Chương 58: Vương Gia Tại Thượng (11)
Hậu huyệt bị căng ra, ngón tay thon dài chậm rãi đi vào. Ban đầu là trêu chọc ở bên ngoài khiến Thẩm Manh vô cùng khó chịu, sau đó khi y cho hết cả ba ngón vào hắn mới biết. Thế nào là ranh giới giữa địa ngục và thiên đường.
Kỹ xảo của long tộc Phượng Ly Mặc thật sự quá tốt, ngón tay y linh hoạt khuấy đảo trong hậu huyệt lép nhép tiếng nước. Miệng huyệt mềm mại dù không thích nhưng vẫn cố gắng tiếp nhận nó. Hậu huyệt được Phượng Ly Mặc chiếu cố kéo căng từng nếp uốn, ngón tay của y xinh đẹp dài hơn một chút so với thường nhân. Độ dài đủ đạt đến chiều sâu khiến Thẩm Manh cực kỳ thoải mái, hậu huyệt mút lấy ngón tay vui vẻ mời người xâm phạm.
"A...ư... đủ rồi... đủ rồi... mau vào đi..."
Phượng Ly Mặc đáy mắt mang theo ý cười, kiên nhẫn mở rộng, nhẹ nhàng nói:
"Vẫn chưa được. Dù sao... chỗ đó của ngươi vẫn phải ăn khá nhiều nha..."
Y kéo bàn tay của hắn đặt lên hạ thân của mình, hai côn th*t nóng bỏng đặc biệt to lớn hơn bình thường, vô cùng khoẻ mạnh. Thẩm Manh được trực tiếp sờ hung khí sắp đi vào người mình liền hốt hoảng, lung tung lắc đầu.
"Không được!! Không được... ta thật sự không thể... A!"
Hậu huyệt bỗng truyền lên một cảm giác tê dại, luồng khoái cảm khó tả truyền đi khắp toàn thân khiến Thẩm Manh mềm nhũn. Ngón tay Phượng Ly Mặc rất chuẩn xác chạm phải điểm mẫn cảm, xấu xa mà không ngừng cọ xát nó thêm vài lần.
Thẩm Manh bị y dùng ngón tay thao đến cao trào, cả người nằm ngửa trên giường mềm oặt, tuỳ ý y bày bố. Phượng Ly Mặc si mê nhìn hắn, cầm lấy phân thân đặt ở cửa miệng huyệt, trầm thấp thở dài:
"Ta muốn vào rồi."
Y nói xong câu đó, cũng không đợi Thẩm Manh trả lời mà đi vào. Hai chân hắn bị y kéo mở rộng ra, làn da hồng hồng cùng hậu huyệt hơi tràn nước khiến Phượng Ly Mặc cảm giác y thật chịu không nổi.
"Aa!!!"
Đôi mắt Thẩm Manh bỗng nhiên trừng lớn, lưng cong lên, đôi môi khép mở không thể nói lên lời. Cảm giác đau đớn dữ dội truyền từ nơi giao hợp đến não hắn, đau đến không nói được gì. Hắn cảm nhận rõ lưỡng đại côn th*t đồng thời đi vào, nóng cháy lấp đầy hắn. Miệng huyệt bị kéo căng đến hết cỡ, thế nhưng vẫn không chảy máu.
Thừa lời, đêm nào y cũng kiên trì cường hoá thể lực cho hắn sao còn có thể chảy máu. Y muốn chiếm trọn hắn, càng muốn một lúc đi hết vào.
Dù vậy Thẩm Manh vẫn rất đau đớn, nước mắt không kìm được chảy dài trên khuôn mặt. Hắn lắc đầu, nức nở dãy dụa.
"Không muốn! Đau quá! Ngươi mau đi ra! Mau đi ra a!!!"
Phượng Ly Mặc nhìn hắn đau như vậy trong lòng vô cùng đau xót. Y vẫn không rút ra mà để yên trong cơ thể khiến hắn dần quen với kích cỡ này. Y cúi đầu, hôn lên khoé mắt ướt đẫm, vô cùng thương tiếc mà hôn xuống môi hắn, dẫn dắt sự chú ý của hắn khỏi cơn đau đớn này.
Y thật sự rất muốn hắn, dù biết làm vậy sẽ khiến hắn rất đau. Thế nhưng y vẫn dùng cách này để khiến hắn mãi mãi không thể quên, đánh dấu trên cơ thể hắn không thể xoá.
Hậu huyệt bị căng đầy dần dần thích ứng với côn th*t, bắt đầu hé ra hợp lại như muốn nuốt trọn nó. Phượng Ly Mặc nhịn không nổi, hơi đưa đẩy phân thân một chút.
"A!"
Thẩm Manh rốt cuộc không thấy đau nữa, còn có chút sướng. Hắn ôm lấy cổ Phượng Ly Mặc, lắc lắc mông lí nhí nói:
"Động... động đi."
Ánh mắt Phượng Ly Mặc trầm xuống, hậu huyệt chật hẹp ép y vô cùng thoải mái. Nghe câu này của hắn liền vô cùng muốn hung mãnh thao hắn, khiến hắn khóc, khiến hắn mất khống chế mà lắc mông dâm đãng cầu hoan. Thế nhưng vì sợ Thẩm Manh bị thương y vẫn chậm rãi ra ra vào vào. Mỗi lần đâm vào đều vô cùng chuẩn xác đâm đến điểm mẫn cảm, tiếng nước cùng tiếng va chạm "bạch bạch" ái muội vang lên khắp căn phòng.
Như chắc chắn Thẩm Manh hoàn toàn có thể tiếp nhận, y liền bắt đầu ra vào mạnh bạo. Mỗi cú thúc đều chạm sâu vào tận bên trong, hai côn th*t chen lấy khiến khoái cảm như thuỷ triều tăng vọt, tra tấn Thẩm Manh đến rối loạn.
"Đừng đâm vào chỗ đó... a... thích... thật thích. Phu quân... đừng.... dừng lại.....a."
Thẩm Manh không tự chủ được khiến nước bọt chảy ra khoé miệng, bộ dạng dâm đãng mười phần. Hắn theo thói quen mà thốt ra hai chữ phu quân, đến lúc muốn thu hồi cũng không kịp nữa.
Phượng Ly Mặc thoáng dừng lại một chút, y hơi lui ra lại thúc mạnh vào bên trong khiến Thẩm Manh run rẩy co người. Cực lực kiềm chế không cho mình hét lên. Y cúi đầu, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng cùng chiếm hữu rõ ràng, y ôm chặt hắn, lại đến thêm một lần nữa, y nói:
"Gọi lại đi, gọi lại ta như thế đi."
Thẩm Manh cố gắng để không hét to, khó khăn nói ra hai chữ: "Phu quân..."
"Gọi lần nữa." Y ra lệnh.
"Phu... quân."
"Lần nữa."
"Phu... quân...ha..."
Phượng Ly Mặc bỗng thấy trái tim mình thoả mãn kỳ lạ, y cười đến là dịu dàng, trầm thấp nói:
"Được. Để phu quân thoả mãn nương tử."
Nói xong câu đó, y liền mạnh mẽ thao làm, từng cú thúc ra ra vào vào đều vô cùng nhịp nhàng. Thao đến nỗi khiến hắn hai mắt mờ sương, nhìn không rõ thứ gì, chỉ biết người kia mang lại cho hắn vô tận vui thích.
Hai người dây dưa làm tình đến tận sáng, Thẩm Manh sức cùng lực kiệt nằm ườn ra giường không thể động đậy. Đằng sau còn đang chảy ra chất lỏng màu trắng khó tả, Phượng Ly Mặc lại vô cùng thoả mãn, sức sống tràn đầy bế Thẩm Manh đi tắm.
Rốt cuộc cũng được tắm, cả người thư thái thoải mái cộng thêm mệt mỏi khiến hắn ngủ luôn. Phượng Ly Mặc búng tay một cái, ánh bạc truyền từ đầu ngón tay bay đến phía giường, thoáng cái liền sạch sẽ. Y cẩn thận đặt hắn lên đó, đắp chăn lại. Bản thân cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy hắn.
Nhìn dung nhan người trong lòng say ngủ, Phượng Ly Mặc cảm thấy thật thoả mãn. Y mỉm cười, kéo hắn vào lòng liền nhắm mắt ngủ.
Cảm ơn ngươi đã tìm thấy ta, cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc ta. Cũng cảm ơn ngươi vì đã yêu ta. Đời này, ta thực sự rất hạnh phúc.
Y đã không phải chết vì đói, cũng không phải chết trong cô độc. Y đã có người y yêu nhất trên đời này để giữ gìn, trân trọng mãi mãi.
Ngày hôm đó y nằm mơ.
Kiếp đầu tiên, Phượng Ly Mặc nằm ở góc lãnh cung hẻo lánh. Cửa cung rách nát âm u vô cùng, trời mưa lạnh lẽo dột trên mái nhà cũ nát rơi vào người y. Y vì lạnh và đói mà chết.
Kiếp thứ hai, Phượng Ly Mặc không muốn chết. Y cố gắng tránh đi lũ hoàng tử, tìm chỗ trú khi gặp mưa, thậm chí còn nằm trong chuồng ngựa để bớt lạnh. Ăn đồ ăn thừa của cung nhân, tất cả chỉ vì để sống. Y thành công sống sót, trở thành long tộc vạn người kính ngưỡng, bên cạnh y có rất nhiều người, thế nhưng vẫn thật cô độc.
Kiếp thứ ba, Phượng Ly Mặc đã thoả mãn. Y đã gặp được người.
Kỹ xảo của long tộc Phượng Ly Mặc thật sự quá tốt, ngón tay y linh hoạt khuấy đảo trong hậu huyệt lép nhép tiếng nước. Miệng huyệt mềm mại dù không thích nhưng vẫn cố gắng tiếp nhận nó. Hậu huyệt được Phượng Ly Mặc chiếu cố kéo căng từng nếp uốn, ngón tay của y xinh đẹp dài hơn một chút so với thường nhân. Độ dài đủ đạt đến chiều sâu khiến Thẩm Manh cực kỳ thoải mái, hậu huyệt mút lấy ngón tay vui vẻ mời người xâm phạm.
"A...ư... đủ rồi... đủ rồi... mau vào đi..."
Phượng Ly Mặc đáy mắt mang theo ý cười, kiên nhẫn mở rộng, nhẹ nhàng nói:
"Vẫn chưa được. Dù sao... chỗ đó của ngươi vẫn phải ăn khá nhiều nha..."
Y kéo bàn tay của hắn đặt lên hạ thân của mình, hai côn th*t nóng bỏng đặc biệt to lớn hơn bình thường, vô cùng khoẻ mạnh. Thẩm Manh được trực tiếp sờ hung khí sắp đi vào người mình liền hốt hoảng, lung tung lắc đầu.
"Không được!! Không được... ta thật sự không thể... A!"
Hậu huyệt bỗng truyền lên một cảm giác tê dại, luồng khoái cảm khó tả truyền đi khắp toàn thân khiến Thẩm Manh mềm nhũn. Ngón tay Phượng Ly Mặc rất chuẩn xác chạm phải điểm mẫn cảm, xấu xa mà không ngừng cọ xát nó thêm vài lần.
Thẩm Manh bị y dùng ngón tay thao đến cao trào, cả người nằm ngửa trên giường mềm oặt, tuỳ ý y bày bố. Phượng Ly Mặc si mê nhìn hắn, cầm lấy phân thân đặt ở cửa miệng huyệt, trầm thấp thở dài:
"Ta muốn vào rồi."
Y nói xong câu đó, cũng không đợi Thẩm Manh trả lời mà đi vào. Hai chân hắn bị y kéo mở rộng ra, làn da hồng hồng cùng hậu huyệt hơi tràn nước khiến Phượng Ly Mặc cảm giác y thật chịu không nổi.
"Aa!!!"
Đôi mắt Thẩm Manh bỗng nhiên trừng lớn, lưng cong lên, đôi môi khép mở không thể nói lên lời. Cảm giác đau đớn dữ dội truyền từ nơi giao hợp đến não hắn, đau đến không nói được gì. Hắn cảm nhận rõ lưỡng đại côn th*t đồng thời đi vào, nóng cháy lấp đầy hắn. Miệng huyệt bị kéo căng đến hết cỡ, thế nhưng vẫn không chảy máu.
Thừa lời, đêm nào y cũng kiên trì cường hoá thể lực cho hắn sao còn có thể chảy máu. Y muốn chiếm trọn hắn, càng muốn một lúc đi hết vào.
Dù vậy Thẩm Manh vẫn rất đau đớn, nước mắt không kìm được chảy dài trên khuôn mặt. Hắn lắc đầu, nức nở dãy dụa.
"Không muốn! Đau quá! Ngươi mau đi ra! Mau đi ra a!!!"
Phượng Ly Mặc nhìn hắn đau như vậy trong lòng vô cùng đau xót. Y vẫn không rút ra mà để yên trong cơ thể khiến hắn dần quen với kích cỡ này. Y cúi đầu, hôn lên khoé mắt ướt đẫm, vô cùng thương tiếc mà hôn xuống môi hắn, dẫn dắt sự chú ý của hắn khỏi cơn đau đớn này.
Y thật sự rất muốn hắn, dù biết làm vậy sẽ khiến hắn rất đau. Thế nhưng y vẫn dùng cách này để khiến hắn mãi mãi không thể quên, đánh dấu trên cơ thể hắn không thể xoá.
Hậu huyệt bị căng đầy dần dần thích ứng với côn th*t, bắt đầu hé ra hợp lại như muốn nuốt trọn nó. Phượng Ly Mặc nhịn không nổi, hơi đưa đẩy phân thân một chút.
"A!"
Thẩm Manh rốt cuộc không thấy đau nữa, còn có chút sướng. Hắn ôm lấy cổ Phượng Ly Mặc, lắc lắc mông lí nhí nói:
"Động... động đi."
Ánh mắt Phượng Ly Mặc trầm xuống, hậu huyệt chật hẹp ép y vô cùng thoải mái. Nghe câu này của hắn liền vô cùng muốn hung mãnh thao hắn, khiến hắn khóc, khiến hắn mất khống chế mà lắc mông dâm đãng cầu hoan. Thế nhưng vì sợ Thẩm Manh bị thương y vẫn chậm rãi ra ra vào vào. Mỗi lần đâm vào đều vô cùng chuẩn xác đâm đến điểm mẫn cảm, tiếng nước cùng tiếng va chạm "bạch bạch" ái muội vang lên khắp căn phòng.
Như chắc chắn Thẩm Manh hoàn toàn có thể tiếp nhận, y liền bắt đầu ra vào mạnh bạo. Mỗi cú thúc đều chạm sâu vào tận bên trong, hai côn th*t chen lấy khiến khoái cảm như thuỷ triều tăng vọt, tra tấn Thẩm Manh đến rối loạn.
"Đừng đâm vào chỗ đó... a... thích... thật thích. Phu quân... đừng.... dừng lại.....a."
Thẩm Manh không tự chủ được khiến nước bọt chảy ra khoé miệng, bộ dạng dâm đãng mười phần. Hắn theo thói quen mà thốt ra hai chữ phu quân, đến lúc muốn thu hồi cũng không kịp nữa.
Phượng Ly Mặc thoáng dừng lại một chút, y hơi lui ra lại thúc mạnh vào bên trong khiến Thẩm Manh run rẩy co người. Cực lực kiềm chế không cho mình hét lên. Y cúi đầu, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng cùng chiếm hữu rõ ràng, y ôm chặt hắn, lại đến thêm một lần nữa, y nói:
"Gọi lại đi, gọi lại ta như thế đi."
Thẩm Manh cố gắng để không hét to, khó khăn nói ra hai chữ: "Phu quân..."
"Gọi lần nữa." Y ra lệnh.
"Phu... quân."
"Lần nữa."
"Phu... quân...ha..."
Phượng Ly Mặc bỗng thấy trái tim mình thoả mãn kỳ lạ, y cười đến là dịu dàng, trầm thấp nói:
"Được. Để phu quân thoả mãn nương tử."
Nói xong câu đó, y liền mạnh mẽ thao làm, từng cú thúc ra ra vào vào đều vô cùng nhịp nhàng. Thao đến nỗi khiến hắn hai mắt mờ sương, nhìn không rõ thứ gì, chỉ biết người kia mang lại cho hắn vô tận vui thích.
Hai người dây dưa làm tình đến tận sáng, Thẩm Manh sức cùng lực kiệt nằm ườn ra giường không thể động đậy. Đằng sau còn đang chảy ra chất lỏng màu trắng khó tả, Phượng Ly Mặc lại vô cùng thoả mãn, sức sống tràn đầy bế Thẩm Manh đi tắm.
Rốt cuộc cũng được tắm, cả người thư thái thoải mái cộng thêm mệt mỏi khiến hắn ngủ luôn. Phượng Ly Mặc búng tay một cái, ánh bạc truyền từ đầu ngón tay bay đến phía giường, thoáng cái liền sạch sẽ. Y cẩn thận đặt hắn lên đó, đắp chăn lại. Bản thân cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy hắn.
Nhìn dung nhan người trong lòng say ngủ, Phượng Ly Mặc cảm thấy thật thoả mãn. Y mỉm cười, kéo hắn vào lòng liền nhắm mắt ngủ.
Cảm ơn ngươi đã tìm thấy ta, cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc ta. Cũng cảm ơn ngươi vì đã yêu ta. Đời này, ta thực sự rất hạnh phúc.
Y đã không phải chết vì đói, cũng không phải chết trong cô độc. Y đã có người y yêu nhất trên đời này để giữ gìn, trân trọng mãi mãi.
Ngày hôm đó y nằm mơ.
Kiếp đầu tiên, Phượng Ly Mặc nằm ở góc lãnh cung hẻo lánh. Cửa cung rách nát âm u vô cùng, trời mưa lạnh lẽo dột trên mái nhà cũ nát rơi vào người y. Y vì lạnh và đói mà chết.
Kiếp thứ hai, Phượng Ly Mặc không muốn chết. Y cố gắng tránh đi lũ hoàng tử, tìm chỗ trú khi gặp mưa, thậm chí còn nằm trong chuồng ngựa để bớt lạnh. Ăn đồ ăn thừa của cung nhân, tất cả chỉ vì để sống. Y thành công sống sót, trở thành long tộc vạn người kính ngưỡng, bên cạnh y có rất nhiều người, thế nhưng vẫn thật cô độc.
Kiếp thứ ba, Phượng Ly Mặc đã thoả mãn. Y đã gặp được người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất