Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 47: Cảnh Đông

Trước Sau
Lúc này, đội ngũ tiễn dâu đã dần dần nhanh chóng đi đến phủ thành chủ Đông Khinh. Bà hỷ chỉ huy bọn họ khiêng kiệu đi vào trong phủ. Sau khi kiệu hoa được đưa vào phủ, kiệu hoa được đặt giữa sân. Nguyên Quân Bạch cảm nhận được một quái dị khi đến nơi này.

Bà hỷ cùng kiệu phu lập tức rời đi, Cố Phong quan sát khung cảnh xung quanh mới rời đi. Cố Phong và Vũ Học rời khỏi phủ, cánh cửa gỗ lớn nhanh chóng đóng sầm lại. Nguyên Quân Bạch ngồi trong kiệu hoa có chút lo lắng.

Nguyên Quân Bạch lẳng lặng ngồi trong kiệu, mọi âm thanh nhanh chóng lắng xuống

Tiếng gió thổi, tiếng chim, tất cả chìm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, như thể đang kiêng kỵ thứ gì đó.

Tiếp theo, Nguyên Quân Bạch nghe được vài tiếng bước chân.

Nguyên Quân Bạch hít một hơi im lặng ngồi thẳng lưng.

Rèm kiệu hoa bị nhấc lên một chút, qua khe hở dưới khăn voan đỏ chót, Nguyên Quân Bạch nhìn thấy người đến chìa một tay với mình.

Đốt ngón tay rõ nét, trên bàn tay thon dài mà nhợt nhạt, Nguyên Quân Bạch có chút nghi hoặc, trong lòng y có chút khó khăn, không biết có nên đưa tay ra hay không?

Nguyên Quân Bạch không nói không rằng, vẫn chưa cân nhắc xong nên tiếp tục bát phong bất động ngồi lù lù tại chỗ, hay là nên làm bộ hoang mang sợ hãi lùi ra sau trốn như tân nương mới gả. Chủ nhân của bàn tay nọ cũng chẳng kiên nhẫn lắm, Nguyên Quân Bạch không nhúc nhích, hắn mất kiên nhẫn nhanh chóng vươn tay vén rèm kiệu hoa, bàn tay thon dài ấy nhanh chóng nắm lấy bàn tay kéo y khỏi kiệu hoa.

Nguyên Quân Bạch chưa kịp tiếp thu được tình hình thì bị người nọ kéo chạy, dưới lớp khăn voan đỏ rực y chẳng biết hắn kéo y đi đến chỗ nào nhưng sau khi y nghe tiếng đóng cửa liền biết hắn đưa y đến một căn phòng. Vào phòng người nọ không nói một lời ôm lấy y đi vào một góc tối, hai người đứng đó. Bên tai Nguyên Quân Bạch nghe thấy giọng nói khá quỷ dị cất tiếng:"Thành chủ, ngài có thấy tân nương ở đâu không?"

Người nọ ôm chặt lấy y, một tay ôm eo, một tay đặt ở sau đầu y nhấn nhẹ vào người hắn, hắn trầm giọng nói:"Ta không thấy, ngươi thử đến chỗ khác tìm đi.", giọng nói của hắn xuất hiện tia lo lắng thấp nhưng nhanh chóng biến mất. Hai tay Nguyên Quân Bạch để trên ngực hắn có chút xấu hổ, y bị hắn ôm có chút không thích nghi được, y muốn thoát khỏi hắn nhưng bản năng của y mắt bảo không nên làm vậy vào lúc này.

Đợi một sau, căn phòng trở về khung cảnh yên tĩnh, người nọ mới chậm chậm buông y ra, Nguyên Quân Bạch nhanh chóng lùi lại nhưng không biết chân y đạp trúng gì, cả cơ thể y mất thăng bằng mà ngã xuống, người nọ thấy vậy nhanh chóng tay nắm lấy bàn tay kéo y vào lòng, hắn nói:"Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ không làm nàng bị thương. Nàng hãy tin ta."

Nguyên Quân Bạch nghe xong muốn tìm cái hố chôn mình ngay lập tức, cái giọng điệu này của hắn dịu dàng và vô cùng bình tĩnh khiến y có chút tin tưởng hắn. Người nọ buông y ra, Nguyên Quân Bạch đứng yên tại chỗ, bàn tay của hắn cầm một góc khăn chậm chậm kéo xuống.



Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Quân Bạch lộ ra, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hắn, người nọ nhìn khuôn mặt của Nguyên Quân Bạch có chút sững sờ, ánh mắt Nguyên Quân Bạch nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt ngạc nhiên của hắn.

Hắn cầm chiếc khăn voan đỏ tươi nhìn y lẩm bẩm nói:"Thật đẹp."

Nguyên Quân Bạch nghe vậy nhanh chóng cảm thấy mất mặt, y nhìn sang người nọ là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, chiều cao của hắn ngang ngửa với y, khuôn mặt thanh tú, hắn bị ánh mắt của Nguyên Quân Bạch nhìn nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại. Nguyên Quân Bạch nói:"Ngài có phải là thành chủ của Đông Khinh thành không?"

Người nọ gật đầu, vẻ mặt của hắn bỗng chốc trở nên nghiêm túc, hắn nói:"Ta tên là Cảnh Đông, không biết các hạ tên gì?"

Nguyên Quân Bạch nói:"Ta tên là Nguyên Quân Bạch là người của Thanh Phong môn.", Cảnh Đông nghe y là người tu tiên liền vui mừng, hắn không kiềm được mà nắm lấy hai tay y nói:"Các hạ có thể giúp ta một chuyện được không?"

Nguyên Quân Bạch gật đầu, y nhìn xuống hai bàn tay của mình đang bị tay của hắn nắm lấy. Cảnh Đông ngay lập tức nhìn theo tầm nhìn của y nhìn xuống hai tay của mình đang nắm lấy tay y, hắn ngượng ngừng bỏ tay y ra. Hắn nhanh chóng nghiêm túc nói:"Ở trong phủ ta hiện có một con yêu quái, nó ở cấp bậc nào ta cũng chẳng biết nhưng nó cực kỳ thích máu của nữ nhân. Cho nên mỗi tháng ta đều phải cưới nữ nhân về cho ả hút máu các nàng."

Nguyên Quân Bạch cau mày hỏi:"Các hạ biết công phu sao?"

Cảnh Đông gật đầu đi đến ghế nhanh chóng ngồi xuống, Nguyên Quân Bạch cũng ngồi xuống ghế, y ngồi đối diện hắn. Hắn đặt chiếc khăn voan lên trên bàn nói:"Ta biết một chút, ta cũng là người tu tiên như ngài, chỉ là cảnh giới hiện tại của ta không thể đánh bại được ả ta."

Nguyên Quân Bạch càng nghi hoặc nhìn hắn hỏi:"Các hạ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"

Cảnh Đông nói một câu khiến Nguyên Quân Bạch bất ngờ, hắn nói:"Ta đã đến Nguyên Anh cảnh, ta và ả nhiều lần giao đấu nhưng lần nào ta cũng bị trọng thương.", trong lòng Nguyên Quân Bạch đầy phức tạp, tu sĩ Nguyên Anh cảnh bị đánh trọng thương vậy thì Đại Thừa kỳ như y sẽ ra sao?

Nguyên Quân Bạch vứt bỏ cái suy nghĩ đó sang một bên, y nghiêm túc nhìn hắn nói:"Ta sẽ nghĩ ra cách giúp ngài nhưng có một số việc ta cần ngài giúp.", Cảnh Đông gật đầu ra hiệu mời y nói tiếp.

Nguyên Quân Bạch:"Việc đầu tiên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau