He Cùng Ảnh Đế Thầm Mến

Chương 19: Cõng cậu trở về

Trước Sau
"Sự việc này xảy ra, chẳng bao lâu nữa tin tức của anh ta sẽ tràn ngập trên mạng, hình tượng thiết lập đối ngoại 'người đàn ông tốt các cô gái muốn lấy làm chồng' cũng coi như hoàn toàn sụp đổ." Phó Tuyển Trăn bình tĩnh phân tích.

Đối với loại diễn viên dựa vào tính cách thiết lập để hút fan như Quách Ý, thiết lập sụp đổ đồng nghĩa với việc người hâm mộ rời đi nghiêm trọng, dẫn tới nhân khí giảm sút, nếu như quan hệ xã hội không đúng chỗ, thì sự nghiệp diễn xuất của anh ta xem như là chấm dứt.

Thẩm Hạo Hi: "Mấy ngày nay Nhâm đ*o hẳn là nhức đầu lắm đây."

Bê bối này của Quách Ý gần như không có cách nào tẩy trắng, dưới tình huống còn có đủ thời gian điều chỉnh diễn viên, phỏng chừng đoàn phim cũng sẽ không giữ anh ta lại làm gánh nặng.

Cùng một lúc phải thay đổi hai vai phụ quan trọng, Nhâm Đông Hải có thể lại phải cùng với Tiêu Chương mở thử kính một lần nữa.

Ồ, cậu thiếu chút nữa quên mất, Hạ Ngữ không cần tham dự thử kính để diễn vai Diệp Tiên, nắm chắc mười phần.

Phó Tuyển Trăn: "Chuyện này kỳ thực rất dễ giải quyết, chỉ cần tuyển lại diễn viên là được."

Trong vòng tròn này nhiều người như vậy, tự nhiên có không ít người muốn tham gia vào lần tuyển chọn này của Nhâm Đông Hải, không còn Quách Ý thì còn có những người khác.

Một số đoàn phim thậm chí còn thảm hại hơn, quay được một nửa diễn viên xảy ra chuyện, tất cả các cảnh quay trước đó đều bị hủy bỏ, phải quay lại toàn bộ, bao nhiêu tiền bỏ ra cứ như vậy lãng phí vô ích.

Nếu là đoàn phim có vốn đầu tư ít, thì chỉ có thể trực tiếp giải tán.

Tình huống bay giờ của bọn họ ít nhất vẫn còn có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại.

Hai người cũng không bình luận nhiều về chuyện này, thứ nhất là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được kết quả, thứ hai bọn họ cùng Quách Ý cũng chỉ là sơ giao, không có gì để thảo luận, nên lo lắng chính là cao tầng đoàn phim.

Bởi vì cái tin tức này, những người đang lặn trong nhóm cũng bị nổ cho phải nổi lên, bắt đầu điên cuồng @nhân viên công tác kia dò hỏi tin tức có phải là thật hay không.

Nhân viên công tác:[ Đảm bảo là sự thật a, nếu không làm sao tôi dám nói trong nhóm ngay trước mặt anh ta như vậy. ]

Quả thật, từ nãy đến giờ đúng là không thấy Quách Ý xuất hiện.

Nhóm chat bởi vì chuyện này, đã có chút hỗn loạn, nhưng mọi người vẫn giữ tư cách đồng nghiệp, không thể đưa ra đánh giá đối với việc này, chẳng qua không thảo luận, không có nghĩa là không ăn dưa.

Không lâu sau, Hứa San San nói trong nhóm:[ Mọi ngươi xem Weibo chưa? Hình như có chuyện lớn xảy ra rồi. ]

Thẩm Hạo Hi ôm thái độ hiếu kỳ mở Weibo ra, chỉ thấy Quách Ý đã nằm chễm chệ trên top 1 hot search, hơn nữa bên cạnh tiêu đề "Quách Ý chen chân vào tình yêu của Tiết Dĩnh Dĩnh và Ngô Úy" còn ghi một chữ bạo.

Thẩm Hạo Hi đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, cậu ấn vào hot search, một blog đăng lên chín tấm ảnh cùng lúc, Thẩm Hạo Hi nhìn qua một chút, liền phát hiện những hình này đều là bằng chứng xác thực chính xác, là loại tẩy cũng không cách nào tẩy trắng.

Mà phía dưới khu bình luận của blog kia, chính là hiện trường thoát fan cỡ lớn quay lại dẫm một cước, bọn họ điên cuồng mắng chửi Quách Ý và Tiết Dĩnh Dĩnh, những từ ngữ thô tục nhất cũng lôi ra.

Fan bị bằng chứng xác thực này đập vào mặt, ngoài khiếp sợ thất vọng, tâm tình của đại đa số bọn họ đều vô cùng phẫn nộ.

Dù sao người mình hâm mộ lâu như vậy, hóa ra ở đời tư lại mang bộ mặt khác, khác một trời một vực so với hình tượng đàn ông tốt biểu hiện ra ngoài, điều này làm cho bọn họ có cảm giác mình bị lừa gạt.

Mặc dù biết tính cách của minh tinh ở trên màn ảnh cùng với ngoài đời thực có thể không hoàn toàn giống nhau, thế nhưng ít nhất vẫn phải có phẩm hạnh đoan chính đi!!!

Trước mắt hai người này một người bắt cá hai tay một người chen chân vào tình yêu của người khác, đúng lúc bị đánh bọc chặn lại.

Thẩm Hạo Hi từ hiện tượng xem bản chất, cậu trước đây không lâu cũng có nghe nói qua tin tức của Quách Ý và Tiết Dĩnh Dĩnh, thế nhưng Quách Ý vẫn còn có chút năng lực, tin đồn kia lập tức bị đè xuống, chút tiếng gió trực tiếp biến mất, mà đương sự quan trọng nhất Ngô Úy bây giờ hình như đang bế quan đóng phim, cho nên không hề biết chuyện này.

Hiện tại chuyện của Quách Ý cùng Tiết Dĩnh Dĩnh không chỉ bị chụp được, còn bị tung ra, chuyện xảy ra ngày hôm nay, khẳng định là có người sau lưng duỗi tay.

Quách Ý quá nửa là đắc tội với ai đó, mới làm cho đối phương trực tiếp xuống tay độc ác như vậy.

Phó Tuyển Trăn nhìn Thẩm Hạo Hi chăm chú xem điện thoại di động, đũa cũng không động, lên tiếng nhắc nhở: "Đồ ăn nguội rồi."



Thẩm Hạo Hi nghe thấy, lập tức tắt máy, tiếp tục ăn cơm.

Trong đầu của cậu không nhịn được nghĩ đến những lời thăm hỏi thân thích thô bỉ tràn đầy màn hình vừa rồi, trong lòng phiền muốn, theo bản năng than nhẹ một tiếng.

Thấy ánh mắt khó hiểu của Phó Tuyển Trăn nhìn về phía mình, Thẩm Hạo Hi cười đùa nói: "Sức chiến đấu của fan bây giờ thật đáng sợ, lời khó nghe gì cũng có thể mắng ra, phỏng chừng mấy tháng sau, liền đến phiên em bị fan của anh và Hạ Ngữ xâu xé. Trăn ca, anh có thể ám chỉ fan của anh một chút, khẩu hạ lưu tình hay không."

Phó Tuyển Trăn: "Không."

Thẩm Hạo Hi: "???"

Phó Tuyển Trăn: "Bọn họ có thể sẽ khí thế hung hăng đến, sau đó bởi vì thực lực của cậu mà yêu thích cậu, tự nhiên không cần tới tôi ám chỉ."

Thẩm Hạo Hi kinh hỉ, cười cười: "Đây là lần đầu tiên em đóng phim, Trăn ca xem trọng em như vậy, làm em thật áp lực nha."

"Tôi nhìn ra được, cậu rất thích hợp với việc đóng phim, chẳng qua có thể vẫn cần một người dẫn dắt." Phó Tuyển Trăn nói, "Ở phương diện diễn xuất tôi có thể tận lực giúp cậu, nếu buổi tối cậu rảnh, có thể tìm tôi đối diễn."

Thẩm Hạo Hi hai mắt sáng ngời, vui vẻ ra mặt: "Một lời đã định!"

Hai người gọi đồ ăn hơi nhiều, cũng may vẫn còn thời gian, hai người bọn họ vừa ăn vừa câu được câu không trò chuyện, cuối cùng cũng ăn được gần hết.

Thẩm Hạo Hi đứng lên định vặn khóa mở cửa, đột nhiên nghe thấy Phó Tuyển Trăn hỏi: "Tôi cõng cậu về?"

Cậu đặt tay trên tay nắm cửa chậm chạp không buông ra, hoảng hốt một hồi lâu, liền theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, em còn chưa tới mức không đi đường được."

Phó Tuyển Trăn đã đeo khẩu trang đi tới bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn chân của cậu một cái, ngồi xổm người xuống: "Lên đây đi, trong phim cũng phải cõng, coi như thích ứng trước."

Thẩm Hạo Hi: "..." Tại sao người này có thể tìm được lý do quang minh chính đại như thế?

Cậu kỳ thực có chút sợ đi ra ngoài như vậy, lại bị người ta nói hai người bọn họ là một đôi.

Nhưng mà nhìn tấm lưng rắn chắc của Phó Tuyển Trăn, cuống họng cậu lăn lăn, cuối cùng cũng không nói ra được lời từ chối.

Thẩm Hạo Hi đến tận bây giờ mới ý thức được, Phó Tuyển Trăn là người cậu thích, đối phương đối tốt với cậu, cậu căn bản là không chống cự được, cậu sẽ không tự chủ được muốn tới gần Phó Tuyển Trăn, cho dù biết rõ chính mình sẽ càng lún càng sâu, nhưng vẫn muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa.

Thôi, cậu vốn là hết thuốc chữa rồi.

Lại nói, chỉ là cõng một chút mà thôi, cũng không phải việc gì to tát, không có gì quan trọng, lúc mấy ông bạn cùng phòng thẳng tắp hồi đại học của cậu đùa giỡn nhau, còn cợt nhả quá phận hơn đây nhiều.

Bây giờ Thẩm Hạo Hi nghĩ lại mấy hành động lẳng lơ của bạn cùng phòng của cậu, vẫn cứ cảm thấy thập phần không vừa mắt.

Hiện tại một ít trai thẳng, rõ ràng lẳng lơ lên thì so với gay còn "cong" hơn.

Huống chi chân của cậu thật sự không thoải mái, người ta đã chủ động cho mượn lưng, ngu gì không lên.

Trong lòng nghĩ như thế, Thẩm Hạo Hi hơi chần chừ rồi nằm lên lưng Phó Tuyển Trăn, ngay sau đó, tay Phó Tuyển Trăn vòng qua đầu gối của cậu, vững vàng nhấc cậu lên.

Bởi vì lúc cõng lên động tác hơi lớn, nên vết thương ở bắp đùi Thẩm Hạo Hi không tránh được cọ xát với quần, đau đến mức cậu không nhịn được thở dốc.

Phó Tuyển Trăn nghe thấy tiếng hít thở của cậu, sức trên tay nhẹ đi, cẩn thận nâng cậu lên, hỏi: "Đau lắm hả?"

Thẩm Hạo Hi thành thật trả lời: "Hơi đau một chút, nhưng mà sau khi đỡ rồi thì không sao."

Phó Tuyển Trăn: "Không cần lo, tôi cõng rất vững."

Trong giọng nói mang theo ý động viên, chỉ là Thẩm Hạo Hi bởi vì bị đau nên không phát hiện ra.

Hai tay cậu đặt trên bả vai Phó Tuyển Trăn, giả vờ bâng khuơ cười nói: "Chúng ta như vậy đi ra ngoài, sẽ làm người khác chú ý."



Phó Tuyển Trăn: "Cậu vốn đã làm người khác chú ý."

Thẩm Hạo Hi nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Sự thực đúng như cậu dự đoán, từ khi hai người xuống lầu đến quầy thu ngân tính tiền cho đến khi rời khỏi quán ăn, ánh mắt những vị khách trong quán kia đều dính chặt trên người bọn họ.

Bởi vì tay của Phó Tuyển Trăn phải giữ nguyên động tác nâng cậu, cho nên tiền là Thẩm Hạo Hi trả, lúc ra ngoài cũng là cậu mở cửa.

Mà không biết một loạt hành động này rơi vào trong mắt quần chúng vây xem, lại có một loại cảm giác thân mật ám muội mơ hồ.

Sau khi ra khỏi quán cơm, người nhìn sang càng nhiều.

Tuy rằng Thẩm Hạo Hi bị vây quanh thành thói quen, thế nhưng ở trước công chúng được người khác cõng, vẫn là lần đầu, cậu thấy không ít ánh mắt tò mò nhìn tới, mặc dù trong lòng ám chỉ chính mình cứ coi những ánh mắt này như bình thường là được, nhưng vành tai lại khó giải thích được hơi hơi nóng lên, làm cho cậu ngượng ngùng muốn vùi đầu xuống không dám nhìn nữa.

Mọi việc chỉ sợ suy nghĩ nhiều, cậu bây giờ đúng thật là không làm ra được loại hờ hững như bình thường.

Phó Tuyển Trăn nhận ra động tác nhỏ của cậu, hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Phó Tuyển Trăn đi rất vững vàng, Thẩm Hạo Hi nằm trên lưng anh không cảm nhận được bất kỳ xóc nảy nào, đương nhiên sẽ không có cái gì không thoải mái.

Giọng nói của anh xuyên thấu qua khẩu trang, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, trong ban đêm huyên náo, rơi vào tai Thẩm Hạo Hi, như mang theo một luồng ôn nhu lưu luyến không nói rõ được bằng lời.

Rõ ràng không uống rượu, Thẩm Hạo Hi lại cảm thấy hình như mình say rồi. Cậu bị lời nói của Phó Tuyển Trăn làm cho đầu óc choáng váng, âm thanh bên ngoài và tầm mắt của người qua đường giống như hoàn toàn bị ngăn cách, sự ngượng ngùng trong lòng cũng từ từ biến mất, cậu nằm sấp xuống, gần như dán vào toàn bộ sau lưng Phó Tuyển Trăn, tiến đến bên tai Phó Tuyển Trăn, thấp giọng cười nói: "Không phải không thoải mái, chỉ là bị mọi người nhìn, cảm thấy hơi ngại."

Tay Phó Tuyển Trăn đột nhiên nắm chặt.

Thẩm Hạo Hi đang dựa vào bên tai anh nói chuyện, kèm theo giọng nói, còn có hô hấp ấm áp của cậu, thổi đến mức lỗ tai anh ngứa ngáy.

Đây là lần đầu tiên Phó Tuyển Trăn thấy một người thẹn thùng còn có thể thẳng thắn vô tư nói ra như vậy, trong lòng cảm thấy rất thú vị, khóe miệng bị che sau lớp khẩu trang cũng không tự chủ được giương lên.

Lúc hai người nói chuyện cách nhau rất gần, Thẩm Hạo Hi thậm chí có thể ngửi được trên cổ Phó Tuyển Trăn mùi sữa tắm nhàn nhạt, giống với mùi sữa tắm trên người cậu.

Rõ ràng hai người mới quen nhau chưa lâu, mà không hiểu sao cậu lại sinh ra ảo giác bọn họ đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Có thể là bầu không khí giữa hai người quá ấm áp tốt đẹp, Thẩm Hạo Hi ngửi mùi hương quanh quẩn xung quanh mình, không khỏi nảy ra một số ý nghĩ kỳ quái.

Phía xa xa đột nhiên truyền đến tiếng khóc to của bé gái, động tĩnh xuyên vào trong tai Thẩm Hạo Hi, làm cậu giật mình sực tỉnh, sau khi lấy lại tinh thần cậu liền bị ý nghĩ đáng sợ vừa rồi dọa đến mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng bóp chết trí tưởng tượng của mình, thuận tiện đem bản thân không có chí tiến thủ đánh chết tại chỗ.

Phó Tuyển Trăn người đàn ông này thực sự có độc!!! Cậu vừa rồi vậy mà bởi vì câu nói kia, đầu óc liền choáng váng, thiếu chút nữa động tình. Nếu như vừa rồi cậu còn tiếp tục mơ tưởng, thì thân thể kiểu gì cũng có phản ứng.

Có lúc, năng lực bổ não quá xuất chúng cũng là một loại phiền phức.

Cậu bây giờ đang kề sát trên lưng Phó Tuyển Trăn, nếu như xảy ra biến hóa gì, Phó Tuyển Trăn nhất định có thể trực tiếp cảm nhận được.

Thời điểm đó chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng.

Sợ chính mình lại nghĩ bậy nghĩ bạ, Thẩm Hạo Hi quyết định tìm một ít chuyện làm để dời lực chú ý.

Vì thế cậu tùy tiện nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu.

Người hát vô tình, người nghe hữu ý.

Phó Tuyển Trăn lắng nghe tiếng ngâm nga khe khẽ bên tai, chỉ cảm thấy từng giai điệu Thẩm Hạo Hi cất lên rơi vào trong lòng anh, đều tạo nên từng cơn sóng gợn.

Anh nghe được Thẩm Hạo Hi đang ngâm nga cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau