Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be
Chương 67: Thả thính tán tỉnh, Sâm Sâm sắp thạo nghề rồi.
Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra cảnh tượng này khá là quen thuộc.
Hơn nữa, cậu đã theo bản năng bắt đầu cảm thấy áy náy và muốn giải thích, đây là thói quen từ khi nào vậy chứ?
Nhìn sắc mặt u ám của Tô Lẫm, Hứa Kỳ Sâm đảo mắt, hai tay vốn đang lúng túng buông xuống cũng thẳng thắn ôm lấy Tiểu Trương từ sau lưng, cười vô cùng vui vẻ.
“Cảm ơn cậu ~”
Theo tính toán ban đầu, Tô Lẫm nên đi tới mới đúng.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã quay người rời đi rồi.
Không phải chứ? Quá trớn rồi sao?
Thấy vậy, Hứa Kỳ Sâm vỗ vai Tiểu Trương hai cái, “Tôi có một số việc, đi trước đây.” Nói xong cũng cà nhắc rời khỏi phòng tập luyện phục hồi chức năng.
“Này! Tiểu Huyên, nạng của cậu…”
Lúc chạy ra, Hứa Kỳ Sâm phát hiện Tô Lẫm đi chưa được bao xa, vì vậy chạy lên phía trước mà không ngừng gọi bác sĩ Tô liên hồi, còn Tô Lẫm lại cứ như bị điếc, tuyệt không ngó ngàng gì đến cậu. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn kém một bước nữa, Tô Lẫm bỗng nhiên quay người, Hứa Kỳ Sâm không kịp phanh lại, đâm thẳng vào trong lòng anh.
Tô Lẫm theo bản năng nắm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm giúp cậu đứng vững.
Hứa Kỳ Sâm hơi ngửa đầu nhìn vào mắt anh, nở nụ cười rõ tươi, “Bác sĩ Tô, anh đến tìm em hả?”
Tô Lẫm nghiêng đầu dời khỏi tầm mắt của cậu, thế nhưng Hứa Kỳ Sâm cố tình bám lấy vai anh rướn tới trước mặt Tô Lẫm, “Bác sĩ Tô, sao anh lại không vui thế này?”
“Sao anh không nói gì?” Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu chằm chằm nhìn thẳng mặt anh, trong ánh mắt chỉ toàn là sự dò xét đầy tự đắc, “Bác sĩ Tô, anh giận đấy à?”
Tô Lẫm buông lõng tay mình ra hòng lùi về sau một chút, Hứa Kỳ Sâm lại không chịu, nhảy thêm một bước tới trước mặt anh, “Bác sĩ Tô, anh dìu em một tí, chân của em vẫn chưa thể chạm đất được.”
Tô Lẫm chợt mở miệng, “Không phải vừa nãy đi giỏi lắm à?”
“Anh thấy rồi à.” Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn anh, bật cười thành tiếng, “Vừa nãy anh đứng bên ngoài bao lâu thế?”
Tô Lẫm không trả lời, Hứa Kỳ Sâm tự mình tiến lên túm lấy cổ tay anh, “Dìu em một chút với, vừa nãy đi lâu quá chân em không thoải mái lắm.”
Mặc dù không đáp lại nhưng Tô Lẫm cũng không từ chối, Hứa Kỳ Sâm đã rất hài lòng rồi.
Cứ như vậy, Hứa Kỳ Sâm bám lấy Tô Lẫm nhảy như con ếch xanh vào thang máy trong bệnh viện, nhanh nhảu ấn tầng một.
Hai người đứng song song, vách tường trong thang máy có phản quang, Hứa Kỳ Sâm lén lút quan sát gương mặt Tô Lẫm, sắc mặt anh có vẻ đã dịu hơn khi nãy một chút, nhưng đối với tính cách của Tô Lẫm mà nói thì cũng chỉ là chênh lệch từ âm năm mươi độ lên âm ba mươi độ mà thôi, vẫn rất lạnh lùng.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn con số màu đỏ đếm ngược phía trên.
6↓
Cậu nhẹ nhàng xoay người, lưng dựa vào thành thang máy còn mặt thì hướng về phía Tô Lẫm, quét mắt quan sát góc nghiêng của anh.
5↓
“Bác sĩ Tô, anh nhìn em này.”
4↓
Nghe tiếng gọi, Tô Lẫm theo bản năng quay mặt sang nhìn cậu.
3↓
Hứa Kỳ Sâm vươn tay túm được thẻ tên đeo trên cổ Tô Lẫm.
2↓
Cơ thể chịu tác dụng của ngoại lực, Tô Lẫm bị kéo đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đột ngột, hơi thở của Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng phả lên gò má anh.
1↓
Cảm giác mất trọng lượng khi xuống thấp khiến cho cả người nhẹ bẫng, tim đập nhanh hơn. Hứa Kỳ Sâm cười nhanh chóng hôn lên môi anh chụt một cái thật kêu, sau đó vội vàng rời đi, hai tay đặt trên bả vai Tô Lẫm xoay cả người anh đối diện với cửa thang máy, bản thân cũng mau chóng quay người áp vai vào vách tường.
Một giây sau, cửa thang máy từ từ mở ra, ngoài cửa có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng y hệt.
Hứa Kỳ Sâm chui ra ngoài trước, mấy bác sĩ nhìn thấy Tô Lẫm thì nhiệt tình chào hỏi.
“Bác sĩ Tô, tan làm rồi sao?”
Tô Lẫm gượng gật đầu khẽ, chậm chạp bước ra khỏi thang máy. Khóe môi Hứa Kỳ Sâm hơi cong lên, lúc ra khỏi thang máy còn quay lại nhìn Tô Lẫm, đưa một tay ra như đang chờ đợi cặp nạng hình người của mình, vẻ mặt còn gian manh hơn cả con mèo ăn trộm cá khô.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng hạ chân phải của mình xuống, hơi duỗi về phía trước một chút nhưng không chạm hẳn lên mặt đất, tay trái cũng vươn ra, tư thế này trông vừa ấu trĩ vừa đáng yêu.
Cửa sổ kính ở tầng một bệnh viện rất cao, ánh sáng ngày xuân chếch nghiêng từ góc trên bên phải rơi trên mặt của Hứa Kỳ Sâm làm nhòe mờ đường nét khuôn mặt, nhìn giống cậu mà lại chẳng như cậu.
Tô Lẫm đi tới, không đưa tay mà chỉ đứng bên cạnh.
Liên tiếp mấy ngày sau Hứa Kỳ Sâm đều đến bệnh viện phục hồi, chỉ có điều bắt đầu từ hôm ở thang máy, cậu không còn chủ động đến khoa chỉnh hình tìm Tô Lẫm nữa mà tới thẳng khoa tập luyện hồi phục chức năng.
Ngay cả bác sĩ Vương khoa chỉnh hình cũng bắt đầu trêu ghẹo: “Thằng nhóc Tiểu Lục đáng yêu thật, mới có mấy ngày mà đã làm thân được với bác sĩ và y tá khoa phục hồi chức năng rồi.”
“Tiểu Tô không biết đâu, hai ngày trước tôi với Tiểu Trương ở khoa phục hồi chức năng cùng đến căn tin bệnh viện ăn cơm trưa, cậu ta liên tục kể chuyện về Tiểu Lục cho tôi, nào là tốt tính nhưng cũng nghiêm túc, tôi thấy nhóc đó sắp coi bệnh viện số ba của chúng ta thành nhà mình rồi. Nếu tất cả bệnh nhân trên đời này đều như vậy thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu.”
Thấy Tô Lẫm ngồi trước bàn làm việc buồn bực xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm chậu măng leo dần rũ xuống trên bàn không hề động đậy, bác sĩ Vương nói tiếp: “Phải rồi, dạo này cậu nhóc không đến khoa chúng ta nữa nhỉ, trước đây số lần ghé qua một ngày nhiều không đếm xuể, đi vòng vòng cũng chỉ để tìm cậu, dạo này sao thế?” Bác sĩ Vương lại bắt đầu cười, “Tiểu Tô à, cậu thất sủng rồi.”
Cây bút tuột khỏi tay, rơi bộp một tiếng trên bàn.
Bác sĩ Vương nhìn sắc mặt hết sức khác thường của anh, “Tiểu Tô, có phải dạo này cậu mệt quá không? Sao tôi thấy gần đây nộ khí của cậu nặng nề lắm, hay là đến khoa nội của chủ nhiệm Lý khám xem sao?”
“Em không sao.” Tô Lẫm rót cho mình một cốc nước, sau khi uống hết một ngụm thì đã tỉnh táo hơn.
“Người trẻ tuổi các cậu cáng đáng nhiều áp lực, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một chút đi.” Bác sĩ Vương cầm bình nước uống một hớp trà dưỡng sinh, “Tính cách như Tiểu Tô nên tiếp xúc nhiều hơn với mấy đứa nhỏ vui tươi cởi mở như Tiểu Lục kìa.”
Hiện tại, đầu óc Tô Lẫm đang mải tái hiện lại cảnh tượng anh nhìn thấy trong phòng tập luyện phục hồi, không nghe lọt tai một câu nào.
Tự chủ trương chạy đến nhà anh.
Cho anh uống máu.
Nói thích anh.
Vô cớ hôn anh một cái trong thang máy.
Cuối cùng giờ lại quay đầu bỏ chạy, không tới tìm anh nữa.
Tô Lẫm thở dài trong lòng. Anh luôn có cảm giác đầu óc mình như một căn phòng nhỏ chật hẹp, bên trong có một con mèo nghịch ngợm ẩn náu. Đệm thịt và móng vuốt nhỏ xíu chơi đùa với cuộn len, hết cào cào lại lăn tới lăn lui, cuộn len càng ngày càng rối, cuối cùng biến thành một đống len chật kín chẳng tài nào gỡ được.
Nhưng kẻ gây họa đáng yêu này lại meo meo như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, lập tức nhảy vọt ra khỏi căn phòng nhỏ từ cửa sổ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Muộn phiền không thôi.
Hứa Kỳ Sâm tập luyện xong đi ra từ bệnh viện, nhớ ra hôm nay Tô Lẫm không có ca phẫu thuật, buổi chiều tan tầm sẽ về thẳng nhà. Sau một hồi nghĩ ngợi, cậu quyết định lén lút đến nhà anh, mua một ít thức ăn nấu bữa tối tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.
Cậu vừa đi vừa tự hỏi vấn đề trong tuyến cốt truyện ở thế giới này, phần lớn thời gian cậu đều bám sát nguyên tác, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một số chi tiết nhỏ thay đổi khiến cho hiện giờ cậu cũng không dám xác định liệu cốt truyện tổng thể có phát sinh sai lệch nào hay không.
Nếu dựa theo cốt truyện nguyên tác, trong tháng này cậu sẽ gặp một tai nạn xe cộ, được người đi đường đưa đến bệnh viện rồi tuyên bố cấp cứu không qua khỏi, cuối cùng được Tô Lẫm biến thành quỷ hút máu.
Nghĩ đến mấy chữ tai nạn giao thông, trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn còn bóng ma rất sâu đậm. Trước đây khi viết ra nhân vật Lục Huyên không trút nhiều tình cảm cá nhân vào cho lắm nên mới dám viết tình tiết tai nạn giao thông, giờ nghĩ lại còn không khỏi rùng mình.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, cậu đã vô thức đi tới ga tàu điện ngầm gần đó, mua một túi khoai tây chiên từ trong máy bán hàng tự động. Trong lúc chờ tàu đến, cậu xé ra ăn hai miệng, cửa toa mở ra, cậu cuộn miệng túi khoai chiên lại rồi cất đi.
Hai giờ chiều thứ năm, người trong toa tàu điện ngầm không đông lắm. Hứa Kỳ Sâm tìm một chỗ ngồi xuống, đeo tai nghe lên. Lúc không có người quen ở đây, cậu vẫn thường quen trở về làm chính bản thân mình, lặng lẽ nghe nhạc, trên mặt cũng chẳng treo nụ cười mọi lúc mọi nơi như Lục Huyên.
Tàu điện ngầm đến ga thứ hai, cửa toa mở ra, một cô bé mặc đồng phục học sinh bước vào, trông có vẻ là học sinh tiểu học mới lớp năm, lớp sáu. Đồng phục trên người cô bé rất đáng yêu, áo sơ mi trắng và váy ngắn màu xanh lá cây như đồng phục bên Nhật. Hứa Kỳ Sâm không khỏi ước ao, bộ đồng phục tiểu học hồi xưa của cậu xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Cô bé ngồi xuống một khoảng ghế trống khá rộng chếch phía đối diện cậu, bên phải là một dì chừng năm mươi tuổi đứng sát bên tay vịn cúi đầu xem điện thoại. Sau đó, lại có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc bộ âu phục khá cũ bước lên tàu, ngồi xuống bên trái cô bé.
Cô bé bị kẹp ở giữa, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, đôi mắt tròn to nhìn chằm chằm bản đồ trên tàu điện ngầm.
Hứa Kỳ Sâm hơi chán, hết cúi đầu đọc dòng chữ trên giấy gói của túi khoai chiên rồi lại ngắm nhìn cái chân đã sắp đỡ hơn của mình. Cậu vừa ngẩng đầu xem tin tức phát trên tàu điện ngầm thì phát hiện ra cô bé kia đang ngồi dính lấy dì bên phải, bà dì này vốn đã khá mập, bị một cô bé chen chúc lại càng khó chịu hơn, liếc mắt nhìn em hừ một tiếng.
Hứa Kỳ Sâm khẽ cau mày, nhận ra giữa cô bé và người đàn ông kia chỉ cách ba, bốn centimet, khi nãy lúc mới ngồi không như vậy. Cậu tắt phần mềm phát nhạc, mở máy ảnh bắt đầu quay, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình.
Trên màn hình, người đàn ông kia lặng lẽ duỗi tay ra như con chuột đợi chờ thời cơ trong bóng tối, nhân lúc không ai chú ý liền cọ lên đùi cô bé. Bé gái hơi giật chân, gã ta lại rút tay về, không lâu sau lại luồn tay ra, nhưng lần này gã thò tay ra đằng sau lưng cô bé.
“Tiểu Nhã.” Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng với bé gái kia, giọng không lớn lắm, hai vai cô bé hơi run lên, nhìn về phía cậu. Hứa Kỳ Sâm chống nạng đứng dậy, nhét khoai chiên trong tay vào lòng em, “Em ra chỗ anh ngồi đi, xem được ti vi đấy.”
Cô bé được gọi bừa tên sững sờ cầm lấy túi khoai chiên, ngơ ngác nhìn Hứa Kỳ Sâm.
“Đi đi, không phải lần nào em cũng muốn xem ti vi sao?”
Cô bé “ò” một tiếng, cầm khoai chiên đi tới ngồi đối diện.
Hứa Kỳ Sâm ngồi vào chỗ cô bé, bà dì ở bên cạnh không nhịn được quắc mắt với cậu, “Một con nhóc đã đủ chật chội rồi giờ lại còn thêm người tàn tật nữa, không dưng đi chiếm hết cả chỗ.”
“Dì à, dì nhiệt tình như vậy, tốt bụng như vậy, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ đời dì tránh khỏi tai họa, không bao giờ thương tật, ốm đau.” Hứa Kỳ Sâm cười, nói xong liền quay mặt sang người đàn ông bên cạnh, “Anh này, phiền anh ngồi dịch sang bên kia một chút, người đang không có chỗ ngồi thì anh cầm cặp tài liệu lên đi.”
Người đàn ông bĩu môi, sắc mặt sầm sì kéo cặp tài liệu bên trái đặt lên đùi, nhìn Hứa Kỳ Sâm bằng ánh mắt không vui.
Hứa Kỳ Sâm dựa lưng vào ghế, dì ngồi cạnh nhìn cậu đầy khinh thường rồi đeo tai nghe lên xem phim truyền hình. Cậu lẳng lặng ngồi kẹp giữa phút chốc, sau đó mở miệng, âm thanh rất nhẹ nhàng.
“Tôi khuyên anh một câu, đừng tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa.”
Người đàn ông ngẩn người, mặt biến sắc, “Cậu…”
“Anh thật sự cho rằng sẽ không có ai để ý tới hành vi này của mình sao? Chỉ cần anh đứng dưới ánh mặt trời, sẽ có vô vàn ánh mắt đếm không xuể dõi theo anh. Tôi không quan tâm anh xuất phát từ mục đích bệnh hoạn gì, nhưng tôi nhất định phải cảnh cáo anh rằng lạm dụng tình dục trẻ em sẽ phải vào tù, tôi đã quay lại hành động khi nãy của anh rồi, cho nên đừng hòng mong rằng mình có thể may mắn dối trá qua ải.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt gã, tuy rằng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, song đối với người đàn ông này, từng lời cậu nói ra đều như lưỡi dao sắc nhọn, “Cũng đừng dùng những danh từ nghe như thể không khác gì một khuynh hướng tình dục thông thường để đánh tráo khái niệm, anh đang thực hiện hành vi phạm tội đấy.”
Bàn tay nắm chặt của người đàn ông không ngừng run rẩy, Hứa Kỳ Sâm không nói gì nữa, nở một nụ cười động viên với cô bé ngồi đối diện.
Đến trạm, cô bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt nhìn theo Hứa Kỳ Sâm. Hứa Kỳ Sâm cũng đứng lên, theo em ra sau toa tàu.
Vừa xuống tàu, Hứa Kỳ Sâm đã đi tới trước mặt bé gái, cậu muốn ngồi xổm xuống nhưng chân cẳng không tiện, chỉ có thể khom lưng.
“Vừa nãy em sợ lắm đúng không?”
Cô bé gật đầu.
“Lần sau xảy ra những chuyện như thế này phải lập tức tránh đi, xuống tàu tìm chú dì nào mặc đồng phục cầu cứu họ.” Nhìn cô bé ngoan ngoãn nghe, Hứa Kỳ Sâm nói tiếp, “Sau khi về nhà nhất định phải kể chuyện này cho mẹ em nghe, sau đó hỏi bà ấy xem trên người em có những khu vực nào là không được để cho người khác tự tiện động vào, hiểu chưa?”
Cô bé gật đầu, như hiểu mà cũng như không.
Hứa Kỳ Sâm khẽ mỉm cười với cô bé, sau đó lấy lại túi khoai chiên mà em đang cầm.
“Cuối cùng, tuyệt đối không được ăn đồ ăn của người lạ, dù trông có vẻ là người tốt cũng không được.”
Nhìn cô bé rời đi, Hứa Kỳ Sâm chậm rãi đi thêm mấy mét nữa, vẫn dõi theo bé gái xuống tầng đi về nhà. Cô bé do dự bước lại lên mấy bậc thang, Hứa Kỳ Sâm đang định quay lại thì nghe tiếng bước chân cộp cộp của em.
Quay đầu lại, cô bé đã chạy tới trước mặt cậu.
“Anh ơi, cảm ơn anh ạ.”
Hứa Kỳ Sâm cười cười, “Không có gì, nhất định phải nhớ lời anh nói nhé.”
Cô bé lia lịa gật đầu, sau đó lại hỏi, “Anh ơi, sao anh lại giúp em?”
Giọng điệu khi đặt câu hỏi của cô bé rất ngây thơ, nằm ngoài dự đoán của Hứa Kỳ Sâm. Cậu đứng thẳng người, ánh mặt trời chiếu vào khiến cậu không mở nổi mắt.
“Bởi vì… trước đây cũng có một người từng giúp đỡ người khác như vậy. Nếu hôm nay cậu ấy ở đây, nhất định cũng sẽ dũng cảm đứng ra.”
Tiễn cô bé đi rồi, Hứa Kỳ Sâm rời khỏi khu vực xa lạ này. Nơi này cách nhà Tô Lẫm rất xa, Hứa Kỳ Sâm cũng không quen, sau một hồi đứng ở ngã rẽ cân nhắc, cậu quyết định gọi xe về trường học, hôm sau đến bệnh viện rồi gặp Tô Lẫm.
Buổi sáng thứ sáu, Tô Lẫm có cuộc họp với các đồng nghiệp, sau khi kết thúc thì một mình về phòng làm việc để vào khám đúng giờ.
Chưa ngồi được bao lâu, anh đã phát hiện trên bàn làm việc của mình xuất hiện thêm một sổ bệnh án trống không, mở ra xem xác nhận là không có gì thật, anh tiện tay đặt qua một bên, rồi lại nhận ra một tờ giấy ghi chú dán lên mặt bàn bị sổ bệnh án che mất, bên trên viết một dòng chữ.
[Bác sĩ Tô, chào buổi sáng. Đừng xé em nha ~]
Tô Lẫm nhìn chằm chằm dòng chữ nắn nót này phút chốc, sau đó dứt khoát xé nó ra, không ngờ lại phát hiện phía dưới còn một tờ nữa.
[Bác sĩ Tô, em chờ anh đến khoa phục hồi chức năng đón em đấy. (Tờ tiếp theo không có gì đâu ~)]
Cái gì thế này… Tô Lẫm theo thói quen hơi nhíu mày, thẳng tay xé nốt tờ giấy nay, song bàn tay cầm tờ giấy ghi chú định bỏ đi bỗng ngừng giữa không trung.
Anh hơi sửng sốt, hàng lông mày đang nhăn lại cũng vô thức giãn ra.
Cái gọi là “tờ tiếp theo không có gì” cũng viết một hàng chữ.
[Em thích anh.]
Trong lòng mắng thầm một câu “nhạt nhẽo”, anh vò tờ giấy khi chú trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác. Nhìn sang tờ trên bàn, anh nhẹ nhàng xé xuống, kẹp nó vào một quyển sách y học thật dày.
Thời gian khám tư vấn buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Tô Lẫm đứng dậy rời khỏi phòng, trong lúc đứng do dự trước cửa thì bị bác sĩ bên cạnh bắt gặp, “Tiểu Tô, nghỉ rồi à.”
Tô Lẫm gật đầu.
“Đi ăn chung đi?”
“Tôi vẫn chưa đói, tôi xuống kia đi dạo một lúc đã.”
Nói là đi dạo, cuối cùng lại vô thức bước tới khoa phục hồi chức năng. Đương giữa trưa, mọi người trong khoa đều ra ngoài ăn cơm nghỉ ngơi, khi đến cửa phòng tập luyện, Tô Lẫm nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đang bám chặt thanh ngang đi từng bước một, chân phải không dám tự tiện dồn sức xuống hơi nhấc lên một, hai centemet, tập tễnh từng bước.
Tô Lẫm mải mê suy nghĩ trong khi hai mắt vẫn dõi theo, mãi đến khi Hứa Kỳ Sâm xoay người phát hiện ra anh, khuôn mặt cậu lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Bác sĩ Tô, anh đến rồi.” Cậu không mượn nạng, đi từ từ từng bước một về phái Tô Lẫm, “Em tưởng anh sẽ không tới chứ.”
Trên mặt Tô Lẫm không có chút cảm xúc dao động nào, “Hồi phục không tệ.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn Tô Lẫm, bỗng nhiên mở miệng, “Cho em mượn một chút.”
Tô Lẫm tưởng cậu muốn mượn tay anh đỡ, không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại nhẹ nhàng giẫm chân phải lên giày da của anh.
“Bác sĩ Tô, anh có nhìn thấy lời nhắn em để lại không?”
Tô Lẫm đáp bằng âm thanh trầm thấp: “Thấy.”
Hai mắt Hứa Kỳ Sâm sáng ngời, “Thấy mấy tờ?”
Tô Lẫm trả lời, “Một tờ.”
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Hứa Kỳ Sâm lập tức tắt ngúm, “Sao anh lại đọc mỗi một tờ, hai tờ dưới đâu?”
“Không thấy, xé luôn cùng tờ thứ nhất rồi.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Được rồi, anh đã bỏ lỡ nhiều lắm đấy.” Dứt lời, cậu kéo cánh tay Tô Lẫm, “Bác sĩ Tô, em đói, chúng ta đi ăn đi.”
Tô Lẫm dẫn cậu ra cửa, “Thời gian nghỉ trưa của tôi rất ngắn.”
“Vậy thì đến cửa hàng tiện lợi, em muốn ăn cơm nắm.” Nói xong, Hứa Kỳ Sâm còn cố hỏi, “Bác sĩ Tô, anh đói không?”
Tô Lẫm không hề liếc cậu lấy một lần, “Không đói.”
Hứa Kỳ Sâm cười nói, “Anh giỏi thật, một tuần ăn một bữa.”
Mua một đống đồ ăn nhanh trong cửa hàng tiện lợi, Hứa Kỳ Sâm nhất quyết đòi đi vòng ra bãi cỏ nhân tạo phía sau ngồi ăn, Tô Lẫm cũng không phát biểu ý kiến, mặc cậu quyết định.
Bãi cỏ này được bao quanh bởi nhiều bụi cây cao thấp, giữa trưa gần như không có một bóng người, Hứa Kỳ Sâm ngồi dưới đất, mặt trời sưởi ấm cả người cậu, cậu duỗi hai chân ra, ở giữa đặt một đống đồ ăn ngon.
“Cái này của em.” Cậu để cơm nắm cá ngừ sang bên trái, rồi lại lấy một lon nước chanh có ga đặt bên phải, “Cái này cho anh.”
Tô Lẫm không buồn liếc mắt, “Tôi không khát.”
Hứa Kỳ Sâm cứ như không nghe thấy, lấy tiếp một chiếc bánh bông lan cuộn sô cô la, “Cái này của em.” Đặt sang bên trái, sau đó lấy ra một que kẹo chanh để bên phải, “Cái này của anh.”
Tô Lẫm: “…”
Đồ ăn mà cậu làm như đang chia chác của hối lộ vậy.
Hứa Kỳ Sâm lấy ra hai hộp kem, sau khi đọc bao bì thì đưa một trong hai vào tay Tô Lẫm, “Cái này cũng cho anh.”
Tô Lẫm liếc mắt nhìn, bên trên viết mấy chữ vị chanh muối, anh đặt kem lên bãi cỏ.
“Tôi không thích mùi này.”
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt, chống tay trên thảm cỏ nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy sao?” Tô Lẫm cũng bình tĩnh nhìn lại cậu, “Ừm.”
Hứa Kỳ Sâm cong môi cười, “Vậy bác sĩ Tô có thích em không?”
Hiển nhiên là Tô Lẫm hơi nghẹn họng trước câu này, ánh mắt vốn dĩ vô cùng thản nhiên chợt chớp lóe. Anh lảng tránh câu hỏi này, cúi đầu xé mở vỏ hộp kem, dùng răn cắn lớp bọc của thìa, giả vờ bình tĩnh múc một thìa kem vào trong miệng hòng che giấu chớp mắt lúng túng khi nãy.
Hứa Kỳ Sâm bên cạnh lẳng lặng quan sát anh, phát hiện ra chiếc răng nanh được giấu rất kín. Ở thế giới này, Tô Lẫm chưa từng cười bao giờ, cậu cũng không thấy răng nanh của anh.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu bóc đóng gói của nắm cơm trong tay, nhưng lần nào cũng bóc sai, cuối cùng rong biển và bao bì ni lông đều vương vãi.
Cậu hơi nản, không biết là bởi vì mãi không bóc được cơm nắm hay không có được đáp án.
Đặt lại cơm nắm vào trong túi, Hứa Kỳ Sâm nghiêng người lại gần bả vai Tô Lẫm, hơi thở dịu dàng của cậu phun lên vùng cổ lạnh lẽo của Tô Lẫm như có như không.
“Bác sĩ Tô.”
Người được gọi quay đầu lại theo bản năng, vì khoảng cách quá gần, suýt chút nữa thì cọ phải chóp mũi.
Gió tháng tư hòa cùng cánh anh đào còn sót lại, pha loãng ánh nắng mặt trời chớm chiều thành si rô mật ong nhạt màu, lướt qua từng chút một trên khuôn mặt hơi ngước lên của Hứa Kỳ Sâm. Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt cậu như đọng lại hơi nước mùa xuân, mơ màng, thơ ngây, mê hoặc, trầm ngâm, tất cả đều tan chảy trong hơi nước ẩm ướt ấy.
Cậu chậm rãi chớp mắt, đôi môi vô thức hé mở.
Giọng nói nhẹ bẫng êm ái.
“Em muốn nếm thử kem của anh.”
Hơn nữa, cậu đã theo bản năng bắt đầu cảm thấy áy náy và muốn giải thích, đây là thói quen từ khi nào vậy chứ?
Nhìn sắc mặt u ám của Tô Lẫm, Hứa Kỳ Sâm đảo mắt, hai tay vốn đang lúng túng buông xuống cũng thẳng thắn ôm lấy Tiểu Trương từ sau lưng, cười vô cùng vui vẻ.
“Cảm ơn cậu ~”
Theo tính toán ban đầu, Tô Lẫm nên đi tới mới đúng.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã quay người rời đi rồi.
Không phải chứ? Quá trớn rồi sao?
Thấy vậy, Hứa Kỳ Sâm vỗ vai Tiểu Trương hai cái, “Tôi có một số việc, đi trước đây.” Nói xong cũng cà nhắc rời khỏi phòng tập luyện phục hồi chức năng.
“Này! Tiểu Huyên, nạng của cậu…”
Lúc chạy ra, Hứa Kỳ Sâm phát hiện Tô Lẫm đi chưa được bao xa, vì vậy chạy lên phía trước mà không ngừng gọi bác sĩ Tô liên hồi, còn Tô Lẫm lại cứ như bị điếc, tuyệt không ngó ngàng gì đến cậu. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn kém một bước nữa, Tô Lẫm bỗng nhiên quay người, Hứa Kỳ Sâm không kịp phanh lại, đâm thẳng vào trong lòng anh.
Tô Lẫm theo bản năng nắm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm giúp cậu đứng vững.
Hứa Kỳ Sâm hơi ngửa đầu nhìn vào mắt anh, nở nụ cười rõ tươi, “Bác sĩ Tô, anh đến tìm em hả?”
Tô Lẫm nghiêng đầu dời khỏi tầm mắt của cậu, thế nhưng Hứa Kỳ Sâm cố tình bám lấy vai anh rướn tới trước mặt Tô Lẫm, “Bác sĩ Tô, sao anh lại không vui thế này?”
“Sao anh không nói gì?” Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu chằm chằm nhìn thẳng mặt anh, trong ánh mắt chỉ toàn là sự dò xét đầy tự đắc, “Bác sĩ Tô, anh giận đấy à?”
Tô Lẫm buông lõng tay mình ra hòng lùi về sau một chút, Hứa Kỳ Sâm lại không chịu, nhảy thêm một bước tới trước mặt anh, “Bác sĩ Tô, anh dìu em một tí, chân của em vẫn chưa thể chạm đất được.”
Tô Lẫm chợt mở miệng, “Không phải vừa nãy đi giỏi lắm à?”
“Anh thấy rồi à.” Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn anh, bật cười thành tiếng, “Vừa nãy anh đứng bên ngoài bao lâu thế?”
Tô Lẫm không trả lời, Hứa Kỳ Sâm tự mình tiến lên túm lấy cổ tay anh, “Dìu em một chút với, vừa nãy đi lâu quá chân em không thoải mái lắm.”
Mặc dù không đáp lại nhưng Tô Lẫm cũng không từ chối, Hứa Kỳ Sâm đã rất hài lòng rồi.
Cứ như vậy, Hứa Kỳ Sâm bám lấy Tô Lẫm nhảy như con ếch xanh vào thang máy trong bệnh viện, nhanh nhảu ấn tầng một.
Hai người đứng song song, vách tường trong thang máy có phản quang, Hứa Kỳ Sâm lén lút quan sát gương mặt Tô Lẫm, sắc mặt anh có vẻ đã dịu hơn khi nãy một chút, nhưng đối với tính cách của Tô Lẫm mà nói thì cũng chỉ là chênh lệch từ âm năm mươi độ lên âm ba mươi độ mà thôi, vẫn rất lạnh lùng.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn con số màu đỏ đếm ngược phía trên.
6↓
Cậu nhẹ nhàng xoay người, lưng dựa vào thành thang máy còn mặt thì hướng về phía Tô Lẫm, quét mắt quan sát góc nghiêng của anh.
5↓
“Bác sĩ Tô, anh nhìn em này.”
4↓
Nghe tiếng gọi, Tô Lẫm theo bản năng quay mặt sang nhìn cậu.
3↓
Hứa Kỳ Sâm vươn tay túm được thẻ tên đeo trên cổ Tô Lẫm.
2↓
Cơ thể chịu tác dụng của ngoại lực, Tô Lẫm bị kéo đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đột ngột, hơi thở của Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng phả lên gò má anh.
1↓
Cảm giác mất trọng lượng khi xuống thấp khiến cho cả người nhẹ bẫng, tim đập nhanh hơn. Hứa Kỳ Sâm cười nhanh chóng hôn lên môi anh chụt một cái thật kêu, sau đó vội vàng rời đi, hai tay đặt trên bả vai Tô Lẫm xoay cả người anh đối diện với cửa thang máy, bản thân cũng mau chóng quay người áp vai vào vách tường.
Một giây sau, cửa thang máy từ từ mở ra, ngoài cửa có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng y hệt.
Hứa Kỳ Sâm chui ra ngoài trước, mấy bác sĩ nhìn thấy Tô Lẫm thì nhiệt tình chào hỏi.
“Bác sĩ Tô, tan làm rồi sao?”
Tô Lẫm gượng gật đầu khẽ, chậm chạp bước ra khỏi thang máy. Khóe môi Hứa Kỳ Sâm hơi cong lên, lúc ra khỏi thang máy còn quay lại nhìn Tô Lẫm, đưa một tay ra như đang chờ đợi cặp nạng hình người của mình, vẻ mặt còn gian manh hơn cả con mèo ăn trộm cá khô.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng hạ chân phải của mình xuống, hơi duỗi về phía trước một chút nhưng không chạm hẳn lên mặt đất, tay trái cũng vươn ra, tư thế này trông vừa ấu trĩ vừa đáng yêu.
Cửa sổ kính ở tầng một bệnh viện rất cao, ánh sáng ngày xuân chếch nghiêng từ góc trên bên phải rơi trên mặt của Hứa Kỳ Sâm làm nhòe mờ đường nét khuôn mặt, nhìn giống cậu mà lại chẳng như cậu.
Tô Lẫm đi tới, không đưa tay mà chỉ đứng bên cạnh.
Liên tiếp mấy ngày sau Hứa Kỳ Sâm đều đến bệnh viện phục hồi, chỉ có điều bắt đầu từ hôm ở thang máy, cậu không còn chủ động đến khoa chỉnh hình tìm Tô Lẫm nữa mà tới thẳng khoa tập luyện hồi phục chức năng.
Ngay cả bác sĩ Vương khoa chỉnh hình cũng bắt đầu trêu ghẹo: “Thằng nhóc Tiểu Lục đáng yêu thật, mới có mấy ngày mà đã làm thân được với bác sĩ và y tá khoa phục hồi chức năng rồi.”
“Tiểu Tô không biết đâu, hai ngày trước tôi với Tiểu Trương ở khoa phục hồi chức năng cùng đến căn tin bệnh viện ăn cơm trưa, cậu ta liên tục kể chuyện về Tiểu Lục cho tôi, nào là tốt tính nhưng cũng nghiêm túc, tôi thấy nhóc đó sắp coi bệnh viện số ba của chúng ta thành nhà mình rồi. Nếu tất cả bệnh nhân trên đời này đều như vậy thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu.”
Thấy Tô Lẫm ngồi trước bàn làm việc buồn bực xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm chậu măng leo dần rũ xuống trên bàn không hề động đậy, bác sĩ Vương nói tiếp: “Phải rồi, dạo này cậu nhóc không đến khoa chúng ta nữa nhỉ, trước đây số lần ghé qua một ngày nhiều không đếm xuể, đi vòng vòng cũng chỉ để tìm cậu, dạo này sao thế?” Bác sĩ Vương lại bắt đầu cười, “Tiểu Tô à, cậu thất sủng rồi.”
Cây bút tuột khỏi tay, rơi bộp một tiếng trên bàn.
Bác sĩ Vương nhìn sắc mặt hết sức khác thường của anh, “Tiểu Tô, có phải dạo này cậu mệt quá không? Sao tôi thấy gần đây nộ khí của cậu nặng nề lắm, hay là đến khoa nội của chủ nhiệm Lý khám xem sao?”
“Em không sao.” Tô Lẫm rót cho mình một cốc nước, sau khi uống hết một ngụm thì đã tỉnh táo hơn.
“Người trẻ tuổi các cậu cáng đáng nhiều áp lực, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một chút đi.” Bác sĩ Vương cầm bình nước uống một hớp trà dưỡng sinh, “Tính cách như Tiểu Tô nên tiếp xúc nhiều hơn với mấy đứa nhỏ vui tươi cởi mở như Tiểu Lục kìa.”
Hiện tại, đầu óc Tô Lẫm đang mải tái hiện lại cảnh tượng anh nhìn thấy trong phòng tập luyện phục hồi, không nghe lọt tai một câu nào.
Tự chủ trương chạy đến nhà anh.
Cho anh uống máu.
Nói thích anh.
Vô cớ hôn anh một cái trong thang máy.
Cuối cùng giờ lại quay đầu bỏ chạy, không tới tìm anh nữa.
Tô Lẫm thở dài trong lòng. Anh luôn có cảm giác đầu óc mình như một căn phòng nhỏ chật hẹp, bên trong có một con mèo nghịch ngợm ẩn náu. Đệm thịt và móng vuốt nhỏ xíu chơi đùa với cuộn len, hết cào cào lại lăn tới lăn lui, cuộn len càng ngày càng rối, cuối cùng biến thành một đống len chật kín chẳng tài nào gỡ được.
Nhưng kẻ gây họa đáng yêu này lại meo meo như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, lập tức nhảy vọt ra khỏi căn phòng nhỏ từ cửa sổ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Muộn phiền không thôi.
Hứa Kỳ Sâm tập luyện xong đi ra từ bệnh viện, nhớ ra hôm nay Tô Lẫm không có ca phẫu thuật, buổi chiều tan tầm sẽ về thẳng nhà. Sau một hồi nghĩ ngợi, cậu quyết định lén lút đến nhà anh, mua một ít thức ăn nấu bữa tối tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.
Cậu vừa đi vừa tự hỏi vấn đề trong tuyến cốt truyện ở thế giới này, phần lớn thời gian cậu đều bám sát nguyên tác, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một số chi tiết nhỏ thay đổi khiến cho hiện giờ cậu cũng không dám xác định liệu cốt truyện tổng thể có phát sinh sai lệch nào hay không.
Nếu dựa theo cốt truyện nguyên tác, trong tháng này cậu sẽ gặp một tai nạn xe cộ, được người đi đường đưa đến bệnh viện rồi tuyên bố cấp cứu không qua khỏi, cuối cùng được Tô Lẫm biến thành quỷ hút máu.
Nghĩ đến mấy chữ tai nạn giao thông, trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn còn bóng ma rất sâu đậm. Trước đây khi viết ra nhân vật Lục Huyên không trút nhiều tình cảm cá nhân vào cho lắm nên mới dám viết tình tiết tai nạn giao thông, giờ nghĩ lại còn không khỏi rùng mình.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, cậu đã vô thức đi tới ga tàu điện ngầm gần đó, mua một túi khoai tây chiên từ trong máy bán hàng tự động. Trong lúc chờ tàu đến, cậu xé ra ăn hai miệng, cửa toa mở ra, cậu cuộn miệng túi khoai chiên lại rồi cất đi.
Hai giờ chiều thứ năm, người trong toa tàu điện ngầm không đông lắm. Hứa Kỳ Sâm tìm một chỗ ngồi xuống, đeo tai nghe lên. Lúc không có người quen ở đây, cậu vẫn thường quen trở về làm chính bản thân mình, lặng lẽ nghe nhạc, trên mặt cũng chẳng treo nụ cười mọi lúc mọi nơi như Lục Huyên.
Tàu điện ngầm đến ga thứ hai, cửa toa mở ra, một cô bé mặc đồng phục học sinh bước vào, trông có vẻ là học sinh tiểu học mới lớp năm, lớp sáu. Đồng phục trên người cô bé rất đáng yêu, áo sơ mi trắng và váy ngắn màu xanh lá cây như đồng phục bên Nhật. Hứa Kỳ Sâm không khỏi ước ao, bộ đồng phục tiểu học hồi xưa của cậu xấu đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Cô bé ngồi xuống một khoảng ghế trống khá rộng chếch phía đối diện cậu, bên phải là một dì chừng năm mươi tuổi đứng sát bên tay vịn cúi đầu xem điện thoại. Sau đó, lại có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc bộ âu phục khá cũ bước lên tàu, ngồi xuống bên trái cô bé.
Cô bé bị kẹp ở giữa, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, đôi mắt tròn to nhìn chằm chằm bản đồ trên tàu điện ngầm.
Hứa Kỳ Sâm hơi chán, hết cúi đầu đọc dòng chữ trên giấy gói của túi khoai chiên rồi lại ngắm nhìn cái chân đã sắp đỡ hơn của mình. Cậu vừa ngẩng đầu xem tin tức phát trên tàu điện ngầm thì phát hiện ra cô bé kia đang ngồi dính lấy dì bên phải, bà dì này vốn đã khá mập, bị một cô bé chen chúc lại càng khó chịu hơn, liếc mắt nhìn em hừ một tiếng.
Hứa Kỳ Sâm khẽ cau mày, nhận ra giữa cô bé và người đàn ông kia chỉ cách ba, bốn centimet, khi nãy lúc mới ngồi không như vậy. Cậu tắt phần mềm phát nhạc, mở máy ảnh bắt đầu quay, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình.
Trên màn hình, người đàn ông kia lặng lẽ duỗi tay ra như con chuột đợi chờ thời cơ trong bóng tối, nhân lúc không ai chú ý liền cọ lên đùi cô bé. Bé gái hơi giật chân, gã ta lại rút tay về, không lâu sau lại luồn tay ra, nhưng lần này gã thò tay ra đằng sau lưng cô bé.
“Tiểu Nhã.” Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên mở miệng với bé gái kia, giọng không lớn lắm, hai vai cô bé hơi run lên, nhìn về phía cậu. Hứa Kỳ Sâm chống nạng đứng dậy, nhét khoai chiên trong tay vào lòng em, “Em ra chỗ anh ngồi đi, xem được ti vi đấy.”
Cô bé được gọi bừa tên sững sờ cầm lấy túi khoai chiên, ngơ ngác nhìn Hứa Kỳ Sâm.
“Đi đi, không phải lần nào em cũng muốn xem ti vi sao?”
Cô bé “ò” một tiếng, cầm khoai chiên đi tới ngồi đối diện.
Hứa Kỳ Sâm ngồi vào chỗ cô bé, bà dì ở bên cạnh không nhịn được quắc mắt với cậu, “Một con nhóc đã đủ chật chội rồi giờ lại còn thêm người tàn tật nữa, không dưng đi chiếm hết cả chỗ.”
“Dì à, dì nhiệt tình như vậy, tốt bụng như vậy, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ đời dì tránh khỏi tai họa, không bao giờ thương tật, ốm đau.” Hứa Kỳ Sâm cười, nói xong liền quay mặt sang người đàn ông bên cạnh, “Anh này, phiền anh ngồi dịch sang bên kia một chút, người đang không có chỗ ngồi thì anh cầm cặp tài liệu lên đi.”
Người đàn ông bĩu môi, sắc mặt sầm sì kéo cặp tài liệu bên trái đặt lên đùi, nhìn Hứa Kỳ Sâm bằng ánh mắt không vui.
Hứa Kỳ Sâm dựa lưng vào ghế, dì ngồi cạnh nhìn cậu đầy khinh thường rồi đeo tai nghe lên xem phim truyền hình. Cậu lẳng lặng ngồi kẹp giữa phút chốc, sau đó mở miệng, âm thanh rất nhẹ nhàng.
“Tôi khuyên anh một câu, đừng tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa.”
Người đàn ông ngẩn người, mặt biến sắc, “Cậu…”
“Anh thật sự cho rằng sẽ không có ai để ý tới hành vi này của mình sao? Chỉ cần anh đứng dưới ánh mặt trời, sẽ có vô vàn ánh mắt đếm không xuể dõi theo anh. Tôi không quan tâm anh xuất phát từ mục đích bệnh hoạn gì, nhưng tôi nhất định phải cảnh cáo anh rằng lạm dụng tình dục trẻ em sẽ phải vào tù, tôi đã quay lại hành động khi nãy của anh rồi, cho nên đừng hòng mong rằng mình có thể may mắn dối trá qua ải.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt gã, tuy rằng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, song đối với người đàn ông này, từng lời cậu nói ra đều như lưỡi dao sắc nhọn, “Cũng đừng dùng những danh từ nghe như thể không khác gì một khuynh hướng tình dục thông thường để đánh tráo khái niệm, anh đang thực hiện hành vi phạm tội đấy.”
Bàn tay nắm chặt của người đàn ông không ngừng run rẩy, Hứa Kỳ Sâm không nói gì nữa, nở một nụ cười động viên với cô bé ngồi đối diện.
Đến trạm, cô bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt nhìn theo Hứa Kỳ Sâm. Hứa Kỳ Sâm cũng đứng lên, theo em ra sau toa tàu.
Vừa xuống tàu, Hứa Kỳ Sâm đã đi tới trước mặt bé gái, cậu muốn ngồi xổm xuống nhưng chân cẳng không tiện, chỉ có thể khom lưng.
“Vừa nãy em sợ lắm đúng không?”
Cô bé gật đầu.
“Lần sau xảy ra những chuyện như thế này phải lập tức tránh đi, xuống tàu tìm chú dì nào mặc đồng phục cầu cứu họ.” Nhìn cô bé ngoan ngoãn nghe, Hứa Kỳ Sâm nói tiếp, “Sau khi về nhà nhất định phải kể chuyện này cho mẹ em nghe, sau đó hỏi bà ấy xem trên người em có những khu vực nào là không được để cho người khác tự tiện động vào, hiểu chưa?”
Cô bé gật đầu, như hiểu mà cũng như không.
Hứa Kỳ Sâm khẽ mỉm cười với cô bé, sau đó lấy lại túi khoai chiên mà em đang cầm.
“Cuối cùng, tuyệt đối không được ăn đồ ăn của người lạ, dù trông có vẻ là người tốt cũng không được.”
Nhìn cô bé rời đi, Hứa Kỳ Sâm chậm rãi đi thêm mấy mét nữa, vẫn dõi theo bé gái xuống tầng đi về nhà. Cô bé do dự bước lại lên mấy bậc thang, Hứa Kỳ Sâm đang định quay lại thì nghe tiếng bước chân cộp cộp của em.
Quay đầu lại, cô bé đã chạy tới trước mặt cậu.
“Anh ơi, cảm ơn anh ạ.”
Hứa Kỳ Sâm cười cười, “Không có gì, nhất định phải nhớ lời anh nói nhé.”
Cô bé lia lịa gật đầu, sau đó lại hỏi, “Anh ơi, sao anh lại giúp em?”
Giọng điệu khi đặt câu hỏi của cô bé rất ngây thơ, nằm ngoài dự đoán của Hứa Kỳ Sâm. Cậu đứng thẳng người, ánh mặt trời chiếu vào khiến cậu không mở nổi mắt.
“Bởi vì… trước đây cũng có một người từng giúp đỡ người khác như vậy. Nếu hôm nay cậu ấy ở đây, nhất định cũng sẽ dũng cảm đứng ra.”
Tiễn cô bé đi rồi, Hứa Kỳ Sâm rời khỏi khu vực xa lạ này. Nơi này cách nhà Tô Lẫm rất xa, Hứa Kỳ Sâm cũng không quen, sau một hồi đứng ở ngã rẽ cân nhắc, cậu quyết định gọi xe về trường học, hôm sau đến bệnh viện rồi gặp Tô Lẫm.
Buổi sáng thứ sáu, Tô Lẫm có cuộc họp với các đồng nghiệp, sau khi kết thúc thì một mình về phòng làm việc để vào khám đúng giờ.
Chưa ngồi được bao lâu, anh đã phát hiện trên bàn làm việc của mình xuất hiện thêm một sổ bệnh án trống không, mở ra xem xác nhận là không có gì thật, anh tiện tay đặt qua một bên, rồi lại nhận ra một tờ giấy ghi chú dán lên mặt bàn bị sổ bệnh án che mất, bên trên viết một dòng chữ.
[Bác sĩ Tô, chào buổi sáng. Đừng xé em nha ~]
Tô Lẫm nhìn chằm chằm dòng chữ nắn nót này phút chốc, sau đó dứt khoát xé nó ra, không ngờ lại phát hiện phía dưới còn một tờ nữa.
[Bác sĩ Tô, em chờ anh đến khoa phục hồi chức năng đón em đấy. (Tờ tiếp theo không có gì đâu ~)]
Cái gì thế này… Tô Lẫm theo thói quen hơi nhíu mày, thẳng tay xé nốt tờ giấy nay, song bàn tay cầm tờ giấy ghi chú định bỏ đi bỗng ngừng giữa không trung.
Anh hơi sửng sốt, hàng lông mày đang nhăn lại cũng vô thức giãn ra.
Cái gọi là “tờ tiếp theo không có gì” cũng viết một hàng chữ.
[Em thích anh.]
Trong lòng mắng thầm một câu “nhạt nhẽo”, anh vò tờ giấy khi chú trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác. Nhìn sang tờ trên bàn, anh nhẹ nhàng xé xuống, kẹp nó vào một quyển sách y học thật dày.
Thời gian khám tư vấn buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Tô Lẫm đứng dậy rời khỏi phòng, trong lúc đứng do dự trước cửa thì bị bác sĩ bên cạnh bắt gặp, “Tiểu Tô, nghỉ rồi à.”
Tô Lẫm gật đầu.
“Đi ăn chung đi?”
“Tôi vẫn chưa đói, tôi xuống kia đi dạo một lúc đã.”
Nói là đi dạo, cuối cùng lại vô thức bước tới khoa phục hồi chức năng. Đương giữa trưa, mọi người trong khoa đều ra ngoài ăn cơm nghỉ ngơi, khi đến cửa phòng tập luyện, Tô Lẫm nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đang bám chặt thanh ngang đi từng bước một, chân phải không dám tự tiện dồn sức xuống hơi nhấc lên một, hai centemet, tập tễnh từng bước.
Tô Lẫm mải mê suy nghĩ trong khi hai mắt vẫn dõi theo, mãi đến khi Hứa Kỳ Sâm xoay người phát hiện ra anh, khuôn mặt cậu lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Bác sĩ Tô, anh đến rồi.” Cậu không mượn nạng, đi từ từ từng bước một về phái Tô Lẫm, “Em tưởng anh sẽ không tới chứ.”
Trên mặt Tô Lẫm không có chút cảm xúc dao động nào, “Hồi phục không tệ.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn Tô Lẫm, bỗng nhiên mở miệng, “Cho em mượn một chút.”
Tô Lẫm tưởng cậu muốn mượn tay anh đỡ, không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại nhẹ nhàng giẫm chân phải lên giày da của anh.
“Bác sĩ Tô, anh có nhìn thấy lời nhắn em để lại không?”
Tô Lẫm đáp bằng âm thanh trầm thấp: “Thấy.”
Hai mắt Hứa Kỳ Sâm sáng ngời, “Thấy mấy tờ?”
Tô Lẫm trả lời, “Một tờ.”
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Hứa Kỳ Sâm lập tức tắt ngúm, “Sao anh lại đọc mỗi một tờ, hai tờ dưới đâu?”
“Không thấy, xé luôn cùng tờ thứ nhất rồi.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Được rồi, anh đã bỏ lỡ nhiều lắm đấy.” Dứt lời, cậu kéo cánh tay Tô Lẫm, “Bác sĩ Tô, em đói, chúng ta đi ăn đi.”
Tô Lẫm dẫn cậu ra cửa, “Thời gian nghỉ trưa của tôi rất ngắn.”
“Vậy thì đến cửa hàng tiện lợi, em muốn ăn cơm nắm.” Nói xong, Hứa Kỳ Sâm còn cố hỏi, “Bác sĩ Tô, anh đói không?”
Tô Lẫm không hề liếc cậu lấy một lần, “Không đói.”
Hứa Kỳ Sâm cười nói, “Anh giỏi thật, một tuần ăn một bữa.”
Mua một đống đồ ăn nhanh trong cửa hàng tiện lợi, Hứa Kỳ Sâm nhất quyết đòi đi vòng ra bãi cỏ nhân tạo phía sau ngồi ăn, Tô Lẫm cũng không phát biểu ý kiến, mặc cậu quyết định.
Bãi cỏ này được bao quanh bởi nhiều bụi cây cao thấp, giữa trưa gần như không có một bóng người, Hứa Kỳ Sâm ngồi dưới đất, mặt trời sưởi ấm cả người cậu, cậu duỗi hai chân ra, ở giữa đặt một đống đồ ăn ngon.
“Cái này của em.” Cậu để cơm nắm cá ngừ sang bên trái, rồi lại lấy một lon nước chanh có ga đặt bên phải, “Cái này cho anh.”
Tô Lẫm không buồn liếc mắt, “Tôi không khát.”
Hứa Kỳ Sâm cứ như không nghe thấy, lấy tiếp một chiếc bánh bông lan cuộn sô cô la, “Cái này của em.” Đặt sang bên trái, sau đó lấy ra một que kẹo chanh để bên phải, “Cái này của anh.”
Tô Lẫm: “…”
Đồ ăn mà cậu làm như đang chia chác của hối lộ vậy.
Hứa Kỳ Sâm lấy ra hai hộp kem, sau khi đọc bao bì thì đưa một trong hai vào tay Tô Lẫm, “Cái này cũng cho anh.”
Tô Lẫm liếc mắt nhìn, bên trên viết mấy chữ vị chanh muối, anh đặt kem lên bãi cỏ.
“Tôi không thích mùi này.”
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt, chống tay trên thảm cỏ nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy sao?” Tô Lẫm cũng bình tĩnh nhìn lại cậu, “Ừm.”
Hứa Kỳ Sâm cong môi cười, “Vậy bác sĩ Tô có thích em không?”
Hiển nhiên là Tô Lẫm hơi nghẹn họng trước câu này, ánh mắt vốn dĩ vô cùng thản nhiên chợt chớp lóe. Anh lảng tránh câu hỏi này, cúi đầu xé mở vỏ hộp kem, dùng răn cắn lớp bọc của thìa, giả vờ bình tĩnh múc một thìa kem vào trong miệng hòng che giấu chớp mắt lúng túng khi nãy.
Hứa Kỳ Sâm bên cạnh lẳng lặng quan sát anh, phát hiện ra chiếc răng nanh được giấu rất kín. Ở thế giới này, Tô Lẫm chưa từng cười bao giờ, cậu cũng không thấy răng nanh của anh.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu bóc đóng gói của nắm cơm trong tay, nhưng lần nào cũng bóc sai, cuối cùng rong biển và bao bì ni lông đều vương vãi.
Cậu hơi nản, không biết là bởi vì mãi không bóc được cơm nắm hay không có được đáp án.
Đặt lại cơm nắm vào trong túi, Hứa Kỳ Sâm nghiêng người lại gần bả vai Tô Lẫm, hơi thở dịu dàng của cậu phun lên vùng cổ lạnh lẽo của Tô Lẫm như có như không.
“Bác sĩ Tô.”
Người được gọi quay đầu lại theo bản năng, vì khoảng cách quá gần, suýt chút nữa thì cọ phải chóp mũi.
Gió tháng tư hòa cùng cánh anh đào còn sót lại, pha loãng ánh nắng mặt trời chớm chiều thành si rô mật ong nhạt màu, lướt qua từng chút một trên khuôn mặt hơi ngước lên của Hứa Kỳ Sâm. Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt cậu như đọng lại hơi nước mùa xuân, mơ màng, thơ ngây, mê hoặc, trầm ngâm, tất cả đều tan chảy trong hơi nước ẩm ướt ấy.
Cậu chậm rãi chớp mắt, đôi môi vô thức hé mở.
Giọng nói nhẹ bẫng êm ái.
“Em muốn nếm thử kem của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất