Chương 49
Đại công cáo thành.
Lạc Dư nhìn số tiền vừa được chuyển vào tài khoản của mình vui vẻ ôm lấy Vũ Nhiên, nói:
- Nhiên Nhiên, chúng ta lại có tiền rồi, hì hì, ta đưa ngươi ra ngoài chơi nha.
Lạc Dư không để Vũ Nhiên kịp phản ứng lại đã đem một sợi dây buộc lên cổ nó kéo đi,
- Đi thôi.
Vũ Nhiên ngáp một cái, hắn không muốn ra ngoài một chút nào, nhưng cái tên này muốn thì đành chịu thôi chứ biết sao giờ.
Một người một chó bước trên đường, đột nhiên,
- Anh ơi chó của anh nhìn đẹp thiệt đó, có thể, ừm, cho em, sờ một chút được không.
Cô gái vừa nói vừa đỏ mặt liếc nhìn Lạc Dư, đẹp quá đi. Lạc Dư thấy người khen Nhiên Nhiên liền vui vẻ, thỏa mái nói:
- Được a.
Vũ Nhiên đứng một bên nhìn chằm chằm vào cô gái, con ả này từ đâu ra, dám làm phiền nó cùng Lạc Dư đi dạo, đúng là chán sống rồi a.
Cô gái xinh đẹp đó nở một nụ cười tỏa nắng rồi vươn tay muốn sờ đầu Vũ Nhiên, nhưng cô ta chưa kịp chạm đến nó thì đã bị ánh mắt giết người của nó dọa sợ, cô ấy nuốt một ngụm nước bọt cười gượng xua tay với Lạc Dư :
- Tôi, tôi đột nhiên nghĩ ra mình có việc bận mất rồi, tôi đi trước đây.
Nơi xong cô ấy liền co chân lên chạy, ánh mắt con ngao đó đáng sợ quá đi. Lạc Dư ngơ ngác gãi đầu, ừm, phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu.
250 ngồi trong không gian nghe thấy câu này liền chõ miệng vào:
-/ í, kí chủ. cậu học ở đâu câu này a, chí lí/
Lạc Dư hồn nhiên nói:
- Trên mạng có đầy a, ngày nào ta chẳng thấy.
Lạc Dư dắt Vũ Nhiên tiếp tục đi dạo, cậu không nhìn thấy ánh mắt đắc chí của con ngao ngốc nào đó khi nó liếc nhìn về hướng cô gái vừa rời đi.
1 tiếng sau,
Lạc Dư bĩu môi đấm đấm chân, đi dạo thôi mà, sao cậu lại đi xa thế không biết, bây giờ quay về lại mất thêm một đống thời gian, đúng là tự tạo nghiệt mà.
Lạc Dư lấy điện thoại ra xem, đến giờ cơm trưa rồi, cậu ngó nghiêng tìm xem có quán ăn nào gần đây không, ừm, nói thật thì chứng sợ người lạ của cậu đã khỏi từ thế giới trước rồi, cậu làm Y Tôn, đi nhiều nơi chữa bệnh cứu người, nếu chứng sợ người lạ vẫn ảnh hưởng đến cậu thì cậu làm sao cứu người được nữa chứ.
Đây rồi,
Lạc Dư mỉm cười, cậu không chỉ không còn sợ người lạ nữa mà hình như cậu càng ngày càng tự tin lên rồi a.
Đột nhiên, một bóng người chạy tới giật lấy chiếc điện thoại trên tay cậu rồi nhảy lên một chiếc xe máy chạy mất.
- Gâu..
Lạc Dư chưa kịp phản ứng thì Vũ Nhiên đã thoát khỏi tay cậu đuổi theo, khốn ki*p, dám qua mặt nó lấy đồ của Lạc Dư, đợi đó, đừng để nó bắt được hai tên này, nếu không... haha.
- Gâu..
- Gâu..
Lạc Dư chạy theo sau nhưng tốc độ của Vũ Nhiên quá nhanh, cậu không theo kịp.
Hai người kia phóng nhanh hơn nữa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của con ngao đằng sau.
Người ngồi đằng sau cầm chiếc điện thoại trong tay tức giận nói với người đang lái xe:
- Cái điện thoại này không đáng giá trị.
- Thế phải làm sao, chúng ta đã chạy rất lâu rồi a.
Tên ngồi đằng sau nhìn Vũ Nhiên, đột nhiên hắn nở một nụ cười nham hiểm:
- Đi, nhử nó đến chỗ nào đó hẻo lánh một chút, con chó này rất đáng tiền a.
Người đang lái xe hiểu ý lập tức tìm một con ngõ hẻo lánh rẽ vào. Vũ Nhiên cũng chạy theo, hắn nhíu mày, chỉ có một tên, còn tên cầm điện thoại của Lạc Dư đâu.
- Hehe...
Đằng sau Vũ Nhiên vang lên tiếng động, hắn không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai.
- Lần này chúng ta vừa có tiền vừa có thịt chó ăn rồi.
Tên còn lại cũng cười tán đồng,
- Con này thật ngốc a, tao cứ tưởng chó ngao thì đều thông minh cơ.
- Đúng vậy, ngu như bò, chó à,trách thì trách mày sinh ra không có não a.
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu hai người:
- Chậc, hai người cá ngươi nói chuyện với chó, hai ngươi lại chửi ta ngu, vậy hai ngươi là cái gì a, bò à.
Tên cầm điện thoại của Lạc Dư chỉ vào đồng bọn nói:
- Vừa nãy là chửi tao đúng không ?
- Không có, tao còn dần định hỏi có phải mày chửi tao ngu như bò hay không nữa đó.
Hai người cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này, giọng nói có chút khàn khàn pha lẫn chút non nớt vang lên trong đầu hai người :
- Ừm, ta quả thật rất ngốc..
- Nhưng mà...
- Ta..
- Chỉ ngốc với tên Lạc Dư đáng chết suốt ngày bắt nạt ta thôi, hơn nữa, ta cũng chỉ cho phép một mình hắn nói ta ngốc, còn các ngươi..
- Có tư cách sao.
Hai người đồng loạt nhìn về con ngao đứng giữa bọn họ, run rẩy chỉ vào nó:
- Là, là mi nói sao.
Đôi mắt Vũ Nhiên lóe ánh sáng đỏ, răng nanh, móng vuốt hắn nhanh chóng dài ra, ngay cả cơ thể cũng dần biến lớn.
" Gào"
- Phụt,
- Aaa..
Tiếng hét thảm thiết vừa vang lên liền lập tức im bặt, ở đây rất ít người qua lại, mà dù có người đi qua đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dám chạy vào xem, tiếng hét thật khiến người ta rợn hết cả người mà.
Lạc Dư nhìn số tiền vừa được chuyển vào tài khoản của mình vui vẻ ôm lấy Vũ Nhiên, nói:
- Nhiên Nhiên, chúng ta lại có tiền rồi, hì hì, ta đưa ngươi ra ngoài chơi nha.
Lạc Dư không để Vũ Nhiên kịp phản ứng lại đã đem một sợi dây buộc lên cổ nó kéo đi,
- Đi thôi.
Vũ Nhiên ngáp một cái, hắn không muốn ra ngoài một chút nào, nhưng cái tên này muốn thì đành chịu thôi chứ biết sao giờ.
Một người một chó bước trên đường, đột nhiên,
- Anh ơi chó của anh nhìn đẹp thiệt đó, có thể, ừm, cho em, sờ một chút được không.
Cô gái vừa nói vừa đỏ mặt liếc nhìn Lạc Dư, đẹp quá đi. Lạc Dư thấy người khen Nhiên Nhiên liền vui vẻ, thỏa mái nói:
- Được a.
Vũ Nhiên đứng một bên nhìn chằm chằm vào cô gái, con ả này từ đâu ra, dám làm phiền nó cùng Lạc Dư đi dạo, đúng là chán sống rồi a.
Cô gái xinh đẹp đó nở một nụ cười tỏa nắng rồi vươn tay muốn sờ đầu Vũ Nhiên, nhưng cô ta chưa kịp chạm đến nó thì đã bị ánh mắt giết người của nó dọa sợ, cô ấy nuốt một ngụm nước bọt cười gượng xua tay với Lạc Dư :
- Tôi, tôi đột nhiên nghĩ ra mình có việc bận mất rồi, tôi đi trước đây.
Nơi xong cô ấy liền co chân lên chạy, ánh mắt con ngao đó đáng sợ quá đi. Lạc Dư ngơ ngác gãi đầu, ừm, phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu.
250 ngồi trong không gian nghe thấy câu này liền chõ miệng vào:
-/ í, kí chủ. cậu học ở đâu câu này a, chí lí/
Lạc Dư hồn nhiên nói:
- Trên mạng có đầy a, ngày nào ta chẳng thấy.
Lạc Dư dắt Vũ Nhiên tiếp tục đi dạo, cậu không nhìn thấy ánh mắt đắc chí của con ngao ngốc nào đó khi nó liếc nhìn về hướng cô gái vừa rời đi.
1 tiếng sau,
Lạc Dư bĩu môi đấm đấm chân, đi dạo thôi mà, sao cậu lại đi xa thế không biết, bây giờ quay về lại mất thêm một đống thời gian, đúng là tự tạo nghiệt mà.
Lạc Dư lấy điện thoại ra xem, đến giờ cơm trưa rồi, cậu ngó nghiêng tìm xem có quán ăn nào gần đây không, ừm, nói thật thì chứng sợ người lạ của cậu đã khỏi từ thế giới trước rồi, cậu làm Y Tôn, đi nhiều nơi chữa bệnh cứu người, nếu chứng sợ người lạ vẫn ảnh hưởng đến cậu thì cậu làm sao cứu người được nữa chứ.
Đây rồi,
Lạc Dư mỉm cười, cậu không chỉ không còn sợ người lạ nữa mà hình như cậu càng ngày càng tự tin lên rồi a.
Đột nhiên, một bóng người chạy tới giật lấy chiếc điện thoại trên tay cậu rồi nhảy lên một chiếc xe máy chạy mất.
- Gâu..
Lạc Dư chưa kịp phản ứng thì Vũ Nhiên đã thoát khỏi tay cậu đuổi theo, khốn ki*p, dám qua mặt nó lấy đồ của Lạc Dư, đợi đó, đừng để nó bắt được hai tên này, nếu không... haha.
- Gâu..
- Gâu..
Lạc Dư chạy theo sau nhưng tốc độ của Vũ Nhiên quá nhanh, cậu không theo kịp.
Hai người kia phóng nhanh hơn nữa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của con ngao đằng sau.
Người ngồi đằng sau cầm chiếc điện thoại trong tay tức giận nói với người đang lái xe:
- Cái điện thoại này không đáng giá trị.
- Thế phải làm sao, chúng ta đã chạy rất lâu rồi a.
Tên ngồi đằng sau nhìn Vũ Nhiên, đột nhiên hắn nở một nụ cười nham hiểm:
- Đi, nhử nó đến chỗ nào đó hẻo lánh một chút, con chó này rất đáng tiền a.
Người đang lái xe hiểu ý lập tức tìm một con ngõ hẻo lánh rẽ vào. Vũ Nhiên cũng chạy theo, hắn nhíu mày, chỉ có một tên, còn tên cầm điện thoại của Lạc Dư đâu.
- Hehe...
Đằng sau Vũ Nhiên vang lên tiếng động, hắn không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai.
- Lần này chúng ta vừa có tiền vừa có thịt chó ăn rồi.
Tên còn lại cũng cười tán đồng,
- Con này thật ngốc a, tao cứ tưởng chó ngao thì đều thông minh cơ.
- Đúng vậy, ngu như bò, chó à,trách thì trách mày sinh ra không có não a.
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu hai người:
- Chậc, hai người cá ngươi nói chuyện với chó, hai ngươi lại chửi ta ngu, vậy hai ngươi là cái gì a, bò à.
Tên cầm điện thoại của Lạc Dư chỉ vào đồng bọn nói:
- Vừa nãy là chửi tao đúng không ?
- Không có, tao còn dần định hỏi có phải mày chửi tao ngu như bò hay không nữa đó.
Hai người cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này, giọng nói có chút khàn khàn pha lẫn chút non nớt vang lên trong đầu hai người :
- Ừm, ta quả thật rất ngốc..
- Nhưng mà...
- Ta..
- Chỉ ngốc với tên Lạc Dư đáng chết suốt ngày bắt nạt ta thôi, hơn nữa, ta cũng chỉ cho phép một mình hắn nói ta ngốc, còn các ngươi..
- Có tư cách sao.
Hai người đồng loạt nhìn về con ngao đứng giữa bọn họ, run rẩy chỉ vào nó:
- Là, là mi nói sao.
Đôi mắt Vũ Nhiên lóe ánh sáng đỏ, răng nanh, móng vuốt hắn nhanh chóng dài ra, ngay cả cơ thể cũng dần biến lớn.
" Gào"
- Phụt,
- Aaa..
Tiếng hét thảm thiết vừa vang lên liền lập tức im bặt, ở đây rất ít người qua lại, mà dù có người đi qua đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dám chạy vào xem, tiếng hét thật khiến người ta rợn hết cả người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất