Chương 87
Lạc Dư tỉnh lại trong một căn phòng xa hoa, sắc mặt cậu đen xì,
- Mèo mướp thúi, ngươi đợi đó cho ta.
"Cốc Cốc "
- Lạc Dư, con không phải muốn đi đến thăm viếng người bạn nào đó sao, mau dậy đi, muốn rồi.
Là sư phụ
Lạc Dư chớp chớp mắt,
- Dạ, con biết rồi.
Hôm nay phải đến nhà tên lệ quỷ đó rồi, cậu không muốn a.
Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, trước khi đi Lạc Dư liếc nhìn người nam nhân khoảng 28 29 tuổi, đây chính là sư phụ của Lạc Dư, tuổi còn trẻ nhưng cả năng lực lẫn địa vị đều rất cao.
- Sư phụ, con đi đây.
- Ừm, lát nữa ta cũng phải đi, thời gian này con ở nhà một mình đừng lười biếng, học vẽ bùa đi.
- Dạ.
Lạc Dư chạy ra ngoài lên xe rời đi. Thân ảnh cậu vừa biến mất sau cánh cửa thì ánh mắt sư phụ cậu biến đổi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài,
- A Dư, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa mong con vẫn giữ được bản tính vốn có của mình.
Nói xong, một lá bùa bốc cháy thân ảnh sư phụ Lạc Dư tan biến.
....
Trước cửa nhà Mặc Diễm,
250 trong không gian lèo nhèo:
- / Kí chủ, cậu mau vào đi a/
Lạc Dư hừ lạnh,
- Ngươi giỏi thì ra làm nhiệm vụ thay ta đi.
Cả hai đứng đó đấu khẩu,
- Xin chào, ngài là...
Lạc Dư giật mình quay đầu lại, cậu thở phào,
- Dì Lan, dì không nhận ra con nữa sao, con là Lạc Dư nè.
Cũng không tránh Mẹ Mặc Diễm không nhận ra, cậu rời đi năm 12 tuổi, bây giờ đã 18, cũng 6 năm rồi a.
- Lạc Dư, Lạc Dư, a, là con sao, mau vào nhà.
Lạc Dư mỉm cười, cậu nhìn ấn đường biến đen, cả người tỏa ra âm khí nồng nặc của mẹ Mặc Diễm khẽ nhíu mày, tên lệ quỷ này không phải ngay cả cha mẹ thân sinh cũng muốn giết đó chứ.
- Con mau vào nhà a.
Lạc Dư vừa bước vào nhà môt bước liền muốn đi ra, âm khí thật khủng khiếp.
Tuy tu vi cậu không bằng sư phụ nhưng lại có mắt âm dương có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được, cũng chính vì vậy mà cậu được người kia nhận làm đồ đệ.
- Sao vậy?
Mẹ Mặc Diễm - Lan ngọc nghi hoặc hỏi, Lạc Dư nhếch miệng cười gượng gạo:
- Không có gì đâu ạ, chỉ là cháu nhớ lại một vài thứ lúc nhỏ thôi.
Lan Ngọc vỗ vai Lạc Dư,
- Haiz, A Diễm ngoài ý muốn qua đời, con có thể trở lại thắp cho nó nén hương là tốt rồi.
Lạc Dư gật đầu miễn cưỡng theo Lan Ngọc đi vào. Cậu nhìn khắp nơi, ôi mẹ ơi, đây còn là nhà sao,
- Dì Lan, con đi thắp hương cho Mặc Diễm.
- Ừ, được.
Lạc Dư có xúc động muốn chạy trốn, cậu không dám quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhưng cậu không dám không có nghĩa người kia không dám.
Mặc Diễm sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đen kịt chăm chú nhìn Lạc Dư, hắn vươn tay nhưng cậu cuối cùng cũng thắp xong hương quay đầu rời đi.
Bước chân Lạc Dư có chút rối loạn, trong đầu nói với 250:
- Mèo mướp thúi, ngươi xem bộ dáng hắn như thế nào, ta không dám quay đầu nhìn.
250 trong không gian nhìn Mặc Diễm rồi nhanh chóng đáp:
- / Kí chủ, tên này không xấu như mấy con trong phim, hơn nữa còn rất đẹp, khá giống người bình thường, chỉ là hốc mắt của hắn là đen tuyền không có con ngươi/
Lạc Dư chạy xuống phòng khách, trán cậu toát mồ hôi lạnh thấy cha mẹ Mặc Diễm đều ngồi đây thì hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc nói:
- Trong nhà cháu đột nhiên có việc nên không thể ở lại đây lâu hơn được, cháu xin phép.
Không để bọn họ kịp nói gì, Lạc Dư đã đi nhanh ra bên ngoài,
"phù"
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của Lạc Dư, cậu lẩm bẩm,
- Cuối cùng cũng thoát khỏi tên kia.
Cậu vội vàng như vậy là vì cảm nhận được tên Mặc Diễm đó đi theo sau mình, bên ngoài có ánh sáng dù cho tên này có mạnh như thế nào thì chắc cũng không đến nỗi không sợ ánh sáng chứ.
Quả nhiên, Lạc Dư không cảm nhận được có thứ đó đi theo mình nữa, cậu vừa nhảy chán sáo vừa nhỏ giọng hát hò.
Nhưng cậu đã quá coi thường con lệ quỷ này rồi.
Nam nhân mặc đồ đen đứng trước cửa nhìn bóng dáng Lạc Dư nhếch môi:
- A Dư, ngươi cuối cùng cũng chịu về gặp ta rồi.
Mặc Diễm bước chân ra ngoài, ánh nâng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn, hắn biết Lạc Dư phát giác ra mình nên mới dừng lại đợi cậu không phòng bị mới đi theo.
Cứ đi được một lúc thì Lạc Dư lại quay đầu nhìn đằng sau, kì quái, sao cậu lại có cảm giác có người đi theo a.
Lạc Dư tăng tốc độ, Mặc Diễm từ trong một cái cây đi ra,
- A Dư, cậu trốn không thoát.
250 trong không gian run lẩy bẩy, m* nó, con lệ quỷ kia đi theo thật kìa. Nó không dám nói cho Lạc Dư, kí chủ của nó mà biết có quỷ đi theo thì không biết sẽ làm ra chuyện gì a.
Lạc Dư bước vào nhà, Mặc Diễm cũng đang định vào theo thì phát giác ra kết giới, đôi mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm Lạc Dư.
"phù phù"
Lạc Dư chốn sau cánh cửa nheo mắt nhìn ra, cậu vuốt ngực, kết giới không phát động, tên lệ quỷ đó không đi theo mình.
- Mèo mướp thúi, ngươi đợi đó cho ta.
"Cốc Cốc "
- Lạc Dư, con không phải muốn đi đến thăm viếng người bạn nào đó sao, mau dậy đi, muốn rồi.
Là sư phụ
Lạc Dư chớp chớp mắt,
- Dạ, con biết rồi.
Hôm nay phải đến nhà tên lệ quỷ đó rồi, cậu không muốn a.
Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, trước khi đi Lạc Dư liếc nhìn người nam nhân khoảng 28 29 tuổi, đây chính là sư phụ của Lạc Dư, tuổi còn trẻ nhưng cả năng lực lẫn địa vị đều rất cao.
- Sư phụ, con đi đây.
- Ừm, lát nữa ta cũng phải đi, thời gian này con ở nhà một mình đừng lười biếng, học vẽ bùa đi.
- Dạ.
Lạc Dư chạy ra ngoài lên xe rời đi. Thân ảnh cậu vừa biến mất sau cánh cửa thì ánh mắt sư phụ cậu biến đổi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài,
- A Dư, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa mong con vẫn giữ được bản tính vốn có của mình.
Nói xong, một lá bùa bốc cháy thân ảnh sư phụ Lạc Dư tan biến.
....
Trước cửa nhà Mặc Diễm,
250 trong không gian lèo nhèo:
- / Kí chủ, cậu mau vào đi a/
Lạc Dư hừ lạnh,
- Ngươi giỏi thì ra làm nhiệm vụ thay ta đi.
Cả hai đứng đó đấu khẩu,
- Xin chào, ngài là...
Lạc Dư giật mình quay đầu lại, cậu thở phào,
- Dì Lan, dì không nhận ra con nữa sao, con là Lạc Dư nè.
Cũng không tránh Mẹ Mặc Diễm không nhận ra, cậu rời đi năm 12 tuổi, bây giờ đã 18, cũng 6 năm rồi a.
- Lạc Dư, Lạc Dư, a, là con sao, mau vào nhà.
Lạc Dư mỉm cười, cậu nhìn ấn đường biến đen, cả người tỏa ra âm khí nồng nặc của mẹ Mặc Diễm khẽ nhíu mày, tên lệ quỷ này không phải ngay cả cha mẹ thân sinh cũng muốn giết đó chứ.
- Con mau vào nhà a.
Lạc Dư vừa bước vào nhà môt bước liền muốn đi ra, âm khí thật khủng khiếp.
Tuy tu vi cậu không bằng sư phụ nhưng lại có mắt âm dương có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được, cũng chính vì vậy mà cậu được người kia nhận làm đồ đệ.
- Sao vậy?
Mẹ Mặc Diễm - Lan ngọc nghi hoặc hỏi, Lạc Dư nhếch miệng cười gượng gạo:
- Không có gì đâu ạ, chỉ là cháu nhớ lại một vài thứ lúc nhỏ thôi.
Lan Ngọc vỗ vai Lạc Dư,
- Haiz, A Diễm ngoài ý muốn qua đời, con có thể trở lại thắp cho nó nén hương là tốt rồi.
Lạc Dư gật đầu miễn cưỡng theo Lan Ngọc đi vào. Cậu nhìn khắp nơi, ôi mẹ ơi, đây còn là nhà sao,
- Dì Lan, con đi thắp hương cho Mặc Diễm.
- Ừ, được.
Lạc Dư có xúc động muốn chạy trốn, cậu không dám quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhưng cậu không dám không có nghĩa người kia không dám.
Mặc Diễm sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đen kịt chăm chú nhìn Lạc Dư, hắn vươn tay nhưng cậu cuối cùng cũng thắp xong hương quay đầu rời đi.
Bước chân Lạc Dư có chút rối loạn, trong đầu nói với 250:
- Mèo mướp thúi, ngươi xem bộ dáng hắn như thế nào, ta không dám quay đầu nhìn.
250 trong không gian nhìn Mặc Diễm rồi nhanh chóng đáp:
- / Kí chủ, tên này không xấu như mấy con trong phim, hơn nữa còn rất đẹp, khá giống người bình thường, chỉ là hốc mắt của hắn là đen tuyền không có con ngươi/
Lạc Dư chạy xuống phòng khách, trán cậu toát mồ hôi lạnh thấy cha mẹ Mặc Diễm đều ngồi đây thì hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc nói:
- Trong nhà cháu đột nhiên có việc nên không thể ở lại đây lâu hơn được, cháu xin phép.
Không để bọn họ kịp nói gì, Lạc Dư đã đi nhanh ra bên ngoài,
"phù"
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của Lạc Dư, cậu lẩm bẩm,
- Cuối cùng cũng thoát khỏi tên kia.
Cậu vội vàng như vậy là vì cảm nhận được tên Mặc Diễm đó đi theo sau mình, bên ngoài có ánh sáng dù cho tên này có mạnh như thế nào thì chắc cũng không đến nỗi không sợ ánh sáng chứ.
Quả nhiên, Lạc Dư không cảm nhận được có thứ đó đi theo mình nữa, cậu vừa nhảy chán sáo vừa nhỏ giọng hát hò.
Nhưng cậu đã quá coi thường con lệ quỷ này rồi.
Nam nhân mặc đồ đen đứng trước cửa nhìn bóng dáng Lạc Dư nhếch môi:
- A Dư, ngươi cuối cùng cũng chịu về gặp ta rồi.
Mặc Diễm bước chân ra ngoài, ánh nâng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn, hắn biết Lạc Dư phát giác ra mình nên mới dừng lại đợi cậu không phòng bị mới đi theo.
Cứ đi được một lúc thì Lạc Dư lại quay đầu nhìn đằng sau, kì quái, sao cậu lại có cảm giác có người đi theo a.
Lạc Dư tăng tốc độ, Mặc Diễm từ trong một cái cây đi ra,
- A Dư, cậu trốn không thoát.
250 trong không gian run lẩy bẩy, m* nó, con lệ quỷ kia đi theo thật kìa. Nó không dám nói cho Lạc Dư, kí chủ của nó mà biết có quỷ đi theo thì không biết sẽ làm ra chuyện gì a.
Lạc Dư bước vào nhà, Mặc Diễm cũng đang định vào theo thì phát giác ra kết giới, đôi mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm Lạc Dư.
"phù phù"
Lạc Dư chốn sau cánh cửa nheo mắt nhìn ra, cậu vuốt ngực, kết giới không phát động, tên lệ quỷ đó không đi theo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất