Chương 35
Mặt Lộc Minh cứng đờ nhìn hai người ngồi trong phòng khách nhà mình, cậu bưng đồ ăn, hoàn toàn không biết hiện tại mình nên đi tới hay là lui về phía sau. Nếu ký ức của cậu không có sai thì hình như chỗ này là nhà cậu, phòng cậu thuê đúng hông? Nhưng vì sao nhóc lại có cảm giác như mình tới nhà người khác làm khách, sau đó đánh vỡ gian tình nào đó?!
Mà Nhậm Trúc cùng Ân Phong cũng bỗng nhiên cảm thấy không khí vi diệu lên, rất hiển nhiên bọn họ đều nghĩ tới vừa nãy bản thân đã nói gì, Nhậm Trúc giật giật khóe miệng giải thích: "Bất luận em đang nghĩ gì trong đầu, mấy cái đó đều không phải chính xác."
Lộc Minh: "......"
Đầu bếp Ân càng là vẻ mặt lạnh lùng: "Vừa nãy em không nghe thấy gì cả, đúng không?"
Lộc Minh dừng một chút, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Em không nghe thấy gì hết! Ăn cơm ăn cơm, thầy Ân, thầy nếm thử xem mấy món ăn mà em làm thế nào đi!" Lộc Minh có thể một mình chống được cả nhà, đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, nhóc quyết định đem chuyện này toàn bộ nuốt ở trong bụng ai cũng không nói, nói như vậy mọi người hẳn là sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nhóc vừa nhấc chân, gà gào thét lại lần nữa đặc biệt không màng thời gian địa điểm nhân vật không khí mà kêu một tiếng, cái tiếng kia thê thảm lại vang dội, làm ba người trong phòng khách lại lần nữa rơi vào trầm mặc khó hiểu.
Lộc Minh: "......" Lúc ấy đầu óc cậu nhất định là bị người bán hàng ăn luôn rồi mới đi mua cái con gà gào thét này! Hiện tại ai có thể nói cho cậu biết cậu nên làm gì bây giờ?!
Cũng may lúc này chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, Lộc Tiêu bưng đĩa trong tay đi ra, anh ta hoàn toàn không chú ý tới không khí cứng đờ kì quái trong phòng khách, dùng biểu tình ôn hòa nhất của mình nhìn Ân Phong cùng Nhậm Trúc: "Hai anh nếm thử đồ ăn em trai tôi làm đi. Tuy rằng tôi cảm thấy thằng bé vẫn còn cần tiếp tục nỗ lực, chỉ là ba món hôm nay mà nó làm vẫn rất không tồi."
Sau khi Lộc Tiêu cởi bỏ khúc mắc, trong khoảng thời gian ngắn cả người đều tràn ngập hơi thở tích cực hướng về phía trước, sau đó anh ta lập tức ý thức được em trai mình trong đoạn thời gian qua nhất định cực kì vất vả, tấm lòng anh trai tốt lập tức bùng nổ. Đối mặt với hai giáo viên và nhân vật đứng đầu, có vị trí quan trọng có thể quyết định phát triển tương lai của em trai mình, Lộc Tiêu cảm thấy sắc mặt của bản thân lúc này nhất định rất giống với các vị phụ huynh dùng đủ cách mời giáo viên ăn cơm.
Nhưng cũng chả làm được cái méo gì, anh ta cũng không biết thằng em nhà mình đã biến tướng, vi diệu đắc tội thầy giáo của mình.
Kế tiếp đối với Lộc Minh tới nói chính là một bữa thuyết giáo bản địa ngục. Nhóc chưa bao giờ biết thầy Ân lạnh như băng, ở trên lớp học tích tự như kim thế mà lại độc miệng nhường này, ba món ăn cậu làm, cho dù là cơm cậu nấu ra đều bị Ân Phong từ sắc đến hương đến vị các kiểu bắt bẻ một hồi, hơn nữa thầy Nhậm bên cạnh tuy rằng mỉm cười nhưng vẫn sẽ bổ sung chọn xương, Lộc Minh từ ngẩng cao đầu, đến cuối cùng chỉ thiếu điều chui luôn vào dưới ghế gấp. Cả người đều tản ra một luồng khí đen không thiết tha cuộc sống, chi bằng để bé đi làm con sâu cho rồi...
Lộc Tiêu: "......" Hiện tại anh rất đau lòng em trai mình, nhưng mà nếu anh ra mặt cho nó có phải cả anh cũng bị đả kích thương tích đầy mình hay không? Không ngờ Thầy Nhậm lại nghiêm khắc như thế, về sau anh còn muốn làm một bữa cơm cảm ơn anh ấy, có phải anh nên chờ tới mười năm sau mới có thể mời anh ấy ăn cơm hay không?
Mắt thấy Lộc Minh sắp sửa sống không còn gì luyến tiếc tự mình hoài nghi, thầy Nhậm kịp thời đình chỉ đả kích, bắt đầu khen ngợi. "Thật ra em Minh vẫn làm khá tốt, tuy rằng các phương diện đều kém một chút như thế, nhưng nói tóm lại là do thầy và thầy Ân của em yêu cầu cao quá, so với bạn cùng lứa tuổi em đã rất ưu tú, nếu em vẫn luôn là trình độ này, hơn nữa tiếp tục duy trì nó, tin tưởng sau khi học kỳ này kết thúc thầy liền có thể đề cử em đi đến chỗ của đầu bếp Tống rồi."
Lộc Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt kia tức khắc liền trở nên sáng lấp lánh. Mày thầy Ân chau lại: "Một chút đả kích đều không chịu nổi, về sau em làm sao trở thành một đầu bếp ưu tú? Em phải biết rằng, đủ loại khách hàng bắt bẻ thật sự là quá nhiều, thậm chí còn có cái loại cố ý tới gây sự, cho dù em làm rất hoàn mỹ, người đó đều có thể lấy lí do không hợp khẩu vị mình tới bắt bẻ em, chẳng lẽ em không sống nữa?"
"Em..."
"Khụ ừm."
Đầu bếp Ân còn muốn tiếp tục nói chuyện, đã bị thầy Nhậm bên cạnh tằng hắng một tiếng, con mắt hắn khẽ đảo: "Cho nên em phải nhớ kỹ, làm một đầu bếp ưu tú phải có một trái tim mạnh mẽ. Không thể giống như anh em."
Lộc Minh: "Ặc, ừm. Em nhớ kỹ, em sẽ tiếp tục nỗ lực!"
Lộc Tiêu: "......" Sao cứ cảm thấy anh đầu bếp cấp sao kia nhìn mình không vừa mắt, là ảo giác của mình sao?
Một bữa cơm còn tính khách chủ đều vui? Ăn xong, Nhậm Trúc cùng Ân Phong liền phải rời đi. Hai anh em Lộc Minh cùng Lộc Tiêu tiễn bọn họ tới cửa, Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, ngừng lại: "Tuy chúng ta thỏa thuận chính là học kỳ này kết thúc thầy liền đề cử giúp em, nhưng tay và thân thể anh em vẫn nên bồi bổ càng sớm càng tốt. Ngày mai thầy sẽ đi tìm đầu bếp Tống hỏi một chút xem có công thức nấu canh nào tương đối hữu dụng với xương tay và gân mạch hay không, sau đó em mỗi ngày làm cho anh em ăn bồi bổ đi."
Lộc Minh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sống mũi cay cay. Cậu cảm thấy mình lúc này đặc biệt không có tiền đồ, nhưng cậu nhóc vẫn nhịn không được đỏ mắt: "Dạ. Cảm ơn thầy, em nhất định mỗi ngày chăm chỉ nấu cho anh hai!"
Lộc Tiêu ở bên cạnh nghe em trai mang theo giọng mũi nói lời này, mũi anh ta cũng cay xè: "Hơn nửa năm qua anh đều ở nhà ăn không ngồi rồi, đem tất cả gánh nặng đều đè ở trên người em, một chút cũng không giống người làm anh cả. Anh quyết định, từ hôm nay trở đi, anh cũng làm một ít chuyện trong khả năng. Cho dù là ngay từ đầu làm không tốt, chậm rãi luyện tập cũng sẽ tiến bộ."
"Anh hai!"
"Em trai!"
Nhậm Trúc nhìn hai tên anh em hòa thuận này nhịn không được khẽ nở nụ cười, cười cười anh bỗng nhiên dừng một chút, nói: "À, hay là Lộc Tiêu anh thử làm bánh ngọt kiểu Tây Âu một lần đi? Nếu trước kia anh làm cơm Tây, bánh ngọt kiểu Tây Âu nhất định cũng có đọc qua. Từ đơn giản nhất bắt đầu, sau đó mở một shop online gửi bán gì đó, hẳn là sẽ có tiền lời kha khá, đương nhiên khẳng định không bằng đãi ngộ lúc trước của anh. Nhưng, nuôi gia đình sống tạm tuyệt đối có thể."
Ánh mắt Lộc Tiêu có chút nghi hoặc: "Như vậy thật sự có thể chứ?"
Lộc Minh lại hết sức vui vẻ kêu lên: "Có thể có thể! Anh hai trước kia anh làm bánh kem cùng điểm tâm ăn ngon như thế, hiện tại chẳng sợ giảm mấy phần trăm cũng tuyệt đối siêu ngon, Tống Điềm Điềm lớp em là tự mình làm điểm tâm nhỏ đăng lên mạng gửi bán, chỉ cần thêm một người ship hàng là được rồi. Mỗi tháng cậu ta đều có thể kiếm được vài ngàn đó!"
Lộc Tiêu tức khắc liền có tinh thần, nếu là như thế, anh ta vừa có thể rèn luyện bản thân, cũng có thể nuôi dưỡng em trai mình, còn có thể tiết kiệm tiền làm phẫu thuật!
Vì thế, hai anh em nhà họ Lộc rất nhanh đã xác định chuyện kia, lúc này trên mặt bọn họ tràn ngập hy vọng. Nhậm Trúc xem hai người như thế, cảm thấy nhiệm vụ ở thế giới này của anh hẳn là tương đối dễ hoàn thành nhỉ?
【 Bíp! Xin chào ký chủ, dạo gần đây ăn có vui hông? Nói cho anh một tin tức tốt nha, nhiệm vụ ở thế giới này của anh đã hoàn thành 45% òi đó, không ngừng cố gắng, anh sẽ có thể sống những ngày lành vô ưu vô lự ăn khắp thiên hạ á. 】 Nhậm Trúc nghe tiếng nhắc nhở lâu không thấy của hệ thống, khẽ nhướn mày, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Chỉ là, độ hoàn thành thế mà chỉ có 45% sao? Anh còn tưởng rằng ít nhất phải 60% mới đúng. Có thể thấy anh tìm đúng mục tiêu rồi, nhưng hoặc là hai anh em nhà họ Lộc còn tiếp tục xảy ra chuyện, hoặc chính là còn cá lọt lưới mà anh không để ý.
Nghĩ đến lời hệ thống nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ thế giới trước, anh không khỏi cảm thán một chút nhiệm vụ gian trá, Nhậm Trúc cho rằng mục tiêu nhiệm vụ chỉ có một mình Lỗ Tiểu Béo, nhưng mà Chu Lai cũng bị tính vào trong nhiệm vụ, nếu anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ Lỗ Tiểu Béo mà không bận tâm đến Chu Lai, nói không chừng ngay cả 60 tuổi anh cũng sống không tới...
Hứ, tâm trạng lại kém.
Nhậm Trúc ở trong lòng hung hăng dỗi hệ thống rác rưởi một phen, tự hỏi lúc này đây bản thân có thể sống bao lâu? Anh đang nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận thì bên tai liền truyền đến một thanh âm. . Truyện Lịch Sử
"Tống Tiêu Táp rất khó thuyết phục, ông ta cổ hủ và ngoan cố nhất. Nếu anh muốn đi hỏi công thức nấu canh dưỡng sinh của ông ta, phỏng chừng không có khả năng."
Nhậm Trúc lấy lại tinh thần, nghe vậy liền cẩn thận ở trong đầu suy nghĩ tính cách và tác phong làm việc của vị đầu bếp Tống kia, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ một chút. Đấy quả nhiên là một ông cụ ngoan cố lại cổ hủ đó, hơn nữa giữ rất kỹ tay nghề của mình còn coi trọng truyền thừa, muốn từ chỗ ông ta biết công thức nấu canh dưỡng sinh, ngoại trừ trở thành đệ tử thân truyền của ổng, phỏng chừng không còn cách nào khác.
Chỉ là vừa nãy anh còn mới khoác lác với Lộc Minh. Vả mặt cũng không thể tới nhanh như vậy chứ......
Ân Phong trông thấy vẻ mặt Nhậm Trúc đột nhiên cứng đờ, dáng vẻ vừa thẹn lại vừa bối rối kia làm hắn nhịn không được liền cười ra tiếng, hắn còn chưa từng thấy người này có biểu tình như vậy đâu, hiện tại lần đầu nhìn thấy, chỉ cảm thấy...... Thật đáng yêu.
Nhậm Trúc sớm đã ở trong lòng xác định người này là ai, sau khi xác định, anh hoàn toàn không còn khách khí và hoài nghi như lúc trước với Ân Phong, lập tức trợn mắt với người nọ: "Anh cười cái gì mà cười? Chuyện này rất thú vị à?!"
Ân Phong cảm thấy người trước mặt ngay cả trợn mắt cũng đặc biệt thuận mắt, cũng không sợ Nhậm Trúc bực, gật gật đầu, cực kì nghiêm túc nói: "Là rất thú vị. Anh phát hiện, hình như em đặc biệt đáng yêu và thuận mắt."
Thầy Nhậm: "...... Câm miệng, đừng thả thính."
Đầu bếp Ân nghe được hai chữ kia ánh mắt ngược lại sáng ngời: "Anh không thả thính, anh nói đều là lời thật."
Thầy Nhậm ở trong lòng ha hả một tiếng, quả nhiên mặc kệ biến thành như thế nào, bản chất vẫn giống nhau cả: "Mau câm miệng đi đầu bếp, thiết lập nhân vật núi băng của anh sắp vỡ rồi kìa."
Ân Phong nở nụ cười, sau đó hắn đột nhiên thu liễm biểu cảm, nói với Nhậm Trúc: "Chỗ của anh có công thức nấu canh dưỡng sinh không tồi, là anh tự mình nghiên cứu ra hơn nữa đã thí nghiệm rồi, nếu em xin anh, anh thật ra có thể cố mà nói cho em biết. Rốt cuộc, công thức canh dưỡng sinh trong tay anh tuy cũng tiêu thụ nội bộ, nhưng so với đầu bếp Tống còn hiệu quả hơn một chút, đắt hơn một chút."
Nhậm Trúc cảm thấy như mình đang nghe truyện ngàn lẻ một đêm*: "Trong tay anh có công thức canh dưỡng sinh?" Anh từ trên xuống dưới đánh giá Ân Phong, nhìn tới mức đầu bếp cấp sao họ Ân nào đó sắp nhịn không được có chút đỏ mặt, mới hoài nghi hỏi: "Nhìn thân thể của anh cũng có chỗ nào không tốt đâu, sao anh lại đi nghiên cứu canh dưỡng sinh? Có phải là vì thân thể của chú với dì không tốt không?"
Đầu bếp cấp sao Ân giật giật khóe miệng: "Thân thể hai người họ tốt tới mức có thể sánh với chị em đấy." Một đống tuổi còn xách đao chém người gì đó, thôi thôi.
Nhậm Trúc khục một tiếng, hình ảnh kia quá đẹp anh không dám nghĩ: "Cho nên chuyện này rất kì quái."
Ân Phong ngừng một chút, cũng gật gật đầu: "...... Đúng vậy, kỳ thật anh cũng cảm thấy, nó có chút kỳ quái."
Giây tiếp theo cảm xúc trên mặt hắn liền trở nên có chút tối tăm, giọng điệu tựa như vui đùa, nhưng bất kì ai cũng có thể nghe được sự nghiêm túc của hắn: "Có thể là anh buồn lo vô cớ, nhưng rất kỳ quái, giống như anh mơ thấy giấc mộng kia vậy, không có lí do, anh luôn cảm thấy anh cần phải làm cái này."
Ân Phong quay đầu nhìn Nhậm Trúc, ánh mắt hắn cực kỳ chăm chú: "Như vậy có lẽ là có thể đủ để ngăn cản một ít chuyện hết sức không tốt đã xảy ra."
Nhậm Trúc cảm thấy giọng mình trở nên nghẹn ngào: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như không biết khi nào, người nào đó sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ rời khỏi anh."
Tại một khắc này, Nhậm Trúc cảm thấy, trái tim anh bỗng dưng tan vỡ, vô cùng đau đớn.
*Chuyện ngàn lẻ một đêm (Thiên phương dạ đàm): chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra. Nguồn: Cụm từ bốn chữ - Leo săn sư tử
Tác giả có lời muốn nói:
Đau lòng giáo sư hai giây 0-0. Aizz.
Mà Nhậm Trúc cùng Ân Phong cũng bỗng nhiên cảm thấy không khí vi diệu lên, rất hiển nhiên bọn họ đều nghĩ tới vừa nãy bản thân đã nói gì, Nhậm Trúc giật giật khóe miệng giải thích: "Bất luận em đang nghĩ gì trong đầu, mấy cái đó đều không phải chính xác."
Lộc Minh: "......"
Đầu bếp Ân càng là vẻ mặt lạnh lùng: "Vừa nãy em không nghe thấy gì cả, đúng không?"
Lộc Minh dừng một chút, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Em không nghe thấy gì hết! Ăn cơm ăn cơm, thầy Ân, thầy nếm thử xem mấy món ăn mà em làm thế nào đi!" Lộc Minh có thể một mình chống được cả nhà, đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, nhóc quyết định đem chuyện này toàn bộ nuốt ở trong bụng ai cũng không nói, nói như vậy mọi người hẳn là sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nhóc vừa nhấc chân, gà gào thét lại lần nữa đặc biệt không màng thời gian địa điểm nhân vật không khí mà kêu một tiếng, cái tiếng kia thê thảm lại vang dội, làm ba người trong phòng khách lại lần nữa rơi vào trầm mặc khó hiểu.
Lộc Minh: "......" Lúc ấy đầu óc cậu nhất định là bị người bán hàng ăn luôn rồi mới đi mua cái con gà gào thét này! Hiện tại ai có thể nói cho cậu biết cậu nên làm gì bây giờ?!
Cũng may lúc này chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, Lộc Tiêu bưng đĩa trong tay đi ra, anh ta hoàn toàn không chú ý tới không khí cứng đờ kì quái trong phòng khách, dùng biểu tình ôn hòa nhất của mình nhìn Ân Phong cùng Nhậm Trúc: "Hai anh nếm thử đồ ăn em trai tôi làm đi. Tuy rằng tôi cảm thấy thằng bé vẫn còn cần tiếp tục nỗ lực, chỉ là ba món hôm nay mà nó làm vẫn rất không tồi."
Sau khi Lộc Tiêu cởi bỏ khúc mắc, trong khoảng thời gian ngắn cả người đều tràn ngập hơi thở tích cực hướng về phía trước, sau đó anh ta lập tức ý thức được em trai mình trong đoạn thời gian qua nhất định cực kì vất vả, tấm lòng anh trai tốt lập tức bùng nổ. Đối mặt với hai giáo viên và nhân vật đứng đầu, có vị trí quan trọng có thể quyết định phát triển tương lai của em trai mình, Lộc Tiêu cảm thấy sắc mặt của bản thân lúc này nhất định rất giống với các vị phụ huynh dùng đủ cách mời giáo viên ăn cơm.
Nhưng cũng chả làm được cái méo gì, anh ta cũng không biết thằng em nhà mình đã biến tướng, vi diệu đắc tội thầy giáo của mình.
Kế tiếp đối với Lộc Minh tới nói chính là một bữa thuyết giáo bản địa ngục. Nhóc chưa bao giờ biết thầy Ân lạnh như băng, ở trên lớp học tích tự như kim thế mà lại độc miệng nhường này, ba món ăn cậu làm, cho dù là cơm cậu nấu ra đều bị Ân Phong từ sắc đến hương đến vị các kiểu bắt bẻ một hồi, hơn nữa thầy Nhậm bên cạnh tuy rằng mỉm cười nhưng vẫn sẽ bổ sung chọn xương, Lộc Minh từ ngẩng cao đầu, đến cuối cùng chỉ thiếu điều chui luôn vào dưới ghế gấp. Cả người đều tản ra một luồng khí đen không thiết tha cuộc sống, chi bằng để bé đi làm con sâu cho rồi...
Lộc Tiêu: "......" Hiện tại anh rất đau lòng em trai mình, nhưng mà nếu anh ra mặt cho nó có phải cả anh cũng bị đả kích thương tích đầy mình hay không? Không ngờ Thầy Nhậm lại nghiêm khắc như thế, về sau anh còn muốn làm một bữa cơm cảm ơn anh ấy, có phải anh nên chờ tới mười năm sau mới có thể mời anh ấy ăn cơm hay không?
Mắt thấy Lộc Minh sắp sửa sống không còn gì luyến tiếc tự mình hoài nghi, thầy Nhậm kịp thời đình chỉ đả kích, bắt đầu khen ngợi. "Thật ra em Minh vẫn làm khá tốt, tuy rằng các phương diện đều kém một chút như thế, nhưng nói tóm lại là do thầy và thầy Ân của em yêu cầu cao quá, so với bạn cùng lứa tuổi em đã rất ưu tú, nếu em vẫn luôn là trình độ này, hơn nữa tiếp tục duy trì nó, tin tưởng sau khi học kỳ này kết thúc thầy liền có thể đề cử em đi đến chỗ của đầu bếp Tống rồi."
Lộc Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt kia tức khắc liền trở nên sáng lấp lánh. Mày thầy Ân chau lại: "Một chút đả kích đều không chịu nổi, về sau em làm sao trở thành một đầu bếp ưu tú? Em phải biết rằng, đủ loại khách hàng bắt bẻ thật sự là quá nhiều, thậm chí còn có cái loại cố ý tới gây sự, cho dù em làm rất hoàn mỹ, người đó đều có thể lấy lí do không hợp khẩu vị mình tới bắt bẻ em, chẳng lẽ em không sống nữa?"
"Em..."
"Khụ ừm."
Đầu bếp Ân còn muốn tiếp tục nói chuyện, đã bị thầy Nhậm bên cạnh tằng hắng một tiếng, con mắt hắn khẽ đảo: "Cho nên em phải nhớ kỹ, làm một đầu bếp ưu tú phải có một trái tim mạnh mẽ. Không thể giống như anh em."
Lộc Minh: "Ặc, ừm. Em nhớ kỹ, em sẽ tiếp tục nỗ lực!"
Lộc Tiêu: "......" Sao cứ cảm thấy anh đầu bếp cấp sao kia nhìn mình không vừa mắt, là ảo giác của mình sao?
Một bữa cơm còn tính khách chủ đều vui? Ăn xong, Nhậm Trúc cùng Ân Phong liền phải rời đi. Hai anh em Lộc Minh cùng Lộc Tiêu tiễn bọn họ tới cửa, Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, ngừng lại: "Tuy chúng ta thỏa thuận chính là học kỳ này kết thúc thầy liền đề cử giúp em, nhưng tay và thân thể anh em vẫn nên bồi bổ càng sớm càng tốt. Ngày mai thầy sẽ đi tìm đầu bếp Tống hỏi một chút xem có công thức nấu canh nào tương đối hữu dụng với xương tay và gân mạch hay không, sau đó em mỗi ngày làm cho anh em ăn bồi bổ đi."
Lộc Minh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sống mũi cay cay. Cậu cảm thấy mình lúc này đặc biệt không có tiền đồ, nhưng cậu nhóc vẫn nhịn không được đỏ mắt: "Dạ. Cảm ơn thầy, em nhất định mỗi ngày chăm chỉ nấu cho anh hai!"
Lộc Tiêu ở bên cạnh nghe em trai mang theo giọng mũi nói lời này, mũi anh ta cũng cay xè: "Hơn nửa năm qua anh đều ở nhà ăn không ngồi rồi, đem tất cả gánh nặng đều đè ở trên người em, một chút cũng không giống người làm anh cả. Anh quyết định, từ hôm nay trở đi, anh cũng làm một ít chuyện trong khả năng. Cho dù là ngay từ đầu làm không tốt, chậm rãi luyện tập cũng sẽ tiến bộ."
"Anh hai!"
"Em trai!"
Nhậm Trúc nhìn hai tên anh em hòa thuận này nhịn không được khẽ nở nụ cười, cười cười anh bỗng nhiên dừng một chút, nói: "À, hay là Lộc Tiêu anh thử làm bánh ngọt kiểu Tây Âu một lần đi? Nếu trước kia anh làm cơm Tây, bánh ngọt kiểu Tây Âu nhất định cũng có đọc qua. Từ đơn giản nhất bắt đầu, sau đó mở một shop online gửi bán gì đó, hẳn là sẽ có tiền lời kha khá, đương nhiên khẳng định không bằng đãi ngộ lúc trước của anh. Nhưng, nuôi gia đình sống tạm tuyệt đối có thể."
Ánh mắt Lộc Tiêu có chút nghi hoặc: "Như vậy thật sự có thể chứ?"
Lộc Minh lại hết sức vui vẻ kêu lên: "Có thể có thể! Anh hai trước kia anh làm bánh kem cùng điểm tâm ăn ngon như thế, hiện tại chẳng sợ giảm mấy phần trăm cũng tuyệt đối siêu ngon, Tống Điềm Điềm lớp em là tự mình làm điểm tâm nhỏ đăng lên mạng gửi bán, chỉ cần thêm một người ship hàng là được rồi. Mỗi tháng cậu ta đều có thể kiếm được vài ngàn đó!"
Lộc Tiêu tức khắc liền có tinh thần, nếu là như thế, anh ta vừa có thể rèn luyện bản thân, cũng có thể nuôi dưỡng em trai mình, còn có thể tiết kiệm tiền làm phẫu thuật!
Vì thế, hai anh em nhà họ Lộc rất nhanh đã xác định chuyện kia, lúc này trên mặt bọn họ tràn ngập hy vọng. Nhậm Trúc xem hai người như thế, cảm thấy nhiệm vụ ở thế giới này của anh hẳn là tương đối dễ hoàn thành nhỉ?
【 Bíp! Xin chào ký chủ, dạo gần đây ăn có vui hông? Nói cho anh một tin tức tốt nha, nhiệm vụ ở thế giới này của anh đã hoàn thành 45% òi đó, không ngừng cố gắng, anh sẽ có thể sống những ngày lành vô ưu vô lự ăn khắp thiên hạ á. 】 Nhậm Trúc nghe tiếng nhắc nhở lâu không thấy của hệ thống, khẽ nhướn mày, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Chỉ là, độ hoàn thành thế mà chỉ có 45% sao? Anh còn tưởng rằng ít nhất phải 60% mới đúng. Có thể thấy anh tìm đúng mục tiêu rồi, nhưng hoặc là hai anh em nhà họ Lộc còn tiếp tục xảy ra chuyện, hoặc chính là còn cá lọt lưới mà anh không để ý.
Nghĩ đến lời hệ thống nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ thế giới trước, anh không khỏi cảm thán một chút nhiệm vụ gian trá, Nhậm Trúc cho rằng mục tiêu nhiệm vụ chỉ có một mình Lỗ Tiểu Béo, nhưng mà Chu Lai cũng bị tính vào trong nhiệm vụ, nếu anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ Lỗ Tiểu Béo mà không bận tâm đến Chu Lai, nói không chừng ngay cả 60 tuổi anh cũng sống không tới...
Hứ, tâm trạng lại kém.
Nhậm Trúc ở trong lòng hung hăng dỗi hệ thống rác rưởi một phen, tự hỏi lúc này đây bản thân có thể sống bao lâu? Anh đang nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận thì bên tai liền truyền đến một thanh âm. . Truyện Lịch Sử
"Tống Tiêu Táp rất khó thuyết phục, ông ta cổ hủ và ngoan cố nhất. Nếu anh muốn đi hỏi công thức nấu canh dưỡng sinh của ông ta, phỏng chừng không có khả năng."
Nhậm Trúc lấy lại tinh thần, nghe vậy liền cẩn thận ở trong đầu suy nghĩ tính cách và tác phong làm việc của vị đầu bếp Tống kia, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ một chút. Đấy quả nhiên là một ông cụ ngoan cố lại cổ hủ đó, hơn nữa giữ rất kỹ tay nghề của mình còn coi trọng truyền thừa, muốn từ chỗ ông ta biết công thức nấu canh dưỡng sinh, ngoại trừ trở thành đệ tử thân truyền của ổng, phỏng chừng không còn cách nào khác.
Chỉ là vừa nãy anh còn mới khoác lác với Lộc Minh. Vả mặt cũng không thể tới nhanh như vậy chứ......
Ân Phong trông thấy vẻ mặt Nhậm Trúc đột nhiên cứng đờ, dáng vẻ vừa thẹn lại vừa bối rối kia làm hắn nhịn không được liền cười ra tiếng, hắn còn chưa từng thấy người này có biểu tình như vậy đâu, hiện tại lần đầu nhìn thấy, chỉ cảm thấy...... Thật đáng yêu.
Nhậm Trúc sớm đã ở trong lòng xác định người này là ai, sau khi xác định, anh hoàn toàn không còn khách khí và hoài nghi như lúc trước với Ân Phong, lập tức trợn mắt với người nọ: "Anh cười cái gì mà cười? Chuyện này rất thú vị à?!"
Ân Phong cảm thấy người trước mặt ngay cả trợn mắt cũng đặc biệt thuận mắt, cũng không sợ Nhậm Trúc bực, gật gật đầu, cực kì nghiêm túc nói: "Là rất thú vị. Anh phát hiện, hình như em đặc biệt đáng yêu và thuận mắt."
Thầy Nhậm: "...... Câm miệng, đừng thả thính."
Đầu bếp Ân nghe được hai chữ kia ánh mắt ngược lại sáng ngời: "Anh không thả thính, anh nói đều là lời thật."
Thầy Nhậm ở trong lòng ha hả một tiếng, quả nhiên mặc kệ biến thành như thế nào, bản chất vẫn giống nhau cả: "Mau câm miệng đi đầu bếp, thiết lập nhân vật núi băng của anh sắp vỡ rồi kìa."
Ân Phong nở nụ cười, sau đó hắn đột nhiên thu liễm biểu cảm, nói với Nhậm Trúc: "Chỗ của anh có công thức nấu canh dưỡng sinh không tồi, là anh tự mình nghiên cứu ra hơn nữa đã thí nghiệm rồi, nếu em xin anh, anh thật ra có thể cố mà nói cho em biết. Rốt cuộc, công thức canh dưỡng sinh trong tay anh tuy cũng tiêu thụ nội bộ, nhưng so với đầu bếp Tống còn hiệu quả hơn một chút, đắt hơn một chút."
Nhậm Trúc cảm thấy như mình đang nghe truyện ngàn lẻ một đêm*: "Trong tay anh có công thức canh dưỡng sinh?" Anh từ trên xuống dưới đánh giá Ân Phong, nhìn tới mức đầu bếp cấp sao họ Ân nào đó sắp nhịn không được có chút đỏ mặt, mới hoài nghi hỏi: "Nhìn thân thể của anh cũng có chỗ nào không tốt đâu, sao anh lại đi nghiên cứu canh dưỡng sinh? Có phải là vì thân thể của chú với dì không tốt không?"
Đầu bếp cấp sao Ân giật giật khóe miệng: "Thân thể hai người họ tốt tới mức có thể sánh với chị em đấy." Một đống tuổi còn xách đao chém người gì đó, thôi thôi.
Nhậm Trúc khục một tiếng, hình ảnh kia quá đẹp anh không dám nghĩ: "Cho nên chuyện này rất kì quái."
Ân Phong ngừng một chút, cũng gật gật đầu: "...... Đúng vậy, kỳ thật anh cũng cảm thấy, nó có chút kỳ quái."
Giây tiếp theo cảm xúc trên mặt hắn liền trở nên có chút tối tăm, giọng điệu tựa như vui đùa, nhưng bất kì ai cũng có thể nghe được sự nghiêm túc của hắn: "Có thể là anh buồn lo vô cớ, nhưng rất kỳ quái, giống như anh mơ thấy giấc mộng kia vậy, không có lí do, anh luôn cảm thấy anh cần phải làm cái này."
Ân Phong quay đầu nhìn Nhậm Trúc, ánh mắt hắn cực kỳ chăm chú: "Như vậy có lẽ là có thể đủ để ngăn cản một ít chuyện hết sức không tốt đã xảy ra."
Nhậm Trúc cảm thấy giọng mình trở nên nghẹn ngào: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như không biết khi nào, người nào đó sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ rời khỏi anh."
Tại một khắc này, Nhậm Trúc cảm thấy, trái tim anh bỗng dưng tan vỡ, vô cùng đau đớn.
*Chuyện ngàn lẻ một đêm (Thiên phương dạ đàm): chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra. Nguồn: Cụm từ bốn chữ - Leo săn sư tử
Tác giả có lời muốn nói:
Đau lòng giáo sư hai giây 0-0. Aizz.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất