Chương 8
Nhậm Trúc đứng ở nơi đó, thân hình thẳng tắp vẻ mặt nghiêm túc, bên dưới tay áo xắn lên của anh là cánh tay có hơi tái nhợt, nhưng khiến người ngoài ý muốn là cánh tay kia thoạt nhìn cũng không gầy yếu, ngược lại mang theo cảm giác sức mạnh nam tính, hiển nhiên Nhậm Trúc có nghiêm túc rèn luyện thân thể.
Lúc này thầy Nhậm cực kì có cảm giác áp bách, đặc biệt là viên gạch trong tay làm anh gia tăng thêm chút mùi vị ngang tàng, Đổng Hậu cùng năm thằng sửu nhi còn lại nhìn thấy một thanh niên như thế, trong lòng không tự giác dâng lên mấy phần e sợ.
"Ai cho mày xen vào việc của người khác?! Tụi tao chính là..." một thiếu niên nhuộm tóc tím ngoài mạnh trong yếu quát, tựa hồ muốn dọa Nhậm Trúc đi, nhưng mà tên đó nói còn chưa nói xong Nhậm Trúc cũng đã cầm gạch vọt lên, tốc độ của anh vừa nhanh lại vừa cực kỳ chính xác đập ngã tên sửu nhi thứ hai, ngay sau đó xoay người đá văng thiếu niên múa may nắm đấm xông lên kia, chưa đến năm phút đồng hồ, Lỗ tiểu béo liền nhìn thấy vị chủ nhiệm lớp có thể so với Đại Ma Vương ở trong lòng nhóc trực tiếp đánh bại 5 thằng trong số 6 thằng, Lỗ tiểu béo cảm thấy lúc này tim nhóc quả thực sắp nhảy lên trên cổ họng luôn rồi! Nhóc ta bỗng nhiên cảm thấy chủ nhiệm lớp nhà mình quá đẹp troai! Còn lợi hại hơn cả ông ba cục trưởng cục giáo dục của nhóc nữa!
"Thầy ơi cẩn thận!" Chu Lai cố chống để xem hết toàn cục, sau đó cậu mắt sắc phát hiện có một thằng lưu manh đã sớm trốn ở bên cạnh, trong tay không biết khi nào cầm một cây côn sắt muốn từ sau lưng tập kích Nhậm Trúc, mà ngay khi cậu nhóc mở miệng, từ bên kia bỗng nhiên vụt nhanh ra bóng dáng cao lớn của một người, chỉ một quyền đã đánh cái thằng trẻ trâu kia ngu người dưới đất.
Chu Lai trừng lớn hai mắt, người bỗng nhiên vọt ra này sức lực lớn thật nha! Chờ khi cậu nhìn kỹ mới phát hiện người này vậy mà lại là giáo viên khóa tâm lý của bọn cậu!? Trước khi Chu Lai ngất xỉu nhịn không được tự hỏi, chẳng lẽ giáo viên bây giờ đều lợi hại như vậy hết hả? Đều là tồn tại một người có thể đánh mấy người??!
Lúc này Lỗ tiểu béo đang ôm đùi Nhậm Trúc oa oa khóc lớn, nhóc tỏ vẻ mình từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta đánh như thế bao giờ, nhóc ta nhất định phải bảo ba mình đánh chết hết mấy tên này! Nhậm Trúc vốn còn thông cảm Lỗ tiểu béo khó được thấy việc nghĩa hăng hái làm mà mặc nó nói chuyện, nhưng nghe thấy Lỗ tiểu béo nói như vậy, anh tức khắc liền đen mặt, trực tiếp kéo cậu nhóc lên.
"Em có bản lĩnh thì vì sao không tự mình đánh chết bọn họ đi? Còn tìm ba em?"
Lỗ Ban Ban phẫn nộ trả lời: "Ba em lợi hại mà! Em đánh không lại bọn nó, đương nhiên phải tìm ngoại viện! Thầy, không phải thầy cũng từng nói không nên không biết tự lượng sức mà tự mình đi làm một số việc sao?"
Nhậm Trúc đầu tiên là vui mừng gật gật đầu, sau đó lại nghiêm mặt: "Vậy em cảm thấy bọn họ vì sao phải ở chỗ này đánh cướp Chu Lai? Mà không phải giống em mang đàn em chạy loạn khắp nơi? Hoặc là có tiền đi các loại cửa hàng chơi?"
Lỗ Ban Ban hít hít mũi: "Ba tụi nó không có lợi hại như ba em!"
Nhậm Trúc tiếp tục gật đầu: "Cho nên, bọn họ không có cha mẹ quản bọn họ, không có cha mẹ cung cấp đủ điều kiện vật chất cho bọn họ, thậm chí không có cha mẹ yêu thương bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể bất chấp tất cả làm một học sinh quậy phá, sau đó lại đây đánh cướp những bạn học nhỏ yếu. Em cảm thấy mình với bọn họ, ai càng đáng thương hơn?"
Lỗ Ban Ban nằm bẹp trên mặt đất, đầu óc có hơi theo không kịp, cơ mà rất nhanh nhóc ta đã chậm rãi gật đầu: "...... Bọn nó thảm hơn em. Bỏ đi, bọn nó không có ba không có mẹ quản, em hạnh phúc hơn mấy đứa đó nhiều, em không cho ba em giết chết tụi nó nữa. Nhưng mà...... Người em vẫn còn đau lắm, em vẫn rất tức giận đó!"
Bây giờ Nhậm Trúc mới thật sự mỉm cười: "Không sao, chờ ngày mai đi học, cơn tức này thầy xả giùm các em."
Lỗ Ban Ban hình như cực kì tin tưởng năng lực của chủ nhiệm lớp nhà mình, sau khi nghe câu này, nhóc với Chu Lai đều giống nhau cao hứng mà cười vài tiếng rồi sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Ánh mắt Nhậm Trúc có hơi bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ cả người toàn vết thương này, hồi lâu sau mới hừ một tiếng: "Nhóc quậy xui xẻo."
Ninh Huân ở bên cạnh khoanh tay cười khẽ: "Đánh giá này rất chuẩn. Nhưng mà, nhìn không ra đó thầy Nhậm, tôi cho rằng thầy là thanh niên văn nhược tay trói gà không chặt cơ đấy, kết quả thật đúng là làm người mở rộng tầm mắt. Cách dùng gạch này, thật không giống như một người mới học."
Nhậm Trúc nghe vậy nhướn nhướn mày, cái gã lưu manh văn nhã học tâm lý học này cũng không biết là bị giật sai cọng dây thần kinh nào, từ sau ngày anh đánh lòng bàn tay Lỗ Ban Ban, gã này chỉ cần không có việc gì thì sẽ dùng cái mác trao đổi vấn đề tâm lý của học sinh lớp 6-8 ngụy trang đi văn phòng anh tìm anh nói chuyện, người khác cho rằng nội dung hai người bọn họ nghiêm túc nói chuyện là về vấn đề xử lý tâm lý học sinh, nhưng mà trên thực tế đối thoại giữa bọn họ cực kì không phù hợp với trẻ em, hơn nữa còn thiếu muối!
Có rất nhiều lần, Nhậm Trúc cảm thấy nếu không phải mặt gã này quá đẹp, tất cả mọi người đều không tin hắn là một tên lưu manh, anh tuyệt đối sẽ nhịn không được mà trực tiếp đem người đá văng ra luôn!
"Nói, rốt cuộc anh bị chập cọng dây thần kinh nào? Đi sửa lại không được sao? Trường học có một đám em gái xinh đẹp chờ anh xông lên, sao anh cứ chết sống lại đây quấn lấy tôi thế? Đừng nói cho tôi là anh coi trọng tôi, tôi chỉ nhiệt tình yêu thương công việc và học sinh của tôi thôi." Giọng Nhậm Trúc mang theo chút trào phúng, hơn nữa khá là lạnh lùng, vừa nói anh vừa lấy di động ra chuẩn bị kêu một chiếc xe taxi, chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ này đến bệnh viện.
Nhưng khi vừa mới làm được một nửa, điện thoại anh đã bị người ta lấy mất. Nhậm Trúc nhíu mày quay đầu lại: "Anh làm gì?"
Ninh Huân nhún vai: "Tôi cảm thấy cùng anh nói chuyện như vầy anh chắc chắn sẽ không để ý tới tôi, cho nên chỉ có thể làm thế để khiến anh chú ý. Hơn nữa anh hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi bị chập cọng gân nào, chỉ là cảm thấy dáng vẻ thầy Nhậm hiện ra ở trước mặt tôi cùng với lời đồn lúc trước kém khá xa, cho nên cực kì tò mò rốt cuộc ai mới là thầy Nhậm chân chính đây."
Nhậm Trúc híp mắt. Làm một giáo viên ngữ văn, anh có sự mẫn cảm trời sinh với văn tự và ngôn ngữ, cho nên anh cảm thấy lời mà thanh niên mang theo mỉm cười khéo léo trước mặt vừa nói cực nguy hiểm, tuy rằng tính cách đại biến có thể dùng lí do Lỗ Ban Ban dẫn người đập đầu của anh, từ đó anh hạ quyết tâm muốn giáo dục học sinh thật tốt để giải thích, nhưng trên thực tế biến hóa như vậy vẫn có chút gượng ép. Đối với những người nhạy bén nhất định sẽ phát hiện sự khác biệt cực lớn giữa anh lúc trước và bây giờ, rốt cuộc khí chất cùng tính cách của một người là không cách nào ngụy trang, rất hiển nhiên tên giáo sư tâm lý trước mắt anh chính là một người nhạy bén lại có kiến thức chuyên môn kia, hắn tất nhiên đã phát hiện cái gì mới có thể nói "Tò mò ai mới là thầy Nhậm chân chính" mà không phải là "Tính cách nào mới là tính cách thật sự của thầy Nhậm".
Tổng kết lại, Nhậm Trúc cảm thấy cái gã mặt người dạ thú này có khả năng phát hiện anh không phải chính chủ, hoặc là đã có suy đoán.
Nhưng vậy thì sao chứ? Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười trào phúng với Ninh Huân: "Ah~ Làm tâm lý đúng là suy nghĩ nhiều thật. Có điều tôi nghe nói người học tâm lý học có rất nhiều người bản thân có vấn đề về tâm lý. Không biết giáo sư Ninh đây có thể bị ảnh hưởng hay không?"
Ninh Huân tự nhiên xem hiểu cái ý trào phúng đó, hắn một bên cảm thấy bản thân bị khiêu khích, bên khác thế mà cảm thấy đáng chết là tính cách người này lại kích thích ham muốn chinh phục của hắn!
"Ha~ thầy Nhậm, thầy chính là loại hình mà tôi thích nhất. Lần sau tuyệt đối đừng lộ ra biểu tình như thế trước mặt tôi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu."
Nói xong câu đó, giáo sư Ninh trực tiếp muốn cõng lấy Lỗ tiểu béo thể trọng hơi nặng lên: "Xe của tôi ở đằng trước, đi thôi."
Thầy Nhậm bị đùa giỡn cảm thấy anh đặc biệt muốn đem cục gạch trong tay đập thẳng vào cái gáy của tên mặt người dạ thú kia. Lúc thầy Nhậm còn sống cũng là một cành hoa phong lưu phóng khoáng, hơn nữa tuyệt đối công khí tràn đầy. Nhưng mà làm tất cả các cô giáo thậm chí là thầy giáo yêu thầm cảm thấy tan nát cõi lòng chính là, hình như mắt của thầy Nhậm mọc ở trên trán thì phải, sắp 30 rồi mà ai cũng không vừa mắt.
Có đồn đãi nói rằng, thầy Nhậm rất có thể là một người vô tính luyến, hoặc là bị lãnh cảm.
Đối với cái này thầy Nhậm khịt mũi coi thường, thằng em nhà anh thật sự rất tốt, chẳng qua là đến bây giờ còn chưa gặp phải người làm anh cảm thấy thuận mắt muốn lên giường mà thôi. Chỉ đơn giản như thế.
Hiện tại thầy Nhậm cõng Chu Lai, trừng mắt nhìn cái gã đàn ông cao lớn đang cõng Lỗ tiểu béo còn có vẻ rất nhẹ nhàng kia, cảm thấy chưa từng có một người nào làm anh cảm thấy cực - kì - không - thuận - mắt - như thế, từ trên xuống dưới, từ mặt đến dáng, từ tính cách đến thần kinh vận động, chỗ nào cũng không vừa mắt! . Truyện Cung Đấu
Hô hấp của thầy Nhậm có chút dồn dập, ánh mắt trở nên có hơi nguy hiểm, thật sự rất muốn đánh cái tên trẻ trâu cỡ bự này một trận ra trò...
Lúc này thầy Nhậm cực kì có cảm giác áp bách, đặc biệt là viên gạch trong tay làm anh gia tăng thêm chút mùi vị ngang tàng, Đổng Hậu cùng năm thằng sửu nhi còn lại nhìn thấy một thanh niên như thế, trong lòng không tự giác dâng lên mấy phần e sợ.
"Ai cho mày xen vào việc của người khác?! Tụi tao chính là..." một thiếu niên nhuộm tóc tím ngoài mạnh trong yếu quát, tựa hồ muốn dọa Nhậm Trúc đi, nhưng mà tên đó nói còn chưa nói xong Nhậm Trúc cũng đã cầm gạch vọt lên, tốc độ của anh vừa nhanh lại vừa cực kỳ chính xác đập ngã tên sửu nhi thứ hai, ngay sau đó xoay người đá văng thiếu niên múa may nắm đấm xông lên kia, chưa đến năm phút đồng hồ, Lỗ tiểu béo liền nhìn thấy vị chủ nhiệm lớp có thể so với Đại Ma Vương ở trong lòng nhóc trực tiếp đánh bại 5 thằng trong số 6 thằng, Lỗ tiểu béo cảm thấy lúc này tim nhóc quả thực sắp nhảy lên trên cổ họng luôn rồi! Nhóc ta bỗng nhiên cảm thấy chủ nhiệm lớp nhà mình quá đẹp troai! Còn lợi hại hơn cả ông ba cục trưởng cục giáo dục của nhóc nữa!
"Thầy ơi cẩn thận!" Chu Lai cố chống để xem hết toàn cục, sau đó cậu mắt sắc phát hiện có một thằng lưu manh đã sớm trốn ở bên cạnh, trong tay không biết khi nào cầm một cây côn sắt muốn từ sau lưng tập kích Nhậm Trúc, mà ngay khi cậu nhóc mở miệng, từ bên kia bỗng nhiên vụt nhanh ra bóng dáng cao lớn của một người, chỉ một quyền đã đánh cái thằng trẻ trâu kia ngu người dưới đất.
Chu Lai trừng lớn hai mắt, người bỗng nhiên vọt ra này sức lực lớn thật nha! Chờ khi cậu nhìn kỹ mới phát hiện người này vậy mà lại là giáo viên khóa tâm lý của bọn cậu!? Trước khi Chu Lai ngất xỉu nhịn không được tự hỏi, chẳng lẽ giáo viên bây giờ đều lợi hại như vậy hết hả? Đều là tồn tại một người có thể đánh mấy người??!
Lúc này Lỗ tiểu béo đang ôm đùi Nhậm Trúc oa oa khóc lớn, nhóc tỏ vẻ mình từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta đánh như thế bao giờ, nhóc ta nhất định phải bảo ba mình đánh chết hết mấy tên này! Nhậm Trúc vốn còn thông cảm Lỗ tiểu béo khó được thấy việc nghĩa hăng hái làm mà mặc nó nói chuyện, nhưng nghe thấy Lỗ tiểu béo nói như vậy, anh tức khắc liền đen mặt, trực tiếp kéo cậu nhóc lên.
"Em có bản lĩnh thì vì sao không tự mình đánh chết bọn họ đi? Còn tìm ba em?"
Lỗ Ban Ban phẫn nộ trả lời: "Ba em lợi hại mà! Em đánh không lại bọn nó, đương nhiên phải tìm ngoại viện! Thầy, không phải thầy cũng từng nói không nên không biết tự lượng sức mà tự mình đi làm một số việc sao?"
Nhậm Trúc đầu tiên là vui mừng gật gật đầu, sau đó lại nghiêm mặt: "Vậy em cảm thấy bọn họ vì sao phải ở chỗ này đánh cướp Chu Lai? Mà không phải giống em mang đàn em chạy loạn khắp nơi? Hoặc là có tiền đi các loại cửa hàng chơi?"
Lỗ Ban Ban hít hít mũi: "Ba tụi nó không có lợi hại như ba em!"
Nhậm Trúc tiếp tục gật đầu: "Cho nên, bọn họ không có cha mẹ quản bọn họ, không có cha mẹ cung cấp đủ điều kiện vật chất cho bọn họ, thậm chí không có cha mẹ yêu thương bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể bất chấp tất cả làm một học sinh quậy phá, sau đó lại đây đánh cướp những bạn học nhỏ yếu. Em cảm thấy mình với bọn họ, ai càng đáng thương hơn?"
Lỗ Ban Ban nằm bẹp trên mặt đất, đầu óc có hơi theo không kịp, cơ mà rất nhanh nhóc ta đã chậm rãi gật đầu: "...... Bọn nó thảm hơn em. Bỏ đi, bọn nó không có ba không có mẹ quản, em hạnh phúc hơn mấy đứa đó nhiều, em không cho ba em giết chết tụi nó nữa. Nhưng mà...... Người em vẫn còn đau lắm, em vẫn rất tức giận đó!"
Bây giờ Nhậm Trúc mới thật sự mỉm cười: "Không sao, chờ ngày mai đi học, cơn tức này thầy xả giùm các em."
Lỗ Ban Ban hình như cực kì tin tưởng năng lực của chủ nhiệm lớp nhà mình, sau khi nghe câu này, nhóc với Chu Lai đều giống nhau cao hứng mà cười vài tiếng rồi sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Ánh mắt Nhậm Trúc có hơi bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ cả người toàn vết thương này, hồi lâu sau mới hừ một tiếng: "Nhóc quậy xui xẻo."
Ninh Huân ở bên cạnh khoanh tay cười khẽ: "Đánh giá này rất chuẩn. Nhưng mà, nhìn không ra đó thầy Nhậm, tôi cho rằng thầy là thanh niên văn nhược tay trói gà không chặt cơ đấy, kết quả thật đúng là làm người mở rộng tầm mắt. Cách dùng gạch này, thật không giống như một người mới học."
Nhậm Trúc nghe vậy nhướn nhướn mày, cái gã lưu manh văn nhã học tâm lý học này cũng không biết là bị giật sai cọng dây thần kinh nào, từ sau ngày anh đánh lòng bàn tay Lỗ Ban Ban, gã này chỉ cần không có việc gì thì sẽ dùng cái mác trao đổi vấn đề tâm lý của học sinh lớp 6-8 ngụy trang đi văn phòng anh tìm anh nói chuyện, người khác cho rằng nội dung hai người bọn họ nghiêm túc nói chuyện là về vấn đề xử lý tâm lý học sinh, nhưng mà trên thực tế đối thoại giữa bọn họ cực kì không phù hợp với trẻ em, hơn nữa còn thiếu muối!
Có rất nhiều lần, Nhậm Trúc cảm thấy nếu không phải mặt gã này quá đẹp, tất cả mọi người đều không tin hắn là một tên lưu manh, anh tuyệt đối sẽ nhịn không được mà trực tiếp đem người đá văng ra luôn!
"Nói, rốt cuộc anh bị chập cọng dây thần kinh nào? Đi sửa lại không được sao? Trường học có một đám em gái xinh đẹp chờ anh xông lên, sao anh cứ chết sống lại đây quấn lấy tôi thế? Đừng nói cho tôi là anh coi trọng tôi, tôi chỉ nhiệt tình yêu thương công việc và học sinh của tôi thôi." Giọng Nhậm Trúc mang theo chút trào phúng, hơn nữa khá là lạnh lùng, vừa nói anh vừa lấy di động ra chuẩn bị kêu một chiếc xe taxi, chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ này đến bệnh viện.
Nhưng khi vừa mới làm được một nửa, điện thoại anh đã bị người ta lấy mất. Nhậm Trúc nhíu mày quay đầu lại: "Anh làm gì?"
Ninh Huân nhún vai: "Tôi cảm thấy cùng anh nói chuyện như vầy anh chắc chắn sẽ không để ý tới tôi, cho nên chỉ có thể làm thế để khiến anh chú ý. Hơn nữa anh hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi bị chập cọng gân nào, chỉ là cảm thấy dáng vẻ thầy Nhậm hiện ra ở trước mặt tôi cùng với lời đồn lúc trước kém khá xa, cho nên cực kì tò mò rốt cuộc ai mới là thầy Nhậm chân chính đây."
Nhậm Trúc híp mắt. Làm một giáo viên ngữ văn, anh có sự mẫn cảm trời sinh với văn tự và ngôn ngữ, cho nên anh cảm thấy lời mà thanh niên mang theo mỉm cười khéo léo trước mặt vừa nói cực nguy hiểm, tuy rằng tính cách đại biến có thể dùng lí do Lỗ Ban Ban dẫn người đập đầu của anh, từ đó anh hạ quyết tâm muốn giáo dục học sinh thật tốt để giải thích, nhưng trên thực tế biến hóa như vậy vẫn có chút gượng ép. Đối với những người nhạy bén nhất định sẽ phát hiện sự khác biệt cực lớn giữa anh lúc trước và bây giờ, rốt cuộc khí chất cùng tính cách của một người là không cách nào ngụy trang, rất hiển nhiên tên giáo sư tâm lý trước mắt anh chính là một người nhạy bén lại có kiến thức chuyên môn kia, hắn tất nhiên đã phát hiện cái gì mới có thể nói "Tò mò ai mới là thầy Nhậm chân chính" mà không phải là "Tính cách nào mới là tính cách thật sự của thầy Nhậm".
Tổng kết lại, Nhậm Trúc cảm thấy cái gã mặt người dạ thú này có khả năng phát hiện anh không phải chính chủ, hoặc là đã có suy đoán.
Nhưng vậy thì sao chứ? Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười trào phúng với Ninh Huân: "Ah~ Làm tâm lý đúng là suy nghĩ nhiều thật. Có điều tôi nghe nói người học tâm lý học có rất nhiều người bản thân có vấn đề về tâm lý. Không biết giáo sư Ninh đây có thể bị ảnh hưởng hay không?"
Ninh Huân tự nhiên xem hiểu cái ý trào phúng đó, hắn một bên cảm thấy bản thân bị khiêu khích, bên khác thế mà cảm thấy đáng chết là tính cách người này lại kích thích ham muốn chinh phục của hắn!
"Ha~ thầy Nhậm, thầy chính là loại hình mà tôi thích nhất. Lần sau tuyệt đối đừng lộ ra biểu tình như thế trước mặt tôi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu."
Nói xong câu đó, giáo sư Ninh trực tiếp muốn cõng lấy Lỗ tiểu béo thể trọng hơi nặng lên: "Xe của tôi ở đằng trước, đi thôi."
Thầy Nhậm bị đùa giỡn cảm thấy anh đặc biệt muốn đem cục gạch trong tay đập thẳng vào cái gáy của tên mặt người dạ thú kia. Lúc thầy Nhậm còn sống cũng là một cành hoa phong lưu phóng khoáng, hơn nữa tuyệt đối công khí tràn đầy. Nhưng mà làm tất cả các cô giáo thậm chí là thầy giáo yêu thầm cảm thấy tan nát cõi lòng chính là, hình như mắt của thầy Nhậm mọc ở trên trán thì phải, sắp 30 rồi mà ai cũng không vừa mắt.
Có đồn đãi nói rằng, thầy Nhậm rất có thể là một người vô tính luyến, hoặc là bị lãnh cảm.
Đối với cái này thầy Nhậm khịt mũi coi thường, thằng em nhà anh thật sự rất tốt, chẳng qua là đến bây giờ còn chưa gặp phải người làm anh cảm thấy thuận mắt muốn lên giường mà thôi. Chỉ đơn giản như thế.
Hiện tại thầy Nhậm cõng Chu Lai, trừng mắt nhìn cái gã đàn ông cao lớn đang cõng Lỗ tiểu béo còn có vẻ rất nhẹ nhàng kia, cảm thấy chưa từng có một người nào làm anh cảm thấy cực - kì - không - thuận - mắt - như thế, từ trên xuống dưới, từ mặt đến dáng, từ tính cách đến thần kinh vận động, chỗ nào cũng không vừa mắt! . Truyện Cung Đấu
Hô hấp của thầy Nhậm có chút dồn dập, ánh mắt trở nên có hơi nguy hiểm, thật sự rất muốn đánh cái tên trẻ trâu cỡ bự này một trận ra trò...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất