Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 54: Sự cố (2)

Trước Sau
Nguyên Quân Bạch bất ngờ bị Cố Phong ôm vào lòng, cả người hắn run rẩy, giọng nói của hắn mang theo phần không nỡ nói:"Sư tôn người đừng đi, bây giờ con chỉ còn có một mình người thôi."

Nguyên Quân Bạch im lặng, để mặc cho đứa trẻ này ôm y. Thật sự thì y cũng đâu muốn làm như vậy chỉ là y cũng nhìn ra được mưu đồ của chúng, bọn chúng làm tất cả cũng chỉ muốn bắt y về ma giới.

Cố Phong thấy người trong lòng không nói gì, càng làm hắn lo lắng thêm. Hắn dần dần buông lỏng cơ thể y, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch nhìn Cố Phong thấy được sự sợ hãi của hắn nhưng y không thể để hắn liên lụy được.

Cố Phong muốn ngăn cản y thì lại bị y đánh ngất, hắn ngã vào người y. Nguyên Quân Bạch ôm lấy hắn để hắn ngồi tựa lưng vào tảng đá phía sau hắn, Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Cố Phong nói "Ta xin lỗi." rồi quay người rời khỏi hang động.

Ở chỗ Vũ Học, hắn cùng với Nguyên Vu Hàn đi cứu các đệ tử. Bỗng nhiên hệ thống xuất hiện báo cáo với hắn đã cật nhật xong, hắn tiện tay đưa đệ tử đang bị thương cho người khác, hắn đi đến nơi khác tra thân phận của người thứ tư. Nguyên Vu Hàn cũng đi theo sau hắn, hắn đi đến bên cạnh Vũ Học nhìn hắn thực hiện một loạt các thao tác phức tạp.

Sau khi kết thúc các thao tác, sau đó là một màn hình khá lớn xuất hiện trên đó là thông tin của người thứ tư. Nguyên Vu Hàn nhìn thấy thông tin ấy liền bất ngờ, đồng tử co lại miệng lẩm bẩm gì đó. Vũ Học quay sang nhìn hắn thấy sắc mặt của hắn biến sắc liền hỏi:"Chú Hàn, chú sao thế?"

Nguyên Vu Hàn khôi phục thanh sắc nhìn sang Vũ Học hỏi:"Con có thể tra giúp chú là người này đang ở đâu không?", Vũ Học ngay lập tức làm theo lời Nguyên Vu Hàn, mọi thao tác thực hiện xong thì một bản đồ của thế giới này xuất hiện trước mặt họ.

Vũ Học nhìn qua bản đồ thấy một dấu chấm đen đang chậm chậm di chuyển đến chỗ dấu chấm xanh, hắn vươn tay chỉ dấu chấm đen đang chậm chậm tiến tới chỗ dấu chấm xanh là người thứ tư, còn dấu chấm xanh là Nguyên Quân Bạch, hai chấm cam và vàng là hai người họ. Nguyên Vu Hàn siết chặt bàn tay, giọng nói đầy sợ hãi và lo lắng nhìn sang Vũ Học nói:"Con mau gửi thông báo đến A Bạch bảo thằng bé phải trốn đi."

Vũ Học nghe xong vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên nhưng hắn cũng ngoan ngoãn làm theo, sau khi gửi tin đến cho Nguyên Quân Bạch mới quay sang hỏi Nguyên Vu Hàn đó là ai?

Sắc mặt Nguyên Vu Hàn vô cùng khó coi, giọng điều của hắn mang đầy sự căm phẫn nói:"Hắn đối với A Bạch có du͙ƈ vọиɠ vô cùng lớn. Nếu A Bạch rơi vào tay hắn nhất định sẽ bị cái du͙ƈ vọиɠ đó của hắn làm đau."

Nói đến đây, Vũ Học cũng biết người mà Nguyên Vu Hàn nói đến là ai, hắn nhìn sang bản đồ chỗ Nguyên Quân Bạch xuất hiện dấu chấm than có nghĩa là y đang cần trợ giúp. Vũ Học thầm không xong rồi, hắn nhanh chóng nói với Nguyên Vu Hàn là Nguyên Quân Bạch đang cần trợ giúp, Nguyên Vu Hàn nghe xong càng biến sắc hơn.

Hai người ngay lập tức chạy đến chỗ Nguyên Quân Bạch, Nguyên Vu Hàn vừa đi vừa cầu mong y không sao.



Ở chỗ Nguyên Quân Bạch, y thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám cương thi đang bao vây quanh mình. Khắp người y dính đầy máu, Nguyên Quân Bạch cắm thanh kiếm xuống đất làm cây gậy chống đỡ thân thể đã kiệt sức.

Huyền Thạch chấp tay sau lưng, ánh mắt đầy khó nói nhìn con người đầy cố chấp Nguyên Quân Bạch nói:"Tiên quân, ta khuyên ngài đừng phí sức làm gì nên theo chúng ta về ma giới."

Nguyên Quân Bạch cắn răng chậm rãi đứng thẳng lưng nhìn Huyền Thạch, giọng nói của y chứa đầy sự lạnh lẽo nói:"Ta có chết cũng không đi đến ma giới."

Nguyên Quân Bạch vừa nói xong thì một âm thanh cất lên mang theo phần không vừa lòng nói:"Vậy sao?...", Huyền Thạch ngay lập tức điều khiển đám cương thi tránh sang hai bên nhường đường cho người nọ. Huyền Thạch chấp tay tôn kính gọi hắn một tiếng "chủ nhân".

Người nọ mặc hắc y, mái tóc đen cột cao, dung mạo bình thường, trên trán có ấn ký đỏ chậm chậm đi đến chỗ y. Nguyên Quân Bạch nhìn hắn có chút nghi hoặc rốt cuộc người này là ai?

Ánh mắt hắn tràn đầy thất vọng nhìn y nhưng sự thất vọng đó cũng biến mất theo đó là sự vui sướng như tìm thấy đồ chơi mới. Hắn chấp tay sau lưng nhìn y nói tiếp:"Qua ngàn ấy năm không gặp, A Bạch vẫn không thay đổi gì hết. Vẫn giữ được khuôn mặt của thế giới kia.", Cùng lúc đó hệ thống xuất hiện bên cạnh y nói ra thông tin của người trước mặt.

Đồng tử của Nguyên Quân Bạch co lại, y chậm chậm lùi lại, miệng nói không ngừng "không thể nào", y lùi một bước hắn lại tiến lên một bước nhìn sắc mặt khó chấp nhận được sự thật nói:"Anh trai à, anh không nhớ đứa em trai này sao?"

Nguyên Quân Bạch khôi phục thanh sắc, tay cầm kiếm chĩa về phía hắn nói:"Ta không phải anh trai của ngươi, ta khuyên ngươi mau rời khỏi đây đi, Bất Nam."

Bất Nam nghe y nói như thế liền nở nụ cười quái dị, nhìn y từ trên xuống nói:"Anh nhìn xem, anh đang kiệt sức như vậy thì sao có thể làm gì được em chứ, ngoan ngoãn nghe lời em. Theo em về ma giới."

Nguyên Quân Bạch lạnh giọng đáp trả:"Ta có chết cũng không theo ngươi về ma giới.", Bất Nam chỉ nói "vậy sao" rồi ra lệnh cho thuộc hạ điều khiển cương thi tiến lên bắt lấy y. Nguyên Quân Bạch dùng hết linh lực để tạo ra trận pháp đánh bay cương thi. Mái tóc đen của y ngay lập tức chuyển sang màu trắng, nhan sắc tăng thêm vài phần. Bất Nam nhìn nhan sắc của y với mái tóc trắng càng muốn bắt y về ma giới.

Vô số cương thi bị trận pháp của y đánh bay, Bất Nam bước lên một bước đã đứng bên cạnh Nguyên Quân Bạch, y chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đánh ngất. Nguyên Quân Bạch ngất đi, cơ thể của y được hắn bế đi, đầu y tựa vào vai hắn. Hắn nhìn Huyền Thạch bảo "đi", tất cả bọn họ nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau