Chương 143
Ân Vũ lấy tay che mắt, những tiếng a a dam mĩ quanh quẩn trong phòng mãi không dứt,
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta.
Giang Diệc Phong dưới thân vẫn không ngừng di chuyển, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng ấm áp hiếm có. Ân Vũ ngẩn người,
- Phong..ưm.
Ân Vũ há miệng, sợi dây lí trí cuối cùng triệt để cắt đứt đem cậu ta vùi sâu vào trong cái thứ gọi là t.*.n.h d.u.c đó.
Sáng hôm sau,
Ân Vũ một tay xoa eo một tay cầm hành lí, cậu ta đặt một tờ giấy lên bàn,
- Phong, ta đi đây.
Ân Vũ hôn một cái lên môi Giang Diệc Phong rồi nhanh chóng lấy một chiếc xe việt dã cùng một chút thức ăn rồi rời B thị đến H thị, Lạc Dư đang ở đó.
Cậu ta vừa đi không được bao lâu thì Giang Diệc Phong tỉnh lại, hắn nhìn lá thư trên bàn sắc mặt âm trầm,
- Tiểu Vũ, cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta, em, là của Giang Diệc Phong, mãi mãi là như vậy.
Một ngày sau Ân Vũ cuối cùng cũng đến được H thị, cậu ta theo bản đồ đi về phía Nam rất nhanh đã nhìn thấy Lạc Quân.
- LẠC DƯ..
Đám tang thi nhìn thấy cậu ta liền nhanh chóng báo với cấp trên,
- Con người? Không lẽ là bạn của chị dâu.
Thẩm Nhạc lẩm bẩm,
- Không được động đến một sợi tóc của tên đó.
- Rõ.
Hắn đứng trên tường thành nhìn xuống,
- Ngươi là ai?
Ân Vũ vui vẻ, rốt cuộc cũng có tên có thể nói chuyện được,
- Ta là bạn của Lạc Dư - Ân Vũ, ta muốn gặp cậu ấy, mở cửa.
Thẩm Nhạc nheo mắt, nhìn đi nhìn lại tên này cũng không giống tình nhân của chị dâu. Đồng tử Thẩm Nhạc co lại dấu hôn trên cổ cậu ta hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
- Mở cửa.
Thẩm Nhạc tà tứ nhếch miệng nói, Ân Vũ vui sướng vào trong,
- A Dư đâu, ta muốn gặp cậu ấy.
- Đi theo ta.
Thẩm Nhạc dẫn cậu ta đến chỗ lão đại của hắn,
- Quân Minh Tịch? Ngươi đưa ta đến đây làm gì a, ta không muốn gặp tên này.
Ân Vũ trừng mắt, Quân Minh Tịch ngẩng mặt lên nhìn cậu ta,
- Ngươi tìm A Dư có chuyện gì, em ấy đang nghiên cứu, không rảnh.
Ân Vũ khó chịu, nhưng nếu không nói thì nhất định sẽ không kịp, lũ đó sắp tới rồi a.
- ...Mấy căn cứ bên phía con người muốn diệt sạch Lạc Quân, các ngươi nên chuẩn bị trước đi.
- Sao ta phải tin ngươi.
Quân Minh Tịch nheo mắt, Ân Vũ xì một tiếng,
- Ngươi tin hay không thì tùy, ta đi tìm Lạc Dư đây.
Ân Vũ kéo theo Thẩm Nhạc rời đi,
- Nói, A Dư đang ở đâu.
Ân Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc khiến hắn không biết phải làm sao,
- Lão đại nói thật mà, chị dâu đang nghiên cứu, ngươi đến đó cũng đâu có vào được đâu, đợi đi.
Ân Vũ tức dậm chân, cậu ta bất đắc dĩ phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Nhạc ở một chỗ đợi Lạc Dư.
- Thẩm Nhạc, ngươi cho người chuẩn bị một vài món quà đặc biệt cho đám con người đó đi.
- Vâng, thưa lão đại.
Quân Minh Tịch nở một nụ cười tàn bạo, muốn đấu với hắn, haha, nằm mơ.
Quân Minh Tịch cùng đám đàn em tang thi của mình đợi, nhưng thứ hắn đợi được không phải là những đòn tấn công của các căn cứ người sống, mà là Giang Diệc Phong.
- Ngươi đến đây làm gì?
Mặt Quân Minh Tịch lạnh tanh, Giang Diệc Phong làm như không thấy nói:
- Vợ ở đâu đương nhiên chồng phải ở đó rồi.
Ân Vũ không biết từ chỗ nào chạy tới, cậu ta từ sau lưng Thẩm Nhạc thò đầu ra,
- Phong?
Giang Diệc Phong thấy cậu ta mất sáng lên, mỉm cười,
- Vợ, em bỏ lại chồng đi như vậy không tốt đâu.
Hai người liếc mắt đưa tình, Quân Minh Tịch nhìn ngứa cả mắt, hừ, đợi vợ của ta nghiên cứu xong ta cho hai người biết, thế nào là cẩu lương chất lượng cao.
Thẩm Nhạc cũng không nhịn được chửi thề một tiếng, căn cứ của bọn họ là dành cho tang thi chứ không phải nơi cho mấy nhân loại các ngươi phát cơm chó.
- Để hắn vào.
Quân Minh Tịch lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một cái rồi rời đi, hắn phải đi xem vợ hắn chịu ra ngoài chưa a.
- Dạ.
Thẩm Nhạc cúi đầu, đợi đến khi Quân Minh Tịch đi khuất mới ngẩng lên, giọng nói có chút chua:
- Còn đứng đó làm gì, không mau đi mở cửa.
- A, dạ, dạ.
Ân Vũ nghi hoặc nhìn hắn,
- Thẩm Nhạc, ngươi sao vậy?
- Liên quan gì đến ngươi.
Thẩm Nhạc thật muốn đấm cho cậu ta một cái nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì sau lưng chợt lạnh,
- Ngươi muốn đánh bảo bối của ta?
Hắn cứng ngắc quay đầu lại,
- Hứ, ta không thèm nói chuyện với các ngươi nữa.
Giang Diệc Phong nhìn bóng dáng Thẩm Nhạc rời đi, không để ý nói:
- Tiểu Vũ, đó là con mồi mới của em sao.
Ân Vũ không hiểu,
- Ngươi nói cái gì vậy?
Giang Diệc Phong âm trầm,
- Phòng em ở đâu.
Ân Vũ sợ hãi dẫn hắn đến nơi Thẩm Nhạc chuẩn bị cho mình,
- Ngươi...ta..ưm.
Giang Diệc Phong không chờ được vội vã đè Ân Vũ lên cửa hôn tới tấp,
- Giang Diệc Phong, ngươi tránh ra coi.
- Ha.
Giang Diệc Phong chua lè chua lét nói:
- Để ta xem gậy tên Thẩm Nhạc kia làm em s.ư.ớ.n.g hay đại c*n của Giang Diệc Phong này làm em s.ư.ớ.n.g.
- Á...ưm.
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của ta.
Giang Diệc Phong dưới thân vẫn không ngừng di chuyển, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng ấm áp hiếm có. Ân Vũ ngẩn người,
- Phong..ưm.
Ân Vũ há miệng, sợi dây lí trí cuối cùng triệt để cắt đứt đem cậu ta vùi sâu vào trong cái thứ gọi là t.*.n.h d.u.c đó.
Sáng hôm sau,
Ân Vũ một tay xoa eo một tay cầm hành lí, cậu ta đặt một tờ giấy lên bàn,
- Phong, ta đi đây.
Ân Vũ hôn một cái lên môi Giang Diệc Phong rồi nhanh chóng lấy một chiếc xe việt dã cùng một chút thức ăn rồi rời B thị đến H thị, Lạc Dư đang ở đó.
Cậu ta vừa đi không được bao lâu thì Giang Diệc Phong tỉnh lại, hắn nhìn lá thư trên bàn sắc mặt âm trầm,
- Tiểu Vũ, cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta, em, là của Giang Diệc Phong, mãi mãi là như vậy.
Một ngày sau Ân Vũ cuối cùng cũng đến được H thị, cậu ta theo bản đồ đi về phía Nam rất nhanh đã nhìn thấy Lạc Quân.
- LẠC DƯ..
Đám tang thi nhìn thấy cậu ta liền nhanh chóng báo với cấp trên,
- Con người? Không lẽ là bạn của chị dâu.
Thẩm Nhạc lẩm bẩm,
- Không được động đến một sợi tóc của tên đó.
- Rõ.
Hắn đứng trên tường thành nhìn xuống,
- Ngươi là ai?
Ân Vũ vui vẻ, rốt cuộc cũng có tên có thể nói chuyện được,
- Ta là bạn của Lạc Dư - Ân Vũ, ta muốn gặp cậu ấy, mở cửa.
Thẩm Nhạc nheo mắt, nhìn đi nhìn lại tên này cũng không giống tình nhân của chị dâu. Đồng tử Thẩm Nhạc co lại dấu hôn trên cổ cậu ta hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
- Mở cửa.
Thẩm Nhạc tà tứ nhếch miệng nói, Ân Vũ vui sướng vào trong,
- A Dư đâu, ta muốn gặp cậu ấy.
- Đi theo ta.
Thẩm Nhạc dẫn cậu ta đến chỗ lão đại của hắn,
- Quân Minh Tịch? Ngươi đưa ta đến đây làm gì a, ta không muốn gặp tên này.
Ân Vũ trừng mắt, Quân Minh Tịch ngẩng mặt lên nhìn cậu ta,
- Ngươi tìm A Dư có chuyện gì, em ấy đang nghiên cứu, không rảnh.
Ân Vũ khó chịu, nhưng nếu không nói thì nhất định sẽ không kịp, lũ đó sắp tới rồi a.
- ...Mấy căn cứ bên phía con người muốn diệt sạch Lạc Quân, các ngươi nên chuẩn bị trước đi.
- Sao ta phải tin ngươi.
Quân Minh Tịch nheo mắt, Ân Vũ xì một tiếng,
- Ngươi tin hay không thì tùy, ta đi tìm Lạc Dư đây.
Ân Vũ kéo theo Thẩm Nhạc rời đi,
- Nói, A Dư đang ở đâu.
Ân Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc khiến hắn không biết phải làm sao,
- Lão đại nói thật mà, chị dâu đang nghiên cứu, ngươi đến đó cũng đâu có vào được đâu, đợi đi.
Ân Vũ tức dậm chân, cậu ta bất đắc dĩ phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Nhạc ở một chỗ đợi Lạc Dư.
- Thẩm Nhạc, ngươi cho người chuẩn bị một vài món quà đặc biệt cho đám con người đó đi.
- Vâng, thưa lão đại.
Quân Minh Tịch nở một nụ cười tàn bạo, muốn đấu với hắn, haha, nằm mơ.
Quân Minh Tịch cùng đám đàn em tang thi của mình đợi, nhưng thứ hắn đợi được không phải là những đòn tấn công của các căn cứ người sống, mà là Giang Diệc Phong.
- Ngươi đến đây làm gì?
Mặt Quân Minh Tịch lạnh tanh, Giang Diệc Phong làm như không thấy nói:
- Vợ ở đâu đương nhiên chồng phải ở đó rồi.
Ân Vũ không biết từ chỗ nào chạy tới, cậu ta từ sau lưng Thẩm Nhạc thò đầu ra,
- Phong?
Giang Diệc Phong thấy cậu ta mất sáng lên, mỉm cười,
- Vợ, em bỏ lại chồng đi như vậy không tốt đâu.
Hai người liếc mắt đưa tình, Quân Minh Tịch nhìn ngứa cả mắt, hừ, đợi vợ của ta nghiên cứu xong ta cho hai người biết, thế nào là cẩu lương chất lượng cao.
Thẩm Nhạc cũng không nhịn được chửi thề một tiếng, căn cứ của bọn họ là dành cho tang thi chứ không phải nơi cho mấy nhân loại các ngươi phát cơm chó.
- Để hắn vào.
Quân Minh Tịch lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một cái rồi rời đi, hắn phải đi xem vợ hắn chịu ra ngoài chưa a.
- Dạ.
Thẩm Nhạc cúi đầu, đợi đến khi Quân Minh Tịch đi khuất mới ngẩng lên, giọng nói có chút chua:
- Còn đứng đó làm gì, không mau đi mở cửa.
- A, dạ, dạ.
Ân Vũ nghi hoặc nhìn hắn,
- Thẩm Nhạc, ngươi sao vậy?
- Liên quan gì đến ngươi.
Thẩm Nhạc thật muốn đấm cho cậu ta một cái nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì sau lưng chợt lạnh,
- Ngươi muốn đánh bảo bối của ta?
Hắn cứng ngắc quay đầu lại,
- Hứ, ta không thèm nói chuyện với các ngươi nữa.
Giang Diệc Phong nhìn bóng dáng Thẩm Nhạc rời đi, không để ý nói:
- Tiểu Vũ, đó là con mồi mới của em sao.
Ân Vũ không hiểu,
- Ngươi nói cái gì vậy?
Giang Diệc Phong âm trầm,
- Phòng em ở đâu.
Ân Vũ sợ hãi dẫn hắn đến nơi Thẩm Nhạc chuẩn bị cho mình,
- Ngươi...ta..ưm.
Giang Diệc Phong không chờ được vội vã đè Ân Vũ lên cửa hôn tới tấp,
- Giang Diệc Phong, ngươi tránh ra coi.
- Ha.
Giang Diệc Phong chua lè chua lét nói:
- Để ta xem gậy tên Thẩm Nhạc kia làm em s.ư.ớ.n.g hay đại c*n của Giang Diệc Phong này làm em s.ư.ớ.n.g.
- Á...ưm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất