Chương 52: Q4 Phiên ngoại : Thẩm Miễn
Thẩm Miễn biết bản thân chỉ là một người bình thường không có nhiều năng lực, cho nên khi biết mình được trở thành trợ lí của thiếu tướng, anh liền tự hứa với bản thân nhất định phải thực hiện nghĩa vụ của mình thật tốt.
Thiếu tướng là người tốt, luôn đối xử rất tốt với anh, lại còn muốn kết bạn cho nên Thẩm Miễn vui vẻ thêm hắn vào danh sách bạn tốt … bạn tốt.
Thẩm Miễn có một bí mật, anh là hủ nam, đúng rồi chính là như thế đó, ban đêm thỉnh thoảng sẽ trùm chăn xem truyện… đó. Không thể để người khác phát hiện, phát hiện sẽ bị tịch thu. Thẩm Miễn còn âm thầm có mặt trong mấy nhóm ship cp nữa cơ, khiếp mà nó quắn quéo hết cả lên.
Thiếu tướng hay dẫn nhóm Thẩm Miễn ( Hà ca các kiểu đó) đi làm nhiệm vụ, chính là ngày đó nhìn thấy Diệp Sở Ly, Thẩm Miễn đã thăng thiên.
Trời ơi!!!
Ông trời ơi!!!
Tiểu cường thụ của thiếu tướng nhà mình đây rồi!!!
Nhìn đi, vòng eo nhỏ dẻo dai, động tác vung kiếm uy vũ, giọng nói trong trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, cực kì cực kì hợp với thiếu tướng.
Do đó, suy ra Thẩm Miên tích cực yy hai người này trong đâu nháy mắt đã ra ca một câu tuyện cảm động lòng người. Cơ mà có một vấn đề rất lớn, hai người này hình như ngứa mắt nhau thì phải. Càng tốt, như vậy đến lúc yêu mới kịch liệt … ừm … kịch liệt đó.
Không lâu sau, trong bụng Tiểu Diệp hoài cái thai của thiếu tướng, thiếu tướng …. Không được, anh không thể tiếp tục chìm trong mơ hồ nữa, Thẩm Miễn phải ra tay ngăn của lục trà biểu Mạt Lị có ý đồ không tốt kia. Sau đó hả … sau đó các người đã biết rồi, đứng ngoài cưa xe nghe lén mà cái cửa nó vẫn dày quá, không nhìn được chứ tiếc ghê.
Bọn họ quay trở về căn cứ trước, Thẩm Miễn đoán hai người kia chắc không phải vào rừng làm chuyện gì chứ, dù gì trên rừng cũng có ít tang thi mà. Thẩm Miễn mà biết mình đoán đúng rồi chắc sẽ sướng chết mất. Nhưng mà… vừa đến cổng căn cứ thế là bọn họ thức tỉnh dị năng. Tìm một chỗ đậu xe, chờ đau đớn qua đi liền quay lại giết mấy con tang thi để thăng cấp, may mầ trước đó nghe Tiểu Diệp với thiếu tướng nên bọn họ thuận lợi mà lên cấp, lại luyện tay một ngày rồi về. Đồng thời lên kế hoạch giúp thiếu tướng tập hợp những người có dị năng.
Trong nhóm dị năng này có một người hệ hỏa tên là Diệp Sở Huy, là anh trai của Tiểu Diệp. Ừm thì … là một người khá là ngốc nghếch. Không hiểu vì sao Thẩm Miễn lại có suy nghĩ đó, chỉ là cảm thấy cái tính khá là nóng nảy, cởi mở của anh ta rất thu hút, cảm thấy có chút đáng yêu, giống như rẻ con đang khoe với người khác mình giỏi như thế nào, cầu được khen vậy đó. ( Diệp Sở Huy bằng tuổi thiếu tướng đó bạn Thẩm cute ạ).
Thẩm Miễn thừa nhận mình bị thu hút, anh sẽ thường xuyên nhìn xem cái con mèo đen cao ngạo đó đang ở đâu, xem mèo đen đang làm gì và tất nhiên Thẩm Miễn sẽ lại bật cười khi nhìn thấy Diệp Sở Huy. Diệp Sở Huy luôn có những hành động khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, cho nên thường thường sẽ nhìn nhiều một chút, thành ra dần dần Thẩm Miễn có mấy hành động ngu ngốc giống Diệp Sở Huy luôn. Kết quả người ta thật ra cũng nhìn mình, cũng thấy mình hành động ngu ngốc, cũng gọi mình là mèo.
Diệp Sở Huy tiến bộ vượt trội hẳn lên, Thẩm Miễn thấy gã cũng thật là giỏi, không hổ là anh trai của Tiểu Diệp, cũng giỏi như cậu ấy vây. Thế là hai người này rất nhanh liền trở thành đối thủ của nhau. Thẩm Miễn cúng không biết tại sao Diệp Sở Huy lúc nào cũng xem anh như đối thủ, lúc nào cũng tìm cách khiêu chiến anh. Thẩm Miễn biết dị năng của hai người tương khắc nhau nhưng mà còn rất nhiều dị năng giả hệ thủy hệ băng khác gã không đánh cứ phải đi tìm cậu chứ. Có khi nào vì cậu có nhiều kinh nghiệm lại còn là thân tín của thiếu tướng, chắc là khác với những người kia nên Diêp Sở Huy mới thường xuyên đánh với anh?
Được rồi, Thẩm Miễn cảm thấy như vậy cũng không sao cả bởi vì người này rất giỏi, đánh với hắn nhiều liền biết thêm được càng nhiều. Tại vì hai người luôn xem viêc hạ gục đối thủ là mục tiêu, không ngừng cố gắng hơn, Thẩm Miễn cảm thấy bản thân tiến bộ thật lớn. Lâu dần hai người liền trở thành đối thủ cố định của nhau luôn. Haha, ngại ngùng ghê, mọi người lại cứ nghĩ hai người không hơp mắt nhau chứ, chứ Thẩm Miễn thấy mình không hề ghét Diệp Sở Huy nha.
Hai năm dẫn đến rất nhiều thay đổi, đầu tiên là căn cứ ngày càng lớn mạnh ổn định, thứ hai là tang thi cấp cao xuất hiên ngày càng nhiều.
Thẩm Miễn cũng đã được chiến đấu với tang thi cấp hai rồi, cảm thấy không khó lắm nhưng lần đó chứng kiến sức mạnh của tang thi cấp 3 và 4, Thẩm Miễn mới biết thì ra khoảng cách sức mạnh giữa các cấp của tang thi lại xa như vậy. Trận chiến mặc dù không quá khó khăn lại khiến Thẩm Miễn quyết tâm nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, không thể lúc nào cũng để Tiểu Diệp và Thiếu tướng gánh đầu được.
Thẩm Miễn điên cuồng tập luyện, lôi cả Diệp Sở Huy vào đánh đến khói bụi mịt mờ. Thẩm Miễn không nói lí do, Diệp Sở Huy cũng không hỏi. Thẩm Miễn lúc đó cảm thấy có một người bạn tốt như này đúng là không còn gì bằng, cơ mà gã có thể bớt đỏ mặt cáu ghắt khi nói chuyện anh thì càng tốt hơn nữa.
Đáng tiếc, Thẩm Miễn còn chưa tập luyện được lâu, Mạt Lị liền đến rồi. Diệp Sở Ly … cũng chết thật rồi.
Ở khoảng cách xa như vậy nhưng lại chấn động thật lớn, đất đá bay cả về đây. Thẩm Miễn có thê tưởng tượng được hiện trường sẽ còn thảm khốc đến cỡ nào. Anh muốn đi xem, nhưng lại không có can đảm. Là anh em với nhau, lúc nào cũng sát cánh bên nhau nhưng bây giờ lại để một người hy sinh đổi lấy bình an cho tất cả. Thẩm Miễn đau, Diệp Sở Ly tốt như vậy, là tang thi thì có sao chứ, không phải đều là tang thi mạnh nhất sao, không phải bảo vệ căn cứ sao. Căn cứ có thể tốt được như hôm nay công của Diệp Sở Ly rất lớn. Nhưng bỏi vì nghe thấy Mạt Lị nói Diệp Sở Ly là tang thi thì những người kia đều từ anh mắt thân thiết chuyển sang phòng bị, nghi ngờ cùng chán ghét. Họ không hề nhìn thấy cố gắng bảo vệ chính họ của Diệp Sở Ly. Thẩm Miễn khóc thật lớn, nhìn thấy Diệp Sở Huy đến lại càng khóc lớn hơn.
Tiểu Diệp nói với anh, chính khoảng khắc Diệp Sở Ly đi lướt qua bên cạnh anh đã nói với anh một câu “ nếu thích rồi thì đến thôi, đừng để bản thân mơ hồ không biết. Còn nữa, thay tôi chăm sóc thiếu tướng cùng cả nhà” Diệp Sở Ly hóa ra đã biết trước có khi trận chiến này khó mà trở về.
Thẩm Miễn đứng chặn ở đấy, không cho bất kỳ ai lại gần núi Phù Quang. Anh phải chờ thiếu tướng trở lại, bàn giao lại vợ cho thiếu tướng. Thẩm Miễn đau lòng nhưng anh biết, thiếu tướng càng đau hơn nữa. Người mình yêu thương nhất lại ra đi trước mình, ở bên nhau chưa được bao lâu, còn chưa chờ được ngày con người tìm ra vacxin đã chết rồi. Là chết không còn thân thể, không còn linh hồn, không để lại bất kì thứ gì, đến cả mảnh quần áo cũng không có. Thảm như vậy, ông trời vốn không nên đối xử với cậu như vậy.
Cuối cùng Thẩm Miễn cũng chờ được, Lạc Sở Thiên như người không hồn điên cuồng lao vào bên trong. Miệng hố sâu rộng nổ tung cả một ngọn núi. Lạc Sở Thiên bất chấp cơ thể đang suy kiệt, bất chấp bàn tay móng thịt lẫn lộn bớt móc lơp đất đã. Hắn không khóc, đôi mắt khô khốc vô hồn, thân thể cứng nhắc điên cuồng lùng xục. Ai gọi hắn cũng không phản ứng, người ta đến ngăn hắn cũng làm như không nhìn thấy tiếp tục tìm.
Thẩm Miễn muốn ngăn hắn lại, đến khi mở miệng lại không nói được lời nào. Trời không mưa, không mây mù, Thẩm Miễn lại cảm thấy lạnh leo âm u đến đáng sợ. Thiếu tướng như này biết đâu tìm được thứ gì đó, để hắn lừa dối bản thân, còn hơn là nhìn hắn như một cái xác không hồn chỉ ngày ngày tìm cách chết đi.
Thấy Lạc Sở Thiên quay trở lại, trên tay nâng niu một mầm cây nho nhỏ, xanh mướt đẹp đẽ, tràn đầy sức sống. Thẩm Miễn ngỡ ngàng, anh biết kia hình như là hạt giống dây leo rơi ra từ dị năng hệ mộc của Diệp Sở Ly. Mầm cây tươi xanh, phần rễ còn có một vòng nước nhỏ không ngừng xoáy tròn cung cấp nước cho mần non. Gió nhẹ thổi qua, mần cây khẻ chuyển động cọ cọ vào lòng bàn tay Lạc Sở Thiên. Hắn cười, vừa cười nước mắt hắn vừa rơi.
Thẩm Miễn không chịu được nữa, quyết định quay đi, để chút không gian riêng cho hai người bọn họ. Anh quay về căn cứ, trên đường thấy Diệp Sở Huy đang đợi. Diệp Sở Huy bị bỏng nửa bên mặt liên lụy cả con mắt trái không thể nhìn được nữa, Thẩm Miễn đau lòng, chỉ là … người anh thích vẫn còn, vẫn bình yên, còn người hắn thích đã không còn nữa, chỉ có mầm cây nhỏ mỏng manh.
Thở ra một hơi, nhìn khuôn mặt băng bó của Diệp Sở Huy, Thẩm Miễn cảm thấy an ủi. Anh tiến lại tựa lên vai gã. Cảm thấy cả người gã cứng đơ, Thẩm Miễn cười.
“ Cho tôi dựa một chút, tôi chỉ cần một chỗ dựa thôi!”
Diệp Sở Huy không nói chỉ đứng im cho Thẩm Miễn dựa. Thẩm Miễn mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, anh muốn rời đi, cùng tất cả, rời đi. Nơi này hóa ra cũng không phải lựa chọn tốt. Anh thích những ngày tháng cùng nhau đi kiếm đồ dùng vừa đánh tang thi. Anh thà không còn nơi để về, cùng lang thang vừa chơi vừa nghỉ với đồng đội, còn hơn là tiếp tục ở nơi này, nhìn mặt người mà sống, nghe những lời chửi bới nghị luân của người ta. Chúng ta bảo vệ họ, nhưng đến cuối cùng hộ không hề nhìn thấy sự bảo vệ đó. Anh không muốn làm anh hùng nữa, muốn làm người bình thường.
“ Chúng ta rời đi được không. Anh, tôi, thiếu tướng, Tiểu Diệp, gia đình anh. Cùng nhau rời đi, tìm một nơi khác bình yên sống. Bây giờ tất cả đều đã xong rồi. Không cần phải ở lại nữa. Được không?”
“ … Được”
___________________
Thế giới này không có HE đâu nhá. Tui cho HE để đi chơi dưỡng thành đây. good bye.
Khi nào viết được khoảng 7 thế giới sẽ viết thêm tác phẩm mới. Huhu lớp 13 thật không đủ thời gian
Thiếu tướng là người tốt, luôn đối xử rất tốt với anh, lại còn muốn kết bạn cho nên Thẩm Miễn vui vẻ thêm hắn vào danh sách bạn tốt … bạn tốt.
Thẩm Miễn có một bí mật, anh là hủ nam, đúng rồi chính là như thế đó, ban đêm thỉnh thoảng sẽ trùm chăn xem truyện… đó. Không thể để người khác phát hiện, phát hiện sẽ bị tịch thu. Thẩm Miễn còn âm thầm có mặt trong mấy nhóm ship cp nữa cơ, khiếp mà nó quắn quéo hết cả lên.
Thiếu tướng hay dẫn nhóm Thẩm Miễn ( Hà ca các kiểu đó) đi làm nhiệm vụ, chính là ngày đó nhìn thấy Diệp Sở Ly, Thẩm Miễn đã thăng thiên.
Trời ơi!!!
Ông trời ơi!!!
Tiểu cường thụ của thiếu tướng nhà mình đây rồi!!!
Nhìn đi, vòng eo nhỏ dẻo dai, động tác vung kiếm uy vũ, giọng nói trong trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, cực kì cực kì hợp với thiếu tướng.
Do đó, suy ra Thẩm Miên tích cực yy hai người này trong đâu nháy mắt đã ra ca một câu tuyện cảm động lòng người. Cơ mà có một vấn đề rất lớn, hai người này hình như ngứa mắt nhau thì phải. Càng tốt, như vậy đến lúc yêu mới kịch liệt … ừm … kịch liệt đó.
Không lâu sau, trong bụng Tiểu Diệp hoài cái thai của thiếu tướng, thiếu tướng …. Không được, anh không thể tiếp tục chìm trong mơ hồ nữa, Thẩm Miễn phải ra tay ngăn của lục trà biểu Mạt Lị có ý đồ không tốt kia. Sau đó hả … sau đó các người đã biết rồi, đứng ngoài cưa xe nghe lén mà cái cửa nó vẫn dày quá, không nhìn được chứ tiếc ghê.
Bọn họ quay trở về căn cứ trước, Thẩm Miễn đoán hai người kia chắc không phải vào rừng làm chuyện gì chứ, dù gì trên rừng cũng có ít tang thi mà. Thẩm Miễn mà biết mình đoán đúng rồi chắc sẽ sướng chết mất. Nhưng mà… vừa đến cổng căn cứ thế là bọn họ thức tỉnh dị năng. Tìm một chỗ đậu xe, chờ đau đớn qua đi liền quay lại giết mấy con tang thi để thăng cấp, may mầ trước đó nghe Tiểu Diệp với thiếu tướng nên bọn họ thuận lợi mà lên cấp, lại luyện tay một ngày rồi về. Đồng thời lên kế hoạch giúp thiếu tướng tập hợp những người có dị năng.
Trong nhóm dị năng này có một người hệ hỏa tên là Diệp Sở Huy, là anh trai của Tiểu Diệp. Ừm thì … là một người khá là ngốc nghếch. Không hiểu vì sao Thẩm Miễn lại có suy nghĩ đó, chỉ là cảm thấy cái tính khá là nóng nảy, cởi mở của anh ta rất thu hút, cảm thấy có chút đáng yêu, giống như rẻ con đang khoe với người khác mình giỏi như thế nào, cầu được khen vậy đó. ( Diệp Sở Huy bằng tuổi thiếu tướng đó bạn Thẩm cute ạ).
Thẩm Miễn thừa nhận mình bị thu hút, anh sẽ thường xuyên nhìn xem cái con mèo đen cao ngạo đó đang ở đâu, xem mèo đen đang làm gì và tất nhiên Thẩm Miễn sẽ lại bật cười khi nhìn thấy Diệp Sở Huy. Diệp Sở Huy luôn có những hành động khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, cho nên thường thường sẽ nhìn nhiều một chút, thành ra dần dần Thẩm Miễn có mấy hành động ngu ngốc giống Diệp Sở Huy luôn. Kết quả người ta thật ra cũng nhìn mình, cũng thấy mình hành động ngu ngốc, cũng gọi mình là mèo.
Diệp Sở Huy tiến bộ vượt trội hẳn lên, Thẩm Miễn thấy gã cũng thật là giỏi, không hổ là anh trai của Tiểu Diệp, cũng giỏi như cậu ấy vây. Thế là hai người này rất nhanh liền trở thành đối thủ của nhau. Thẩm Miễn cúng không biết tại sao Diệp Sở Huy lúc nào cũng xem anh như đối thủ, lúc nào cũng tìm cách khiêu chiến anh. Thẩm Miễn biết dị năng của hai người tương khắc nhau nhưng mà còn rất nhiều dị năng giả hệ thủy hệ băng khác gã không đánh cứ phải đi tìm cậu chứ. Có khi nào vì cậu có nhiều kinh nghiệm lại còn là thân tín của thiếu tướng, chắc là khác với những người kia nên Diêp Sở Huy mới thường xuyên đánh với anh?
Được rồi, Thẩm Miễn cảm thấy như vậy cũng không sao cả bởi vì người này rất giỏi, đánh với hắn nhiều liền biết thêm được càng nhiều. Tại vì hai người luôn xem viêc hạ gục đối thủ là mục tiêu, không ngừng cố gắng hơn, Thẩm Miễn cảm thấy bản thân tiến bộ thật lớn. Lâu dần hai người liền trở thành đối thủ cố định của nhau luôn. Haha, ngại ngùng ghê, mọi người lại cứ nghĩ hai người không hơp mắt nhau chứ, chứ Thẩm Miễn thấy mình không hề ghét Diệp Sở Huy nha.
Hai năm dẫn đến rất nhiều thay đổi, đầu tiên là căn cứ ngày càng lớn mạnh ổn định, thứ hai là tang thi cấp cao xuất hiên ngày càng nhiều.
Thẩm Miễn cũng đã được chiến đấu với tang thi cấp hai rồi, cảm thấy không khó lắm nhưng lần đó chứng kiến sức mạnh của tang thi cấp 3 và 4, Thẩm Miễn mới biết thì ra khoảng cách sức mạnh giữa các cấp của tang thi lại xa như vậy. Trận chiến mặc dù không quá khó khăn lại khiến Thẩm Miễn quyết tâm nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, không thể lúc nào cũng để Tiểu Diệp và Thiếu tướng gánh đầu được.
Thẩm Miễn điên cuồng tập luyện, lôi cả Diệp Sở Huy vào đánh đến khói bụi mịt mờ. Thẩm Miễn không nói lí do, Diệp Sở Huy cũng không hỏi. Thẩm Miễn lúc đó cảm thấy có một người bạn tốt như này đúng là không còn gì bằng, cơ mà gã có thể bớt đỏ mặt cáu ghắt khi nói chuyện anh thì càng tốt hơn nữa.
Đáng tiếc, Thẩm Miễn còn chưa tập luyện được lâu, Mạt Lị liền đến rồi. Diệp Sở Ly … cũng chết thật rồi.
Ở khoảng cách xa như vậy nhưng lại chấn động thật lớn, đất đá bay cả về đây. Thẩm Miễn có thê tưởng tượng được hiện trường sẽ còn thảm khốc đến cỡ nào. Anh muốn đi xem, nhưng lại không có can đảm. Là anh em với nhau, lúc nào cũng sát cánh bên nhau nhưng bây giờ lại để một người hy sinh đổi lấy bình an cho tất cả. Thẩm Miễn đau, Diệp Sở Ly tốt như vậy, là tang thi thì có sao chứ, không phải đều là tang thi mạnh nhất sao, không phải bảo vệ căn cứ sao. Căn cứ có thể tốt được như hôm nay công của Diệp Sở Ly rất lớn. Nhưng bỏi vì nghe thấy Mạt Lị nói Diệp Sở Ly là tang thi thì những người kia đều từ anh mắt thân thiết chuyển sang phòng bị, nghi ngờ cùng chán ghét. Họ không hề nhìn thấy cố gắng bảo vệ chính họ của Diệp Sở Ly. Thẩm Miễn khóc thật lớn, nhìn thấy Diệp Sở Huy đến lại càng khóc lớn hơn.
Tiểu Diệp nói với anh, chính khoảng khắc Diệp Sở Ly đi lướt qua bên cạnh anh đã nói với anh một câu “ nếu thích rồi thì đến thôi, đừng để bản thân mơ hồ không biết. Còn nữa, thay tôi chăm sóc thiếu tướng cùng cả nhà” Diệp Sở Ly hóa ra đã biết trước có khi trận chiến này khó mà trở về.
Thẩm Miễn đứng chặn ở đấy, không cho bất kỳ ai lại gần núi Phù Quang. Anh phải chờ thiếu tướng trở lại, bàn giao lại vợ cho thiếu tướng. Thẩm Miễn đau lòng nhưng anh biết, thiếu tướng càng đau hơn nữa. Người mình yêu thương nhất lại ra đi trước mình, ở bên nhau chưa được bao lâu, còn chưa chờ được ngày con người tìm ra vacxin đã chết rồi. Là chết không còn thân thể, không còn linh hồn, không để lại bất kì thứ gì, đến cả mảnh quần áo cũng không có. Thảm như vậy, ông trời vốn không nên đối xử với cậu như vậy.
Cuối cùng Thẩm Miễn cũng chờ được, Lạc Sở Thiên như người không hồn điên cuồng lao vào bên trong. Miệng hố sâu rộng nổ tung cả một ngọn núi. Lạc Sở Thiên bất chấp cơ thể đang suy kiệt, bất chấp bàn tay móng thịt lẫn lộn bớt móc lơp đất đã. Hắn không khóc, đôi mắt khô khốc vô hồn, thân thể cứng nhắc điên cuồng lùng xục. Ai gọi hắn cũng không phản ứng, người ta đến ngăn hắn cũng làm như không nhìn thấy tiếp tục tìm.
Thẩm Miễn muốn ngăn hắn lại, đến khi mở miệng lại không nói được lời nào. Trời không mưa, không mây mù, Thẩm Miễn lại cảm thấy lạnh leo âm u đến đáng sợ. Thiếu tướng như này biết đâu tìm được thứ gì đó, để hắn lừa dối bản thân, còn hơn là nhìn hắn như một cái xác không hồn chỉ ngày ngày tìm cách chết đi.
Thấy Lạc Sở Thiên quay trở lại, trên tay nâng niu một mầm cây nho nhỏ, xanh mướt đẹp đẽ, tràn đầy sức sống. Thẩm Miễn ngỡ ngàng, anh biết kia hình như là hạt giống dây leo rơi ra từ dị năng hệ mộc của Diệp Sở Ly. Mầm cây tươi xanh, phần rễ còn có một vòng nước nhỏ không ngừng xoáy tròn cung cấp nước cho mần non. Gió nhẹ thổi qua, mần cây khẻ chuyển động cọ cọ vào lòng bàn tay Lạc Sở Thiên. Hắn cười, vừa cười nước mắt hắn vừa rơi.
Thẩm Miễn không chịu được nữa, quyết định quay đi, để chút không gian riêng cho hai người bọn họ. Anh quay về căn cứ, trên đường thấy Diệp Sở Huy đang đợi. Diệp Sở Huy bị bỏng nửa bên mặt liên lụy cả con mắt trái không thể nhìn được nữa, Thẩm Miễn đau lòng, chỉ là … người anh thích vẫn còn, vẫn bình yên, còn người hắn thích đã không còn nữa, chỉ có mầm cây nhỏ mỏng manh.
Thở ra một hơi, nhìn khuôn mặt băng bó của Diệp Sở Huy, Thẩm Miễn cảm thấy an ủi. Anh tiến lại tựa lên vai gã. Cảm thấy cả người gã cứng đơ, Thẩm Miễn cười.
“ Cho tôi dựa một chút, tôi chỉ cần một chỗ dựa thôi!”
Diệp Sở Huy không nói chỉ đứng im cho Thẩm Miễn dựa. Thẩm Miễn mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, anh muốn rời đi, cùng tất cả, rời đi. Nơi này hóa ra cũng không phải lựa chọn tốt. Anh thích những ngày tháng cùng nhau đi kiếm đồ dùng vừa đánh tang thi. Anh thà không còn nơi để về, cùng lang thang vừa chơi vừa nghỉ với đồng đội, còn hơn là tiếp tục ở nơi này, nhìn mặt người mà sống, nghe những lời chửi bới nghị luân của người ta. Chúng ta bảo vệ họ, nhưng đến cuối cùng hộ không hề nhìn thấy sự bảo vệ đó. Anh không muốn làm anh hùng nữa, muốn làm người bình thường.
“ Chúng ta rời đi được không. Anh, tôi, thiếu tướng, Tiểu Diệp, gia đình anh. Cùng nhau rời đi, tìm một nơi khác bình yên sống. Bây giờ tất cả đều đã xong rồi. Không cần phải ở lại nữa. Được không?”
“ … Được”
___________________
Thế giới này không có HE đâu nhá. Tui cho HE để đi chơi dưỡng thành đây. good bye.
Khi nào viết được khoảng 7 thế giới sẽ viết thêm tác phẩm mới. Huhu lớp 13 thật không đủ thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất