Chương 126
250 chán nản,
- / Kí chủ, cậu ngủ lâu như vậy rồi cũng nên đi làm nhiệm vụ đi a/
Lạc Dư há miệng ngáp một cái mơ màng tỉnh dậy,
- Ngủ cũng không yên...đi, đi, đi, làm nhiệm vụ thôi.
250 cười hì hì,
- / Xác định truyền tống 3 2 1/
Dưới chân Lạc Dư lỗ đen quen thuộc lại xuất hiện, cảm giác chóng mặt quay cuồng ập tới khiến cậu không chịu được ngất đi.
- Ưm.
Lạc Dư mơ hồ nhìn xung quanh, buồn ngủ quá, ngủ thêm chút nữa chắc không sao đâu, cậu kéo kéo cái chăn đắp lên người nhắm mắt lại,
- ....
Quân Minh Tịch đưa tay, hắn đang định nói cái gì đó thấy vậy liền câm nín.
"Khụ"
Quân Minh Tịch vuốt mũi, ngủ giỏi thật. Hắn đứng lên mở cửa phòng đi ra ngoài,
- Chuẩn bị một ít thức ăn đem lên phòng tôi.
- Vâng, thưa đại thiếu gia.
"...."
Quân Minh Tịch cầm miếng thịt thơm ngon lắc qua lắc lại đưa đến trước mũi Lạc Dư, hắn híp mắt,
- Tôi không tin cậu không dậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Lạc Dư vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức liền há miệng muốn cắn, mắt cậu cũng chưa từng mở ra.
Quân Minh Tịch đưa miếng thịt ra xa, Lạc Dư theo bản năng ngồi dậy,
"Bốp"
- A.
- Dậy được rồi.
Lạc Dư phụng phịu, cậu đen mặt nhìn người con trai yêu nghiệt trước mắt,
- Quân Minh Tịch, cậu muốn chết.
Lạc Dư giơ nắm đấm, Quân Minh Tịch một tay thoải mái ngăn lại,
- Lạc Dư, cậu ngủ 12 tiếng, như vậy là đủ rồi.
Quân Minh Tịch lạnh nhạt nói, Lạc Dư mím môi,
- Tôi ngủ bao lâu thì có liên quan gì đến cậu chứ.
Quân Minh Tịch hừ lạnh:
- không dậy đừng trách tôi vô tình.
Quân Minh Tịch xoay khớp cổ tay, Lạc Dư đột nhiên cảm thấy lành lạnh, cậu cười gượng làm hòa,
- Minh Tịch, tôi sai rồi, cậu..có gì cứ bình tĩnh nói.
Lạc Dư nuốt nước bọt, đối tượng lần này tính tình thật xấu, lại còn muốn đánh cậu, hừ, đợi cậu tu luyện xong sẽ đến xử hắn.
- Tôi..tôi về trước.
Lạc Dư co cẳng chạy mất, Quân Minh Tịch nhìn bóng dáng cậu rời đi nhếch môi,
- Đúng là vừa nhát gan vừa ngu xuẩn.
Lạc Dư lên xe trở lại trường học, nguyên chủ ở kí túc xá, cậu ấy có nhà riêng nhưng rất ít khi trở về.
"Mèo mướp thúi, sao thế giới nào ta cũng không có lấy một người thân vậy"
Lạc Dư khó chịu nói, 250 trầm mặc, đây là nó cố ý sắp đặt, nó không muốn những thứ xảy ra ở vị diện Ma Thiên Vũ lại tái hiện một lần nữa.
- / Kí chủ, như vậy không phải tốt sao, không có vướng bận cậu sẽ làm nhiệm vụ tốt hơn a/
- Nhưng...
Lạc Dư không biết nói gì, tâm tình cậu có chút không thoải mái nhưng rất nhanh đã khôi phục lại,
- Đúng rồi, phải mua vật tư.
Lạc Dư nhìn thời gian, ôi mẹ ơi, còn đúng ba ngày nữa là mạt thế hàng lâm rồi, cậu vội vàng,
- Vật tư, vật tư..
Lạc Dư chạy ra ngoài rồi lại chạy vào trong kí túc xá,
- Tiền, tiền, Mèo mướp thúi, tiền nguyên chủ để đâu rồi.
250 cười ha ha:
- / Kí chủ, nguyên chủ là một tên nghèo kiết xác lấy đâu ra tiền a/
Động tác tìm kiếm khựng lại, Lạc Dư sụ mặt, cậu nhấc điện thoại gọi cho Quân Minh Tịch,
- Tịch đại vương, cậu cho tôi mượn chút tiền đi.
Quân Minh Tịch đầu bên kia nhướn mày,
- Bao nhiêu?
250 bay lượn trước mắt Lạc Dư, nó giơ hai chi trước lên,
- 100 vạn đi.
- Được.
250:-/.../
- Cảm ơn.
Lạc Dư quay sang,
- Mèo mướp thúi, ngươi sao vậy.
250 bất lực,
- / Kí chủ, tôi muốn nói không phải là 100 mà là 1000 vạn, chỉ có 100 vạn thì mua được cái gì a/
Tai Lạc Dư ửng đỏ, cậu nghi hoặc:
- Có mua gì đâu, cần nhiều như vậy làm gì chứ.
250 trừng mắt:
- / chúng ta phải mua, quần áo màu đông, mùa hè, thức ăn đóng hộp, rau, củ, quả, thức ăn có sẵn, giày, dép, chăn, đồ dùng ngoài trời, nước, vũ khí, đồ dùng cá nhân, xăng, $%#@%@$%..../
Nó tức giận:
- / 100 vạn mua đủ sao/
Lạc Dư lầm bầm,
- Sao ngươi không làm mẹ ta luôn đi.
250:-/.../ Nếu có thể thì tôi làm lâu rồi.
Tài khoản Lạc Dư thêm 100 vạn, cậu mặc kệ hí hửng chạy ra ngoài mua đồ,
" Mua thức ăn trước"
Lạc Dư chạy đến cửa hàng gần nhất,
- Chỗ này có bao nhiêu ta mua tất.
Nhân viên bán hàng kinh ngạc,
- Ngài nói thật sao,chỗ này rất nhiều liệu ngài có ăn được hết không.
Lạc Dư nhìn đống đồ ăn đã qua chế biến trầm tư suy nghĩ, 250 thật sự bị kí chủ ngu ngốc này làm tức điên rồi, nó nghiến răng ken két:
- / Bạch.long/
"Ồ, đúng ha"
- Không vấn đề, ta lấy hết, gửi đến địa chỉ này cho ta.
Lạc Dư đưa địa chỉ nhà riêng cho họ xong liền chạy đến siêu thị tìm gặp ông chủ,
- Những thứ này ta lấy hết.
- Được, được.
"..."
Cậu hẹn thời gian giao hàng khác nhau, đa phần là vào buổi tối, hơn nữa nhà của nguyên chủ ở nơi vắng người nên cũng không bị người khác nghi ngờ.
Lạc Dư chạy một vòng thành phố mua hết những thứ cần thiết.
"Hộc hộc"
- Mệt chết ta rồi.
Cậu trở về nhà riêng, hàng đã chuyển đến chỉ cần kí nhận là xong,
"Phù"
Người giao hàng thở phào nhẹ nhõm, may không phải tên lừa đảo.
- Được rồi, mang vào trong cho tôi đi.
- Dạ.
Nhoáng một cái đã đến sáng hôm sau, Lạc Dư vất vả một đêm vẫn chưa được ngủ, cậu lấy chút nước trong không gian ra uống,
- Oa, Linh tuyền quả nhiên là đồ tốt.
Đầu óc thư thái, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cậu nhớ ra đứng dậy chạy đi mua nước, dù gì cũng không thể sử dụng linh tuyền mãi được.
Lạc Dư thêm cả máy phát điện bằng năng lượng mặt trời, nồi, liêu, xoong, chảo, chỉ cần những cái cậu có thể nghĩ ra đều mua tất.
- Quý khách, tài khoản của ngài không đủ tiền.
Lạc Dư há miệng, không đủ? 250 khoanh tay,
- / Tôi đã nói rồi mà, 100 vạn sao mà đủ chứ/
Lạc Dư trả lại một vài thứ, cậu đau lòng nhìn một đống bánh ngọt, đồ ăn vặt bên cửa hàng đối diện, vốn định sang đấy càn quét một lượt nhưng...haiz..
Lạc Dư lững thững trở về,
- Ơ.
Trước cửa nhà cậu xếp một đống những chiếc bánh ngọt đủ mọi hình dáng, còn cả đồ ăn vặt mà cậu thích nữa.
"Ting ting"
Lạc Dư nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu,
- Tôi mua cho cậu một chút bánh ngọt, từ từ ăn, hết lại mua cho cậu.
Quân Minh Tịch nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha hạng sang nói, Lạc Dư cảm động rơi nước mắt,
- Tịch đại vương, ngài đúng là bồ tác tái thế đại từ đại bi..
- Câm miệng.
Khuôn mặt nghìn năm không đổi của Quân Minh Tịch lúc này không nhịn được co giật, cái thằng điên này.
- Cúp máy đây.
- Ê, khoan đã.
"Tút tút tút"
Lạc Dư liếc mắt cười vô lại,
- Mèo mướp thúi, ngươi thấy chưa, anh em của ta đó.
250 khóe miệng giần giật:
- / Anh em không phải vẫn bị đè sao/
Lạc Dư á khẩu,
Mi giỏi lắm mèo mướp thúi, đợi ta trở về ta nhất định sẽ nhổ sạch lông của mi.
250 đọc được suy nghĩ của Lạc Dư, nó không sợ chết nói,
- / A, sợ quá cơ/
Giọng điệu thiếu đánh này, Lạc Dư hừ lạnh,
- Ngươi còn nhìn lén suy nghĩ của ta nữa thì đừng trách tại sao mình lại mèo không ra mèo chó không ra chó.
250: -/.../Hừ.
- / Kí chủ, cậu ngủ lâu như vậy rồi cũng nên đi làm nhiệm vụ đi a/
Lạc Dư há miệng ngáp một cái mơ màng tỉnh dậy,
- Ngủ cũng không yên...đi, đi, đi, làm nhiệm vụ thôi.
250 cười hì hì,
- / Xác định truyền tống 3 2 1/
Dưới chân Lạc Dư lỗ đen quen thuộc lại xuất hiện, cảm giác chóng mặt quay cuồng ập tới khiến cậu không chịu được ngất đi.
- Ưm.
Lạc Dư mơ hồ nhìn xung quanh, buồn ngủ quá, ngủ thêm chút nữa chắc không sao đâu, cậu kéo kéo cái chăn đắp lên người nhắm mắt lại,
- ....
Quân Minh Tịch đưa tay, hắn đang định nói cái gì đó thấy vậy liền câm nín.
"Khụ"
Quân Minh Tịch vuốt mũi, ngủ giỏi thật. Hắn đứng lên mở cửa phòng đi ra ngoài,
- Chuẩn bị một ít thức ăn đem lên phòng tôi.
- Vâng, thưa đại thiếu gia.
"...."
Quân Minh Tịch cầm miếng thịt thơm ngon lắc qua lắc lại đưa đến trước mũi Lạc Dư, hắn híp mắt,
- Tôi không tin cậu không dậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Lạc Dư vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức liền há miệng muốn cắn, mắt cậu cũng chưa từng mở ra.
Quân Minh Tịch đưa miếng thịt ra xa, Lạc Dư theo bản năng ngồi dậy,
"Bốp"
- A.
- Dậy được rồi.
Lạc Dư phụng phịu, cậu đen mặt nhìn người con trai yêu nghiệt trước mắt,
- Quân Minh Tịch, cậu muốn chết.
Lạc Dư giơ nắm đấm, Quân Minh Tịch một tay thoải mái ngăn lại,
- Lạc Dư, cậu ngủ 12 tiếng, như vậy là đủ rồi.
Quân Minh Tịch lạnh nhạt nói, Lạc Dư mím môi,
- Tôi ngủ bao lâu thì có liên quan gì đến cậu chứ.
Quân Minh Tịch hừ lạnh:
- không dậy đừng trách tôi vô tình.
Quân Minh Tịch xoay khớp cổ tay, Lạc Dư đột nhiên cảm thấy lành lạnh, cậu cười gượng làm hòa,
- Minh Tịch, tôi sai rồi, cậu..có gì cứ bình tĩnh nói.
Lạc Dư nuốt nước bọt, đối tượng lần này tính tình thật xấu, lại còn muốn đánh cậu, hừ, đợi cậu tu luyện xong sẽ đến xử hắn.
- Tôi..tôi về trước.
Lạc Dư co cẳng chạy mất, Quân Minh Tịch nhìn bóng dáng cậu rời đi nhếch môi,
- Đúng là vừa nhát gan vừa ngu xuẩn.
Lạc Dư lên xe trở lại trường học, nguyên chủ ở kí túc xá, cậu ấy có nhà riêng nhưng rất ít khi trở về.
"Mèo mướp thúi, sao thế giới nào ta cũng không có lấy một người thân vậy"
Lạc Dư khó chịu nói, 250 trầm mặc, đây là nó cố ý sắp đặt, nó không muốn những thứ xảy ra ở vị diện Ma Thiên Vũ lại tái hiện một lần nữa.
- / Kí chủ, như vậy không phải tốt sao, không có vướng bận cậu sẽ làm nhiệm vụ tốt hơn a/
- Nhưng...
Lạc Dư không biết nói gì, tâm tình cậu có chút không thoải mái nhưng rất nhanh đã khôi phục lại,
- Đúng rồi, phải mua vật tư.
Lạc Dư nhìn thời gian, ôi mẹ ơi, còn đúng ba ngày nữa là mạt thế hàng lâm rồi, cậu vội vàng,
- Vật tư, vật tư..
Lạc Dư chạy ra ngoài rồi lại chạy vào trong kí túc xá,
- Tiền, tiền, Mèo mướp thúi, tiền nguyên chủ để đâu rồi.
250 cười ha ha:
- / Kí chủ, nguyên chủ là một tên nghèo kiết xác lấy đâu ra tiền a/
Động tác tìm kiếm khựng lại, Lạc Dư sụ mặt, cậu nhấc điện thoại gọi cho Quân Minh Tịch,
- Tịch đại vương, cậu cho tôi mượn chút tiền đi.
Quân Minh Tịch đầu bên kia nhướn mày,
- Bao nhiêu?
250 bay lượn trước mắt Lạc Dư, nó giơ hai chi trước lên,
- 100 vạn đi.
- Được.
250:-/.../
- Cảm ơn.
Lạc Dư quay sang,
- Mèo mướp thúi, ngươi sao vậy.
250 bất lực,
- / Kí chủ, tôi muốn nói không phải là 100 mà là 1000 vạn, chỉ có 100 vạn thì mua được cái gì a/
Tai Lạc Dư ửng đỏ, cậu nghi hoặc:
- Có mua gì đâu, cần nhiều như vậy làm gì chứ.
250 trừng mắt:
- / chúng ta phải mua, quần áo màu đông, mùa hè, thức ăn đóng hộp, rau, củ, quả, thức ăn có sẵn, giày, dép, chăn, đồ dùng ngoài trời, nước, vũ khí, đồ dùng cá nhân, xăng, $%#@%@$%..../
Nó tức giận:
- / 100 vạn mua đủ sao/
Lạc Dư lầm bầm,
- Sao ngươi không làm mẹ ta luôn đi.
250:-/.../ Nếu có thể thì tôi làm lâu rồi.
Tài khoản Lạc Dư thêm 100 vạn, cậu mặc kệ hí hửng chạy ra ngoài mua đồ,
" Mua thức ăn trước"
Lạc Dư chạy đến cửa hàng gần nhất,
- Chỗ này có bao nhiêu ta mua tất.
Nhân viên bán hàng kinh ngạc,
- Ngài nói thật sao,chỗ này rất nhiều liệu ngài có ăn được hết không.
Lạc Dư nhìn đống đồ ăn đã qua chế biến trầm tư suy nghĩ, 250 thật sự bị kí chủ ngu ngốc này làm tức điên rồi, nó nghiến răng ken két:
- / Bạch.long/
"Ồ, đúng ha"
- Không vấn đề, ta lấy hết, gửi đến địa chỉ này cho ta.
Lạc Dư đưa địa chỉ nhà riêng cho họ xong liền chạy đến siêu thị tìm gặp ông chủ,
- Những thứ này ta lấy hết.
- Được, được.
"..."
Cậu hẹn thời gian giao hàng khác nhau, đa phần là vào buổi tối, hơn nữa nhà của nguyên chủ ở nơi vắng người nên cũng không bị người khác nghi ngờ.
Lạc Dư chạy một vòng thành phố mua hết những thứ cần thiết.
"Hộc hộc"
- Mệt chết ta rồi.
Cậu trở về nhà riêng, hàng đã chuyển đến chỉ cần kí nhận là xong,
"Phù"
Người giao hàng thở phào nhẹ nhõm, may không phải tên lừa đảo.
- Được rồi, mang vào trong cho tôi đi.
- Dạ.
Nhoáng một cái đã đến sáng hôm sau, Lạc Dư vất vả một đêm vẫn chưa được ngủ, cậu lấy chút nước trong không gian ra uống,
- Oa, Linh tuyền quả nhiên là đồ tốt.
Đầu óc thư thái, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cậu nhớ ra đứng dậy chạy đi mua nước, dù gì cũng không thể sử dụng linh tuyền mãi được.
Lạc Dư thêm cả máy phát điện bằng năng lượng mặt trời, nồi, liêu, xoong, chảo, chỉ cần những cái cậu có thể nghĩ ra đều mua tất.
- Quý khách, tài khoản của ngài không đủ tiền.
Lạc Dư há miệng, không đủ? 250 khoanh tay,
- / Tôi đã nói rồi mà, 100 vạn sao mà đủ chứ/
Lạc Dư trả lại một vài thứ, cậu đau lòng nhìn một đống bánh ngọt, đồ ăn vặt bên cửa hàng đối diện, vốn định sang đấy càn quét một lượt nhưng...haiz..
Lạc Dư lững thững trở về,
- Ơ.
Trước cửa nhà cậu xếp một đống những chiếc bánh ngọt đủ mọi hình dáng, còn cả đồ ăn vặt mà cậu thích nữa.
"Ting ting"
Lạc Dư nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu,
- Tôi mua cho cậu một chút bánh ngọt, từ từ ăn, hết lại mua cho cậu.
Quân Minh Tịch nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha hạng sang nói, Lạc Dư cảm động rơi nước mắt,
- Tịch đại vương, ngài đúng là bồ tác tái thế đại từ đại bi..
- Câm miệng.
Khuôn mặt nghìn năm không đổi của Quân Minh Tịch lúc này không nhịn được co giật, cái thằng điên này.
- Cúp máy đây.
- Ê, khoan đã.
"Tút tút tút"
Lạc Dư liếc mắt cười vô lại,
- Mèo mướp thúi, ngươi thấy chưa, anh em của ta đó.
250 khóe miệng giần giật:
- / Anh em không phải vẫn bị đè sao/
Lạc Dư á khẩu,
Mi giỏi lắm mèo mướp thúi, đợi ta trở về ta nhất định sẽ nhổ sạch lông của mi.
250 đọc được suy nghĩ của Lạc Dư, nó không sợ chết nói,
- / A, sợ quá cơ/
Giọng điệu thiếu đánh này, Lạc Dư hừ lạnh,
- Ngươi còn nhìn lén suy nghĩ của ta nữa thì đừng trách tại sao mình lại mèo không ra mèo chó không ra chó.
250: -/.../Hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất