Chương 116
Lâm Minh Trạch lần này thực sự rất nhẹ nhàng, tuy hắn vẫn chưa no lắm nhưng được "ăn" thịt là tốt rồi, có còn hơn không có gì.
Lâm Minh Trạch bắn đầy bên trong khiến Lạc Dư thỏa mãn vươn người, nốt ban đỏ trên người cũng mờ dần rồi, không còn sưng tấy như trước nữa.
- Ưm ~
Lạc Dư dùng hai tay hai chân quấn lấy ôm chặt Lâm Minh Trạch,
- Ngoan, buông tay để ta dọn dẹp, được không.
- Không..
Lạc Dư quả quyết lắc đầu,
- Ngươi phải ở đây với ta.
Quân y nói omega mang thai thường dính lấy Alpha của mình quả nhiên không sai, Lâm Minh Trạch bất đắc dĩ, cũng chỉ những lúc như này Lạc Dư mới quấn hắn thôi, bình thường em ấy tránh hắn còn không kịp chứ đừng nói đến cái gì dính với chả không dính.
- Được, ngoan, ngủ đi.
Ở một nơi khác,
- Du Du, Du Du...
Lăng Triệt chạy theo sau Cảnh Du mặt dày mày dạn lèo nhèo,
- Du Du, đừng giận ta mà, ta sai rồi.
Cảnh Du lạnh lùng, cậu ta ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lăng Triệt,
- Trung tướng đại nhân, ngài tốt nhất nên tránh xa tôi một chút, người khác nhìn vào sẽ không hay đâu.
Cảnh Du không có vẻ gì là tức giận cả, nhưng như vậy mới khiến Lăng Triệt lo lắng, hờ hững lạnh nhạt mới chính là vũ khí giết người tốt nhất a.
- Du Du ~
- ....
Cảnh Du mặc kệ hắn, cậu ta trở lại vị trí của mình tập luyện. Lăng Triệt bị ngăn ở ngoài, hắn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cảnh Du ỉu xìu rời đi.
Cảnh Du đứng sau bức tường nhìn hết tất cả, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
- Tên kh*n ki*p.
Cảnh Du trong đầu âm thầm chửi 18 đời tổ tông của Lăng Triệt, bây giờ cậu ta cứ nhìn thấy hắn là cúc lại thấy đau, đúng là khổ không thể tả.
Ban đêm,
- Hự.
Lăng Triệt thăng cấp thất bại, cơ thể hắn xuất hiện những vết rạn nứt,
"A a a"
Bùm
Quân phục rơi xuống đất, Lăng Triệt cũng biến mất,
Soạt
Từ trong đống quần áo chui ra một con báo đen to bằng một con mèo trưởng thành ưu nhã nhấc chân,
"Gừ"
Lăng Triệt ngáp ngắn ngáp dài, miệng hắn há to, ưu nhã cái gì đó cũng chẳng còn một mống.
Lăng Triệt trèo lên giường chui vào trong chăn ngủ ngon lành,
Khoan đã
Lăng Triệt bật dậy, cơn buồn ngủ cũng bay mất. Hắn không biết nghĩ ra cái gì đó co chân nhảy qua cửa sổ chạy đến phòng Cảnh Du.
Cảnh Du đang ngủ đột nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ, cậu ta khoác áo đi ra mở cửa,
Ken két
ken két
Lăng Triệt đứng bên ngoài kiên nhẫn cào cửa, Cảnh Du vừa mở cửa hắn liền làm bộ sợ hãi, dùng ánh mắt to tròn, đen nhánh nhìn cậu ta,
- Ư ư..
Lăng Triệt làm bộ sợ hãi nằm sụp xuống, dùng hai chi trước che đầu. Cảnh Du ngơ ngác, đáng yêu quá.
- Tiểu hắc, sao em lại ở đây a.
Cảnh Du bế con báo nhỏ lên mang vào phòng,
"Ư"
Lăng Triệt cọ cọ vào tay Cảnh Du lấy lòng, chiêu này quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm,
- A, em đáng yêu quá trời, moah..
Cảnh Du hôn một cái vào trán Lăng Triệt, hắn ta nheo mắt hưởng thụ, ừm, không ngờ chó ngốc lại có mặt dịu dàng, khả ái như vậy.
- Tiểu hắc, nhà em ở đâu để ta đưa em về.
*Lắc đầu*
- Thế cha mẹ em là ai a?
*Lắc đầu*
"..."
Cảnh Du nghi hoặc, lớn như này thì phải biết nó rồi chứ, cậu ta ngập ngừng,
- Em biết nói không vậy.
- Ư ư...
Lăng Triệt mắt sóng sánh ánh nước,
- Oa a a a hu hu..
- Ấy, đừng, đừng khóc mà.
Cảnh Du cuống quýt không biết phải làm thế nào,
- Tiểu hắc ngoan, ngoan nào, từ giờ em ở cùng ta, em đồng ý không.
Lăng Triệt bên trong đắc ý hếch mặt, bên ngoài vẫn làm ra vẻ ủy ủy khuất khuất, yếu đuối nằm trong lòng Cảnh Du.
"Hừm, thoải mái ghê"
Lăng Triệt nheo mắt, thăng cấp thất bại không hẳn là không tốt a.
- Oáp...
Cảnh Du ngáp một cái, cậu ta dụi mắt,
- Tiểu hắc, em buồn ngủ chưa.
Lăng Triệt tròn mắt nhìn Cảnh Du, hắn không buồn ngủ nhưng nếu Du Du hỏi thì hắn đành thuận theo ngáp một cái.
Cảnh Du cười hì hì,
- Vậy chúng ta đi ngủ thôi.
*gật đầu*
Cảnh Du bế Lăng Triệt đặt lên giường rồi cởi chiếc áo choàng vứt lên giá treo đồ.
"..."
Lăng Triệt ngây người nhìn Cảnh Du, đẹp quá.
"ực"
Lăng Triệt nuốt nước bọt, hắn theo bản năng kẹp chặt hai chân che đi cái thứ "bé nhỏ" đang ngẩng đầu.
- Đi ngủ thôi.
Cảnh Du hồn nhiên nói, cậu ta trèo lên giường ôm lấy Lăng Triệt, nhắm mắt lại ngủ. Cậu ta thì hay rồi, đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đất gì, chỉ khổ cho Lăng Triệt, mĩ nhân bên cạnh lại không được ăn, haiz..
Lăng Triệt lè lưỡi liếm hạt đậu đỏ trước ngực Cảnh Du,
"A"
Cảnh Du đang ngủ ngon giật bắn mình, cậu ta che ngực nhìn Lăng Triệt,
- Tiểu hắc, em làm cái quái gì vậy.
- Ư..ư..
Lăng Triệt nghiêng đầu nhìn cậu ta, Cảnh Du hơi chột dạ, mặt già đỏ lên,
- Không có gì, không có gì, em ngủ đi.
Lăng Triệt nằm xuống nhắm mắt lại, Cảnh Du không nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của hắn, cậu ta vẫn nghĩ đây chỉ là một sự cố, cũng không suy nghĩ nhiều mà đặt lưng xuống ôm tiểu Hắc ngủ tiếp.
Lâm Minh Trạch bắn đầy bên trong khiến Lạc Dư thỏa mãn vươn người, nốt ban đỏ trên người cũng mờ dần rồi, không còn sưng tấy như trước nữa.
- Ưm ~
Lạc Dư dùng hai tay hai chân quấn lấy ôm chặt Lâm Minh Trạch,
- Ngoan, buông tay để ta dọn dẹp, được không.
- Không..
Lạc Dư quả quyết lắc đầu,
- Ngươi phải ở đây với ta.
Quân y nói omega mang thai thường dính lấy Alpha của mình quả nhiên không sai, Lâm Minh Trạch bất đắc dĩ, cũng chỉ những lúc như này Lạc Dư mới quấn hắn thôi, bình thường em ấy tránh hắn còn không kịp chứ đừng nói đến cái gì dính với chả không dính.
- Được, ngoan, ngủ đi.
Ở một nơi khác,
- Du Du, Du Du...
Lăng Triệt chạy theo sau Cảnh Du mặt dày mày dạn lèo nhèo,
- Du Du, đừng giận ta mà, ta sai rồi.
Cảnh Du lạnh lùng, cậu ta ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lăng Triệt,
- Trung tướng đại nhân, ngài tốt nhất nên tránh xa tôi một chút, người khác nhìn vào sẽ không hay đâu.
Cảnh Du không có vẻ gì là tức giận cả, nhưng như vậy mới khiến Lăng Triệt lo lắng, hờ hững lạnh nhạt mới chính là vũ khí giết người tốt nhất a.
- Du Du ~
- ....
Cảnh Du mặc kệ hắn, cậu ta trở lại vị trí của mình tập luyện. Lăng Triệt bị ngăn ở ngoài, hắn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cảnh Du ỉu xìu rời đi.
Cảnh Du đứng sau bức tường nhìn hết tất cả, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
- Tên kh*n ki*p.
Cảnh Du trong đầu âm thầm chửi 18 đời tổ tông của Lăng Triệt, bây giờ cậu ta cứ nhìn thấy hắn là cúc lại thấy đau, đúng là khổ không thể tả.
Ban đêm,
- Hự.
Lăng Triệt thăng cấp thất bại, cơ thể hắn xuất hiện những vết rạn nứt,
"A a a"
Bùm
Quân phục rơi xuống đất, Lăng Triệt cũng biến mất,
Soạt
Từ trong đống quần áo chui ra một con báo đen to bằng một con mèo trưởng thành ưu nhã nhấc chân,
"Gừ"
Lăng Triệt ngáp ngắn ngáp dài, miệng hắn há to, ưu nhã cái gì đó cũng chẳng còn một mống.
Lăng Triệt trèo lên giường chui vào trong chăn ngủ ngon lành,
Khoan đã
Lăng Triệt bật dậy, cơn buồn ngủ cũng bay mất. Hắn không biết nghĩ ra cái gì đó co chân nhảy qua cửa sổ chạy đến phòng Cảnh Du.
Cảnh Du đang ngủ đột nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ, cậu ta khoác áo đi ra mở cửa,
Ken két
ken két
Lăng Triệt đứng bên ngoài kiên nhẫn cào cửa, Cảnh Du vừa mở cửa hắn liền làm bộ sợ hãi, dùng ánh mắt to tròn, đen nhánh nhìn cậu ta,
- Ư ư..
Lăng Triệt làm bộ sợ hãi nằm sụp xuống, dùng hai chi trước che đầu. Cảnh Du ngơ ngác, đáng yêu quá.
- Tiểu hắc, sao em lại ở đây a.
Cảnh Du bế con báo nhỏ lên mang vào phòng,
"Ư"
Lăng Triệt cọ cọ vào tay Cảnh Du lấy lòng, chiêu này quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm,
- A, em đáng yêu quá trời, moah..
Cảnh Du hôn một cái vào trán Lăng Triệt, hắn ta nheo mắt hưởng thụ, ừm, không ngờ chó ngốc lại có mặt dịu dàng, khả ái như vậy.
- Tiểu hắc, nhà em ở đâu để ta đưa em về.
*Lắc đầu*
- Thế cha mẹ em là ai a?
*Lắc đầu*
"..."
Cảnh Du nghi hoặc, lớn như này thì phải biết nó rồi chứ, cậu ta ngập ngừng,
- Em biết nói không vậy.
- Ư ư...
Lăng Triệt mắt sóng sánh ánh nước,
- Oa a a a hu hu..
- Ấy, đừng, đừng khóc mà.
Cảnh Du cuống quýt không biết phải làm thế nào,
- Tiểu hắc ngoan, ngoan nào, từ giờ em ở cùng ta, em đồng ý không.
Lăng Triệt bên trong đắc ý hếch mặt, bên ngoài vẫn làm ra vẻ ủy ủy khuất khuất, yếu đuối nằm trong lòng Cảnh Du.
"Hừm, thoải mái ghê"
Lăng Triệt nheo mắt, thăng cấp thất bại không hẳn là không tốt a.
- Oáp...
Cảnh Du ngáp một cái, cậu ta dụi mắt,
- Tiểu hắc, em buồn ngủ chưa.
Lăng Triệt tròn mắt nhìn Cảnh Du, hắn không buồn ngủ nhưng nếu Du Du hỏi thì hắn đành thuận theo ngáp một cái.
Cảnh Du cười hì hì,
- Vậy chúng ta đi ngủ thôi.
*gật đầu*
Cảnh Du bế Lăng Triệt đặt lên giường rồi cởi chiếc áo choàng vứt lên giá treo đồ.
"..."
Lăng Triệt ngây người nhìn Cảnh Du, đẹp quá.
"ực"
Lăng Triệt nuốt nước bọt, hắn theo bản năng kẹp chặt hai chân che đi cái thứ "bé nhỏ" đang ngẩng đầu.
- Đi ngủ thôi.
Cảnh Du hồn nhiên nói, cậu ta trèo lên giường ôm lấy Lăng Triệt, nhắm mắt lại ngủ. Cậu ta thì hay rồi, đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đất gì, chỉ khổ cho Lăng Triệt, mĩ nhân bên cạnh lại không được ăn, haiz..
Lăng Triệt lè lưỡi liếm hạt đậu đỏ trước ngực Cảnh Du,
"A"
Cảnh Du đang ngủ ngon giật bắn mình, cậu ta che ngực nhìn Lăng Triệt,
- Tiểu hắc, em làm cái quái gì vậy.
- Ư..ư..
Lăng Triệt nghiêng đầu nhìn cậu ta, Cảnh Du hơi chột dạ, mặt già đỏ lên,
- Không có gì, không có gì, em ngủ đi.
Lăng Triệt nằm xuống nhắm mắt lại, Cảnh Du không nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của hắn, cậu ta vẫn nghĩ đây chỉ là một sự cố, cũng không suy nghĩ nhiều mà đặt lưng xuống ôm tiểu Hắc ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất