Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 46: Quân nhân thời mạt thế (13)

Trước Sau
Từng giọt dịch màu đen chảy trong ống nghiệm nhỏ, dần dần chuyển sang màu đỏ. Lại qua thêm vài lần chưng cất, không biết Lam Uyên dùng ống nghiệm nhỏ lên cái gì đó, chỉ thấy nó bốc khói xèo xèo rồi chuyển sang màu trắng.

"Thành công?"

Một nữ nhân quyến rũ, dáng người nóng bỏng mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang cầm một tờ giấy lớn ghi chi chít những chữ là chữ. Ánh mắt nhìn chăm chú vào ống nghiệm trên tay Lam Uyên, giọng nói chứa đầy hy vọng cùng khát khao.

Lam Uyên lắc lắc ống nghiệm nhẹ nhàng, nước trong đó chuyển dần thành màu vàng nhạt, đến nỗi tưởng chừng nó là màu trắng. Y kéo khẩu trang xuống, gật đầu với nữ nhân kia.

"Thành công. Nhưng phải thí nghiệm trên chuột bạch trước."

Sherry ôm ngực, tràn trề hy vọng nói:

"Ôi trời, cậu đúng là thiên tài trong thiên tài đấy. Tôi chắc chắn nó sẽ thành công thôi Lam đại tá à."

Lam Uyên không thèm để ý cô nàng, đưa lọ dung dịch kia vào két đông lạnh, khoá mật khẩu lại. Tiếp tục làm lại cái dung dịch kia, có virut gốc bệnh làm ra vacxin dễ dàng hơn hẳn. Phân tích ra hình dáng và cách thức hoạt động của nó liền có thể bắt đầu chế tạo vacxin.

Sherry hứng khởi nghiêm túc ghi chép, vừa quan sát mẫu vật dưới kính hiển vi, vừa xem xét lại tài liệu của Lam Uyên. Bỗng chốc cô nàng như nhớ ra cái gì, vỗ đầu:

"Thật là đãng trí, Lam Uyên, tôi để quên mất tài liệu CHX ở văn phòng của cậu rồi. Có thể gọi người mang đến hộ tôi không?"

Lam Uyên liếc mắt nhìn đồng sự của y, thầm khinh bỉ cô nàng. Y quen thuộc rút điện thoại từ trong túi áo, bấm phím gọi nhanh đến một dãy số nào đó, tiếng chuông vang lên không lâu liền có một giọng nữ dễ nghe ở đầu dây bên kia vang lên.

"Alo. Lam học trưởng, xin hỏi anh cần gì ạ?"

Giọng của Lam Uyên tuy trầm bổng nhưng băng lãnh, khiến cho y vô hình mang theo uy nghiêm buộc người khác vô thức nghe theo mệnh lệnh của y:

"Lấy cho tôi tập tài liệu số 12 tầng 4, mang đến phòng thí nghiệm."



Nữ nhân đầu dây bên kia cung kính đáp: "Vâng."

Rất nhanh, phòng thí nghiệm bên ngoài cửa kính có người ấn chuông. Sau ba năm, cô nàng Mã Nhã Lệ càng phát ra xinh đẹp, đáng yêu, vì sùng bái Lam Uyên mà đi theo y làm thư ký. Nhiều năm dưới tác phong mài dũa của Lam Uyên lại trở nên chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, hoàn toàn là một mầm non tươi sáng.

Lam Uyên ấn nút đỏ ở trên bảng điều khiển, cửa mở ra, Mã Nhã Lệ ôm tập tài liệu đi vào nói:

"Lam học trưởng, em mang đến rồi."

Gọi đến quen miệng, Mã Nhã Lệ muốn sửa gọi là Lam Đại Tá cũng không được. Lam Uyên cũng không để ý, sửa vài lần liền mặc kệ, dù sao cũng chỉ là cái danh xưng.

"Mang vào bên trong kia."

Lời nói vừa dứt, bỗng chốc bùm một tiếng. Lam Uyên và Mã Nhã Lệ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đen xì, đầy bụi bặm bám tường ho khụ khụ đi ra.

"Lam đại tá... tại sao cậu lại không nói... vacxin đông lạnh sẽ bị nổ hả???"

Lam Uyên không cảm xúc nhìn chằm chằm vị đồng sự Sherry của mình, lạnh nhạt đáp:

"Tôi quên."

Khi vacxin chế tạo thành công, y biết nó sẽ phát nổ để hoàn thành phần cuối. Liều lượng nhỏ, không gây thương tích. Lam Uyên thề là y không cố ý chỉnh người đâu.

Sherry ho khụ khụ ra vài cụm khói đen nhỏ, giậm chân muốn chửi người, lời chưa nói đến bên miệng liền thấy có một người khác đang đứng cạnh Lam Uyên. Dáng vẻ nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu, chủng loại ngốc bạch ngọt, một phát mũi tên hình trái tim vô hình cắm phập vào tim Sherry khiến cô ngẩn ngơ. .

||||| Truyện đề cử: Độc Gia Sủng Thê |||||

Lam Uyên nhướn mày nhìn Sherry ngây ngốc, trong đôi mắt cô rõ ràng có tình cảm y hệt lần đầu y thấy Thẩm Manh. Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng thú vị. Cái này gọi là yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?



"Sherry, cô nên đi tắm đi."

Sherry nghe giọng nói lạnh băng của Lam Uyên lập tức hồi thần, nhìn người mình một chút lập tức chạy biến. Mã Nhã Lệ khó hiểu nhìn theo bóng dáng vị giáo sư kia, cảm thấy thật vui vẻ. Chào tạm biệt Lam Uyên liền đi về.

——————————————————

Vacxin chế tạo thành công, Lam Uyên liền được thăng chức thành thiếu tướng. Y chính là vị tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay chưa từng có trong lịch sử. Ngày nhậm chức, Thẩm Manh cũng đến, trước mặt bao nhiêu người cầu hôn với hắn. Nếu là trước thời mạt thế, hành vi này nhất định sẽ bị kỳ thị và coi thường, nhưng đây là mạt thế, đạo đức chả còn là cái gì cả, tiền tài và quyền thế vũ lực mới là nhất. Không ít người đã chúc phúc cho họ, thế nhưng cũng có không ít cô gái tiếc hận, vẫn còn mang ý đồ với Lam Uyên. Ví dụ như biểu muội Thanh Nguyệt này của y chẳng hạn.

Thẩm Manh yên lặng ngồi một góc ăn đồ ăn ngon lành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn sang bên kia. Đến cả hệ thống cũng hiện lên, cũng nghiêm túc cùng nhìn sang với hắn.

Lam Uyên trong buổi dạ tiệc đêm nay là tâm điểm, y phải ăn mặc chỉnh chu hơn bình thường một chút. Thế nhưng chỉ cái một chút này thôi liền khiến nhan trị của y tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần, hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh. Với thân phận cô dâu... lộn, chồng của Lam thiếu tướng thì Thẩm Manh cũng nổi không kém. Thế nhưng do khí chất và bộ quần áo vest hơi rộng nên trông hắn có vẻ già, lại ngồi thu lu một góc nên chẳng ai chú ý. Vừa hay lại thấy được một màn kịch hay cực kỳ.

Một thiếu nữ mặc một bộ đầm đen bó sát người để lộ tấm lưng trắng nõn cùng xương bướm xinh đẹp, tôn lên ba vòng hoàn mỹ của thiếu nữ đó. Mái tóc dài tuỳ ý buông thả ra sau lưng, phụ trợ cho khuôn mặt quyến rũ, yêu mị đến cực điểm. Đôi mắt đen như bầu trời đêm, từng nụ cười, từng cử chỉ cứ như có ma lực quyến rũ người khác trầm luân. Dù là gay nhưng Thẩm Manh cũng không khỏi nhìn nhiều vài lần, dung mạo này tuyệt đối có thể khiêu chiến với độ yêu nghiệt của Yue hay Lucis, Cecil và Lam Uyên không phải loại yêu nghiệt, không tính.

Từ khoảnh khắc mà thiếu nữ xuất hiện, tất cả ánh mắt hầu như đều tập trung về cô, lộ ra vẻ kinh diễm và mê đắm. Đi đằng sau cô còn có bốn mỹ nam phụ trợ, người nào người nấy cũng vô cùng xuất sắc, nhưng để so với Lam Uyên thì chưa chắc. Và thiếu nữ đó, đang cầm theo một ly rượu đỏ, nở nụ cười ma mị bước về phía Lam Uyên.

"Mỹ nhân, có thể cho ta biết tên của ngươi có được không?"

Rắc.

Cái ly trong tay Thẩm Manh thoáng xuất hiện vết rạn, đỉnh đầu của hắn thoáng cái xanh mơn mởn. À hình như chưa mọc, lộn. Nhưng mà có nguy cơ mọc a. Mẹ kiếp, em gái gì đó ơi, chính cung đang ở đây nè!!!

"Hệ thống, tra cho tao xem mỹ nh... lộn, tiểu tam đó là ai?"

Hệ thống lập tức bày vẻ mặt nghiêm túc, ok, rất nhanh liền truyền xong thông tin vào não Thẩm Manh. Không xem thì thôi, xem rồi cảm thấy nguy cơ chập chùng, dập dềnh, địa vị lung lay không thôi. Đến nỗi Lam Uyên quay sang trả lời cái gì với thiếu nữ kia hắn cũng không biết.

Có thể đoán được thiếu nữ nè có vai trò gì không nào? Đoán đúng ra ngay chap mới trong hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau