Chương 80: Nghịch thiên hành sự 2
Phải hay không cũng sẽ không thay đổi quyết định của ta
Chỉ cần Ân Triển và Đường Du rời đi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong điện Lạc Hồn điện đều ném hết cho Bạch Thống Hề và Vương phó tướng.Bây giờ rốt cuộc cũng thấy điện chủ và phu nhân trở về, hai người oán giận nhìn bọn họ. Ân Triển bình tĩnh ngồi xuống ghế chủ vị, hỏi thăm gần đây có chuyện gì xảy ra không.
Bạch thống hề nói: “Không có chuyện gì lớn…”
Ân Triển vừa lòng ngắt lời: “Ừm, khá lắm.”
Bạch Thống Hề làm bộ không nghe, tiếp tục nói cho hắn biết tuy rằng về mặt công việc không có chuyện gì, nhưng gã và điện chủ điện Quảng Hòa sắp thành thân, nên có rất nhiều việc cần làm, muốn xin nghỉ phép. Vương phó tướng lại nói bởi vì tên kia muốn lập gia đình, nên gần đây chuyện gì cũng là gã làm, hơn nữa xung quang khoe đủ loại tú ân ái.Bây giờ gã không muốn nhìn thấy điện chủ và phu ân ái nữa, tâm mệt mỏi lắm rồi nên cũng muốn xin nghỉ, tốt nhất là đi tìm đối tượng.
Hai người vứt thư xin phép ra, không thèm đợi hắn phê chuẩn đã quay đầu bỏ chạy, sợ hai người kia lại điên lên đi ra ngoài du lịch.
Ân Triển không lời gì để nói, thấy tức phụ đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm bèn kéo người vào trong lòng đùa nghịch một trận, mãi đến khi chịu không nổi mới buông ra. Hắn nhìn gương mặt cậu nhiễm tình ý diễm lệ như ngọn lửa, trong lòng ngứa ngáy, bế bổng cậu lên.
Hơi thở Đường Du cũng đã rối loạn, vươn tay nắm lấy hắn: “Ngươi không làm việc à?”
Ân Triển cúi đầu hôn lên khóe môi cậu: “Bây giờ là buổi tối, hẳn là nên nghỉ ngơi.”
Đường Du liếc xéo hắn: “Còn chưa có tối đâu.”
“Vậy cũng để đó làm sau, giờ ta làm ngươi trước.”
Ân Triển lại hôn cậu một ngụm, ôm người vào chủ ngọa, đặt xuống giường lập tức áp lên. Trút bỏ hồng bào, quấn quýt triền miên, đôi mắt xinh đẹp của người trong lòng dần dần nhiễm đầy hơi nước, bất lực ôm lấy hắn, hô hấp đứt quãng gọi tên hắn, khiến hắn mỗi lần thân cận đều thêm hãm sâu, hận không thể đem người hung hăng nhu tiến trong thân thể vĩnh viễn không xa rời nhau.
“Tiểu Hoằng…” Hắn quấn lấy lưỡi cậu, hôn triền miên say đắm.
Hắn định làm một lần thôi, nhưng tức phụ bị hắn trêu chọc nhìn quá sức quyến rũ, hắn không cưỡng lại được lại tiếp tục trầm mê, mãi cho đến nữa đêm mới kết thúc chuyện này với vẻ mặt thỏa mãn. Tức phụ hắn mơ màng ngủ theo thói quen rúc vào trong lòng hắn.Hắn cảm thấy như một khối đường ngọt ngào hòa tan, ôm cậu càng chặt.
Ngày hôm sau hắn tinh thần phấn chấn đi xử lý công vụ.
Đường Du ngủ lâu hơn, khi tỉnh dậy thấy ca mình đang bận rộn nên quay về chủ thành tìm Tư Nam.
Tư Nam vẫn ngồi trong pháp trận trung tâm, thấy cậu đến gần mới đứng lên đi ra đón. Nụ cười ôn hòa trên gương mặt y không hề thay dổi. Đường Du hơi tò mò công việc của y, khi biết là thủ hộ ở bên cạnh thần khí, cậu bật hỏi như thế có phải chán lắm không. Tư Nam cười:
“Vẫn tốt.”
Đường Du nhớ lại hình ảnh lúc bé, cảm thấy Tư Nam vẫn luôn rất ôn nhã, ừ một tiếng:
“Ta dẫn ngươi đi dạo nhé?”
Tư Nam lập tức gật đầu: “Được.”
Đường Du suy nghĩ rồi dẫn y đến thành Dạ Tinh
Đây là tòa thành được xây dựng sau khi chiến tranh. Vì để nhanh chóng đi vào hoạt động, một con đường mỹ thực đã ra đời từ năm trước. Hơn tám mươi phần trăn toàn bộ mỹ thực của Minh giới đều có thể tìm được ở đây. Cậu và Ân Triển cơ hồ đã đi khắp Minh giới, cũng đã đến đây hai lần, nếm thử món ăn họ làm, cảm thấy mùi vị rất ngon.
Cậu hỏi: “Ở đây có cá nướng, ngươi muốn ăn không?”
Tư Nam bất giác nhớ đến chuyện xưa ở núi Côn Lôn, ý cười càng thêm sâu: “Ăn.”
Hai người mua mấy con cá nướng, lại dạo quanh các quầy hàng khác.Trên đường Đường Du đề cử hai món ăn khá ngon, Tư Nam đương nhiên nghe theo cậu, cười đồng ý. Hai người mua thức ăn xong thì đến một quán trà lâu, ngồi trên lầu hai gần cửa sổ bắt đầu ăn. Tiểu nhị cười tươi như đóa hoa:
“Hoằng thiếu gia, ngài muốn trà gì?”
Đường Du nói: “Ta uống nước nho.”
Tiểu nhị hỏi: “… Ngài xem, chỗ chúng tôi là trà lâu, không gọi một chén trà à?”
Đường Du như chợt hiểu ra, kêu lên: “A, phải ha, vậy cho ấm nước sôi.”
Tiểu nhị: “…”
Tiểu nhị không dám chọc cậu, nhìn Tư Nam với ánh mắt tràn trề hy vọng. Tư Nam nhìn ra Đường Đường học xấu, mỉm cười ôn hòa nói với tiểu nhị mình cũng không muốn uống gì, một ấm nước sôi là được. Tiểu nhị cả người đều không ổn, vẻ mặt thất thểu đi xuống lầu.
Đường Du hài lòng, tiếp tục hạnh phúc ăn.
Tư Nam hỏi: “Gã từng trêu chọc ngươi?”
“Ừm, lần trước ta nghe lời gã đề cử chọn một chén trà Lạc Vũ, không chỉ đắt mà còn khó uống ghê luôn. “
Đường Du nói: “Cho nên ta quyết định sau này có ăn gì sẽ đến đây ăn, chỉ kêu một ấm nước sôi miễn phí.”
Tư Nam cười lắc đầu, không nói gì.
Đường Du nói: “Cá này ăn ngon hơn của An Quân nướng?”
Sắc mặt Tư Nam khẽ thay đổi: “Ngươi vẫn còn nhớ hương vị lúc đó?”
Y đã biết được từ miệng của Nhạc Chính Tiêu rằng Đường Đường đã hoàn toàn thức tỉnh. Huống hồ dòng máu của ác long sẽ ảnh hưởng đến tính tình của người này, rất khó nói có còn cảm giác với những chuyện trước đây hay không.
Đường Du nói: “Có thể nhớ rõ một ít.”
Như thế Tư Nam đã rất hài lòng, ôn hòa trả lời: “Đúng là ngon hơn.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tư Nam nghe cậu kể lại tình hình sau khi thức tỉnh mà đau lòng. Sau đó lại nghe cậu nói là Ân Triển đã giúp cậu vượt qua thời kỳ táo bạo, nụ cười của y nhạt đi nhưng y che dấu rất tốt, Đường Du không phát hiện được. Sau khi ăn xong cậu lại dẫn y đến nơi khác, cuối cùng chẳng biết lúc nào đã đến khu vực quản lý của điện Quảng Hòa.
Khóe miệng của cậu cong lên: “Chúng ta đến xem hồ Bỉ Dực đi.”
Tư Nam hỏi: “Hồ Bỉ Dực?”
Đường Du nói: “Tên nào đó đổi tên cho cái hồ.”
Cái gọi là tên nào đó, đương nhiên là nói điện chủ điện Quảng Hòa. Gã nghe Bạch Thống Hề nói bọn họ hay đến Cửu Xuyên nghe chim Hòa Hòa hót. Tuy rằng không rõ bọn họ làm những việc gì, nhưng có thể thấy được đó là nơi rất tốt để hẹn hò. Thế là gã cũng muốn tạo ra một nơi lãng mạn, thỉnh thoảng đưa tức phụ đến du ngoạn. Nếu như phong cảnh tự nhiên đã bị Ân Triển chiếm, vậy gã tạo một khu nhân tạo là được, đích thân trồng loài hoa bỉ dực mà Bạch Thống Hề thích, còn đổi tên mấy cái hồ gần đấy thành hồ Bỉ Dực.
Tư Nam nhìn vẻ mặt của cậu: “Bằng hữu?”
Đường Du nói: “Coi như thế, có điều tên nào đó vẫn không thích ta lắm.”
Chẳng mấy chốc hai người đã đến điện thành chủ của điện Quảng Hòa.
Hồ Bỉ Dực ở ngoài thành, bọn họ không đi vào thành, mà quẹo vào còn đường nhỏ bên cạnh đường chính. Hai người đi ước chừng một cây số thì thấy phía trước có nhiều người. Điện chủ điện Quảng Hòa đứng ở giữa, tay chỉ vào ao nói gì đó với người xung quanh.Dường như vừa nãy gã mới trồng hoa, trên lưng còn đeo cái xẻng nhỏ.
Đường Du cười nói: “Ta đến chào hỏi, ngươi tùy ý đi dạo nha?”
Tư Nam không từ chối, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, chọn một chỗ đi đến. Đường Du thì lững thững đi đến trước mặt người nào đó. Điện chủ điện Quảng Hòa thoáng nhìn thấy cậu, vội cảnh giác nhìn về phía sau lưng cậu:
“Ân Triển lại ra ngoài? Không phải hai người vừa về à? Ta nói cho các ngươi biết, lần này lão tử phải thành thân, ngươi bảo hắn giao công việc cho Thiếu Hề ít thôi, yên ổn làm điện chủ của hắn đi, không có việc gì đừng chạy ra ngoài hoài”
“Khẩn trương cái gì, hắn còn ở điện Lạc Hồn.” Đường Du:
“Ta đi cùng người khác.”
Điện chủ điện Quảng Hòa rất tò mò:
“Hai người vẫn luôn như hình với bóng, ngươi còn có thể đi chung với người khác? Ai vậy, ta xem coi.”
“Một bằng hữu.”
Đường Du nói rồi quay đầu tìm kiếm, thấy Tư Nam đang đi đến một gốc cây đằng xa, đúng lúc bên cạnh có một nhóm công tử ca đi ngang qua. Nhóm công tử thấy y nên nhìn chằm chằm, sau đó phần phật vây quanh Tư Nam, khóe miệng mang ý cười khó lường.
Cậu khẽ nhíu mày, bước qua đó.
Chưa đến gần đã thấy những người kia đồng loạt ngã xuống, mặt mũi nhăn nhó, bám chặt vào mặt đất, không phát ra nổi một tiếng kêu thảm thiết. Tư Nam lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không một tia tức giận, nhưng lại lạnh nhạt thờ ơ tựa như đang nhìn người chết. Đường Du căn bản không nhìn thấy được y ra tay thế nào, không khỏi dừng lại.
Tư Nam lập tức phát hiện ra cậu, vẻ mặt nhanh chóng dịu xuống. Y cũng không nhìn những người trên mặt đất, bước đến trước mặt cậu:
“Chào hỏi xong rồi?”
Đường Du nói: “Chưa, nhưng thấy bọn họ gây phiền phức cho ngươi nên lại đây xem thử.”
“Ta không sao.” Tư Nam dừng một chút rồi hỏi:
“Lúc nãy ta có dọa ngươi không?”
Đường Du nói: “Không có.”
Lúc trước khi cậu thức tỉnh còn nghiêm trọng hơn thế nhiều, huống hồ người đều phải thay đổi. Tư Nam còn trẻ như vậy đã là thượng tiên, trong đó quá trình chắc chắn không dễ dàng.
Tư Nam thấy cậu không bài xích mình, vẻ mặt càng nhu hòa, chung quy nhịn không được đưa tay xoa đậu cậu. Điện chủ điện Quảng Hòa cũng đã đến đây, nhìn chằm chằm bọn họ nghiên cứu, sau đó nghe tên nhóc khốn khiếp nào đó giới thiệu mới hiểu ra, nghĩ thầm đây chính là Tư Nam thượng tiên mới đến, mời bọn họ vào trong phủ ngồi chơi.
Đường Du chỉ là đi ngang qua thôi nên từ chối ý tốt của gã. Điện chủ điện Quảng Hòa cũng không nài ép, trò chuyện một lát với họ rồi lại tiếp tục trồng hoa. Đường Du đứng ở bên cạnh vây xem, tên nào đó đi đến đâu cậu liền đi đến đó, liên tiếp đi theo mười ba gốc. Điện chủ điện Quảng Hòa vứt xẻng nhỏ lên đất cái keng.
“Nhìn cái gì vậy, không giúp gì thì đừng luẩn quẩn ở đây?!”
Đường Du nói: “Không phải ngươi muốn đích thân trồng à?”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Ngươi có thể đào hố, tưới nước mà. Chứ không còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Đường Du nghiêm túc nói: “Cổ vũ cho ngươi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “…”
Tư Nam nhìn sắc mặt của gã, cứ cảm thấy gã muốn cầm xẻng nhỏ đâm chết Đường Đường, nhịn không được bước lên trước. Lúc này chợt nghe vang lên một tiếng cười khẽ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn, thấy Ân Triển đang bay tới.
Điện chủ điện Quảng Hòa bỗng nhiên bật dậy: “Ngươi tới đây làm gì? Quay về làm việc của ngươi đi!”
Ân Triển nói: “Tới tìm tức phụ nhà ta thôi mà, ngươi không cần khẩn trương.”
Điện chủ điện Quảng Hòa chủ hoài nghi nhìn hắn: “Không phải muốn đi chơi thật chứ?”
Ân Triển nói: “Không đâu, chờ uống rượu mừng của ngươi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa mới có chút yên tâm, lại tiếp tục ngồi xổm xuống trồng hoa. để phòng người nào đó lại muốn vây xem gã hung ác liếc cậu một cái. Lúc này Đường Du có Ân Triển rồi, đương nhiên không để ý gã nữa, cậu đi đến bên cạnh Ân Triển.
Ân Triển cả ngày chưa gặp tức phụ, nhớ muốn chết, thấy thế kéo cậu vào trong lòng hôn.
Tư Nam thầm hít sâu: “Ta ra ngoài lâu lắm rồi, cần phải trở về.”
Đường Du nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Tư Nam nói: “Không cần, ta biết đường, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.”
Đường Du ừ một tiếng, nhìn theo y đi xa, cùng Ân Triển đi lên sạn đạo được xây dựng trên hồ Bỉ Dực dạo một vòng. Thời gian này Bạch Thống Hề cũng thu thập xong đồ vật tìm tới nơi, điện chủ Quảng Hòa nghe nói cuối cùng gã cũng được nghỉ phép mới nhìn Ân Triển dễ chịu hơn xíu, ra dấu cho bảo thủ hạ lấy thiệp cưới, đưa cho hai người:
“Nhớ mang lễ vật.”
Ân Triển hỏi: “Nếu ta không cho gã nghỉ, có phải sẽ không đưa ta thiệp mời?”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Đưa chứ, ta sẽ đích thân mang đến quẳng vô mặt ngươi.”
Ân Triển mỉm cười dẫn tức phụ về điện Lạc Hồn.
Bắt đầu từ đó hắn chuyên tâm xử lý công vụ, Đường Du thỉnh thoảng lại ở đây cùng hắn, thỉnh thoảng thì đi tìm Tư Nam. Ân Triển lần lượt tiếp xúc với Tư Nam mấy lần, hắn nhận ra tuy người này đối xử với ai cũng là vẻ mặt ôn hòa, nhưng thực chất là không quan tâm gì, cũng chỉ có ở trước mặt tiểu Hoằng trước mặt, ý cười mới trở nên ấm áp.
Nhưng những người thiên giới xưa nay vẫn luôn như vậy, hắn thấy người này đối với tiểu Hoằng cũng không có ý đồ xấu, nên cứ quan sát xem sao đã.
Ngày một ngày trôi qua, hôn sự của điện chủ Quảng Hòa và Bạch Thống Hề cuối cùng cũng đến.
Minh giới pha trộn nhiều nền văn hóa của các thế giới, tất cả các kiểu hôn lễ đều có thể nhìn thấy. Nhưng đối với người địa phương mà nói, vẫn tiếp nối kiểu truyền thống kia. Ân Triển ngẩng đầu, chỉ thấy đèn lồng đỏ giăng khắp đường phố, khắp nơi không khí vui mừng.Hắn nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt bằng hữu, nắm chặt tay tức phụ:
“Không biết khi nào…” Không biết khi nào ta mới có thể đón người về nhà.
Đường Du nhìn hắn: “Hử?”
Ân Triển hôn lên trán cậu: “Không có gì.”
Đường Du nhìn hắn, biết hắn vẫn chưa nói hết lời, cũng chỉ nắm chặt tay hắn.
Điện chủ điện Quảng Hòa cười đón chào khách khứa, vẻ mặt tràn đầy ý xuân. Gã thoáng thấy hai người kia đang ở cùng nhau, đắc ý đi đến đó. Gã cũng không nói lời nào chỉ là liên tục lắc lư trước mặt họ. Bọn Ân Triển cũng không có ngốc đương nhiên hiểu tên ngốc này đang muốn khoe khoang, Đường Du ngây thơ hỏi:
“Ta nghe nói chút nữa có thể phá động phòng?”
Ân Triển nói: “Ừm, tha hồ phá.”
Đường Du nói: “Tốt quá.”
“…” Điện chủ điện Quảng Hòa hơi ngẩn ra, cảm thấy chắc mình sắp xui xẻo rồi, lập tức kéo Ân Triển đến góc phòng, giả vờ quan tâm hỏi:
“Huynh đệ giấu kín quá, lúc nào mới được uống rượu mừng của hai người?”
Ân Triển nói: “Kính Bồ Đề còn chưa trở lại.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Không phải do pháp trận trung tâm à? Ngươi với ta đều biết sỡ dĩ pháp trận trung tâm cần thần khí trấn giữ, là vì còn có nơi chưa tu sửa xong. Nếu ngươi nghĩ ra cách gì đó giải quyết triệt để thì nói cho Minh chủ, kính Bồ Đề tự nhiên là về thôi.”
Ân Triển nói: “Ta biết.”
Điện chủ điện Quảng Hòa gật đầu: “Ngươi biết thì tốt.”
Ân Triển nói: “Không có chuyện gì ta đi đây, đi bàn bạc với tiểu Hoằng xem phá động phòng như thế nào.”
Điện chủ điện Quảng Hòa mở to miệng, thật sự không biết nên làm gì để chuyển sự chú ý của bọn họ. Gã đành bám lấy hắn, hứa hẹn nhiều thứ tổt hắn mới đồng ý khuyên nhủ tên nhóc chết toi nào đó. Gã giận ghê gớm, âm thầm quyết định đợi bọn họ thành thân gã nhất định phải đòi lại món nợ này.
Hôn lễ trôi qua, Bạch Thống Hề được nghỉ ngơi một thời gian, còn Vương phó tướng đến nay vẫn không thấy bóng dáng. Cho nên Ân Triển vẫn phải làm việc, Đường Du không quấy rầy hắn. Cậu theo thói quen đến tìm Tư Nam, thấy y đi ra thì hỏi:
“Ở bên trong thế nào?”
Tư Nam nói: “Chỉ là có một trận pháp.”
Đường Du ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện thành hôn, lại hỏi:
“Kính Bồ đề vẫn chưa dùng được à?”
Tư Nam hỏi: “Có việc gì?”
Đường Du nói: “Ta muốn chiếu thử người định mệnh, nghe nói kính Bồ Đề chỉ chiếu cho người của Ân gia.Nếu ta chiếu nó có chịu không?”
Tư Nam trầm ngâm một lát: “Chắc là được”
Đường Du nhướng mày: “Bây giờ?”
Tư Nam nói: “Có một cái pháp trận.”
Đường Du ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện hôn lễ lại hỏi:
“Kính Bồ đề vẫn chưa dùng được à?”
Tư Nam hỏi: “Có việc gì?”
Đường Du nói: “Ta muốn chiếu người mệnh định của mình. Ta nghe nói kính Bồ Đề chỉ chiếu cho người của Ân gia, nếu ta chiếu nó có chịu không?”
Tư Nam hơi im lặng: “Chắc là được.”
Đường Du nhướng mày: “Bây giờ được chứ?”
Tư Nam gật đầu, dẫn cậu đi vào trung tâm pháp trận, sau đó dừng lại trước kính Bồ Đề. Đường Du nhìn kính Bồ Đề, thấy nó không phản ứng, lại nhìn Tư Nam. Tư Nam im lặng, ra hiệu cho cậu đợi một lát. Y đặt tay lên kính Bồ Đề, nhắm mắt lại tham nhập vào một tia thần thức.
“Kính Bồ Đề.”
“Ừm?”
“Ngô lấy máu tư mệnh thiên giới, tham người mệnh định của cậu ấy trước hạo kiếp.”
“Đừng nên chấp nhất.”
“Ngươi không hiểu, ta cố gắng liều mạng sống sót từ thiên giới đến tìm cậu ấy, lại thấy cậu ấy đã thuộc về người khác. Đây là tư vị gì chứ, cho dù như thế nào, ta cũng muốn làm rõ ràng.”
Kính Bồ Đề không nói nữa, nhưng Tư Nam có thể cảm nhận được giọt máu của mình bị hút vào, y mở mắt ra:
“Đường Đường, đặt tay lên đây.”
Đường Du làm theo lời y, theo dõi kính Bồ Đề. Tư Nam cũng nín thở nhìn theo, nhưng thật đáng tiếc, cho dù có máu của y, sau khi mệnh số cải biến kính Bồ Đề vẫn không cách nào nhìn thấu thiên đạo, cuối cùng chỉ cho hai chữ: Khó giải.
Y rũ mắt xuống, trong lòng hít một hơi thật sâu.
Đường Du nhìn y: “Khó giải là có ý gì?”
Tư Nam im lặng.
Khó giải ý là ngay cả kính Bồ Đề cũng không biết rõ trước trận hạo kiếp người được mệnh định cho Đường Đường là ai. Có thể là Ân Triển, có thể là y, cũng có thể là người khác. Nhưng bọn họ mãi mãi không biết được.
Đường Du nhìn y một lúc mới nói: “Ta đã hiểu.”
Tư Nam nhìn cậu “Cái gì?”
Đường Du nói: “Không sao cả, phải hay không cũng sẽ không thay đổi quyết định của ta.”
Tư Nam lập tức sắp xếp lại manh mối, biết cậu đã hiểu lầm, vô thức hỏi thêm một câu:
“Cho dù thiên đạo không biểu hiện?”
Đường Du nói: “Ừm, ta chỉ biết ta thích hắn, muốn cùng một chỗ với hắn. Chúng ta đi thôi.”
Tư Nam nhìn cậu trong chốc lát, đè nén suy nghĩ lung tung, theo cậu đi ra ngoài.
Chap sau:
Ân Triển thấy cậu đứng ở giữa con đường liền buông tay đối phương ra đi tới thấp giọng nói:
“Tiểu Hoằng, ta có lỗi với ngươi.”
Đường Du nhìn hắn: “Ta nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi dám phản bội ta, ta sẽ chính tay giết ngươi.”
Ân Triển gật đầu: “Ngươi cứ giết ta, nhưng y là vô tội, ngươi tha cho y đi.”
PS: Chuẩn bị ngược Đường Đường nào
Chỉ cần Ân Triển và Đường Du rời đi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong điện Lạc Hồn điện đều ném hết cho Bạch Thống Hề và Vương phó tướng.Bây giờ rốt cuộc cũng thấy điện chủ và phu nhân trở về, hai người oán giận nhìn bọn họ. Ân Triển bình tĩnh ngồi xuống ghế chủ vị, hỏi thăm gần đây có chuyện gì xảy ra không.
Bạch thống hề nói: “Không có chuyện gì lớn…”
Ân Triển vừa lòng ngắt lời: “Ừm, khá lắm.”
Bạch Thống Hề làm bộ không nghe, tiếp tục nói cho hắn biết tuy rằng về mặt công việc không có chuyện gì, nhưng gã và điện chủ điện Quảng Hòa sắp thành thân, nên có rất nhiều việc cần làm, muốn xin nghỉ phép. Vương phó tướng lại nói bởi vì tên kia muốn lập gia đình, nên gần đây chuyện gì cũng là gã làm, hơn nữa xung quang khoe đủ loại tú ân ái.Bây giờ gã không muốn nhìn thấy điện chủ và phu ân ái nữa, tâm mệt mỏi lắm rồi nên cũng muốn xin nghỉ, tốt nhất là đi tìm đối tượng.
Hai người vứt thư xin phép ra, không thèm đợi hắn phê chuẩn đã quay đầu bỏ chạy, sợ hai người kia lại điên lên đi ra ngoài du lịch.
Ân Triển không lời gì để nói, thấy tức phụ đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm bèn kéo người vào trong lòng đùa nghịch một trận, mãi đến khi chịu không nổi mới buông ra. Hắn nhìn gương mặt cậu nhiễm tình ý diễm lệ như ngọn lửa, trong lòng ngứa ngáy, bế bổng cậu lên.
Hơi thở Đường Du cũng đã rối loạn, vươn tay nắm lấy hắn: “Ngươi không làm việc à?”
Ân Triển cúi đầu hôn lên khóe môi cậu: “Bây giờ là buổi tối, hẳn là nên nghỉ ngơi.”
Đường Du liếc xéo hắn: “Còn chưa có tối đâu.”
“Vậy cũng để đó làm sau, giờ ta làm ngươi trước.”
Ân Triển lại hôn cậu một ngụm, ôm người vào chủ ngọa, đặt xuống giường lập tức áp lên. Trút bỏ hồng bào, quấn quýt triền miên, đôi mắt xinh đẹp của người trong lòng dần dần nhiễm đầy hơi nước, bất lực ôm lấy hắn, hô hấp đứt quãng gọi tên hắn, khiến hắn mỗi lần thân cận đều thêm hãm sâu, hận không thể đem người hung hăng nhu tiến trong thân thể vĩnh viễn không xa rời nhau.
“Tiểu Hoằng…” Hắn quấn lấy lưỡi cậu, hôn triền miên say đắm.
Hắn định làm một lần thôi, nhưng tức phụ bị hắn trêu chọc nhìn quá sức quyến rũ, hắn không cưỡng lại được lại tiếp tục trầm mê, mãi cho đến nữa đêm mới kết thúc chuyện này với vẻ mặt thỏa mãn. Tức phụ hắn mơ màng ngủ theo thói quen rúc vào trong lòng hắn.Hắn cảm thấy như một khối đường ngọt ngào hòa tan, ôm cậu càng chặt.
Ngày hôm sau hắn tinh thần phấn chấn đi xử lý công vụ.
Đường Du ngủ lâu hơn, khi tỉnh dậy thấy ca mình đang bận rộn nên quay về chủ thành tìm Tư Nam.
Tư Nam vẫn ngồi trong pháp trận trung tâm, thấy cậu đến gần mới đứng lên đi ra đón. Nụ cười ôn hòa trên gương mặt y không hề thay dổi. Đường Du hơi tò mò công việc của y, khi biết là thủ hộ ở bên cạnh thần khí, cậu bật hỏi như thế có phải chán lắm không. Tư Nam cười:
“Vẫn tốt.”
Đường Du nhớ lại hình ảnh lúc bé, cảm thấy Tư Nam vẫn luôn rất ôn nhã, ừ một tiếng:
“Ta dẫn ngươi đi dạo nhé?”
Tư Nam lập tức gật đầu: “Được.”
Đường Du suy nghĩ rồi dẫn y đến thành Dạ Tinh
Đây là tòa thành được xây dựng sau khi chiến tranh. Vì để nhanh chóng đi vào hoạt động, một con đường mỹ thực đã ra đời từ năm trước. Hơn tám mươi phần trăn toàn bộ mỹ thực của Minh giới đều có thể tìm được ở đây. Cậu và Ân Triển cơ hồ đã đi khắp Minh giới, cũng đã đến đây hai lần, nếm thử món ăn họ làm, cảm thấy mùi vị rất ngon.
Cậu hỏi: “Ở đây có cá nướng, ngươi muốn ăn không?”
Tư Nam bất giác nhớ đến chuyện xưa ở núi Côn Lôn, ý cười càng thêm sâu: “Ăn.”
Hai người mua mấy con cá nướng, lại dạo quanh các quầy hàng khác.Trên đường Đường Du đề cử hai món ăn khá ngon, Tư Nam đương nhiên nghe theo cậu, cười đồng ý. Hai người mua thức ăn xong thì đến một quán trà lâu, ngồi trên lầu hai gần cửa sổ bắt đầu ăn. Tiểu nhị cười tươi như đóa hoa:
“Hoằng thiếu gia, ngài muốn trà gì?”
Đường Du nói: “Ta uống nước nho.”
Tiểu nhị hỏi: “… Ngài xem, chỗ chúng tôi là trà lâu, không gọi một chén trà à?”
Đường Du như chợt hiểu ra, kêu lên: “A, phải ha, vậy cho ấm nước sôi.”
Tiểu nhị: “…”
Tiểu nhị không dám chọc cậu, nhìn Tư Nam với ánh mắt tràn trề hy vọng. Tư Nam nhìn ra Đường Đường học xấu, mỉm cười ôn hòa nói với tiểu nhị mình cũng không muốn uống gì, một ấm nước sôi là được. Tiểu nhị cả người đều không ổn, vẻ mặt thất thểu đi xuống lầu.
Đường Du hài lòng, tiếp tục hạnh phúc ăn.
Tư Nam hỏi: “Gã từng trêu chọc ngươi?”
“Ừm, lần trước ta nghe lời gã đề cử chọn một chén trà Lạc Vũ, không chỉ đắt mà còn khó uống ghê luôn. “
Đường Du nói: “Cho nên ta quyết định sau này có ăn gì sẽ đến đây ăn, chỉ kêu một ấm nước sôi miễn phí.”
Tư Nam cười lắc đầu, không nói gì.
Đường Du nói: “Cá này ăn ngon hơn của An Quân nướng?”
Sắc mặt Tư Nam khẽ thay đổi: “Ngươi vẫn còn nhớ hương vị lúc đó?”
Y đã biết được từ miệng của Nhạc Chính Tiêu rằng Đường Đường đã hoàn toàn thức tỉnh. Huống hồ dòng máu của ác long sẽ ảnh hưởng đến tính tình của người này, rất khó nói có còn cảm giác với những chuyện trước đây hay không.
Đường Du nói: “Có thể nhớ rõ một ít.”
Như thế Tư Nam đã rất hài lòng, ôn hòa trả lời: “Đúng là ngon hơn.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Tư Nam nghe cậu kể lại tình hình sau khi thức tỉnh mà đau lòng. Sau đó lại nghe cậu nói là Ân Triển đã giúp cậu vượt qua thời kỳ táo bạo, nụ cười của y nhạt đi nhưng y che dấu rất tốt, Đường Du không phát hiện được. Sau khi ăn xong cậu lại dẫn y đến nơi khác, cuối cùng chẳng biết lúc nào đã đến khu vực quản lý của điện Quảng Hòa.
Khóe miệng của cậu cong lên: “Chúng ta đến xem hồ Bỉ Dực đi.”
Tư Nam hỏi: “Hồ Bỉ Dực?”
Đường Du nói: “Tên nào đó đổi tên cho cái hồ.”
Cái gọi là tên nào đó, đương nhiên là nói điện chủ điện Quảng Hòa. Gã nghe Bạch Thống Hề nói bọn họ hay đến Cửu Xuyên nghe chim Hòa Hòa hót. Tuy rằng không rõ bọn họ làm những việc gì, nhưng có thể thấy được đó là nơi rất tốt để hẹn hò. Thế là gã cũng muốn tạo ra một nơi lãng mạn, thỉnh thoảng đưa tức phụ đến du ngoạn. Nếu như phong cảnh tự nhiên đã bị Ân Triển chiếm, vậy gã tạo một khu nhân tạo là được, đích thân trồng loài hoa bỉ dực mà Bạch Thống Hề thích, còn đổi tên mấy cái hồ gần đấy thành hồ Bỉ Dực.
Tư Nam nhìn vẻ mặt của cậu: “Bằng hữu?”
Đường Du nói: “Coi như thế, có điều tên nào đó vẫn không thích ta lắm.”
Chẳng mấy chốc hai người đã đến điện thành chủ của điện Quảng Hòa.
Hồ Bỉ Dực ở ngoài thành, bọn họ không đi vào thành, mà quẹo vào còn đường nhỏ bên cạnh đường chính. Hai người đi ước chừng một cây số thì thấy phía trước có nhiều người. Điện chủ điện Quảng Hòa đứng ở giữa, tay chỉ vào ao nói gì đó với người xung quanh.Dường như vừa nãy gã mới trồng hoa, trên lưng còn đeo cái xẻng nhỏ.
Đường Du cười nói: “Ta đến chào hỏi, ngươi tùy ý đi dạo nha?”
Tư Nam không từ chối, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, chọn một chỗ đi đến. Đường Du thì lững thững đi đến trước mặt người nào đó. Điện chủ điện Quảng Hòa thoáng nhìn thấy cậu, vội cảnh giác nhìn về phía sau lưng cậu:
“Ân Triển lại ra ngoài? Không phải hai người vừa về à? Ta nói cho các ngươi biết, lần này lão tử phải thành thân, ngươi bảo hắn giao công việc cho Thiếu Hề ít thôi, yên ổn làm điện chủ của hắn đi, không có việc gì đừng chạy ra ngoài hoài”
“Khẩn trương cái gì, hắn còn ở điện Lạc Hồn.” Đường Du:
“Ta đi cùng người khác.”
Điện chủ điện Quảng Hòa rất tò mò:
“Hai người vẫn luôn như hình với bóng, ngươi còn có thể đi chung với người khác? Ai vậy, ta xem coi.”
“Một bằng hữu.”
Đường Du nói rồi quay đầu tìm kiếm, thấy Tư Nam đang đi đến một gốc cây đằng xa, đúng lúc bên cạnh có một nhóm công tử ca đi ngang qua. Nhóm công tử thấy y nên nhìn chằm chằm, sau đó phần phật vây quanh Tư Nam, khóe miệng mang ý cười khó lường.
Cậu khẽ nhíu mày, bước qua đó.
Chưa đến gần đã thấy những người kia đồng loạt ngã xuống, mặt mũi nhăn nhó, bám chặt vào mặt đất, không phát ra nổi một tiếng kêu thảm thiết. Tư Nam lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không một tia tức giận, nhưng lại lạnh nhạt thờ ơ tựa như đang nhìn người chết. Đường Du căn bản không nhìn thấy được y ra tay thế nào, không khỏi dừng lại.
Tư Nam lập tức phát hiện ra cậu, vẻ mặt nhanh chóng dịu xuống. Y cũng không nhìn những người trên mặt đất, bước đến trước mặt cậu:
“Chào hỏi xong rồi?”
Đường Du nói: “Chưa, nhưng thấy bọn họ gây phiền phức cho ngươi nên lại đây xem thử.”
“Ta không sao.” Tư Nam dừng một chút rồi hỏi:
“Lúc nãy ta có dọa ngươi không?”
Đường Du nói: “Không có.”
Lúc trước khi cậu thức tỉnh còn nghiêm trọng hơn thế nhiều, huống hồ người đều phải thay đổi. Tư Nam còn trẻ như vậy đã là thượng tiên, trong đó quá trình chắc chắn không dễ dàng.
Tư Nam thấy cậu không bài xích mình, vẻ mặt càng nhu hòa, chung quy nhịn không được đưa tay xoa đậu cậu. Điện chủ điện Quảng Hòa cũng đã đến đây, nhìn chằm chằm bọn họ nghiên cứu, sau đó nghe tên nhóc khốn khiếp nào đó giới thiệu mới hiểu ra, nghĩ thầm đây chính là Tư Nam thượng tiên mới đến, mời bọn họ vào trong phủ ngồi chơi.
Đường Du chỉ là đi ngang qua thôi nên từ chối ý tốt của gã. Điện chủ điện Quảng Hòa cũng không nài ép, trò chuyện một lát với họ rồi lại tiếp tục trồng hoa. Đường Du đứng ở bên cạnh vây xem, tên nào đó đi đến đâu cậu liền đi đến đó, liên tiếp đi theo mười ba gốc. Điện chủ điện Quảng Hòa vứt xẻng nhỏ lên đất cái keng.
“Nhìn cái gì vậy, không giúp gì thì đừng luẩn quẩn ở đây?!”
Đường Du nói: “Không phải ngươi muốn đích thân trồng à?”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Ngươi có thể đào hố, tưới nước mà. Chứ không còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Đường Du nghiêm túc nói: “Cổ vũ cho ngươi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “…”
Tư Nam nhìn sắc mặt của gã, cứ cảm thấy gã muốn cầm xẻng nhỏ đâm chết Đường Đường, nhịn không được bước lên trước. Lúc này chợt nghe vang lên một tiếng cười khẽ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn, thấy Ân Triển đang bay tới.
Điện chủ điện Quảng Hòa bỗng nhiên bật dậy: “Ngươi tới đây làm gì? Quay về làm việc của ngươi đi!”
Ân Triển nói: “Tới tìm tức phụ nhà ta thôi mà, ngươi không cần khẩn trương.”
Điện chủ điện Quảng Hòa chủ hoài nghi nhìn hắn: “Không phải muốn đi chơi thật chứ?”
Ân Triển nói: “Không đâu, chờ uống rượu mừng của ngươi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa mới có chút yên tâm, lại tiếp tục ngồi xổm xuống trồng hoa. để phòng người nào đó lại muốn vây xem gã hung ác liếc cậu một cái. Lúc này Đường Du có Ân Triển rồi, đương nhiên không để ý gã nữa, cậu đi đến bên cạnh Ân Triển.
Ân Triển cả ngày chưa gặp tức phụ, nhớ muốn chết, thấy thế kéo cậu vào trong lòng hôn.
Tư Nam thầm hít sâu: “Ta ra ngoài lâu lắm rồi, cần phải trở về.”
Đường Du nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Tư Nam nói: “Không cần, ta biết đường, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.”
Đường Du ừ một tiếng, nhìn theo y đi xa, cùng Ân Triển đi lên sạn đạo được xây dựng trên hồ Bỉ Dực dạo một vòng. Thời gian này Bạch Thống Hề cũng thu thập xong đồ vật tìm tới nơi, điện chủ Quảng Hòa nghe nói cuối cùng gã cũng được nghỉ phép mới nhìn Ân Triển dễ chịu hơn xíu, ra dấu cho bảo thủ hạ lấy thiệp cưới, đưa cho hai người:
“Nhớ mang lễ vật.”
Ân Triển hỏi: “Nếu ta không cho gã nghỉ, có phải sẽ không đưa ta thiệp mời?”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Đưa chứ, ta sẽ đích thân mang đến quẳng vô mặt ngươi.”
Ân Triển mỉm cười dẫn tức phụ về điện Lạc Hồn.
Bắt đầu từ đó hắn chuyên tâm xử lý công vụ, Đường Du thỉnh thoảng lại ở đây cùng hắn, thỉnh thoảng thì đi tìm Tư Nam. Ân Triển lần lượt tiếp xúc với Tư Nam mấy lần, hắn nhận ra tuy người này đối xử với ai cũng là vẻ mặt ôn hòa, nhưng thực chất là không quan tâm gì, cũng chỉ có ở trước mặt tiểu Hoằng trước mặt, ý cười mới trở nên ấm áp.
Nhưng những người thiên giới xưa nay vẫn luôn như vậy, hắn thấy người này đối với tiểu Hoằng cũng không có ý đồ xấu, nên cứ quan sát xem sao đã.
Ngày một ngày trôi qua, hôn sự của điện chủ Quảng Hòa và Bạch Thống Hề cuối cùng cũng đến.
Minh giới pha trộn nhiều nền văn hóa của các thế giới, tất cả các kiểu hôn lễ đều có thể nhìn thấy. Nhưng đối với người địa phương mà nói, vẫn tiếp nối kiểu truyền thống kia. Ân Triển ngẩng đầu, chỉ thấy đèn lồng đỏ giăng khắp đường phố, khắp nơi không khí vui mừng.Hắn nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt bằng hữu, nắm chặt tay tức phụ:
“Không biết khi nào…” Không biết khi nào ta mới có thể đón người về nhà.
Đường Du nhìn hắn: “Hử?”
Ân Triển hôn lên trán cậu: “Không có gì.”
Đường Du nhìn hắn, biết hắn vẫn chưa nói hết lời, cũng chỉ nắm chặt tay hắn.
Điện chủ điện Quảng Hòa cười đón chào khách khứa, vẻ mặt tràn đầy ý xuân. Gã thoáng thấy hai người kia đang ở cùng nhau, đắc ý đi đến đó. Gã cũng không nói lời nào chỉ là liên tục lắc lư trước mặt họ. Bọn Ân Triển cũng không có ngốc đương nhiên hiểu tên ngốc này đang muốn khoe khoang, Đường Du ngây thơ hỏi:
“Ta nghe nói chút nữa có thể phá động phòng?”
Ân Triển nói: “Ừm, tha hồ phá.”
Đường Du nói: “Tốt quá.”
“…” Điện chủ điện Quảng Hòa hơi ngẩn ra, cảm thấy chắc mình sắp xui xẻo rồi, lập tức kéo Ân Triển đến góc phòng, giả vờ quan tâm hỏi:
“Huynh đệ giấu kín quá, lúc nào mới được uống rượu mừng của hai người?”
Ân Triển nói: “Kính Bồ Đề còn chưa trở lại.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: “Không phải do pháp trận trung tâm à? Ngươi với ta đều biết sỡ dĩ pháp trận trung tâm cần thần khí trấn giữ, là vì còn có nơi chưa tu sửa xong. Nếu ngươi nghĩ ra cách gì đó giải quyết triệt để thì nói cho Minh chủ, kính Bồ Đề tự nhiên là về thôi.”
Ân Triển nói: “Ta biết.”
Điện chủ điện Quảng Hòa gật đầu: “Ngươi biết thì tốt.”
Ân Triển nói: “Không có chuyện gì ta đi đây, đi bàn bạc với tiểu Hoằng xem phá động phòng như thế nào.”
Điện chủ điện Quảng Hòa mở to miệng, thật sự không biết nên làm gì để chuyển sự chú ý của bọn họ. Gã đành bám lấy hắn, hứa hẹn nhiều thứ tổt hắn mới đồng ý khuyên nhủ tên nhóc chết toi nào đó. Gã giận ghê gớm, âm thầm quyết định đợi bọn họ thành thân gã nhất định phải đòi lại món nợ này.
Hôn lễ trôi qua, Bạch Thống Hề được nghỉ ngơi một thời gian, còn Vương phó tướng đến nay vẫn không thấy bóng dáng. Cho nên Ân Triển vẫn phải làm việc, Đường Du không quấy rầy hắn. Cậu theo thói quen đến tìm Tư Nam, thấy y đi ra thì hỏi:
“Ở bên trong thế nào?”
Tư Nam nói: “Chỉ là có một trận pháp.”
Đường Du ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện thành hôn, lại hỏi:
“Kính Bồ đề vẫn chưa dùng được à?”
Tư Nam hỏi: “Có việc gì?”
Đường Du nói: “Ta muốn chiếu thử người định mệnh, nghe nói kính Bồ Đề chỉ chiếu cho người của Ân gia.Nếu ta chiếu nó có chịu không?”
Tư Nam trầm ngâm một lát: “Chắc là được”
Đường Du nhướng mày: “Bây giờ?”
Tư Nam nói: “Có một cái pháp trận.”
Đường Du ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện hôn lễ lại hỏi:
“Kính Bồ đề vẫn chưa dùng được à?”
Tư Nam hỏi: “Có việc gì?”
Đường Du nói: “Ta muốn chiếu người mệnh định của mình. Ta nghe nói kính Bồ Đề chỉ chiếu cho người của Ân gia, nếu ta chiếu nó có chịu không?”
Tư Nam hơi im lặng: “Chắc là được.”
Đường Du nhướng mày: “Bây giờ được chứ?”
Tư Nam gật đầu, dẫn cậu đi vào trung tâm pháp trận, sau đó dừng lại trước kính Bồ Đề. Đường Du nhìn kính Bồ Đề, thấy nó không phản ứng, lại nhìn Tư Nam. Tư Nam im lặng, ra hiệu cho cậu đợi một lát. Y đặt tay lên kính Bồ Đề, nhắm mắt lại tham nhập vào một tia thần thức.
“Kính Bồ Đề.”
“Ừm?”
“Ngô lấy máu tư mệnh thiên giới, tham người mệnh định của cậu ấy trước hạo kiếp.”
“Đừng nên chấp nhất.”
“Ngươi không hiểu, ta cố gắng liều mạng sống sót từ thiên giới đến tìm cậu ấy, lại thấy cậu ấy đã thuộc về người khác. Đây là tư vị gì chứ, cho dù như thế nào, ta cũng muốn làm rõ ràng.”
Kính Bồ Đề không nói nữa, nhưng Tư Nam có thể cảm nhận được giọt máu của mình bị hút vào, y mở mắt ra:
“Đường Đường, đặt tay lên đây.”
Đường Du làm theo lời y, theo dõi kính Bồ Đề. Tư Nam cũng nín thở nhìn theo, nhưng thật đáng tiếc, cho dù có máu của y, sau khi mệnh số cải biến kính Bồ Đề vẫn không cách nào nhìn thấu thiên đạo, cuối cùng chỉ cho hai chữ: Khó giải.
Y rũ mắt xuống, trong lòng hít một hơi thật sâu.
Đường Du nhìn y: “Khó giải là có ý gì?”
Tư Nam im lặng.
Khó giải ý là ngay cả kính Bồ Đề cũng không biết rõ trước trận hạo kiếp người được mệnh định cho Đường Đường là ai. Có thể là Ân Triển, có thể là y, cũng có thể là người khác. Nhưng bọn họ mãi mãi không biết được.
Đường Du nhìn y một lúc mới nói: “Ta đã hiểu.”
Tư Nam nhìn cậu “Cái gì?”
Đường Du nói: “Không sao cả, phải hay không cũng sẽ không thay đổi quyết định của ta.”
Tư Nam lập tức sắp xếp lại manh mối, biết cậu đã hiểu lầm, vô thức hỏi thêm một câu:
“Cho dù thiên đạo không biểu hiện?”
Đường Du nói: “Ừm, ta chỉ biết ta thích hắn, muốn cùng một chỗ với hắn. Chúng ta đi thôi.”
Tư Nam nhìn cậu trong chốc lát, đè nén suy nghĩ lung tung, theo cậu đi ra ngoài.
Chap sau:
Ân Triển thấy cậu đứng ở giữa con đường liền buông tay đối phương ra đi tới thấp giọng nói:
“Tiểu Hoằng, ta có lỗi với ngươi.”
Đường Du nhìn hắn: “Ta nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi dám phản bội ta, ta sẽ chính tay giết ngươi.”
Ân Triển gật đầu: “Ngươi cứ giết ta, nhưng y là vô tội, ngươi tha cho y đi.”
PS: Chuẩn bị ngược Đường Đường nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất