Chương 36: Phá trận
Edit: Tagoon
Hắn một tay ôm tiểu hài tử vào trong lồng ngực, thấp giọng trấn an nói, "Bình tĩnh! Bình tĩnh Tiểu Dạ, sư huynh ở đây, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi, đừng sợ...... Không có việc gì"
Dạ Vô Thương ý thức chìm sâu vào trong hỗn độn, thức hải một mảnh hỗn loạn, trước mắt là khoảng không màu đỏ nồng đậm.
Y cảm giác mình đã rơi vào một loại tình trạng thực huyền diệu, loại cảm giác này y đã từng cảm thụ qua, chính là thời điểm đời trước bị Kim Linh Nhi dụ nhập ma địa, kích phát huyết mạch Ma tộc.
Vốn dĩ đây hẳn là một sự kiện khiến người chờ mong. Thực lực dâng lên có thể mang đến cho y vô số chỗ tốt. Nhưng mà giờ phút này nội tâm y cư nhiên dấy lên một tia kháng cự khó có thể phát hiện.
Vì cái gì lại phải kháng cự?
Có người sẽ không hy vọng y thành ma. Người kia chính là sạch sẽ dịu dàng như thế, nếu mình nhập ma, vậy lại càng không xứng với hắn.
Người kia là ai?
Nghĩ không ra, đầu đau như muốn nứt, nhưng hình như người đó rất quan trọng......
Rốt cuộc là ai? Vì sao lại cảm thấy hắn quan trọng như vậy......
Đột nhiên, y mơ hồ nghe được giọng nói của một người. Thanh âm của hắn réo rắt, mang theo một chút nôn nóng, lại dị thường êm tai, quả thực giống như là tiếng nhạc dịu mát nhất trên đời này, phá mở mê chướng, giải cứu y thoát ra từ trong vực sâu khổ ải. Đó là ai vậy?
A, hình như chính là người kia, là......
Sư huynh mà y yêu nhất!
Dạ Vô Thương ngay lập tức thoát ly ý thức ra từ trong hỗn độn, mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt y chính là khuôn mặt dị thường tái nhợt còn mang theo nôn nóng của Bạch Húc. Y cảm thấy tia khói mù mịt trong lòng nháy mắt bị xua tan hầu như không còn.
Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, Dạ Vô Thương có chút đau lòng ôm lấy eo Bạch Húc. Chờ đến khi y phát hiện trên người sư huynh một tia linh lực cũng không còn, mũi lại càng thêm đau xót, vô cùng áy náy cọ xát trong ngực hắn, "Xin lỗi sư huynh, Tiểu Dạ quá vô dụng, không thể giúp ngươi."
Bạch Húc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút nghĩ mà sợ ôm tiểu hài tử ngày càng chặt, trong miệng không tự giác lẩm bẩm, "Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi......"
Nếu như Dạ Vô Thương chết, vậy thì nhiệm vụ của hắn liền vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Hơn nữa tuy rằng ngay từ đầu Bạch Húc đối tốt với y xác thật là xuất phát từ nhiệm vụ của hệ thống. Nhưng mà đã ở chung lâu như vậy, đứa nhỏ khiến hắn đau lòng kia đã sớm trở thành người thân duy nhất của hắn ở thế giới này. Nếu như y xảy ra chuyện gì...... Hắn hoàn toàn không sao tưởng tượng nổi mình sẽ trở nên thế nào.
May mắn, y không có việc gì.
Dạ Vô Thương rúc ở trong lòng Bạch Húc, đôi tay gắt gao thít chặt eo hắn, cuồng bạo trong đáy lòng cơ hồ sắp phá tan ngực. Y cỡ nào mong muốn bảo hộ cho người đó, nhưng thực lực vô dụng lại khiến y phải chịu đả kích cực lớn.
Ở góc độ Bạch Húc không nhìn thấy, đồng tử đen nhánh của y càng trở nên thâm thúy, lấp loé quang mang cực nóng cùng dã tâm vô cùng nguy hiểm. Chắc chắn có một ngày, y sẽ áp đảo đứng trên tất cả mọi thứ trong đất trời này, dù có là pháp tắc Thiên Đạo cũng đều không thể trói buộc nổi y.
Chỉ có lực lượng tuyệt đối, mới có thể nắm giữ hết thảy, bảo vệ tốt sư huynh, sau đó...... Có được hắn.
Bạch Húc thấy đứa nhỏ bình tĩnh trở lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe được một trận cười quái dị từ phía sau truyền đến. Hắc y nhân kia dùng một loại tư thế vặn vẹo đứng thẳng dậy, nhìn qua hơi có chút không xong.
Nhưng gã dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì cả, trên mặt bày ra một nét cười quỷ dị, ánh mắt nhìn Bạch Húc bọn họ đầy châm chọc, thậm chí mang theo trào phúng, "Hay lắm, vốn dĩ ngoan ngoãn ngốc ở tông môn còn có thể kéo dài hơi tàn thêm được mấy năm, nhưng bây giờ các ngươi lại làm hỏng chuyện tốt của thiếu chủ, kết cục nhất định sẽ so với ta thảm hơn ngàn vạn lần, ha ha ha ha ha......"
Sau một chuỗi tiếng cười chói tai liền sinh cơ đoạn tuyệt, tựa như một con búp bê màu đen bằng vải rách nát ngã quỵ trên mặt đất.
Bạch Húc mày nhăn thật chặt, nhìn bộ dáng của hắc y nhân kia không giống như là bắn tên không đích. Bọn họ đã phá hỏng cái gì? Thậm chí có khả năng dẫn tới một vị thiếu chủ ma đạo trả thù?
Hắn vỗ vỗ phía sau lưng Dạ Vô Thương, kéo y ra khỏi lồng ngực của mình, sau đó đi đến bên cạnh nam tử kia cẩn thận xem xét một phen. Đáng tiếc trên người gã không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, thậm chí ngay cả vật tuỳ thân của tu sĩ - túi Càn Khôn cũng không có, căn bản không thể nào tra ra được cái gì.
Bạch Húc đánh ra một đạo phù chú thiêu huỷ thi thể gã, đứng lên quét mắt nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi đi về hướng hồ nước.
Hắn nhớ rõ thời điểm tên ma tu kia xuất hiện, tình trạng của phiến hồ này thật không bình thường. Nhưng hiện giờ lại phẳng lặng như tờ, không có một chút linh lực dao động nào. Bạch Húc ẩn ẩn cảm thấy có loại cảm giác không ổn, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì lại không nói được nên lời.
Dạ Vô Thương tựa hồ nhìn ra hắn đang hoang mang, đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn hồ nước một cái, sau đó tùy tay đánh ra một quả lôi cầu. Ngay khi lôi cầu va chạm với mặt nước, trong nháy mắt liền chia ra thành nhiều mảnh, tựa như vô số linh xà lay động lan toả ra bốn phương tám hướng, sau khi tìm ra đúng một điểm liền dũng mãnh lao xuống.
Bạch Húc nhìn động tác của Dạ Vô Thương, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra miệng. Nhiều năm như vậy ăn ý giữa sư huynh đệ hai người bọn họ đã trở nên không hề tầm thường, vì thế hắn chỉ tiếp tục lẳng lặng đứng nhìn.
Theo sự lôi kéo lẫn nhau của những con lôi xà kia, một trận pháp được phác hoạ hiện ra bên ngoài, ẩn ẩn mang theo một cỗ uy áp thượng cổ, khiến dự cảm bất hảo trong lòng Bạch Húc ngày càng mãnh liệt, "Đây là......"
Bạch Húc gắt gao nhìn chằm chằm vào trận pháp, theo thời gian toàn bộ hình dạng của trận pháp từ từ hiện lên, hắn không khỏi kinh hô thành tiếng, "Thượng cổ Phệ Linh trận!"
Phệ Linh trận là một loại trận pháp cực kì phổ biến, có thể thu tất cả linh khí linh lực bên trong trận. Nhưng loại trận pháp truyền lưu từ viễn cổ này lại không chỉ đơn giản như thế.
Hắn từng đọc được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ trong tiểu thuyết cho nên mới có thể nhận ra được.
Lúc ấy Thỏ Lưu Manh vì ma tu tội ác tày trời đột nhiên xuất hiện kia, an trí nó trong một cái Đào Nguyên bí cảnh, lại đem vô số tu sĩ đi đến tầm bảo đều trở thành chất dinh dưỡng. Cuối cùng chỉ có Mặc Cô Thành dưới quầng sáng của nhân vật chính chiếu rọi không những không gặp phải tai ương gì, ngược lại cơ duyên xảo hợp hấp thu toàn bộ tu vi mà tên ma tu kia đạt được, một bước vượt qua Nguyên Anh trực tiếp trở thành tôn giả Hóa Thần kỳ.
Phệ linh phệ linh, không chỉ cắn nuốt linh khí hoặc linh lực, còn có sinh linh!
Nó có thể thông qua cắn nuốt mọi sinh linh trong trận phụng dưỡng ngược lại cho chủ nhân trận pháp. Cho nên người đó chẳng cần động đến một ngón tay cũng có thể tăng tu vi lên cực nhanh, có thể nói là nghịch thiên.
Chỉ là loại trận pháp viễn cổ này không biết sao lại ở trong quá trình truyền thừa dần dần biến mất. Chỉ có một ít nhỏ không đáng kể lưu truyền tới ngày nay, trở thành Phệ Linh trận đời sau, cho nên hiệu quả xa xa không còn kinh người như vậy nữa.
Mà xem mức độ hoàn chỉnh của trận pháp này chỉ e chính là Phệ Linh trận dạng nguyên thủy nhất. Nơi đây tuy rằng chỉ là tiểu thế giới, nhưng lượng linh khí của toàn bộ thế giới cộng lại cũng thập phần kinh người, lại còn thêm có vô số tu sĩ, huống chi nơi này......
Bạch Húc trong lòng rùng mình, đem linh khí vận chuyển tới hai mắt nhìn về phía Tân Lam thành, thế mà lại ẩn ẩn có một tia long khí không ngừng hội tụ về hướng hồ Tịnh Nguyệt, sau đó bị trận pháp kia cắn nuốt hầu như không còn.
Tân Lam thành là thủ đô của Tân Lam quốc, cũng là nơi khí vận của toàn bộ vương triều. Phệ Linh trận này lại muốn đem toàn bộ vương triều khí vận đều thu về mình có, đây có thể coi là cử chỉ nghịch thiên sửa mệnh. Một khi thành công, e là người kia sẽ trực tiếp đột phá hai đại cảnh giới!
Mà tiểu thế giới này sẽ vì mất đi khí vận cùng linh khí mà dần dần suy kiệt, tất cả sinh linh cũng đều trở thành chất dinh dưỡng của Phệ Linh trận, cuối cùng khô kiệt, sau đó biến mất ở trong không gian loạn lưu......
Toàn bộ thế giới cư dân đếm không hết, giết chóc nặng nề như vậy cả ngón tay cái của những tên ma đạo đó cũng không thể chạm tới, thậm chí còn uy hiếp đến sự vận chuyển bình thường của Thiên Đạo pháp tắc. Chỉ e đây mới là nguyên nhân chân chính bọn họ nhận được nhiệm vụ này!
Người phàm tục quan tâm chuyện phàm tục, cho nên các tu sĩ đều sẽ không tham dự chuyện của phàm nhân. Nhưng hiện tại có tu sĩ ma đạo tranh vũng nước đục này, vì giữ thế cân bằng còn cần phải có người trong tiên đạo bước ra tạo thành phương đối lập, biến nó thành tranh đấu giữa tu sĩ với nhau. Liền tính không có bọn họ cũng sẽ có tiên tu giả khác tiến đến giải quyết.
Chẳng qua bởi vì Quách Đạo nhúng tay vào nên người nhận nhiệm vụ này lại biến thành Bạch Húc và Dạ Vô Thương. Tuy rằng quá trình có chút hung hiểm nhưng cũng coi như là một dạng khen thưởng đặc biệt.
Bọn họ chính là tiên tu, vì Thiên Đạo làm việc. Nếu như làm tốt chắc chắn có ngợi khen. Tỷ như đối với tu vi cấp bậc cao hơn sẽ có điều hiểu ra những thứ khả ngộ bất khả cầu. Nhưng nếu làm không tốt...... E là ngày tháng tu hành sau này sẽ không ít lần gặp phải nhiều trắc trở.
Bạch Húc thở dài một hơi thật sâu. Nếu gặp phải chuyện này, dù cho không có mấy cái khen thưởng hư vô mờ mịt kia thì hắn cũng nhất định sẽ không vờ như không thấy. Chẳng qua hắn đối với trận pháp thật sự biết rất ít, chỉ có thể tràn đầy hy vọng nhìn về phía Dạ Vô Thương, "Ta muốn đem trận này phá huỷ, Tiểu Dạ có biện pháp nào tốt không?"
Lấy thực lực của hắn bây giờ, nếu muốn mạnh mẽ phá trận cũng không phải là không thể. Chỉ là trận pháp viễn cổ không phải phàm vật, e là phải hao phí không ít thời gian cùng linh lực. Mà một Kim Đan chân nhân như hắn khi linh lực đã hao hết, nếu hấp thu linh khí tại tiểu thế giới này để hồi phục, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, ngược lại không ổn chút nào. Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ thì hắn không nghĩ sẽ sử dụng đến hạ sách kia.
Dạ Vô Thương nhìn hắn một cái thật sâu, đáy mắt là một mảnh tối nghĩa phức tạp khó phân biệt.
Rất nhiều biểu hiện của sư huynh ở trong con mắt của y đều cực kì lạ lùng. Kiểu như hắn tuy rằng có thể nhận ra loại trận pháp cực kỳ cổ xưa này, nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả về các mặt khác của nó. Này liền giống như ngươi hiểu rất rõ về khái niệm của một thứ, thậm chí biết nó hình dạng màu sắc như thế nào, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về tính chất của nó cả.
Loại trạng huống quỷ dị này làm Dạ Vô Thương đối với lai lịch của Bạch Húc hoài nghi càng sâu. Manh mối linh tinh vụn vặt cũng giúp y ngày càng tiếp cận đến chân tướng. Chẳng qua y hiện tại không tính toán nói toạc ra cho nên liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó bắt đầu làm bộ làm tịch phá trận.
Đời trước sau khi kích phát huyết thống Ma tộc, tiếp nhận hoàn chỉnh truyền thừa thượng cổ Ma tộc, mấy cái thượng cổ trận pháp, phù triện số lượng không nhiều lắm này đều được y ghi tạc trong đầu. Nhưng y hiện tại tuyệt đối không thể thoải mái mà phá huỷ trận pháp như vậy được. Nếu không y sẽ vô pháp giải thích vì sao lại quen thuộc với nó như thế.
Một canh giờ sau, Dạ Vô Thương giả bộ như linh lực tiêu hao quá mức, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người, thân hình có chút lung lay sắp đổ. Bạch Húc xem mà thấy một trận kinh hãi, vội vàng ôm y vào trong lòng, để y dựa vào lồng ngực của mình.
Hắn hiện tại tuy đau lòng nhưng cũng không dám làm gián đoạn Dạ Vô Thương. Phá trận hẳn là một việc cực kỳ tinh vi, không được phép phân tâm dù chỉ một chút.
Hắn chỉ có thể ở bên này lo lắng suông, càng thêm cực lực phỉ nhổ chính mình. Ai bảo hắn hoàn toàn không có thiên phú về mặt trận pháp đâu, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng chỉ có thể bố cái ảo trận Tụ Linh Trận loại cơ sở nhất. Nếu hắn tinh thông trận pháp thì có lẽ đã không cần phải liên luỵ đến Tiểu Dạ như vậy rồi.
Cho nên hắn ở trong lòng yên lặng quyết định, chờ đến sau khi trở về nhất định phải bù lại điểm này. Cho dù không thế coi là tinh thông thì ít nhất cũng không thể hoàn toàn không biết gì cả, còn phải dựa vào sư đệ tiêu hao linh lực quá mức như vậy.
Cũng may không bao lâu sau, đang lúc hắn nhịn không được muốn đánh đoạn Dạ Vô Thương, linh khí xung quanh Phệ Linh trận bắt đầu bạo động, không ngừng xoay quanh phía trên trận pháp, như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong thân thể Dạ Vô Thương, thậm chí bởi vì nồng độ quá cao mà hình thành lốc xoáy màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường.
Đầu ngón tay Dạ Vô Thương đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng tím, lấy thế như chẻ tre phóng ra, sau đó oanh một tiếng, toàn bộ mặt hồ đều nổ tung. Phệ Linh trận bộc phát ra một cỗ uy áp cực kỳ cường hãn, cơ hồ muốn đem hai người ép tới nhỏ máu, tựa như không cam lòng rống giận trước khi bị phá huỷ, sau đó lập loè vài cái, cuối cùng trở về tĩnh lặng.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiệm vụ lần này đã không còn chỉ là Thiên Đạo vận mệnh chú định, tất nhiên có người thao túng đằng sau. Vậy người đạt được lợi ích sau cùng, sẽ là ai đây?
Hắn một tay ôm tiểu hài tử vào trong lồng ngực, thấp giọng trấn an nói, "Bình tĩnh! Bình tĩnh Tiểu Dạ, sư huynh ở đây, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi, đừng sợ...... Không có việc gì"
Dạ Vô Thương ý thức chìm sâu vào trong hỗn độn, thức hải một mảnh hỗn loạn, trước mắt là khoảng không màu đỏ nồng đậm.
Y cảm giác mình đã rơi vào một loại tình trạng thực huyền diệu, loại cảm giác này y đã từng cảm thụ qua, chính là thời điểm đời trước bị Kim Linh Nhi dụ nhập ma địa, kích phát huyết mạch Ma tộc.
Vốn dĩ đây hẳn là một sự kiện khiến người chờ mong. Thực lực dâng lên có thể mang đến cho y vô số chỗ tốt. Nhưng mà giờ phút này nội tâm y cư nhiên dấy lên một tia kháng cự khó có thể phát hiện.
Vì cái gì lại phải kháng cự?
Có người sẽ không hy vọng y thành ma. Người kia chính là sạch sẽ dịu dàng như thế, nếu mình nhập ma, vậy lại càng không xứng với hắn.
Người kia là ai?
Nghĩ không ra, đầu đau như muốn nứt, nhưng hình như người đó rất quan trọng......
Rốt cuộc là ai? Vì sao lại cảm thấy hắn quan trọng như vậy......
Đột nhiên, y mơ hồ nghe được giọng nói của một người. Thanh âm của hắn réo rắt, mang theo một chút nôn nóng, lại dị thường êm tai, quả thực giống như là tiếng nhạc dịu mát nhất trên đời này, phá mở mê chướng, giải cứu y thoát ra từ trong vực sâu khổ ải. Đó là ai vậy?
A, hình như chính là người kia, là......
Sư huynh mà y yêu nhất!
Dạ Vô Thương ngay lập tức thoát ly ý thức ra từ trong hỗn độn, mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt y chính là khuôn mặt dị thường tái nhợt còn mang theo nôn nóng của Bạch Húc. Y cảm thấy tia khói mù mịt trong lòng nháy mắt bị xua tan hầu như không còn.
Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, Dạ Vô Thương có chút đau lòng ôm lấy eo Bạch Húc. Chờ đến khi y phát hiện trên người sư huynh một tia linh lực cũng không còn, mũi lại càng thêm đau xót, vô cùng áy náy cọ xát trong ngực hắn, "Xin lỗi sư huynh, Tiểu Dạ quá vô dụng, không thể giúp ngươi."
Bạch Húc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút nghĩ mà sợ ôm tiểu hài tử ngày càng chặt, trong miệng không tự giác lẩm bẩm, "Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi......"
Nếu như Dạ Vô Thương chết, vậy thì nhiệm vụ của hắn liền vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Hơn nữa tuy rằng ngay từ đầu Bạch Húc đối tốt với y xác thật là xuất phát từ nhiệm vụ của hệ thống. Nhưng mà đã ở chung lâu như vậy, đứa nhỏ khiến hắn đau lòng kia đã sớm trở thành người thân duy nhất của hắn ở thế giới này. Nếu như y xảy ra chuyện gì...... Hắn hoàn toàn không sao tưởng tượng nổi mình sẽ trở nên thế nào.
May mắn, y không có việc gì.
Dạ Vô Thương rúc ở trong lòng Bạch Húc, đôi tay gắt gao thít chặt eo hắn, cuồng bạo trong đáy lòng cơ hồ sắp phá tan ngực. Y cỡ nào mong muốn bảo hộ cho người đó, nhưng thực lực vô dụng lại khiến y phải chịu đả kích cực lớn.
Ở góc độ Bạch Húc không nhìn thấy, đồng tử đen nhánh của y càng trở nên thâm thúy, lấp loé quang mang cực nóng cùng dã tâm vô cùng nguy hiểm. Chắc chắn có một ngày, y sẽ áp đảo đứng trên tất cả mọi thứ trong đất trời này, dù có là pháp tắc Thiên Đạo cũng đều không thể trói buộc nổi y.
Chỉ có lực lượng tuyệt đối, mới có thể nắm giữ hết thảy, bảo vệ tốt sư huynh, sau đó...... Có được hắn.
Bạch Húc thấy đứa nhỏ bình tĩnh trở lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe được một trận cười quái dị từ phía sau truyền đến. Hắc y nhân kia dùng một loại tư thế vặn vẹo đứng thẳng dậy, nhìn qua hơi có chút không xong.
Nhưng gã dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì cả, trên mặt bày ra một nét cười quỷ dị, ánh mắt nhìn Bạch Húc bọn họ đầy châm chọc, thậm chí mang theo trào phúng, "Hay lắm, vốn dĩ ngoan ngoãn ngốc ở tông môn còn có thể kéo dài hơi tàn thêm được mấy năm, nhưng bây giờ các ngươi lại làm hỏng chuyện tốt của thiếu chủ, kết cục nhất định sẽ so với ta thảm hơn ngàn vạn lần, ha ha ha ha ha......"
Sau một chuỗi tiếng cười chói tai liền sinh cơ đoạn tuyệt, tựa như một con búp bê màu đen bằng vải rách nát ngã quỵ trên mặt đất.
Bạch Húc mày nhăn thật chặt, nhìn bộ dáng của hắc y nhân kia không giống như là bắn tên không đích. Bọn họ đã phá hỏng cái gì? Thậm chí có khả năng dẫn tới một vị thiếu chủ ma đạo trả thù?
Hắn vỗ vỗ phía sau lưng Dạ Vô Thương, kéo y ra khỏi lồng ngực của mình, sau đó đi đến bên cạnh nam tử kia cẩn thận xem xét một phen. Đáng tiếc trên người gã không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, thậm chí ngay cả vật tuỳ thân của tu sĩ - túi Càn Khôn cũng không có, căn bản không thể nào tra ra được cái gì.
Bạch Húc đánh ra một đạo phù chú thiêu huỷ thi thể gã, đứng lên quét mắt nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi đi về hướng hồ nước.
Hắn nhớ rõ thời điểm tên ma tu kia xuất hiện, tình trạng của phiến hồ này thật không bình thường. Nhưng hiện giờ lại phẳng lặng như tờ, không có một chút linh lực dao động nào. Bạch Húc ẩn ẩn cảm thấy có loại cảm giác không ổn, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì lại không nói được nên lời.
Dạ Vô Thương tựa hồ nhìn ra hắn đang hoang mang, đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn hồ nước một cái, sau đó tùy tay đánh ra một quả lôi cầu. Ngay khi lôi cầu va chạm với mặt nước, trong nháy mắt liền chia ra thành nhiều mảnh, tựa như vô số linh xà lay động lan toả ra bốn phương tám hướng, sau khi tìm ra đúng một điểm liền dũng mãnh lao xuống.
Bạch Húc nhìn động tác của Dạ Vô Thương, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra miệng. Nhiều năm như vậy ăn ý giữa sư huynh đệ hai người bọn họ đã trở nên không hề tầm thường, vì thế hắn chỉ tiếp tục lẳng lặng đứng nhìn.
Theo sự lôi kéo lẫn nhau của những con lôi xà kia, một trận pháp được phác hoạ hiện ra bên ngoài, ẩn ẩn mang theo một cỗ uy áp thượng cổ, khiến dự cảm bất hảo trong lòng Bạch Húc ngày càng mãnh liệt, "Đây là......"
Bạch Húc gắt gao nhìn chằm chằm vào trận pháp, theo thời gian toàn bộ hình dạng của trận pháp từ từ hiện lên, hắn không khỏi kinh hô thành tiếng, "Thượng cổ Phệ Linh trận!"
Phệ Linh trận là một loại trận pháp cực kì phổ biến, có thể thu tất cả linh khí linh lực bên trong trận. Nhưng loại trận pháp truyền lưu từ viễn cổ này lại không chỉ đơn giản như thế.
Hắn từng đọc được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ trong tiểu thuyết cho nên mới có thể nhận ra được.
Lúc ấy Thỏ Lưu Manh vì ma tu tội ác tày trời đột nhiên xuất hiện kia, an trí nó trong một cái Đào Nguyên bí cảnh, lại đem vô số tu sĩ đi đến tầm bảo đều trở thành chất dinh dưỡng. Cuối cùng chỉ có Mặc Cô Thành dưới quầng sáng của nhân vật chính chiếu rọi không những không gặp phải tai ương gì, ngược lại cơ duyên xảo hợp hấp thu toàn bộ tu vi mà tên ma tu kia đạt được, một bước vượt qua Nguyên Anh trực tiếp trở thành tôn giả Hóa Thần kỳ.
Phệ linh phệ linh, không chỉ cắn nuốt linh khí hoặc linh lực, còn có sinh linh!
Nó có thể thông qua cắn nuốt mọi sinh linh trong trận phụng dưỡng ngược lại cho chủ nhân trận pháp. Cho nên người đó chẳng cần động đến một ngón tay cũng có thể tăng tu vi lên cực nhanh, có thể nói là nghịch thiên.
Chỉ là loại trận pháp viễn cổ này không biết sao lại ở trong quá trình truyền thừa dần dần biến mất. Chỉ có một ít nhỏ không đáng kể lưu truyền tới ngày nay, trở thành Phệ Linh trận đời sau, cho nên hiệu quả xa xa không còn kinh người như vậy nữa.
Mà xem mức độ hoàn chỉnh của trận pháp này chỉ e chính là Phệ Linh trận dạng nguyên thủy nhất. Nơi đây tuy rằng chỉ là tiểu thế giới, nhưng lượng linh khí của toàn bộ thế giới cộng lại cũng thập phần kinh người, lại còn thêm có vô số tu sĩ, huống chi nơi này......
Bạch Húc trong lòng rùng mình, đem linh khí vận chuyển tới hai mắt nhìn về phía Tân Lam thành, thế mà lại ẩn ẩn có một tia long khí không ngừng hội tụ về hướng hồ Tịnh Nguyệt, sau đó bị trận pháp kia cắn nuốt hầu như không còn.
Tân Lam thành là thủ đô của Tân Lam quốc, cũng là nơi khí vận của toàn bộ vương triều. Phệ Linh trận này lại muốn đem toàn bộ vương triều khí vận đều thu về mình có, đây có thể coi là cử chỉ nghịch thiên sửa mệnh. Một khi thành công, e là người kia sẽ trực tiếp đột phá hai đại cảnh giới!
Mà tiểu thế giới này sẽ vì mất đi khí vận cùng linh khí mà dần dần suy kiệt, tất cả sinh linh cũng đều trở thành chất dinh dưỡng của Phệ Linh trận, cuối cùng khô kiệt, sau đó biến mất ở trong không gian loạn lưu......
Toàn bộ thế giới cư dân đếm không hết, giết chóc nặng nề như vậy cả ngón tay cái của những tên ma đạo đó cũng không thể chạm tới, thậm chí còn uy hiếp đến sự vận chuyển bình thường của Thiên Đạo pháp tắc. Chỉ e đây mới là nguyên nhân chân chính bọn họ nhận được nhiệm vụ này!
Người phàm tục quan tâm chuyện phàm tục, cho nên các tu sĩ đều sẽ không tham dự chuyện của phàm nhân. Nhưng hiện tại có tu sĩ ma đạo tranh vũng nước đục này, vì giữ thế cân bằng còn cần phải có người trong tiên đạo bước ra tạo thành phương đối lập, biến nó thành tranh đấu giữa tu sĩ với nhau. Liền tính không có bọn họ cũng sẽ có tiên tu giả khác tiến đến giải quyết.
Chẳng qua bởi vì Quách Đạo nhúng tay vào nên người nhận nhiệm vụ này lại biến thành Bạch Húc và Dạ Vô Thương. Tuy rằng quá trình có chút hung hiểm nhưng cũng coi như là một dạng khen thưởng đặc biệt.
Bọn họ chính là tiên tu, vì Thiên Đạo làm việc. Nếu như làm tốt chắc chắn có ngợi khen. Tỷ như đối với tu vi cấp bậc cao hơn sẽ có điều hiểu ra những thứ khả ngộ bất khả cầu. Nhưng nếu làm không tốt...... E là ngày tháng tu hành sau này sẽ không ít lần gặp phải nhiều trắc trở.
Bạch Húc thở dài một hơi thật sâu. Nếu gặp phải chuyện này, dù cho không có mấy cái khen thưởng hư vô mờ mịt kia thì hắn cũng nhất định sẽ không vờ như không thấy. Chẳng qua hắn đối với trận pháp thật sự biết rất ít, chỉ có thể tràn đầy hy vọng nhìn về phía Dạ Vô Thương, "Ta muốn đem trận này phá huỷ, Tiểu Dạ có biện pháp nào tốt không?"
Lấy thực lực của hắn bây giờ, nếu muốn mạnh mẽ phá trận cũng không phải là không thể. Chỉ là trận pháp viễn cổ không phải phàm vật, e là phải hao phí không ít thời gian cùng linh lực. Mà một Kim Đan chân nhân như hắn khi linh lực đã hao hết, nếu hấp thu linh khí tại tiểu thế giới này để hồi phục, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, ngược lại không ổn chút nào. Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ thì hắn không nghĩ sẽ sử dụng đến hạ sách kia.
Dạ Vô Thương nhìn hắn một cái thật sâu, đáy mắt là một mảnh tối nghĩa phức tạp khó phân biệt.
Rất nhiều biểu hiện của sư huynh ở trong con mắt của y đều cực kì lạ lùng. Kiểu như hắn tuy rằng có thể nhận ra loại trận pháp cực kỳ cổ xưa này, nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả về các mặt khác của nó. Này liền giống như ngươi hiểu rất rõ về khái niệm của một thứ, thậm chí biết nó hình dạng màu sắc như thế nào, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về tính chất của nó cả.
Loại trạng huống quỷ dị này làm Dạ Vô Thương đối với lai lịch của Bạch Húc hoài nghi càng sâu. Manh mối linh tinh vụn vặt cũng giúp y ngày càng tiếp cận đến chân tướng. Chẳng qua y hiện tại không tính toán nói toạc ra cho nên liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó bắt đầu làm bộ làm tịch phá trận.
Đời trước sau khi kích phát huyết thống Ma tộc, tiếp nhận hoàn chỉnh truyền thừa thượng cổ Ma tộc, mấy cái thượng cổ trận pháp, phù triện số lượng không nhiều lắm này đều được y ghi tạc trong đầu. Nhưng y hiện tại tuyệt đối không thể thoải mái mà phá huỷ trận pháp như vậy được. Nếu không y sẽ vô pháp giải thích vì sao lại quen thuộc với nó như thế.
Một canh giờ sau, Dạ Vô Thương giả bộ như linh lực tiêu hao quá mức, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người, thân hình có chút lung lay sắp đổ. Bạch Húc xem mà thấy một trận kinh hãi, vội vàng ôm y vào trong lòng, để y dựa vào lồng ngực của mình.
Hắn hiện tại tuy đau lòng nhưng cũng không dám làm gián đoạn Dạ Vô Thương. Phá trận hẳn là một việc cực kỳ tinh vi, không được phép phân tâm dù chỉ một chút.
Hắn chỉ có thể ở bên này lo lắng suông, càng thêm cực lực phỉ nhổ chính mình. Ai bảo hắn hoàn toàn không có thiên phú về mặt trận pháp đâu, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng chỉ có thể bố cái ảo trận Tụ Linh Trận loại cơ sở nhất. Nếu hắn tinh thông trận pháp thì có lẽ đã không cần phải liên luỵ đến Tiểu Dạ như vậy rồi.
Cho nên hắn ở trong lòng yên lặng quyết định, chờ đến sau khi trở về nhất định phải bù lại điểm này. Cho dù không thế coi là tinh thông thì ít nhất cũng không thể hoàn toàn không biết gì cả, còn phải dựa vào sư đệ tiêu hao linh lực quá mức như vậy.
Cũng may không bao lâu sau, đang lúc hắn nhịn không được muốn đánh đoạn Dạ Vô Thương, linh khí xung quanh Phệ Linh trận bắt đầu bạo động, không ngừng xoay quanh phía trên trận pháp, như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong thân thể Dạ Vô Thương, thậm chí bởi vì nồng độ quá cao mà hình thành lốc xoáy màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường.
Đầu ngón tay Dạ Vô Thương đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng tím, lấy thế như chẻ tre phóng ra, sau đó oanh một tiếng, toàn bộ mặt hồ đều nổ tung. Phệ Linh trận bộc phát ra một cỗ uy áp cực kỳ cường hãn, cơ hồ muốn đem hai người ép tới nhỏ máu, tựa như không cam lòng rống giận trước khi bị phá huỷ, sau đó lập loè vài cái, cuối cùng trở về tĩnh lặng.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiệm vụ lần này đã không còn chỉ là Thiên Đạo vận mệnh chú định, tất nhiên có người thao túng đằng sau. Vậy người đạt được lợi ích sau cùng, sẽ là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất