Chương 48
Sáng hôm sau,
- Ừm, Nhiên Nhiên, dậy thôi.
Vũ Nhiên vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nó dụi dụi vào cổ Lạc Dư ngáp một cái rồi ngủ tiếp. Lạc Dư buồn cười đẩy cái đầu đầy lông của nó ra bóp mũi nó,hô lên:
- Dậy, dậy, ngao thúi.
Vũ Nhiên bị cưỡng ép gọi dậy, nó có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lạc Dư, gừ một tiếng quay sang chỗ khác không thèm để ý đến cậu, âm thầm nói:
" Chắc hôm qua hắn bị điên nên mới thấy tên trời đánh này đáng yêu, hừ"
Lạc Dư chỉ vào nó:
- Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó hả, đừng quên ai mới là chủ căn nhà này.
Vũ Nhiên nghe vậy lập tức ỉu xìu, đợi lúc hắn trở lại hình người nhất định sẽ cho tên đáng đánh này biết hắn giàu cỡ nào, hứ.
Lạc Dư thấy Vũ Nhiên yếu thế tâm trạng liền tốt lên, chậc, đối tượng công lược ơi đối tượng công lược, Vũ Nhiên ơi Vũ Nhiên, thật không ngờ ngươi cũng có ngày phải cúi đầu trước ta nha.
Lạc Dư vừa hát vừa đi ra ngoài, cậu nhìn đống mì tôm vì có thêm con ngao thúi kia mà hết hơn một nửa, Lạc Dư nhăn mày " đúng là lợn, sao ăn nhiều thế không biết "
Lạc Dư kiểm tra số dư trong tài khoản của mình, a, số này chỉ đủ dùng cho một tuần nữa thôi, làm sao đây.
Lạc Dư gãi đầu, cậu thở dài thườn thượt làm một nồi mì to, vừa bê vừa càu nhàu, số thức ăn con ngao đó ăn trong một ngày đủ để cậu ăn cả tuần a, haiz.
- Nhiên Nhiên, ra ăn mau lên.
" vèo"
Vũ Nhiên từ trong phòng lao nhanh đến bên cạnh Lạc Dư nhận lấy phần của mình. Lạc Dư nhìn nó ăn ngon lành, nghiến răng nghiến lợi, ngao thúi, ngươi thì giỏi rồi, chỉ biết ăn mới phá, để một mình ta phải lo cơm áo gạo tiền.
Càng nghĩ Lạc Dư càng tức, cậu hung hăng đá Vũ Nhiên một cái khiến nó ngây ra nhìn cậu,
" sao lại đánh ta a"
- Ngươi đáng đánh.
Vốn dĩ người phải lo những thứ này là hắn mà, sao giờ lại thành cậu rồi. Lạc Dư trong đầu nói chuyện với 250:
- Mèo mướp thúi, ngươi thấy tên này đáng đánh không?
250 nghi hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời:
-/ Đáng/
Lạc Dư gật gật đầu :
- Ngươi thấy hắn xứng đáng làm một người đàn ông để người khác có thể dựa dẫm không ?
-/ Không xứng/
Lạc Dư nhếch môi:
- Rất tốt.
-/ Kí chủ, có chuyện gì sao/
- Ta... muốn làm ... cônggg.
250 ngơ ngác, nó dường như không tin vào thứ mình vừa nghe được, kí chủ nó muốn làm công? Ha, ha, nó nên nói thế nào đây, 250 trợn mắt:
-/ Kí chủ, thế cậu đè được hắn sao/
Lạc Dư nhếch mày nói:
- Không đè được nhưng không phải còn một cái hệ thống như ngươi ở đây sao, mau lên, đi ra ngoài này giúp ta, ta không thể bị đè mãi được.
Lạc Dư hừ lạnh, đừng tưởng xóa kí ức cậu thì cậu không biết gì, từ khi cậu biết nghịch máy tính thì cái quái gì cậu cũng biết, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng nhá, cậu không muốn bị đè a.
Tuy kí ức bị thứ gì đó che mất những thứ nhìn thấy đều rất mơ hồ, nhưng cậu biết tên đáng chết này thế giới nào cũng đè cậu ra ăn cho bằng sạch, cậu muốn phản công, phản công.
250 đang muốn tiến hành tẩy não kí chủ ngốc của mình thì độ nhiên Lạc Dư đứng bật dậy. Cậu đẩy bát mì tôm trong tay đến trước mặt Vũ Nhiên trợn mắt nói:
- Ăn hết cho ta.
Vũ Nhiên :" hắn không muốn ăn nữa, làm sao bây giờ "
250 trong không gian hệ thống :"...."
Lạc Dư chạy vào phòng mở máy tính lên xem, hình như hôm trước cậu nhìn thấy cái tin tuyển người phiên dịch thì phải a.
Tốc độ đánh chữ của Lạc Dư không tệ, rất nhanh cậu đã tìm ra cái tin hôm trước, Lạc Dư lập tức đăng kí, nha, cậu chỉ được mỗi cái biết nhiều thứ tiếng thôi a, hì, lần này có thể kiếm tiền rồi.
Vũ Nhiên tò mò chầm chậm đi đến bên cạnh Lạc Dư ngó đầu xem, nó có chút nghi hoặc, thằng này muốn làm phiên dịch ? nhưng tiếng mẹ đẻ tên này nhiều lúc còn dùng sai nữa a, phiên dịch cái gì.
Nhưng thứ diễn ra ngay sau đó khiến Vũ Nhiên há hốc mồm. Lạc Dư nhìn tài liệu vừa gửi đến, cậu phải dịch nó sang tiếng anh rồi gửi cho họ trong vòng 1 tiếng thì mới được trở thành phiên dịch chính thức.
Là tiếng pháp,
Lạc Dư nhìn một chút rồi nhanh chóng dịch ra, tốc độ tay cậu không chậm chút nào, những ngón tay thon dài bay nhảy trên bàn phím, chưa đến 15 phút Lạc Dư đã xong rồi.
Vũ Nhiên ngồi bên đần mặt, nó nhìn Lạc Dư như nhìn một con quái vật, tên này giấu hắn lén lút tự học sao, chắc chắn là vậy, nếu không phải lần này hắn biến thân vào nhà tên này ở thì bây giờ hắn sẽ vẫn nghĩ thằng bạn ngu xuẩn của mình là một tên mù ngoại ngữ.
Lạc Dư
Cậu, giấu giỏi thiệt a. Hừ, tôi cứ nghĩ mình biết kinh doanh từ năm 10 tuổi đã đủ kiêu ngạo rồi, nhưng cậu thì hay rồi, trực tiếp đăng kí hơn 10 thứ tiếng, cậu.....
Vũ Nhiên không biết phải nói cái gì, hắn im lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu dịch hết đống tài liệu được gửi đến, hắn đếm, ừm, tiếng anh, tiếng pháp, tiếng nhật, tiếng nga, tiếng việt, tiếng trung,
- Ừm, Nhiên Nhiên, dậy thôi.
Vũ Nhiên vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nó dụi dụi vào cổ Lạc Dư ngáp một cái rồi ngủ tiếp. Lạc Dư buồn cười đẩy cái đầu đầy lông của nó ra bóp mũi nó,hô lên:
- Dậy, dậy, ngao thúi.
Vũ Nhiên bị cưỡng ép gọi dậy, nó có chút bất mãn trừng mắt nhìn Lạc Dư, gừ một tiếng quay sang chỗ khác không thèm để ý đến cậu, âm thầm nói:
" Chắc hôm qua hắn bị điên nên mới thấy tên trời đánh này đáng yêu, hừ"
Lạc Dư chỉ vào nó:
- Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó hả, đừng quên ai mới là chủ căn nhà này.
Vũ Nhiên nghe vậy lập tức ỉu xìu, đợi lúc hắn trở lại hình người nhất định sẽ cho tên đáng đánh này biết hắn giàu cỡ nào, hứ.
Lạc Dư thấy Vũ Nhiên yếu thế tâm trạng liền tốt lên, chậc, đối tượng công lược ơi đối tượng công lược, Vũ Nhiên ơi Vũ Nhiên, thật không ngờ ngươi cũng có ngày phải cúi đầu trước ta nha.
Lạc Dư vừa hát vừa đi ra ngoài, cậu nhìn đống mì tôm vì có thêm con ngao thúi kia mà hết hơn một nửa, Lạc Dư nhăn mày " đúng là lợn, sao ăn nhiều thế không biết "
Lạc Dư kiểm tra số dư trong tài khoản của mình, a, số này chỉ đủ dùng cho một tuần nữa thôi, làm sao đây.
Lạc Dư gãi đầu, cậu thở dài thườn thượt làm một nồi mì to, vừa bê vừa càu nhàu, số thức ăn con ngao đó ăn trong một ngày đủ để cậu ăn cả tuần a, haiz.
- Nhiên Nhiên, ra ăn mau lên.
" vèo"
Vũ Nhiên từ trong phòng lao nhanh đến bên cạnh Lạc Dư nhận lấy phần của mình. Lạc Dư nhìn nó ăn ngon lành, nghiến răng nghiến lợi, ngao thúi, ngươi thì giỏi rồi, chỉ biết ăn mới phá, để một mình ta phải lo cơm áo gạo tiền.
Càng nghĩ Lạc Dư càng tức, cậu hung hăng đá Vũ Nhiên một cái khiến nó ngây ra nhìn cậu,
" sao lại đánh ta a"
- Ngươi đáng đánh.
Vốn dĩ người phải lo những thứ này là hắn mà, sao giờ lại thành cậu rồi. Lạc Dư trong đầu nói chuyện với 250:
- Mèo mướp thúi, ngươi thấy tên này đáng đánh không?
250 nghi hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời:
-/ Đáng/
Lạc Dư gật gật đầu :
- Ngươi thấy hắn xứng đáng làm một người đàn ông để người khác có thể dựa dẫm không ?
-/ Không xứng/
Lạc Dư nhếch môi:
- Rất tốt.
-/ Kí chủ, có chuyện gì sao/
- Ta... muốn làm ... cônggg.
250 ngơ ngác, nó dường như không tin vào thứ mình vừa nghe được, kí chủ nó muốn làm công? Ha, ha, nó nên nói thế nào đây, 250 trợn mắt:
-/ Kí chủ, thế cậu đè được hắn sao/
Lạc Dư nhếch mày nói:
- Không đè được nhưng không phải còn một cái hệ thống như ngươi ở đây sao, mau lên, đi ra ngoài này giúp ta, ta không thể bị đè mãi được.
Lạc Dư hừ lạnh, đừng tưởng xóa kí ức cậu thì cậu không biết gì, từ khi cậu biết nghịch máy tính thì cái quái gì cậu cũng biết, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng nhá, cậu không muốn bị đè a.
Tuy kí ức bị thứ gì đó che mất những thứ nhìn thấy đều rất mơ hồ, nhưng cậu biết tên đáng chết này thế giới nào cũng đè cậu ra ăn cho bằng sạch, cậu muốn phản công, phản công.
250 đang muốn tiến hành tẩy não kí chủ ngốc của mình thì độ nhiên Lạc Dư đứng bật dậy. Cậu đẩy bát mì tôm trong tay đến trước mặt Vũ Nhiên trợn mắt nói:
- Ăn hết cho ta.
Vũ Nhiên :" hắn không muốn ăn nữa, làm sao bây giờ "
250 trong không gian hệ thống :"...."
Lạc Dư chạy vào phòng mở máy tính lên xem, hình như hôm trước cậu nhìn thấy cái tin tuyển người phiên dịch thì phải a.
Tốc độ đánh chữ của Lạc Dư không tệ, rất nhanh cậu đã tìm ra cái tin hôm trước, Lạc Dư lập tức đăng kí, nha, cậu chỉ được mỗi cái biết nhiều thứ tiếng thôi a, hì, lần này có thể kiếm tiền rồi.
Vũ Nhiên tò mò chầm chậm đi đến bên cạnh Lạc Dư ngó đầu xem, nó có chút nghi hoặc, thằng này muốn làm phiên dịch ? nhưng tiếng mẹ đẻ tên này nhiều lúc còn dùng sai nữa a, phiên dịch cái gì.
Nhưng thứ diễn ra ngay sau đó khiến Vũ Nhiên há hốc mồm. Lạc Dư nhìn tài liệu vừa gửi đến, cậu phải dịch nó sang tiếng anh rồi gửi cho họ trong vòng 1 tiếng thì mới được trở thành phiên dịch chính thức.
Là tiếng pháp,
Lạc Dư nhìn một chút rồi nhanh chóng dịch ra, tốc độ tay cậu không chậm chút nào, những ngón tay thon dài bay nhảy trên bàn phím, chưa đến 15 phút Lạc Dư đã xong rồi.
Vũ Nhiên ngồi bên đần mặt, nó nhìn Lạc Dư như nhìn một con quái vật, tên này giấu hắn lén lút tự học sao, chắc chắn là vậy, nếu không phải lần này hắn biến thân vào nhà tên này ở thì bây giờ hắn sẽ vẫn nghĩ thằng bạn ngu xuẩn của mình là một tên mù ngoại ngữ.
Lạc Dư
Cậu, giấu giỏi thiệt a. Hừ, tôi cứ nghĩ mình biết kinh doanh từ năm 10 tuổi đã đủ kiêu ngạo rồi, nhưng cậu thì hay rồi, trực tiếp đăng kí hơn 10 thứ tiếng, cậu.....
Vũ Nhiên không biết phải nói cái gì, hắn im lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu dịch hết đống tài liệu được gửi đến, hắn đếm, ừm, tiếng anh, tiếng pháp, tiếng nhật, tiếng nga, tiếng việt, tiếng trung,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất