Chương 5: Thương Lan bí cảnh
Edit: Tagoon
Bạch Húc không thèm để ý tới tính toán của đám người, Thượng Thủy Phong không phải nơi mà bọn chúng có thể chơi đùa. Cho nên hắn chỉ ôm chặt hài tử trong ngực, dưới chân vừa động, trong nháy mắt đã xuất hiện trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng đem Dạ Vô Thương đặt lên giường, cẩn thận bôi thuốc cho y. Bạch Húc có chút bất đắc dĩ thở dài, nhéo nhéo cánh tay đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Một tháng không gặp, Tiểu Dạ lại mang một thân đầy vết thương, là muốn cho ta đau lòng chết sao? Lần sau nhất định không được làm vậy nữa biết chưa? Thật sự đánh không lại trước hết nhất định phải bỏ chạy, chờ đến khi có thực lực rồi mới đánh trả cũng không tính là mất mặt."
Dạ Vô Thương không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn hắn, sau mới ngập ngừng mở miệng, "Đau lòng? Ngươi vừa mới nói, bảo vệ ta là "việc nhà" của ngươi?"
Bạch Húc cười sờ sờ đầu y, "Đó là tự nhiên, ngươi là tiểu sư đệ của ta, cũng chính là người nhà của ta. Việc của ngươi, đương nhiên chính là "việc nhà" rồi. Huống chi Tiểu Dạ đáng yêu như vậy, không đau lòng ngươi thì đau lòng ai?"
Dạ Vô Thương yên lặng mà nhấm nuốt hai chữ "người nhà" này, ngoài ý muốn lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Nếu như Bạch Húc thật sự thay đổi, đối với y tốt như lời đã nói, về sau y sẽ xem xét lưu lại cho Bạch Húc một mạng. Nhưng đồng thời trong lòng Dạ Vô Thương cũng âm thầm cảnh báo chính mình chớ quên những phản bội đời trước, đối với người khác tuyệt đối không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Bạch Húc không hề biết ở trong lòng Dạ Vô Thương hình tượng của hắn đã bị bẻ cong thành cái dạng gì, chỉ kinh hỉ phát hiện tiểu sư đệ cư nhiên đã tới Luyện Khí tầng bốn, "Tiểu Dạ thật lợi hại, Luyện Khí tầng bốn rồi, ta năm đó cũng phải mất đến nửa năm cơ đấy."
Dạ Vô Thương nghe vậy, trong lòng cả kinh, khắp người đều đề phòng lên.
Không trách y có phản xạ như vậy. Đời trước chính vì tốc độ tu luyện của y nhanh hơn so với Bạch Húc mà bị ghi hận trong trong lòng.
Y còn nhớ rõ sự kinh sợ cùng phẫn nộ của Bạch Húc khi thấy y Trúc Cơ chỉ trong vòng một năm, hơn nữa sau đó tiểu sư muội lại cực kỳ đối tốt với y, khiến cho y cùng Bạch Húc hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Dạ Vô Thương gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Húc. Trong ánh mắt đó đang tràn đầy sự vui mừng pha lẫn thương xót, chân thành tha thiết đến vậy, lại không mang một chút dối trá có lệ nào.
Dạ Vô Thương ngây ngẩn cả người nhìn đôi con ngươi sáng lạn như những vì sao kia, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp hoàn hồn, si ngốc mà đưa tay lên vuốt ve.
Ngươi thật sự thấy ta lợi hại, thật sự hy vọng ta trở nên cường đại sao?
Bạch Húc bị hành động của y làm cho hoảng sợ, nhưng cũng không gạt tay y ra. Mặc kệ thế nào, vai ác đại nhân chủ động thân cận hắn có lẽ là một dấu hiệu tốt.
Dạ Vô Thương nhanh chóng hoàn hồn, âm thầm phỉ nhổ sự thất thần của chính mình, sau đó khôi phục lại bộ mặt than nghìn năm bất biến.
Tĩnh lặng bao trùm khiến bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút xấu hổ. May mắn đúng lúc này có tin tức Huyền Thượng chân nhân truyền đến muốn triệu kiến Bạch Húc, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Huyền Thượng chân nhân nhìn hai đồ đệ của mình dắt tay nhau mà đến, tầm mắt dừng lại trên người Bạch Húc một lúc, ngay sau đó liền cao giọng cười lớn, "Húc Nhi đã tới Kim Đan, không tồi, không tồi. Không hổ là đồ đệ tốt của ta."
Bạch Húc khiêm tốn mỉm cười, "Đều nhờ công lao dạy dỗ của sư phụ."
Huyền Thượng chân nhân vẫy vẫy tay ngăn hắn lại, khen tặng nói, "Vừa mới thăng cấp, cảnh giới vẫn còn chưa vững vàng. Ngươi trước củng cố lại một chút, sau đó tông môn sẽ có nhiệm vụ phái cho ngươi."
Bạch Húc hồi tưởng lại cốt truyện một chút, nhiệm vụ gần nhất...... Chẳng lẽ là Thương Lan bí cảnh?
"Không biết đó là nhiệm vụ gì?"
Huyền Thượng chân nhân sờ sờ chòm râu hoa râm của mình, cực kì tự hào mà nói, "Hơn ba tháng nữa Thương Lan bí cảnh sẽ mở ra. Tông môn đã nhất trí giao cho ngươi dẫn đội, Trúc Cơ kỳ trở lên là có thể báo danh, ngươi nên về chuẩn bị sẵn sàng."
Lúc này, trong đầu bỗng phát ra Loli âm đã lâu chưa nghe thấy 【 Đinh --- Mời ký chủ đem Dạ Vô Thương điện hạ tiến nhập Thương Lan bí cảnh, cướp đoạt sủng vật Lôi Viêm Tử Điêu của nhân vật chính, khen thưởng 1000 điểm kinh nghiệm, cưỡng chế tiếp nhận 】
Bạch Húc thở dài, cưỡng chế tiếp nhận nên đành chịu. Kỳ thật trong thâm tâm hắn không hy vọng vai ác đại nhân sẽ tiến vào bí cảnh, y còn chưa đến Trúc Cơ, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Hơn nữa trong nguyên tác, Mặc Cô Thành không biết dùng biệp pháp gì, cư nhiên lấy phế linh căn Ngũ Linh Căn lại được cho phép tiến vào. Hơn nữa hắn thực lực vô dụng còn liên lụy khiến vai ác bị thương, ngẫm lại vẫn thấy khó chịu.
Chẳng qua hiện tại vai ác ở Thượng Thủy Phong, vai chính ở Lôi Viêm Phong, sẽ không có tình tiết vai chính ra mặt đối đầu với Quách Đạo vì vai ác. Bọn họ hiện tại vẫn là người xa lạ, chắc chắn vai ác sẽ không vì cứu vai chính mà thân chịu trọng thương.
Thật là nghĩ tới liền bực mình, vai chính không chỉ ở Thương Lan bí cảnh tìm được công pháp tu luyện thích hợp với Ngũ Linh Căn, còn thu được một con chiến sủng dũng mãnh Lôi Viêm Tử Điêu. Đây chính là Tiên sủng cấp bậc cơ đấy, ngày sau còn không ít lần cứu mạng vai chính đâu.
Trong khi đó, vai ác lại rơi vào kết cục vì thân chịu trọng thương mà căn cơ trở nên bất ổn. Cho nên nói, hắn tuyệt sẽ không chút áy náy đi đoạt bàn tay vàng của vai chính.
Bạch Húc trong lòng kiên định quyết tâm muốn hố vai chính, nhìn thoáng qua Dạ Vô Thương nói, "Đồ nhi muốn mang theo tiểu sư đệ nhập bí cảnh, hi vọng sư tôn ân chuẩn."
Huyền Thượng chân nhân có chút kinh nghi liếc nhìn tiểu đồ đệ của mình, tiểu oa nhi này rốt cuộc có mị lực gì, cư nhiên lại khiến đại đồ đệ xưa nay vốn lãnh tâm lãnh tình nhiều lần coi trọng đối đãi?
Nhưng nghĩ đến đại đồ đệ từng nói cần phải lưu lại bên người mới phương đắc đại đạo, liền bình thường trở lại, "Chỉ e là tiểu sư đệ của ngươi tu vi không đủ đi?"
Bạch Húc khẽ cười, rất tự hào mà nói, "Tiểu Dạ chỉ tu luyện một tháng đã Luyện Khí tầng bốn, trong ba tháng Trúc Cơ cũng không phải là không có khả năng. Huống chi, đồ nhi nhớ rõ tông môn cho phép người dẫn đội có thể tùy ý mang theo một người."
Huyền Thượng chân nhân bị nghẹn một chút, xác thật, đây chính là phúc lợi mà tông môn dành cho đệ tử dẫn đội, hoặc cũng có thể nói là một loại thủ đoạn mượn sức.
Có thể đem danh ngạch này cho sư đệ sư muội khác cùng môn phái hoặc là dùng để tạo ân tình với những Phong khác, đều là một loại phương thức giao hảo.
Huyền Thượng chân nhân chỉ có thể khẽ thở dài một cái, thôi thôi, đồ đệ đã lớn, đã có suy nghĩ của chính mình, lão cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Là một sư tôn tốt, việc lão có thể làm là tôn trọng quyết định của đồ đệ, "Nếu ngươi đã quyết định như vậy, vi sư sẽ không nhiều lời. Chỉ là bên trong Thương Lan bí cảnh nguy hiểm rất lớn, nếu ngươi đã mang sư đệ vào thì cần phải bảo đảm an toàn cho hắn thật tốt."
Bạch Húc vội vàng trả lời, "Sư tôn yên tâm, đồ nhi đã nhớ kỹ."
Thầy trò ba người lại trò chuyện. Sau đó Bạch Húc liền lôi kéo tay nhỏ của Dạ Vô Thương, đem người mang đi.
Dọc đường đi, Bạch Húc nhìn thấy vai ác đại nhân luôn căng khuôn mặt nhỏ, bày ra bộ dạng nghiêm túc lão thành liền cảm thấy buồn cười, "Tiểu Dạ đang nghĩ cái gì?"
Dạ Vô Thương hơi do dự, sau vẫn thành thật hỏi, "Đại sư...... Sư huynh vì sao lại muốn mang theo ta?"
Cái xưng hô Đại sư huynh này khiến trong lòng y đấu tranh mấy lần. Không thể phủ nhận, Bạch Húc cùng đời trước không hề giống nhau, nhưng xưng hô Đại sư huynh này vẫn làm y rất để ý, cho nên không tự giác liền kêu là sư huynh đi.
Bạch Húc cười khẽ, xoa đầu y. Nói đến điểm này, kỳ thật trong lòng hắn cũng có hổ thẹn, "Nơi này rốt cuộc không thể so với Lôi Hỏa Phong, tài nguyên có thể cung cấp cho ngươi tu luyện quá ít. Điểm này là ta suy xét không chu toàn, cho nên muốn đem ngươi đi bí cảnh nhìn xem có thứ gì hữu dụng. Hơn nữa cũng không thể để ngươi suốt ngày ngồi tu luyện trong phòng đúng không?"
"Tu luyện chú ý đạo pháp tự nhiên, một mặt cũng dễ lầm đường lạc lối, cần phải đồng thời mài giũa tâm cảnh mới là đại đạo. Tâm cảnh mà rộng mở thì tu vi sẽ tăng lên như nước chảy thành sông. Nếu ngươi lo lắng vấn đề an toàn thì cứ việc yên tâm, ta đã muốn mang theo ngươi đương nhiên sẽ bằng mọi giá bảo hộ ngươi chu toàn."
Dạ Vô Thương nghe đến trong lòng ấm áp, cho nên tất cả những gì Bạch Húc làm đều là vì y?
Bất quá y cũng âm thầm cảnh báo chính mình, điều này vô cùng có khả năng là một âm mưu của Bạch Húc. Rốt cuộc lấy thực lực của y, nếu đi vào Thương Lan bí cảnh thì chính là thập tử vô sinh. Kinh nghiệm thảm khốc đời trước khiến y không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Nếu như lần này Bạch Húc không làm cho y thất vọng, y có lẽ có thể...... thử tín nhiệm vị sư huynh này một lần, tương lai cũng nhất định sẽ thả cho hắn một con ngựa...
Sư huynh sư đệ nắm tay nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Nhưng cố tình lúc này có một giọng nữ bén nhọn truyền đến, "Đại sư huynh...... Đại sư huynh, huynh làm ta tìm mãi!"
Âm thanh quen thuộc này khiến tâm tình tươi đẹp của Dạ Vô Thương bỗng chốc phủ kín mây đen.
Bạch Húc vừa thấy thân ảnh của vị đại tiểu thư kia liền âm thầm kêu xong. Hắn không muốn cho Kim Linh Nhi cùng Dạ Vô Thương gặp nhau sớm như vậy.
Hắn thật sự không có chút hảo cảm nào với vị đại tiểu thư kiêu ngạo lại ngang ngược này. Đầu tiên là khắp nơi nhắm đến Đại sư huynh là hắn, thời điểm vai ác vượt qua hắn lại theo đuổi Dạ Vô Thương, cuối cùng lại quyết đoán hố vai ác một phen sau đó nhào vào vai chính. Quả thực là...... Cực phẩm trong tiện nhân!
Bạch Húc bất động thanh sắc tiến lên nửa bước, đem thân ảnh gầy nhỏ của Dạ Vô Thương giấu sau lưng. Nhìn Kim Linh Nhi còn đang thở hổn hển, lại khôi phục bộ mặt than lạnh như băng, "Tiểu sư muội tìm ta có việc gì sao?"
Kim Linh Nhi ủy khuất mếu máo, "Đại sư huynh lâu rồi chưa tới thăm ta, hơn nữa...... Hơn nữa trước kia huynh đều gọi ta là Linh Nhi."
Nghe âm thanh trẻ con làm nũng đầy ngọt nị, Bạch Húc cảm thấy khắp người đều nổi da gà, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, "Nếu không có việc gì, chúng ta liền đi trước."
"Ai! Đại sư huynh đừng đi mà......" Kim Linh Nhi nóng nảy vội vàng chạy đuổi lên phía trước.
Bạch Húc ánh mắt càng thêm lạnh, ngữ khí thập phần thiếu kiên nhẫn, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Kim Linh Nhi bị ngữ khí nghiêm túc đầy xa lạ của Bạch Húc dọa sợ, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, sau đó liền càng cảm thấy ủy khuất. Mới một tháng không gặp, Đại sư huynh không chỉ lãnh đạm mà còn hung dữ với nàng nữa......
Chính là nghĩ tới thỉnh cầu của mình, nàng đem hết dũng khí ra nói, "Đại sư huynh là người dẫn đội vào Thương Lan bí cảnh lần này đi, có thể mang theo muội vào đó hay không?"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, Kim Linh Nhi tiêu tốn toàn bộ thời gian vào chuyện làm đẹp, đối với tu luyện lại qua loa sơ sài, mười sáu tuổi cũng mới chỉ đạt Luyện Khí tầng bảy, có cho nàng thêm ba tháng cũng chẳng đột phá nổi tới Trúc Cơ, xem ra là đánh chủ ý cái danh ngạch kia của hắn.
Bạch Húc một lần nữa khôi phục bộ dáng lãnh đạm, dầu muối đều không ăn, "Tiểu sư muội chỉ cần cố gắng tu luyện, tới Trúc Cơ là có thể báo danh, hoặc là có thể đi cầu chưởng môn. Chỉ cần chưởng môn đồng ý, những người khác sẽ càng không có ý kiến, cần gì phải tới tìm ta."
Kim Linh Nhi bị hắn không chút lưu tình mà trách móc không khỏi nghẹn họng. Trong vòng ba tháng đột phá Trúc Cơ là không thể nào. Cha nếu đồng ý, còn phải đến cầu ngươi sao......
"Linh Nhi tư chất hữu hạn, sợ là không đột phá được. Đại sư huynh không phải có một cái danh ngạch sao? Có thể hay không......"
"Tiểu sư muội!" Kim Linh Nhi còn chưa nói xong đã bị Bạch Húc đánh gãy, "Tu vi không đủ đã tiến vào bí cảnh ắt gặp nguy hiểm. Ta không có cách nào che chở cho ngươi toàn bộ hành trình, nếu xảy ra chuyện gì sẽ vô pháp công đạo với chưởng môn. Hơn nữa cái danh ngạch kia đã định rồi, ngươi không cần nhiều lời."
Nói xong không đợi Kim Linh Nhi làm nũng liền lôi kéo Dạ Vô Thương vội vã mà đi.
Kim Linh Nhi nhìn thân ảnh hai người, oán hận dậm chân. Nhưng người đã đi mất hút, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về tìm cha nàng mà khóc lóc kể lể.
Dạ Vô Thương nhìn về phía Bạch Húc, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Y nhớ rõ kiếp trước Bạch Húc cực kỳ cưng chiều Kim Linh Nhi, như thế nào......
Bạch Húc không thèm để ý tới tính toán của đám người, Thượng Thủy Phong không phải nơi mà bọn chúng có thể chơi đùa. Cho nên hắn chỉ ôm chặt hài tử trong ngực, dưới chân vừa động, trong nháy mắt đã xuất hiện trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng đem Dạ Vô Thương đặt lên giường, cẩn thận bôi thuốc cho y. Bạch Húc có chút bất đắc dĩ thở dài, nhéo nhéo cánh tay đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Một tháng không gặp, Tiểu Dạ lại mang một thân đầy vết thương, là muốn cho ta đau lòng chết sao? Lần sau nhất định không được làm vậy nữa biết chưa? Thật sự đánh không lại trước hết nhất định phải bỏ chạy, chờ đến khi có thực lực rồi mới đánh trả cũng không tính là mất mặt."
Dạ Vô Thương không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn hắn, sau mới ngập ngừng mở miệng, "Đau lòng? Ngươi vừa mới nói, bảo vệ ta là "việc nhà" của ngươi?"
Bạch Húc cười sờ sờ đầu y, "Đó là tự nhiên, ngươi là tiểu sư đệ của ta, cũng chính là người nhà của ta. Việc của ngươi, đương nhiên chính là "việc nhà" rồi. Huống chi Tiểu Dạ đáng yêu như vậy, không đau lòng ngươi thì đau lòng ai?"
Dạ Vô Thương yên lặng mà nhấm nuốt hai chữ "người nhà" này, ngoài ý muốn lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Nếu như Bạch Húc thật sự thay đổi, đối với y tốt như lời đã nói, về sau y sẽ xem xét lưu lại cho Bạch Húc một mạng. Nhưng đồng thời trong lòng Dạ Vô Thương cũng âm thầm cảnh báo chính mình chớ quên những phản bội đời trước, đối với người khác tuyệt đối không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Bạch Húc không hề biết ở trong lòng Dạ Vô Thương hình tượng của hắn đã bị bẻ cong thành cái dạng gì, chỉ kinh hỉ phát hiện tiểu sư đệ cư nhiên đã tới Luyện Khí tầng bốn, "Tiểu Dạ thật lợi hại, Luyện Khí tầng bốn rồi, ta năm đó cũng phải mất đến nửa năm cơ đấy."
Dạ Vô Thương nghe vậy, trong lòng cả kinh, khắp người đều đề phòng lên.
Không trách y có phản xạ như vậy. Đời trước chính vì tốc độ tu luyện của y nhanh hơn so với Bạch Húc mà bị ghi hận trong trong lòng.
Y còn nhớ rõ sự kinh sợ cùng phẫn nộ của Bạch Húc khi thấy y Trúc Cơ chỉ trong vòng một năm, hơn nữa sau đó tiểu sư muội lại cực kỳ đối tốt với y, khiến cho y cùng Bạch Húc hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Dạ Vô Thương gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Húc. Trong ánh mắt đó đang tràn đầy sự vui mừng pha lẫn thương xót, chân thành tha thiết đến vậy, lại không mang một chút dối trá có lệ nào.
Dạ Vô Thương ngây ngẩn cả người nhìn đôi con ngươi sáng lạn như những vì sao kia, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp hoàn hồn, si ngốc mà đưa tay lên vuốt ve.
Ngươi thật sự thấy ta lợi hại, thật sự hy vọng ta trở nên cường đại sao?
Bạch Húc bị hành động của y làm cho hoảng sợ, nhưng cũng không gạt tay y ra. Mặc kệ thế nào, vai ác đại nhân chủ động thân cận hắn có lẽ là một dấu hiệu tốt.
Dạ Vô Thương nhanh chóng hoàn hồn, âm thầm phỉ nhổ sự thất thần của chính mình, sau đó khôi phục lại bộ mặt than nghìn năm bất biến.
Tĩnh lặng bao trùm khiến bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút xấu hổ. May mắn đúng lúc này có tin tức Huyền Thượng chân nhân truyền đến muốn triệu kiến Bạch Húc, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Huyền Thượng chân nhân nhìn hai đồ đệ của mình dắt tay nhau mà đến, tầm mắt dừng lại trên người Bạch Húc một lúc, ngay sau đó liền cao giọng cười lớn, "Húc Nhi đã tới Kim Đan, không tồi, không tồi. Không hổ là đồ đệ tốt của ta."
Bạch Húc khiêm tốn mỉm cười, "Đều nhờ công lao dạy dỗ của sư phụ."
Huyền Thượng chân nhân vẫy vẫy tay ngăn hắn lại, khen tặng nói, "Vừa mới thăng cấp, cảnh giới vẫn còn chưa vững vàng. Ngươi trước củng cố lại một chút, sau đó tông môn sẽ có nhiệm vụ phái cho ngươi."
Bạch Húc hồi tưởng lại cốt truyện một chút, nhiệm vụ gần nhất...... Chẳng lẽ là Thương Lan bí cảnh?
"Không biết đó là nhiệm vụ gì?"
Huyền Thượng chân nhân sờ sờ chòm râu hoa râm của mình, cực kì tự hào mà nói, "Hơn ba tháng nữa Thương Lan bí cảnh sẽ mở ra. Tông môn đã nhất trí giao cho ngươi dẫn đội, Trúc Cơ kỳ trở lên là có thể báo danh, ngươi nên về chuẩn bị sẵn sàng."
Lúc này, trong đầu bỗng phát ra Loli âm đã lâu chưa nghe thấy 【 Đinh --- Mời ký chủ đem Dạ Vô Thương điện hạ tiến nhập Thương Lan bí cảnh, cướp đoạt sủng vật Lôi Viêm Tử Điêu của nhân vật chính, khen thưởng 1000 điểm kinh nghiệm, cưỡng chế tiếp nhận 】
Bạch Húc thở dài, cưỡng chế tiếp nhận nên đành chịu. Kỳ thật trong thâm tâm hắn không hy vọng vai ác đại nhân sẽ tiến vào bí cảnh, y còn chưa đến Trúc Cơ, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Hơn nữa trong nguyên tác, Mặc Cô Thành không biết dùng biệp pháp gì, cư nhiên lấy phế linh căn Ngũ Linh Căn lại được cho phép tiến vào. Hơn nữa hắn thực lực vô dụng còn liên lụy khiến vai ác bị thương, ngẫm lại vẫn thấy khó chịu.
Chẳng qua hiện tại vai ác ở Thượng Thủy Phong, vai chính ở Lôi Viêm Phong, sẽ không có tình tiết vai chính ra mặt đối đầu với Quách Đạo vì vai ác. Bọn họ hiện tại vẫn là người xa lạ, chắc chắn vai ác sẽ không vì cứu vai chính mà thân chịu trọng thương.
Thật là nghĩ tới liền bực mình, vai chính không chỉ ở Thương Lan bí cảnh tìm được công pháp tu luyện thích hợp với Ngũ Linh Căn, còn thu được một con chiến sủng dũng mãnh Lôi Viêm Tử Điêu. Đây chính là Tiên sủng cấp bậc cơ đấy, ngày sau còn không ít lần cứu mạng vai chính đâu.
Trong khi đó, vai ác lại rơi vào kết cục vì thân chịu trọng thương mà căn cơ trở nên bất ổn. Cho nên nói, hắn tuyệt sẽ không chút áy náy đi đoạt bàn tay vàng của vai chính.
Bạch Húc trong lòng kiên định quyết tâm muốn hố vai chính, nhìn thoáng qua Dạ Vô Thương nói, "Đồ nhi muốn mang theo tiểu sư đệ nhập bí cảnh, hi vọng sư tôn ân chuẩn."
Huyền Thượng chân nhân có chút kinh nghi liếc nhìn tiểu đồ đệ của mình, tiểu oa nhi này rốt cuộc có mị lực gì, cư nhiên lại khiến đại đồ đệ xưa nay vốn lãnh tâm lãnh tình nhiều lần coi trọng đối đãi?
Nhưng nghĩ đến đại đồ đệ từng nói cần phải lưu lại bên người mới phương đắc đại đạo, liền bình thường trở lại, "Chỉ e là tiểu sư đệ của ngươi tu vi không đủ đi?"
Bạch Húc khẽ cười, rất tự hào mà nói, "Tiểu Dạ chỉ tu luyện một tháng đã Luyện Khí tầng bốn, trong ba tháng Trúc Cơ cũng không phải là không có khả năng. Huống chi, đồ nhi nhớ rõ tông môn cho phép người dẫn đội có thể tùy ý mang theo một người."
Huyền Thượng chân nhân bị nghẹn một chút, xác thật, đây chính là phúc lợi mà tông môn dành cho đệ tử dẫn đội, hoặc cũng có thể nói là một loại thủ đoạn mượn sức.
Có thể đem danh ngạch này cho sư đệ sư muội khác cùng môn phái hoặc là dùng để tạo ân tình với những Phong khác, đều là một loại phương thức giao hảo.
Huyền Thượng chân nhân chỉ có thể khẽ thở dài một cái, thôi thôi, đồ đệ đã lớn, đã có suy nghĩ của chính mình, lão cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Là một sư tôn tốt, việc lão có thể làm là tôn trọng quyết định của đồ đệ, "Nếu ngươi đã quyết định như vậy, vi sư sẽ không nhiều lời. Chỉ là bên trong Thương Lan bí cảnh nguy hiểm rất lớn, nếu ngươi đã mang sư đệ vào thì cần phải bảo đảm an toàn cho hắn thật tốt."
Bạch Húc vội vàng trả lời, "Sư tôn yên tâm, đồ nhi đã nhớ kỹ."
Thầy trò ba người lại trò chuyện. Sau đó Bạch Húc liền lôi kéo tay nhỏ của Dạ Vô Thương, đem người mang đi.
Dọc đường đi, Bạch Húc nhìn thấy vai ác đại nhân luôn căng khuôn mặt nhỏ, bày ra bộ dạng nghiêm túc lão thành liền cảm thấy buồn cười, "Tiểu Dạ đang nghĩ cái gì?"
Dạ Vô Thương hơi do dự, sau vẫn thành thật hỏi, "Đại sư...... Sư huynh vì sao lại muốn mang theo ta?"
Cái xưng hô Đại sư huynh này khiến trong lòng y đấu tranh mấy lần. Không thể phủ nhận, Bạch Húc cùng đời trước không hề giống nhau, nhưng xưng hô Đại sư huynh này vẫn làm y rất để ý, cho nên không tự giác liền kêu là sư huynh đi.
Bạch Húc cười khẽ, xoa đầu y. Nói đến điểm này, kỳ thật trong lòng hắn cũng có hổ thẹn, "Nơi này rốt cuộc không thể so với Lôi Hỏa Phong, tài nguyên có thể cung cấp cho ngươi tu luyện quá ít. Điểm này là ta suy xét không chu toàn, cho nên muốn đem ngươi đi bí cảnh nhìn xem có thứ gì hữu dụng. Hơn nữa cũng không thể để ngươi suốt ngày ngồi tu luyện trong phòng đúng không?"
"Tu luyện chú ý đạo pháp tự nhiên, một mặt cũng dễ lầm đường lạc lối, cần phải đồng thời mài giũa tâm cảnh mới là đại đạo. Tâm cảnh mà rộng mở thì tu vi sẽ tăng lên như nước chảy thành sông. Nếu ngươi lo lắng vấn đề an toàn thì cứ việc yên tâm, ta đã muốn mang theo ngươi đương nhiên sẽ bằng mọi giá bảo hộ ngươi chu toàn."
Dạ Vô Thương nghe đến trong lòng ấm áp, cho nên tất cả những gì Bạch Húc làm đều là vì y?
Bất quá y cũng âm thầm cảnh báo chính mình, điều này vô cùng có khả năng là một âm mưu của Bạch Húc. Rốt cuộc lấy thực lực của y, nếu đi vào Thương Lan bí cảnh thì chính là thập tử vô sinh. Kinh nghiệm thảm khốc đời trước khiến y không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Nếu như lần này Bạch Húc không làm cho y thất vọng, y có lẽ có thể...... thử tín nhiệm vị sư huynh này một lần, tương lai cũng nhất định sẽ thả cho hắn một con ngựa...
Sư huynh sư đệ nắm tay nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Nhưng cố tình lúc này có một giọng nữ bén nhọn truyền đến, "Đại sư huynh...... Đại sư huynh, huynh làm ta tìm mãi!"
Âm thanh quen thuộc này khiến tâm tình tươi đẹp của Dạ Vô Thương bỗng chốc phủ kín mây đen.
Bạch Húc vừa thấy thân ảnh của vị đại tiểu thư kia liền âm thầm kêu xong. Hắn không muốn cho Kim Linh Nhi cùng Dạ Vô Thương gặp nhau sớm như vậy.
Hắn thật sự không có chút hảo cảm nào với vị đại tiểu thư kiêu ngạo lại ngang ngược này. Đầu tiên là khắp nơi nhắm đến Đại sư huynh là hắn, thời điểm vai ác vượt qua hắn lại theo đuổi Dạ Vô Thương, cuối cùng lại quyết đoán hố vai ác một phen sau đó nhào vào vai chính. Quả thực là...... Cực phẩm trong tiện nhân!
Bạch Húc bất động thanh sắc tiến lên nửa bước, đem thân ảnh gầy nhỏ của Dạ Vô Thương giấu sau lưng. Nhìn Kim Linh Nhi còn đang thở hổn hển, lại khôi phục bộ mặt than lạnh như băng, "Tiểu sư muội tìm ta có việc gì sao?"
Kim Linh Nhi ủy khuất mếu máo, "Đại sư huynh lâu rồi chưa tới thăm ta, hơn nữa...... Hơn nữa trước kia huynh đều gọi ta là Linh Nhi."
Nghe âm thanh trẻ con làm nũng đầy ngọt nị, Bạch Húc cảm thấy khắp người đều nổi da gà, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, "Nếu không có việc gì, chúng ta liền đi trước."
"Ai! Đại sư huynh đừng đi mà......" Kim Linh Nhi nóng nảy vội vàng chạy đuổi lên phía trước.
Bạch Húc ánh mắt càng thêm lạnh, ngữ khí thập phần thiếu kiên nhẫn, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Kim Linh Nhi bị ngữ khí nghiêm túc đầy xa lạ của Bạch Húc dọa sợ, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, sau đó liền càng cảm thấy ủy khuất. Mới một tháng không gặp, Đại sư huynh không chỉ lãnh đạm mà còn hung dữ với nàng nữa......
Chính là nghĩ tới thỉnh cầu của mình, nàng đem hết dũng khí ra nói, "Đại sư huynh là người dẫn đội vào Thương Lan bí cảnh lần này đi, có thể mang theo muội vào đó hay không?"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, Kim Linh Nhi tiêu tốn toàn bộ thời gian vào chuyện làm đẹp, đối với tu luyện lại qua loa sơ sài, mười sáu tuổi cũng mới chỉ đạt Luyện Khí tầng bảy, có cho nàng thêm ba tháng cũng chẳng đột phá nổi tới Trúc Cơ, xem ra là đánh chủ ý cái danh ngạch kia của hắn.
Bạch Húc một lần nữa khôi phục bộ dáng lãnh đạm, dầu muối đều không ăn, "Tiểu sư muội chỉ cần cố gắng tu luyện, tới Trúc Cơ là có thể báo danh, hoặc là có thể đi cầu chưởng môn. Chỉ cần chưởng môn đồng ý, những người khác sẽ càng không có ý kiến, cần gì phải tới tìm ta."
Kim Linh Nhi bị hắn không chút lưu tình mà trách móc không khỏi nghẹn họng. Trong vòng ba tháng đột phá Trúc Cơ là không thể nào. Cha nếu đồng ý, còn phải đến cầu ngươi sao......
"Linh Nhi tư chất hữu hạn, sợ là không đột phá được. Đại sư huynh không phải có một cái danh ngạch sao? Có thể hay không......"
"Tiểu sư muội!" Kim Linh Nhi còn chưa nói xong đã bị Bạch Húc đánh gãy, "Tu vi không đủ đã tiến vào bí cảnh ắt gặp nguy hiểm. Ta không có cách nào che chở cho ngươi toàn bộ hành trình, nếu xảy ra chuyện gì sẽ vô pháp công đạo với chưởng môn. Hơn nữa cái danh ngạch kia đã định rồi, ngươi không cần nhiều lời."
Nói xong không đợi Kim Linh Nhi làm nũng liền lôi kéo Dạ Vô Thương vội vã mà đi.
Kim Linh Nhi nhìn thân ảnh hai người, oán hận dậm chân. Nhưng người đã đi mất hút, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về tìm cha nàng mà khóc lóc kể lể.
Dạ Vô Thương nhìn về phía Bạch Húc, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Y nhớ rõ kiếp trước Bạch Húc cực kỳ cưng chiều Kim Linh Nhi, như thế nào......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất