Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ
Chương 60: Giải cứu (4)
Trịnh Phong Điền cùng Mạc Tu Diệp và Tiêu Ca đứng giữa điện đợi Nguyên Vu Hàn. Nguyên Vu Hàn vừa hay bước vào, ba người họ quay người nhìn hắn, tôn kính cúi đầu. Nguyên Vu Hàn cúi đầu ôm quyền, Trịnh Phong Điền ngẩng đầu nhìn Nguyên Vu Hàn hỏi:"Không biết mọi người đã tìm ra cách cứu y chưa?"
Nguyên Vu Hàn chưa kịp nói thì đã có giọng nói vang lên từ phía sau Nguyên Vu Hàn, Nguyên Vu Hàn quay người lại nhìn. Vũ Học và Cố Phong cùng nhau tiến đến chỗ bọn họ, Vũ Học vừa đi vừa nói:"Bọn ta đã tìm ra cách. Bây giờ chỉ cần sự phối hợp của mọi người nữa là có thể cứu y ra."
Trịnh Phong Điền nghe xong mừng rỡ, trong lòng hắn cũng nhẹ bớt đi phần nào. Hắn nhanh chóng đồng ý để cho Vũ Học phân phó mọi vài việc, Vũ Học thấy mọi người không có ý kiến liền nhanh chóng nói cách mà bọn họ nghĩ ra, hắn nhìn Mạc Tu Diệp nói:"Sư tỷ, ta có chuyện nhờ ngươi. Ngươi giỏi về y thuật, có thể nào luyện chế ra cho chúng ta một loại đan có thể che giấu dương khí và tu vi được không?"
Mạc Tu Diệp tất nhiên không từ chối với lời yêu cầu này của Vũ Học, nếu đã muốn cứu Nguyên Quân Bạch thì nàng sẵn lòng làm. Mạc Tu Diệp gật đầu nói:"Cho ta ba ngày, ba ngày sau ta nhất định sẽ có thuốc cho ngươi. Nếu không có chuyện gì phân phó thì ta phải về điều chế ngay lập tức."
Vũ Học chấp tay phía sau gật đầu nói:"Được, chuyện ta có cách cứu Nguyên Quân Bạch mong ngươi đừng nói cho ai biết có được không?", Mạc Tu Diệp ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn, nàng nhanh chóng rời đi. Vũ Học nhìn sang Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca cười nói:"Hai người các ngươi đừng hiểu lầm, các ngươi không để ý vì sao đám ma giới có thể xâm nhập vào bí cảnh sao?"
Vũ Học nói đến đây, mọi người trong điện đều sửng sốt trong giây lát, ngay cả Cố Phong cũng bất ngờ. Từ sau khi Nguyên Quân Bạch bị bắt, hắn không hề quan tâm vì sao đám ma giới đó lại vào được bí cảnh, nếu không nhờ "Vân Thu" sư bá chắc có lẽ vĩnh viễn hắn sẽ không quan tâm đến điều đó.
Trịnh Phong Điền ngây người nhìn Vũ Học nói:"Ý người là có người âm mưu mới có sự cố như này.", Vũ Học gật đầu, Trịnh Phong Điền cuối cùng cũng hiểu, hắn nói câu "ta hiểu" rồi trầm ngâm như đang suy tư chuyện gì đó.
Vũ Học nhìn Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca nói:"Ta có chuyện muốn nhờ hai ngươi, để tránh tên ma tu kia làm hại đến y. Hai người các ngươi đến ma giới tạo thêm việc cho hắn giải quyết, làm như vậy có thể kéo dài thời gian cho Mạc Tu Diệp để điều chế thuốc và khiến hắn không có thời gian để làm những chuyện xấu lên người Nguyên Quân Bạch."
Trịnh Phong Điền hiểu ý Vũ Học, hắn gật đầu nói:"Chừng nào bọn ta mới có thể bắt đầu?"
Vũ Học:"Đợi huynh đệ Hạ Thanh về, lúc đó các ngươi có thể bắt đầu. Đừng để hắn biết được kế hoạch của các ngươi nếu không Nguyên Quân Bạch khó mà giữ được tính mạng.", Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca gật đầu rời đi.
Đợi hai người họ đi, Vũ Học mới nói:"Việc còn lại đợi bọn cháu xử lý, chú ở đây đợi tin tốt của bọn cháu.", Nguyên Vu Hàn gật đầu. Vũ Học rời đi, Cố Phong tôn kính hành lễ rồi cùng Vũ Học rời đi. Cố Phong ngay lập tức đi đến bên cạnh Vũ Học hỏi:"Sư bá, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vũ Học cười nói:"Mọi chuyện đã sắp xếp xong, bây giờ đến lượt hai chúng ta quăng lướt ra bắt cá, ta thấy con cá này lộng hành quá rồi.", Cố Phong nghe những lời này của Vũ Học có chút phì cười, hắn cười vì câu nói của Vũ Học, câu nói của Vũ Học đương nhiên là hắn hiểu chỉ là cách nói của sư bá khiến hắn thật sự rất buồn cười.
o0o
Hạ Tử nói:"Sư tôn, người yên tâm. Bọn ta sẽ nhanh chóng đến cứu người.", Nguyên Quân Bạch gật đầu, cuối cùng trong lòng y cũng có chút hy vọng, y tin tưởng cậu, nhất định Vũ Học và Cố Phong sẽ có cách cứu y.
Hạ Tử nhìn con bướm trắng đậu trên vai y rồi lấy ra một lá thư đưa cho y nói:"Sư tôn, thư này là Vân sư bá nhờ con chuyển đến cho người.", Nguyên Quân Bạch cầm lá thư mở ra, Hạ Tử nhìn theo, hắn nhìn dòng chữ ở trên mặt giấy có chút mờ mịt, nói đúng hơn là hắn không hiểu trong lá thư đang nói đến chuyện gì. Nguyên Quân Bạch ngược lại hiểu được lá thư nói đến chuyện gì.
Nguyên Quân Bạch đọc xong lá thư, tâm trạng của y cũng tốt hơn nhiều, y đưa lá thư cho Hạ Tử bảo cậu đốt nó đi. Hạ Tử vâng lời đốt lá thư. Nguyên Quân Bạch thấy lá thư đốt thành tro bay đi mới thở phào. Hạ Tử đốt lá thư xong liền nhìn bên ngoài, hắn đứng dậy tôn kính nói:"Đệ tử không thể ở lâu, mong sư tôn hiểu cho. Đệ tử và những người khác sẽ cố gắng cứu người ra."
Nguyên Quân Bạch gật đầu nhìn Hạ Tử đã không còn dáng vẻ ngây thơ trước kia, trong lòng y lo lắng cũng bớt đi vài phần, y nói:"Nhớ cẩn thận đừng để tên đó phát hiện.", Hạ Tử gật đầu nhanh chóng rời đi. Hắn đóng cửa phòng dựa theo ký ức mà đi đến chỗ ca ca hắn.
Nguyên Quân Bạch ngồi trên chiếc giường rộng nhìn cánh cửa đóng chặt, con bướm trắng đậu trên vai y đập cánh vài cái ý bảo y đừng lo lắng. Nguyên Quân Bạch nhìn sang bướm trên vai mình nói:"Ta biết, chỉ là mong bọn họ cẩn thận. Trong Thanh Phong môn còn một người nữa, Bất Nam thành công bắt được ta là do kẻ đó đã báo cáo tất cả cho Bất Nam."
Trước khi bị bắt Nguyên Quân Bạch đã có linh cảm xấu với đại hội này lại không ngờ người muốn bắt y nhất lại là tên Bất Nam kia và y cũng biết vài điều vô lý khi đám cương thi kia xuất hiện. Con bướm trắng đập cánh bay đến trước mặt y, Nguyên Quân Bạch có chút nghi hoặc muốn biết nó làm gì.
Bỗng nhiên con bướm trắng hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ, nó ngay lập tức nhập vào người Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch chưa phản ứng thì bên tai vang lên giọng nói của Vũ Học:"Ngươi yên tâm, quả cầu này chỉ bảo vệ ngươi khỏi Bất Nam trong thời gian ngắn đủ để bọn ta đến cứu ngươi. Bọn ta sẽ cố gắng đến cứu ngươi, ngươi đừng lo lắng.", Nguyên Quân Bạch nghe những lời này cuối cùng cũng yên tâm.
Nguyên Vu Hàn chưa kịp nói thì đã có giọng nói vang lên từ phía sau Nguyên Vu Hàn, Nguyên Vu Hàn quay người lại nhìn. Vũ Học và Cố Phong cùng nhau tiến đến chỗ bọn họ, Vũ Học vừa đi vừa nói:"Bọn ta đã tìm ra cách. Bây giờ chỉ cần sự phối hợp của mọi người nữa là có thể cứu y ra."
Trịnh Phong Điền nghe xong mừng rỡ, trong lòng hắn cũng nhẹ bớt đi phần nào. Hắn nhanh chóng đồng ý để cho Vũ Học phân phó mọi vài việc, Vũ Học thấy mọi người không có ý kiến liền nhanh chóng nói cách mà bọn họ nghĩ ra, hắn nhìn Mạc Tu Diệp nói:"Sư tỷ, ta có chuyện nhờ ngươi. Ngươi giỏi về y thuật, có thể nào luyện chế ra cho chúng ta một loại đan có thể che giấu dương khí và tu vi được không?"
Mạc Tu Diệp tất nhiên không từ chối với lời yêu cầu này của Vũ Học, nếu đã muốn cứu Nguyên Quân Bạch thì nàng sẵn lòng làm. Mạc Tu Diệp gật đầu nói:"Cho ta ba ngày, ba ngày sau ta nhất định sẽ có thuốc cho ngươi. Nếu không có chuyện gì phân phó thì ta phải về điều chế ngay lập tức."
Vũ Học chấp tay phía sau gật đầu nói:"Được, chuyện ta có cách cứu Nguyên Quân Bạch mong ngươi đừng nói cho ai biết có được không?", Mạc Tu Diệp ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn, nàng nhanh chóng rời đi. Vũ Học nhìn sang Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca cười nói:"Hai người các ngươi đừng hiểu lầm, các ngươi không để ý vì sao đám ma giới có thể xâm nhập vào bí cảnh sao?"
Vũ Học nói đến đây, mọi người trong điện đều sửng sốt trong giây lát, ngay cả Cố Phong cũng bất ngờ. Từ sau khi Nguyên Quân Bạch bị bắt, hắn không hề quan tâm vì sao đám ma giới đó lại vào được bí cảnh, nếu không nhờ "Vân Thu" sư bá chắc có lẽ vĩnh viễn hắn sẽ không quan tâm đến điều đó.
Trịnh Phong Điền ngây người nhìn Vũ Học nói:"Ý người là có người âm mưu mới có sự cố như này.", Vũ Học gật đầu, Trịnh Phong Điền cuối cùng cũng hiểu, hắn nói câu "ta hiểu" rồi trầm ngâm như đang suy tư chuyện gì đó.
Vũ Học nhìn Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca nói:"Ta có chuyện muốn nhờ hai ngươi, để tránh tên ma tu kia làm hại đến y. Hai người các ngươi đến ma giới tạo thêm việc cho hắn giải quyết, làm như vậy có thể kéo dài thời gian cho Mạc Tu Diệp để điều chế thuốc và khiến hắn không có thời gian để làm những chuyện xấu lên người Nguyên Quân Bạch."
Trịnh Phong Điền hiểu ý Vũ Học, hắn gật đầu nói:"Chừng nào bọn ta mới có thể bắt đầu?"
Vũ Học:"Đợi huynh đệ Hạ Thanh về, lúc đó các ngươi có thể bắt đầu. Đừng để hắn biết được kế hoạch của các ngươi nếu không Nguyên Quân Bạch khó mà giữ được tính mạng.", Trịnh Phong Điền và Tiêu Ca gật đầu rời đi.
Đợi hai người họ đi, Vũ Học mới nói:"Việc còn lại đợi bọn cháu xử lý, chú ở đây đợi tin tốt của bọn cháu.", Nguyên Vu Hàn gật đầu. Vũ Học rời đi, Cố Phong tôn kính hành lễ rồi cùng Vũ Học rời đi. Cố Phong ngay lập tức đi đến bên cạnh Vũ Học hỏi:"Sư bá, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vũ Học cười nói:"Mọi chuyện đã sắp xếp xong, bây giờ đến lượt hai chúng ta quăng lướt ra bắt cá, ta thấy con cá này lộng hành quá rồi.", Cố Phong nghe những lời này của Vũ Học có chút phì cười, hắn cười vì câu nói của Vũ Học, câu nói của Vũ Học đương nhiên là hắn hiểu chỉ là cách nói của sư bá khiến hắn thật sự rất buồn cười.
o0o
Hạ Tử nói:"Sư tôn, người yên tâm. Bọn ta sẽ nhanh chóng đến cứu người.", Nguyên Quân Bạch gật đầu, cuối cùng trong lòng y cũng có chút hy vọng, y tin tưởng cậu, nhất định Vũ Học và Cố Phong sẽ có cách cứu y.
Hạ Tử nhìn con bướm trắng đậu trên vai y rồi lấy ra một lá thư đưa cho y nói:"Sư tôn, thư này là Vân sư bá nhờ con chuyển đến cho người.", Nguyên Quân Bạch cầm lá thư mở ra, Hạ Tử nhìn theo, hắn nhìn dòng chữ ở trên mặt giấy có chút mờ mịt, nói đúng hơn là hắn không hiểu trong lá thư đang nói đến chuyện gì. Nguyên Quân Bạch ngược lại hiểu được lá thư nói đến chuyện gì.
Nguyên Quân Bạch đọc xong lá thư, tâm trạng của y cũng tốt hơn nhiều, y đưa lá thư cho Hạ Tử bảo cậu đốt nó đi. Hạ Tử vâng lời đốt lá thư. Nguyên Quân Bạch thấy lá thư đốt thành tro bay đi mới thở phào. Hạ Tử đốt lá thư xong liền nhìn bên ngoài, hắn đứng dậy tôn kính nói:"Đệ tử không thể ở lâu, mong sư tôn hiểu cho. Đệ tử và những người khác sẽ cố gắng cứu người ra."
Nguyên Quân Bạch gật đầu nhìn Hạ Tử đã không còn dáng vẻ ngây thơ trước kia, trong lòng y lo lắng cũng bớt đi vài phần, y nói:"Nhớ cẩn thận đừng để tên đó phát hiện.", Hạ Tử gật đầu nhanh chóng rời đi. Hắn đóng cửa phòng dựa theo ký ức mà đi đến chỗ ca ca hắn.
Nguyên Quân Bạch ngồi trên chiếc giường rộng nhìn cánh cửa đóng chặt, con bướm trắng đậu trên vai y đập cánh vài cái ý bảo y đừng lo lắng. Nguyên Quân Bạch nhìn sang bướm trên vai mình nói:"Ta biết, chỉ là mong bọn họ cẩn thận. Trong Thanh Phong môn còn một người nữa, Bất Nam thành công bắt được ta là do kẻ đó đã báo cáo tất cả cho Bất Nam."
Trước khi bị bắt Nguyên Quân Bạch đã có linh cảm xấu với đại hội này lại không ngờ người muốn bắt y nhất lại là tên Bất Nam kia và y cũng biết vài điều vô lý khi đám cương thi kia xuất hiện. Con bướm trắng đập cánh bay đến trước mặt y, Nguyên Quân Bạch có chút nghi hoặc muốn biết nó làm gì.
Bỗng nhiên con bướm trắng hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ, nó ngay lập tức nhập vào người Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch chưa phản ứng thì bên tai vang lên giọng nói của Vũ Học:"Ngươi yên tâm, quả cầu này chỉ bảo vệ ngươi khỏi Bất Nam trong thời gian ngắn đủ để bọn ta đến cứu ngươi. Bọn ta sẽ cố gắng đến cứu ngươi, ngươi đừng lo lắng.", Nguyên Quân Bạch nghe những lời này cuối cùng cũng yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất