Chương 164
Một tháng sau,
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi thả ta ra.
Lạc Dư tức giận đập cửa, nhưng dù cậu có gào khàn cả giọng thì cũng chẳng có ai để ý đến. Mới hôm qua cậu mới được tự do, chẳng biết hôm tay tên đáng chết kia lại lên cơn gì, đột nhiên nhốt cậu lại, thật quá đáng mà, cậu có phải sủng vật của hắn đâu.
- Áo Tư Nhĩ Đặc...
Lạc Dư hét lên, bên ngoài ngày càng ồn ào, cậu cẩn thận lắng nghe,
- Hôm nay là trận quyết chiến rồi, không biết thái tử sẽ thắng hay là đại tướng quân họ Lạc bên kia thắng nữa.
- Ta nghĩ thái tử nhất định sẽ thắng, đại tướng quân bên kia già rồi a.
- Nhưng thái tử còn quá trẻ...
- Ta cũng không biết được..nói nhỏ thôi.
- Ừm.
Sắc mặt Lạc Dư biến đổi, cậu vận công muốn phá bỏ cánh cửa trước mắt,
- Sao thế này.
Nội lực của cậu đi đâu hết rồi, Lạc Dư hoảng loạn, một tháng này cậu chưa từng dùng đến nội lực, luyện công cũng không luyện nên không hề phát giác ra Áo Tư Nhĩ Đặc đã giở trò, làm nội lực của cậu tạm thời không sử dụng được.
- Áo Tư Nhĩ Đặc.
Mắt Lạc Dư cũng bắt đầu đỏ lên, cậu bất lực đập cửa nhưng tất cả đều vô dụng.
- Cha, cha...
Lạc Dư ngồi bệt xuống đất bất lực khóc, đáng lẽ cậu không nên tin Áo Tư Nhĩ Đặc, rõ ràng biết hắn là kẻ thù nhưng....hức.
Lạc Dư ở trong phòng nghe những tiếng đánh nhau vọng lại,
- Thắng rồi, thái tử thắng rồi.
Lạc Dư chết lặng, vậy còn cha cậu, cha cậu thì sao, Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi làm gì ông ấy rồi.
- Khụ khụ...
Lạc Dư hộc ra một ngụm máu, tầm nhìn trước mắt tối sầm lại,
Phịch
Lạc Dư mềm nhũn ngã xuống đất ngất đi, cậu mấp máy môi:
- Cha, xin...lỗi.
Quán Áo Tư Nhĩ Đặc đại thắng, Lạc đại tướng quân bị trọng thương rơi vào trong tay bọn họ.
- Nhạc phụ đại nhân, đắc tội.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhếch miệng nói, Lạc phụ nhìn hắn gằn giọng,
- Bảo sao A Dư không chịu nói rốt cuộc ngươi đi đâu, ha, hóa ra là trốn về đất nước của ngươi làm thái tử.
Áo Tư Nhĩ Đặc híp mắt,
- Nhạc phụ, ta đưa người về chữa thương.
Lạc đại tướng quân lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Ai là nhạc phụ của ngươi, ngươi nhận lầm người rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhàn nhạt cười,
- A Dư là của ta, ta sẽ để y làm Quân hậu, đương nhiên người sẽ thành nhạc phụ của ta rồi.
- Ngươi...
- Đưa đi.
1 tháng quân của Áo Tư gia đã chiếm thêm được một thành trì nữa, triều đình rất nhanh cũng đã nhận được tin tức từ biên cương truyền về.
- Các ngươi còn không mau nghĩ cách.
Hoàng đế tức giận hét lên, các vị đại thần bên dưới đều đồng loạt cúi đầu không phát ra tiếng động nào. Bọn họ cũng đâu biết phải làm gì bây giờ,
- NÓI.
Hoàng đế liếc mắt nhìn từng người một, ông ta không tin nhiều người như vậy lại không nghĩ ra được lấy một cách chống lại bọn man tặc kia.
- Phụ hoàng, nhi thần xin được phép dẫn quân đi nghênh chiến.
- Không được.
Hoàng đế dứt khoát từ chối, sao có thể để người được chú định sẽ kế vị đi được.
Cuối cùng cũng có một người đứng ra xin được dẫn quân ra chiến trường, hoàng đế thật sự không có một chút ấn tượng nào với người nay, nhưng có người chịu đứng ra là tốt lắm rồi.
Biên cương,
Lúc Áo Tư Nhĩ Đặc trở tìm Lạc Dư thì phát hiện cậu nằm dưới đất bất tỉnh. Trai tim hắn đập mạnh, sắc mặt lạnh băng,
- Người đâu, gọi đại phu.
Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, luống cuống ôm Lạc Dư đặt lên giường rồi dùng khăn ướt lau vết máu trên miệng cậu.
- A Dư, A Dư...
Sao lại ra nông nỗi này có chứ, sao A Dư của hắn có thể bị thương được.
- Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi.
Áo Tư Nhĩ đặc ra ngoài để đại phu ở trong chuẩn bệnh cho Lạc Dư,
- Thế nào?
Áo Tư Nhĩ đặc kéo chăn đắp cho Lạc Dư, đại phu đứng bên cạnh cũng không dám làm màu vội vàng nói:
- Lạc thiếu gia là do tâm tình kích động quá dẫn đến huyết khí công tâm, cũng không có gì đáng ngại chỉ cần chăm sóc cẩn thận khoảng nửa tháng là sẽ khỏi thôi.
- Ừm, ra ngoài đi.
Áo Tư Nhĩ đặc nhăn mày, nửa tháng? lâu như vậy.
3 canh giờ sau,
- Ưm..
Tầm mắt Lạc Dư có chút mơ hồ, đột nhiên cậu phản ứng lại ngồi bật dậy,
- Khục...
Áo Tư Nhĩ đặc mang theo bát thuốc đi vào nhìn thấy cậu đã tỉnh thì vội vàng đi tới thúc giục,
- A Dư, ngươi mau nằm xuống.
Lạc Dư nhìn chằm chằm hắn,
- Áo Tư Nhĩ đặc, ngươi đã làm gì cha ta.
Môi bị Lạc Dư cắn đến bật máu, Áo Tư Nhĩ đặc thở dài ôm lấy cậu,
- Ta sẽ không làm gì ông ấy, với một điều kiện...
- Điều kiện gì.
Mày Lạc Dư hung hăng nhíu chặt, Áo Tư Nhĩ Đặc mỉm cười,
- Ngươi sẽ trở thành người của ta.
- Người của ngươi?
Lạc Dư không hiểu lắm, Áo Tư Nhĩ Đặc cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn,
- Bây giờ thì hiểu rồi chứ.
- Ngươi...ngươi.
Sao có thể, Áo Tư Nhĩ Đặc, hắn muốn...loại quan hệ đó.
- Ngươi...ta.
Áo Tư Nhĩ Đặc ghé sát vào tai Lạc Dư nói:
- Những lời ba năm trước ta nói với ngươi...tất cả đều là sự thật, ta, thích ngươi.
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi thả ta ra.
Lạc Dư tức giận đập cửa, nhưng dù cậu có gào khàn cả giọng thì cũng chẳng có ai để ý đến. Mới hôm qua cậu mới được tự do, chẳng biết hôm tay tên đáng chết kia lại lên cơn gì, đột nhiên nhốt cậu lại, thật quá đáng mà, cậu có phải sủng vật của hắn đâu.
- Áo Tư Nhĩ Đặc...
Lạc Dư hét lên, bên ngoài ngày càng ồn ào, cậu cẩn thận lắng nghe,
- Hôm nay là trận quyết chiến rồi, không biết thái tử sẽ thắng hay là đại tướng quân họ Lạc bên kia thắng nữa.
- Ta nghĩ thái tử nhất định sẽ thắng, đại tướng quân bên kia già rồi a.
- Nhưng thái tử còn quá trẻ...
- Ta cũng không biết được..nói nhỏ thôi.
- Ừm.
Sắc mặt Lạc Dư biến đổi, cậu vận công muốn phá bỏ cánh cửa trước mắt,
- Sao thế này.
Nội lực của cậu đi đâu hết rồi, Lạc Dư hoảng loạn, một tháng này cậu chưa từng dùng đến nội lực, luyện công cũng không luyện nên không hề phát giác ra Áo Tư Nhĩ Đặc đã giở trò, làm nội lực của cậu tạm thời không sử dụng được.
- Áo Tư Nhĩ Đặc.
Mắt Lạc Dư cũng bắt đầu đỏ lên, cậu bất lực đập cửa nhưng tất cả đều vô dụng.
- Cha, cha...
Lạc Dư ngồi bệt xuống đất bất lực khóc, đáng lẽ cậu không nên tin Áo Tư Nhĩ Đặc, rõ ràng biết hắn là kẻ thù nhưng....hức.
Lạc Dư ở trong phòng nghe những tiếng đánh nhau vọng lại,
- Thắng rồi, thái tử thắng rồi.
Lạc Dư chết lặng, vậy còn cha cậu, cha cậu thì sao, Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi làm gì ông ấy rồi.
- Khụ khụ...
Lạc Dư hộc ra một ngụm máu, tầm nhìn trước mắt tối sầm lại,
Phịch
Lạc Dư mềm nhũn ngã xuống đất ngất đi, cậu mấp máy môi:
- Cha, xin...lỗi.
Quán Áo Tư Nhĩ Đặc đại thắng, Lạc đại tướng quân bị trọng thương rơi vào trong tay bọn họ.
- Nhạc phụ đại nhân, đắc tội.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhếch miệng nói, Lạc phụ nhìn hắn gằn giọng,
- Bảo sao A Dư không chịu nói rốt cuộc ngươi đi đâu, ha, hóa ra là trốn về đất nước của ngươi làm thái tử.
Áo Tư Nhĩ Đặc híp mắt,
- Nhạc phụ, ta đưa người về chữa thương.
Lạc đại tướng quân lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Ai là nhạc phụ của ngươi, ngươi nhận lầm người rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhàn nhạt cười,
- A Dư là của ta, ta sẽ để y làm Quân hậu, đương nhiên người sẽ thành nhạc phụ của ta rồi.
- Ngươi...
- Đưa đi.
1 tháng quân của Áo Tư gia đã chiếm thêm được một thành trì nữa, triều đình rất nhanh cũng đã nhận được tin tức từ biên cương truyền về.
- Các ngươi còn không mau nghĩ cách.
Hoàng đế tức giận hét lên, các vị đại thần bên dưới đều đồng loạt cúi đầu không phát ra tiếng động nào. Bọn họ cũng đâu biết phải làm gì bây giờ,
- NÓI.
Hoàng đế liếc mắt nhìn từng người một, ông ta không tin nhiều người như vậy lại không nghĩ ra được lấy một cách chống lại bọn man tặc kia.
- Phụ hoàng, nhi thần xin được phép dẫn quân đi nghênh chiến.
- Không được.
Hoàng đế dứt khoát từ chối, sao có thể để người được chú định sẽ kế vị đi được.
Cuối cùng cũng có một người đứng ra xin được dẫn quân ra chiến trường, hoàng đế thật sự không có một chút ấn tượng nào với người nay, nhưng có người chịu đứng ra là tốt lắm rồi.
Biên cương,
Lúc Áo Tư Nhĩ Đặc trở tìm Lạc Dư thì phát hiện cậu nằm dưới đất bất tỉnh. Trai tim hắn đập mạnh, sắc mặt lạnh băng,
- Người đâu, gọi đại phu.
Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, luống cuống ôm Lạc Dư đặt lên giường rồi dùng khăn ướt lau vết máu trên miệng cậu.
- A Dư, A Dư...
Sao lại ra nông nỗi này có chứ, sao A Dư của hắn có thể bị thương được.
- Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi.
Áo Tư Nhĩ đặc ra ngoài để đại phu ở trong chuẩn bệnh cho Lạc Dư,
- Thế nào?
Áo Tư Nhĩ đặc kéo chăn đắp cho Lạc Dư, đại phu đứng bên cạnh cũng không dám làm màu vội vàng nói:
- Lạc thiếu gia là do tâm tình kích động quá dẫn đến huyết khí công tâm, cũng không có gì đáng ngại chỉ cần chăm sóc cẩn thận khoảng nửa tháng là sẽ khỏi thôi.
- Ừm, ra ngoài đi.
Áo Tư Nhĩ đặc nhăn mày, nửa tháng? lâu như vậy.
3 canh giờ sau,
- Ưm..
Tầm mắt Lạc Dư có chút mơ hồ, đột nhiên cậu phản ứng lại ngồi bật dậy,
- Khục...
Áo Tư Nhĩ đặc mang theo bát thuốc đi vào nhìn thấy cậu đã tỉnh thì vội vàng đi tới thúc giục,
- A Dư, ngươi mau nằm xuống.
Lạc Dư nhìn chằm chằm hắn,
- Áo Tư Nhĩ đặc, ngươi đã làm gì cha ta.
Môi bị Lạc Dư cắn đến bật máu, Áo Tư Nhĩ đặc thở dài ôm lấy cậu,
- Ta sẽ không làm gì ông ấy, với một điều kiện...
- Điều kiện gì.
Mày Lạc Dư hung hăng nhíu chặt, Áo Tư Nhĩ Đặc mỉm cười,
- Ngươi sẽ trở thành người của ta.
- Người của ngươi?
Lạc Dư không hiểu lắm, Áo Tư Nhĩ Đặc cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn,
- Bây giờ thì hiểu rồi chứ.
- Ngươi...ngươi.
Sao có thể, Áo Tư Nhĩ Đặc, hắn muốn...loại quan hệ đó.
- Ngươi...ta.
Áo Tư Nhĩ Đặc ghé sát vào tai Lạc Dư nói:
- Những lời ba năm trước ta nói với ngươi...tất cả đều là sự thật, ta, thích ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất