Chương 68
Tức khắc chả hiểu sao thầy Nhậm cảm thấy mình có chút ưng ức cùng chua xót: "Đãi ngộ chắc tốt lắm nhỉ?"
Ý cười trong giọng nam càng nhiều: "Cũng không tệ lắm, cơ mà miễn cưỡng không bị tổ chức tẩy não cũng là đãi ngộ mà tôi nên được."
Nhậm Trúc tán đồng gật đầu. Trương Quân cũng đã mở miệng: "Được rồi, đừng ôn chuyện nữa, chúng ta hiện tại phải tranh thủ thời gian đi cứu bọn nhỏ đó! Các em ấy hiện tại nhất định đang bị chuyên gia tâm lý học tà ác dày vò, hơn nữa nếu chúng ta cứu được bọn nhỏ, trường học khẳng định sẽ ra sức khen ngợi chúng ta, tương lai thăng chức tăng lương không phải là mơ! Mau nói xem làm sao ra khỏi nơi này đi!"
Kì lạ thay, mới nhắc tới thăng chức tăng lương, bốn người ở đây ngay lập tức cảm thấy phấn chấn lên, Nhậm Trúc đầu tiên nói ra tác dụng của mình: "Tôi hẳn là có kinh nghiệm thuần phục đối với chó huấn luyện, hình như tôi có kỹ năng đặc biệt có thể bảo đảm đám chó này không công kích chúng ta, nhưng cho dù như thế, tôi không thể mở khóa, không có cách đi ra ngoài cũng không được."
Chung Đại Lực nhanh chóng triển lãm tác dụng của bản thân: "Bình thường đối chiến không ai có thể là đối thủ của tôi, hơn nữa chỉ cần cho tôi một cây gậy, ngay cả súng tôi cũng không sợ. Còn nữa, tôi giỏi nhất là phá hủy, chỉ cần tới phòng điều khiển, mấy người nói cúp điện chỗ nào thì cúp chỗ đó, bản đồ và tình huống căn cứ tôi đều có thể nhanh chóng nắm giữ." . Đam Mỹ Hay
Kỹ năng của Chung Đại Lực rất không tồi, nhưng với điều kiện cũng là mở cửa nhà tù ra trước, lại bình an đi đến phòng điều khiển.
Trương Quân nghĩ nghĩ, nói ra một cái kỹ năng không phải kỹ năng: "À ừm, tôi cảm thấy giác quan thứ sáu của tôi tương đối mạnh? Tôi không biết gì nhắm mắt lại, đoán mò cũng có thể đoán trúng 9 phần. Hơn nữa tương đối mẫn cảm với nguy hiểm và thiết bị theo dõi, chắc có thể trợ giúp mọi người tránh né theo dõi."
Nhậm Trúc mở miệng: "Cái kỹ năng này thật sự khá tốt, cho nên nói anh có thể lên làm giáo viên ở Đỉnh Điểm, là bởi vì giác quan thứ sáu của anh mạnh, khi thi viết điểm tương đối cao đúng không?"
Khóe miệng Trương Quân khẽ giật, người này rốt cuộc có biết cái gì kêu nhìn thấu không nói toạc hay không?! Hơn nữa trừ thành tích thi viết cao ra, thành tích phỏng vấn của anh ta cũng rất cao đó có được không?
Thầy Nhậm khịa xong câu này, cũng cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng, trực tiếp quay lại đầu đi hỏi giáo viên nam nằm vùng hàng thật ở cuối cùng: "Anh gì ơi, anh có cái kỹ năng gì? Nói nghe xem, nếu ngay cả anh cũng không biết mở khóa, kế hoạch mà chúng ta nghiên cứu chỉ có thể chết từ trong trứng nước. Còn nữa, có người nào khác ở đây nữa không, lên tiếng đi? Tần Tông đâu rồi?"
Sau khi Nhậm Trúc nói xong câu đó, ba người nơi này đều nghe được một tiếng răng rắc giòn tan, âm thanh ấy vô cớ khiến người trở nên kích động, bởi vì chỉ có dưới tình huống nào đó mới có thể phát ra tiếng như thế. Rồi sau đó Nhậm Trúc nghe được thanh âm kia trả lời: "Tôi không tên gì ơi, anh có thể gọi tôi là Khâu Lam Phong, hiện tại tôi đã mở khóa rồi, nhưng như các anh thấy, mấy con chó này đều chạy tới trước mặt tôi, phỏng chừng chỉ cần tôi vừa mở cửa ra chúng nó sẽ sủa như điên rồi vồ về phía tôi."
Lúc này trên hành lang suốt mười một con Doberman và chó săn đều tụ tập trước cửa lao ở phía đông bắc của Nhậm Trúc. Nhìn dáng vẻ rất có tư thế muốn gặm xương cốt, Nhậm Trúc hít sâu một hơi, "Kế tiếp tốt nhất mấy anh che lỗ tai lại, nếu không tôi không dám chắc sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với mấy anh."
Trương Quân hết sức ngoan ngoãn bịt kín lỗ tai, trực giác nói cho anh ta nếu như không nghe lời hậu quả nhất định sẽ rất thảm thiết, nhưng Chung Đại Lực lại cảm thấy mặc kệ Nhậm Trúc chơi chiêu trò gì, bằng thể trạng và năng lực phản ứng của anh ta đều sẽ không có vấn đề. Cho nên, kế tiếp anh ta liền nghe được một tiếng quát lớn.
"Cái đám không nghe lời tụi mày! Đều đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích hết cho tao!!"
【 Bíp! Bạn kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác (Phạt đứng): Đối ứng mục tiêu - tất cả chó trên hành lang tại chỗ đứng thẳng không thể di động ít nhất mười phút. Quát lớn có hiệu quả Chủ nhiệm lớp răn dạy rất nhỏ, mục tiêu chó trông cửa thể lực, trí lực cùng tinh thần -5. 】
Chung Đại Lực là người thứ nhất phản ứng lại, anh ta vô cùng hoảng sợ nhìn Nhậm Trúc ở đối diện: "Đạ mấu! Vì sao đột nhiên tôi không thể nhúc nhích? Có phải anh sử dụng yêu thuật gì với tôi hay không?!"
Mà lúc này Khâu Lam Phong đã nhanh chóng ra khỏi ngục giam của mình, hơn nữa còn đặc biệt lanh trí đẩy hết mấy con chó đó vào phòng giam, cuối cùng còn tỉ mỉ mà khóa cửa lại. Bây giờ, anh ta cảm thấy toàn bộ hành lang yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Anh ta trực tiếp đi về nhà giam của Nhậm Trúc, Nhậm Trúc cuối cùng cũng thấy rõ người này trông ra sao, đây là một người đàn ông nhìn kiểu gì cũng không giống cảnh sát, bởi vì toàn thân anh ta đều tản ra một loại hơi thở "Ông đây là gã phong lưu, hơn nữa xem tất cả mọi người không quá thuận mắt", trừ đó ra hai mắt anh ta hẹp dài, luôn khiến người khác cảm thấy giống như đang âm mưu gì đó. Nhưng đây cũng không có nghĩa anh ta trông xấu xí, thậm chí người này còn rất đẹp, chỉ có điều là thoạt nhìn không giống như người tốt mà thôi.
"Anh thật đúng là khiến người ngạc nhiên." Khâu Lam Phong một bên thuần thục móc ra công cụ giải khóa của mình mở cửa cho Nhậm Trúc một bên cảm thán: "Chắc đây không phải là công năng đặc dị nào đó chứ?"
Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, cuối cùng gật gật đầu lại lắc đầu: "Không hẳn, chủ yếu là thời gian dài làm nghề chủ nhiệm lớp, tự mang theo một ít lực uy hiếp. Nhưng mà chắc có lẽ cũng có chút khác thường."
Khâu Lam Phong cười khẽ: "Kỹ năng này của anh, giống như là 'ngôn linh' nào đó."
Nhậm Trúc nhún vai: "Nhưng mà tôi chỉ có thể khiến chúng nó phạt đứng hay là chạy vòng."
Khâu Lam Phong nghẹn lại, "Ừm, anh chắc chắn là một giáo viên chủ nhiệm cực kì xứng chức." Bằng không loại kỹ năng có chứa tính chỉ hướng rõ ràng như thế sẽ không thể xuất hiện.
Lúc sau Khâu Lam Phong nhanh chóng mở cửa nhà giam cho ba người còn lại, theo lý thuyết nơi này cũng có theo dõi, nhưng rất kỳ quái, tới tận bây giờ cũng không thấy cảnh báo kêu vang.
"Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Dọc theo đường đi hẳn sẽ có rất nhiều theo dõi? Làm cách nào mới có thể không bị người phát hiện đi đến nơi chứ?" Chung Đại Lực vừa mới nhúc nhích được liền có chút mệt tim mở miệng.
"À, tuy nói tôi cũng không biết nguyên nhân, nhưng tôi cảm thấy dọc theo đường đi chúng ta sẽ có thể thuận lợi hơn. Phỏng chừng là có người đang giúp chúng ta? Tôi có cảm giác hiện tại thời gian này là vừa lúc, nhanh chân là có thể đi một cách thuận lợi!"
Lời Trương Quân nói nghe có vẻ như đùa, cơ mà ở ngay lúc này ai cũng đành phải tin, Trương Quân cùng Khâu Lam Phong đi đầu, Nhậm Trúc theo sát ở bên trong, Chung Đại Lực bọc hậu, bọn họ dựa theo bản đồ cực kì đơn giản kia chạy về "Khu thần dân", dọc theo đường đi thế mà không gặp trở ngại gì lớn, trừ việc có ba tiểu đội tuần tra ba người xuất hiện còn bị Trương Quân dắt đi núp trước ra, lúc bọn họ tới căn phòng viết ba chữ "Phòng điều khiển" kia, thời gian mới qua hai mươi phút.
Quả thực là thuận lợi đến không thể tưởng tượng, giống như bọn họ trải qua một hồi vượt ngục giả ấy?!
Ý cười trong giọng nam càng nhiều: "Cũng không tệ lắm, cơ mà miễn cưỡng không bị tổ chức tẩy não cũng là đãi ngộ mà tôi nên được."
Nhậm Trúc tán đồng gật đầu. Trương Quân cũng đã mở miệng: "Được rồi, đừng ôn chuyện nữa, chúng ta hiện tại phải tranh thủ thời gian đi cứu bọn nhỏ đó! Các em ấy hiện tại nhất định đang bị chuyên gia tâm lý học tà ác dày vò, hơn nữa nếu chúng ta cứu được bọn nhỏ, trường học khẳng định sẽ ra sức khen ngợi chúng ta, tương lai thăng chức tăng lương không phải là mơ! Mau nói xem làm sao ra khỏi nơi này đi!"
Kì lạ thay, mới nhắc tới thăng chức tăng lương, bốn người ở đây ngay lập tức cảm thấy phấn chấn lên, Nhậm Trúc đầu tiên nói ra tác dụng của mình: "Tôi hẳn là có kinh nghiệm thuần phục đối với chó huấn luyện, hình như tôi có kỹ năng đặc biệt có thể bảo đảm đám chó này không công kích chúng ta, nhưng cho dù như thế, tôi không thể mở khóa, không có cách đi ra ngoài cũng không được."
Chung Đại Lực nhanh chóng triển lãm tác dụng của bản thân: "Bình thường đối chiến không ai có thể là đối thủ của tôi, hơn nữa chỉ cần cho tôi một cây gậy, ngay cả súng tôi cũng không sợ. Còn nữa, tôi giỏi nhất là phá hủy, chỉ cần tới phòng điều khiển, mấy người nói cúp điện chỗ nào thì cúp chỗ đó, bản đồ và tình huống căn cứ tôi đều có thể nhanh chóng nắm giữ." . Đam Mỹ Hay
Kỹ năng của Chung Đại Lực rất không tồi, nhưng với điều kiện cũng là mở cửa nhà tù ra trước, lại bình an đi đến phòng điều khiển.
Trương Quân nghĩ nghĩ, nói ra một cái kỹ năng không phải kỹ năng: "À ừm, tôi cảm thấy giác quan thứ sáu của tôi tương đối mạnh? Tôi không biết gì nhắm mắt lại, đoán mò cũng có thể đoán trúng 9 phần. Hơn nữa tương đối mẫn cảm với nguy hiểm và thiết bị theo dõi, chắc có thể trợ giúp mọi người tránh né theo dõi."
Nhậm Trúc mở miệng: "Cái kỹ năng này thật sự khá tốt, cho nên nói anh có thể lên làm giáo viên ở Đỉnh Điểm, là bởi vì giác quan thứ sáu của anh mạnh, khi thi viết điểm tương đối cao đúng không?"
Khóe miệng Trương Quân khẽ giật, người này rốt cuộc có biết cái gì kêu nhìn thấu không nói toạc hay không?! Hơn nữa trừ thành tích thi viết cao ra, thành tích phỏng vấn của anh ta cũng rất cao đó có được không?
Thầy Nhậm khịa xong câu này, cũng cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng, trực tiếp quay lại đầu đi hỏi giáo viên nam nằm vùng hàng thật ở cuối cùng: "Anh gì ơi, anh có cái kỹ năng gì? Nói nghe xem, nếu ngay cả anh cũng không biết mở khóa, kế hoạch mà chúng ta nghiên cứu chỉ có thể chết từ trong trứng nước. Còn nữa, có người nào khác ở đây nữa không, lên tiếng đi? Tần Tông đâu rồi?"
Sau khi Nhậm Trúc nói xong câu đó, ba người nơi này đều nghe được một tiếng răng rắc giòn tan, âm thanh ấy vô cớ khiến người trở nên kích động, bởi vì chỉ có dưới tình huống nào đó mới có thể phát ra tiếng như thế. Rồi sau đó Nhậm Trúc nghe được thanh âm kia trả lời: "Tôi không tên gì ơi, anh có thể gọi tôi là Khâu Lam Phong, hiện tại tôi đã mở khóa rồi, nhưng như các anh thấy, mấy con chó này đều chạy tới trước mặt tôi, phỏng chừng chỉ cần tôi vừa mở cửa ra chúng nó sẽ sủa như điên rồi vồ về phía tôi."
Lúc này trên hành lang suốt mười một con Doberman và chó săn đều tụ tập trước cửa lao ở phía đông bắc của Nhậm Trúc. Nhìn dáng vẻ rất có tư thế muốn gặm xương cốt, Nhậm Trúc hít sâu một hơi, "Kế tiếp tốt nhất mấy anh che lỗ tai lại, nếu không tôi không dám chắc sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với mấy anh."
Trương Quân hết sức ngoan ngoãn bịt kín lỗ tai, trực giác nói cho anh ta nếu như không nghe lời hậu quả nhất định sẽ rất thảm thiết, nhưng Chung Đại Lực lại cảm thấy mặc kệ Nhậm Trúc chơi chiêu trò gì, bằng thể trạng và năng lực phản ứng của anh ta đều sẽ không có vấn đề. Cho nên, kế tiếp anh ta liền nghe được một tiếng quát lớn.
"Cái đám không nghe lời tụi mày! Đều đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích hết cho tao!!"
【 Bíp! Bạn kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác (Phạt đứng): Đối ứng mục tiêu - tất cả chó trên hành lang tại chỗ đứng thẳng không thể di động ít nhất mười phút. Quát lớn có hiệu quả Chủ nhiệm lớp răn dạy rất nhỏ, mục tiêu chó trông cửa thể lực, trí lực cùng tinh thần -5. 】
Chung Đại Lực là người thứ nhất phản ứng lại, anh ta vô cùng hoảng sợ nhìn Nhậm Trúc ở đối diện: "Đạ mấu! Vì sao đột nhiên tôi không thể nhúc nhích? Có phải anh sử dụng yêu thuật gì với tôi hay không?!"
Mà lúc này Khâu Lam Phong đã nhanh chóng ra khỏi ngục giam của mình, hơn nữa còn đặc biệt lanh trí đẩy hết mấy con chó đó vào phòng giam, cuối cùng còn tỉ mỉ mà khóa cửa lại. Bây giờ, anh ta cảm thấy toàn bộ hành lang yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Anh ta trực tiếp đi về nhà giam của Nhậm Trúc, Nhậm Trúc cuối cùng cũng thấy rõ người này trông ra sao, đây là một người đàn ông nhìn kiểu gì cũng không giống cảnh sát, bởi vì toàn thân anh ta đều tản ra một loại hơi thở "Ông đây là gã phong lưu, hơn nữa xem tất cả mọi người không quá thuận mắt", trừ đó ra hai mắt anh ta hẹp dài, luôn khiến người khác cảm thấy giống như đang âm mưu gì đó. Nhưng đây cũng không có nghĩa anh ta trông xấu xí, thậm chí người này còn rất đẹp, chỉ có điều là thoạt nhìn không giống như người tốt mà thôi.
"Anh thật đúng là khiến người ngạc nhiên." Khâu Lam Phong một bên thuần thục móc ra công cụ giải khóa của mình mở cửa cho Nhậm Trúc một bên cảm thán: "Chắc đây không phải là công năng đặc dị nào đó chứ?"
Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, cuối cùng gật gật đầu lại lắc đầu: "Không hẳn, chủ yếu là thời gian dài làm nghề chủ nhiệm lớp, tự mang theo một ít lực uy hiếp. Nhưng mà chắc có lẽ cũng có chút khác thường."
Khâu Lam Phong cười khẽ: "Kỹ năng này của anh, giống như là 'ngôn linh' nào đó."
Nhậm Trúc nhún vai: "Nhưng mà tôi chỉ có thể khiến chúng nó phạt đứng hay là chạy vòng."
Khâu Lam Phong nghẹn lại, "Ừm, anh chắc chắn là một giáo viên chủ nhiệm cực kì xứng chức." Bằng không loại kỹ năng có chứa tính chỉ hướng rõ ràng như thế sẽ không thể xuất hiện.
Lúc sau Khâu Lam Phong nhanh chóng mở cửa nhà giam cho ba người còn lại, theo lý thuyết nơi này cũng có theo dõi, nhưng rất kỳ quái, tới tận bây giờ cũng không thấy cảnh báo kêu vang.
"Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Dọc theo đường đi hẳn sẽ có rất nhiều theo dõi? Làm cách nào mới có thể không bị người phát hiện đi đến nơi chứ?" Chung Đại Lực vừa mới nhúc nhích được liền có chút mệt tim mở miệng.
"À, tuy nói tôi cũng không biết nguyên nhân, nhưng tôi cảm thấy dọc theo đường đi chúng ta sẽ có thể thuận lợi hơn. Phỏng chừng là có người đang giúp chúng ta? Tôi có cảm giác hiện tại thời gian này là vừa lúc, nhanh chân là có thể đi một cách thuận lợi!"
Lời Trương Quân nói nghe có vẻ như đùa, cơ mà ở ngay lúc này ai cũng đành phải tin, Trương Quân cùng Khâu Lam Phong đi đầu, Nhậm Trúc theo sát ở bên trong, Chung Đại Lực bọc hậu, bọn họ dựa theo bản đồ cực kì đơn giản kia chạy về "Khu thần dân", dọc theo đường đi thế mà không gặp trở ngại gì lớn, trừ việc có ba tiểu đội tuần tra ba người xuất hiện còn bị Trương Quân dắt đi núp trước ra, lúc bọn họ tới căn phòng viết ba chữ "Phòng điều khiển" kia, thời gian mới qua hai mươi phút.
Quả thực là thuận lợi đến không thể tưởng tượng, giống như bọn họ trải qua một hồi vượt ngục giả ấy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất