Tuyển Trăn vậy mà lại dùng cùng một nhãn hiệu, cùng một loại sữa tắm có hương thơm với cậu.
Phát hiện này làm cho Thẩm Hạo Hi không nhịn được giật mình.
Cậu và Phó Tuyển Trăn không chỉ có khẩu vị sữa chua cùng trà sữa giống nhau, mà ngay cả lựa chọn sữa tắm cũng giống nhau. Loại sở thích trùng hợp này, dù cho chỉ là trùng hợp, vẫn làm lòng cậu không khống chế được ngọt ngào.
Phó Tuyển Trăn: "Không đến mức như vậy."
"Làm sao lại không chứ." Thẩm Hạo Hi nghe thấy giọng nói của Phó Tuyển Trăn, tỉnh táo lại, nói tiếp, "Một đường đến đây, có không ít người đều nhìn về phía chúng ta."
"Bọn họ đều là nhìn cậu." Phó Tuyển Trăn giương mắt nhìn về phía mấy cô gái đang hướng ánh mắt về hai người bọn họ, nói, "Cậu rất đẹp."
Thẩm Hạo Hi nghe thấy câu nói phía sau kia của Phó Tuyển Trăn, lỗ tai bắt đầu không tự chủ được có chút nóng lên.
Mẹ ơi, người này nhìn qua lạnh lùng, sao lại giỏi ghẹo như vậy, cậu sắp chịu không nổi rồi.
Cũng may tố chất tâm lý của Thẩm Hạo Hi khá tốt, cuối cùng vẫn chịu nổi, nhưng được người mình thích khen như thế, cậu nhìn khuôn mặt của Phó Tuyển Trăn, cong cong khóe môi, khen lại: "Nói không chừng bọn họ đều là nhìn anh, dù đeo khẩu trang, anh vẫn đẹp trai cực kỳ."
Nói xong, cậu không nhịn được bồi thêm một câu: "Chúng ta như này, có tính là khen thương mại hay không?"
Phó Tuyển Trăn nghiêng đầu đi, đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài chăm chú nhìn Thẩm Hạo Hi: "Tôi đây là nói sự thật."
Bởi vì những lời này và ánh mắt sâu thẳm của Phó Tuyển Trăn, Thẩm Hạo Hi có chút choáng váng, trong lúc hoảng hốt cậu dường như nghe thấy Phó Tuyển Trăn cười nhẹ một tiếng, thế nhưng tiếng cười kia quá nhẹ, cách một lớp khẩu trang, rất nhanh bị nhấn chìm trong âm thanh hỗn loạn xung quanh.
Hẳn là ảo giác của mình đi, Thẩm Hạo Hi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nghiêm túc: "Em cũng nói sự thật."
"Ừ, bọn họ chính là đang nhìn hai chúng ta." Giọng nói của Phó Tuyển Trăn vang lên bên tai, lúc này Thẩm Hạo Hi nghe rõ ràng, trong lời kia xác thực có ý cười.
Những người qua đường quả thật đang nhìn bọn cậu, dù sao hai người đều cao hơn 1m8, trong đám người vốn đã đáng chú ý, Thẩm Hạo Hi lại có khuôn mặt đẹp trai như vậy, tuy rằng Phó Tuyển Trăn mang khẩu trang, những vẫn có thể nhìn ra là một đại soái ca.
Cả hai đều là tiêu điểm di động trong đám đông, bây giờ lại ghé sát vào nhau vừa nói vừa cười, muốn không làm người khác chú ý cũng khó.
Khi đang nói chuyện, có mấy cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi tiến lại gần bọn họ, đang vô cùng phấn chấn thảo luận cái gì đó, sau khi các cô thấy hai anh đẹp trai đi tới trước mặt mình, đôi mắt trực tiếp nhìn thẳng, tiếng cười đùa sôi nổi lập tức im bặt.
Đặc biệt ánh mắt của một cô gái trong đó từ đầu đến cuối đều đặt trên người Phó Tuyển Trăn, không che giấu được kích động cùng hưng phấn.
Khoảnh khắc Thẩm Hạo Hi nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, liền cảm thấy sâu sắc không ổn, tiếng chuông báo động trong lòng mãnh liệt vang lên.
Quả nhiên, khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần, cô gái kia rốt cuộc không nhịn được vọt tới, chặn trước mặt bọn họ, đôi mắt vẫn nhìn Phó Tuyển Trăn, lại có chút chần chờ, cẩn thận hỏi: "Cái kia, Phó ca, anh có thể kí tên cho em không?"
Quả nhiên là fan, lần này phiền phức rồi!
Trong khi Thẩm Hạo Hi đang vắt óc suy nghĩ cách giải quyết, lại nghe thấy Phó Tuyển Trăn bên cạnh nói: "Xin lỗi, có phải cô nhận lầm người rồi không?"
Trong giọng nói còn mang theo một loại cảm giác buồn bực và khó chịu khi đột nhiên bị quấy rầy.
Thẩm Hạo Hi liếc Phó Tuyển Trăn một cái, phát hiện khí chất cả người anh không biết từ lúc nào đã thay đổi, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt lộ ra ý bất mãn nồng đậm.
Cô gái kia vốn không chắc chắn lắm, Phó Tuyển Trăn vừa mở miệng, cô liền triệt để hoảng hốt: "Không, thật xin lỗi, là tôi nhận lầm người."
Phó Tuyển Trăn có vẻ hơi bất đắc dĩ, thở dài: "Thôi bỏ đi, mỗi lần tôi ra khỏi nhà đều có người nhận nhầm thành Phó Tuyển Trăn, không nghĩ tới đeo khẩu trang mà vẫn bị nhận sai, thực sự là..."
Thẩm Hạo Hi đột nhiên nhanh trí, nở nụ cười bất đắc dĩ với cô gái kia: "Thật xin lỗi, anh bạn này của tôi thực sự rất giống Phó ảnh đế, bị nhận sai hơi nhiều lần, bây giờ khi gặp phải chuyện như vậy liền nổi giận, thái độ có chút tiêu cực, cô đừng để trong lòng."
Cô gái lắc đầu, ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi, cuối cùng đỏ mặt chạy đi.
Đi lên vài bước, Thẩm Hạo Hi nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy cô gái phía sau.
"Cậu cũng quá kích động rồi, người kia rõ ràng không phải là Phó ảnh đế, đến tớ còn có thể nhìn ra, vậy mà cậu lại nhận sai."
"Thế nhưng dung mạo của anh ấy rất giống Phó ca a, hơn nữa trong nháy mắt tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy thật sự cho tớ cảm giác như Phó ca..." Cô gái kia cãi lại.
"Tớ chỉ là fan người qua đường của Phó ảnh đế cũng có thể nhìn ra anh ta không phải, aizz, trên người anh ta rõ ràng không có loại cảm giác cao lãnh kia của Phó ảnh đế được không? Nếu như là Phó ảnh đế, anh ta có thể mặt không thay đổi nhìn cậu, không cảm xúc nói, 'Thật xin lỗi, không ký' à, ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"... Cậu nói cũng đúng, trên người anh ấy thật sự không có loại khí chất kia của Phó ca, xem ra tớ cần phải trở lại ngẫm lại, tớ không xứng làm fan trung thành của Phó ảnh đế..."
Nghe thấy bọn họ còn thật sự bị lừa, Thẩm Hạo Hi: "..."
Đỉnh, như vậy mà cũng có thể được.
Tiếng thảo luận phía sau vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều theo khoảng cách ngày càng tăng, từ từ trở nên vụn vặt.
"Nhưng tiểu ca ca lộ mặt kia thật là đẹp, chân vừa dài vừa trắng lại vừa dễ nhìn, thật muốn hỏi Wechat của anh ấy."
"Muốn Wechat cái gì, các cậu chẳng lẽ không thấy hai người bọn họ là một đôi sao, rõ ràng như vậy..."
Thẩm Hạo Hi thính lực không tồi, một chữ không sót nghe hết toàn bộ, trong lòng:???!!!
Chúng tôi không phải!!! Chúng tôi không có!!!
Cô gái nhỏ, cơm có thể ăn nhiều, lời không thể nói lung tung a!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất