Chương 82: Dựng tử quả
Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương vừa nói xong, mọi người bên dưới sôi nổi đảo hút một ngụm khí lạnh. Không nói đến vị điện hạ này xưa nay không cần thân vệ, cho dù đưa tới cũng sẽ bị y đuổi đi. Thái độ của y vừa rồi là đùa giỡn đấy à?
Đùa giỡn một người trung niên tướng mạo bình thường ư?
Mọi người sôi nổi cảm thấy thế giới này điên rồi, thậm chí còn định lau mắt nhìn xem có phải thị giác của bọn họ xảy ra vấn đề rồi hay không. Chỉ là bất kể bọn họ nhìn tới cỡ nào thì bộ dáng Bạch Húc cũng vẫn chỉ là một đại thúc trung niên, miễn cưỡng coi như thanh tuyển. Nhưng nếu như đối lập với Ma tộc xưa nay tự xung mỹ mạo thì quả thực có thể tính là xấu.
Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Húc càng thêm cổ quái. Bạch Húc bị nhìn chằm chằm đến múc hơi sởn tóc gáy, Dạ Vô Thương chú ý tới những tầm mắt đó, hừ nhẹ một tiếng, rất có kinh sợ chi ý.
Không hiểu sao, y không thích người khác quá mức chú mục tới người này.
Y biết Hứa Bạch đã dùng pháp thuật che đậy khuôn mặt, cũng hoàn toàn không để ý, chỉ là gần như theo bản năng muốn tới gần hắn, cũng gần như trực giác tin tưởng rằng người này sẽ không làm hại mình. Y không biết loại tự tin không thể hiểu được này từ đâu mà đến, chính là lại một chút cũng không nhấc lên nổi phòng bị.
Dạ Vô Thương phân phó người đưa hắn đi rửa mặt sau đó đổi thành một thân y phục thân vệ, nhưng người còn chưa ra tới cửa đã bị y gọi quay trở lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mang Bạch Húc về tẩm cư của chính mình.
Y chỉ vào cái bể tắm xa hoa siêu to của mình, "Đi tắm đi, về sau ngươi chính là thân vệ của bản tôn, chớ có làm mất mặt mũi bản tôn."
Bạch Húc mặt đen sì. Hắn có thể cảm nhận được vai ác đại nhân không có nhớ tới hắn, chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì lại đối với hắn sinh ra hứng thú, chẳng biết là cái trực giác đáng chết nào quấy phá.
Bạch Húc đứng ở bên cạnh ao, thấy người nọ hoàn toàn không có ý tứ rời đi bèn cắn răng ngưng ra một bức tường băng vây kín toàn bộ bể tắm, sau đó mới thong thả ung dung thoát y bước vào, không chút nào sợ sẽ khiến cho nam nhân âm tình ất định trong truyền thuyết này tức giận.
Dạ Vô Thương lại không có bất cứ bất mãn nào, chỉ là đôi mắt hiện lên vẻ tiếc nuối nhìn vào trong ao, hoàn toàn không có khó chịu khi thân là chủ nhân lại bị đuổi ra ngoài. Y thong thả ung dung xoay người trở lại trên ngự toà của chính mình, vừa lúc Tử Vận tiến đến gõ cửa, nói Mị Ly tới cầu kiến.
Mị Ly là cháu gái của một vị thái thượng trưởng lão Ma tộc, thiên tư cực cao, cố tình còn mỹ diễm lạ thường, cho nên từ nhỏ nàng đã tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu. Nhưng từ sau khi Dạ Vô Thương trở về Ma giới, nàng liền hoàn toàn quấn lên y, thậm chí còn lấy thân phận tôn hậu tương lai tự cho mình là đúng. Dạ Vô Thương cũng lười đi quản nàng, tiếp tục uống rượu.
Không bao lâu sau, ngoài cửa có một mỹ nữ gợi cảm chậm rãi đi vào. Gương mặt nàng cực kỳ yêu mị, đặc biệt là nốt chu sa giữa trán kia diễm lệ phảng phất giống như một ngọn lửa, lúc cảm xúc của nàng dao động còn sẽ trở nên rực rỡ lấp lánh cực kỳ hoặc nhân, một đôi đôi mắt đẹp luôn phủ lên một tầng sương mù mờ mịt, nhìn qua nhu nhược động lòng người, làm kẻ khác khó có thể tự giữ.
Mà để cho người khó có thể dời đi tầm mắt chính là dáng người có thể nói thập đại danh khí kia của nàng. Bộ ngực sữa, eo nhỏ chân dài, da thịt non mịn như ngưng chi. Không thể nghi ngờ đây là một cực phẩm, đủ để cho bất cứ nam nhân nào động tâm.
Mị Ly bước lên ngự tòa, hoàn toàn lơ đi vẻ lạnh nhạt của Dạ Vô Thương, thân thể nhu nhược như không có xương quỳ xuống bên đầu gối y, dùng thứ đầy đặn của mình không ngừng cọ xát cẳng chân Dạ Vô Thương. Một đôi tay ngọc linh động như rắn nước duyên dáng vuốt ve rồi ngừng lại trước ngực y, âu yếm khiêu khích khắp nơi, nhả khí như lan, "Ta không tới tìm điện hạ, điện hạ cũng sẽ không tới tìm ta sao?"
Đôi môi đỏ của nàng hơi chu ra, lập loè ánh sáng mê người, khiến kẻ khác hận không thể hung hăng hôn xuống, chẳng sợ giằng xé đến chảy máu cũng muốn cắn nuốt nàng vào trong bụng.
Dạ Vô Thương lắc lắc cái ly, nhìn chất lỏng màu vàng nhạt từng vòng từng vòng sánh trên vách ly. Từng giọt chất lỏng dọc theo mặt ly trượt xuống, một lần nữa nổi lên gợn sóng, tựa hồ hết thảy thứ này đều so với vưu vật trước mắt còn động lòng người hơn nhiều.
Mị Ly nhìn Dạ Vô Thương bộ dáng lãnh đạm, không cam lòng cắn cắn môi. Trên đời này, chưa có nam nhân nào mà nàng không chinh phục được!
Bàn tay trắng muốt của nàng dọc theo ngực Dạ Vô Thương nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng cư nhiên ngừng ở nơi trí mạng nhất kia, thậm chí còn cực kỳ có kỹ xảo không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Dạ Vô Thương nháy mắt cúi đầu, nhưng lại không phải bởi vì dục vọng, mà là cảm nhận được sự ghê tởm xưa nay chưa từng có. Ở nơi sâu thẳm trong ký ức mơ mơ hồ hồ của y, có một người cũng từng vì y mà làm loại sự tình này. Chỉ là tay người nọ phải lớn hơn một chút nữa, khớp xương rõ ràng, từng đốt thon dài, còn hơi phiếm theo cảm giác lạnh lẽo mới có thể dập tắt dục hỏa của y, chứ không phải động tác ngả ngớn như thế này!
Trong mắt y hiện lên một tia sát ý, đang chuẩn bị đánh bay người thì lại nghe thấy phía sau bình phong truyền đến tiếng bước chân. Bất chợt tâm tư vừa chuyển, y lần đầu tiên chủ động cúi người, kéo nữ nhân kia vào trong lòng ngực, ôm ngồi ở trên đùi mình, cố chịu đựng mùi son phấn lệnh người buồn nôn kia, ngước mắt nhìn về phía trước.
Thời điểm Bạch Húc vừa đi ra liền thấy một màn như vậy. Hắn có chút khiếp sợ lui về phía sau một bước, ngay sau đó cúi đầu che giấu đôi mắt của mình, miễn cho bại lộ ra cảm xúc gì.
Khiếp đảm, sợ hãi, chán ghét, còn mang theo một tia bi thương bị đè ở đáy lòng, cơ hồ khó có thể phát hiện.
"Nếu điện hạ đang vội, thuộc hạ xin cáo lui trước!" Bạch Húc chắp tay chuẩn bị lui ra ngoài, lại bị người nọ kêu ngừng bước chân, "Xem ngươi như vậy, chẳng lẽ là coi trọng nữ nhân này? Không bằng ta ban thưởng nàng cho ngươi thì thế nào?"
Bạch Húc đột nhiên cứng lại, không thể tưởng tượng nhìn về phía nam nhân, lại chỉ có thể nhìn thấy sự lạnh nhạt phảng phất như cái gì cũng không lọt được vào mắt cùng bộ mặt giả ngu của y, đột nhiên cảm thấy dạ dày mình quay cuồng một trận, thậm chí không rảnh lo ngụy trang, xoay người liền xông ra ngoài.
Dạ Vô Thương cảm giác trong lòng mình căng thẳng, thậm chí còn định không màng thân phận đuổi theo người nọ bắt về. Nhưng bắt về rồi thì nói cái gì? Nói kia chỉ là đùa thôi sao?
Mị Ly rúc trong lòng ngực y, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Dạ Vô Thương, nhớ tới tướng mạo tầm thường của trung niên nhân vừa rồi, nàng liền cảm thấy một trận buồn nôn.
Nàng không cho rằng điện hạ nghiêm túc, không ai có thể đẩy vật quý như nàng ra bên ngoài như vậy, cho nên nàng thậm chí không có bất cứ cảm giác nguy cơ nào mà tiếp tục khiêu khích, một đôi cánh tay ngọc câu lấy cổ Dạ Vô Thương, môi anh đào ghé sát vào bên tai y nhả khí như lan, "Điện hạ? Sao không để ý tới A Ly? Lão nhân kia có cái gì đẹp, vẫn là để ta hầu hạ điện hạ được không?"
Tay nàng không chịu cô đơn vươn xuống tìm kiếm, định giở lại trò cũ. Nhưng mà lần này không có may mắn như vậy, nàng bị nam nhân hung hăng đẩy ra, lấy một loại tư thế cực kỳ bất nhã ngã sóng soài trên mặt đất. Quần áo vốn đã rời rạc mỏng manh tức khắc tản ra để lộ tảng lớn da thịt trắng như tuyết, hai mảnh ngọc phong được miêu tả vô cùng sinh động. Cảnh tượng như vậy đủ để cho bất cứ nam nhân nào máu phun tại trận.
Dạ Vô Thương lại ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm bố thí cho nàng lấy một cái, lạnh lùng nói, "Cút đi, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm!" Y móc khăn ra vẩy lên vài giọt rượu rồi bắt đầu chà lau, gọi thị vệ tiến vào phân phó nói, "Kéo nữ nhân này ra ngoài, về sau không cho phép nàng bước vào cửa điện của ta nữa."
Nói xong lại một lần nữa tập trung nhìn vào chất lỏng màu vàng kim, nhưng trong mắt thoáng hiện tất cả đều là bộ dáng Hứa Bạch chán ghét mà xoay người rời đi ban nãy.
Biểu tình như vậy...... Chỉ sợ khiến y cuộc đời này khó quên.
Sau khi Bạch Húc nóng đầu lao ra ngoài, nhìn cung điện rộng lớn phức tạp cung thì ngây người trong giây lát, theo đó chính là lửa giận càng thêm bùng cháy, cơ hồ thiêu rụi lý trí hắn. Người kia, tuyệt không phải Tiểu Dạ của hắn......
Hắn buồn bực cúi đầu đi về phía trước, lại đụng phải hai tên thị vệ đang áp tải một người lướt qua hắn. Tuy rằng chỉ là một ánh nhìn vội vàng nhưng hắn lại tựa hồ thấy được đó là người quen.
"Đứng lại!" Bạch Húc xoay người, quát lớn hai thị vệ, không màng biểu tình kinh ngạc của hai người, chất vấn hỏi, "Hắn phạm vào tội gì?"
Hai tên thị vệ bị hắn hù đến sửng sốt. Bọn họ nhìn không thấu tu vi Bạch Húc, cố tình Bạch Húc sau khi tắm gội xong lại mặc chính y phục của Dạ Vô Thương, phía cuối ống tay áo thêu một tia chớp màu tím, đây là tiêu thức đánh dấu thân phận của y.
Như vậy người trước mặt này nhất định là thủ hạ tâm phúc mà thiếu chủ phi thường coi trọng, cho nên bọn họ không chút nào dám đắc tội, khom người nói, "Người này là gian tế tiên đạo, lẻn vào Ma Vực chúng ta ý đồ tất nhiên không nhỏ. Cho nên ta định bắt hắn lại đưa cho thiếu chủ thẩm vấn."
"Thẩm vấn?" Bạch Húc cười nhạt một tiếng, làm đủ cái giá, liếc xéo hai người, "Ngay cả chuyện thẩm vấn gian tế cũng phải để cho điện hạ tự mình làm, thật không biết nuôi mấy tên phế vật các ngươi để làm gì. Thôi, đơn giản ta hiện tại cũng không có việc gì, người liền giao cho ta đi. Sau khi thẩm vấn xong ta sẽ tự mình hội báo với điện hạ."
"Cái này......" Hai gã thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói, "Được, vậy vất vả đại nhân, ta xin cáo lui trước." Bất kể người này có thân phận gì, đều không phải người mà bọn họ có thể đắc tội. Một khi đã như vậy, không ngại cứ làm theo lời hắn, cho dù xảy ra vấn đề gì, bọn họ cũng dễ thoái thác hơn.
Bạch Húc mang theo người đi đến một chỗ nơi yên tĩnh. Nhìn người nọ vẻ mặt đề phòng, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi làm sao lại ở chỗ này? Còn bị bắt được nữa. Đây không phải nơi ngươi nên đến, đợi lát nữa ta đưa ngươi tới lối ra, nhanh chóng rời đi thôi."
Người này không phải ai khác, đúng là Phương Thiên Vận lúc trước cùng nhau tiến vào Thương Lan bí cảnh. Tự lúc từ biệt ngày ấy, hai người liền không còn giao thoa, chỉ là ngẫu nhiên nghe nói sau khi người này thăng cấp thì kết đạo lữ, cơ mà khi đó hắn đang bận bế quan cho nên chưa kịp đến chúc mừng.
"Ngươi là ai?" Phương Thiên Vận không hề bị thái độ nhìn như ôn hòa của hắn mê hoặc, ngược lại càng thêm cảnh giác, cả người căng chặt muốn chết, tựa hồ chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay nào là sẽ lập tức nhào lên vậy.
Bạch Húc nghiêng nghiêng đầu, nói, "Ngươi có lẽ không quen biết ta, nhưng đã từng có ân với ta, chỉ là ngươi quên mất. Mấy thứ này đều không quan trọng, bây giờ ta đưa ngươi tới lối ra."
Nói xong liền định kéo hắn đi, nhưng Phương Thiên Vận lại không chút suy chuyển, "Ta còn chưa thể đi được. Đồ vật ta muốn còn chưa tìm thấy."
"Thứ gì?" Bạch Húc theo bản năng hỏi.
Phương Thiên Vận mím môi, tựa hồ có chút giãy giụa, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói, "Dựng tử quả." Hắn xác nhận mình chưa bao giờ gặp qua người này, nhưng mà lấy tu vi của người này thì vốn không cần thiết phải lừa hắn, cho nên hắn không tự chủ được mà muốn tin tưởng. Vạn nhất người này là thiệt tình muốn giúp hắn, vậy mục đích của chuyến này nói không chừng sẽ có thể đạt thành.
"Dựng tử quả? Đó là cái gì?" Bạch Húc mờ mịt trong giây lát, hắn lại là chưa bao giờ nghe nói qua.
Phương Thiên Vận quay đầu đi, tuy rằng vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng vành tai lại lặng lẽ phiếm lên một mạt đỏ bừng, "Đây là...... Một loại trái cây có thể giúp nam tử thụ thai, sinh hạ con nối dõi, chỉ có ở Ma giới, sinh trưởng trên bờ ma tuyền, được ma khí tinh thuần nhất tưới tắm dựng dục lớn lên, cực kỳ hiếm có."
Ma tuyền? Bạch Húc híp híp mắt, hắn nhưng thật ra nhớ rõ thời điểm hắn vào thành, ở ngoại ô có nhìn thấy một cái suối lớn, ở giữa có một cái cây màu tím đậm, tựa hồ so với miêu tả của Phương Thiên Vận vô cùng tương tự. Hắn nghĩ nghĩ nói, "Ta đại khái biết ở chỗ nào, ngươi cùng ta tới."
Hắn nhìn bộ dạng Phương Thiên Vận như cũ có chút do dự, cười nhạo một tiếng, "Liền tính ngươi không tin ta, cũng không có bất cứ biện pháp nào không phải sao? Rốt cuộc ta cũng có thể trói ngươi lại rồi mang đi."
Sắc mặt Phương Thiên Vận hơi hơi trầm xuống. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà lời của người này lại vô cùng thực tế, cho nên hắn chỉ có thể đề cao cảnh giác đi theo Bạch Húc.
Bạch Húc giả bộ áp giải phạm nhân thành công đưa Phương Thiên Vận tới ngoại ô, một đường thông thuận đến bất khả tư nghị. Nhưng mà hắn lại không biết rằng tất cả mọi người đều coi hắn trở thành tâm phúc của Dạ Vô Thương, cho nên mới không có ai dám cản.
Chờ đến phụ cận ma tuyền, sắc mặt Phương Thiên Vận đã gần như tái nhợt. Ma khí quá mức nồng đậm tranh nhau vọt về phía hắn, nếu không phải hắn có một ít bí kíp bàng thân, chỉ sợ trên đường tới đây đã chết ngất không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạch Húc nhìn ra hắn không khoẻ, đuổi người ra xa chút, tự mình phi thân tiến lên hái trái cây. Kỳ quái chính là gần nơi này không có bất cứ ai canh giữ, cũng không có thủ hộ thú, quá trình thuận lợi đến kinh người. Chờ khi hắn đưa người mang theo trái cây đến cửa giao giới, cả người còn có chút hoảng hốt, chỉ thế là xong rồi sao?
Phương Thiên Vận nhìn con ngươi hơi tan rã của người nọ, ánh mắt biến hoá mấy lần. Người này đích đích xác xác là giúp hắn, hơn nữa thậm chí còn không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào, nhưng mà vì sao......
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng vẫn phun ra một câu gần như quan tâm, "Ngươi thả ta đi, vậy phải báo cáo kết quả công tác như thế nào bây giờ?"
"Hả?" Bạch Húc bị hắn kéo ra từ trong suy nghĩ của chính mình, không chút nào để ý xua xua tay, móc ra Ánh Tuyết kiếm rồi đâm một nhát lên cánh tay mình, gần như thọc xuyên qua. Nhưng từ sau khi trải qua niết bàn thân thể lại giảm bớt lượng lớn cảm giác đau, cho nên hắn vẫn là mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút.
"Như vậy là được, ngươi đi đi."
Phương Thiên Vận kinh ngạc trừng lớn con ngươi. Linh kiếm này tuyệt đối là một thanh tiên kiếm, một Ma tộc làm sao lại có thể sử dụng được? Một tia suy đoán loáng thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng lại đã bị người nọ hung hăng quăng ra ngoài, cùng với một tiếng gầm lên, "Tiểu tặc, lần sau đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không nhất định phải đem ngươi rút gân lột da, phát tiết mối hận trong lòng ta!"
Phương Thiên Vận nhìn nơi xa không ngừng có Ma tộc chạy đến cùng gương mặt thịnh nộ của người nọ, ngầm hiểu xoay người bỏ chạy. Mặc kệ người kia là ai, ân tình này, hắn xin nhận!
Hai gã thị vệ vội vàng tới, nhìn thấy Bạch Húc che lại cánh tay vẻ mặt phẫn nộ, thật cẩn thận hỏi, "Đại nhân, ngài không có việc gì đi?"
Bạch Húc quay đầu lại, không chút do dự quăng cho kẻ tới một bàn tay, "Thứ hỗn trướng, ai cho phép các ngươi lớn tiếng ồn ào? Nếu không phải tại các ngươi, bản tôn làm sao lại phải trọng thương đến tận đây! Hừ!"
Hai người đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, nhưng mà chờ đến khi bọn họ ngẩng đầu lên, trước mặt đã không một bóng người.
Đồng thời, Dạ Vô Thương thu được một tin tức, dựng tử quả ở ma trì mất đi một quả. Y sờ sờ cằm, dựng tử quả?
Trong đầu y loáng thoáng hiện lên một hình ảnh, Minh Hàn từng nói với y rằng, "Nếu ngươi thật sự để ý người nọ, thì hãy cho hắn ăn dựng tử quả, lưu lại người thừa kế, về sau ta sẽ không can thiệp vào nữa."
Khi đó y đã trả lời như thế nào?
"Không bao giờ, ta không cần bất cứ kẻ nào hoặc đồ vật nào hấp dẫn đi lực chú ý của hắn, cho dù là hài tử có huyết mạch của ta cũng không được!"
Dạ Vô Thương sắc mặt đột nhiên cứng đờ, hắn?
Hắn là...... Ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Hàn: Để hắn sinh cho ngươi một đứa con đi!
Dạ Vô Thương: Cút, hắn là của một mình ta, hài tử gì đó, không cần tồn tại!
Bạch Húc: Cút, muốn sinh thì tự ngươi sinh! Ta là nam nhân! Nam nhân!
Dạ Vô Thương vừa nói xong, mọi người bên dưới sôi nổi đảo hút một ngụm khí lạnh. Không nói đến vị điện hạ này xưa nay không cần thân vệ, cho dù đưa tới cũng sẽ bị y đuổi đi. Thái độ của y vừa rồi là đùa giỡn đấy à?
Đùa giỡn một người trung niên tướng mạo bình thường ư?
Mọi người sôi nổi cảm thấy thế giới này điên rồi, thậm chí còn định lau mắt nhìn xem có phải thị giác của bọn họ xảy ra vấn đề rồi hay không. Chỉ là bất kể bọn họ nhìn tới cỡ nào thì bộ dáng Bạch Húc cũng vẫn chỉ là một đại thúc trung niên, miễn cưỡng coi như thanh tuyển. Nhưng nếu như đối lập với Ma tộc xưa nay tự xung mỹ mạo thì quả thực có thể tính là xấu.
Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Húc càng thêm cổ quái. Bạch Húc bị nhìn chằm chằm đến múc hơi sởn tóc gáy, Dạ Vô Thương chú ý tới những tầm mắt đó, hừ nhẹ một tiếng, rất có kinh sợ chi ý.
Không hiểu sao, y không thích người khác quá mức chú mục tới người này.
Y biết Hứa Bạch đã dùng pháp thuật che đậy khuôn mặt, cũng hoàn toàn không để ý, chỉ là gần như theo bản năng muốn tới gần hắn, cũng gần như trực giác tin tưởng rằng người này sẽ không làm hại mình. Y không biết loại tự tin không thể hiểu được này từ đâu mà đến, chính là lại một chút cũng không nhấc lên nổi phòng bị.
Dạ Vô Thương phân phó người đưa hắn đi rửa mặt sau đó đổi thành một thân y phục thân vệ, nhưng người còn chưa ra tới cửa đã bị y gọi quay trở lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mang Bạch Húc về tẩm cư của chính mình.
Y chỉ vào cái bể tắm xa hoa siêu to của mình, "Đi tắm đi, về sau ngươi chính là thân vệ của bản tôn, chớ có làm mất mặt mũi bản tôn."
Bạch Húc mặt đen sì. Hắn có thể cảm nhận được vai ác đại nhân không có nhớ tới hắn, chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì lại đối với hắn sinh ra hứng thú, chẳng biết là cái trực giác đáng chết nào quấy phá.
Bạch Húc đứng ở bên cạnh ao, thấy người nọ hoàn toàn không có ý tứ rời đi bèn cắn răng ngưng ra một bức tường băng vây kín toàn bộ bể tắm, sau đó mới thong thả ung dung thoát y bước vào, không chút nào sợ sẽ khiến cho nam nhân âm tình ất định trong truyền thuyết này tức giận.
Dạ Vô Thương lại không có bất cứ bất mãn nào, chỉ là đôi mắt hiện lên vẻ tiếc nuối nhìn vào trong ao, hoàn toàn không có khó chịu khi thân là chủ nhân lại bị đuổi ra ngoài. Y thong thả ung dung xoay người trở lại trên ngự toà của chính mình, vừa lúc Tử Vận tiến đến gõ cửa, nói Mị Ly tới cầu kiến.
Mị Ly là cháu gái của một vị thái thượng trưởng lão Ma tộc, thiên tư cực cao, cố tình còn mỹ diễm lạ thường, cho nên từ nhỏ nàng đã tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu. Nhưng từ sau khi Dạ Vô Thương trở về Ma giới, nàng liền hoàn toàn quấn lên y, thậm chí còn lấy thân phận tôn hậu tương lai tự cho mình là đúng. Dạ Vô Thương cũng lười đi quản nàng, tiếp tục uống rượu.
Không bao lâu sau, ngoài cửa có một mỹ nữ gợi cảm chậm rãi đi vào. Gương mặt nàng cực kỳ yêu mị, đặc biệt là nốt chu sa giữa trán kia diễm lệ phảng phất giống như một ngọn lửa, lúc cảm xúc của nàng dao động còn sẽ trở nên rực rỡ lấp lánh cực kỳ hoặc nhân, một đôi đôi mắt đẹp luôn phủ lên một tầng sương mù mờ mịt, nhìn qua nhu nhược động lòng người, làm kẻ khác khó có thể tự giữ.
Mà để cho người khó có thể dời đi tầm mắt chính là dáng người có thể nói thập đại danh khí kia của nàng. Bộ ngực sữa, eo nhỏ chân dài, da thịt non mịn như ngưng chi. Không thể nghi ngờ đây là một cực phẩm, đủ để cho bất cứ nam nhân nào động tâm.
Mị Ly bước lên ngự tòa, hoàn toàn lơ đi vẻ lạnh nhạt của Dạ Vô Thương, thân thể nhu nhược như không có xương quỳ xuống bên đầu gối y, dùng thứ đầy đặn của mình không ngừng cọ xát cẳng chân Dạ Vô Thương. Một đôi tay ngọc linh động như rắn nước duyên dáng vuốt ve rồi ngừng lại trước ngực y, âu yếm khiêu khích khắp nơi, nhả khí như lan, "Ta không tới tìm điện hạ, điện hạ cũng sẽ không tới tìm ta sao?"
Đôi môi đỏ của nàng hơi chu ra, lập loè ánh sáng mê người, khiến kẻ khác hận không thể hung hăng hôn xuống, chẳng sợ giằng xé đến chảy máu cũng muốn cắn nuốt nàng vào trong bụng.
Dạ Vô Thương lắc lắc cái ly, nhìn chất lỏng màu vàng nhạt từng vòng từng vòng sánh trên vách ly. Từng giọt chất lỏng dọc theo mặt ly trượt xuống, một lần nữa nổi lên gợn sóng, tựa hồ hết thảy thứ này đều so với vưu vật trước mắt còn động lòng người hơn nhiều.
Mị Ly nhìn Dạ Vô Thương bộ dáng lãnh đạm, không cam lòng cắn cắn môi. Trên đời này, chưa có nam nhân nào mà nàng không chinh phục được!
Bàn tay trắng muốt của nàng dọc theo ngực Dạ Vô Thương nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng cư nhiên ngừng ở nơi trí mạng nhất kia, thậm chí còn cực kỳ có kỹ xảo không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Dạ Vô Thương nháy mắt cúi đầu, nhưng lại không phải bởi vì dục vọng, mà là cảm nhận được sự ghê tởm xưa nay chưa từng có. Ở nơi sâu thẳm trong ký ức mơ mơ hồ hồ của y, có một người cũng từng vì y mà làm loại sự tình này. Chỉ là tay người nọ phải lớn hơn một chút nữa, khớp xương rõ ràng, từng đốt thon dài, còn hơi phiếm theo cảm giác lạnh lẽo mới có thể dập tắt dục hỏa của y, chứ không phải động tác ngả ngớn như thế này!
Trong mắt y hiện lên một tia sát ý, đang chuẩn bị đánh bay người thì lại nghe thấy phía sau bình phong truyền đến tiếng bước chân. Bất chợt tâm tư vừa chuyển, y lần đầu tiên chủ động cúi người, kéo nữ nhân kia vào trong lòng ngực, ôm ngồi ở trên đùi mình, cố chịu đựng mùi son phấn lệnh người buồn nôn kia, ngước mắt nhìn về phía trước.
Thời điểm Bạch Húc vừa đi ra liền thấy một màn như vậy. Hắn có chút khiếp sợ lui về phía sau một bước, ngay sau đó cúi đầu che giấu đôi mắt của mình, miễn cho bại lộ ra cảm xúc gì.
Khiếp đảm, sợ hãi, chán ghét, còn mang theo một tia bi thương bị đè ở đáy lòng, cơ hồ khó có thể phát hiện.
"Nếu điện hạ đang vội, thuộc hạ xin cáo lui trước!" Bạch Húc chắp tay chuẩn bị lui ra ngoài, lại bị người nọ kêu ngừng bước chân, "Xem ngươi như vậy, chẳng lẽ là coi trọng nữ nhân này? Không bằng ta ban thưởng nàng cho ngươi thì thế nào?"
Bạch Húc đột nhiên cứng lại, không thể tưởng tượng nhìn về phía nam nhân, lại chỉ có thể nhìn thấy sự lạnh nhạt phảng phất như cái gì cũng không lọt được vào mắt cùng bộ mặt giả ngu của y, đột nhiên cảm thấy dạ dày mình quay cuồng một trận, thậm chí không rảnh lo ngụy trang, xoay người liền xông ra ngoài.
Dạ Vô Thương cảm giác trong lòng mình căng thẳng, thậm chí còn định không màng thân phận đuổi theo người nọ bắt về. Nhưng bắt về rồi thì nói cái gì? Nói kia chỉ là đùa thôi sao?
Mị Ly rúc trong lòng ngực y, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Dạ Vô Thương, nhớ tới tướng mạo tầm thường của trung niên nhân vừa rồi, nàng liền cảm thấy một trận buồn nôn.
Nàng không cho rằng điện hạ nghiêm túc, không ai có thể đẩy vật quý như nàng ra bên ngoài như vậy, cho nên nàng thậm chí không có bất cứ cảm giác nguy cơ nào mà tiếp tục khiêu khích, một đôi cánh tay ngọc câu lấy cổ Dạ Vô Thương, môi anh đào ghé sát vào bên tai y nhả khí như lan, "Điện hạ? Sao không để ý tới A Ly? Lão nhân kia có cái gì đẹp, vẫn là để ta hầu hạ điện hạ được không?"
Tay nàng không chịu cô đơn vươn xuống tìm kiếm, định giở lại trò cũ. Nhưng mà lần này không có may mắn như vậy, nàng bị nam nhân hung hăng đẩy ra, lấy một loại tư thế cực kỳ bất nhã ngã sóng soài trên mặt đất. Quần áo vốn đã rời rạc mỏng manh tức khắc tản ra để lộ tảng lớn da thịt trắng như tuyết, hai mảnh ngọc phong được miêu tả vô cùng sinh động. Cảnh tượng như vậy đủ để cho bất cứ nam nhân nào máu phun tại trận.
Dạ Vô Thương lại ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm bố thí cho nàng lấy một cái, lạnh lùng nói, "Cút đi, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm!" Y móc khăn ra vẩy lên vài giọt rượu rồi bắt đầu chà lau, gọi thị vệ tiến vào phân phó nói, "Kéo nữ nhân này ra ngoài, về sau không cho phép nàng bước vào cửa điện của ta nữa."
Nói xong lại một lần nữa tập trung nhìn vào chất lỏng màu vàng kim, nhưng trong mắt thoáng hiện tất cả đều là bộ dáng Hứa Bạch chán ghét mà xoay người rời đi ban nãy.
Biểu tình như vậy...... Chỉ sợ khiến y cuộc đời này khó quên.
Sau khi Bạch Húc nóng đầu lao ra ngoài, nhìn cung điện rộng lớn phức tạp cung thì ngây người trong giây lát, theo đó chính là lửa giận càng thêm bùng cháy, cơ hồ thiêu rụi lý trí hắn. Người kia, tuyệt không phải Tiểu Dạ của hắn......
Hắn buồn bực cúi đầu đi về phía trước, lại đụng phải hai tên thị vệ đang áp tải một người lướt qua hắn. Tuy rằng chỉ là một ánh nhìn vội vàng nhưng hắn lại tựa hồ thấy được đó là người quen.
"Đứng lại!" Bạch Húc xoay người, quát lớn hai thị vệ, không màng biểu tình kinh ngạc của hai người, chất vấn hỏi, "Hắn phạm vào tội gì?"
Hai tên thị vệ bị hắn hù đến sửng sốt. Bọn họ nhìn không thấu tu vi Bạch Húc, cố tình Bạch Húc sau khi tắm gội xong lại mặc chính y phục của Dạ Vô Thương, phía cuối ống tay áo thêu một tia chớp màu tím, đây là tiêu thức đánh dấu thân phận của y.
Như vậy người trước mặt này nhất định là thủ hạ tâm phúc mà thiếu chủ phi thường coi trọng, cho nên bọn họ không chút nào dám đắc tội, khom người nói, "Người này là gian tế tiên đạo, lẻn vào Ma Vực chúng ta ý đồ tất nhiên không nhỏ. Cho nên ta định bắt hắn lại đưa cho thiếu chủ thẩm vấn."
"Thẩm vấn?" Bạch Húc cười nhạt một tiếng, làm đủ cái giá, liếc xéo hai người, "Ngay cả chuyện thẩm vấn gian tế cũng phải để cho điện hạ tự mình làm, thật không biết nuôi mấy tên phế vật các ngươi để làm gì. Thôi, đơn giản ta hiện tại cũng không có việc gì, người liền giao cho ta đi. Sau khi thẩm vấn xong ta sẽ tự mình hội báo với điện hạ."
"Cái này......" Hai gã thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói, "Được, vậy vất vả đại nhân, ta xin cáo lui trước." Bất kể người này có thân phận gì, đều không phải người mà bọn họ có thể đắc tội. Một khi đã như vậy, không ngại cứ làm theo lời hắn, cho dù xảy ra vấn đề gì, bọn họ cũng dễ thoái thác hơn.
Bạch Húc mang theo người đi đến một chỗ nơi yên tĩnh. Nhìn người nọ vẻ mặt đề phòng, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi làm sao lại ở chỗ này? Còn bị bắt được nữa. Đây không phải nơi ngươi nên đến, đợi lát nữa ta đưa ngươi tới lối ra, nhanh chóng rời đi thôi."
Người này không phải ai khác, đúng là Phương Thiên Vận lúc trước cùng nhau tiến vào Thương Lan bí cảnh. Tự lúc từ biệt ngày ấy, hai người liền không còn giao thoa, chỉ là ngẫu nhiên nghe nói sau khi người này thăng cấp thì kết đạo lữ, cơ mà khi đó hắn đang bận bế quan cho nên chưa kịp đến chúc mừng.
"Ngươi là ai?" Phương Thiên Vận không hề bị thái độ nhìn như ôn hòa của hắn mê hoặc, ngược lại càng thêm cảnh giác, cả người căng chặt muốn chết, tựa hồ chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay nào là sẽ lập tức nhào lên vậy.
Bạch Húc nghiêng nghiêng đầu, nói, "Ngươi có lẽ không quen biết ta, nhưng đã từng có ân với ta, chỉ là ngươi quên mất. Mấy thứ này đều không quan trọng, bây giờ ta đưa ngươi tới lối ra."
Nói xong liền định kéo hắn đi, nhưng Phương Thiên Vận lại không chút suy chuyển, "Ta còn chưa thể đi được. Đồ vật ta muốn còn chưa tìm thấy."
"Thứ gì?" Bạch Húc theo bản năng hỏi.
Phương Thiên Vận mím môi, tựa hồ có chút giãy giụa, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói, "Dựng tử quả." Hắn xác nhận mình chưa bao giờ gặp qua người này, nhưng mà lấy tu vi của người này thì vốn không cần thiết phải lừa hắn, cho nên hắn không tự chủ được mà muốn tin tưởng. Vạn nhất người này là thiệt tình muốn giúp hắn, vậy mục đích của chuyến này nói không chừng sẽ có thể đạt thành.
"Dựng tử quả? Đó là cái gì?" Bạch Húc mờ mịt trong giây lát, hắn lại là chưa bao giờ nghe nói qua.
Phương Thiên Vận quay đầu đi, tuy rằng vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng vành tai lại lặng lẽ phiếm lên một mạt đỏ bừng, "Đây là...... Một loại trái cây có thể giúp nam tử thụ thai, sinh hạ con nối dõi, chỉ có ở Ma giới, sinh trưởng trên bờ ma tuyền, được ma khí tinh thuần nhất tưới tắm dựng dục lớn lên, cực kỳ hiếm có."
Ma tuyền? Bạch Húc híp híp mắt, hắn nhưng thật ra nhớ rõ thời điểm hắn vào thành, ở ngoại ô có nhìn thấy một cái suối lớn, ở giữa có một cái cây màu tím đậm, tựa hồ so với miêu tả của Phương Thiên Vận vô cùng tương tự. Hắn nghĩ nghĩ nói, "Ta đại khái biết ở chỗ nào, ngươi cùng ta tới."
Hắn nhìn bộ dạng Phương Thiên Vận như cũ có chút do dự, cười nhạo một tiếng, "Liền tính ngươi không tin ta, cũng không có bất cứ biện pháp nào không phải sao? Rốt cuộc ta cũng có thể trói ngươi lại rồi mang đi."
Sắc mặt Phương Thiên Vận hơi hơi trầm xuống. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà lời của người này lại vô cùng thực tế, cho nên hắn chỉ có thể đề cao cảnh giác đi theo Bạch Húc.
Bạch Húc giả bộ áp giải phạm nhân thành công đưa Phương Thiên Vận tới ngoại ô, một đường thông thuận đến bất khả tư nghị. Nhưng mà hắn lại không biết rằng tất cả mọi người đều coi hắn trở thành tâm phúc của Dạ Vô Thương, cho nên mới không có ai dám cản.
Chờ đến phụ cận ma tuyền, sắc mặt Phương Thiên Vận đã gần như tái nhợt. Ma khí quá mức nồng đậm tranh nhau vọt về phía hắn, nếu không phải hắn có một ít bí kíp bàng thân, chỉ sợ trên đường tới đây đã chết ngất không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạch Húc nhìn ra hắn không khoẻ, đuổi người ra xa chút, tự mình phi thân tiến lên hái trái cây. Kỳ quái chính là gần nơi này không có bất cứ ai canh giữ, cũng không có thủ hộ thú, quá trình thuận lợi đến kinh người. Chờ khi hắn đưa người mang theo trái cây đến cửa giao giới, cả người còn có chút hoảng hốt, chỉ thế là xong rồi sao?
Phương Thiên Vận nhìn con ngươi hơi tan rã của người nọ, ánh mắt biến hoá mấy lần. Người này đích đích xác xác là giúp hắn, hơn nữa thậm chí còn không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào, nhưng mà vì sao......
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng vẫn phun ra một câu gần như quan tâm, "Ngươi thả ta đi, vậy phải báo cáo kết quả công tác như thế nào bây giờ?"
"Hả?" Bạch Húc bị hắn kéo ra từ trong suy nghĩ của chính mình, không chút nào để ý xua xua tay, móc ra Ánh Tuyết kiếm rồi đâm một nhát lên cánh tay mình, gần như thọc xuyên qua. Nhưng từ sau khi trải qua niết bàn thân thể lại giảm bớt lượng lớn cảm giác đau, cho nên hắn vẫn là mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút.
"Như vậy là được, ngươi đi đi."
Phương Thiên Vận kinh ngạc trừng lớn con ngươi. Linh kiếm này tuyệt đối là một thanh tiên kiếm, một Ma tộc làm sao lại có thể sử dụng được? Một tia suy đoán loáng thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng lại đã bị người nọ hung hăng quăng ra ngoài, cùng với một tiếng gầm lên, "Tiểu tặc, lần sau đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không nhất định phải đem ngươi rút gân lột da, phát tiết mối hận trong lòng ta!"
Phương Thiên Vận nhìn nơi xa không ngừng có Ma tộc chạy đến cùng gương mặt thịnh nộ của người nọ, ngầm hiểu xoay người bỏ chạy. Mặc kệ người kia là ai, ân tình này, hắn xin nhận!
Hai gã thị vệ vội vàng tới, nhìn thấy Bạch Húc che lại cánh tay vẻ mặt phẫn nộ, thật cẩn thận hỏi, "Đại nhân, ngài không có việc gì đi?"
Bạch Húc quay đầu lại, không chút do dự quăng cho kẻ tới một bàn tay, "Thứ hỗn trướng, ai cho phép các ngươi lớn tiếng ồn ào? Nếu không phải tại các ngươi, bản tôn làm sao lại phải trọng thương đến tận đây! Hừ!"
Hai người đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, nhưng mà chờ đến khi bọn họ ngẩng đầu lên, trước mặt đã không một bóng người.
Đồng thời, Dạ Vô Thương thu được một tin tức, dựng tử quả ở ma trì mất đi một quả. Y sờ sờ cằm, dựng tử quả?
Trong đầu y loáng thoáng hiện lên một hình ảnh, Minh Hàn từng nói với y rằng, "Nếu ngươi thật sự để ý người nọ, thì hãy cho hắn ăn dựng tử quả, lưu lại người thừa kế, về sau ta sẽ không can thiệp vào nữa."
Khi đó y đã trả lời như thế nào?
"Không bao giờ, ta không cần bất cứ kẻ nào hoặc đồ vật nào hấp dẫn đi lực chú ý của hắn, cho dù là hài tử có huyết mạch của ta cũng không được!"
Dạ Vô Thương sắc mặt đột nhiên cứng đờ, hắn?
Hắn là...... Ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Hàn: Để hắn sinh cho ngươi một đứa con đi!
Dạ Vô Thương: Cút, hắn là của một mình ta, hài tử gì đó, không cần tồn tại!
Bạch Húc: Cút, muốn sinh thì tự ngươi sinh! Ta là nam nhân! Nam nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất