Chương 6: Âm Dương Sư Đệ Nhất (5)
Quỷ Ao Nyobo? Khó trách lại chỉ thích ăn thịt đàn ông. Cái thứ này không khó đối phó nếu có âm dương sư ở đây trợ giúp, nhưng đáng tiếc. Công lực con quỷ cái này cao hơn hắn nhiều lắm, đành phải tạm thời rút lui, âm dương sư sẽ sớm đến đây thu thập nó thôi.
Thẩm Manh từ từ lui về đằng sau, quay đầu chuẩn bị đi về phòng liền có một cục nhỏ sà vào lòng hắn. Bám chặt lấy quần khiến hắn không tự chủ được lực đạo mà lui một bước về sau, dẫm lên tấm sàn hơi cũ khiến nó kêu cọt kẹt, đánh động đến Ao Nyobo trong nhà. Mẹ kiếp, cái phủ to như này sao lại để tấm ván mục chứ?
Bóng đen núp trong bóng tối: "..." Quy tắc yêu cầu ta làm như vậy đấy. (Tác giả chính là quy tắc, trong truyện sẽ có một số thứ phi logic, cần người đến sửa)
Thẩm Manh định thần lại, chỉ kịp vội nhìn thấy Yue đang ôm mình, kinh ngạc một lúc liền vội vàng ôm lấy y. Né đi cái móng vuốt đen sì vươn trảo tới chỗ Thẩm Manh vừa đứng, cái móng sượt qua hắn ghim vào sàn nhà khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh, tạo thành cái hố to. Ao Nyobo thấy bị vồ trượt cũng không tức giận, cười "ki ki ki ki" ghê rợn, lần nữa xông đến. Thẩm Manh vốn đã yếu thế hơn so với Ao Nyobo, nay một tay còn đang bế nam chính, chiến đấu thật sự rất khó khăn. 36 kế, chạy là thượng sách.
Hấp Huyết Quỷ thắng ở tốc độ, lại còn có một khả năng dùng một lần một ngày - thuấn di- Nhưng hắn không thể dùng ngay ở đây được, cần phải dẫn con quỷ cái này đến một chỗ khác vắng vẻ, tránh cho nó giết người. Ít nhất là cho đến ngày mai.
"A La? Xin lỗi."
Yue hiển nhiên cũng biết mình làm sai rồi, y thật quá tự tiện, hại Thẩm Manh phải chật vật như thế này, tính mạng còn khó có thể bảo đảm. Thẩm Manh không còn sống, cho nên không có thở giống như nhân loại. Vì để chạy trốn cho nên hoá lại thành quỷ, nhưng Yue một mặt vừa lo lắng, một mặt vừa ân hận sao có thể chú ý đến cái này.
"Không sao, là ta sai, ta nên nói trước với ngươi."
Thẩm Manh thật sự không quá để ý việc này, nam chính từ lúc nhận nuôi y đã luôn dính sát theo hắn, cực kỳ không có cảm giác luôn an toàn. Bám theo cũng là bình thường, có lẽ từ giờ nên thành thật với nhau hơn đi. Quan trọng là con quỷ cái kia tốc độ thật đúng là không chậm, từ nãy đến giờ vẫn cứ luôn dai dẳng bám theo hắn, gào thét:
"Đàn ông, đàn ông, ahahahaha. Thật là bổ dưỡng, kiki kiki."
Thẩm Manh cắn răng, cố gắng đi đến tận cùng của Nam Viện, nơi đó hoang đến không thể hoang hơn. Hơn nữa Ao Nyobo có một điểm yếu cực mạnh đó chính là Mù Đường. Cho nên nó sẽ không dám đi lung tung cho đến tối ngày hôm sau. Mắt thấy sắp tới chỗ cần đến, trong lòng Thẩm Manh thoáng thở phào một cái, dần dần giảm tốc độ lại, chuẩn bị sử dụng thuấn di. Nhưng...
Thẩm Manh hơi chết lặng, cảm giác bất lực này càng rõ ràng, hắn không thể dùng thuấn di. Hay nói đúng hơn, cách thời gian đủ 24 tiếng để dùng thuấn di còn có 1 phút nữa. Ao Nyobo đã sắp đuổi kịp đến nơi rồi. Nhìn nam chính trong ngực cũng đang ngước lên nhìn hắn, Thẩm Manh liền hạ quyết tâm, nuôi nam chính nuôi luôn ra cảm tình, hắn không thể trơ mắt nhìn y chết, vậy thì chỉ có thể là hắn chết:
"Yue, ta có lẽ không trụ được nữa, ngươi phải sống cho tốt đấy."
"Không, không được, ngươi đừng bỏ lại ta."
Yue kiếp sợ, nhìn Thẩm Manh, trong mắt hoàn toàn là không thể tin cùng kinh hoàng. Y không muốn, y không muốn Thẩm Manh phải chết, tại sao, tại sao y lại yếu đuối như vậy? Đến người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ được. Chưa bao giờ Yue lại khát cầu sức mạnh đến nhường này, khát vọng đến mức nguyện trở nên thật xấu xa, nguyện mất hết tất cả chỉ hy vọng người trước mắt sống sót.
Thẩm Manh cảm giác móng vuốt sắp ghim tới cổ hắn, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ. Bố khinh, đằng nào chả chết một lần rồi, chết thêm một lần cũng không sao.
Ngay lúc tưởng như Thẩm Manh sắp chết, Yue hoàn toàn bạo phát, bạo phát sức mạnh của yêu quái trong cơ thể y. Gió rít gào nổi lên, như một cơn lốc lớn màu xanh sắc bén, gào thét cuộn lên như vòi rồng, từng đạo vây quanh Yue, theo hướng chỉ tay của y mà lao đến chỗ Ao Nyobo bắt đầu cắn xé con quỷ cái. Nó rít gào một cách đau đớn, nhưng vẫn chưa chết, Thẩm Manh hiểu. Một con quỷ càng ăn nhiều người, bản thân nó càng trở nên mạnh mẽ, một sức mạnh mới chớm nở, cùng lắm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Thẩm Manh ngây ngốc nhìn Yue, hoàn toàn minh bạch phụ thân của y. Trong truyền thuyết, Thương Phong là một vị thần gió, yếu đuối và chỉ có duy nhất một bé gái là tín đồ. Và khi bé gái chết, vị thần minh này đã giúp cho bé gái một kiếp sau vẻ vang, và chữa khỏi thị lực cho nàng. Khi hải yêu tác loạn, vị thần đã sa đoạ thành quỷ dữ để bảo vệ dân làng, khoảnh khắc ấy, bé gái đã nhớ lại vị thần minh luôn bảo vệ mình từ kiếp trước cho đến kiếp này. Lớn lên đã gả cho Thương Phong và sinh ra một đứa bé. Nó chính là Yue, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà khiến hai người chết đi, bắt buộc vị kỹ nữ kia phải nuôi Yue. Hắn không phải con của kỹ nữ, mà là kết quả của một tình yêu đẹp nhất trên đời này.
Nhìn ngọn gió nhạt dần, Thẩm Manh sực tỉnh, sức mạnh này do Yue quá tức giận mà bộc phát ra. Hoàn toàn không thể giết chết con quỷ đó, nhưng mà đã đủ 1 phút rồi. Hắn vội ôm lấy Yue, sử dụng thuấn di, lui về căn phòng của mình. Sức mạnh của Yue quá lớn, có lẽ những âm dương sư còn lại trấn thủ phủ đã nhận ra, ngày mai không được yên bình rồi.
Bóng đen thấy Thẩm Manh an toàn thoát đi liền biến mất không tung tích.
———————————————————
Ngoại truyện nhỏ:
Bóng đen gọi là Lam Diệu, hắn chính là được quy tắc phái tới để sửa lỗi qua từng thế giới. Đảm bảo tiến độ vận hành của thế giới. Cũng là người được ban cho mọi sức mạnh để tuỳ ý điều hành.
Quy tắc: Lam Diệu thật sự rất soái a, nhưng lúc nào mặt mũi cũng lạnh băng như ai thiếu nợ hắn vậy. Bổn quy tắc rất lực bất tòng tâm.
Lam Diệu: "... ta là do ngài sáng tạo ra."
Quy tắc: Đừng giận nha tiểu Diệu Diệu, ta là yêu ngươi nhất đó.
Lam Diệu: "..." Chúng ta không có tiếng nói chung đâu quy tắc đại nhân.
Lam Diệu rất đẹp, chính là cái kiểu lạnh lùng cấm dục lại mạnh mẽ, rất đáng tin cậy. Ta rất thích đôi mắt xanh cùng mái tóc đen dài của hắn. À, Lam Diệu là do ta sáng tác ra, từ giờ sẽ luôn xuất hiện thay ta sửa vài lỗi không chú ý. Cảm ơn
Thẩm Manh từ từ lui về đằng sau, quay đầu chuẩn bị đi về phòng liền có một cục nhỏ sà vào lòng hắn. Bám chặt lấy quần khiến hắn không tự chủ được lực đạo mà lui một bước về sau, dẫm lên tấm sàn hơi cũ khiến nó kêu cọt kẹt, đánh động đến Ao Nyobo trong nhà. Mẹ kiếp, cái phủ to như này sao lại để tấm ván mục chứ?
Bóng đen núp trong bóng tối: "..." Quy tắc yêu cầu ta làm như vậy đấy. (Tác giả chính là quy tắc, trong truyện sẽ có một số thứ phi logic, cần người đến sửa)
Thẩm Manh định thần lại, chỉ kịp vội nhìn thấy Yue đang ôm mình, kinh ngạc một lúc liền vội vàng ôm lấy y. Né đi cái móng vuốt đen sì vươn trảo tới chỗ Thẩm Manh vừa đứng, cái móng sượt qua hắn ghim vào sàn nhà khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh, tạo thành cái hố to. Ao Nyobo thấy bị vồ trượt cũng không tức giận, cười "ki ki ki ki" ghê rợn, lần nữa xông đến. Thẩm Manh vốn đã yếu thế hơn so với Ao Nyobo, nay một tay còn đang bế nam chính, chiến đấu thật sự rất khó khăn. 36 kế, chạy là thượng sách.
Hấp Huyết Quỷ thắng ở tốc độ, lại còn có một khả năng dùng một lần một ngày - thuấn di- Nhưng hắn không thể dùng ngay ở đây được, cần phải dẫn con quỷ cái này đến một chỗ khác vắng vẻ, tránh cho nó giết người. Ít nhất là cho đến ngày mai.
"A La? Xin lỗi."
Yue hiển nhiên cũng biết mình làm sai rồi, y thật quá tự tiện, hại Thẩm Manh phải chật vật như thế này, tính mạng còn khó có thể bảo đảm. Thẩm Manh không còn sống, cho nên không có thở giống như nhân loại. Vì để chạy trốn cho nên hoá lại thành quỷ, nhưng Yue một mặt vừa lo lắng, một mặt vừa ân hận sao có thể chú ý đến cái này.
"Không sao, là ta sai, ta nên nói trước với ngươi."
Thẩm Manh thật sự không quá để ý việc này, nam chính từ lúc nhận nuôi y đã luôn dính sát theo hắn, cực kỳ không có cảm giác luôn an toàn. Bám theo cũng là bình thường, có lẽ từ giờ nên thành thật với nhau hơn đi. Quan trọng là con quỷ cái kia tốc độ thật đúng là không chậm, từ nãy đến giờ vẫn cứ luôn dai dẳng bám theo hắn, gào thét:
"Đàn ông, đàn ông, ahahahaha. Thật là bổ dưỡng, kiki kiki."
Thẩm Manh cắn răng, cố gắng đi đến tận cùng của Nam Viện, nơi đó hoang đến không thể hoang hơn. Hơn nữa Ao Nyobo có một điểm yếu cực mạnh đó chính là Mù Đường. Cho nên nó sẽ không dám đi lung tung cho đến tối ngày hôm sau. Mắt thấy sắp tới chỗ cần đến, trong lòng Thẩm Manh thoáng thở phào một cái, dần dần giảm tốc độ lại, chuẩn bị sử dụng thuấn di. Nhưng...
Thẩm Manh hơi chết lặng, cảm giác bất lực này càng rõ ràng, hắn không thể dùng thuấn di. Hay nói đúng hơn, cách thời gian đủ 24 tiếng để dùng thuấn di còn có 1 phút nữa. Ao Nyobo đã sắp đuổi kịp đến nơi rồi. Nhìn nam chính trong ngực cũng đang ngước lên nhìn hắn, Thẩm Manh liền hạ quyết tâm, nuôi nam chính nuôi luôn ra cảm tình, hắn không thể trơ mắt nhìn y chết, vậy thì chỉ có thể là hắn chết:
"Yue, ta có lẽ không trụ được nữa, ngươi phải sống cho tốt đấy."
"Không, không được, ngươi đừng bỏ lại ta."
Yue kiếp sợ, nhìn Thẩm Manh, trong mắt hoàn toàn là không thể tin cùng kinh hoàng. Y không muốn, y không muốn Thẩm Manh phải chết, tại sao, tại sao y lại yếu đuối như vậy? Đến người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ được. Chưa bao giờ Yue lại khát cầu sức mạnh đến nhường này, khát vọng đến mức nguyện trở nên thật xấu xa, nguyện mất hết tất cả chỉ hy vọng người trước mắt sống sót.
Thẩm Manh cảm giác móng vuốt sắp ghim tới cổ hắn, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ. Bố khinh, đằng nào chả chết một lần rồi, chết thêm một lần cũng không sao.
Ngay lúc tưởng như Thẩm Manh sắp chết, Yue hoàn toàn bạo phát, bạo phát sức mạnh của yêu quái trong cơ thể y. Gió rít gào nổi lên, như một cơn lốc lớn màu xanh sắc bén, gào thét cuộn lên như vòi rồng, từng đạo vây quanh Yue, theo hướng chỉ tay của y mà lao đến chỗ Ao Nyobo bắt đầu cắn xé con quỷ cái. Nó rít gào một cách đau đớn, nhưng vẫn chưa chết, Thẩm Manh hiểu. Một con quỷ càng ăn nhiều người, bản thân nó càng trở nên mạnh mẽ, một sức mạnh mới chớm nở, cùng lắm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Thẩm Manh ngây ngốc nhìn Yue, hoàn toàn minh bạch phụ thân của y. Trong truyền thuyết, Thương Phong là một vị thần gió, yếu đuối và chỉ có duy nhất một bé gái là tín đồ. Và khi bé gái chết, vị thần minh này đã giúp cho bé gái một kiếp sau vẻ vang, và chữa khỏi thị lực cho nàng. Khi hải yêu tác loạn, vị thần đã sa đoạ thành quỷ dữ để bảo vệ dân làng, khoảnh khắc ấy, bé gái đã nhớ lại vị thần minh luôn bảo vệ mình từ kiếp trước cho đến kiếp này. Lớn lên đã gả cho Thương Phong và sinh ra một đứa bé. Nó chính là Yue, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà khiến hai người chết đi, bắt buộc vị kỹ nữ kia phải nuôi Yue. Hắn không phải con của kỹ nữ, mà là kết quả của một tình yêu đẹp nhất trên đời này.
Nhìn ngọn gió nhạt dần, Thẩm Manh sực tỉnh, sức mạnh này do Yue quá tức giận mà bộc phát ra. Hoàn toàn không thể giết chết con quỷ đó, nhưng mà đã đủ 1 phút rồi. Hắn vội ôm lấy Yue, sử dụng thuấn di, lui về căn phòng của mình. Sức mạnh của Yue quá lớn, có lẽ những âm dương sư còn lại trấn thủ phủ đã nhận ra, ngày mai không được yên bình rồi.
Bóng đen thấy Thẩm Manh an toàn thoát đi liền biến mất không tung tích.
———————————————————
Ngoại truyện nhỏ:
Bóng đen gọi là Lam Diệu, hắn chính là được quy tắc phái tới để sửa lỗi qua từng thế giới. Đảm bảo tiến độ vận hành của thế giới. Cũng là người được ban cho mọi sức mạnh để tuỳ ý điều hành.
Quy tắc: Lam Diệu thật sự rất soái a, nhưng lúc nào mặt mũi cũng lạnh băng như ai thiếu nợ hắn vậy. Bổn quy tắc rất lực bất tòng tâm.
Lam Diệu: "... ta là do ngài sáng tạo ra."
Quy tắc: Đừng giận nha tiểu Diệu Diệu, ta là yêu ngươi nhất đó.
Lam Diệu: "..." Chúng ta không có tiếng nói chung đâu quy tắc đại nhân.
Lam Diệu rất đẹp, chính là cái kiểu lạnh lùng cấm dục lại mạnh mẽ, rất đáng tin cậy. Ta rất thích đôi mắt xanh cùng mái tóc đen dài của hắn. À, Lam Diệu là do ta sáng tác ra, từ giờ sẽ luôn xuất hiện thay ta sửa vài lỗi không chú ý. Cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất