Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 71: Giới Hạn Manh Sát (11)

Trước Sau
"Là mày!"

Gã đàn ông thất kinh, mặt tái hẳn đi, hiển nhiên gã rất quen thuộc với cái tên này. Có thể là đã có một đoạn ký ức không tốt về nó.

14 năm về trước. Đại khái là trước khi gặp Thẩm Manh 1,2 năm. Đại thảm hoạ xuất hiện khiến nhiều người trở nên biến chất, lúc này các thành phố cũng dần hình thành và chúng có một đường dây buôn bán người. Đó là lần đầu tiên Ly Tranh tin người, và đã thảm đến không thể thảm hơn được nữa.

Ly Tranh rút ra một hộp thuốc lá, kéo ra một điếu thuốc bằng hai ngón tay, châm lửa rồi hút một hơi. Từng làn khói nhả theo hơi thở của y làm mờ khuôn mặt yêu nghiệt kia khiến gã đàn ông bỗng nhớ đến cái ngày đó. Cái ngày mà gã may mắn thoát chết.

Cũng là như thế này, thuốc lá là một thứ xa xỉ, nó rơi rất ngẫu nhiên và rất hiếm. Thậm chí còn có một ít ma tuý, thế nhưng trong căn phòng tối om lại hun đầy khói thuốc, mùi gây nghiện của ma tuý và những thứ cực kỳ dơ bẩn. Tiếng cười dâm đãng của những tên đàn ông bẩn thỉu đang trần truồng, chúng thả những bé trai, bé gái xấp xỉ khoảng 10 tuổi chạy quanh khắp nhà. Ly Tranh cũng là một trong những đứa trẻ đó, sơ sẩy liền bị bắt.

Chúng cho bọn trẻ chơi một trò chơi. Tất cả có năm phút để chạy trốn, biệt thự rất rộng, có rất nhiều chỗ trốn. Một khi bị bọn chúng bắt được, sẽ phải trở thành búp bê tình dục ngay lập tức. Không ai trốn thoát, Ly Tranh cũng vậy. Y đã bị bắt nằm dạng hai chân ra như phụ nữ, hậu huyệt non nớt bị buộc phải bắt tiếp nhận thứ không xứng với tuổi. Rất nhiều lần, cho đến chết lặng. Y nhớ từng tên một, từng gã một, cũng đã giết hết bọn chúng. Không ai ngờ được một thằng nhóc 9 tuổi có thể cầm dao bình tĩnh đâm chết từng gã đàn ông trưởng thành như thế nào. Sau đó thiến đi cái bộ phận bẩn thỉu kia của bọn chúng ra sao. Đêm đó, Ly Tranh lần đầu tiên giết người, không hiểu sao lại cảm thấy thật bình tĩnh. Còn tiếc hận vì đã để xổng mất một tên.

Cảnh tượng phòng khách bẩn thỉu loang lổ những máu là máu. Đứng giữa phòng khách là bé trai xinh đẹp nhất mà chúng nó có được. À, giờ chúng đã thành những bộ thi thể không còn trọn vẹn nằm dưới sàn rồi. Jone đã thấy điều đó ngay khi mở cửa ra, gã đã chạy, đã thoát và giờ lại bị bắt.

Ly Tranh ngồi vắt một chân còn lại lên đùi, bộ dạng rất tuỳ ý. Nào còn cái vẻ ngoan ngoãn trước mặt Thẩm Manh, hoàn toàn là hình dáng cùng khí chất của một tên sát nhân giết người thành nghiện. Hơi thở nồng nặc những mùi máu tanh bị y che dấu rất tốt, giờ nó lại phát ra mùi nhàn nhạt. Giống như năm đó cũng thế này, chỉ là số người chết trên tay y càng ngày càng nhiều thêm mà thôi. Ly Tranh cười rất nhẹ nhàng, rút điếu thuốc trong miệng ra nói:

"Tao đã rất hối hận. Tại sao tao lại để sót mày được nhỉ?"

"Hửm?"

"À không, giờ là tao phải cảm ơn mày vì đã tìm hộ tao tấm thẻ này. Và còn những tấm còn lại, chỉ thiếu Huyền vũ là đủ bộ."

Giữa hai ngón tay của y đang kẹp tấm thẻ bài bướm đêm. Thoáng một chốc những thuộc hạ xung quanh liền cảm thấy thật xứng với y. Ly Tranh cười đến là càn rỡ, y như muốn vứt tấm thẻ bài đó đi nhưng nghĩ đến điều gì đó lại cẩn thận cất vào. Y cũng lười chẳng muốn nói nhiều, gã đàn ông gọi là Jone đã sợ tới mức sắp đái ra quần. Mà y thì không muốn gã làm bẩn chỗ này đâu.



"Vĩnh biệt nhé, tao cho mày đi thoải mái nhất đó."

Đoàng.

Viên đạn không chệch một milimet nào, ghim thẳng vào giữa mi tâm của Jone, gã há hốc mồm, trợn mắt lên trông thật dữ tợn. Phịch một cái liền ngã xuống sàn. Ly Tranh ghét bỏ nhìn cái xác, cất súng vào bao bên lưng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Bọn thuộc hạ nhanh chóng xử lý cái xác, cũng theo y ra ngoài.

Cuộc sống về đêm, là săn bắn.

Thẩm Manh nuốt nước bọt ực một cái, yên lặng đứng không dám nhúc nhích ra khỏi cái vòng tròn che dấu của Yue. Từ nãy đến giờ hắn đều nhìn thấy hết, lúc đầu còn thấy thật ngầu. Giờ thì chỉ thấy thật sợ hãi.

Có phải hắn nên cảm tạ vì lúc trước Ly Tranh không thiến hắn không?

Giữa hai chân bỗng nhiên lạnh buốt, Thẩm Manh sợ hãi khép lại. Đợi cho đến khi xác nhận tất cả đều đã đi xa mới bước ra khỏi vòng tròn kia. Thẻ bài Bạch Hổ cứ bị Ly Tranh để tuỳ ý như thế, ngay trên cái bệ kia. Hắn không do dự liền bước qua, vươn tay lấy xuống tấm thẻ đó.

Tấm thẻ vừa rời khỏi bệ, lập tức tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi. Thẩm Manh hãi hùng vội vứt tấm thẻ lại lên bệ, tiếng chuông lập tức im lặng lại. Đúng lúc này tiếng cửa phòng khách bật mở, từng tiếng súng ống lên nòng vang lên. Khỏi cần nhìn cũng biết mỗi cái đều đang hướng vào đầu hắn.

Chetconmenoroi.

Thẩm Manh vội vàng giơ hai tay lên đầu, quay người lại liền thấy một đám người đang giương nọng súng về phía hắn. Tất cả đều là cấp dưới của hắn, thế nhưng mà đều nghe lệnh Ly Tranh.

Ly Tranh bước vào, sững sờ nhìn Thẩm Manh đang sợ run đứng cạnh cái bệ để tấm thẻ. Y nhanh chóng hiểu ra tình hình, trầm giọng nói:



"Bỏ súng xuống."

Cạch một tiếng, tất cả súng ống các thứ đều bỏ xuống ngay lập tức. Ly Tranh đi đến bên cạnh Thẩm Manh, vòng tay ôm lấy hắn, dựa vào người hắn khó hiểu hỏi:

"Tại sao chú lại xuống đây?"

Bộ dạng Ly Tranh thực sự rất ngoan ngoãn, giống như em trai nhà bên. Kiểu dễ bảo, dễ bắt nạt vậy, y dường như không ngại việc làm nũng với Thẩm Manh một tý nào. Dù thuộc hạ nhìn y như một kẻ bị đổi hồn y cũng chẳng quan tâm. Thẩm Manh lúng túng ôm lại Ly Tranh còn cao hơn hắn cả một cái đầu, nói:

"Chỉ là quá khát, xuống uống nước thì thấy cái này. Muốn xem một chút."

Ly Tranh hiểu rõ, cầm lấy tấm thẻ Bạch Hổ đưa cho hắn, mỉm cười rạng rỡ: "Đây."

Sau đó liền quay mặt nhìn sang đám thuộc hạ, cười đến là vô hại:

"Từ giờ, hắn là mới là chủ nhân ở đây, hiểu chưa?"

Đám thuộc hạ bị nụ cười của Ly Tranh làm ớn lạnh cả gáy, vội vàng vâng dạ như gà mổ thóc. Chân người này nhanh hơn người kia, nhanh chóng lượn khỏi hiện trường.

Thẩm Manh lấy ra hai tấm thẻ Thanh long và Chu tước, đặt xuống cạnh tấm thẻ Bạch hổ màu trắng. Thoáng chốc, từ ba tấm thẻ loé lên ánh sáng lần lượt là xanh, đỏ, trắng. Chúng tự động tách ra thành hình tam giác, ở giữa một ánh sáng tím hiện lên. Cùng ba ánh sáng kia hoà cùng một chỗ. Khi ánh sáng nhạt dần, ở giữa xuất hiện một tấm thẻ mới có hình một con rùa bị một con rắn quấn quanh. Ly Tranh cùng Thẩm Manh đều rất ngạc nhiên, ai cũng không ngờ được Huyền Vũ lại được dấu ở một nơi như vậy.

"Xem ra chúng ta gặp may rồi."

Thẩm Manh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Ly Tranh, gật đầu đồng ý. Ngày mai, tháp sẽ mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau