Chương 10: Quyển 1 Chương 10
Diệp thị không thiếu một phần thiệp mời, ngày Diệp Hinh Nhiên nhận được, chỉ nhẹ nhàng cười một cái, phân phó xuống trợ lý chuẩn bị quà cưới. Biết gia chủ Âu Dương kết hôn là được rồi, còn việc người bạn đời của hắn tạm thời để đó, đến hôm đi rồi xem một cái là được.
Diệp thị trong một thời gian được tẩy trắng hoàn toàn đã bình thường trở lại vận hàng hoàn hảo, tất cả mọi việc đều là do công ty đối thủ vu oan, không hề liên quan đến công ty. Mọi việc quay lại như lúc đầu mà Diệp Hinh Nhiên cũng được yên vị trên băng ghế chủ tịch, không ai dám động vào cô ta, đưa được Diệp thị trở lại như này, đối với đám cổ đông ăn không làm chẳng động kia, không mất đi lợi ích là được rồi. Bác Văn đang ở chi nhánh sắp xếp lại công việc, trưa mới về, lúc đó hai người có thể ăn trưa cùng với nhau. Diệp Hinh Nhiên gọi thư ký, chuẩn bị một vài dự án phấn phó xuống rồi tiếp tục làm việc. Điện thoại trên bàn vang lên, Diệp Hinh Nhiên liếc mắt thấy một dãy số lạ hoắc, Diệp Hinh Nhiên mắc kệ, một lúc sau lại thấy gọi đến một cuộc, Diệp Hinh Nhiên giơ tay tắt máy, sau đó lại gọi đến một cuộc nữa. Cô ta bực mình, cầm điện thoại lên.
" Xin chào!" âm thanh trầm xuống biểu hiện sự tức giận của cô ta.
" Yo xin chào, bảo bối em không nhớ ra là tôi sao?"
" Anh là ai?"
" Aizzz thật đau lòng mà, em vậy mà quên đi khoảnh khắc ngọt ngào của chúng ta?"
Diệp Hinh Nhiên im lặng ba giây, sau khi xác nhận người gọi đến là ai, cô ta thầm cảnh giác, âm u nổi lên trong mắt.
" Anh gọi cho tôi làm gì?"
" Không có việc gì nha, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta có nên có một cuộc gặp không nhỉ?"
" A, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh, tốt nhất tránh xa tôi ra. Tôi không có ý định gặp mặt, anh cũng đừng dại dột mà đến tìm tôi!"
" Hưm.... em yêu em vẫn lạnh lùng như thế"
" Không phải lạnh lùng, là chán ghét anh thôi"
"... "
Diệp Hinh Nhiên tắt máy, lại gọi cho một người " Tra xem chủ số điện thoại này là ai"
" Được"
Buổi trưa sau khi Bác Văn quay về công ty, hai người đi ăn, Diệp Hinh Nhiên buổi chiều đặt lịch khám, ăn xong liền tự mình đi khám, Bác Văn phải quay về công ty.
Diệp Hinh Nhiên đến phòng khám nói triệu trứng, bác sĩ lại bảo cô ta đi siêu âm, cô ta không hiểu, sau đó nghe thấy bác sĩ nói cô ta có thai gần hai tháng, có thai....Tai cô ta ù đi, gần hai tháng hình như là lúc đó. Nhưng mà quay về cô ta đã uống thuốc tránh thai rồi mà, tại sao lưu lại được.
Bác sĩ thấy cô ta im lặng nghĩ là vui mừng quá mức không nói nên lời, sau đó lại thấy cô ta ngẩng đầu lên, nhìn mình tròng trọc, bác sĩ trong lòng sinh sợ hãi.
" Phá đi"
" Cô nói gì cơ"
" Phá đứa bé!"
Bác sĩ nhìn cô ta nghĩ ngợi điều gì sau đó sắp xếp lịch hẹn cho Diệp Hinh Nhiên, một tuần sau cô ta lại đến phá thai.
Diệp Hinh Nhiên như người mất hồn trở về nhà, Bác Văn cũng đã về, trên tay cầm thiệp mời Âu Dương Thụy gửi đến, hắn chưa mở ra xem. Bác Văn biết Âu Dương Thụy sắp tổ chức hôn lễ nhưng chưa nghe được tiếng gió về cô dâu, cầm thiệp mời về chưa kịp xem. Diệp Hinh Nhiên về nhà mặt tái mét, Bác Văn nhìn thấy trong lòng lo lắng nhưng nghĩ dạo gần đây vất vả nên chắc mệt mỏi
" Em đi khám về sao? Bác sĩ nói gì?"
"... Không sao, chỉ bị dạ dày một chút xíu, không đáng ngại."
" Được, em xem thiệp mời Âu Dương gia gửi đến chưa?"
Diệp Hinh Nhiên treo lên quần áo, đi ra ngoài rót một cốc nước lên uống, đưa tay cầm thiệp mời lên xem. Tức thì ly nước trên tay cô ta rơi xuống vỡ tanh bành, cả người Diệp Hinh Nhiên run rẩy lợi hại mặt hết trắng lại xanh, ngã bịch xuống sàn, miệng mấp máy không nói lên lời. Bác Văn đen mặt, cầm lấy thiệp mời, hắn cũng không khỏi lạnh cả người.
Trên cột vốn nên ghi tên bạn đời của Âu Dương Thụy đang hiển thị một cái tên khiến hắn và Diệp Hinh Nhiên đều không khỏi lo lắng lẫn chán ghét - Diệp Sở Ly.
Bác Văn cố gắng bình tĩnh nhưng trong lòng sự sỡ hãi bao lâu nay gã áp chế đang dần dần lan tràn mà gã vẫn không thể biết được. Bác Văn cố gắng bình tĩnh, kéo người phụ nữ đang ngồi dưới sàn run cầm cập kia lên, ấn cô ta lên ghế sofa, gã im lặng.
__________________
Diệp Sở Ly giờ này đang ở trong một cửa hàng lễ phục thử đồ cưới. Cái vụ cầu hôn kia à.....truyện kể rằng sau một hồi đưa đẩy tỉnh dậy Diệp Sở Ly phát hiện trên tay có thêm một chiếc nhẫn, sau đó anh chồng liền mở bản ghi âm chứng minh lời đồng ý của Diệp Sở Ly xen lẫn trong tiếng lép nhép ba ba ba khiến người đỏ mặt. Diệp Sở Ly bực mình, Âu Dương Thụy ăn một đạp, sau đó liền ngoan ngoãn được mấy ngày, sau mấy ngày hai người liền đi đăng ký kết hôn luôn rồi.
Diệp Sở Ly thử lễ phục đi ra, thấy ai kia đang ngồi trên ghế ngắm ngắm một đôi kẹp cà vạt. Diệp Sở Ly mới chợt nhớ ra cái kẹp mình mua khi trước.
" Quà khi trước em mua anh có biết là gì chưa?"
" Anh biết rồi, em bị tai nạn, lúc vào phòng cấp cứu còn cầm hộp quà, anh không thể không biết"
" Vậy giờ đâu rồi?"
" Anh cất ở một chỗ bí mật"
" Sao anh không dùng?"
" Đổi bằng tính mạng của em, anh không muốn mỗi lần đều nhớ đến dáng vẻ em lúc đó, rất đau"
" Ừm.....vậy mua cái mới vậy. Mua một cặp"
" Được!"
Hai người thử quần áo. Diệp Sở Ly không thích màu đen cho nên nà, anh Thụy phải đảm nhiệm màu đen rồi. Diệp Sở Ly vui vẻ cầm bộ lễ phục trắng khác đi vào phòng thử đổ, áo vừa cởi liền thấy ai đó đứng tựa tường nhìn mình cười cười. Diệp Sở Ly vội che lại người.
" Đi ra ngoài"
" Em che gì nha,có chỗ não mà anh chưa thấy đâu!"
" Thấy hết rồi cũng đi ra ngoài"
" Không muốn"
Âu Dương Thụy tiến đến ôm lấy Diệp Sở Ly từ đằng sau, áp người Diệp Sở Ly lên gương lớn. Mặt gương lạnh lẽo truyền nhiệt độ đến da Diệp Sở Ly khiến cậu dùng mình một cái, hai điểm nhỏ có dấu hiệu lạ thường, Âu Dương Thụy cười đến là mờ ám, một tay cầm tay Diệp Sở Ly áp lên gương, tay còn lại của Diệp Sở Ly đang bận chống đỡ cơ thể, Âu Dương Thụy xoay lại cằm Diệp Sở Ly hôn xuống. Không khí trong phòng thay đồ trở nên ám muội vang lên những tiếng lép nhép của môi lưỡi giao nhau. Diệp Sở Ly khuôn mặt đỏ bừng nhìn bản thân mình trong gương mà hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
" Ưm...a..anh đi ra"
" Không. Em có phản ứng rồi kìa"
" Đi ra ưm....ở đây có nhân viên cửa hàng..a"
" Không có, trong phòng bây giờ chỉ có hai người chúng ta thôi"
" Ban ngày tuyên d.....ư á..."
" Em đừng nên lãng phí sức lực vào chuyện này nữa, chúng ta còn việc khác cần làm nha, không giữ sức sẽ mệt đó"
".....Hưm....Anh cút đi"
_____________________
Nhân viên cửa hàng thật là hoang mang, ông chủ yêu cầu tất cả ra ngoài, lại còn khóa lại. Bên trong chỉ còn hai người a, làm sao mà mà....ý hình như chị nhân viên xinh đẹp đã ngộ ra một chân lý gì đó.
Một tiếng sau, Boss lớn bế phi nhân đi về, quần áo cũng không thử. Chị nhân viên nhìn ông chủ đi qua mà biết điều cúi đầu âm thầm bổ não một số tư thế, vào phòng lại thấy sao sạch sẽ quá dợ. Chả nữ nào không có gì xảy ra??? Chị nhân viên thật thất vọng, cứ tưởng được chứng kiến chiến trường kịch liệt chứ huhu.
( người ta xy ở trong phòng thử đồ với nhà vệ sinh chứ có ở bên ngoài đâu mà ngóng với chả chông hử con yêu)
_______________________
Diệp Hinh Nhiên sợ hãi cả ngày không dám ló mặt ra khỏi nhà, nhưng cô ta còn có một truyện quan trọng nữa phải làm. Nghiệt chủng trong bụng càng sớm xử lý càng tốt, cô ta không muốn có một ngày nó trở thành mối đe dọa cho cô ta. Diệp Hinh Nhiên đến bệnh viên phá thai. Cô ta vẫn luôn không biết người có tâm theo dõi cô ta và người yêu của cô ta cũng vô tình bắt gặp mà phát hiện ra một bí mật có khi cả đời này gã cũng không có cơ hội được biết.
Diệp thị trong một thời gian được tẩy trắng hoàn toàn đã bình thường trở lại vận hàng hoàn hảo, tất cả mọi việc đều là do công ty đối thủ vu oan, không hề liên quan đến công ty. Mọi việc quay lại như lúc đầu mà Diệp Hinh Nhiên cũng được yên vị trên băng ghế chủ tịch, không ai dám động vào cô ta, đưa được Diệp thị trở lại như này, đối với đám cổ đông ăn không làm chẳng động kia, không mất đi lợi ích là được rồi. Bác Văn đang ở chi nhánh sắp xếp lại công việc, trưa mới về, lúc đó hai người có thể ăn trưa cùng với nhau. Diệp Hinh Nhiên gọi thư ký, chuẩn bị một vài dự án phấn phó xuống rồi tiếp tục làm việc. Điện thoại trên bàn vang lên, Diệp Hinh Nhiên liếc mắt thấy một dãy số lạ hoắc, Diệp Hinh Nhiên mắc kệ, một lúc sau lại thấy gọi đến một cuộc, Diệp Hinh Nhiên giơ tay tắt máy, sau đó lại gọi đến một cuộc nữa. Cô ta bực mình, cầm điện thoại lên.
" Xin chào!" âm thanh trầm xuống biểu hiện sự tức giận của cô ta.
" Yo xin chào, bảo bối em không nhớ ra là tôi sao?"
" Anh là ai?"
" Aizzz thật đau lòng mà, em vậy mà quên đi khoảnh khắc ngọt ngào của chúng ta?"
Diệp Hinh Nhiên im lặng ba giây, sau khi xác nhận người gọi đến là ai, cô ta thầm cảnh giác, âm u nổi lên trong mắt.
" Anh gọi cho tôi làm gì?"
" Không có việc gì nha, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta có nên có một cuộc gặp không nhỉ?"
" A, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh, tốt nhất tránh xa tôi ra. Tôi không có ý định gặp mặt, anh cũng đừng dại dột mà đến tìm tôi!"
" Hưm.... em yêu em vẫn lạnh lùng như thế"
" Không phải lạnh lùng, là chán ghét anh thôi"
"... "
Diệp Hinh Nhiên tắt máy, lại gọi cho một người " Tra xem chủ số điện thoại này là ai"
" Được"
Buổi trưa sau khi Bác Văn quay về công ty, hai người đi ăn, Diệp Hinh Nhiên buổi chiều đặt lịch khám, ăn xong liền tự mình đi khám, Bác Văn phải quay về công ty.
Diệp Hinh Nhiên đến phòng khám nói triệu trứng, bác sĩ lại bảo cô ta đi siêu âm, cô ta không hiểu, sau đó nghe thấy bác sĩ nói cô ta có thai gần hai tháng, có thai....Tai cô ta ù đi, gần hai tháng hình như là lúc đó. Nhưng mà quay về cô ta đã uống thuốc tránh thai rồi mà, tại sao lưu lại được.
Bác sĩ thấy cô ta im lặng nghĩ là vui mừng quá mức không nói nên lời, sau đó lại thấy cô ta ngẩng đầu lên, nhìn mình tròng trọc, bác sĩ trong lòng sinh sợ hãi.
" Phá đi"
" Cô nói gì cơ"
" Phá đứa bé!"
Bác sĩ nhìn cô ta nghĩ ngợi điều gì sau đó sắp xếp lịch hẹn cho Diệp Hinh Nhiên, một tuần sau cô ta lại đến phá thai.
Diệp Hinh Nhiên như người mất hồn trở về nhà, Bác Văn cũng đã về, trên tay cầm thiệp mời Âu Dương Thụy gửi đến, hắn chưa mở ra xem. Bác Văn biết Âu Dương Thụy sắp tổ chức hôn lễ nhưng chưa nghe được tiếng gió về cô dâu, cầm thiệp mời về chưa kịp xem. Diệp Hinh Nhiên về nhà mặt tái mét, Bác Văn nhìn thấy trong lòng lo lắng nhưng nghĩ dạo gần đây vất vả nên chắc mệt mỏi
" Em đi khám về sao? Bác sĩ nói gì?"
"... Không sao, chỉ bị dạ dày một chút xíu, không đáng ngại."
" Được, em xem thiệp mời Âu Dương gia gửi đến chưa?"
Diệp Hinh Nhiên treo lên quần áo, đi ra ngoài rót một cốc nước lên uống, đưa tay cầm thiệp mời lên xem. Tức thì ly nước trên tay cô ta rơi xuống vỡ tanh bành, cả người Diệp Hinh Nhiên run rẩy lợi hại mặt hết trắng lại xanh, ngã bịch xuống sàn, miệng mấp máy không nói lên lời. Bác Văn đen mặt, cầm lấy thiệp mời, hắn cũng không khỏi lạnh cả người.
Trên cột vốn nên ghi tên bạn đời của Âu Dương Thụy đang hiển thị một cái tên khiến hắn và Diệp Hinh Nhiên đều không khỏi lo lắng lẫn chán ghét - Diệp Sở Ly.
Bác Văn cố gắng bình tĩnh nhưng trong lòng sự sỡ hãi bao lâu nay gã áp chế đang dần dần lan tràn mà gã vẫn không thể biết được. Bác Văn cố gắng bình tĩnh, kéo người phụ nữ đang ngồi dưới sàn run cầm cập kia lên, ấn cô ta lên ghế sofa, gã im lặng.
__________________
Diệp Sở Ly giờ này đang ở trong một cửa hàng lễ phục thử đồ cưới. Cái vụ cầu hôn kia à.....truyện kể rằng sau một hồi đưa đẩy tỉnh dậy Diệp Sở Ly phát hiện trên tay có thêm một chiếc nhẫn, sau đó anh chồng liền mở bản ghi âm chứng minh lời đồng ý của Diệp Sở Ly xen lẫn trong tiếng lép nhép ba ba ba khiến người đỏ mặt. Diệp Sở Ly bực mình, Âu Dương Thụy ăn một đạp, sau đó liền ngoan ngoãn được mấy ngày, sau mấy ngày hai người liền đi đăng ký kết hôn luôn rồi.
Diệp Sở Ly thử lễ phục đi ra, thấy ai kia đang ngồi trên ghế ngắm ngắm một đôi kẹp cà vạt. Diệp Sở Ly mới chợt nhớ ra cái kẹp mình mua khi trước.
" Quà khi trước em mua anh có biết là gì chưa?"
" Anh biết rồi, em bị tai nạn, lúc vào phòng cấp cứu còn cầm hộp quà, anh không thể không biết"
" Vậy giờ đâu rồi?"
" Anh cất ở một chỗ bí mật"
" Sao anh không dùng?"
" Đổi bằng tính mạng của em, anh không muốn mỗi lần đều nhớ đến dáng vẻ em lúc đó, rất đau"
" Ừm.....vậy mua cái mới vậy. Mua một cặp"
" Được!"
Hai người thử quần áo. Diệp Sở Ly không thích màu đen cho nên nà, anh Thụy phải đảm nhiệm màu đen rồi. Diệp Sở Ly vui vẻ cầm bộ lễ phục trắng khác đi vào phòng thử đổ, áo vừa cởi liền thấy ai đó đứng tựa tường nhìn mình cười cười. Diệp Sở Ly vội che lại người.
" Đi ra ngoài"
" Em che gì nha,có chỗ não mà anh chưa thấy đâu!"
" Thấy hết rồi cũng đi ra ngoài"
" Không muốn"
Âu Dương Thụy tiến đến ôm lấy Diệp Sở Ly từ đằng sau, áp người Diệp Sở Ly lên gương lớn. Mặt gương lạnh lẽo truyền nhiệt độ đến da Diệp Sở Ly khiến cậu dùng mình một cái, hai điểm nhỏ có dấu hiệu lạ thường, Âu Dương Thụy cười đến là mờ ám, một tay cầm tay Diệp Sở Ly áp lên gương, tay còn lại của Diệp Sở Ly đang bận chống đỡ cơ thể, Âu Dương Thụy xoay lại cằm Diệp Sở Ly hôn xuống. Không khí trong phòng thay đồ trở nên ám muội vang lên những tiếng lép nhép của môi lưỡi giao nhau. Diệp Sở Ly khuôn mặt đỏ bừng nhìn bản thân mình trong gương mà hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
" Ưm...a..anh đi ra"
" Không. Em có phản ứng rồi kìa"
" Đi ra ưm....ở đây có nhân viên cửa hàng..a"
" Không có, trong phòng bây giờ chỉ có hai người chúng ta thôi"
" Ban ngày tuyên d.....ư á..."
" Em đừng nên lãng phí sức lực vào chuyện này nữa, chúng ta còn việc khác cần làm nha, không giữ sức sẽ mệt đó"
".....Hưm....Anh cút đi"
_____________________
Nhân viên cửa hàng thật là hoang mang, ông chủ yêu cầu tất cả ra ngoài, lại còn khóa lại. Bên trong chỉ còn hai người a, làm sao mà mà....ý hình như chị nhân viên xinh đẹp đã ngộ ra một chân lý gì đó.
Một tiếng sau, Boss lớn bế phi nhân đi về, quần áo cũng không thử. Chị nhân viên nhìn ông chủ đi qua mà biết điều cúi đầu âm thầm bổ não một số tư thế, vào phòng lại thấy sao sạch sẽ quá dợ. Chả nữ nào không có gì xảy ra??? Chị nhân viên thật thất vọng, cứ tưởng được chứng kiến chiến trường kịch liệt chứ huhu.
( người ta xy ở trong phòng thử đồ với nhà vệ sinh chứ có ở bên ngoài đâu mà ngóng với chả chông hử con yêu)
_______________________
Diệp Hinh Nhiên sợ hãi cả ngày không dám ló mặt ra khỏi nhà, nhưng cô ta còn có một truyện quan trọng nữa phải làm. Nghiệt chủng trong bụng càng sớm xử lý càng tốt, cô ta không muốn có một ngày nó trở thành mối đe dọa cho cô ta. Diệp Hinh Nhiên đến bệnh viên phá thai. Cô ta vẫn luôn không biết người có tâm theo dõi cô ta và người yêu của cô ta cũng vô tình bắt gặp mà phát hiện ra một bí mật có khi cả đời này gã cũng không có cơ hội được biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất