Chương 157
Đến tối,
- Chủ thượng, bên kia đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần người trở lại là có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí thái tử Áo Tư gia.
- Ừm, ta biết rồi, ba ngày sau ta sẽ trở về.
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui.
- Đi đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn ánh đèn vẫn còn sáng trong phòng Lạc Dư mỉm cười, hắn nhắm mắt lại thở dài một hơi, khoảnh khắc yên bình này không biết có thể kéo dài bao lâu nữa.
- ...
- Áo Tư.
Lạc Dư đứng ngoài phòng vẫy tay với hắn, Áo Tư Nhĩ Đặc cười một tiếng chạy đến trước mặt cậu,
- Sao vậy, nhớ ta rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc dí sát vào mặt Lạc Dư khiến khuôn mặt trắng nõn bất tri bất giác đỏ lên,
- Ngươi lại giở trò này với ta.
Lạc Dư tức giận trợn mắt,
- Nếu ngươi không muốn ngủ ở đây thì có thể Cút, ta không ngại ngủ một mình đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt tay lên đầu Lạc Dư đến khi đem đầu cậu vò thành tổ quạ thì tên đáng chết này mới chịu dừng.
- Sao ta không muốn ngủ cùng A Dư chứ, không chỉ muốn mà còn rất, rất, rất muốn nữa kìa.
Lạc Dư chu môi,
- Chỉ giỏi nịnh hót.
Áo Tư Nhĩ Đặc khoác vai Lạc Dư như đôi tình nhân, hắn ỉu xìu nói:
- A Dư, ta mệt quá.
Lạc Dư vỗ lưng hắn,
- Vậy thì mau đi nghỉ ngơi a.
- Ừm, tắt nến đi.
Hô hấp người bên cạnh dần trở nên đều đều, Áo Tư Nhĩ Đặc thông qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ ngẩn người ngắm nhìn Lạc Dư.
- A Dư...
Hắn đem cậu ôm vào lòng siết chặt, nụ hôn giải giác rơi nên khắp nơi trên khuôn mặt búng ra sữa của cậu.
- Ta yêu ngươi, A Dư, ta yêu ngươi...
Bàn tay Áo Tư Nhĩ Đặc không an phận sờ soạng, hắn đưa tay vào trong áo bắt đầu vuốt ve từng tấc da th*t trắng nõn, mềm mại,
- A Dư, ngươi chỉ có thể là của Áo Tư Nhĩ Đặc này, không một kẻ nào có thể cướp ngươi khỏi tay ta.
Thứ bên dưới ***** ****, Áo Tư Nhĩ Đặc thở dốc bắt lấy tay cậu để nó vuốt ve tiểu huynh đệ của mình.
- Hộc..hừ.
Áo Tư Nhĩ Đặc cả người nóng bỏng, cảm giác vụng trộm này khiến hắn kích thích đến điên người,
- A.
Áo Tư Nhĩ Đặc nheo mắt hưởng thụ dư âm, bàn tay Lạc Dư dính đầy chất lỏng của hắn.
- Chụt..A Dư, tay ngươi dùng thật tốt.
Đây cũng không phải lần đầu hắn làm vậy với Lạc Dư, từ năm hắn 12 tuổi thì hắn đã dùng tay cậu thay vì dùng tay mình, ba năm rồi, Lạc Dư không hề phát hiện ra những chuyện hắn đã làm với cậu, điều này khiến hắn ngày càng càn rỡ, điên cuồng hơn.
- A Dư..A Dư.
Áo Tư Nhĩ Đặc lẩm bẩm tên của cậu, hắn thật sự không muốn rời khỏi A Dư của hắn nhưng nếu không có quyền lực thì Lạc Dư nhất định sẽ không thuộc về hắn.
- Đợi ta.
Sáng hôm sau,
- Kì quái.
Lạc Dư nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh tay phải của mình, Áo Tư Nhĩ Đặc sờ mũi, hôm qua hắn dùng hơi quá không lẽ A Dư phát hiện ra điều gì rồi.
- Ừm, sao vậy?
Áo Tư Nhĩ Đặc làm ra vẻ bình tĩnh nói, Lạc Dư chu môi,
- Tay của ta làm sao á, mỏi nhừ, thật khó chịu.
Áo Tư Nhĩ Đặc cười gượng,
- Có thể là hôm qua ngươi nằm đè lên nó, khí huyết không lưu thông nên mới như vậy, rất nhanh sẽ hết thôi.
- Thật sao?
Lạc Dư chớp mắt nói, Áo Tư Nhĩ Đặc cảm thấy mình giống như đang lừa trẻ con, hắn mấp máy môi,
- Đúng vậy, nếu không để ta đi lấy thuốc về thoa tay cho ngươi, trong ngày hôm nay nhất định sẽ hết.
- Ồ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh nha.
Lạc Dư cong mắt cười nói, Áo Tư Nhĩ Đặc đứng nghiêm,
Lạc Dư đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình nói,
- Đương nhiên là ngươi thoa cho ta rồi, ta có biết thoa thuốc như thế nào đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc lắc đầu, thằng nhóc này đúng là lười còn hơn con heo. Hắn cầm lấy tay cậu thoa thuốc lên rồi từ từ xoa bóp, hơi thở hắn trở nên dồn dập, nghĩ đến bàn tay này giúp mình giải tỏa hôm qua thứ đó lại một lần nữa ***** ****,
- Áo Tư, ngươi làm sao vậy?
Lạc Dư nghi hoặc hỏi, Áo Tư Nhĩ Đặc lắc lắc đầu,
- Không sao hết, chỉ là ta đau lòng cho bàn tay của ngươi thôi.
Lạc Dư cười hề hề,
- Tay ta có phải bị bệnh gì đâu mà đau lòng, chỉ tê một chút thôi mà.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười,
- Aiz, xem ra ta thích A Dư mất rồi, động một tí là đau lòng, A Dư xem ta có thích hợp làm nam nhân của ngươi không a.
Áo Tư Nhĩ Đặc nửa đùa nửa thật nói, Lạc Dư tưởng lời của hắn là thật, cậu nhăn mặt,
- Để ta suy nghĩ đã.
Áo Tư Nhĩ Đặc cúi xuống l*** đầu ngón tay Lạc Dư,
- A ~
Lạc Dư run rẩy, cậu tức giận nói:
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi lại quyến rũ ta.
Mặt cậu sắp bị hắn nướng chín rồi a, đồ đáng ghét,
- Phụttt.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười, hắn nheo mắt,
- A Dư, ngươi thật ngốc.
Lạc Dư tức đến thở hồng hộc,
- Ta không có ngốc, nguoi mới ngốc á.
- Oh, vậy sao?
- Chủ thượng, bên kia đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần người trở lại là có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí thái tử Áo Tư gia.
- Ừm, ta biết rồi, ba ngày sau ta sẽ trở về.
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui.
- Đi đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn ánh đèn vẫn còn sáng trong phòng Lạc Dư mỉm cười, hắn nhắm mắt lại thở dài một hơi, khoảnh khắc yên bình này không biết có thể kéo dài bao lâu nữa.
- ...
- Áo Tư.
Lạc Dư đứng ngoài phòng vẫy tay với hắn, Áo Tư Nhĩ Đặc cười một tiếng chạy đến trước mặt cậu,
- Sao vậy, nhớ ta rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc dí sát vào mặt Lạc Dư khiến khuôn mặt trắng nõn bất tri bất giác đỏ lên,
- Ngươi lại giở trò này với ta.
Lạc Dư tức giận trợn mắt,
- Nếu ngươi không muốn ngủ ở đây thì có thể Cút, ta không ngại ngủ một mình đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt tay lên đầu Lạc Dư đến khi đem đầu cậu vò thành tổ quạ thì tên đáng chết này mới chịu dừng.
- Sao ta không muốn ngủ cùng A Dư chứ, không chỉ muốn mà còn rất, rất, rất muốn nữa kìa.
Lạc Dư chu môi,
- Chỉ giỏi nịnh hót.
Áo Tư Nhĩ Đặc khoác vai Lạc Dư như đôi tình nhân, hắn ỉu xìu nói:
- A Dư, ta mệt quá.
Lạc Dư vỗ lưng hắn,
- Vậy thì mau đi nghỉ ngơi a.
- Ừm, tắt nến đi.
Hô hấp người bên cạnh dần trở nên đều đều, Áo Tư Nhĩ Đặc thông qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ ngẩn người ngắm nhìn Lạc Dư.
- A Dư...
Hắn đem cậu ôm vào lòng siết chặt, nụ hôn giải giác rơi nên khắp nơi trên khuôn mặt búng ra sữa của cậu.
- Ta yêu ngươi, A Dư, ta yêu ngươi...
Bàn tay Áo Tư Nhĩ Đặc không an phận sờ soạng, hắn đưa tay vào trong áo bắt đầu vuốt ve từng tấc da th*t trắng nõn, mềm mại,
- A Dư, ngươi chỉ có thể là của Áo Tư Nhĩ Đặc này, không một kẻ nào có thể cướp ngươi khỏi tay ta.
Thứ bên dưới ***** ****, Áo Tư Nhĩ Đặc thở dốc bắt lấy tay cậu để nó vuốt ve tiểu huynh đệ của mình.
- Hộc..hừ.
Áo Tư Nhĩ Đặc cả người nóng bỏng, cảm giác vụng trộm này khiến hắn kích thích đến điên người,
- A.
Áo Tư Nhĩ Đặc nheo mắt hưởng thụ dư âm, bàn tay Lạc Dư dính đầy chất lỏng của hắn.
- Chụt..A Dư, tay ngươi dùng thật tốt.
Đây cũng không phải lần đầu hắn làm vậy với Lạc Dư, từ năm hắn 12 tuổi thì hắn đã dùng tay cậu thay vì dùng tay mình, ba năm rồi, Lạc Dư không hề phát hiện ra những chuyện hắn đã làm với cậu, điều này khiến hắn ngày càng càn rỡ, điên cuồng hơn.
- A Dư..A Dư.
Áo Tư Nhĩ Đặc lẩm bẩm tên của cậu, hắn thật sự không muốn rời khỏi A Dư của hắn nhưng nếu không có quyền lực thì Lạc Dư nhất định sẽ không thuộc về hắn.
- Đợi ta.
Sáng hôm sau,
- Kì quái.
Lạc Dư nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh tay phải của mình, Áo Tư Nhĩ Đặc sờ mũi, hôm qua hắn dùng hơi quá không lẽ A Dư phát hiện ra điều gì rồi.
- Ừm, sao vậy?
Áo Tư Nhĩ Đặc làm ra vẻ bình tĩnh nói, Lạc Dư chu môi,
- Tay của ta làm sao á, mỏi nhừ, thật khó chịu.
Áo Tư Nhĩ Đặc cười gượng,
- Có thể là hôm qua ngươi nằm đè lên nó, khí huyết không lưu thông nên mới như vậy, rất nhanh sẽ hết thôi.
- Thật sao?
Lạc Dư chớp mắt nói, Áo Tư Nhĩ Đặc cảm thấy mình giống như đang lừa trẻ con, hắn mấp máy môi,
- Đúng vậy, nếu không để ta đi lấy thuốc về thoa tay cho ngươi, trong ngày hôm nay nhất định sẽ hết.
- Ồ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh nha.
Lạc Dư cong mắt cười nói, Áo Tư Nhĩ Đặc đứng nghiêm,
Lạc Dư đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình nói,
- Đương nhiên là ngươi thoa cho ta rồi, ta có biết thoa thuốc như thế nào đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc lắc đầu, thằng nhóc này đúng là lười còn hơn con heo. Hắn cầm lấy tay cậu thoa thuốc lên rồi từ từ xoa bóp, hơi thở hắn trở nên dồn dập, nghĩ đến bàn tay này giúp mình giải tỏa hôm qua thứ đó lại một lần nữa ***** ****,
- Áo Tư, ngươi làm sao vậy?
Lạc Dư nghi hoặc hỏi, Áo Tư Nhĩ Đặc lắc lắc đầu,
- Không sao hết, chỉ là ta đau lòng cho bàn tay của ngươi thôi.
Lạc Dư cười hề hề,
- Tay ta có phải bị bệnh gì đâu mà đau lòng, chỉ tê một chút thôi mà.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười,
- Aiz, xem ra ta thích A Dư mất rồi, động một tí là đau lòng, A Dư xem ta có thích hợp làm nam nhân của ngươi không a.
Áo Tư Nhĩ Đặc nửa đùa nửa thật nói, Lạc Dư tưởng lời của hắn là thật, cậu nhăn mặt,
- Để ta suy nghĩ đã.
Áo Tư Nhĩ Đặc cúi xuống l*** đầu ngón tay Lạc Dư,
- A ~
Lạc Dư run rẩy, cậu tức giận nói:
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi lại quyến rũ ta.
Mặt cậu sắp bị hắn nướng chín rồi a, đồ đáng ghét,
- Phụttt.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười, hắn nheo mắt,
- A Dư, ngươi thật ngốc.
Lạc Dư tức đến thở hồng hộc,
- Ta không có ngốc, nguoi mới ngốc á.
- Oh, vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất