Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo
Chương 2
Hạ Duẫn lườm gã một cái, không lên tiếng.
Nhưng trong mắt Đầu khỉ thì cậu đang chấp nhận, "Nghĩ thoáng chút đi Hạ Giáo Hoa, duyên của cậu với nữ sinh cũng đâu có kém hắn, không cần thiết phải tranh với tên giáo thảo kia."
Gã dùng đũa chỉ một vòng những nữ sinh, "Oan ức nhất là tôi mới phải? Nữ thần tôi thầm mến đều hỏi tôi về cậu."
"Vương Chiêu Tuyết? Cậu ấy hỏi thăm tôi làm gì?"
"Em ấy muốn biết lúc nào thì quan hệ giữa cậu và Giang Chấp mới có thể chuyển biến tốt."
Hạ Duẫn nhất thời nghẹn cơm nghẹn trong cổ họng, ho khan một lúc lâu.
"Cậu nói cho cậu ấy biết đời này cũng không thể."
"Ồ", Đầu khỉ lấy điện thoại di động ra bắt đầu gõ chữ.
Hạ Duẫn nói đời này cũng không thể.
Quá trong chốc lát có tiếng tin nhắn vang lên, gã cúi đầu liếc nhìn, lập tức kích động đứng lên, hai mắt tỏa sáng.
"Đại ca! Anh là anh của em!" Đầu khỉ hận không thể leo lên người cậu, "Lần này anh nhất định phải giúp em!"
"Chuyện gì mà kích động như thế? Vương Chiêu Tuyết đồng ý quen cậu hả?"
"Không khác lắm, Chiêu Tuyết nói nếu như tôi có thể khuyên cậu tham gia chuyến du lịch, em ấy sẽ đồng ý đi xem phim với tôi!"
Hạ Duẫn kéo gã ngồi xuống, "Cậu yên tâm, liên quan đến đại sự cuộc đời của cậu tôi khẳng định sẽ đáp ứng."
"Có điều chuyến du lịch là cái gì? Có những ai đi? "
Đầu khỉ thấy hắn đồng ý càng là kích động đến mức mặt đỏ chót, "Tôi cũng không biết! Tôi trước tiên nói cho em ấy biết cậu đồng ý rồi!"
Ở bên khác nhà ăn, Diêu Bỉnh Thân lấy điện thoại di động xem cười không ngừng.
"Giang ca, bây giờ trong diễn đàn đều là ảnh của anh và Hạ Duẫn lúc nãy."
Liễu Siêu Nguyên bên cạnh cũng duỗi cổ đến gần, hai người tràn đầy kích động xem trò vui.
"Ai tôi nói mà, fan nữ hai ngươi cũng không ít, có thể đứng đầy tòa nhà mấy trăm tầng."
"Các cô ấy đánh cược vào học kì này hai người sẽ đánh một trận, còn nói cái gì mà không đánh thì không quen, đây là chuyện tốt."
"Nhóm nữ sinh này thật thú vị, quan hệ hai người như vậy mà có thể viết được cp văn!"
Hai người bọn họ mồm năm miệng mười phun tào, mà đương sự lại không có chút phản ứng nào, ung dung thong thả ăn đùi gà.
Diêu Bỉnh Thân học theo giọng điệu của các nữ sinh nói, "Đúng a, Giang Thần chúng ta là đẹp trai nhất! Rất xứng với Hạ Giáo Hoa!"
Liễu Siêu Nguyên ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, ra vẻ buồn nôn nhanh chóng né.
Náo nhiệt một hồi, Liễu Siêu Nguyên mới nhớ tới chính sự, mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Giang ca, anh đồng ý đi chuyến du lịch đó đi! Nhóm nữ sinh mỗi ngày đều giục em."
Giang Chấp thờ ơ không động lòng, "Không đi."
Diêu Bỉnh Thân cũng xua tay, "Giang ca sao có thể tham gia mấy cái hoạt động này, cậu đừng hòng mơ tưởng."
"Các cậu nhẫn tâm nhìn tôi bị một đám cọp cái bắt nạt sao?" Liễu Siêu Nguyên kêu rên.
"Cậu cũng gọi người ta là cọp cái rồi, người ta không thể đánh cậu một trận sao." Diêu Bỉnh Thân không quản hắn, "Tâm tư của các cô ấy cậu còn không biết sao? Đơn giản muốn nhân cơ hội làm quen với Giang ca thôi."
Liễu Siêu Nguyên ngẫm lại thấy cũng đúng.
Buổi chiều tiết đầu là tiết thể dục, Hoa Vinh vẫn luôn không chú trọng đến điều này, cho nên giáo viên thể dục cũng chỉ để mọi người chạy một vòng sân rồi giải tán.
Hạ Duẫn vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để ôm ấp, lại nghe có người gọi Giang Chấp đi chơi bóng, cậu suy nghĩ một chút, thừa dịp lúc chơi bóng ôm một chút là được.
Nhưng hệ thống nói yêu cầu ôm ấp này phải đúng tiêu chuẩn, không thể chỉ đưa cánh tay lên chạm một chút là được, nhưng nhiều người nhìn như thế sao có thể ra sức mà ôm người khác được.
Hạ Duẫn xoắn xuýt vô cùng, bọn Đầu khỉ gọi cậu lên mạng cậu cũng không qua, một mình tản bộ vòng quanh lớp học.
Đi ngang qua luống hoa bên cạnh, cậu nghe thấy có tiếng khóc.
"Hay là thôi đi! Hắn quá lạnh lùng, cậu hay thích một người khác dịu dàng hơn đi!"
"Nhưng, nhưng mà tớ không thể bỏ hắn được."
Âm thanh này nghe có chút quen tai!
Cậu vòng tới đối diện luống hoa, một nữ sinh tóc ngắn ngồi co rúm lại khóc nức nở, nữ sinh bên cạnh không ngừng an ủi cô ấy.
Là Triệu Hi.
Triệu Hi là con gái của nhà hàng xóm bên cạnh cậu, từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng được coi là một nửa thanh mai trúc mã, cậu khẳng định không thể nhìn nhỏ ấy chịu ủy khuất mà không quản.
"Chuyện gì xảy ra, ai bắt nạt cậu?" Cậu đi tới nhíu mày.
Triệu Hi thấy cậu đi tới liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, "Không có chuyện gì, chính là không hài lòng về kết quả học tập thôi."
Hạ Duẫn không hiểu, "Kết quả học tập không hài lòng có thể khóc như vậy sao? Vậy cậu cầm bức thư màu hồng trong tay làm gì?"
Triệu Hi mím môi không lên tiếng, Hạ Duẫn hỏi nữ sinh bên cạnh, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
Trương Dao ngẩng đầu, nam sinh đang ngược ánh sáng nhìn mình, nhìn thật kỳ quái.
Đây không phải là Hạ Duẫn sao? Triệu Hi thế mà lại quen biết Hạ Duẫn...
Nhìn nam sinh đẹp như vậy, lòng nhỏ liền mền nhũn, không để ý Triệu Hi ở bên cạnh nháy mắt, theo bản năng nói thật, "Cậu ấy vừa mới tỏ tình với Giang Chấp nhưng bị cự tuyệt."
Lại là Giang Chấp.
Hạ Duẫn nhíu chặt mày, cậu có thể tưởng tượng được cái bản mặt than kia của hắn lộ vẻ xem thường Triệu Hi như thế nào, cảnh tượng kia khiến người ta đau lòng biết bao.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Triệu Hi vội vàng nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, hắn không làm gì tôi, là tôi thích khóc thôi."
Hạ Duẫn không lên tiếng, quay đầu rời đi.
Trương Dao cảm thấy hồi hộp.
Nhỏ cảm thấy mình hình như đã gây họa rồi.
"Hi Hi, Hạ Duẫn sẽ không phải là đi tìm Giang Chấp chứ!"
Nhỏ thấy hối hận khi nói cho cậu ấy biết, quan hệ hai người vốn dĩ đã không tốt, lần này không phải là sẽ đánh nhau chứ!
Triệu Hi trao đổi ánh mắt với Trương Dao vội vã đuổi theo cậu, nhưng xoay người lại phát hiện không thấy người đâu.
Triệu Hi hoảng loạn, Hạ Duẫn rất tốt nhưng lại quá kích động, từ nhỏ đã vậy, một khi bướng lên ai cũng không thể cản được!
Nhỏ nhanh chóng chạy đến chỗ lớp học bên kia.
Hạ Duẫn bộc phát bất mãn tích lũy bất mãn cả ngày ra, cậu khí thế hùng hổ đi một vòng quanh sân luyện tập cũng không thấy người đâu, tiện tay lôi một bạn học, "Giang Chấp ở đâu?"
Nam sinh bị khí thế hung hổ của cậu dạo hết hồn, "Hình, hình như vào phòng thay đồ rồi."
Hệ thống phát hiện cậu đang phẫn nộ, vội vã khuyên bảo cậu, "Cậu đừng làm ầm quá mức! Cậu còn phải ôm hắn nữa đấy!"
"Ôm cái bánh, chính mi mới làm hỏng chuyện!"
Hạ Duẫn nhớ tới nhiệm vụ càng giận không chỗ xả, đi thẳng đến phòng thay đồ kéo cửa ra, bên trong chỉ có một mình Giang Chấp.
Giang Chấp mới vừa cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo ngắn tay đơn bạc, da dẻ tái nhợt, sống mũi cao tạo ra một góc tối trên mặt.
Nghe thấy tiếng động hắn ngẩng đầu, trong mắt hơi kinh ngạc.
Hạ Duẫn quay đầu lại đóng cửa lại.
"Chuyện Triệu Hi là sao chứ?"
"Triệu Hi là ai?"
Lời này vào tai Hạ Duẫn chính là hắn đang cố ý, cậu xông tới muốn đấm Giang Chấp một cái, cú đấm này mang đầy sức lực và đột ngột, cậu nắm chắc phần thắng, nhưng lúc sắp đánh tới mặt Giang Chấp lại bị ngăn lại.
Hạ Duẫn không chút do dự dơ tay trái lên, Giang Chấp trực tiếp túm lấy hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè chặt người lên tường, khí lực lớn đến kinh người.
Hạ Duẫn rất bối rối, cậu không nghĩ tới khí lức Giang Chấp lớn như vậy, mặc cho cậu giãy dụa ra sao vẫn không thoát được.
Giang Chấp cúi đầu ghé sát mặt cậu, trong mắt không nhìn rõ tâm tình.
Khoảng cách hai người rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng nhau, hô hấp phả lên mặt đối phương.
Hạ Duẫn liền nổi da gà.
"Cậu làm gì đó!"
Giang Chấp nhìn chằm chằm mắt cậu, như là đang quan sát.
"Hạ Duẫn, tại sao cậu lại ghét tôi đến như vậy?"
Thấy hắn biết rõ còn hỏi, Hạ Duẫn càng là tức giận hơn, "Bởi vì cậu là người khiến người khác thấy ghét."
Giọng điệu dữ dằn, gương mặt trắng noãn thoạt nhìn rất đàn hồi, tóc đỉnh đầu vì giận run mà dựng lên.
Nhưng càng không ngờ là, Giang Chấp không những không tức giận, trái lại nở nụ cười.
Tuy không muốn thừ nhận nhưng Giang Chấp thực sự rất đẹp trai, nụ cười này khiến Hạ Duẫn có chút hốt hoảng.
Hắn buông Hạ Duẫn ra, cân nhắc nói, "Nhưng tôi lại cảm thấy Hạ Giáo Hoa rất thú vị."
"Cậu còn dám nhắc đến vụ này!"
Cái danh hiệu Hạ Giáo Hoa này ai cũng có thể gọi nhưng chỉ có Giang không được gọi!
Hạ Duẫn cách không khí đánh tới, muốn đánh tới vai của hắn, hệ thống hoảng loạn, liều mạng ngăn cản cậu, "Kí chủ bình tĩnh đừng kích động! Tuyệt đối đừng quên mất nhiệm vụ ôm ấp! Hiện tại phòng thay đồ chỉ có hai người, là cơ hội tuyệt vời!"
"Vì nhân sinh sau này kí chủ vẫn nên ôm một chút đi! Nếu không ngày mai cậu sẽ chết!"
Chữ chết khiến xúc động trong người Hạ Duẫn tan biến, trong nháy mắt cậu liền tỉnh táo lại, nhưng mà người đã nhào qua, cậu liền quyết ôm lấy vai Giang Chấp, hoàn thành một cái ôm.
Ưu điểm lớn nhất của Hạ Duẫn là da mặt dày, nếu đã ôm liền ôm cho đủ, khi nào hệ thống không nói nhiệm vụ thành công cậu sống chết không buông tay.
"Mình đang ôm chó, mình đang ôm chó." Trong lòng cậu đang cố gắng thôi miên bản thân.
Có điều vóc dáng con chó này thật sự không tệ.
Giang Chấp ban đầu muốn né nhưng sau lại đứng im để cậu ôm, hắn cúi đầu nhìn cậu như bánh mè xửng dính trên người hắn, không thể nhịn được nữa nhắm mắt lại.
Hai người đều chỉ mặc áo ngắn tay, nhiệt độ đối phương qua lớp vải mỏng truyền tới, sợi tóc mềm mại cọ ở cổ hắn.
"Buông tay."
Hắn duỗi tay nắm chặt eo Hạ Duẫn, muốn kéo cậu ra.
Quần áo trên người Hạ Duẫn đơn bạc lại vì ôm hắn mà lộ ra một đoạn eo trắng như tuyết, tay Giang Chấp đưa ra trùng hợp đặt lên đấy.
Eo cậu rất nhỏ, cảm giác dẻo dai nhẵn nhụi.
Giang Chấp hoang mang, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Hạ Duẫn đang chờ thông báo hệ thống, lúc hệ thống thông báo được 5 điểm tích phân liền lập tức buông tay, cả người lùi về sau một đoạn dài.
Giang Chấp vừa ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt Hạ Duẫn đầy cảnh giác nhìn hắn, dường như bánh mè xửng vừa rồi là ảo giác của hắn vậy.
Hạ Duẫn chiếm được tích phân tâm trạng liền tốt lên, ngẩng đầu thấy sắc mặt Giang Chấp tối tăm không hiểu được, cậu quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đang muốn đi, hắn nghe thấy giọng nam trầm thấp.
"Ôm đủ rồi?"
Hạ Duẫn lúng túng xoa mũi, quay đầu lại chỉ thấy Giang Chấp đang cúi đầu mặc áo khoác học sinh.
Cậu mới là người cảm thấy oan ức đây, "Cậu cho rằng tôi nguyện ý ư, nếu không phải chơi đại mạo hiểm thua tôi cũng không đụng vào cậu!"
Giang Chấp ngừng động tác lại, "Chẳng trách."
Lúc này cửa phòng thay đồ đột nhiên bị phá tan, hai người quay đầu lại, chỉ thấy một đám nam sinh đứng vây quanh không dám vào.
"Hai người... Đây là đánh xong?" Đầu khỉ sờ sờ đầu.
Vừa nãy Triệu Hi vô cùng lo lắng tới tìm gã, nói Hạ Duẫn sắp đánh nhau với Giang Chấp, trên đường đi tình cờ gặp một nam sinh nói Hạ Duẫn hung hổ chạy tới phòng thay đồ chặn Giang Chấp lại, khiến gã sợ hãi nhanh chóng tập hợp một đám anh em lại, Liễu Siêu Nguyên nghe thấy được lại gọi không ít nam sinh đi cùng, hai nhóm người khí thế hung hổ đi đến phòng thay đồ.
Đoạn đường này quả thực sóng ngầm mãnh liệt, dẫn tới không ít người của lớp 7 chạy theo xem náo nhiệt tiện chuẩn bị can ngăn.
Kết quả, nhìn sắc mặt Hạ Duẫn... Cậu bị đánh?
Hạ Duẫn chủ động gây sự lại còn đánh thua, lúng túng sờ sờ mũi không lên tiếng.
Ngược lại Giang Chấp liếc hắn một cái, "Chúng tôi không đánh nhau."
Náo loạn cả nửa ngày kết quả lại là hiểu lầm, đám con trai có chút lúng túng nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ, đằng sau là đám nữ sinh, thấy bọn họ không đánh nhau đều thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là ai truyền tin tức vớ vẩn?
Tuy vấn đề trong tiết thể dục không lớn, nhưng có nhiêu người tụ tập lại vẫn khiến thầy giáo chú ý tới.
Đợi đến khi lên lớp, Ban Nhậm quét mắt nhìn cả lớp, dừng lại trên người Giang Chấp và Hạ Duẫn một lúc lâu.
Hai người kia, nhìn dáng vẻ cũng không giống như đánh nhau.
Nhưng không có lửa sao lại có khói, Ban Nhậm thầm ghi vào sổ chuyện này, theo nguyên tắc nhắc nhở vài câu, "Còn một tháng nữa là thi học kì rồi, các em phải chăm chỉ học tập, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến mấy việc vô dụng"
Cả lớp đều biết thầy giáo đang ám chỉ chuyện gì, ánh mắt họ đều dán lên người Giang Chấp và Hạ Duẫn.
Hạ Giáo Hoa yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ, da dẻ trắng đến mức như trong suốt, đẹp đến mức không giống người thường, nhưng lại có một đường viền sắc bén và sống mũi cao thẳng, nhìn liền biết là người không dễ chọc.
Lúc mới khai giảng một đống nữ sinh âm thầm phấn khích muốn nhìn bọn họ tương tác với nhau, ai ngờ quan hệ bọn họ lại có thể kém như vậy.
Hạ Duẫn mặc kệ ánh mắt mọi người, đầu cũng không them ngẩng lên, yên lặng nhẫn nại chịu đựng hệ thống ồn ào trong đầu.
"Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ trung cấp, thành công thu được 5 tích phân, mặt khác xét thấy vừa nãy Giang Chấp chủ động tiếp xúc da thịt với kí chủ, kí chủ được thưởng 2 điểm tích phân!"
"Nhiệm vụ sơ cấp còn có thể làm chồng không?"
"Có thể làm chồng mãi, mỗi ngày không giới hạn tích phân thu được."
Sớm biết vậy cậu sẽ không ôm hắn, trực tiếp sờ mấy lần là được rồi.
Đây cũng là vì cậu ghét Giang Chấp, nếu đối tượng nhiệm vụ thay đổi thành người khác, cậu có thể thoải mái sờ rồi!
Hạ Duẫn yên lặng tính toán, sắp được nghỉ rồi, cậu cần phải góp đủ tích phân trong hai tháng, nói xa hơn, sau khi tốt nghiệp lớp 12 đường ai nấy đi rồi, trong một năm này cậu nhất định phải gớp đủ tích phân cho cả đời.
Thật sự là gánh nặng đường xa.
Nhưng trong mắt Đầu khỉ thì cậu đang chấp nhận, "Nghĩ thoáng chút đi Hạ Giáo Hoa, duyên của cậu với nữ sinh cũng đâu có kém hắn, không cần thiết phải tranh với tên giáo thảo kia."
Gã dùng đũa chỉ một vòng những nữ sinh, "Oan ức nhất là tôi mới phải? Nữ thần tôi thầm mến đều hỏi tôi về cậu."
"Vương Chiêu Tuyết? Cậu ấy hỏi thăm tôi làm gì?"
"Em ấy muốn biết lúc nào thì quan hệ giữa cậu và Giang Chấp mới có thể chuyển biến tốt."
Hạ Duẫn nhất thời nghẹn cơm nghẹn trong cổ họng, ho khan một lúc lâu.
"Cậu nói cho cậu ấy biết đời này cũng không thể."
"Ồ", Đầu khỉ lấy điện thoại di động ra bắt đầu gõ chữ.
Hạ Duẫn nói đời này cũng không thể.
Quá trong chốc lát có tiếng tin nhắn vang lên, gã cúi đầu liếc nhìn, lập tức kích động đứng lên, hai mắt tỏa sáng.
"Đại ca! Anh là anh của em!" Đầu khỉ hận không thể leo lên người cậu, "Lần này anh nhất định phải giúp em!"
"Chuyện gì mà kích động như thế? Vương Chiêu Tuyết đồng ý quen cậu hả?"
"Không khác lắm, Chiêu Tuyết nói nếu như tôi có thể khuyên cậu tham gia chuyến du lịch, em ấy sẽ đồng ý đi xem phim với tôi!"
Hạ Duẫn kéo gã ngồi xuống, "Cậu yên tâm, liên quan đến đại sự cuộc đời của cậu tôi khẳng định sẽ đáp ứng."
"Có điều chuyến du lịch là cái gì? Có những ai đi? "
Đầu khỉ thấy hắn đồng ý càng là kích động đến mức mặt đỏ chót, "Tôi cũng không biết! Tôi trước tiên nói cho em ấy biết cậu đồng ý rồi!"
Ở bên khác nhà ăn, Diêu Bỉnh Thân lấy điện thoại di động xem cười không ngừng.
"Giang ca, bây giờ trong diễn đàn đều là ảnh của anh và Hạ Duẫn lúc nãy."
Liễu Siêu Nguyên bên cạnh cũng duỗi cổ đến gần, hai người tràn đầy kích động xem trò vui.
"Ai tôi nói mà, fan nữ hai ngươi cũng không ít, có thể đứng đầy tòa nhà mấy trăm tầng."
"Các cô ấy đánh cược vào học kì này hai người sẽ đánh một trận, còn nói cái gì mà không đánh thì không quen, đây là chuyện tốt."
"Nhóm nữ sinh này thật thú vị, quan hệ hai người như vậy mà có thể viết được cp văn!"
Hai người bọn họ mồm năm miệng mười phun tào, mà đương sự lại không có chút phản ứng nào, ung dung thong thả ăn đùi gà.
Diêu Bỉnh Thân học theo giọng điệu của các nữ sinh nói, "Đúng a, Giang Thần chúng ta là đẹp trai nhất! Rất xứng với Hạ Giáo Hoa!"
Liễu Siêu Nguyên ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, ra vẻ buồn nôn nhanh chóng né.
Náo nhiệt một hồi, Liễu Siêu Nguyên mới nhớ tới chính sự, mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Giang ca, anh đồng ý đi chuyến du lịch đó đi! Nhóm nữ sinh mỗi ngày đều giục em."
Giang Chấp thờ ơ không động lòng, "Không đi."
Diêu Bỉnh Thân cũng xua tay, "Giang ca sao có thể tham gia mấy cái hoạt động này, cậu đừng hòng mơ tưởng."
"Các cậu nhẫn tâm nhìn tôi bị một đám cọp cái bắt nạt sao?" Liễu Siêu Nguyên kêu rên.
"Cậu cũng gọi người ta là cọp cái rồi, người ta không thể đánh cậu một trận sao." Diêu Bỉnh Thân không quản hắn, "Tâm tư của các cô ấy cậu còn không biết sao? Đơn giản muốn nhân cơ hội làm quen với Giang ca thôi."
Liễu Siêu Nguyên ngẫm lại thấy cũng đúng.
Buổi chiều tiết đầu là tiết thể dục, Hoa Vinh vẫn luôn không chú trọng đến điều này, cho nên giáo viên thể dục cũng chỉ để mọi người chạy một vòng sân rồi giải tán.
Hạ Duẫn vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để ôm ấp, lại nghe có người gọi Giang Chấp đi chơi bóng, cậu suy nghĩ một chút, thừa dịp lúc chơi bóng ôm một chút là được.
Nhưng hệ thống nói yêu cầu ôm ấp này phải đúng tiêu chuẩn, không thể chỉ đưa cánh tay lên chạm một chút là được, nhưng nhiều người nhìn như thế sao có thể ra sức mà ôm người khác được.
Hạ Duẫn xoắn xuýt vô cùng, bọn Đầu khỉ gọi cậu lên mạng cậu cũng không qua, một mình tản bộ vòng quanh lớp học.
Đi ngang qua luống hoa bên cạnh, cậu nghe thấy có tiếng khóc.
"Hay là thôi đi! Hắn quá lạnh lùng, cậu hay thích một người khác dịu dàng hơn đi!"
"Nhưng, nhưng mà tớ không thể bỏ hắn được."
Âm thanh này nghe có chút quen tai!
Cậu vòng tới đối diện luống hoa, một nữ sinh tóc ngắn ngồi co rúm lại khóc nức nở, nữ sinh bên cạnh không ngừng an ủi cô ấy.
Là Triệu Hi.
Triệu Hi là con gái của nhà hàng xóm bên cạnh cậu, từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng được coi là một nửa thanh mai trúc mã, cậu khẳng định không thể nhìn nhỏ ấy chịu ủy khuất mà không quản.
"Chuyện gì xảy ra, ai bắt nạt cậu?" Cậu đi tới nhíu mày.
Triệu Hi thấy cậu đi tới liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, "Không có chuyện gì, chính là không hài lòng về kết quả học tập thôi."
Hạ Duẫn không hiểu, "Kết quả học tập không hài lòng có thể khóc như vậy sao? Vậy cậu cầm bức thư màu hồng trong tay làm gì?"
Triệu Hi mím môi không lên tiếng, Hạ Duẫn hỏi nữ sinh bên cạnh, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
Trương Dao ngẩng đầu, nam sinh đang ngược ánh sáng nhìn mình, nhìn thật kỳ quái.
Đây không phải là Hạ Duẫn sao? Triệu Hi thế mà lại quen biết Hạ Duẫn...
Nhìn nam sinh đẹp như vậy, lòng nhỏ liền mền nhũn, không để ý Triệu Hi ở bên cạnh nháy mắt, theo bản năng nói thật, "Cậu ấy vừa mới tỏ tình với Giang Chấp nhưng bị cự tuyệt."
Lại là Giang Chấp.
Hạ Duẫn nhíu chặt mày, cậu có thể tưởng tượng được cái bản mặt than kia của hắn lộ vẻ xem thường Triệu Hi như thế nào, cảnh tượng kia khiến người ta đau lòng biết bao.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Triệu Hi vội vàng nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, hắn không làm gì tôi, là tôi thích khóc thôi."
Hạ Duẫn không lên tiếng, quay đầu rời đi.
Trương Dao cảm thấy hồi hộp.
Nhỏ cảm thấy mình hình như đã gây họa rồi.
"Hi Hi, Hạ Duẫn sẽ không phải là đi tìm Giang Chấp chứ!"
Nhỏ thấy hối hận khi nói cho cậu ấy biết, quan hệ hai người vốn dĩ đã không tốt, lần này không phải là sẽ đánh nhau chứ!
Triệu Hi trao đổi ánh mắt với Trương Dao vội vã đuổi theo cậu, nhưng xoay người lại phát hiện không thấy người đâu.
Triệu Hi hoảng loạn, Hạ Duẫn rất tốt nhưng lại quá kích động, từ nhỏ đã vậy, một khi bướng lên ai cũng không thể cản được!
Nhỏ nhanh chóng chạy đến chỗ lớp học bên kia.
Hạ Duẫn bộc phát bất mãn tích lũy bất mãn cả ngày ra, cậu khí thế hùng hổ đi một vòng quanh sân luyện tập cũng không thấy người đâu, tiện tay lôi một bạn học, "Giang Chấp ở đâu?"
Nam sinh bị khí thế hung hổ của cậu dạo hết hồn, "Hình, hình như vào phòng thay đồ rồi."
Hệ thống phát hiện cậu đang phẫn nộ, vội vã khuyên bảo cậu, "Cậu đừng làm ầm quá mức! Cậu còn phải ôm hắn nữa đấy!"
"Ôm cái bánh, chính mi mới làm hỏng chuyện!"
Hạ Duẫn nhớ tới nhiệm vụ càng giận không chỗ xả, đi thẳng đến phòng thay đồ kéo cửa ra, bên trong chỉ có một mình Giang Chấp.
Giang Chấp mới vừa cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo ngắn tay đơn bạc, da dẻ tái nhợt, sống mũi cao tạo ra một góc tối trên mặt.
Nghe thấy tiếng động hắn ngẩng đầu, trong mắt hơi kinh ngạc.
Hạ Duẫn quay đầu lại đóng cửa lại.
"Chuyện Triệu Hi là sao chứ?"
"Triệu Hi là ai?"
Lời này vào tai Hạ Duẫn chính là hắn đang cố ý, cậu xông tới muốn đấm Giang Chấp một cái, cú đấm này mang đầy sức lực và đột ngột, cậu nắm chắc phần thắng, nhưng lúc sắp đánh tới mặt Giang Chấp lại bị ngăn lại.
Hạ Duẫn không chút do dự dơ tay trái lên, Giang Chấp trực tiếp túm lấy hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè chặt người lên tường, khí lực lớn đến kinh người.
Hạ Duẫn rất bối rối, cậu không nghĩ tới khí lức Giang Chấp lớn như vậy, mặc cho cậu giãy dụa ra sao vẫn không thoát được.
Giang Chấp cúi đầu ghé sát mặt cậu, trong mắt không nhìn rõ tâm tình.
Khoảng cách hai người rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng nhau, hô hấp phả lên mặt đối phương.
Hạ Duẫn liền nổi da gà.
"Cậu làm gì đó!"
Giang Chấp nhìn chằm chằm mắt cậu, như là đang quan sát.
"Hạ Duẫn, tại sao cậu lại ghét tôi đến như vậy?"
Thấy hắn biết rõ còn hỏi, Hạ Duẫn càng là tức giận hơn, "Bởi vì cậu là người khiến người khác thấy ghét."
Giọng điệu dữ dằn, gương mặt trắng noãn thoạt nhìn rất đàn hồi, tóc đỉnh đầu vì giận run mà dựng lên.
Nhưng càng không ngờ là, Giang Chấp không những không tức giận, trái lại nở nụ cười.
Tuy không muốn thừ nhận nhưng Giang Chấp thực sự rất đẹp trai, nụ cười này khiến Hạ Duẫn có chút hốt hoảng.
Hắn buông Hạ Duẫn ra, cân nhắc nói, "Nhưng tôi lại cảm thấy Hạ Giáo Hoa rất thú vị."
"Cậu còn dám nhắc đến vụ này!"
Cái danh hiệu Hạ Giáo Hoa này ai cũng có thể gọi nhưng chỉ có Giang không được gọi!
Hạ Duẫn cách không khí đánh tới, muốn đánh tới vai của hắn, hệ thống hoảng loạn, liều mạng ngăn cản cậu, "Kí chủ bình tĩnh đừng kích động! Tuyệt đối đừng quên mất nhiệm vụ ôm ấp! Hiện tại phòng thay đồ chỉ có hai người, là cơ hội tuyệt vời!"
"Vì nhân sinh sau này kí chủ vẫn nên ôm một chút đi! Nếu không ngày mai cậu sẽ chết!"
Chữ chết khiến xúc động trong người Hạ Duẫn tan biến, trong nháy mắt cậu liền tỉnh táo lại, nhưng mà người đã nhào qua, cậu liền quyết ôm lấy vai Giang Chấp, hoàn thành một cái ôm.
Ưu điểm lớn nhất của Hạ Duẫn là da mặt dày, nếu đã ôm liền ôm cho đủ, khi nào hệ thống không nói nhiệm vụ thành công cậu sống chết không buông tay.
"Mình đang ôm chó, mình đang ôm chó." Trong lòng cậu đang cố gắng thôi miên bản thân.
Có điều vóc dáng con chó này thật sự không tệ.
Giang Chấp ban đầu muốn né nhưng sau lại đứng im để cậu ôm, hắn cúi đầu nhìn cậu như bánh mè xửng dính trên người hắn, không thể nhịn được nữa nhắm mắt lại.
Hai người đều chỉ mặc áo ngắn tay, nhiệt độ đối phương qua lớp vải mỏng truyền tới, sợi tóc mềm mại cọ ở cổ hắn.
"Buông tay."
Hắn duỗi tay nắm chặt eo Hạ Duẫn, muốn kéo cậu ra.
Quần áo trên người Hạ Duẫn đơn bạc lại vì ôm hắn mà lộ ra một đoạn eo trắng như tuyết, tay Giang Chấp đưa ra trùng hợp đặt lên đấy.
Eo cậu rất nhỏ, cảm giác dẻo dai nhẵn nhụi.
Giang Chấp hoang mang, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Hạ Duẫn đang chờ thông báo hệ thống, lúc hệ thống thông báo được 5 điểm tích phân liền lập tức buông tay, cả người lùi về sau một đoạn dài.
Giang Chấp vừa ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt Hạ Duẫn đầy cảnh giác nhìn hắn, dường như bánh mè xửng vừa rồi là ảo giác của hắn vậy.
Hạ Duẫn chiếm được tích phân tâm trạng liền tốt lên, ngẩng đầu thấy sắc mặt Giang Chấp tối tăm không hiểu được, cậu quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đang muốn đi, hắn nghe thấy giọng nam trầm thấp.
"Ôm đủ rồi?"
Hạ Duẫn lúng túng xoa mũi, quay đầu lại chỉ thấy Giang Chấp đang cúi đầu mặc áo khoác học sinh.
Cậu mới là người cảm thấy oan ức đây, "Cậu cho rằng tôi nguyện ý ư, nếu không phải chơi đại mạo hiểm thua tôi cũng không đụng vào cậu!"
Giang Chấp ngừng động tác lại, "Chẳng trách."
Lúc này cửa phòng thay đồ đột nhiên bị phá tan, hai người quay đầu lại, chỉ thấy một đám nam sinh đứng vây quanh không dám vào.
"Hai người... Đây là đánh xong?" Đầu khỉ sờ sờ đầu.
Vừa nãy Triệu Hi vô cùng lo lắng tới tìm gã, nói Hạ Duẫn sắp đánh nhau với Giang Chấp, trên đường đi tình cờ gặp một nam sinh nói Hạ Duẫn hung hổ chạy tới phòng thay đồ chặn Giang Chấp lại, khiến gã sợ hãi nhanh chóng tập hợp một đám anh em lại, Liễu Siêu Nguyên nghe thấy được lại gọi không ít nam sinh đi cùng, hai nhóm người khí thế hung hổ đi đến phòng thay đồ.
Đoạn đường này quả thực sóng ngầm mãnh liệt, dẫn tới không ít người của lớp 7 chạy theo xem náo nhiệt tiện chuẩn bị can ngăn.
Kết quả, nhìn sắc mặt Hạ Duẫn... Cậu bị đánh?
Hạ Duẫn chủ động gây sự lại còn đánh thua, lúng túng sờ sờ mũi không lên tiếng.
Ngược lại Giang Chấp liếc hắn một cái, "Chúng tôi không đánh nhau."
Náo loạn cả nửa ngày kết quả lại là hiểu lầm, đám con trai có chút lúng túng nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ, đằng sau là đám nữ sinh, thấy bọn họ không đánh nhau đều thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là ai truyền tin tức vớ vẩn?
Tuy vấn đề trong tiết thể dục không lớn, nhưng có nhiêu người tụ tập lại vẫn khiến thầy giáo chú ý tới.
Đợi đến khi lên lớp, Ban Nhậm quét mắt nhìn cả lớp, dừng lại trên người Giang Chấp và Hạ Duẫn một lúc lâu.
Hai người kia, nhìn dáng vẻ cũng không giống như đánh nhau.
Nhưng không có lửa sao lại có khói, Ban Nhậm thầm ghi vào sổ chuyện này, theo nguyên tắc nhắc nhở vài câu, "Còn một tháng nữa là thi học kì rồi, các em phải chăm chỉ học tập, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến mấy việc vô dụng"
Cả lớp đều biết thầy giáo đang ám chỉ chuyện gì, ánh mắt họ đều dán lên người Giang Chấp và Hạ Duẫn.
Hạ Giáo Hoa yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ, da dẻ trắng đến mức như trong suốt, đẹp đến mức không giống người thường, nhưng lại có một đường viền sắc bén và sống mũi cao thẳng, nhìn liền biết là người không dễ chọc.
Lúc mới khai giảng một đống nữ sinh âm thầm phấn khích muốn nhìn bọn họ tương tác với nhau, ai ngờ quan hệ bọn họ lại có thể kém như vậy.
Hạ Duẫn mặc kệ ánh mắt mọi người, đầu cũng không them ngẩng lên, yên lặng nhẫn nại chịu đựng hệ thống ồn ào trong đầu.
"Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ trung cấp, thành công thu được 5 tích phân, mặt khác xét thấy vừa nãy Giang Chấp chủ động tiếp xúc da thịt với kí chủ, kí chủ được thưởng 2 điểm tích phân!"
"Nhiệm vụ sơ cấp còn có thể làm chồng không?"
"Có thể làm chồng mãi, mỗi ngày không giới hạn tích phân thu được."
Sớm biết vậy cậu sẽ không ôm hắn, trực tiếp sờ mấy lần là được rồi.
Đây cũng là vì cậu ghét Giang Chấp, nếu đối tượng nhiệm vụ thay đổi thành người khác, cậu có thể thoải mái sờ rồi!
Hạ Duẫn yên lặng tính toán, sắp được nghỉ rồi, cậu cần phải góp đủ tích phân trong hai tháng, nói xa hơn, sau khi tốt nghiệp lớp 12 đường ai nấy đi rồi, trong một năm này cậu nhất định phải gớp đủ tích phân cho cả đời.
Thật sự là gánh nặng đường xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất