Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ
Chương 57: Giải cứu (1)
Nguyên Quân Bạch chậm chậm mở mắt ra, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt y chính là trần nhà, y mơ màng muốn ngủ tiếp liền bừng tỉnh ngồi dậy. Nguyên Quân Bạch nhìn xung quanh rồi nhìn mái tóc trắng của mình, căn phòng này không phải là phòng của mình ở Dương Mặc.
Nguyên Quân Bạch xoa phần gáy phía sau, y muốn rời khỏi giường thì không biết ai đã làm hai cổ chân của y đều bị hai đầu dây xích trói lại. Hai đầu dây xích còn lại được nối với bức tường, Nguyên Quân Bạch muốn dùng linh lực để phá xiềng xích nhưng không được ngược lại y không cảm nhận được linh lực của bản thân. Nguyên Quân Bạch nghi hoặc nhìn vào lòng bàn tay, tại sao lại không có linh lực?
Lúc này có giọng nói đầy hứng thú cùng với sự vui mừng vang lên:"A Bạch à, đừng cố gắng nữa. Anh không thoát khỏi nơi này đâu, anh ngoan ngoãn ở lại đây đi. Em sẽ đối xử tốt với anh."
Nguyên Quân Bạch nghe xong, trong lòng y đầy căm phẫn, y nhìn sang hướng cửa phòng, Bất Nam tay chấp tay lưng đang chậm chậm đi đến chỗ y, Nguyên Quân Bạch cố gắng lùi về phía sau, cho đến khi lưng đã đụng vào bức tường phía sau mới dừng lại, y nhìn Bất Nam đang đi tới nói:"Ta không phải là anh trai của ngươi, ngươi tìm sai người rồi. Ngươi mau thả ta ra."
Bất Nam đi đến giường, hắn không nói một lời di chuyển đến chỗ y, ánh mắt tràn đầy sự biếи ŧɦái nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Quân Bạch, hắn vươn tay muốn sờ khuôn mặt quen thuộc trước mặt nhưng Nguyên Quân Bạch lại tránh cánh tay của hắn. Bất Nam không tức giận ngược lại còn cười áp sát bên tai y nói:"A Bạch, anh nói không phải nhưng sao ta thấy trong ánh mắt của anh lại có đầy sự căm phẫn, hận thù như vậy?"
Nguyên Quân Bạch nghe thấy sự biếи ŧɦái trong câu nói của hắn, bàn tay của y giơ lên muốn tát vào mặt tên biếи ŧɦái này nhưng lại bị hắn nắm lấy dán chặt lên tường, Nguyên Quân Bạch lại dùng tay khác đánh hắn, Bất Nam đương nhiên làm sao cho y được như ý. Hắn nắm lấy bàn tay còn lại của y, Nguyên Quân Bạch bị hắn khóa hai tay, chân lại bị dây xích xiềng không thể nào đá hắn được.
Bất Nam thấy Nguyên Quân Bạch đang muốn chống cự, hắn đổi tư thế, một tay nắm lấy hai cổ tay y nhấn lên đầu y, bàn tay còn lại vòng qua eo y ôm lấy y. Nguyên Quân Bạch còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn lên môi. Cái loại tư thế này rồi thêm nụ hôn biếи ŧɦái này, y thật sự chịu không được du͙ƈ vọиɠ của tên biếи ŧɦái này.
Nguyên Quân Bạch cắn môi dưới của hắn, Bất Nam có chút hơi đau, môi của hắn tách khỏi môi y, môi dưới của hắn sưng lên, hắn không tức giận ngược lại còn tặng cho y nụ cười đầy biếи ŧɦái, bàn tay vòng qua eo y lại đổi hướng sang thắt lưng của y. Nguyên Quân Bạch nhìn Bất Nam chằm chằm không để ý thắt lưng của y đang bị bàn tay biếи ŧɦái của Bất Nam gỡ ra.
Cho đến khi, thắt lưng bị gỡ ra văng sang một bên, lớp y phục bị mở rộng. Nguyên Quân Bạch mới ý thức được người trước mặt đang muốn làm gì. Bàn tay biếи ŧɦái của Bất Nam chậm chậm sờ qua làn da trắng nõn của Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch không tự chủ mà cắn răng chịu đựng, Bất Nam nhìn y, du͙ƈ vọиɠ của hắn càng dâng trào hơn.
Nguyên Quân Bạch nhắm mắt lại chờ chết, y vốn tưởng cuộc đời y sắp kết thúc từ đây lại không ngờ ông trời cũng có mắt. Lúc này, thuộc hạ của hắn đứng bên ngoài căn phòng cất tiếng, lời nói của hắn to rõ vang khắp căn phòng.
"Chủ thượng, Yêu Đế cùng với đệ đệ của ngài ấy đang ở điện đợi ngài."
Bất Nam có hơi mất hứng, hắn chậm chậm buông lỏng hai cổ tay của Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch xoa cổ tay bị hắn nắm đến đỏ, ánh mắt lạnh lẽo cùng với hận đến thấu xương nhìn Bất Nam. Bất Nam nhìn thấy ánh mắt này của y, hắn chỉ cười rồi rời đi.
Nguyên Quân Bạch chỉnh lại y phục bị hắn mở một nửa. Sau khi chỉnh y phục xong, Nguyên Quân Bạch nhìn cánh cửa phía xa, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhanh chóng thấm vào chăn. Nguyên Quân Bạch nhỏ giọng nói, âm thanh vừa nhỏ vừa nhẹ mang theo hy vọng và uất ức:"Cha, Phong nhi, hai người mau đến cứu ta đi. Ta sắp không chịu nổi rồi."
Nguyên Quân Bạch cúi đầu trầm mặc tự lẩm bẩm một mình, hôm nay y may mắn nhưng vẫn còn ngày sau. Nguyên Quân Bạch cũng không dám nghĩ ngày sau sẽ như thế nào.
Ở điện, Hạ Thanh đứng giữa điện, ánh mắt vô cảm nhìn chiếc ghế trên cao, khuôn mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, hai tay chấp sau lưng, khắp người hắn tỏa ra một luồng khí khiến ai cũng phải khϊếp sợ. Hạ Tử đương nhiên ngược lại ca ca của cậu, Hạ Tử nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú cùng với sự tò mò của một đứa trẻ.
Lúc này có giọng nói mang theo ý cười vang lên:"Để Yêu Đế và đệ đệ của ngài phải đợi lâu đúng là thất lễ của ta. Mong hai vị thứ lỗi cho ta.", Hạ Thanh bình tĩnh quay người lại nhìn Bất Nam tay chấp sau lưng đang chậm chậm tiến đến chỗ hai người.
Hạ Thanh bình tĩnh nhìn hắn nói:"Ta làm sao lại trách một vị ma tôn cao cao tại thượng như ngài được chứ.", Hạ Thanh nói xong câu này, trong lòng hắn có chút tức giận nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Không được làm hỏng chuyện này, nhất định phải tìm ra sư tôn.
Bất Nam cư nhiên cũng chẳng để ý đến câu nói của hắn, hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hạ Thanh chẳng hề nghi ngờ còn cười nói:"Không biết Yêu Đế đến đây là có chuyện gì?", Hạ Thanh nhìn sang Hạ Tử. Hạ Tử thấy được tín hiệu của ca ca, cậu im lặng rời đi. Bất Nam cũng chẳng thèm nghi ngờ, đợi Hạ Tử đi khỏi Hạ Thanh mới cất tiếng:"Ta đến đây là muốn bàn bạc một số chuyện với ngài. Chuyện hôm trước ngài đề nghị với ta, ta đã nghĩ về chuyện đó."
Nguyên Quân Bạch xoa phần gáy phía sau, y muốn rời khỏi giường thì không biết ai đã làm hai cổ chân của y đều bị hai đầu dây xích trói lại. Hai đầu dây xích còn lại được nối với bức tường, Nguyên Quân Bạch muốn dùng linh lực để phá xiềng xích nhưng không được ngược lại y không cảm nhận được linh lực của bản thân. Nguyên Quân Bạch nghi hoặc nhìn vào lòng bàn tay, tại sao lại không có linh lực?
Lúc này có giọng nói đầy hứng thú cùng với sự vui mừng vang lên:"A Bạch à, đừng cố gắng nữa. Anh không thoát khỏi nơi này đâu, anh ngoan ngoãn ở lại đây đi. Em sẽ đối xử tốt với anh."
Nguyên Quân Bạch nghe xong, trong lòng y đầy căm phẫn, y nhìn sang hướng cửa phòng, Bất Nam tay chấp tay lưng đang chậm chậm đi đến chỗ y, Nguyên Quân Bạch cố gắng lùi về phía sau, cho đến khi lưng đã đụng vào bức tường phía sau mới dừng lại, y nhìn Bất Nam đang đi tới nói:"Ta không phải là anh trai của ngươi, ngươi tìm sai người rồi. Ngươi mau thả ta ra."
Bất Nam đi đến giường, hắn không nói một lời di chuyển đến chỗ y, ánh mắt tràn đầy sự biếи ŧɦái nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Quân Bạch, hắn vươn tay muốn sờ khuôn mặt quen thuộc trước mặt nhưng Nguyên Quân Bạch lại tránh cánh tay của hắn. Bất Nam không tức giận ngược lại còn cười áp sát bên tai y nói:"A Bạch, anh nói không phải nhưng sao ta thấy trong ánh mắt của anh lại có đầy sự căm phẫn, hận thù như vậy?"
Nguyên Quân Bạch nghe thấy sự biếи ŧɦái trong câu nói của hắn, bàn tay của y giơ lên muốn tát vào mặt tên biếи ŧɦái này nhưng lại bị hắn nắm lấy dán chặt lên tường, Nguyên Quân Bạch lại dùng tay khác đánh hắn, Bất Nam đương nhiên làm sao cho y được như ý. Hắn nắm lấy bàn tay còn lại của y, Nguyên Quân Bạch bị hắn khóa hai tay, chân lại bị dây xích xiềng không thể nào đá hắn được.
Bất Nam thấy Nguyên Quân Bạch đang muốn chống cự, hắn đổi tư thế, một tay nắm lấy hai cổ tay y nhấn lên đầu y, bàn tay còn lại vòng qua eo y ôm lấy y. Nguyên Quân Bạch còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn lên môi. Cái loại tư thế này rồi thêm nụ hôn biếи ŧɦái này, y thật sự chịu không được du͙ƈ vọиɠ của tên biếи ŧɦái này.
Nguyên Quân Bạch cắn môi dưới của hắn, Bất Nam có chút hơi đau, môi của hắn tách khỏi môi y, môi dưới của hắn sưng lên, hắn không tức giận ngược lại còn tặng cho y nụ cười đầy biếи ŧɦái, bàn tay vòng qua eo y lại đổi hướng sang thắt lưng của y. Nguyên Quân Bạch nhìn Bất Nam chằm chằm không để ý thắt lưng của y đang bị bàn tay biếи ŧɦái của Bất Nam gỡ ra.
Cho đến khi, thắt lưng bị gỡ ra văng sang một bên, lớp y phục bị mở rộng. Nguyên Quân Bạch mới ý thức được người trước mặt đang muốn làm gì. Bàn tay biếи ŧɦái của Bất Nam chậm chậm sờ qua làn da trắng nõn của Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch không tự chủ mà cắn răng chịu đựng, Bất Nam nhìn y, du͙ƈ vọиɠ của hắn càng dâng trào hơn.
Nguyên Quân Bạch nhắm mắt lại chờ chết, y vốn tưởng cuộc đời y sắp kết thúc từ đây lại không ngờ ông trời cũng có mắt. Lúc này, thuộc hạ của hắn đứng bên ngoài căn phòng cất tiếng, lời nói của hắn to rõ vang khắp căn phòng.
"Chủ thượng, Yêu Đế cùng với đệ đệ của ngài ấy đang ở điện đợi ngài."
Bất Nam có hơi mất hứng, hắn chậm chậm buông lỏng hai cổ tay của Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch xoa cổ tay bị hắn nắm đến đỏ, ánh mắt lạnh lẽo cùng với hận đến thấu xương nhìn Bất Nam. Bất Nam nhìn thấy ánh mắt này của y, hắn chỉ cười rồi rời đi.
Nguyên Quân Bạch chỉnh lại y phục bị hắn mở một nửa. Sau khi chỉnh y phục xong, Nguyên Quân Bạch nhìn cánh cửa phía xa, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhanh chóng thấm vào chăn. Nguyên Quân Bạch nhỏ giọng nói, âm thanh vừa nhỏ vừa nhẹ mang theo hy vọng và uất ức:"Cha, Phong nhi, hai người mau đến cứu ta đi. Ta sắp không chịu nổi rồi."
Nguyên Quân Bạch cúi đầu trầm mặc tự lẩm bẩm một mình, hôm nay y may mắn nhưng vẫn còn ngày sau. Nguyên Quân Bạch cũng không dám nghĩ ngày sau sẽ như thế nào.
Ở điện, Hạ Thanh đứng giữa điện, ánh mắt vô cảm nhìn chiếc ghế trên cao, khuôn mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, hai tay chấp sau lưng, khắp người hắn tỏa ra một luồng khí khiến ai cũng phải khϊếp sợ. Hạ Tử đương nhiên ngược lại ca ca của cậu, Hạ Tử nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú cùng với sự tò mò của một đứa trẻ.
Lúc này có giọng nói mang theo ý cười vang lên:"Để Yêu Đế và đệ đệ của ngài phải đợi lâu đúng là thất lễ của ta. Mong hai vị thứ lỗi cho ta.", Hạ Thanh bình tĩnh quay người lại nhìn Bất Nam tay chấp sau lưng đang chậm chậm tiến đến chỗ hai người.
Hạ Thanh bình tĩnh nhìn hắn nói:"Ta làm sao lại trách một vị ma tôn cao cao tại thượng như ngài được chứ.", Hạ Thanh nói xong câu này, trong lòng hắn có chút tức giận nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Không được làm hỏng chuyện này, nhất định phải tìm ra sư tôn.
Bất Nam cư nhiên cũng chẳng để ý đến câu nói của hắn, hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hạ Thanh chẳng hề nghi ngờ còn cười nói:"Không biết Yêu Đế đến đây là có chuyện gì?", Hạ Thanh nhìn sang Hạ Tử. Hạ Tử thấy được tín hiệu của ca ca, cậu im lặng rời đi. Bất Nam cũng chẳng thèm nghi ngờ, đợi Hạ Tử đi khỏi Hạ Thanh mới cất tiếng:"Ta đến đây là muốn bàn bạc một số chuyện với ngài. Chuyện hôm trước ngài đề nghị với ta, ta đã nghĩ về chuyện đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất