Chương 79: Chân tướng thế giới
Edit: Tagoon
Bạch Húc mơ màng hồ đồ một khoảng thời gian rất dài, thân thể hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn thậm chí còn không cảm giác được thân thể của mình, giống như là một đoàn ý thức thể phiêu đãng trong một mảnh không trung thuần trắng.
Hắn nhớ rõ mình đang bị trọng thương, cơ mà hiện tại không biết là chuyện gì xảy ra, hắn hình như bị nhốt ở nơi này. Không có một bóng dân cư, cũng không nhìn thấy điểm cuối, toàn bộ trong thiên địa chỉ có duy nhất một mình hắn, phảng phất sẽ mãi cô tịch như vậy cho đến lúc chết.
Sau mấy phen kêu gọi hệ thống không có kết quả, Bạch Húc mới từ bỏ giãy giụa, mặc cho chính mình lặng lẽ phiêu dạt, giống như là trở về căn nguyên. Hắn không biết đã giằng co như vậy được bao lâu, cho đến tận khi mơ mơ hồ hồ nghe được có người gọi hắn, "...... Ngươi, tìm được...... Không giống nhau......"
Bạch Húc nỗ lực dựng lỗ tai lên nghe, lại vẫn là một mảnh mê mang, phân không rõ là từ đâu phát ra. Đột nhiên, sương trắng trước mặt hắn bắt đầu tan đi, dần dần ngưng tụ thành một vật thể hình người màu trắng, lập lờ tựa như quỷ trong các câu chuyện u linh, không có ngũ quan, chỉ là một cái bóng dáng thôi.
"...... A, rốt cuộc tìm được ngươi." Thứ đồ kia đột nhiên phát ra thanh âm, nhưng thanh âm đó lại thập phần kỳ quái, phân không rõ nam hay nữ, giới tính hoàn toàn mơ hồ, so với giọng nói máy móc lạnh như băng của hệ thống lại có hơi bất đồng, tựa hồ hoạt bát hơn chút.
Bạch Húc nhìn nó, hơi cạn lời, thậm chí không biết phải nhìn vào bộ phận nào cho nên chỉ trưng ra một khuôn mặt gỗ, "Ngươi là ai?"
"A, nhìn ta!" Thứ đồ kia quơ quơ, lẩm bẩm, "Ngươi có lẽ không quen cái dạng này của ta nhỉ, vậy ta đây đổi một chút." Nói xong, nó chậm rãi ngưng thực, lộ ra ngũ quan rõ ràng, cuối cùng biến thành bộ dáng Bạch Húc.
"Như vậy có phải là tốt hơn nhiều rồi hay không?" Đồ vật kia híp mắt, cười đến hiền lành, Bạch Húc chỉ tiếp tục mắt lạnh nhìn nó tự luyến.
Nó tựa hồ đã bị thái độ của Bạch Húc đả kích, có chút héo, cong lưng làm một cái chào kiểu quý tộc chẳng ra gì, "Quên không tự giới thiệu, ta là...... Ừm, dựa theo cách nói của các ngươi, hẳn là Thần Sáng Thế của thế giới này."
"Thần Sáng Thế?" Bạch Húc cười nhạo một tiếng, "Thỏ Lưu Manh sao?"
"Ừ, cũng có thể nói như vậy," kết quả đồ vật kia lại vô cùng tự nhiên tiếp nhận, "Ngươi nếu biết bản chất thế giới này, vậy hẳn là thực dễ dàng lý giải. Thỏ Lưu Manh là người sáng tạo nên thế giới này, ta coi hắn như một nguồn năng lượng tinh thần, ở thế giới này duy trì cho nó vận chuyển."
Bạch Húc nhìn gia hoả tự xưng là Thần Sáng Thế kia, tỏ vẻ chẳng sao cả nhún nhún vai, "Như vậy, ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
"Ai" Sáng Thế Thần thấy hắn biết điều như vậy, ngược lại ngẩn ngơ trong chớp mắt, "Ặc...... Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là có một số việc cần phải nói cho ngươi." Thần Sáng Thế có chút buồn rầu gãi gãi đầu mình, tựa hồ không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nhưng Bạch Húc hoàn toàn không tiếp lấy ý tứ trong lời của nó, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó. Sự kiên nhẫn của hắn, đã sớm bị một loạt sự cố vừa trải qua mài mòn hầu như không để lại chút gì.
"Ngươi biết thế giới này là quyển sách Tiên Đồ Lộ Dao Dao kia đúng chứ, vậy ngươi có phát hiện ra rằng rất nhiều chuyện đều không quá phù hợp với nguyên tác hay không?" Thần Sáng Thế tựa hồ rốt cuộc cũng nghĩ xong nên nói như thế nào, vì thế ngay vấn đề đầu tiên đã thành công khiến Bạch Húc ngây ngẩn cả người.
"Đây là một thế giới hoàn chỉnh, sẽ không hoàn toàn phụ thuộc nguyên tác không phải rất bình thường sao?" Bạch Húc nhướng mày, đưa ra lời giải thích mà lúc trước hệ thống nói cho hắn.
"A, nói như vậy cũng không sai, nhưng đó đều là thay đổi một bộ phận cực nhỏ, như vậy vai chính vai ác tập thể OOC, cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo nguyên bản." Thần Sáng Thế nói, thần sắc trên mặt cũng chậm rãi nghiêm túc lên, "Trên thực tế, đây đã không còn là quyển sách kia nữa, hoặc là nói, không hoàn toàn là."
"Nói tiếp đi."
"Ừm......" Sáng Thế Thần trộm liếc Bạch Húc, lại nhìn không ra cảm xúc của hắn, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp, "Ngươi biết kết cục trong nguyên tác đấy, chính là Dạ Vô Thương bị Mặc Cô Thành bắt được, nhốt trong ngọn lửa của Cửu Liên hoa chịu tra tấn, mãi cho đến cuối cùng cũng chưa nói sau đó sẽ thế nào."
"Nhưng kỳ thật, Dạ Vô Thương ba hồn bảy phách đều đã bị liệt hỏa thiêu tán. Thời điểm chỉ còn một hồn một phách cuối cùng, y liền tự bạo, dùng tất cả khí vận và sinh khí làm năng lượng, huỷ hoại thế giới kia. Trước khi y chết đã đưa ra một nguyện vọng." Thần Sáng Thế thật cẩn thận đánh giá biểu tình của Bạch Húc, tiếp tục nói, "Trên đời không người yêu ta, vậy liền huỷ hoại thôi. Nếu có kiếp sau, ta chỉ nguyện huỷ hoại trời đất này, hoặc chỉ vì một người kia!"
Bạch Húc đột nhiên nhăn mày lại, "Ngươi muốn nói, Dạ Vô Thương này, là trọng sinh?" Hắn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh chà xát cánh tay mình. Nếu đúng là như thế này, vậy lúc trước rất nhiều điểm đáng ngờ đều có thể giải thích rõ ràng. Dạ Vô Thương vì sao lại có thiên phú dị bẩm như thế, cùng với địch ý khó hiểu của y đối với Mặc Cô Thành.
Nhớ tới những chuyện mà Bạch Húc trong nguyên tác làm với Dạ Vô Thương, hắn không có ngay từ đầu đã bị vai ác đại nhân một kiếm thọc chết, thật đúng là vạn hạnh. Bạch Húc nghĩ lại mà sợ.
"Đúng vậy, thế giới mà sau khi y trọng sinh, đã không hề lấy Mặc Cô Thành làm vai chính, mà là y. Bởi vì khí vận của khí vận chi tử không có khả năng lập tức hoàn toàn chuyển dời đến trên người y, cho nên ngươi có lẽ cũng không phát hiện cái gì không đúng, chỉ cảm thấy vận khí của các ngươi ngày càng tốt."
Bạch Húc cúi đầu, cẩn thận ngẫm lại, xác thật như thế. Ngay từ đầu bọn họ muốn cướp kỳ ngộ của vai chính đều phải phí không ít công phu. Nhưng càng về sau, xác thật càng ngày càng nhẹ nhàng, cứ như là đang chơi ăn gian ấy. Mà như vậy còn không phải là ăn gian à? Một cái bàn tay vàng lớn nhất đã nằm trên người mình, uổng hắn còn dương dương tự đắc cảm thấy vì vai ác đại nhân mà trả giá biết bao nhiêu.
"Vậy ngươi nói cho ta những điều này, mục đích cũng không chỉ là để ta nghe một chuyện xưa ha!" Bạch Húc vẻ mặt hờ hững. Hắn không tin tưởng trên đời lại có bữa cơm trưa nào miễn phí.
"A......" Thần Sáng Thế bị thái độ của hắn hù đến sửng sốt, tự tin càng ngày càng không đủ, "Bởi vì nguyện vọng của y là có người đối đãi thiệt tình với y. Thế giới này không có khả năng có, ta chỉ có thể sai hệ thống chọn lựa một ký chủ thích hợp. Ngươi xem, ngươi nếu đã tới, cũng hoàn toàn đạt được sự tán thành của y, cứ như vậy ở lại bên người y không tốt sao? Bằng không nếu như y diệt thế, vậy mọi nỗ lực của chúng ta từ trước tới nay đều trở nên uổng phí mất rồi."
"A," Bạch Húc nở nụ cười trầm thấp, tràn đầy trào phúng cùng khinh thường, "Các ngươi không màng tới ý nguyện của ta, mạnh mẽ đưa ta tới đây, để cho ta ở cùng với gia hoả có thể tùy thời giết chết ta, ta cũng liền nhận, hiện tại còn muốn thao tác quãng đời còn lại của ta sao?" Bạch Húc hai mắt phiếm lên lãnh quang sâu kín, tựa hồ chỉ cần nó nói một chữ "Đúng", là sẽ lập tức bóp chết nó.
Đầu của Thần Sáng Thế đã sắp rụt xuống tận cổ, "Chính là......" Nhưng mà nó còn chưa nói xong đã biến mất, hết thảy một lần nữa trở về hắc ám, Bạch Húc nghe được có người khác đang gọi hắn, ngữ khí phi thường nôn nóng.
Bạch Húc ở trong bóng đêm giãy giụa thật lâu, cảm giác từng đợt linh lực thoải mái tiến vào thân thể hắn mới có thể mạnh mẽ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt quen thuộc, "Quý sư thúc......" Thanh âm hắn trầm thấp lại khàn khàn, khó nghe cứ như là đang cưa gỗ.
Người tới là Luyện Vân Phong Quý Vân Đường, là bạn chí cốt của Huyền Thượng chân nhân. Ông liên tục từ trong lòng ngực móc ra ba viên đan dược đút cho Bạch Húc, ngữ khí lại khó có thể che dấu được nôn nóng, "Chưởng môn lần này đã hạ quyết tâm muốn mệnh ngươi. Sư phó của ngươi trước khi ngươi trở về tông môn sớm đã bị lão cử đi rồi, một chốc một lát không thể về được. Cho nên ngươi hiện tại nhất định phải rời đi, nếu không lão tùy thời sẽ xuống tay với ngươi. Ta ở chỗ này còn có mấy bình đan dược, ngươi cầm đi, sau khi rời khỏi...... Cũng đừng trở về nữa. Ngươi là một đứa nhỏ ngoan, sư thúc tin tưởng ngươi."
Bạch Húc thân thể đã đau đến không còn tri giác, lúc này mới phản ứng lại được. Lấy sự coi trọng của Huyền Thượng chân nhân dành cho hắn, cho dù có phải rời khỏi tông môn cũng sẽ không để hắn rơi xuống nông nỗi như thế này, hoá ra là bị chưởng môn điều đi mất.
A, kế sách tốt thật, như vậy mới có thể không hề cố kỵ ra tay với hắn không phải sao?
Hắn cảm kích Quý Vân Đường đã bảo vệ hắn, cũng không thể không vì ông mà suy nghĩ nhiều hơn, "Quý sư thúc thả ta chạy thoát, chưởng môn bên kia nên công đạo như thế nào?"
Quý Vân Đường vội vàng nhét cho hắn vô số đan dược cùng pháp bảo, xé rách một tấm truyền tống phù dán lên người hắn, thấp giọng nói, "Không, cùng ta không quan hệ. Đệ tử này là do ngươi vì trốn đi mới đả thương. Sau khi ra ngoài, vạn sự chỉ có thể dựa vào chính mình, Thanh Lam sẽ đi tìm ngươi, cho nên đừng lo lắng."
"Ta......" Bạch Húc còn muốn nói gì, nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện trong sơn động ở một nơi nào đó. Trong động được bố trí đầy đủ mọi thứ, cực kỳ thích hợp để dưỡng thương, xem ra là chuyên môn chuẩn bị cho hắn. Hắn sờ lên tấm thảm lông cừu dưới thân, chỉ có thể âm thầm nhớ kỹ vị lão nhân này.
Nhưng ngay khi hắn vừa rời đi không lâu, đại sảnh tông môn một lần nữa tụ tập vô số trưởng lão, chỉ là lần này sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm.
"Bạch Long Phủ như thế nào lại đến? Bạch Húc có quan hệ gì với bọn họ?" Kim Đỉnh Phong ngồi ở thủ vị, trên mặt đã hoàn toàn ngưng kết một tầng băng sương. Vốn dĩ cho rằng Bạch Húc chẳng qua chỉ là một cô nhi không có bối cảnh, điều Huyền Thượng chân nhân rời đi là được rồi. Ai ngờ hắn từ khi nào với chân tới Bạch Long Phủ, tất cả mọi người thế nhưng lại không một ai phát giác.
Bạch Long Phủ xưa nay điệu thấp, nhưng thực lực lại không dung coi thường, cùng nó đối địch tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt. Chỉ là hiện tại Bạch Húc đã thành cái bộ dạng kia, người tuyệt đối không thể giao ra.
"Tông chủ hà tất phải lo lắng như thế. Nghịch đồ này cấu kết Ma tộc làm hại tông môn, tông môn có quyền tiến hành xử trí hắn. Về tình về lý chúng ta đều đủ cả, Bạch Long Phủ này còn có thể làm trái đạo lý sao, cùng đệ nhất đại tông chúng ta lại địch không nổi."
Nghe vị trưởng lão kia nói, Kim Đỉnh Phong sắc mặt cũng tốt hơn không ít, tự tin dần dần trở về, "Trưởng lão nói không sai, chúng ta là vì thương sinh đại nghĩa, nói vậy Bạch gia chủ có thể lý giải. Người tới, thỉnh khách quý vào đi."
Kim Đỉnh Phong tính kế thật sự không tồi, đè nặng thương sinh đại nghĩa, lão chắc chắn Bạch Long Phủ không dám xằng bậy. Đáng tiếc lão lại không biết, Bạch Húc đối với Bạch Long Phủ có ý nghĩa lớn tới nhường nào. Cho nên khi lão bị ăn vả ngay trước mặt mọi người, thậm chí đại điện tông môn bị đánh sụp đã trở thành chuyện cười của đời sau, cũng là đương nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Sáng Thế Thần: Ngươi xem đại lão lạt ma thích ngươi như vậy, ngươi liền ở lại đi!
Mỗ vai ác: Sư huynh, chờ một lát, ta bóp chết nó trước đã! Ngươi xem, ta bóp chết nó rồi, nhưng ta lại rất đồng ý với lời của nó! Sư huynh, ở lại đi, không thì phòng tối!
Mỗ đại ca: Ai dám nhốt đệ đệ ta vào phòng tối!
Mỗ sư huynh: Các ngươi đủ rồi, ai dám nhốt được ta! Hệ thống, đưa ta về nhà!
Mỗ hệ thống, ở dưới ánh mắt của người nào đó run bần bật: Hệ thống...... Trục trặc...... Đã chết máy......
Mỗ sư huynh: Ta mẹ nó còn cần ngươi làm gì!
Bạch Húc mơ màng hồ đồ một khoảng thời gian rất dài, thân thể hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn thậm chí còn không cảm giác được thân thể của mình, giống như là một đoàn ý thức thể phiêu đãng trong một mảnh không trung thuần trắng.
Hắn nhớ rõ mình đang bị trọng thương, cơ mà hiện tại không biết là chuyện gì xảy ra, hắn hình như bị nhốt ở nơi này. Không có một bóng dân cư, cũng không nhìn thấy điểm cuối, toàn bộ trong thiên địa chỉ có duy nhất một mình hắn, phảng phất sẽ mãi cô tịch như vậy cho đến lúc chết.
Sau mấy phen kêu gọi hệ thống không có kết quả, Bạch Húc mới từ bỏ giãy giụa, mặc cho chính mình lặng lẽ phiêu dạt, giống như là trở về căn nguyên. Hắn không biết đã giằng co như vậy được bao lâu, cho đến tận khi mơ mơ hồ hồ nghe được có người gọi hắn, "...... Ngươi, tìm được...... Không giống nhau......"
Bạch Húc nỗ lực dựng lỗ tai lên nghe, lại vẫn là một mảnh mê mang, phân không rõ là từ đâu phát ra. Đột nhiên, sương trắng trước mặt hắn bắt đầu tan đi, dần dần ngưng tụ thành một vật thể hình người màu trắng, lập lờ tựa như quỷ trong các câu chuyện u linh, không có ngũ quan, chỉ là một cái bóng dáng thôi.
"...... A, rốt cuộc tìm được ngươi." Thứ đồ kia đột nhiên phát ra thanh âm, nhưng thanh âm đó lại thập phần kỳ quái, phân không rõ nam hay nữ, giới tính hoàn toàn mơ hồ, so với giọng nói máy móc lạnh như băng của hệ thống lại có hơi bất đồng, tựa hồ hoạt bát hơn chút.
Bạch Húc nhìn nó, hơi cạn lời, thậm chí không biết phải nhìn vào bộ phận nào cho nên chỉ trưng ra một khuôn mặt gỗ, "Ngươi là ai?"
"A, nhìn ta!" Thứ đồ kia quơ quơ, lẩm bẩm, "Ngươi có lẽ không quen cái dạng này của ta nhỉ, vậy ta đây đổi một chút." Nói xong, nó chậm rãi ngưng thực, lộ ra ngũ quan rõ ràng, cuối cùng biến thành bộ dáng Bạch Húc.
"Như vậy có phải là tốt hơn nhiều rồi hay không?" Đồ vật kia híp mắt, cười đến hiền lành, Bạch Húc chỉ tiếp tục mắt lạnh nhìn nó tự luyến.
Nó tựa hồ đã bị thái độ của Bạch Húc đả kích, có chút héo, cong lưng làm một cái chào kiểu quý tộc chẳng ra gì, "Quên không tự giới thiệu, ta là...... Ừm, dựa theo cách nói của các ngươi, hẳn là Thần Sáng Thế của thế giới này."
"Thần Sáng Thế?" Bạch Húc cười nhạo một tiếng, "Thỏ Lưu Manh sao?"
"Ừ, cũng có thể nói như vậy," kết quả đồ vật kia lại vô cùng tự nhiên tiếp nhận, "Ngươi nếu biết bản chất thế giới này, vậy hẳn là thực dễ dàng lý giải. Thỏ Lưu Manh là người sáng tạo nên thế giới này, ta coi hắn như một nguồn năng lượng tinh thần, ở thế giới này duy trì cho nó vận chuyển."
Bạch Húc nhìn gia hoả tự xưng là Thần Sáng Thế kia, tỏ vẻ chẳng sao cả nhún nhún vai, "Như vậy, ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
"Ai" Sáng Thế Thần thấy hắn biết điều như vậy, ngược lại ngẩn ngơ trong chớp mắt, "Ặc...... Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là có một số việc cần phải nói cho ngươi." Thần Sáng Thế có chút buồn rầu gãi gãi đầu mình, tựa hồ không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nhưng Bạch Húc hoàn toàn không tiếp lấy ý tứ trong lời của nó, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó. Sự kiên nhẫn của hắn, đã sớm bị một loạt sự cố vừa trải qua mài mòn hầu như không để lại chút gì.
"Ngươi biết thế giới này là quyển sách Tiên Đồ Lộ Dao Dao kia đúng chứ, vậy ngươi có phát hiện ra rằng rất nhiều chuyện đều không quá phù hợp với nguyên tác hay không?" Thần Sáng Thế tựa hồ rốt cuộc cũng nghĩ xong nên nói như thế nào, vì thế ngay vấn đề đầu tiên đã thành công khiến Bạch Húc ngây ngẩn cả người.
"Đây là một thế giới hoàn chỉnh, sẽ không hoàn toàn phụ thuộc nguyên tác không phải rất bình thường sao?" Bạch Húc nhướng mày, đưa ra lời giải thích mà lúc trước hệ thống nói cho hắn.
"A, nói như vậy cũng không sai, nhưng đó đều là thay đổi một bộ phận cực nhỏ, như vậy vai chính vai ác tập thể OOC, cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo nguyên bản." Thần Sáng Thế nói, thần sắc trên mặt cũng chậm rãi nghiêm túc lên, "Trên thực tế, đây đã không còn là quyển sách kia nữa, hoặc là nói, không hoàn toàn là."
"Nói tiếp đi."
"Ừm......" Sáng Thế Thần trộm liếc Bạch Húc, lại nhìn không ra cảm xúc của hắn, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp, "Ngươi biết kết cục trong nguyên tác đấy, chính là Dạ Vô Thương bị Mặc Cô Thành bắt được, nhốt trong ngọn lửa của Cửu Liên hoa chịu tra tấn, mãi cho đến cuối cùng cũng chưa nói sau đó sẽ thế nào."
"Nhưng kỳ thật, Dạ Vô Thương ba hồn bảy phách đều đã bị liệt hỏa thiêu tán. Thời điểm chỉ còn một hồn một phách cuối cùng, y liền tự bạo, dùng tất cả khí vận và sinh khí làm năng lượng, huỷ hoại thế giới kia. Trước khi y chết đã đưa ra một nguyện vọng." Thần Sáng Thế thật cẩn thận đánh giá biểu tình của Bạch Húc, tiếp tục nói, "Trên đời không người yêu ta, vậy liền huỷ hoại thôi. Nếu có kiếp sau, ta chỉ nguyện huỷ hoại trời đất này, hoặc chỉ vì một người kia!"
Bạch Húc đột nhiên nhăn mày lại, "Ngươi muốn nói, Dạ Vô Thương này, là trọng sinh?" Hắn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh chà xát cánh tay mình. Nếu đúng là như thế này, vậy lúc trước rất nhiều điểm đáng ngờ đều có thể giải thích rõ ràng. Dạ Vô Thương vì sao lại có thiên phú dị bẩm như thế, cùng với địch ý khó hiểu của y đối với Mặc Cô Thành.
Nhớ tới những chuyện mà Bạch Húc trong nguyên tác làm với Dạ Vô Thương, hắn không có ngay từ đầu đã bị vai ác đại nhân một kiếm thọc chết, thật đúng là vạn hạnh. Bạch Húc nghĩ lại mà sợ.
"Đúng vậy, thế giới mà sau khi y trọng sinh, đã không hề lấy Mặc Cô Thành làm vai chính, mà là y. Bởi vì khí vận của khí vận chi tử không có khả năng lập tức hoàn toàn chuyển dời đến trên người y, cho nên ngươi có lẽ cũng không phát hiện cái gì không đúng, chỉ cảm thấy vận khí của các ngươi ngày càng tốt."
Bạch Húc cúi đầu, cẩn thận ngẫm lại, xác thật như thế. Ngay từ đầu bọn họ muốn cướp kỳ ngộ của vai chính đều phải phí không ít công phu. Nhưng càng về sau, xác thật càng ngày càng nhẹ nhàng, cứ như là đang chơi ăn gian ấy. Mà như vậy còn không phải là ăn gian à? Một cái bàn tay vàng lớn nhất đã nằm trên người mình, uổng hắn còn dương dương tự đắc cảm thấy vì vai ác đại nhân mà trả giá biết bao nhiêu.
"Vậy ngươi nói cho ta những điều này, mục đích cũng không chỉ là để ta nghe một chuyện xưa ha!" Bạch Húc vẻ mặt hờ hững. Hắn không tin tưởng trên đời lại có bữa cơm trưa nào miễn phí.
"A......" Thần Sáng Thế bị thái độ của hắn hù đến sửng sốt, tự tin càng ngày càng không đủ, "Bởi vì nguyện vọng của y là có người đối đãi thiệt tình với y. Thế giới này không có khả năng có, ta chỉ có thể sai hệ thống chọn lựa một ký chủ thích hợp. Ngươi xem, ngươi nếu đã tới, cũng hoàn toàn đạt được sự tán thành của y, cứ như vậy ở lại bên người y không tốt sao? Bằng không nếu như y diệt thế, vậy mọi nỗ lực của chúng ta từ trước tới nay đều trở nên uổng phí mất rồi."
"A," Bạch Húc nở nụ cười trầm thấp, tràn đầy trào phúng cùng khinh thường, "Các ngươi không màng tới ý nguyện của ta, mạnh mẽ đưa ta tới đây, để cho ta ở cùng với gia hoả có thể tùy thời giết chết ta, ta cũng liền nhận, hiện tại còn muốn thao tác quãng đời còn lại của ta sao?" Bạch Húc hai mắt phiếm lên lãnh quang sâu kín, tựa hồ chỉ cần nó nói một chữ "Đúng", là sẽ lập tức bóp chết nó.
Đầu của Thần Sáng Thế đã sắp rụt xuống tận cổ, "Chính là......" Nhưng mà nó còn chưa nói xong đã biến mất, hết thảy một lần nữa trở về hắc ám, Bạch Húc nghe được có người khác đang gọi hắn, ngữ khí phi thường nôn nóng.
Bạch Húc ở trong bóng đêm giãy giụa thật lâu, cảm giác từng đợt linh lực thoải mái tiến vào thân thể hắn mới có thể mạnh mẽ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt quen thuộc, "Quý sư thúc......" Thanh âm hắn trầm thấp lại khàn khàn, khó nghe cứ như là đang cưa gỗ.
Người tới là Luyện Vân Phong Quý Vân Đường, là bạn chí cốt của Huyền Thượng chân nhân. Ông liên tục từ trong lòng ngực móc ra ba viên đan dược đút cho Bạch Húc, ngữ khí lại khó có thể che dấu được nôn nóng, "Chưởng môn lần này đã hạ quyết tâm muốn mệnh ngươi. Sư phó của ngươi trước khi ngươi trở về tông môn sớm đã bị lão cử đi rồi, một chốc một lát không thể về được. Cho nên ngươi hiện tại nhất định phải rời đi, nếu không lão tùy thời sẽ xuống tay với ngươi. Ta ở chỗ này còn có mấy bình đan dược, ngươi cầm đi, sau khi rời khỏi...... Cũng đừng trở về nữa. Ngươi là một đứa nhỏ ngoan, sư thúc tin tưởng ngươi."
Bạch Húc thân thể đã đau đến không còn tri giác, lúc này mới phản ứng lại được. Lấy sự coi trọng của Huyền Thượng chân nhân dành cho hắn, cho dù có phải rời khỏi tông môn cũng sẽ không để hắn rơi xuống nông nỗi như thế này, hoá ra là bị chưởng môn điều đi mất.
A, kế sách tốt thật, như vậy mới có thể không hề cố kỵ ra tay với hắn không phải sao?
Hắn cảm kích Quý Vân Đường đã bảo vệ hắn, cũng không thể không vì ông mà suy nghĩ nhiều hơn, "Quý sư thúc thả ta chạy thoát, chưởng môn bên kia nên công đạo như thế nào?"
Quý Vân Đường vội vàng nhét cho hắn vô số đan dược cùng pháp bảo, xé rách một tấm truyền tống phù dán lên người hắn, thấp giọng nói, "Không, cùng ta không quan hệ. Đệ tử này là do ngươi vì trốn đi mới đả thương. Sau khi ra ngoài, vạn sự chỉ có thể dựa vào chính mình, Thanh Lam sẽ đi tìm ngươi, cho nên đừng lo lắng."
"Ta......" Bạch Húc còn muốn nói gì, nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện trong sơn động ở một nơi nào đó. Trong động được bố trí đầy đủ mọi thứ, cực kỳ thích hợp để dưỡng thương, xem ra là chuyên môn chuẩn bị cho hắn. Hắn sờ lên tấm thảm lông cừu dưới thân, chỉ có thể âm thầm nhớ kỹ vị lão nhân này.
Nhưng ngay khi hắn vừa rời đi không lâu, đại sảnh tông môn một lần nữa tụ tập vô số trưởng lão, chỉ là lần này sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm.
"Bạch Long Phủ như thế nào lại đến? Bạch Húc có quan hệ gì với bọn họ?" Kim Đỉnh Phong ngồi ở thủ vị, trên mặt đã hoàn toàn ngưng kết một tầng băng sương. Vốn dĩ cho rằng Bạch Húc chẳng qua chỉ là một cô nhi không có bối cảnh, điều Huyền Thượng chân nhân rời đi là được rồi. Ai ngờ hắn từ khi nào với chân tới Bạch Long Phủ, tất cả mọi người thế nhưng lại không một ai phát giác.
Bạch Long Phủ xưa nay điệu thấp, nhưng thực lực lại không dung coi thường, cùng nó đối địch tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt. Chỉ là hiện tại Bạch Húc đã thành cái bộ dạng kia, người tuyệt đối không thể giao ra.
"Tông chủ hà tất phải lo lắng như thế. Nghịch đồ này cấu kết Ma tộc làm hại tông môn, tông môn có quyền tiến hành xử trí hắn. Về tình về lý chúng ta đều đủ cả, Bạch Long Phủ này còn có thể làm trái đạo lý sao, cùng đệ nhất đại tông chúng ta lại địch không nổi."
Nghe vị trưởng lão kia nói, Kim Đỉnh Phong sắc mặt cũng tốt hơn không ít, tự tin dần dần trở về, "Trưởng lão nói không sai, chúng ta là vì thương sinh đại nghĩa, nói vậy Bạch gia chủ có thể lý giải. Người tới, thỉnh khách quý vào đi."
Kim Đỉnh Phong tính kế thật sự không tồi, đè nặng thương sinh đại nghĩa, lão chắc chắn Bạch Long Phủ không dám xằng bậy. Đáng tiếc lão lại không biết, Bạch Húc đối với Bạch Long Phủ có ý nghĩa lớn tới nhường nào. Cho nên khi lão bị ăn vả ngay trước mặt mọi người, thậm chí đại điện tông môn bị đánh sụp đã trở thành chuyện cười của đời sau, cũng là đương nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Sáng Thế Thần: Ngươi xem đại lão lạt ma thích ngươi như vậy, ngươi liền ở lại đi!
Mỗ vai ác: Sư huynh, chờ một lát, ta bóp chết nó trước đã! Ngươi xem, ta bóp chết nó rồi, nhưng ta lại rất đồng ý với lời của nó! Sư huynh, ở lại đi, không thì phòng tối!
Mỗ đại ca: Ai dám nhốt đệ đệ ta vào phòng tối!
Mỗ sư huynh: Các ngươi đủ rồi, ai dám nhốt được ta! Hệ thống, đưa ta về nhà!
Mỗ hệ thống, ở dưới ánh mắt của người nào đó run bần bật: Hệ thống...... Trục trặc...... Đã chết máy......
Mỗ sư huynh: Ta mẹ nó còn cần ngươi làm gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất