Chương 98
- Ư ư...oe..
Lạc Dư có chút khó thở, cậu vùng vẫy dùng chân đá lớp vỏ bao bọc mình, trong đầu vẫn không quên cảm thán,
'Mình có duyên với vỏ trứng ghê'
250 trong đầu bĩu môi,
- / Kí chủ, cậu còn không nhanh lên là ngạt chết đó, mơ mộng thì để sau đi/
"Kệ ta"
Lạc Dư dùng móng vuốt bé nhỏ của mình đục một lỗ thò đầu ra,
- Nở rồi, nở rồi.
- Đáng yêu quá.
- ...
Lạc Dư che hai lỗ tai chui lại vào trong vỏ trứng, ồn ào.
Hai người lớn duy nhất trong phòng: "...."
Mẹ Lạc Dư mỉm cười dịu dàng,
- A Dư, nào, ra đây với mẹ.
Lạc Dư cầm một cái tai thò ra nhìn,
- A a a.
Lạc Dư bất lực, sao cậu không nói được, 250 trong không gian "xì" một tiếng:
- /kí chủ, cậu là mới nở, nói được mới là lạ/
Lạc Dư buồn bực chui ra bên ngoài, một cánh tay đỡ lấy cậu,
- Bảo bối, con nghịch quá đi.
Mẹ Lạc ăn mặc vô cùng tầm thường, ngay cả quần áo mặc trên người cũng có chút rách nát, bà nhẹ nhàng ẵm Lạc Dư đưa cho người bên cạnh xem,
- Mẹ xem, A Dư rất khỏe mạnh.
- Đúng, đúng, haha.
Ba người vừa vui vẻ nói chuyện được mấy phút thì bên ngoài có một chiếc phi hành khí đáp xuống, một sĩ quan bước đến trước mặt ba người, nói:
Ba người vừa vui vẻ nói chuyện được mấy phút thì bên ngoài có một chiếc phi hành khí đáp xuống, một sĩ quan bước đến trước mặt ba người, nói:
- Hai vị, tôi đến đưa đứa bé đi.
Mẹ Lạc phản ứng lại giấu Lạc Dư ra đằng sau,
- Không, các người không thể bắt con tôi.
Sĩ quan dường như đã quá quen, mặt hắn lạnh lùng,
- Phu nhân, bà phải biết nơi ổ chuột này không thích hợp cho trẻ con sinh sống, hơn nữa...
Dừng một chút hắn lại nói:
- Bà nghĩ mình có thể nuôi nổi nó sao.
Mẹ Lạc cúi đầu ôm Lạc Dư vào lòng bật khóc, mẹ Lạc là một beta gia đình cũng chỉ thuộc tầng thấp trong xã hội, người đàn ông khiến bà mang thai là người danh môn, ông ta không quan tâm đến đứa trẻ trong bụng bà mà đường đường chính chính lấy một omega khác, lúc bà đến tìm thì bị đánh đuổi rời đi.
- Được, ta giao nó cho các người.
Lạc Dư vẫn chưa hiểu mô tê gì đã bị sĩ quan đón lấy bế đi.
- A a a.
Lạc Dư đưa cái chân ngắn ngủn về phía mẹ mình, sĩ quan thấy vậy liền che mắt cậu lại đưa lên phi hành khí.
Mẹ Lạc nhìn bóng dáng phi thuyền đi xa bật khóc nức nở,
- A Dư, A Dư của mẹ, hức.
Trên phi hành khí, Lạc Dư từ trong lòng tên sĩ quan nhảy ra,
"Mèo mướp thúi, lần sau ngươi đừng có đưa ta đến khoảng thời gian bi thương có được không, ta chịu không nổi, nhất là phải xa cha mẹ"
250 gãi đầu,
- / Được rồi, kí chủ, lần sau tôi sẽ chú ý/
Lạc Dư nhảy nhót khắp nơi, sĩ quan thấy cậu như vậy thì cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng lên đi theo.
- A a.
Lạc Dư bám vào quần người quân nhân đang điều khiển phi thuyền leo lên ngồi trên đùi hắn,
- A a.
Lạc Dư tò mò nhìn những động tác phúc tạp của người quân nhân,
"Tuyệt vời"
250 cũng gật đầu,
- / Đúng là rất tuyệt, nhưng vẫn kém bổn hệ thống /
"Xì"
- / Tôi nói thật đó, kí chủ, cậu không biết tôi vận hành phúc tạp như nào đâu/
"Thì ta có nói cái gì đâu"
- /.../
Người quân nhân nhìn Lạc Dư,
- Nhóc con, muốn lái nó sao.
Lạc Dư nghe hiểu, mắt cậu tỏa sáng nhìn tên quân nhân đó gật đầu lia lịa.
Tên sĩ quan nhướn mày, hai người nhìn nhau, người quân nhân kia cười ha hả:
- Xem ra chúng ta sắp có thêm hai con quái vật a.
- Ha, không biết hai đứa nhóc này sẽ thuộc về ai.
Họ không lâu trước cũng đón một đứa trẻ rất thông minh, nguyên thân nó là một con hắc xà có sừng, cũng có thể gọi nó là giao long đi.
Họ đưa Lạc Dư đến một trường học,
- Hiệu trưởng, giao cho bà.
- Được.
Lạc Dư bị đưa đến một lớp học,
- Nào các em, chúng ta chào đón thêm một bạn mới nữa nào.
Trong lớp có rất nhiều những con vật khác nhau, hổ, sói, rắn...Lạc Dư bị con hắc xà thu hút,
"Mèo mướp thúi, nhìn, là đối tượng công lược đúng không"
250 chui ra bên ngoài, nó bay quanh con hắc xà,
- / Đúng rồi/
Đột nhiên sống lưng 250 lạnh lẽo, nó cứng ngắc quay người lại,
Má ơi
Đừng nói tên này nhìn thấy nó a
250 đứng im không dám nhúc nhích, Lâm Minh Trạch nghi hoặc nhìn khoảng không trước mắt, hắn rõ ràng cảm nhận được có người nhìn hắn.
250 thấy Lâm Minh Trạch không nhìn mình nữa thì mới rụt rè bay thử,
Ách
Lâm Minh Trạch lại nhìn nó chằm chằm, huhu, dọa chết bảo bảo.
Lạc Dư đỡ trán, ngu hết chỗ nói.
- Đáng yêu quá aaa.
Giáo viên lẫn hiệu trưởng thấy Lạc Dư làm ra động tác khả ái như vậy nhịn không được mỗi người một bên nhéo nhéo má cậu,
Lạc Dư vùng vằng nhảy thoát khỏi ma chảo của hai người chạy đến bên Lâm Minh Trạch:
- A a a.
- A a a.
Lâm Minh Trạch vẫn không rời mắt khỏi 250, Lạc Dư trán chảy xuống ba vạch đen,
- A.
Lạc Dư lao lên vồ lấy Lâm Minh Trạch dùng đệm thịt của mình đập liên tiếp vào mặt hắn, dám không để ý đến cậu, đáng đánh.
"Bộp"
"Bộp"
Lâm Minh Trạch ăn đau không thể không nhìn Lạc Dư, hắn tức giận dùng đuôi quất một cái,
- A a a.
Lạc Dư tức giận, hai người lao vào đánh nhau tới tấp, Lâm Minh Trạch dùng đuôi quấn lấy cổ cậu nhưng đuôi hắn quá ngắn Lạc Dư dễ dàng thoát được,
- A a a.
Lâm Minh Trạch nhe răng cắn vào yết hầu Lạc Dư, mắt Lạc Dư đỏ lên, móng vuốt cũng hiện ra cào chảy máu Lâm Minh Trạch,
- A a a.
- Đừng đánh nữa.
Giáo viên bên ngoài nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy tách hai người Lạc Dư với Lâm Minh Trạch ra,
- A a a.
- Được rồi, được rồi.
Lạc Dư ủy khuất khóc lên, cô giáo lập tức an ủi,
- Mau lên, gọi bác sĩ.
- Vâng, vâng.
Trong lớp hỗn loạn thành một đống, Lạc Dư trừng mắt nhìn Lâm Minh Trạch, tên đáng ghét.
Lạc Dư có chút khó thở, cậu vùng vẫy dùng chân đá lớp vỏ bao bọc mình, trong đầu vẫn không quên cảm thán,
'Mình có duyên với vỏ trứng ghê'
250 trong đầu bĩu môi,
- / Kí chủ, cậu còn không nhanh lên là ngạt chết đó, mơ mộng thì để sau đi/
"Kệ ta"
Lạc Dư dùng móng vuốt bé nhỏ của mình đục một lỗ thò đầu ra,
- Nở rồi, nở rồi.
- Đáng yêu quá.
- ...
Lạc Dư che hai lỗ tai chui lại vào trong vỏ trứng, ồn ào.
Hai người lớn duy nhất trong phòng: "...."
Mẹ Lạc Dư mỉm cười dịu dàng,
- A Dư, nào, ra đây với mẹ.
Lạc Dư cầm một cái tai thò ra nhìn,
- A a a.
Lạc Dư bất lực, sao cậu không nói được, 250 trong không gian "xì" một tiếng:
- /kí chủ, cậu là mới nở, nói được mới là lạ/
Lạc Dư buồn bực chui ra bên ngoài, một cánh tay đỡ lấy cậu,
- Bảo bối, con nghịch quá đi.
Mẹ Lạc ăn mặc vô cùng tầm thường, ngay cả quần áo mặc trên người cũng có chút rách nát, bà nhẹ nhàng ẵm Lạc Dư đưa cho người bên cạnh xem,
- Mẹ xem, A Dư rất khỏe mạnh.
- Đúng, đúng, haha.
Ba người vừa vui vẻ nói chuyện được mấy phút thì bên ngoài có một chiếc phi hành khí đáp xuống, một sĩ quan bước đến trước mặt ba người, nói:
Ba người vừa vui vẻ nói chuyện được mấy phút thì bên ngoài có một chiếc phi hành khí đáp xuống, một sĩ quan bước đến trước mặt ba người, nói:
- Hai vị, tôi đến đưa đứa bé đi.
Mẹ Lạc phản ứng lại giấu Lạc Dư ra đằng sau,
- Không, các người không thể bắt con tôi.
Sĩ quan dường như đã quá quen, mặt hắn lạnh lùng,
- Phu nhân, bà phải biết nơi ổ chuột này không thích hợp cho trẻ con sinh sống, hơn nữa...
Dừng một chút hắn lại nói:
- Bà nghĩ mình có thể nuôi nổi nó sao.
Mẹ Lạc cúi đầu ôm Lạc Dư vào lòng bật khóc, mẹ Lạc là một beta gia đình cũng chỉ thuộc tầng thấp trong xã hội, người đàn ông khiến bà mang thai là người danh môn, ông ta không quan tâm đến đứa trẻ trong bụng bà mà đường đường chính chính lấy một omega khác, lúc bà đến tìm thì bị đánh đuổi rời đi.
- Được, ta giao nó cho các người.
Lạc Dư vẫn chưa hiểu mô tê gì đã bị sĩ quan đón lấy bế đi.
- A a a.
Lạc Dư đưa cái chân ngắn ngủn về phía mẹ mình, sĩ quan thấy vậy liền che mắt cậu lại đưa lên phi hành khí.
Mẹ Lạc nhìn bóng dáng phi thuyền đi xa bật khóc nức nở,
- A Dư, A Dư của mẹ, hức.
Trên phi hành khí, Lạc Dư từ trong lòng tên sĩ quan nhảy ra,
"Mèo mướp thúi, lần sau ngươi đừng có đưa ta đến khoảng thời gian bi thương có được không, ta chịu không nổi, nhất là phải xa cha mẹ"
250 gãi đầu,
- / Được rồi, kí chủ, lần sau tôi sẽ chú ý/
Lạc Dư nhảy nhót khắp nơi, sĩ quan thấy cậu như vậy thì cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng lên đi theo.
- A a.
Lạc Dư bám vào quần người quân nhân đang điều khiển phi thuyền leo lên ngồi trên đùi hắn,
- A a.
Lạc Dư tò mò nhìn những động tác phúc tạp của người quân nhân,
"Tuyệt vời"
250 cũng gật đầu,
- / Đúng là rất tuyệt, nhưng vẫn kém bổn hệ thống /
"Xì"
- / Tôi nói thật đó, kí chủ, cậu không biết tôi vận hành phúc tạp như nào đâu/
"Thì ta có nói cái gì đâu"
- /.../
Người quân nhân nhìn Lạc Dư,
- Nhóc con, muốn lái nó sao.
Lạc Dư nghe hiểu, mắt cậu tỏa sáng nhìn tên quân nhân đó gật đầu lia lịa.
Tên sĩ quan nhướn mày, hai người nhìn nhau, người quân nhân kia cười ha hả:
- Xem ra chúng ta sắp có thêm hai con quái vật a.
- Ha, không biết hai đứa nhóc này sẽ thuộc về ai.
Họ không lâu trước cũng đón một đứa trẻ rất thông minh, nguyên thân nó là một con hắc xà có sừng, cũng có thể gọi nó là giao long đi.
Họ đưa Lạc Dư đến một trường học,
- Hiệu trưởng, giao cho bà.
- Được.
Lạc Dư bị đưa đến một lớp học,
- Nào các em, chúng ta chào đón thêm một bạn mới nữa nào.
Trong lớp có rất nhiều những con vật khác nhau, hổ, sói, rắn...Lạc Dư bị con hắc xà thu hút,
"Mèo mướp thúi, nhìn, là đối tượng công lược đúng không"
250 chui ra bên ngoài, nó bay quanh con hắc xà,
- / Đúng rồi/
Đột nhiên sống lưng 250 lạnh lẽo, nó cứng ngắc quay người lại,
Má ơi
Đừng nói tên này nhìn thấy nó a
250 đứng im không dám nhúc nhích, Lâm Minh Trạch nghi hoặc nhìn khoảng không trước mắt, hắn rõ ràng cảm nhận được có người nhìn hắn.
250 thấy Lâm Minh Trạch không nhìn mình nữa thì mới rụt rè bay thử,
Ách
Lâm Minh Trạch lại nhìn nó chằm chằm, huhu, dọa chết bảo bảo.
Lạc Dư đỡ trán, ngu hết chỗ nói.
- Đáng yêu quá aaa.
Giáo viên lẫn hiệu trưởng thấy Lạc Dư làm ra động tác khả ái như vậy nhịn không được mỗi người một bên nhéo nhéo má cậu,
Lạc Dư vùng vằng nhảy thoát khỏi ma chảo của hai người chạy đến bên Lâm Minh Trạch:
- A a a.
- A a a.
Lâm Minh Trạch vẫn không rời mắt khỏi 250, Lạc Dư trán chảy xuống ba vạch đen,
- A.
Lạc Dư lao lên vồ lấy Lâm Minh Trạch dùng đệm thịt của mình đập liên tiếp vào mặt hắn, dám không để ý đến cậu, đáng đánh.
"Bộp"
"Bộp"
Lâm Minh Trạch ăn đau không thể không nhìn Lạc Dư, hắn tức giận dùng đuôi quất một cái,
- A a a.
Lạc Dư tức giận, hai người lao vào đánh nhau tới tấp, Lâm Minh Trạch dùng đuôi quấn lấy cổ cậu nhưng đuôi hắn quá ngắn Lạc Dư dễ dàng thoát được,
- A a a.
Lâm Minh Trạch nhe răng cắn vào yết hầu Lạc Dư, mắt Lạc Dư đỏ lên, móng vuốt cũng hiện ra cào chảy máu Lâm Minh Trạch,
- A a a.
- Đừng đánh nữa.
Giáo viên bên ngoài nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy tách hai người Lạc Dư với Lâm Minh Trạch ra,
- A a a.
- Được rồi, được rồi.
Lạc Dư ủy khuất khóc lên, cô giáo lập tức an ủi,
- Mau lên, gọi bác sĩ.
- Vâng, vâng.
Trong lớp hỗn loạn thành một đống, Lạc Dư trừng mắt nhìn Lâm Minh Trạch, tên đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất